- 7 - -
Trong tất cả các cánh rừng , trên tất cả các hướng chiến dịch, một trận địa nghi binh liên hoàn bắt đầu được âm thầm hình thành. Nghi binh! Một khái niệm, một thủ thuật không mới trong các hình thức chiến thuật, một miếng mẹo đậm chất dân gian đã được xử dụng đắc địa trong suốt chiều dài lịch sử chiến tranh vệ quốc của dân tộc ta, của hầu hết các dân tộc từ cổ chí kim, từ đông sang tây nhưng động tác nghi binh ở đây, tại vùng rừng núi bạt ngàn này lại có những màu vẻ rất riêng rất khác mà các thế hệ mai sau không thể không tìm hiểu sâu về nó như một thánh tích kỳ diệu của đường lối chiến tranh nhân dân. Nghi binh từ đại thể đến tiểu tiết, nghi binh từ chiều sâu đến bề rộng, nghi binh từ bên trong ra bên ngoài, từ số ít đến số đông, từ đơn giản đến cầu kỳ, từ thủ công đến hiện đại... tóm lại tất cả các lực lượng thường trực và dự phòng, các lực lượng chủ lực và địa phương, các tay súng và những người không cầm súng đều được huy động vào cuộc đại nghi binh có một không hai trong miếng đòn điểm huyệt này. Nghi binh bỗng trở thành xương máu, thắng lợi của nghi binh là năm mươi phần trăm của thắng lợi toàn thể. Cho nên cả bộ Tổng tư lệnh ngoài Hà Nội, cả Bộ tư lệnh thay mặt quân uỷ trung ương ở trong này lẫn Bộ tư lệnh mặt trận đều tập trung tất cả trí tuệ, tâm sức cho canh bạc lớn mà thoạt nghe nó chỉ hao hao giống như một trò ú tim của trẻ trăn trâu này. Một trò ú tim căng thẳng mà chỉ cần một chút sơ xảy sẽ đưa đến sự huỷ diệt. Có lẽ nên bắt đầu từ một một âm thanh nhỏ bé nhất, âm thanh của chiếc cần Manip dưới ngón tay người lính thông tin. Lúc ấy, trong rừng sâu, có ba dòng bộ đội nguỵ trang kín mít đang ngậm tăm đi về hai hướng ngược chiều nhau. Một dòng hướng lên bắc, hai dòng kia xuôi về nam. Ba dòng người, ba đội hình sư đoàn tạo thành ba dòng chảy âm thầm không dứt như vào mùa hành hương trảy hội. Trên một đỉnh đồi lộng gió phơ phất ngọn lau già, ba người chỉ huy của ba dòng người đó nai nịt đầy đủ đang lặng đứng bên nhau. Một trong số họ là sư trưởng Hoàng Lâm còn hai người kia, một đầu hói sớm, chỉ huy trưởng sư đoàn 320 nổi tiếng với tài đánh vận động chiến và thâm niên chiến trường; một thấp đậm, sư trưởng sư 316 chuyên đánh rừng núi mới từ hậu phương bôn tập vào mà ta đã có dịp gặp ở cuộc họp trong lán tư lệnh hôm trước. Hoàng Lâm quay lại bắt chặt tay người này, nói: - Tạm biệt! Xin nhường lại địa bàn Pleicu và Kontum cho anh, bọn này xuống sâu đây. Hẹn gặp nhau ở Buôn Mê Thuột. - Làm cái chân chủ công như mấy ông sướng thật! Chả phải nghi binh nghi biếc rắc rối gì cả, cứ mục tiêu mà thẳng băng xấn tới - Người này thoáng một chút ghen tỵ. - Muốn thì đằng này đổi cho đấy - Người đầu hói sớm cũng tiến đến bắt tay - Nhớ là đánh giả nhưng lại là thật, thật mà lại là giả như lời tư lệnh dặn đấy nhé! Đánh cho hăng vào để tụi này được rộng cẳng mà tập kết quân. Nào, hẹn gặp nhau ở Buôn Mê! Vừa lúc có một tổ bốn người trẻ tuổi mang trên lưng những chiếc máy vô tuyến vừa của ta vừa của địch bước tới. Trong số đó ta nhận ra người lính đi đầu lại chính là chàng trai có ria mép đứng với người yêu bên bờ Hồ Tây trước lúc lên đường hôm nào. Đó là chuẩn uý Nguyễn Giang. Giang tiến ra đứng trước hai người chỉ huy của hai sư đoàn thổ công lâu nay đã trở thành nỗi kinh hoàng của kẻ thù trên vùng rừng núi này: - Báo cáo, hai tổ điện đài có mặt! - Tốt - Hoàng Lâm nói - Từ bây giờ các đồng chí sẽ tạm tách khỏi sư đoàn để nằm lại tiếp tục hoạt động cùng đội hình sư đoàn mới của đồng chí sư trưởng đây. Nhớ là trước đây thao tác manip thế nào thì bây giờ cũng thao tác y hệt như vậy, kể cả cố tật, kể cả những mấp máy nhỏ nhất, không được thay đổi. - Tại sao lại phải vậy ạ? - Chàng trai ria mép hỏi. - Đồng chí nhập ngũ bao lâu rồi mà lại còn hỏi như thế, hả? Bí mật quân sự - Người đầu hói nói. - Rõ! - Chàng ria mép dướn thẳng người, đứng nghiêm. - Tốt! Kể từ giờ phút này, việc ai người ấy biết, cứ phải im lìm như chết. - Rõ! Sẽ im lìm hơn cả... chết ạ! - Chàng ria mép mỉm cười ranh mãnh, vẻ như đã mang máng đoán ra một điều gì. - Lém mồm! - Hoàng Lâm làm mặt nghiêm nhưng cái miệng lại cười. - Xin các thủ trưởng cho biết thời hạn ạ. - Thời hạn gì? - Người đầu hói chau mày. - Thời hạn...Manip ạ. Sắp sửa vào trận mà phải nằm lại với chiếc điện đài cùng các cố tật chán ngắt của nó thì rầu lắm ạ. - Không có thời hạn. Khi nào có lệnh thì về. Bây giờ tất cả đằng sau... quay! Người đầu hói ra lệnh. Tổ điện đài quay người đi nhanh, hoà vào dòng bộ đội đang hành quân ngược chiều lên phương bắc. Hoàng Lâm và người thấp đậm cũng vội chia tay bước vào đội hình đang trảy xuôi phương nam của mình. Vị sư trưởng có dáng người thấp đậm vẫn đứng nhìn theo, khẽ đưa bàn tay lên chào tạm biệt...Từ trên cao nhìn xuống, núi rừng cao nguyên vẫn lặng phắc dường như không có một sự chuyển động nhỏ nào trong lòng nó. Chỉ có người hoạ sĩ ngồi ở một góc khuất nằm chênh vênh trên đỉnh đồi là vẫn mải mê nắm bắt cái mạch ngầm rất riêng kia. Mặt trời đang xuống dần. Mây che, sương phủ, lau trắng... Cảnh vật, sắc màu, con người nơi đây sao cứ gợi lên vẻ đẹp kiêu hùng, hoang mạc của một chiều Tây bắc xa xưa trong bức tranh kinh điển của người hoạ sĩ họ Phan mà anh vốn đã có thời là học trò.
Tại một khu rừng rậm rạp nằm về mạn bắc Tây Nguyên, có rất đông người cả bộ đội lẫn nhân dân đang quần quật cưa cây, phá đá làm đường... Trong nắng nôi, những đoạn đường dần dần được mở ra, rộng dài, đỏ bầm như một vết thương toác máu. Trong số bà con dân tộc ăn mặc đủ sắc màu đó, nổi lên hình ảnh già làng Y’Blim. Ông vừa trực tiếp cầm cuốc xẻng cùng làm với mọi người vừa chốc chốc lại dừng tay trao đổi điều gì đó với người lữ trưởng công binh đeo kính trắng cũng đang mồ hôi mồ kê cùng mình. Trước mặt ông, tại một khúc đường nham nhở, một cô gái dân tộc dừng tay lau mồ hôi đang ròng ròng trên mặt, nói với một chiến sĩ trẻ đứng bên cạnh: - Thôi mà! Được rồi mà. Đủ cho ba con voi đi hàng ngang được rồi mà, sao rộng quá trời vậy, anh bộ đội? - Cứ làm đi cô em!- Anh này trả lời và không thể không thoáng nhìn vào bộ ngực căng tròn, loáng ướt đang thở phập phồng dưới lần áo cô gái - Phải đủ cho năm con voi đi hàng ngang mới đủ đó. - Kỳ hè! Lỡ cái đầm già, cái biệt kích nó nhìn thấy thì sao? - Thì đang muốn cho nó nhìn thấy mà - Lần này thì đôi mắt trai trẻ hạ thấp xuống đôi bắp chân quánh mật, quá chừng thon thả của cô. Cô gái không hiểu, ngơ ngác nhìn lên già làng Y’ Blim. Người già làng cười hà hà, gật đầu ra ý nói cứ làm đi, làm mạnh vào, cứ theo bộ đội mà làm, khỏi thắc mắc gì cả. Mang máng hiểu, cô mỉm cười lại nhặt cuốc bổ tiếp vào rễ cây vào đất tảng. Cây đổ ầm ầm. Đất đá được xới tung. Bụi bốc mù mịt. Bụi nhuốm đỏ các vòm xanh mướt mát. Một vài con treo, con chồn rời khỏi ổ lao vun vút qua khoảng trống vào bụi rậm. Lại có cả một vài con nhím, con vọc hốt hoảng lao ngược lại. Rừng động. Cả cánh rừng lâu nay im lặng bỗng rền lên, chao đảo như có cả một bày voi dữ đang vào mùa hồng hoang động dục.
Tại một cánh rừng khác cách đó không xa ở phía sau. Có vài chiếc tăng T54 tròn ung ủng, cao lừng lững đang nằm im lìm, không nguỵ trang không che đậy gì cả, như cố tình để cho vẻ hớ hênh ấy lộ ra giữa khoảng trống, giữa ánh sáng trời. Cạnh đấy là một số đông chiến sĩ vai mang cuốc xẻng, choòng đục... đang lặng phắc đứng chờ. Trên một mỏm đất cao có những tán cây che khuất kín đáo, người chỉ huy thiết giáp có khuôn mặt vuông chữ điền đang tập trung nhìn qua ống nhòm về phía xa. Trong vòng tròn thấu kính, cảnh vật phía trước vẫn chỉ hiện ra mờ nhoà, mênh mang không có gì rõ rệt. Đứng bên anh là tham mưu trưởng mặt trận Nguyễn Phước. Anh chuyển ống nhòm cho tham mưu trưởng rồi quay lại hỏi một người phụ nữ trung tuổi ăn vận kiểu nửa dân tộc nửa Kinh đứng đằng sau: - Nó đấy phải không, chị Siu B’Leng? - Nó đó. Nếu trời quang sẽ nhìn thấy được nhà cửa, đồn bốt đó. Nhiều nhiều lắm!. - Tốt rồi. Anh quay qua Nguyễn Phước, cặp mắt sau lần kính trắng sáng lên: - Anh cho bắt đầu ! Tham mưu trưởng gật đầu. Anh cúi xuống nói với một cán bộ trẻ tuổi đang đứng ở phía dưới: - Thị xã Pleicu đang ở trước mặt ta kia, đường chim bay chỉ không đầy hai chục cây số. Sao, đồng chí tiểu đoàn trưởng, ta bắt đầu cho triển khai được chưa? - Báo cáo lữ trưởng, tổ tăng của chúng tôi đã sẵn sàng. - Tốt rồi. Chơi luôn. Chơi thật ầm ĩ vào, càng vang động càng tốt - Rồi quay lại, khoát tay về phía đội hình đang nhìn lên chờ đợi ở phía dưới - Bắt đầu đi các bạn! Lập tức ba chiếc xe tăng cùng nổ máy một lúc, nổ hết ga, nổ inh tai, nổ như xuất xưởng, mặc cho khói phun dày đặc vào các lùm xanh, phun toả lên trời rồi bắt đầu chuyển động. Cái cách chuyển động cũng khác. Chuyển động xà quầy, chuyển động tại chỗ, những vòng xích sắt khổng lồ càn lui càn tới, lúc xa lúc gần, lúc chụm lại lúc tản ra các hướng, nặng nề, cuộn đất cuộn cát... cứ như ba con quái vật đang lên cơn động rồ động dại. Đằng trước, cùng lúc lại có ba chiếc tăng khác ghầm ghừ lao thẳng lên đoạn đường công binh mới mở, lúc phóng lồng, lúc bò chậm. Trên tháp chiếc tăng đi đầu, người lữ trưởng đang đứng rất thẳng, đưa tay vẫy vẫy các chiến sĩ mở đường, vẫy người chỉ huy công binh và già làng Y’ BLim cũng đang đứng phía dưới vẫy lên. Tiếng động cơ ghầm rít trộn ngào vào tiếng thân cây bị chặt rất mạnh, cưa ầm ầm, đào tung tóe, trộn ngào vào tiếng dô hầy, la hú tạo thành thứ âm thanh công trường náo hoạt, ngổn ngang như thanh âm giữa một vùng giải phóng rộng lớn, ngan ngát nắng gió tự do. Từ trên cao nhìn xuống, từ phía xa nhìn lại, cuộc nghi binh bằng âm thanh và bằng dấu vết này váng động cả một vùng rừng. Lúc ấy, trên cao chợt có một chiếc trực thăng rè rè bay tới, hạ thấp, lượn vài vòng, lại hạ thấp , lượn vài vòng nữa rồi vẻ như đã nắm bắt chắc chắn được một điều gì ở dưới bụng, nó vọt lên cao, cút thẳng. Dưới đất, người đeo kính trắng rút khăn tay lau mồ hôi trên trán, ngửa mặt nhìn theo mỉm cười. Còn người chỉ huy thiết giáp lại cười cả miệng: - Mẹ mày! Thế là mày mắc lỡm các bố mày rồi. Cút về đi! Cong đuôi cút về mà tâu với bố mày là đang có một lực lượng Cộng quân đông lắm đang mở đường cho xe tăng hành tiến về hướng Pleicu đi! Khớ khớ...Chơi mạnh nữa đi , các đồng chí! Đội hình xe tăng trùi trũi lại tiếp tục làm động tác cày bừa, quần đảo. Cả cánh rừng lại tiếp vào những cơn rung giật khoái trá chưa bao giờ có. Và cô gái có bắp chân quánh mật kia vẫn chưa thật hiểu gì, lại chỉ biết ngơ ngác ngó nhìn. Đôi mắt con gái màu nâu giữa rừng già nhìn mới trinh nguyên , mới im lịm làm sao. Chiều rồi... Tham mưu trưởng xiết chặt tay người chỉ huy thiết giáp, nói nhỏ một câu gì đó rồi nhanh chóng bước theo người vệ binh to cao đi sang trận địa nghi binh khác.
Ông mặt trời đã khuất bên kia núi. Bóng tối xầm xập tràn xuống rất nhanh. Thoáng chốc cả cái vùng rừng nằm cách thị xã Kontum không đầy ba chục cây số đường chim bay này đã chìm nghỉm trong màu đen muôn thuở. Màu đen của núi, bóng tối của rừng. Vạn vật và thiên nhiên bắt đầu nhẹ tấu lên cái bài ca rì rầm bất tận về đêm. Tại một buôn làng nằm cheo leo trên dốc đồi thoai thoải có những mái nhà Rông vươn cao lên bàu trời xanh đen như biểu tượng của khí phách, của khát vọng ngàn đời cao nguyên. Trước một mái nhà Rông như thế, trên một khoảnh sân rộng đang diễn ra cái gì đó tựa như một buổi lễ hội đâm trâu hay ngày hội mừng lúa mới của dân bản. Lửa bùng lên ở những ngọn đuốc lồ ô soi tỏ khắp buôn làng, soi tỏ khắp những khuôn mặt bà con đang từ các nẻo đường kéo về mỗi lúc mỗi đông. Một dàn hát múa vòng quanh sân với những cô gái thân hình nở căng trong bộ váy áo dân tộc, với những chàng trai đóng khố cởi trần, bắp thịt nổi hằn lên như chão như thừng. Tiếng hát ngàn đời chất phác bay lên, lan xa, trộn vào tiếng chiêng kồng, hoà vào ánh lửa rộn ràng, trầm u như tiếng thở của rừng. Đứng trên bậc cao nhà Rông lại là cái dáng đạo cốt của già làng Y’Blim, mái tóc trắng bay trong lửa hồng và khuôn mặt đắm chìm trong những cảm xúc lạ lùng đang dâng lên của người chính uỷ dong dỏng cao. Và cạnh chính uỷ vẫn là chàng hoạ sĩ không biết cũng đã có mặt từ lúc nào đang mải mê cầm cọ. Vừa lúc, từ dưới dốc có một đoàn người tiến vào. ánh lửa soi rõ những bộ quân phục xanh lá cây, những chiếc nón tai bèo đội lệch và những trang bị, súng ống đeo nặng người. Ta vượt qua triền núi cao Trường Sơn... Đá mòn mà chân bước không mòn... Họ vừa đi vừa ngân vang một khúc quân hành quen thuộc của người lính. Ta đi nhằm phương xa gió ngàn đưa chân ta về nơi đây.... Quân về trong gió đang dâng triều lên...Những cái miệng con gái, miệng trẻ thơ lảnh lói hát theo. Và cười. Và cả những giọt nước mắt. Thoáng chốc hai khối người, hai khối dân và lính đã tan hoà vào nhau trong lửa. Và trong ánh lửa huyền thoại đó, trong không khí linh thiêng của núi rừng, tiếng già làng cất lên như một điệu Khan văng vẳng: - Hỡi buôn làng Hơreo! Hỡi bà con Hơreo! Bộ đội BokHồ đang tiến vào giải phóng Kontum, giải phóng Pleicu. Bà con hãy đốt thêm lửa lên, múa hát vui nữa lên để đón bộ đội trở về. Ơi con gái làng Hơreo! Ơi con trai làng Hơreo! Ơi những đứa con của chàng Đam San, Xinh Nhã, ơi những đứa con của Matranglơng anh hùng, biển đông đang dậy sóng, Trường Sơn đang chuyển mình, tất cả chúng ta sẽ cùng với bộ đội Bok Hồ đốt lửa tiến vào sào huyệt bọn quỷ dữ giải phóng buôn làng, giải phóng Tây Nguyên của chúng ta.... Lời nói được ánh lửa đốt cháy, nở bung. Những tiếng reo hò nổi lên như bão rừng và lại lửa, lại kồng chiêng, lại múa hát. Cả chính uỷ, cả già làng Y’Blim đều bước xuống hoà vào vòng lửa mỗi lúc mỗi cháy rừng rực đó. Những bộ cánh dân tộc ngào trộn vào những sắc màu quân phục trong một làn điệu dân ca vạm vỡ và trong những điệu nhảy tung tảy, khoáng đạt tới tận trời...Đang nhảy, người chính uỷ đột nhiên dừng lại, bước ra sau, vẫy một cán bộ lại gần, nói nhỏ: - Cứ để cho anh em vui thoả sức với dân bản nhưng nhớ cắt các tổ cảnh giới cho cẩn thận không để cho chúng tập kích. - Báo cáo, rõ! Người cán bộ đi nhanh ra khỏi quầng sáng lửa. Khi ấy cả chính uỷ cả người cán bộ đều không biết rằng, tại vòng nhảy một gã trai người Thượng có nét mặt rất đanh, con mắt lạnh buốt như mắt cú vọ, không để ria mép nhưng lại để một chòm râu cằm đen nhức đang nhảy hăng nhất, cuồng loạn nhất bỗng từ từ tách ra, lặng lẽ lủi về phía sau, mất hút vào một cái khe sâu trong lùm bụi. Lập tức có hai chiến sĩ cũng từ đám đông tách ra, bám theo. Một trong hai người đó có nét mặt hao hao giống sư trưởng Hoàng Lâm, đeo súng ngắn, thân hình vạm vỡ, con mắt nhìn vừa lạnh vừa ấm. Đó là Oánh, tiểu đoàn trưởng đặc công vừa được điều từ ngoài Bộ vào làm nhiệm vụ phối hợp. Người kia là một chiến sĩ mặt trẻ măng nhưng đầu lại trọc lốc nhìn rất ngộ. Họ đã tiến sát đến cái lùm cây mà kẻ lạ mặt vừa biến mất. Im lìm. Chỉ có gió thổi từ dưới thung sâu lên, phả cái lạnh vào mặt hai người. Oánh nhích người bò sát lên chút nữa... chút nữa... Và rồi trong cái hoang vu tưởng như chỉ có tiếng cây lá lao xao và tiếng thác dưới ngút ngát chân đèo rì rầm vọng lên ấy, một tiếng nói con người, một tiếng nói gấp gáp, khoái trá bị gió chặt vụn đập nhẹ vào màng tai anh: - A lô! Báo cáo thiếu tá toán trưởng! Đúng như thiếu tá dự đoán, đám dân chúng đang nhảy múa dữ lắm để đón bọn Cộng trở về. Dạ, đông lắm! Có thể tới cả trung đoàn với đầy đủ vũ khí. Dạ!... Tôi đã tận mắt nhìn thấy, đã cùng nhảy múa với chúng, không thể trật đi đâu được, thiếu tá có thể hoàn toàn yên tâm báo lên chuẩn tướng như vậy. Hết! Một nhánh lá được rẽ ra từ ngón tay Oánh. Khuôn mặt gã để râu cằm thoáng hiện ra cùng với chiếc bộ đàm nhỏ xíu mang nhãn hiệu USARMY dưới ánh lửa từ phía xa hắt tới. Người lính cạo đầu trọc nằm cạnh anh, rút nhẹ con dao găm bên sườn, nghiến răng nói khẽ: - Anh Oánh! Để em thịt thằng này. - Nằm im! Oánh kìm cứng tay anh chàng lại. Con dao găm rơi xuống cỏ ướt. Chỗ kia, gã thám báo vẻ như đã làm xong bổn phận, vội cuốn tém chiếc điện đài bỏ vào bồng, đeo lên lưng rồi trơn nhẫy như một con trăn đất, hắn trườn ra khỏi chỗ nấp, lủi nhanh vào bóng tối mịt mùng. - Tốt rồi. Thế là ổn rồi - Oánh cười, đấm mạnh tay xuống cỏ, thở phào. - Cái gì mà ổn? - Con mắt như mắt trẻ thơ của anh lính đầu trọc trừng lên - Để cho thằng khốn chạy thoát mà ổn à? - Càng ổn! - Oánh đưa tay xoa xoa vào cái đầu trọc của bạn, đứng dậy - Giờ có thể yên tâm trở vào được rồi. Cho phép cậu được mặc sức uống rượu cần và nhảy múa với cô nào đẹp nhất thì nhảy. Cậu chàng vùng vằng hất tay người chỉ huy ra rồi lầm lì đi trở lại đám đông.
Tại một cánh rừng khác nữa, vẫn thuộc địa hình phía bắc. Nửa đêm. Trong một căn hầm kiên cố được ken bằng những thân gỗ to, chắc nịch, tư lệnh phó mặt trận Vũ Lân đang ngồi trước người chỉ huy lữ đoàn pháo binh có hàng râu quai nón. Cả hai lặng lẽ nhấp những ngụm trà B’ Lao pha đặc quẹo từ một chiếc ca i - nốc Mỹ. Hồi lâu, người phó tư lệnh nói: - Tôi vừa đi thăm thú một vòng các trận địa nghi binh về. Thật không ngờ mọi việc lại diễn ra nhịp nhàng đến thế. Kiểu này là chúng nó sẽ đau đầu, là cha con sẽ trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cãi nhau ỏm tỏi phải biết đây. Khắp nơi cưa cây làm đường, khắp nơi nổ súng, chỗ nào cũng có dấu hiệu tiến công, chỗ nào cũng có bà con hân hoan đón bộ đội trở về, các đơn vị làm cừ đến nỗi ngay đến tôi lắm khi cũng còn ngờ ngợ hay là trên định đánh phía bắc Tây Nguyên thật. Hà! Hà!... - Thằng 968 thế nào rồi anh? - Người chỉ huy pháo binh bật quẹt châm một điếu thuốc rê to tướng - Lúc chia tay nhau dẫn quân lên trên ấy, cái mặt cha sư trưởng cứ xầm xầm như bị đặt sai vị trí. Kể cũng tội, hộc tốc hành quân từ ngoài kia vào, chưa kịp nện trận nào thì đã bị đem ra làm mồi nhử. - Được làm một cái mồi nhử mang tầm chiến lược như cậu ấy nhiều khi còn giá trị hơn một hướng tiến công chủ yếu. Chắc rồi lão ta sẽ hiểu nếu một mai chiến dịch mở màn. Thì ngay cả chiến dịch Phước Long lớn như vậy nhưng thực chất cũng chỉ là một đòn đánh nhử để xem phản ứng của kẻ thù sẽ đến đâu là gì. - Kể ra cũng hơi nóng ruột. - Ông hay là thằng 968? - Tất cả. Trước hết là tôi. Là dân ăn no vác nặng, chưa bao giờ chúng tôi được trang bị mạnh thế này mà cứ phải nằm chờ thit thít rồi thỉnh thoảng lại nhả ra vài giọt như cái thằng đái giắt, kể cũng chán. Lực lượng chúng tất cả chỉ có vậy, mỏng èo, đáng ra cứ cho pháo binh nổ giập đầu một chập rồi bộ binh ào lên, thế là xong. Coi chừng nghi binh kỹ quá rồi gậy ông đập lưng ông lại khốn khổ. Phó tư lệnh bỗng đặt chén trà xuống, nét mặt trở nên lạnh ngắt: - Chết mẹ! Ngay cả như ông, một chỉ huy có sỏi trong đầu mà cũng suy nghĩ nóng vội như thế thì còn nói gì đến bộ đội. Tự nói tự nghe thôi nghe, ông mà để hở ra là chính tôi sẽ trị ông đấy, ông tư lệnh pháo binh anh hùng ạ - Chợt hạ giọng - Nói cho cùng, suy nghĩ của ông cũng là suy nghĩ của tôi, của một số không ít người, những thằng lính đã mòn mỏi chờ đợi ngày chiến thắng quá lâu rồi. Nhưng vì đã quá lâu mà không thể để nó kéo dài lâu hơn nữa. Nếu trận này không xong mà lại lặp lại như các kỳ Mậu thân, kỳ Bảy Ba như trước, chính tôi và ông, chính chúng ta có tội trước lịch sử, có tội trước xương máu của đồng đội. Cho nên phải kiên trì. Kỹ nữa cũng phải kiên trì. Nhưng tôi tin rằng sẽ không lâu nữa đâu, chỉ ngày một ngày hai là các chú voi trận của ông sẽ được thoả sức gầm thét, đến khi đó lại sợ ông không có đủ đạn mà gầm. - Đủ. Thừa nữa là khác. Số đạn dự trữ trong kho của chúng tôi có thể oánh được mười năm, thủ trưởng cứ yên tâm đi . Và yên tâm cả điều này nữa: Nói thì nói vậy thôi chứ cần phải câm mồm từ giờ đến chết chúng tôi vẫn cứ sẽ câm mồm. - Nhưng ngay bây giờ tôi lại cần ông mở mồm đây. Mở mồm to vào! - Cái gì? Tôi không hiểu? Bắt đầu mở màn à? - Chưa. Đúng mười phút nữa, thằng 968 sẽ nổ súng đánh vào khu vực Pleicu và Kontum. Ông hãy cho đàn voi của ông phát huy hết hiệu lực để hỗ trợ. Nếu như thằng 968 đánh như đánh thật thì các ông cũng phải nện như nện thật, thật mà giả, giả mà thật, làm sao cho chúng nó không hiểu thế nào cả. - Rõ! - Chưa hết. Tiết lộ một bí mật chiến thuật để ông vững lòng và chuẩn bị ngay từ những phát đạn bắn thử này nhé : Bộ tư lệnh đã quyết định cho lữ đoàn pháo binh của ông được nổ súng mở màn chiến dịch. - Và cả khi kết thúc chiến dịch nữa chứ nếu như chúng ngoan cố chống lại. Báo cáo phó tư lệnh, lữ đoàn pháo binh xin chấp hành! Anh đứng vụt dậy, bộ râu quai nón bắt ánh lửa đèn sáng ánh lên như hàm râu của một hảo hán Trung Hoa đời Xuân Thu Chiến Quốc. Lát sau, khi chiếc kim đồng hồ trên cổ tay đã chuyển dịch đến điểm cần phải đến, anh bốc chiếc ống nói máy bộ đàm, hét nhẹ vào trong: - Các đơn vị chú ý! Mục tiêu đã giao, toạ độ không thay đổi, cơ số đạn tăng gấp đôi, thời gian là một giờ, chuẩn bị... bắn! Người chỉ huy vừa dứt lời, từ khắp các hướng, cùng với những tiếng nổ đầu nòng như ục lên từ lòng đất, những luồng đạn đỏ lừ bắt đầu xé rách bóng đêm yên tĩnh bay vút vào không gian rồi vỡ ra thành những tiếng nổ trầm u ở một điểm nào xa lắm...