← Quay lại trang sách

- 8 - -

Loạt đạn pháo bất thần ấy khiến viên tướng tư lệnh Tây Nguyên đang nằm ngủ lơ mơ trong phòng riêng của mình chợt giật nảy người tỉnh dậy. Hắn nhìn qua cửa sổ. Có rất nhiều chớp sáng cùng tiếng nổ thổi qua cửa kính vào trong phòng. Tiếng nổ của pháo và hình như có cả những tiếng nổ của đại liên. Bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng tang bay trên mặt sàn, hắn vội vồ lấy máy, hỏi như quát: - Anh Cẩn! Cái gì nổ đó? Nổ ở đâu?...Hả? Vẫn chưa nắm được thông tin chính xác à? Rồi, anh chờ tôi ở phòng tham mưu, tôi sẽ đến đó ngay. Hắn vội vận vào người bộ quân phục rồi đi nhanh ra khỏi phòng. Gã vệ sĩ trung thành vẻ như cả đêm không ngủ, đã chờ sẵn ở đó, vội chạy theo. Tối muộn hôm qua hắn mới bay từ Sài gòn ra, chưa kịp hội ý hội báo gì với đám sĩ quan thuộc cấp thì một cơn đau đầu đã vùi hắn xuống giường để rồi cơn váng vất chưa dứt thì đầu óc hắn đã lại phải hứng chịu cái trận pháo kích cũng như những thông tin quái ác này. Với một bộ óc đã quá quen với những tình huống bất trắc, không, hắn không lấy đó làm lạ thậm chí hắn còn thích được nghe những tiếng động trận mạc quá chừng quen thuộc ấy như thể nó đã ngấm vào máu mà lâu lâu không nghe thì mọi bộ phận trong cơ thể sẽ bị ngưng đọng lại. Hắn chỉ ngạc nhiên về hướng bắn của đối phương sao lại giở quẻ nhằm sang mạn bắc này. Phải là nam chứ. Chà, lại cái trò dương đông kích tây để đánh lạc hướng đã cũ mèm đó có phải không các anh bạn cộng sản? Tuy vậy cũng không thể đùa được với những cái đầu lắm mưu nhiều kế và vô cùng lì lợm của mấy thằng cha suốt đời chui rúc trong rừng kia được. Rừng có thể khiến cho con người đần độn ra nhưng rừng cũng có thể làm cho con người nhanh nhạy như cáo. Tất thảy chúng nó đều cáo hết. Bài học rớm máu những năm qua cùng cọ sát trên cùng một vùng đất khắc nghiệt đã khiến cho hắn không dễ đánh giá thấp đối phương như mấy cha lon ngù đầy người nhưng đầu óc lại trống rỗng ngồi đầy phòng họp tướng lĩnh mấy ngày vừa rồi trong dinh Độc Lập. Nghĩ thế, hắn bước chậm lại, lôi tẩu thuốc ra hút và thoáng một tiếng thở dài chán ngán. Vừa lúc trung uý Dung cũng đã nai nịt đuổi kịp viên chỉ huy của mình. Cả ba tiến về phía phòng tham mưu tác chiến được canh gác nghiêm ngặt. Khi viên tướng đi đến nơi thì trận pháo kích cũng vừa tạm dứt, chỉ còn những tiếng nổ lẻ loi chỗ này chỗ khác. Phòng tham mưu tác chiến của quân đoàn lúc ấy đã có đủ các khuôn mặt dưới quyền. Nét mặt người nào cũng lộ vẻ căng thẳng không bình thường. Căn phòng rất rộng, cao nhưng la liệt những tấm bản đồ trên tường và dày đặc các loại máy thông tin trên bàn đã làm nó chật chội lại. Nhác nhìn thấy những khuôn mặt ấy, tướng Tuấn ngán ngẩm cười nhạt: - Mới có một trận pháo vu vơ mà các ngài sĩ quan đã muốn ngơ ngẩn hết cả thế kia ư? - Lạnh giọng - Mời ngồi! Bây giờ tôi muốn được nghe báo cáo chính thức về vụ việc vừa rồi của phòng hành quân. Anh Cẩn, xin mời! Cái dáng người cao to như Mỹ của chuẩn tướng Cẩn vội bật thẳng: -Thưa ngài tư lệnh, toàn bộ số đạn pháo của Việt Cộng đều dộng vào mạn bắc Pleicu và mạn nam Kontum. Dạ, tin mới nhất tôi vừa nhận được từ phòng tình báo quân khu, hiện có nhiều dấu hiệu chúng đang tập trung quân ở sát tỉnh lỵ... - Có tin cậy được không? - Dạ, đó vẫn chỉ là những tin tức ban đầu, chúng ta còn cần phải nắm nhiều nguồn tin khác nữa mới kết luận được. Tướng Tuấn ngồi hơi ngả người trên chiếc ghế bành rất rộng, lim dim nhả khói thuốc như để đầu óc tan chảy đi đâu. Các sĩ quan có mặt trong phòng đưa mắt lén nhìn nhau. Trung uý Dung chăm chú nhìn vào khuôn mặt gần như vô cảm, thoát tục của người sếp của mình. Giây lâu, Tuấn mới mở mắt, giọng trễ nải, hơi đánh cằm về phía bàn thông tin: - Thế nào? Mấy hôm tôi đi vắng, ở nhà có thêm tín hiệu gì đặc biệt không? Tức là tôi muốn nghe chính xác hơn về sự điều binh của chúng. - Dạ, thưa thiếu tướng - Một gã trung tá còn trẻ nhưng đã sớm có cái nhìn bí hiểm, lạnh lùng, đầu rẽ ngôi giữa vội đứng dậy - Không có gì đặc biệt cả ạ! Hình như ...thằng sư 10 và sư 320 của chúng vẫn nằm nguyên tại chỗ. - Sao lại hình như? Người lính, nhất lại là một trưởng phòng tình báo không bao giờ được phép dùng hai tiếng hình như đó, hiểu chưa? - Dạ...Vì nếu dựa vào tiếng đánh Manip của nhân viên truyền tin thuộc hai đơn vị này thì chúng vẫn không thay đổi toạ độ. Tức là vẫn nằm ở khu vực toạ độ bắc Tây Nguyên. Tiếng Manip của mỗi đơn vị có một cố tật không thể nhầm với ai được. - Cụ thể? - Dạ, thằng sư 10 thì tiếng tè thường bị lép còn thằng 320 lại thường vấp dính ở tiếng tich. Đã có nhiều năm săn tin, nghe tin, đấu tin, chúng tôi đã quá quen thuộc những đặc điểm có thể nói là không thể sửa nổi này của chúng. - Tức là - Tuấn quay qua Cẩn - hai trái đấm thép của họ vẫn không có dấu hiệu gì gọi là chuyển động trong khi chúng ta đều biết, thường là hai trái đấm này xuất hiện ở đâu thì ở đó sẽ có đánh lớn? - Dạ, về lý thuyết là như vậy. - Xin lỗi, ở đây tôi không muốn nghe lý thuyết. Tôi cần câu trả lời xác thực. - Rõ! - Hắn quay ra cửa - Cho gọi thiếu tá Hùng! Tích tắc sau, Hùng vào, cái bớt trên gò má dường như sậm màu hơn, dập gót dày đứng nghiêm trước Cẩn trong khi tướng Tuấn lại sây lưng nhìn ra phía cửa sổ vẻ khinh khi, lơ đễnh như không mấy quan tâm đến chuyện này. Vừa được điều từ trung tâm thám kích Sài Gòn lên, đây là lần đầu viên thiếu tá có tiếng là trung thành và thiện chiến được đích danh tổng thống gắn cho không ít huân chương và bắc đẩu bội tinh này được giáp mặt tướng tư lệnh, điều mà không phải bất cứ một gã thiếu tá Hắc Báo quèn nào cũng có cái cơ may này. ở dưới kia, hắn cũng được nghe không ít những điều hay ho và cả không hay ho về viên tướng cao nguyên nức tiếng là lạnh lùng, tàn bạo cũng như các ngón ăn chơi, phá phách đều dâng ngang bằng nhau này nhưng có một điều hắn bỗng cảm thấy vì nể và thích thú, đó là tính chịu chơi ăn thua đủ với kẻ thù, năng lực cầm quân khá thông tuệ và tính cách ngang tàng, độc lập không chịu luồn cúi trước bất cứ ai, trước bất cứ thế lực nào, kể cả tổng thống hay người Mỹ của ông ta. Vậy là hắn sinh tò mò muốn một lần được gặp, được tiếp kiến, thế thôi, chứ không phải vì bất cứ lý do nào khác, nhất là lý do được cầu thân, được chú ý, cái mà từ trong thâm tâm hắn vốn rất coi khinh. Nhưng con người mà hắn ngưỡng mộ đó vẫn không quay lại, vẫn kiêu kỳ hướng mắt ra khung cửa như sục tìm một điều gì ngoài đánh đấm. Một nỗi tự ái pha chút kiêu ngạo của dòng máu lính chiến nổi lên, hắn nhếch mép cười một cái nhạt thếch. Thì ra vẫn là cái bệnh chó chết của một thằng cha lắm quyền nhiều của chứ chả có gì khác. Tốt thôi. Đã thế thì hắn cũng chẳng thèm mở lời trước mà quay hẳn người sang phía viên tham mưu trưởng: - Báo cáo chuẩn tướng tham mưu trưởng, tôi, thiếu tá Phạm Như Hùng toán trưởng toán Hắc Báo số 1 có mặt. - Được! Anh có thể báo cáo lại toàn bộ tình hình đang diễn ra tại ngoại vi Kontum cho ngài tư lệnh đây nghe luôn. - Dạ - Hắn vẫn nhìn vào viên chuẩn tướng - Tin chính xác của tổ thám kích thứ hai báo về là Cộng quân đã xuất hiện khoảng một trung đoàn đủ chỉ cách thị xã Kontum không đầy ba chục cây số. Bằng chứng cụ thể là tại đó, đám dân Thượng đã tổ chức đón tiếp người của chúng rất ầm ĩ. Tướng Tuấn hơi cau mày quay mặt lại. Hùng thoáng giật mình...Một khuôn mặt quen quen, một cái nhìn quen quen, cả đôi mắt nữa....Có cái gì vừa rất xa lạ vừa rất gần gũi! Sống mũi thẳng, khuôn cằm dài, mái tóc lệch sang bên, đôi mắt sâu có cái nhìn lơ đãng kia hình như hắn đã gặp ở đâu một lần rồi thì phải nhưng cũng có thể chả gặp gì hết, lính tráng trận mạc, mặt thằng nào chả giống thằng nào, dù có là tá hay tướng. Đôi mắt viên tướng cũng chăm chú nhìn lại hắn nhưng là cái nhìn hết sức bề trên, xa cách. Hắn không thích cái vẻ cao ngạo đó, bèn đánh mặt quay nhìn đi hướng khác. Chờ một lát không thấy sếp của mình hỏi gì, tướng Cẩn đành ra hiệu cho Hùng lui ra: - Nhiệm vụ của thiếu tá là tiếp tục cho quân lùng sục trên tất cả các hướng chứ không chỉ riêng hướng bắc. - Rõ! Hùng đi ra. Và hắn biết rằng đây sẽ là lần cuối cùng hắn gặp viên tướng có khuôn mặt khó chịu này. Càng khó chịu hơn khi khuôn mặt ấy đã gợi lên trong đầu óc hắn một liên tưởng xa xôi về gã trai con nhà giàu thường tìm đến với mẹ hắn những ngày hắn còn rất nhỏ. Xa xôi thôi chứ một gã èo ẹo, trắng mướt như con gái cứ ngồi trước mẹ hắn là mặt buồn như đưa đám ấy thì làm sao có thể hoá thân thành một con hùm xám mình khoác đầy giai thoại như thế này được. Thời gian trôi qua lâu quá rồi, dễ cũng phải đến hơn hai mươi năm chứ ít à, hắn không hề thấy lại cái bản mặt gã si tình ấy một lần nào nữa, thậm chí còn nghe gã đã sang Mỹ, đã thành một ông chủ săng dầu giàu sụ và đã có con đàn con đống bên đó với một ả me Mỹ cũng giàu sụ vậy thì giữa gã và viên tướng này có cái chó gì có thể dính dáng đến nhau. Vả lại tên của gã èo uộc kia là Chiêu, còn tên của lão khọm này là Tuấn! Vớ vẩn! Hắn bước lên xe và cái cảm hứng tò mò về một thần tượng trận mạc bỗng theo tiếng nổ động cơ mà vỡ vụn tan tành. Tiếng nổ đó cũng xoáy dội vào đầu óc Dung. Ngay từ lúc Hùng bước vào, cô đã giật mình vội cúi gằm mặt xuống. Cô không ngờ lại có thể gặp Hùng ở đây. Cuộc đời hoạt động bí mật đã khiến cho cô không còn biết sợ khi phải giáp mặt với bất cứ một cảnh huống, một con người dù là quái nhân quái dị nhất nào nhưng không hiểu sao, ngay từ hồi còn rất nhỏ, cứ mỗi lần phải đối mặt với người anh cùng mẹ khác cha này là trong lòng cô lại rộn lên một sự sợ hãi khó tả. Hùng rất yêu cô, chiều cô nhưng cũng rất nghiêm khắc với cô. Vì đứa em bé bỏng, hắn có thể vác dao vác búa ra ăn thua đủ với bất kỳ ai, kể cả những kẻ đó lớn tuổi hơn, mạnh mẽ hơn nhiều lần nếu như em bị bắt nạt nhưng liền đó, đứa em có cái gì không hay không phải là hắn có thể giang thẳng cánh tát vào giữa mặt em mà không hề thương xót, ví như cái đận cô cùng đám bạn học rủ nhau xuống đường mít tinh chống cuộc bàu cử đơn phương một mình một ngựa của Thiệu vào nhà trắng chẳng hạn. Hay như... Đúng, chỉ vì Hùng, vì Hùng là phần chính chứ mẹ chỉ do sợ cậu con trai nóng tính mà phải thuận theo thôi, tìm mọi cách bắt cô, kể cả bỏ đói, giam cầm để buộc cô phải thương, phải lấy một thằng con nhà giàu học ở Pháp về, vốn là bạn học của Hùng mà cô đã buộc phải bỏ nhà ra đi để bây giờ chẳng dè hai anh em đều cùng sống chung, cùng là lính trong một đội hình Quân khu quá chừng xa xôi này. Nếu lúc ấy cô không nhanh trí cúi xuống và ngay sau đó len lén bỏ ra ngoài thì, khi nhận ra em, bất kể lúc đó có ai, đang ở đâu, hắn dám cho cô cái tát và lôi xềnh xệch cô trở về nhà với lý do chuyện đánh đấm là chuyện của đàn ông, đàn bà con gái dính vào thì chỉ có mà đi làm đĩ lắm. Hú vía. Cô thở phào đi trở lại phòng với một chút buồn không thể không nhen lên. Rút cục rồi người anh cùng dòng máu này đã hoàn toàn trở thành một kẻ chống cộng ác ôn, đã đứng hẳn về phía chiến tuyến bên kia với cô. Con người ấy cô biết, một khi đã theo ai, đã theo cái gì là theo đến cùng, dù phải chết. Mẹ ơi...Nếu mẹ biết rằng hai đứa con của mẹ lúc này đang cùng sống trong một chiến tuyến nhưng đã mỗi người theo mỗi chí hướng khác hẳn nhau... Trong phòng. Viên tướng vẫn lặng lẽ với chiếc tẩu thuốc chạm trổ cầu kỳ của mình. Khuôn mặt và dáng dấp của viên thám báo kia đã khiến Y khộng thể không mơ hồ chợt nhớ đến một khuôn mặt, một dáng dấp khác, cái dáng dấp của một thằng bé ba tuổi lấc láo mỗi khi nhìn lên Y, cái dáng dấp rất giống với kẻ đã sinh ra nó, một gã bạn học, một tên cán bộ Việt Minh, một thằng đàn ông đã may mắn chiếm trọn trái tim, khối óc của người đàn bà là mẹ nó. Đàn bà... Ôi, đã hơn hai mươi năm rồi mà sao nét mặt, cái nhìn của người đàn bà đó vẫn không chịu buông tha cho Y, vẫn làm cho tim Y nhói lên mỗi lần nhớ đến, như cái nhìn của tên thám báo kia dẫu rằng giữa hắn và em chắc chắn là chẳng thể có mối giây ràng buộc nào. Làm sao có được khi em, tôi biết, em sẽ không bao giờ, kể cả dùng đến cái chết để không cho nó đi ngược lại con đường của ông già nó. Phỉ thui tất cả đi! Phỉ thui cả cái gã thám báo có cái nhìn không thể chịu nổi kia. Đến lúc ấy viên tư lệnh mới quay hẳn người lại, nét mặt vẫn càu cạu: - Tay nào vậy? - Một sĩ quan có thể nói là ưu tú nhất trong đoàn quân Hắc Báo của quân đoàn. - Tôi không thích cái cách nhìn của anh ta. Cả cái bớt trên mặt anh ta nữa. Nó làm tôi nhớ đến một kỷ niệm chẳng mấy vui. - Dạ. - Như vậy tất cả có bao nhiêu? - Viên tướng đột ngột ngồi trở lại. - Dạ... thưa, bao nhiêu gì kia ạ? - Chuẩn tướng bắt đầu có cái thói quen hỏi quật lại cấp trên từ bao giờ thế nhỉ? Tôi hỏi đã tổng hợp được bao nhiêu tín hiệu hoạt động của đối phương ở mạn bắc Tây Nguyên trong mấy ngày vừa rồi? - Dạ, bốn - Cẩn đứng thẳng đơ, nói như máy - Một, tín hiệu điện đài của hai sư đoàn mạnh của họ vẫn ở toạ độ cố định. Hai, trực thăng trinh thám đã phát hiện ra bãi giấu xe tăng và những mối đường dẫn vào tỉnh lỵ Pleicu. Ba, một trung đoàn Cộng quân đã xuất hiện ở ven Kontum như thiếu tá toán trưởng vừa báo cáo. Và, điều này là chứng minh rõ nhất, đêm qua Cộng quân đã đánh chiếm hai khu đồn Thanh An và đồn Tầm, đồng thời nã pháo vào sân bay Cù Hanh phía ngoại vi thị xã Pleicu. - Hết chưa? - Dạ, hết. - Đủ chưa? - Dạ... đủ gì kia ạ? - Với ráo trọi những bằng chứng ấy ông chuẩn tướng đã có thể khẳng định dứt khoát kỳ này họ sẽ đánh lớn vào các tỉnh phía bắc mà cụ thể là Kontum và ở đây? - Thưa, phòng tình báo Mỹ cũng khẳng định điều này. - Rục mẹ nó cái phòng tình báo Mỹ chuyên ăn tục nói phét của anh đi, tôi là tôi muốn nghe nhận định của chính anh, một chuyên viên hành quân có hạng của quân lực Việt Nam Cộng Hoà kia. - Dạ...Tôi cũng khẳng định. - Và để tăng cường khả năng phòng thủ, chắc anh muốn tôi điều ngay trung đoàn 45 từ Buôn Mê Thuột lên đây ? - Dạ! - Chưa đâu. Nếu thế thì mọi việc đã quá đơn giản! Tôi nghĩ khác anh một chút - Giọng mát mẻ - Có thể các anh đã bị ảnh hưởng quá nhiều các quan điểm quân sự phương Tây, một quan điểm mang thuần tính chính xác cơ học. Còn tôi, tôi lại thấm hệ thống các binh pháp phương đông. Một hệ thống mềm, lỏng, biến ảo mà phía Hà Nội đã xử dụng rất cừ. Thế cho nên tôi chưa khẳng định được điều gì hết. Có thể Nam mà cũng có thể Bắc, lúc này tưởng là Bắc nhưng cuối cùng lại là Nam. Nhiệm vụ của anh là làm sao sờ tận tay day tận trán sự vật rồi hãy đệ trình kết luận lên tôi. Tiếng điện thoại reo vang ở phòng bên. Trung uý Dung từ nãy chỉ đứng im như mẫu hình một nữ thư ký cần mẫn vội bước ra. Lát sau cô trở lại, đến bên tướng Tuấn, nhỏ giọng: - Báo cáo tư lệnh! Ngài cố vấn Jon Smit muốn nói chuyện với ngài. - Bảo tôi đang bận. Nói ông ta muốn biết điều gì xảy ra vừa rồi thì phóng xe đến đây, tại phòng tham mưu này. Hắn đi ra xe. Gã vệ sĩ đi theo. Còn lại một mình trong phòng, viên chuẩn tướng nhún vai, khẽ lắc đầu. Tại xe, Dung đã ngồi chờ sẵn hắn ở đó. Hết sức ý nhị, cô đưa cho hắn một ly cafe rót ra từ một cái phích nhỏ còn bốc khói và cái tẩu đã nhồi thuốc. Hắn rít một hơi, nhả khói ra rồi quay lại nhìn cô, vẻ mặt nhẹ đi: - Xin lỗi đã để trung úy phải thức đêm thức hôm theo tôi thế này. Đáng lẽ chiến tranh không nên có khuôn mặt đàn bà... Chiếc xe chuyên dụng có xe bảo vệ đi kèm xé bóng đêm lao nhanh về phía quầng sáng đang hắt lên bàu trời đã ràng rạng ...

Sáng sớm. Tại một quán ăn đông khách trên một đường phố trung tâm. Dung bước vào, mặc thường phục trẻ trung, moden, tìm một chiếc bàn kín đáo ngồi xuống. Một người hầu bàn lớn tuổi đi đến, lễ độ: - Dạ, thưa cô dùng gì? - Một tô bún bò giò heo như mọi lần, nhớ đừng cho cay quá. - Dạ ít cay, có ngay. Trong lúc chờ đợi, cô móc gói thuốc COTAB trong túi rút ra một điếu châm lửa hút khá sành điệu, sành điệu như một cô gái con nhà khá giả đựơc cưng chiều từ đâu đó các vùng đô thị duyên hải dưới kia làm chuyến viễn du lên trên này tìm cảnh lạ hay một nữ thương gia trẻ đẹp, sành sỏi lên xứ rừng buôn bán thú quý, đồ quý nào đó. Hút được mấy hơi, thuốc tắt, cô dụi đi, quẳng đại ra bàn, rút điếu thứ hai châm lửa hút tiếp. Người bồi bàn bê tô bún bốc khói, béo ngậy ra, đặt xuống rồi trong khi dọn đi mấy cọng rau vương vãi trên mặt bàn, tiện tay cầm lấy luôn điếu thuốc cháy dở. Cô vẫn cúi xuống ăn coi như không biết gì, thỉnh thoảng lại nhìn lên, đôi môi đỏ ớt xuýt xoa...