- 4 - Pleicu.-
Chiều muộn. Không gian vi vút gió cao nguyên. Phố núi đẹp nao lòng với những mặt đường xoải lên dốc xuống rồi lại xoải lên, uốn lượn. Thành phố của lính, của các hộp đêm và của các cuộc đập phá tàn canh đúng kiểu Mỹ mà các đơn vị chiến trận thường tập kết về đây xả hơi sau một mùa chiến dịch tơi tả rồi lại tả tơi ra đi. Nhan nhản các quán tiệm đen rầm màu quân phục và màu cá chết của da thịt con gái. Khói thuốc khét mù và hơi men sặc sụa từ khắp các góc khuất phả ra, quánh đặc, không tan nổi vào không gian. Thỉnh thoảng lại vang lên một tiếng nổ rất đanh để thanh toán nhau hoặc để tranh gái từ đâu đó. Trên đầu dốc, mấy chiếc xe quân cảnh rú máy lao xuống, phanh két, xục vào, lôi từ bóng tối nhớp nhầy ra những bóng lính chệnh choạng, quẳng mạnh lên thùng xe như quẳng một bao tải đất. Rối loạn, ầm ào, rên rỉ, rú thét cái phần bản năng của sinh vật người cho đến nửa đêm, xuyên qua đêm. Thành phố tã tượi và nóng nhức như một sòng bạc, như một khu nhà thổ khổng lồ mà ở đó con người được thả hết cái triết lý hiện sinh sôi sủi của mình vào canh bạc, đáy rượu và hơi thở cuồng loạn của đàn bà.
Chỉ có một nơi vẫn giữ được vẻ yên tĩnh hoang mạc, đó là Biển Hồ. Cái hồ rộng dài lung linh như một đôi mắt Tây Nguyên này có từ bao giờ không rõ và sâu đến chừng nào cũng không ai hay, chỉ nghe kháo rằng nó sâu lắm, sâu đến không thể dò tìm được đâu là rốn biển. Đã có không ít những đoàn khảo sát từ Sài gòn lên, từ Pháp từ Mỹ qua lặn hụp cả năm cả tháng nhưng rồi cuối cùng cũng đành lắc đầu ra về tay không với một vài ba xác người nằm lại. Thổ dân ở đây bảo: “ Hồ của Giàng, mắt của Giàng, ai động đến là Giàng không cho sống đâu.” Người hiểu biết hơn lại nói: “ Giàng gì! Chả qua nó chỉ là một miệng núi lửa phun lên từ thời nào không biết, cái miệng này thông liền với ruột đất, đo sao được.” Kệ! Mặt hồ vẫn long lanh rợn sóng và gió hồ vẫn dào dạt thổi như chấp nhận hết mà cũng như chả chấp nhận gì những dự đoán, những huyền thoại mà con người nhỏ bé, tội tình cứ ngơ ngẩn, lãng đãng khoác lên mình nó.
Lúc đó, trong một cái lầu bát giác nằm chênh chao nhô ra mặt nước có hai con người đang đứng tựa lan can nhìn vuốt ra xa về phía bên kia núi. Đó là tướng Tuấn và nữ trung uý Dung. Cả hai ăn vận thường phục nhìn họ nhàn tản như hai cha con, hai chú cháu, lại giống như hai tình nhân chênh tuổi trốn chạy cái ngột ngạt, ẩm thấp của phố phường từ Sài Gòn đi du lịch lên đây thưởng ngoạn cảnh sắc phiêu bồng. Gió làm khuôn mặt viên tướng nhẹ đi nhưng lại làm cái nhìn của cô gái thoáng có chút lo ngại, đăm chiêu, chốc chốc lại chớp chớp đôi mắt đựng cả núi rừng xanh biếc nhìn sang người đàn ông bên cạnh. Mái tóc của cô bay ngược về sau để lộ một ngấn cổ và một khuôn cằm thật mịn. Viên tướng vẫn im lặng, chỉ thỉnh thoảng nhả nhẹ khói thuốc từ cái tẩu được trạm khắc cầu kỳ ngậm hờ nơi miệng. Mặt hồ xậm dần. Hồi lâu...
- Hình như thiếu tướng đang có điều chi lo nghĩ? - Cô khẽ hỏi để phá tan im lặng.
- Càng nhìn tôi càng thấy cô giống một ai đó - Viên tướng không quay lại - Rất giống nhưng chú tâm nhìn lại không phải.
- Ông giàu liên tưởng quá! Hình như những người đàn ông càng về già càng hay hoài niệm và liên tưởng.
- Tôi già thật rồi à? - Một thoáng cười buồn.
- Không, chỉ già lúc này thôi, khi vào trận hay đứng trước ba quân, nhìn ông còn phong độ lắm.
- Cám ơn! - Đột ngột - Tóm lại cô bé là ai? Cô bé từ đâu đến xứ rừng độc địa này trong khi với vốn học vấn, với tuổi trẻ và nhan sắc, cô hoàn toàn có thể có những chỗ đứng thú vị, sang trọng và nhàn nhã ở bất kỳ một vùng đô hội nào hơn nhiều?
- Là thông dịch viên và thư ký đặc biệt của lãnh chúa Tây Nguyên - Cô mỉm cười - Cuộc đời binh nghiệp và mối thù với Cộng sản đã run rủi cho em đến đây làm việc dưới trướng ông, vậy thôi.
- Em không giống với bất cứ một người đàn bà nào khác, bí hiểm, kỳ lạ và... không nắm bắt được.
- Nếu nắm được, chắc ông đã thải hồi, đã bỏ rơi em như mọi cô thư ký khác rồi.
- Bỏ rơi ư? - Hắn ngừng lại một lát rồi quay nhìn chỗ khác, nhếch một cái cười chua chát - Tôi, em, chúng ta, cả cái vùng đất hoang sơ này, cả cái quốc gia hỗn mang và suy nhược này cũng đang bị người ta bỏ rơi đây. Bỏ rơi gần một triệu quân ọp ẹp với những đống vũ khí ọp ẹp và cả một guồng máy nội các cũng ọp ẹp nốt.
- Không ngờ trong đầu ông lãnh chúa tưởng chừng chỉ chứa rặt những cuộc hành binh tiễu Cộng bất tận cũng có nhiều cái rối rắm, phức tạp quá. Em nghĩ...
- Em nghĩ tôi chỉ là một cỗ máy biết chém giết thôi ư? Cũng không sao. Dù rối rắm thế nào thì cuối cùng tôi vẫn cứ là một thằng đàn ông, biết chết trong danh dự của một thằng đàn ông nhất là một khi cái thằng đàn ông ấy lại mang một bộ võ phục trên người. Tôi chấp nhận cuộc tiến công của họ nếu xảy ra và sẵn sàng chơi tới cùng. Tôi khoái có một đối phương như thế để được bộc lộ hết mình, bộc lộ cả cái khốn nạn và cái chưa đến nỗi thật khốn nạn. Rồi chết. Nhẹ phèo.
- Thiếu tướng có vẻ ưa tự giễu. Một cái tật của tuổi tác hay là một cái mốt của quyền lực?
- Cả hai. Và cũng có thể chả là cái gì hết. Trò đùa của thế sự. Trò chơi của tạo hoá. Giống như tạo hoá đã trớ trêu sắp xếp cho em, một thiếu nữ vừa đến tuổi yêu lại phải ngày ngày sống ép xác dưới quyền tôi để hoàn thành bổn phận.
- Em lại cho đó là một ý tưởng sống của tuổi trẻ trong thời loạn.
- Ngu xuẩn!
- Thưa ông, em không hiểu? - Cô tròn mắt.
- Xin lỗi!... Thôi được, cái đó là quyền của em. Một cái quyền mang đậm lối sống bạt tử, yêng hùng của miền tây nước Mỹ mà cánh trẻ hôm nay ưa học đòi. Xin lỗi!
- Dạ, không có chi. Tiện thiếu tướng cởi mở, em cũng muốn được hỏi một điều từ lâu đã muốn hỏi nhưng e bất tiện: còn chuyện ông tôn thờ chủ nghĩa độc thân thì là cái gì ạ? Chắc không phải cũng là trò đùa ác của... tạo hoá?
- Cô sắc miệng quá! Nhưng tôi lại thích cái cách lôi tuồn tuột bản chất mọi sự ra của cô mà nếu ở một người khác thì tôi không bao giờ trả lời và không được phép hỏi - Một thoáng xa xôi nhìn ra mặt hồ gợn sóng - Cách đây đã lâu lắm rồi, có lẽ khi đó cô còn chưa ra đời, lúc mới đặt chân vào đây, một người đàn bà đã gây cho tôi một vết tổn thương quá lớn khiến tôi không còn đủ sức nặng lòng với ai nữa để rồi từ đó chỉ còn biết lấy binh nghiệp làm vui. Sao? Nghe có cải lương mùi mẫn quá không?
- Làm vui mà ông đã leo đến thiếu tướng, một vị tướng được tin cậy nhất trong hàng tướng lĩnh hiện giờ thì người đàn bà đó đáng ra phải được cám ơn lắm lắm. Hơn thế, ông không thể nặng lòng với ai nhưng nghe nói ông lại không tha bất kỳ một người đàn bà nào có chút nặng lòng hoặc hợp nhãn với mình.
- Sao cô không nói thẳng ra tôi là một tay sát gái, sát tiền và sát máu vào hàng số một trong các giải rừng cao nguyên này?
- Em xin lỗi... Chả là khi về đây em đã được người ta nói thế nhưng em không tin.
- Nên tin đi! ở đời cái gì cũng có thể xảy ra được cả. Kể cả...- Một cái nhìn khác lạ, ớn lạnh chém thẳng vào cô rồi liền đó dịu lại, tắt ngấm - Mà thôi, nếu trải đời hơn một chút thì chắc cô sẽ không nói câu này - Hắn đưa tay lên vuốt tóc, để lộ ngón tay út bị cụt và cái nhìn của Dung bất giác chạm vào đó.
- Thiếu tướng cho em được tò mò một chút: Bàn tay thiếu ngón của thiếu tướng kia là do trận mạc hay do một cái gì khác kiểu như một vết tổn thương như thiếu tướng vừa nói chẳng hạn? - Thấy nét mặt ông ta xầm xuống, cô vội đỡ lời - Em... em xin ông bỏ qua nếu như câu hỏi ấy không làm ông vui.
- Không sao, tuổi trẻ, tôi thèm cái trẻ trung và một chút đáo để nơi cô. Cứ cho đó là một vết thương đi, một vết thương lòng cũng được, thì có sao - Đổi nét mặt - Cho hỏi một câu mà đáng lẽ đàn ông cấm kỵ không nên hỏi: năm nay cô Dung bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
- Còn hai tuần nữa là em vừa tròn hai mươi hai.
- Hai mươi hai? - Thoáng bâng khuâng- Nếu ngày ấy tôi có con thì chắc nó bây giờ cũng bằng tuổi cô. Mà thôi, đã Nếu thì có nghĩa là chả có gì cả. Cô vừa nói hai tuần nữa? Tốt! Nhớ nhắc để tôi có chút quà sinh nhật! Hy vọng đến ngày đó, mọi sự vẫn chưa có gì xảy ra.
- Cám ơn thiếu tướng.
- Thay vì cám ơn, trung uý hãy cho tôi nghe một chút tâm sự về gia cảnh thì tốt hơn. Ba cái dòng lý lịch mà tôi nhận được từ phòng đặc uỷ tình báo của tổng tham mưu chả nói lên được điều gì hết.
- Dạ, rất đơn giản: Ông già bị phía bên kia giết hại và bà má do quá đau buồn nên cũng qua đời không lâu sau đó.
- Đơn giản thật! - Hắn cười - Đơn giản như chính cuộc chuyện trò này. Thôi, chuyển làn - Đôi mắt kính của hắn chợt nhìn sâu vào mắt Dung - Kỳ này cộng quân sẽ đánh vào đâu trước? Hình như viên trung uý có tiếng là nhạy cảm, thông minh của tôi chưa có chính kiến về câu hỏi này?
- Một ả trung uý ranh con thì làm sao dám có chính kiến trước các bậc trưởng lão chiến tích đầy mình được ạ, thưa thiếu tướng.
- Tôi muốn được nghe. Đàn bà giống trẻ thơ, nhiều khi bằng cảm nhận trực giác của họ, họ có thể đưa ra được những lý lẽ mà các nhà hiền triết hay các nhà quân sự sa - lông tắc tị.
Cô khẽ liếc nhìn khuôn mặt khá lạnh của Tuấn, rồi vẻ rất vô tâm trả lời:
- Pleicu.
- Lý do?
- Nơi đầu não của đối phương. Bởi ai cũng rất hiểu câu nói:” Đã đánh rắn thì phải đánh dập đầu.” Pleicu là cái đầu của Tây Nguyên còn các nơi khác chỉ là mình và đuôi. Trong thủ thuật tác chiến, không ai dại gì lại đi đánh đuôi để cái đầu nó quay lại nuốt chửng mình.
- Một lý lẽ số học kiểu học trò - Tướng Tuấn bật cười vang - Nói chung cô và những cái đầu mà cô gọi là trưởng lão ấy rất ít hiểu biết về phía bên kia, hoặc cố tình không muốn hiểu. So với họ, khả năng phán đoán và dụng binh của chúng ta còn rất ngớ ngẩn, kể cả khi được những bộ óc được mệnh danh là khổng lồ, là điện tử của Lầu Năm Góc nhập khẩu vào.
- Chết! Thiếu tướng nói vậy mà không sợ mếch lòng người Mỹ ư?
- Tôi đang nói chuyện với cô, một trợ lý văn phòng của tôi, sao lại dính đến người Mỹ vào đây. Và nói chung, đó là một loại người không nên dính.
- Dạ, thiếu tướng tha lỗi! - Đôi môi phơn phớt hồng cười nhẹ - Có lẽ đó là một trong những cái ở thiếu tướng mà em và một số không ít người tôn trọng.
- Dạ...- Cô gái khẽ giật thột rồi lảng chuyện một cách khá tự nhiên - Thưa, sáng mai ông có cuộc họp khẩn cấp với tất cả các đơn vị trưởng trong quân khu, xin nhắc ông nên về nghỉ sớm để giữ sức khoẻ.
- Cô có thể về trước - Vầng trán rộng của hắn chợt xầm lại - Còn tôi, tôi không dễ dàng gì đánh đổi một đêm gió lạnh Pleicu để lấy một căn phòng ngột ngạt những khí cụ và đồ bản nhà binh. Gió Peicu... Chao, không biết còn có được nhiều đêm như thế này nữa không? Về đi, sơn nữ!
Hắn quay đi lạnh lùng như không hề có cô vừa đứng đó, vừa sôi nổi chuyện trò. Ngần ngừ một lát, cô bước đến khoác nhẹ lên vai hắn một tấm áo khoác đang cầm sẵn nơi tay với vẻ vừa gần gũi vừa xa cách như của một người con đối với cha lại như một cấp dưới đối với cấp trên, quay lại ý nhị nói với tên vệ sĩ tóc xoăn có ẻ mặt khô xác như tượng nhà mồ điều gì rồi lẳng lặng bước xuống... Khi không còn nghe tiếng chân cô gõ nhịp trên bậc thang nữa, viên tướng mới quay lại nhìn theo, nhìn lâu lắm, mơ hồ, nhìn như nhìn ngược vào lòng mình...
Xuống đến chân lầu thì cô gặp chuẩn tướng Cẩn đang từ đó đi lên.
- Ông Tuấn có còn trên đó không cô Dung? - Cẩn hỏi, toàn thân toát ra mùi nước hoa đàn ông rất quyến rũ.
- Dạ còn nhưng...hình như ổng đang muốn ở một mình, nếu không có việc chi thật quan trọng, xin ông có thể để khi khác.
- Chui cha! Bà thư ký rành tâm lý và thói quen của tư lệnh quá hỉ?
- Như ông rành tâm lý và thói quen của ngài cố vấn.
- Rất chua nhưng nghe được - Hắn bật cười vang - Nếu không phiền kẻ hèn này xin được đưa bà thư ký về nhà.
- Vì cái câu rất tuồng đó, tôi đồng ý - Cô cũng cười.
Chiếc xe thả theo đà dốc bon về nội ô. Được một đoạn, viên chuẩn tướng vẻ như không chịu nổi cái không khí quá im lặng trên xe, buộc phải lên tiếng trước:
- Trung úy có vẻ là người ít nói?
- Tại chưa gặp người để nói.
- Hai năm nay tôi chưa thấy trung úy đi một bước ra khỏi vùng Pleicu này.
Cô nhìn nhanh sang hắn:
- Nếu vì tò mò thì tôi trả lời còn nếu vì để kiểm tra thì tôi xin được im lặng.
- Dòm tôi giống một thằng an ninh hay mật vụ lắm à?
- Nếu vậy thì tôi đã không ngồi ở đây.
- Tôi chỉ thắc mắc, hình như ngoài công việc ra, trung úy không còn có một niềm vui thú nào khác.
- Công việc, bản thân nó đã chứa đựng hết mọi điều vui thú rồi.
- Một cô gái có cách đối thoại của một chính khách. Xin thán phục.
Xe đã bon gần đến cổng quân khu. Đột nhiên nó hơi đi chậm lại...
- Còn sớm. Nếu cô Dung chấp nhận uống với tôi một ly Cafe ở một khuôn viên chay tịnh nào đó thì tôi sẽ rất làm vinh hạnh.
- Chết thôi - Cô bật cười - Ông chuẩn tướng nổi tiếng là sắt thép nhiễm cái cách nói kiểu cách của người Mỹ từ hồi nào thế này! Rất sẵn lòng nhưng xin lỗi, tối nay tôi phải lo soạn hồ sơ, tài liệu cho cuộc họp sớm mai của ông thiếu tướng.
- Vậy thì tôi xin đầu hàng. Bổn phận! Bổn phận làm một người đàn bà đẹp lên nhưng cũng làm người đàn bà đó nghèo đi. Thành thật tôi rất lấy làm tiếc!
Xe dừng lại. Dung cám ơn bước xuống, lặng lẽ đi vào mái vòm nặng nề của khu chỉ huy sở. Thanh Barie há ra rồi ngậm nhanh vào như nuốt chửng lấy cái thân hình mảnh dẻ đó. Nhìn theo, viên chuẩn tướng chỉ khẽ nhún vai rồi dận ga. Chiếc xe phóng vù đi.
Trên lầu, viên tướng vẫn thả tầm nhìn vào vào khoảng không gian mờ mờ trước mắt. Chiếc tẩu trên miệng hắn nhả khói lững lờ. Trong khói thuốc và trong tiếng sóng nước vỗ mơn man dưới kia, vỗ lăn tăn, vỗ rất nhẹ, một hình ảnh xa ngái bất giác hiện về như lâu lắm rồi mới lại bảng lảng hiện về. Cái hình ảnh có liên quan đến người đàn bà tên Trang...
... Hà Nội nhữngngày mùa thu năm 1954 khi sự thất bại ở quyết chiến điểm chiến lược Điện Biên Phủ đã khiến cho cả thành phố chìm trong những cảm xúc trái chiều, quân viễn chinh và những kẻ thân Pháp thì ủ ê như nhà có đám, ngược lại trong đáy mắt người dân lại không ngừng cháy sáng lên những đốm lửa hy vọng chờm ngợp, nóng bức. Chỉ riêng cô gái ngoại thành mang tên Trang là níu giữ trong lòng đủ cả hai cảm giác nghịch đảo đó. Lúc đó cô còn trẻ lắm, trẻ và đẹp như Dung hiện giờ nhưng vẫn giữ nguyên cái dáng mềm mại và tinh khiết của một hàng hoa thôn nữ. Có khác chăng là cái bụng của cô đã lùm lùm lên khá to, nặng nề. Một buổi sáng phập phồng có rất nhiều gió heo may thổi dàn dạt trên cánh đồng như mọi sáng thu khác, lúc cô đang cặm cụi chăm hoa ở ngoài vườn, nét mặt không giấu được vẻ buồn lo, bồn chồn chợt một chiếc xe con khá sang giành cho công chức từ đường cái quan bon vào. Xe đỗ. Chiêu bước xuống, cũng ăn mặc theo lối công chức lặng đứng ngoài dậu nhìn cô một lúc lâu rồi nhẹ chân đi vào. Nhìn thấy hắn, cô thoắt rùng mình nhưng vẫn không dừng tay cắt tỉa. Hắn ngồi xuống, tiếng nói lộ rõ vẻ chân thành, khổ sở:
- Trang! Tôi đến để nghe câu trả lời cuối cùng của em.
- Anh Chiêu...Tôi đã trả lời rồi.
- Không đúng. Câu trả lời thật vẫn nằm sâu trong lòng em.
- Tôi... tôi không thể...
- Em lạ quá! Tôi mời em đi là vì em, là vì tai tiếng của gia đình em, vì danh giá của em chứ không có nghĩa là đi để ràng buộc đời em vào tôi.
- Tôi hiểu... Tôi xin cám ơn anh nhưng tôi... tôi vẫn muốn chờ anh ấy xem sao.
- Không kịp nữa rồi. Chỉ còn mấy tuần nữa là hết thời hạn ba trăm ngày Hải Phòng, và em, cũng chỉ còn khoảng hơn một tuần nữa là em sẽ sinh con. Sẽ hết cơ hội đi. Khi đó cả cái vùng đất này sẽ chỉ còn là những bóng ma cộng sản, trong đó có người của em, tất nhiên có cả vợ con của anh ta cùng về nữa. Liệu em có chịu được không?
- Không... tôi không tin. Con người ấy không thể...Mẹ anh ấy vừa đến đây, bà nói cho dù thế nào thì bà vẫn coi đứa bé trong bụng tôi là cháu nội của bà.
- Thôi được rồi. Tôi đành làm một việc khiếm nhã mà thực lòng tôi không có ý muốn làm vậy.
Vẻ bất nhẫn, hắn lôi trong túi ra một tấm ảnh chụp một người con trai đang công kênh một đứa đứa bé chừng ba tuổi trên vai, đứa bé cười toét và hơi lùi lại sau, hơi tách ra một chút là khuôn mặt một thôn dân chít khăn mỏ qụa trông khá xinh. Người con trai đó chính là Lâm. Tấm ảnh nổ toác trong mắt cô, toàn thân cô run bắn, muốn lả đi, cây kéo xén cây rơi nhẹ xuống đất. Tuấn đỡ lấy cô, giọng vẫn tỏ ra chân thành, xa xót:
- Trang... Đừng trách cậu ấy. Tất cả cũng chỉ tại cuộc chiến tranh chết tiệt chứ chơi thân với nhau cả thời tiểu học, trung học, tôi biết cậu ta là người rất trọng chữ tín.
- Thôi, tôi xin anh...Xin anh đừng nói nữa.
- Chính vì là bạn nên tôi không muốn em cứ cắn răng chấp nhận sự hắt hủi của ông bà bên đó và sự dèm pha, xa lánh độc ác của dân làng. Vậy chỉ còn một cách là phải đưa em ra khỏi cái vùng đất độc địa có nhiều kỷ niệm không hay đối với em này. Tôi xin hứa vào trong đó tôi sẽ coi em như em gái, sẽ không làm bất cứ điều gì khiến em phải buồn lòng và nếu em cho phép, tôi sẽ xin được coi con em như chính con tôi để lớn lên đứa bé khỏi tủi. Điều quan trọng hơn - Giọng hắn bỗng trở nên chắc nịch và dáng đứng hơi căng lên như dáng đứng của một hiệp sĩ - là ngay từ bây giờ, dù em muốn hay không muốn, tôi cũng sẽ công khai nói trước mọi người rằng, cái thai trong bụng em là của tôi. Cũng chả để làm gì nhưng ít nhất cũng đỡ cho em được phần nào nặng nề trước con mắt ác nghiệt của người đời.
Lần đầu tiên đôi mắt rất buồn và đẹp của cô gái nhìn lên Tuấn với cái nhìn đăm đăm, giằng xé, phảng phất một chút cảm kích...
Gió hồ thổi mạnh hơn. Căn lều bát giác khẽ đong đưa như một con thuyền đang đảo chao trên sóng dữ. Hắn vẫn ngồi, mắt hơi nhắm lại, chiếc tẩu trên môi không còn gì để nhả khói nữa. Ngọn gió hoang sơ khiến mái tóc khá đẹp của hắn bay tung. Nhìn hắn giờ đây giống một thi nhân hơn là một võ tướng. Gã vệ sĩ vẫn đứng như một gốc cây cháy im lìm ở phía sau một quãng. Có con cá nào quẫy nhẹ dưới kia. Cô đơn và tĩnh lặng. Cô đơn và tĩnh lặng như mảng đời phía sau của hắn...
... Sài Gòn những tháng đầu năm 56. Hắn đang đứng trước ông bố tư sản vận bộ bà ba lụa màu mỡ gà vẻ sang trọng, trưởng giả. Hai tay hắn khoanh lại:
- Ba gọi con?
- Không phải gọi mà tôi muốn hỏi anh đã sẵn sàng lên đường chưa? - Giọng ông bố khàn khàn, cái giọng của một người đã làm bạn với bàn đèn thuốc phiện lâu năm.
- Con xin ba cho con ở lại. Con nghĩ, để trở thành một thương gia có hạng như ba, con có thể hoàn toàn tu rèn ở trong nước.
- Trong nước hay là mày không xa được mối tình vô vọng đáng xấu hổ của mày?
- Xin ba cho con không phải trả lời câu hỏi này.
- Thế thì câu hỏi nào? Không ngờ tao lại có một đứa con yếu đuối, nhu nhược và chán đời như mày. Làm thằng đàn ông cái quan trọng nhất là liêm sỉ. Không phải tao không quý nó, thậm chí còn coi nó như con ruột, đã tạo dựng cho nó một cuộc sống khá đầy đủ và thực lòng cũng rất muốn mày với nó là cái gì bởi vì ông già nó với tao ngày xưa là bạn Hướng đạo từ nhỏ, tao rất quý và trọng ông ấy nhưng một khi trái tim nó đã vĩnh viễn khép lại với mày thì mày phải thôi ngay đi chứ. Mày càng khốn khổ khốn nạn thì lòng dạ nó càng chai cứng, đàn bà là như vậy, sao điều sơ đẳng đến thế mà mày cũng không hiểu.
- Con hiểu nhưng con không thể làm khác được.
- Đồ ngu! Lần cuối cùng tao cho mày chọn. Một, tiếp tục sống như một cái hình nhân rách nát, vất vưởng rồi đâm đầu vào đâu mà chết đi cho rồi. Hai, sang Mỹ giật một mảnh bằng tiến sĩ kinh tế tại một trường danh tiếng nhất mang về đây. Sự nghiệp, tương lai, tiền đồ mày là ở chỗ đó chứ không phải là tối ngày chỉ vùi đầu vào mối tình khổ sở kia. Có tương lai, tiền đồ rồi thì thiếu gì những con đàn bà khác trẻ đẹp, quyến rũ hơn nhiều ập đến xin mày bố thí tình yêu.
- Con biết con không thể yêu ai được nữa.
- Nhưng chí ít mày cũng phải biết thương lấy chính cái thân mày. Loạn lạc rồi sẽ hết oạn lạc, lnền chính trị này ra đi nền chính trị khác sẽ đến, triều đại này đổ triều đại khác lên nhưng một nhà kinh doanh giỏi thì thời nào cũng cần. Sao?
- Ba để cho con nghĩ thêm chút đã.
- Tốt. Cứ nghĩ đi, bửa óc ra mà nghĩ cũng được nhưng tao cần câu trả lời ngay trong vòng hai mươi tư giờ nữa.