- 6 - -
Pleicu, phố núi lúc này cũng cùng một cảnh yên bình như thế. Nếu có chút gì chộn rộn thì chút đó lại chỉ nằm trong tổng hành dinh tướng Tuấn. Viên tướng có vóc người khắc khổ, gầy gò kiêm nhiệm đủ các loại chức sắc trọng yếu của vùng đất cao nguyên trung phần này đang đứng giữa những chiếc máy điện thoại như đứng giữa những sức ép kinh hồn của các làn sóng thông tin ma qủy. Thỉnh thoảng lại một chiếc rít lên như phải bỏng. Ông ta vừa cầm lên chiếc máy này chưa kịp nghe, kịp nói câu gì thì lại một chiếc máy khác rú tiếp. Cuối cùng ông ta giận dữ dập mạnh nó xuống, hất cằm về phía cô thư ký đang ngồi cắm cúi đánh máy ở một góc, tiếng đánh máy tinh tang rộn lên như tiếng mưa rừng: - Trung úy nói với bên tham mưu cắt tất cả các đường Fone đến đây giùm tôi, trừ đường Fone của Sài Gòn và toà đại sứ. Bảo với họ dinh tư lệnh không phải là cái Đấu Xảo mà ráo trọi những cái tin rác rưởi, nhăng nhít nào cũng vất vào . Nói luôn với phòng tình báo là tôi chỉ cần nhận một cái tin duy nhất thôi, đó là Cộng quân sẽ đánh vào đâu? Bao giờ đánh? Đánh theo kiểu nào chứ tôi không cần những dự đoán lòng ròng, những thông tin ngớ ngẩn khác. Đúng là đồ ăn hại cả, lúc thế này lúc thế khác, vậy thì để chính tư lệnh trực tiếp đi thám thính lấy còn hơn. - Dạ! Đôi mắt đẹp của cô gái thoáng nhìn lên cấp chỉ huy của mình chăm chú rồi đứng dậy, dập gót giày đi ra. Còn lại một mình, hắn nhồi thuốc vào tẩu, trầm ngâm đứng trước tấm bản đồ Tây Nguyên có năm chấm sáng nổi lên biểu trưng cho năm tỉnh Kontum, Pleicu, Buôn Mê thuột, Quảng Đức, Gia Nghĩa. Cái nhìn đã sớm có chiều trễ nải của hắn dừng lại ở chấm Buôn Mê và bám dính ào đó. Cái chấm lúc nhấp nháy, lúc truội đi, khi bừng sáng lúc lại lu mờ.... Dung vào. Ngần ngừ một chút rồi báo cáo: - Thưa ông... - Cái gì nữa? - Hắn chau mày vẻ không muốn nghe. - Có điện của ba ông báo mười phút nữa sẽ có mặt ở sân bay. - Ba tôi?.. - Hắn giật mình quay lại, con mắt thiếu ngủ hơi xầm xuống - Ông già lên đây làm gì lúc này hè? Kỳ cục! Nhận biết được điều đó, Dung gượng nhẹ: - Thưa ông... hay là em nói ông đi vắng xa, em sẽ đưa cụ đi thăm thú những cảnh vật cần thăm thú ở đây rồi rồi nói khéo cụ trở lại Sài Gòn? - Khỏi!- Viên tướng phảy tay - Cô thì hiểu cái gì về ông ấy mà khéo với không khéo! Cứ bảo xe ra đón, đưa thẳng về lầu tứ giác. - Rõ! Cô gái đi ra. Hắn thả mình ngồi xuống ghế, mắt nhìn lơ đãng lên trần nhà. Đúng, cô ta làm sao có thể hiểu được, chính hắn cũng chẳng thể hiểu hết được tình cảm giữa hắn và người cha sinh ra hắn thực chất là thế nào. Đối với cha, từ xưa đến nay và có lẽ cả từ nay về sau, ở hắn luôn luôn tồn tại một thứ tình cảm hai chiều vừa kính nể, vừa yêu thương lại vừa muốn xa lánh. Người ta bảo số hắn khắc tinh với bố nhưng hắn, hắn lại thừa biết, sở dĩ có cái tình cảm kỳ quặc đó là bởi lúc nào đứng trước bố, đứng trước cái vẻ sang trọng và sắc sảo, trải đời đến choán ngợp của bố, hắn cũng cứ cảm thấy mọi sự rắc rối trong mình bị lột trần ra, săm soi và bị phán xét đến tận cùng mà từ bé đến giờ, hắn không thích bị ai săm soi, dạy dỗ cả. Hơn thế, lâu lâu phải ngồi đối diện với ông cụ hắn lại có cảm giác đang ngồi đối diện với một mảng đời khổ đau, thất bại của mình. Hắn không muốn, hắn đang cố tình quên đi, mặc dầu đã hơn hai mươi năm rồi, hắn càng quên lại càng nhớ. Cho nên, lạ chưa, từ sâu thẳm bên trong, hắn vừa muốn được gặp bố lại vừa không. Với trạng thái trái ngược ấy, hắn gọi viên đại tá trực ban nói mình phải đi có chút việc và cấm không ai được quấy rầy.
Trong một cái lều bát giác thật thơ mộng nằm vươn ra mặt hồ dưới những tán cây bạch đàn liễu rủ bóng xuống sát nước, hai cha con viên lãnh chúa Tây Nguyên đang ngồi trước mặt nhau như hai kẻ xa lạ. Xa xa, ở cách đó một đoạn lại là gã vệ sĩ tóc xoăn đứng im phắc như thần chết, không động đậy. Người cha đẹp lão, chắc giờ đây cũng đã phải ngoài bảy mươi tuổi, vẫn bộ đồ lụa mỡ gà tạo dáng phong lưu, nhàn tản như năm nào dù đã khác đi nhiều lắm với mái tóc và hàng râu để dài, trắng bạc, đạo cốt. Không cần để ý đến cái nhìn xa cách, hơi lạnh lùng của đứa con một lúc này đã đeo lon hàm tướng, người cha vẫn cái giọng hết sức bề trên, xóc sói và bao dung: - Anh làm cái gì mà mặt mày khó coi thế? It nhất sau cả nửa năm mới gặp, là con, anh cũng phải cố tỏ ra vui mừng khi gặp cha anh cho phải phép chứ. - Con lúc này đang lu bu lắm. Đáng lẽ ba... - Đáng lẽ ba anh không nên lên đây quấy rầy anh chứ gì? Thôi được, tôi không quấy đâu, tôi chỉ ngồi với ông thiếu tướng chừng mươi phút rồi lại bay về Sài Gòn ngay. - Con xin lỗi... Con tính sau đợt này sẽ xin nghỉ phép về thăm ba ít ngày. - Cám ơn nhưng ba nghĩ chắc sẽ không có đợt nào khác nữa đâu. - Con không hiểu? - Hắn quay hẳn người lại. - Cứ chúi đầu chúi mặt ở cái xó rừng này anh làm sao hiểu được. Ngay cả tổng thống của anh cũng không hiểu hoặc cố làm ra vẻ không hiểu kia kìa. - Tức là ... - Tức là anh và cái chế độ của anh sắp tiêu rồi. Người Mỹ bắt đầu chơi trò đem con bỏ chợ để tránh xấu mặt rồi. Ông thiếu tướng lãnh chúa Tây Nguyên đã có lúc nào thử để đầu óc tĩnh lặng mà nghĩ rằng, bao nhiêu năm nay các ông sống, các ông huênh hoang, gào thét, các ông làm cha thiên hạ bằng sự hà hơi của người Mỹ, bây giờ cái sự hà hơi đó không còn nữa thì con bù nhìn rơm là các ông sẽ ra sao không? - Ba... Đây không phải là chỗ để ba nói những điều đó. - Mày sợ à? - Một cái nhìn còn sắc lắm chém thẳng vào khuôn mặt người con - Chính chính phủ của mày, quân đội của mày, ngay cả tổng thống của mày cũng là đều do những thằng tư sản già như tụi tao dựng lên, sao tao lại phải sợ ? - Con biết nhưng...chắc bữa nay ba lên đây không phải để nói những điều ấy? - Dĩ nhiên. Điều tao muốn nói với mày là ngay từ ngày đầu khi tao cho mày sang Mỹ để học nghề làm giàu thì mày đã đi trật đường rày sang nghề đao binh bạc bẽo, thất đức. - Không phải tại con mà chính người Mỹ họ ép. Ba thừa biết một khi họ đã bỏ tiền ra, đã nắm mình trong tay thì họ đâu có dễ để cho mình được tự làm theo ý mình. - Tao nghe rồi. Chính vậy mới sai. Sai ngay từ tao. Tao đã không thật hiểu cái đầu óc đặc sệt thực dụng và hóc hiểm của họ. Thôi thì đành, đao binh cũng được nhưng đao binh chỉ là cái cớ để mày có điều kiện làm giàu, thậm chí thật giàu, giàu rất nhanh, mượn chiến tranh để thực hiện những cú áp phe khổng lồ như mấy cha xếp bự của mày đã làm, đang làm nhưng mày lại quá ngu ngơ, mày chỉ say sưa vào chuyện đâm chém để rồi rốt cục khi cái nghiệp mày rắp tâm theo đuổi sắp tan như bọt biển thì trong tay mày không còn cái gì nữa, trắng phớ. - ý ba nói lúc này con nên vất bỏ tất cả để vớ một mẻ thật to rồi chuồn? - Bậy mày! Không bao giờ thằng cha mày bảo mày làm cái điều tráo trở, phản phúc ấy. Cái dòng họ nhà này một khi đã theo ai thì theo một bề, dù phải trả giá cũng không quay đầu lại. ... Anh cười cái gì? - Nhưng con nhớ mấy chục năm qua ba vẫn chơi trò hai mang đấy chứ. Một mặt ba hùn hạp làm ăn với người Mỹ, với các quan chức nội các để thu vào trong tay những món lợi kếch sù, một mặt ba vẫn tuồn cả núi hàng cho phía bên kia để thu siêu lợi nhuận. - Ngu! Đó không phải là hai mang mà chỉ là hai mặt của một mang, là đường sinh của một dòng họ, của một kiếp người, là kiếm một số lùi cho êm ngọt trong hỗn mang trời đất rồi gác kiếm rửa tay bởi trước sau gì rồi phía bên kia họ cũng sẽ thắng con ạ! - Nói đùa, ba đáng sợ thật đấy. Lắm lúc tưởng đã hiểu ba tận chân tơ kẽ tóc nhưng rồi rút cục chả hiểu gì sất. Như lúc này chẳng hạn. - Cám ơn con trai đã biết nhìn nhận giá trị của một thằng bố đã hết thời nhưng thực ra thằng bố ấy không phức tạp, ghê ghớm như con tưởng đâu. Vì lão ta chỉ là một sinh vật trục lợi bẩn thỉu theo đúng kiểu các lão già nhà giàu thời của ông Ban Zac. - Có lẽ đã đến lúc con phải học cái kiểu luôn tìm cách tự giễu mình ấy của ba. - Anh không phải lo tự giễu. Cả cái chính thể của anh, cái điểm tựa bên kia biển Thái Bình của anh đã đang giễu cợt, đang khinh miệt các anh rồi - Đột ngột thay đổi nét mặt, lặng lẽ lấy từ túi áo ngực ra một tệp những tờ giấy nhỏ bằng bàn tay có những hàng chữ viết tay đã ố nhoè, nhàu nát được ghói bọc cẩn thạn trong lần vải nhựa - Mày biết cái gì đây không?... Không chứ gì. Cái thứ đầu óc một chiều của chủ tớ chúng mày thì làm sao mà biết nổi. Những tờ căn cước được đảm bảo bằng máu đó. - Căn cước?...Sao lại căn cước? - Đôi mắt hắn vội dán cứng vào đó. - Đây chính là những cái mà mày gọi là chơi trò hai mang, là tuồn hàng sang phía bên kia đó. Đối với họ tao đâu cần lờ lãi, đâu cần siêu lợi nhuận, chả có thứ lợi nhuận nào siêu bằng làm ăn buôn bán vũ khí với bọn Mỹ và bọn chư hầu đầu óc tăm tối, xuẩn ngốc của nó hết. Mỗi lần đưa hàng vào rừng cho họ là mỗi lần tao có một cái chứng thực này. Tất cả có chừng vài ba mươi cái. Giờ tao giao cho mày. Tao làm là vì mày. Tao già rồi, sống đủ rồi, tao đâu có cần. - Tức là ba cho con một cái phao cứu sinh, một phương tiện mà cả với kẻ thù một khi cái chế độ này không còn nữa? - Tuỳ anh hiểu thế nào thì hiểu. Và cũng bỏ bớt những danh từ đã lỗi thời và hài hước như kẻ thù kẻ thiếc đó đi. Con người chỉ có một kẻ thù đó là chính sự ngu xi, cuồng tín ngự trị trong mình mà lại cứ tưởng rằng đó là một xác tín tốt đẹp. Thực dụng hết, phương tiện của nhau hết, đểu hết. Sống thêm ít năm nữa hoặc sống qua được trận giặc này, chắc anh sẽ thấm thía câu nói của lão già đã đi qua gần hết thế kỷ này. Im lặng một lát. Câu nói trĩu nặng thời gian và khắc nghiệt nét chiêm nghiệm cuộc đời, số kiếp nhân sinh kia đã được sóng nước xôn xao vĩnh cửu nhân lên, hoà tan vào đầu óc của cả hai con người cùng dòng máu. Hồi lâu, người con mới khẽ hỏi: - Lâu nay ba có gặp... cô ấy không? - Ai? - Ông già làm bộ vô tình. - Ba thừa biết là ai. - Không. Kể từ ngày mày đi rồi trở về thay tên đổi họ như một thằng lục lâm mà không có phép của tao, người đã đẻ, đã làm giấy khai sinh cho mày. - Thì con đã xin lỗi ba rồi. Con có những lý do mà... - Một lý do ngớ ngẩn chỉ có được ở những thằng đàn ông ngớ ngẩn của thế kỷ mười chín. Tuấn! Tuấn là cái mẹ gì? Mẹ mày trước khi mất vẫn kêu mày là Chiêu kia mà. Mày trốn chạy tên Chiêu vì mày cho rằng, chính cái ý nghĩa cậu ấm cô chiêu khốn khổ ấy mà mày đã để mất nó. - Ba.. con xin ba đừng nhắc lại chuyện đó nữa. - Thì chính mày đang khiến tao phải nhắc đến đấy chứ. Thực ra là tao không muốn gặp dẫu rằng tao vẫn rất thương nó. Tao không muốn gợi lại nỗi buồn của nó và càng không muốn nhìn lại nỗi đau của mày, một thằng con ruột không gặp may trong trường tình. - Nghe đâu cô ấy không còn sống ở Nha Trang nữa mà đã về Sài gòn hay một tỉnh miền Tây nào đó. Có người lại bảo cô ấy đã theo một gã đàn ông tỷ phú già nhân ngãi non vợ chồng sang sinh sống ở Ca Na Đa từ trước Mậu Thân? - Trời đất!- Một chút giễu cợt và cả cáu kỉnh loé lên - Ông thiếu tướng vẫn còn nặng tình nặng nghĩa thế thì còn đầu óc đâu mà nghĩ đến đại cuộc nữa. Sao ông chỉ hỏi người ta đang sống với ai, đi theo ai mà ông không tự hỏi giữa ông và nó có một đường giây mối nhợ nào không, ví dụ như một giọt máu rơi chẳng hạn? - Ba...Ba nói vậy là nghĩa làm sao? - Nét mặt viên tướng thoáng nhợt đi. - à, thì tôi cũng chỉ là nghe nói như ông nghe thôi - Người cha đột ngột đứng dậy - Nhưng tất cả bây giờ đã muộn rồi. Cái chung muộn mà cái riêng cũng muộn nốt. Như thằng cha thầy tướng ba Tàu nổi tiếng ở Chợ Lớn nói đất trời Nam Việt sẽ trải qua một trận sạch sành sanh rồi sau đó mới có thể khấm khá lên được. Là cha anh, tôi chỉ dặn anh một câu dẫu biết rằng cái sọ bướng bỉnh của anh không thích ai dặn dò, dạy dỗ cả: Dù thế nào, đã chót khoác áo quân nhân thì hãy chiến đấu cho đúng là một thằng lính, đừng hèn, đừng làm hổ dòng họ Phạm. Còn khi đã bại thì bình thản mà trở về với cái kiếp thường dân, đừng hằn học. Mấy cái giấy này sẽ giúp cho anh thực hiện được điều đó. Giờ tôi về. Nào, cho bố ôm mày một cái nào! Ông ôm lấy con, vỗ vỗ vào lưng con im lặng không nói thêm gì nữa rồi lặng lẽ bước xuống lầu, bước đi bắt đầu nặng nề, hơi chênh chao như cả gần thế kỷ can qua đang đậu xuống đôi vai con người này...Khi ông đi qua, gã vệ sĩ ngạc nhiên thoáng thấy một giọt nước mắt lăn trên gò má người già. Trên lầu, người con đứng lại tần ngần một chút rồi không hiểu vì một lý do gì đó, hắn vò nát tệp giấy, buông tay thả cho rơi lả tả xuống mặt nước. Thoáng cái nhìn của Dung từ căn lều sau bụi dương liễu bên kia nhìn sang... Sáng nay chủ nhật. Tại căn phòng riêng của mình trong khuôn viên doanh trại, Dung đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, một cuốn sắch mở sẵn trên đùi, một tấm mền hoa xanh nhẹ đắp hờ qua ngực. Mắt cô dán chặt vào những con chữ li ti nhưng đầu óc lại để ở một nơi xa lắm. Cô đang nghĩ đến buổi nói chuyện tối qua với tướng Tuấn. Con người này đã bắt đầu khiến cô ngài ngại. Cô không ngại vì cái sự sắc sảo và quyết liệt đến thô bạo của ông ta trong mọi chuyện, cô ngại vì cái thế giới nội tâm bên trong của ông ta quá phức tạp. Đứng trước con người ấy, cô thường hay có cảm giác lúng túng và không mấy tự tin. Bằng cách nói nửa chìm nửa nổi, bằng cái nhìn khi lơ đãng khi lại buốt lạnh, đôi bận cô đã giật mình tự hỏi không hiểu cô đã dại khờ để lộ ra một điều gì chưa? Để rồi sáng hôm sau khi bước vào nhiệm sở, nhìn vào thái độ nghiêm lạnh, bề trên và rất xa cách của ông ta, cô lại yên tâm nghĩ rằng con người kia vẫn thế, có lẽ chưa biết gì. Những làn gió sớm tinh khiết và thơm thảo từ ngoài vườn thổi vào mơn man khiến cô không thể không gập sách lại, mỉm cười, vươn vai, uốn cong người lên trong một cảm giác lâng lâng khác lạ. Cảm giác của một cô nữ sinh sáng chủ nhật còn cố nán lại trong chăn mà thả trôi mình trong những suy nghĩ vẩn vơ. Đúng lúc đó thì tướng Cẩn bước vào. Ông ta cố dọn một cái giọng thật trẻ: - Ôi chao, tôi đang nhìn thấy cái gì thế này? Một tiên nga ngủ trong rừng hay một tiểu thư con nhà đang chìm trong mơ mộng? - Đáng lẽ ông nên gõ cửa trước khi vào - Dung nghiêm giọng rồi đứng dậy bước ra khỏi giường, khuôn mặt hơi ngẩng lên vẻ kiêu kỳ. - Xin lỗi, tôi đã có gõ nhưng chắc em không nghe thấy. Sáng nay nắng đẹp, tôi muốn đến mời em đi thăm cái trang trại mini của tôi. ở đó có hồ, suối, cây cỏ hoa lá và những con thú nuôi rất dễ thương, chắc em sẽ thích. - Chỉ có vậy thôi ư? - Tất nhiên sẽ có cả một bữa ăn nhẹ toàn bằng những thứ có sẵn mà em có thể tự chọn. - Còn sau đó? - Tùy em. - Hỏi thật nhé, ông chuẩn tướng đã bao nhiêu lần mời theo kiểu này rồi? Trước những câu hỏi đầy chất khiêu khích ấy hắn không hề tỏ ra bối rối mà ngược lại còn nở một nụ cười khá tươi dưới bộ ria mép: - Thú thực tôi thích cái cách nói thẳng căng như đường đạn của em. Tuy vậy tôi cũng trả lời, đây là lần thứ nhất tôi mời và chắc cũng là lần cuối cùng. - Lý do? - Vì em không giống với bất cứ một đứa con gái nào khác. Em bí hiểm và khó chịu, gần đấy mà xa đấy, rất dễ làm người ta nổi điên. Cái thứ hai, vì vùng đất này trước sau gì rồi cũng bị Cộng quân đánh chiếm. - Chết nỗi! Ông chuẩn tướng được đánh giá là có năng lực và ý chiến đấu nhất quân khu chỉ sau tướng tư lệnh mà lại có ý nghĩ bi quan như vậy ư? - Ông ấy khác, tôi khác. Tôi thích nhìn thẳng vào sự thật, còn ông ấy lại ưa nhìn từ trái tim cuồng tín và lãng mạn của ông ta. - Nói chuyện với ông tôi thấy thú vị. - Còn tôi, tôi lại thấy lạ là một con người có tiếng là không biết buông tha bất cứ một con mồi nào một khi đã lọt vào tay như ông ta mà ông ta lại tha cho em. - Có thể lệch pha. - Trước sau gì rồi cũng sẽ đúng pha và khi ấy... chà! - Chết nỗi, ông chuẩn tướng ghen đấy à? - Một tiếng cười nhỏ. - Thứ nhất - Giọng hắn đột nhiên hơi căng lên - ngoài giờ hành chánh, tôi không muốn em gọi tôi là chuẩn tướng, trước một nhan sắc như em, mọi thứ tướng tá, phẩm hàm đều trở thành ngớ ngẩn hết. Thứ hai, tôi đâu có dám ghen với một một lãnh chúa hung thần như ông ấy. - Thôi được - Cô nhìn đồng hồ - Sáng nay tôi có chút việc riêng, sẽ hẹn với ông, như ông nói, trước khi Cộng quân đánh chiếm vùng này, tôi sẽ đến thăm trang trại của ông. - Không kịp. Dầu sao cũng xin cám ơn một lời hẹn. Tôi sẽ không quấy rầy em nữa. Chào!... Khoan! - Hắn chợt dừng - Thật tiếc cho một nhan sắc, một tấm thân kiều diễm nhường kia nếu tới đây phải làm mồi cho sự hận thù và bom đạn. Cô đưa tay ra. Hắn đỡ lấy kính cẩn đưa lên môi đặt một nụ hôn kiểu cách. Khi hắn nhìn lên, đôi mắt đam mê và đục ngầu dục vọng của hắn khiên cô thoắt rùng mình.