← Quay lại trang sách

- 9 - -

Đã quá nửa đêm. Căn lán của Bộ tư lệnh mặt trận chìm trong ánh đèn dầu leo lét. Có đủ cả ba con người: Tư lệnh, phó tư lệnh và chính uỷ. Họ đang gần như ngủ ngồi trước cái bàn làm việc đơn sơ ken bẳng tre tầm vông của mình. Mỗi người ngủ mỗi tư thế: Người gục đầu xuống bàn, người chống tay lên má và người lại ngả lưng lim dim nửa tỉnh nửa thức. Tham mưu trưởng vào, toàn thân ướt sương rừng, quần xắn móng lợn để lộ đôi bắp chân săn bện, ái ngại đứng lặng nhìn họ một chút, định quay ra rồi lại đứng lại, lại định quay ra. Cuối cùng nhìn đồng hồ, không đừng được đành hắng giọng. Cả ba choàng tỉnh.Và mỗi người cũng choàng tỉnh mỗi kiểu. Tư lệnh vẫn ngồi, chỉ khẽ mở mắt; phó tư lệnh đứng hẳn dây, còn chính uỷ lại nhìn đồng hồ tay, giật mình:

- Chết! Đã gần ba giờ sáng rồi. Ngủ quên béng đi lúc nào không biết.

- Chà! Gía như lúc này có một ly Cafe pha thật đặc nhỉ? Tôi phải làm một cốc vại - Phó tư lệnh ngáp, vươn vai - Vậy là đã bốn đêm nay chúng ta không được ngả lưng rồi. Xong trận này, báo cáo tư lệnh, tôi sẽ xin phép chui vào một chỗ kín đánh một giấc đẫy ba ngày ba đêm liền.

- Có gì mới không anh Phước? - Tư lệnh từ tốn nhìn lên tham mưu trưởng lúc ấy đã bước hẳn vào, đôi dép dưới chân dính bết đất đỏ.

- Báo cáo các anh! - Mặc dù đã đi suốt đêm nhưng tíeng nói của ông vẫn rắn rỏi - Tin tình báo từ trong ra nói, tất cả những thủ thuật nghi binh của mình, đặc biệt mấy đòn đánh nhứ của thằng 968 vào các vùng phụ cận xung quanh Kontum và Pleicu đã bắt đầu phát huy hiệu lực. Chúng đang nháo lên dữ lắm, và chắc chắn lực lượng chủ yếu của chúng sẽ dồn hết về phía bắc Tây Nguyên nếu như không bị thằng Tuấn tư lệnh trưởng vùng cản lại. Thằng này cáo già lắm!

- Thế thì sẽ tiếp tục chơi trò chơi trận giả kỹ nữa để biến nó thành cáo non - Chính uỷ nói hóm.

- Vậy là đã đạt yêu cầu cơ bản - Tư lệnh nói - Lúc này chính là thời điểm ta bắt đầu cho triển khai mọi công tác chuẩn bị vào mục tiêu chính yếu. Dặn các đơn vị ở dưới vẫn phải tuyệt mật và không được chủ quan khinh địch. Ngay sau đây, tại bộ chỉ huy mặt trận chỉ cần một người ở lại trực, còn tất cả xuống hết các địa bàn để đốc thúc công việc.

Căn lán bỗng trở thành sinh động. Khuôn mặt mọi người tỉnh táo hẳn. Thoáng thấy cái dáng lui cui của tham mưu trưởng đang tìm góc này, ngó góc khác, tư lệnh lấy làm lạ, hỏi:

- Anh Phước đánh mất cái gì đó? Đèn pin hay bút?

- Mất mát gì đâu - Tư lệnh phó Vũ Lân cả cười - Hắn đang lên cơn ghiền thuốc đó. Khổ chưa, đa mang lắm vào!

Tư Lệnh lục trong ba lô lôi ra một gói Điện Biên còn nguyên, đưa cho tham mưu trưởng:

- Mình còn một gói cuối cùng đây, biếu ông nốt.

- ấy, ai lại thế, chỉ xin thủ trưởng một điếu thôi. Ghớm thôi, lần mò cả đêm mà không có một hơi, chân tay nó cứ rã ra, chả nghĩ được cái gì cho ra hồn hết.

- Cứ cầm cả. Ông vất vả hơn tôi. Và có lẽ tôi cũng cai luôn, khoẻ người.

- Thôi thì cám ơn trung tướng!- Tham mưu trưởng đút tụt vào túi tỉnh bơ - Tôi xin ghi sổ nợ, cứ một điếu giả một gói, một gói giả một cây, coi như một lãi mười, lãi hai mươi khi quân ta chiếm được thị xã.

- Cha này có khi đi sai nghề - Chính uỷ Điệp bật cười -- Đáng ra hắn phải ở hậu cần hoặc ở lại hậu phương làm cái chân chủ tịch liên hiệp hợp tác xã tiêu thụ.

Tham mưu trưởng cũng cười khì, huơ tay làm một động tác thầy tuồng rất nhộn rồi gần như nhảy chân sáo đi ra khỏi lán. Chính uỷ mỉm cười cười từ trong túi ra một gói Điện Biên khác đặt trước mặt tư lệnh:

- Riêng gói này thì anh để mà hút dè, cái gì cũng cho hắn thì có cả kho.

Tư lệnh chớp mắt thoáng một chút cảm động. Từ ngày được điều về chung sống với nhau, người chính uỷ có tiếng là hay chữ và ý nhị này thường xuyên có những cử chỉ kín đáo chăm sóc, chiều chuộng ông như một người chị, một người em gái, từ bát cơm, giấc ngủ, cục xà bông đi tắm cho đến điếu thuốc, cốc trà pha đêm. Nếu hỏi thì lập tức nhận được câu trả lời: “ Cái đầu anh lúc này là của chiến dịch, của mọi người, anh phải được yên tĩnh và tỉnh táo.” Cũng như có lần ông đã nói thẳng: “ Anh Điệp này, tôi là tư lệnh, anh là chính uỷ mà như anh biết đấy, trước bất cứ một quyết định quan trọng nào, ý kiến của chính uỷ là ý kiến có giá trị cuối cùng, vậy xin anh cứ làm đúng chức phận, đừng vì cái quân hàm cấp tướng của tôi mà ngại ngần, anh hưởng đến công việc chung.” Và lại nhận được câu trả lời: “ Giá trị cuối cùng của chúng ta là giá trị của chiến thắng trong đòn điểm huyệt chiến lược này, anh có thể hoàn toàn yên tâm” Chao ôi! Với những người đồng đội như thế thì sao có thể không yên tâm mà dồn sức vào việc lớn được. Ông rút một điếu châm lửa hút chậm rãi như hút cả tấm tình bạn bè, đồng chí vào tận sâu gan ruột.

Ngoài kia da trời đã ràng rạng sáng cùng với đôi ba tiếng chim cất lên chiu chít trên vòm cao. Chính uỷ Điệp nhìn lên, một thoáng bâng khuâng hiện lên trong đôi mắt trũng sâu:

- Một tiếng chim kêu sáng cả rừng...Các anh có nhớ câu thơ ấy của ai không? Không thể viết đúng hơn và hay hơn được nữa về cảnh rừng lúc tinh mơ, nhỉ? Sau này giả dụ không phải sống ở rừng nữa thì tiếng chim này, màu da trời này, giọt sương trên cỏ này chắc sẽ còn đeo đẳng chúng ta đến cuối đời.

Như để phù hoạ, cả khu rừng bỗng xôn xao tiếng các loại chim kêu bổng trầm, thanh đục tạo nên bản hoá tấu thiên nhiên xôn xao như báo hiệu một điều tốt lành nào đó đang đợi chờ ở phía trước. Mọi người cùng lắng đi một chút...

Các động tác chuẩn bị cho cuộc tiến công vào mục tiêu bắt đầu.

Các đơn vị được điều chuyển nhanh chóng từ bắc xuống nam, từ các hành vi đánh trận giả sang các hành vi chuẩn bị đánh trận thật. Người lính bỗng được phân thân thành hai.Hôm qua là ồn ào náo hoạt như chơi như đùa thì hôm nay là âm thầm quyết liệt, kỹ lưỡng đến tận từng chi tiết. Nó như một giai điệu chảy ngược lại với cái giai điệu nghi binh kia. Một dòng chảy đích thực, nhọc nhằn và coi như làm lại từ đầu. Từ đầu nhưng lại mang rõ tính kế thừa. Không có cái này thì không có cái kia, ngược lại, thiếu cái kia thì lại chẳng thể có cái này. Bản giao hưởng trái chiều và vô cùng phức hợp này đòi hỏi một bàn tay nhạc trưởng thật tài hoa và chính xác điều hành mà nếu chỉ vênh, chỉ sai đi một nốt nhạc thôi là cả bản tổng phổ rừng xanh liên khúc liên hoàn kia sẽ trở thành một mớ hổ lốn bi kịch không thể cứu vãn được.

Tất cả phải được diễn ra trong im lặng. Im lặng tuyệt đối. Thời gian nổ súng đang từng phút đến gần. Kẻ thù tinh khôn chưa hẳn đã dồn hết binh lực về một bên, khả năng chuyển đổi ý đồ của chúng vẫn có nhiều khả năng xảy ra, các cơ quan tình báo với các thiết bị kỹ thuật tân kỳ vào bậc nhất thế giới của Mỹ vẫn đang ráo riết dò tìm để đưa ra kết luận cuối cùng về hướng đánh của đối phương cho nên ngoài sự im lặng lại phải kèm thêm tính gấp gáp, gấp gáp như chữa lửa, như chạy lụt để tạo một tình huống đã rồi một khi có biến đổi cơ bản. Đó là những thời khắc căng thẳng đến bạc mặt bạc đầu của hết thảy những cán bộ chỉ huy. Các chỉ huy sở rỗng không, các cuộc họp được diễn ra ngay trên hiện trường, mọi sự chậm chạp, ngồi im hay đắn đo, do dự lúc này đều đưa đến đổ bể.

Trong bối cảnh ấy, chỉ có một con người vẫn tỏ ra nhàn tản như tách rời, như chẳng mấy dính dáng gì đến cái tiết tấu khẩn trương xung quanh. Đó là hoạ sĩ Văn Hướng. Như một chứng nhân lịch sử, một chứng nhân của chiến dịch, lại giống như hành vi dấn thân của một nghệ sĩ thích thả nổi cho tâm hồn mình được thẩm thấu đến tận cùng mọi sắc màu, mọi âm thanh dị biệt và không dị biệt của cuộc sống chiến trận, với cây bút chì và một thệp giấy trên tay, anh có mặt ở tất cả những công đoạn chuẩn bị âm thầm và ráo riết của đồng đội. Không có máy ảnh, không có máy quay phim, anh chỉ có thể ghi chép lại tất cả bằng chính ngọn bút chì không ngừng được bay lên, hạ xuống, khi lắng chìm khi tung tảy như ngựa hoang xoải vó trên trang giấy ố nhoè đất đỏ và mồ hôi của mình. Cứ thế anh tha thẩn đi, lặng lẽ vẽ, lặng lẽ đi săn tìm cái vẻ đẹp đích thực, cái vẻ đẹp bên trong của người lính mà nếu không chú mục nhìn vào thì chỉ thấy rặt những gian truân, kiệt sức và cùng cực mà thôi. Anh cứ đi và bộ đội cũng lặng lẽ chấp nhận anh vào đội hình của mình, không ồn ào, không đãi bôi nhưng cũng không lạnh nhạt.

Tại một cánh rừng rậm rạp, trong sự điều hành mềm mại nhưng chính xác của người chỉ huy huy đeo kính trắng, các chiến sĩ công binh lại đang cưa cây. Nhưng lần này thì lại cưa rất thầm lặng. Các u thịt nần lên. Những mạch máu, đường gân trên cổ trên gáy căng chằng, nở phù như sắp vỡ ra. Những giọt mồ hôi vã đầy mặt, thấm ướt ngực áo. Những lưỡi cưa lặng lẽ và ráo riết ăn vào thân gỗ. Mùn cưa xối ra như bụi vàng. Nhưng lại không được cưa đứt. Lưỡi cưa chỉ khéo léo ăn vào chừng ba phần tư. Một phần tư còn lại vẫn dính hờ vào gốc. Thế mới khó, thật khó cho cánh tay trai trẻ phải gượng nhẹ dừng lại khi đường cưa đang ăn rất ngọt vào thân gỗ. Cưa chưa tới, cây vẫn đứng nguyên chắc nịch, vậy là chưa đạt yêu cầu. Cưa quá mực, cây chênh chao, chỉ một luồng gió mạnh là gục đổ, cũng chưa đạt tiêu chuẩn. Đạt rồi, lưỡi cưa nhọc nhằn được lách ra, để lại trên mình nó một vết rách ứa nhựa, rớm máu. Cây khẽ rùng mình, chao đảo một chút như đau đớn rồi đứng im. Đứng im như ngàn năm nay chưa hề có một bàn tay con người nào động vào. Lại giống như một bàn tay thợ hàn khéo léo, một nắm mùn cưa ngào nhuyễn với bùn đất được trát trít ngay vào vào vết rách đó. Trát khéo đến nỗi, chàng hoạ sĩ tò mò đi đến gần, ghé tận mắt nhìn vào cũng không nhận ra. Khoái chí, anh khẽ ảy vào thân cây. Cả khối thân cành vẫn lặng phắc, nhẫn nại như buộc phải chấp nhận cái thế đứng chông chênh không thể nào khác của mình. Như đứa trẻ, anh háo hức đi đến những cây khác, cây khác nữa, đến rất nhiều cây và cây nào cũng có một đường hàn tinh xảo như mối bò như vậy. Anh nở nụ một cười thán phục với người lính đang thở dốc đứng cạnh. Người lính cũng cười lại. Giữa rừng sâu, cái cười trai trẻ ấy mới kiêu hãnh, mới đẹp đến nôn nao làm sao! Xúc cảm, người hoạ sĩ vội cúi xuống trang giấy trong khi chính uỷ Điệp lại đứng trầm mặc một mình ở cửa rừng như đang mải theo đuổi một suy nghĩ gì... Hồi lâu ông bước đến, nói với hoạ sĩ:

- Ông vẽ nhiều đi! Vẽ lại hết những cây cổ thụ sắp bị đốn này kẻo mai đây lại chẳng còn một bóng cây đại ngàn nào nữa. Chiến tranh tốn quá! Nhà mình ba đời làm nghề rừng, ông bố mình mà thấy những thân gỗ quý bị cưa bị xẻ bị chém như thế kia chắc là sót ruột lắm!

- Thủ trưởng đa cảm quá! Bất ngờ đấy.

- Vậy cậu tưởng con người cứ lao vào đánh nhau là hoá thành vô cảm tất cả à? Cái cậu này thật... Sao? Có sang cánh tăng thì thu xếp đồ nghề đi theo mình.

Sang một cánh rừng khác, ngọn bút phóng túng của anh đã lại đang cho hiện hình những chiếc xe tăng, những dáng người thoắt ẩn thoắt hiện trong các đám lá ngụy trang. Trước mặt anh là một bãi giấu tăng hoàn toàn bất ngờ. Bất ngờ đến nỗi nếu không có một chiến sĩ giơ tay ngăn lại anh đã đâm xầm vào nó rồi. Tăng nhiều vô kể. Chiếc này nối tiếp chiếc kia, chiếc kia nối tiếp chiếc kia nữa, chúng bò ra từ mọi hướng, hùng dũng và âm thầm, rung rinh lá phủ che như những cụm cây xanh chuyển dịch chầm chậm về vị trí ém mình.

Để ý thấy có một tốp chiến sĩ bám dính theo sau từng chiếc, khi nó đã qua khỏi, tốp chiến sĩ này lại tỉ mẩn dùng cuốc dùng xẻng san bằng, xoá đi, vuốt kéo lại cây cành, rải lá khô lên trên mọi dấu vết, mọi đường rãnh sâu hút do xích xe để lại. Họ đi rồi, phía sau họ, nơi chiếc tăng nặng nề vừa nghiến qua đã lại trở về vẻ hư vô hoang mạc như bao lâu nay nơi đây chỉ có lá vàng và lá vàng rơi rơi...

Anh chợt ngừng, cây bút trên tay không muốn chuyển động nữa. Là người đã ở trong này từ lâu, hơn ai hết anh hiểu thế nào là giá trị của những chiếc tăng vô giá kia. Nếu cục diện không mở ra, nếu trận này không phải là trận cuối cùng thì sự kết tinh ý chí và khát vọng chiến thắng qua dáng vóc kiêu hùng của những chiếc tăng kia làm sao có thể có được. Chao ôi, nếu cách đây chỉ chừng vài tháng, nếu có ai đó bảo trận giặc này sẽ có tăng, rất nhiều tăng xung trận thì thật khó tin. Bao tháng năm qua, dù đánh nhỏ hay đánh lớn, dù thua hay bại, dù tiến công hay phòng ngự, cùng lắm cũng chỉ có những vũ khí bộ binh, pháo binh giữ hình ảnh độc tôn, chiếc tăng mang nhãn hiệu... quân ta kia mãi mãi chỉ nằm trong mơ ước vậy mà...

Vẻ như những chiếc tăng này và cái sự cưa cây không đứt đoạn ở phía trước kia có liên quan rất mật thiết với nhau bởi hai con người, một chỉ huy công binh đeo kính trắng và một chỉ huy đoàn tăng đang ngồi ở một chỗ, chụm đầu hội ý điều gì, chỉ thấy những bàn tay khoát rộng, những ngón tay chỉ tới, người này nói người kia gật đầu, người kia nói người này lại gật vẻ tâm đắc, hoà nhập. Rồi sau một cái bắt tay quả quyết, tiếng họ khẽ vang lên:

- Vậy nhé! - Người chỉ huy công binh nói - Coi như tôi là bên B, các ông là bên A, bên tôi làm đến đâu các ông nghiệm thu đến đó, sau này có cái gì chớ đổ thừa mà khó nhìn mặt nhau.

- Nhất trí!- Người chỉ huy đoàn tăng cười - Chỉ lưu ý mối cưa của các ông phải kiểm tra cho thật kỹ nếu không, tăng của tôi húc không đổ hoặc chưa húc đã đổ là coi như cũng... khó nhìn mặt nhau.

- Bậy!Tôi lại lo mũi tăng của các ông luạng quạng chỗ cưa không húc lại đi húc vào chỗ chưa cưa thì mới chết bà.

- Yên tâm đi! Toàn những tay lái cự phách cả.

- Thế lính của tôi chẳng phải là những tay cưa hoàn hảo chắc.

Cười hà hà. Vỗ vai bồm bộp. Họ chia tay, người đeo kính trở lại phía đội hình ở trên sườn dốc xa xa của mình. Còn người chỉ huy xe tăng lại biến mất trong những cụm cây đang im lìm di chuyển...Chỉ còn chàng hoạ sĩ ngồi lại ngẩn ngơ không biết vẽ gì, vẽ ra sao trước khung cảnh kỳ lạ và độc đáo này...

Khi đó cả anh, cả mọi người đều không hay rằng, phía sau, trong một bụi cây kín có một con mắt cú mèo lạnh buốt đang soi mói nhìn ra. Lại vẫn là con mắt của cái tên thám báo để râu cằm đã xuất hiện trong đêm lửa rừng đón bộ đội của buôn làng Kontum hôm rồi...

Trời chuyển sang đêm. ở một cánh rừng khác nữa. Dưới ánh trăng lu, lại có một tốp công binh đang im lặng cắt rừng đi về phía bờ sông. Trên vai họ nặng oằn những thiết bị chuyên dụng cho việc bắc những cầu phà dã chiến qua sông. Đường dốc, trơn, dáng họ đi lúi cúi như rùa như ốc, lặc lè, thỉnh thoảng lại có những cú ngã rất nặng mà cả đồ đoàn lẫn thân thể đều vật ra, lăn lông lốc. Rồi lại gượng dậy, cười như mếu bước tiếp....

Nhưng tổ trinh sát đi trước trang bị gọn nhẹ hơn vừa chạm bến sông thì bất ngờ choáng người dừng lại, nhìn nhau ngơ ngác, có người vội ngồi thụp xuống, người khác lấy tay bưng lấy mắt. Một người đeo súng ngắn vẻ chỉ huy vội rảo chân bước lên. Cũng dừng sững... Trước mắt anh, chếch về phía hạ lưu chỉ vài trăm thước là một vùng sáng loà. Hình như là một cái đập thuỷ điện loại nhỏ mà cái quầng sáng kia là do những ngọn đèn chiếu sáng hắt xuống nước và phía trên mặt đập, những bóng lính chật chội lừ lừ đi qua đi lại như những cái bóng đen ngòm của quỷ sứ. Tham mưu trưởng Nguyễn Phước từ dưới đi lên. Người chỉ huy vội ngồi thấp xuống, vẫy hai cán bộ cạnh đó lại gần rồi cùng với tham mưu trưởng móc sa bàn và bản đồ trải ra cỏ. Chấm đèn pin nhỏ như hạt đậu đảo qua đảo lại một lát rồi anh chàng có vẻ là tổ trưởng trinh sát có hàm răng vẩu nhìn lên, khẽ cười, cái cười vừa như có lỗi vừa có chiều hụt hẫng.

- Cắt chệch mất một góc mười độ anh ạ!

- Vậy mà cậu còn cười được à, thằng khốn! - Người chỉ huy tóm cứng lấy ngực áo anh - Cậu biết chệch thế có nghĩa là thế nào không, hả?

- Em...Em tưởng...

- Tưởng, tưởng cái cục cứt! May mà chúng nó chưa thiến cả cục không thì...

Tham mưu trưởng vội cười xoà, kéo cái bàn tay đang run bắn vì giận của người chỉ huy xuống, can:

- Thôi, thôi! Không sao. Chệch góc này ta bày góc khác. May là chưa lộ. Cắt tiếp, cho xoá kỹ dấu vết.

- Rõ! - Người chỉ huy gượng gạo rồi càu nhàu - Chỉ tiếc mất một đêm lặn lội công toi. Mẹ nó!Đang không lại hiện ra cái đập lù lù như cái đống cứt chó.Bày đặt!

Rồi theo hiệu lệnh của anh, cả đội hình lặng lẽ đi lộn trở lại. Anh chàng hoạ sĩ đi cuối cùng, thỉnh thoảng lại ngoái nhìn lại dòng sông Serephoc đang cuộn chảy ở phía sau với vẻ tiếc rẻ mơ hồ...

Một đêm đã qua. Lại một ngày nữa đã đến. Hoạ sĩ vẫn đi. Đi tha thẩn một mình trong rừng vắng, đôi mắt mở to thu nạp mọi cảnh vật vào đầu. Trời chiều. Anh đã đi đến một bãi giấu pháo thật sự. Những cây pháo hạng nặng, hạng trung được các chiến sĩ âm thầm kéo lên, đảy vào các ụ đất tự nhiên hay mới đắp nằm rải rác suốt chiều dài khu rừng. Những tấm dù ngụy trang được phủ lên. Phủ lên tiếp những cành lá xanh nữa. Những hòm đạn nặng nề được khuân tới, chất đầy. Tất cả các nòng pháo đều được chuyển động để cùng hướng về một phía. Cái phía mà đứng từ đây, trên một chạc cây cao, qua chiếc ống nhòm người chỉ huy có cái thẹo nơi trán cho mượn, chàng họa sĩ chỉ nhìn thấy một khoảng trống trải dài xa tít tắp không rõ hình thù của cái thị xã Buôn Mê đang nhoà dần trong hoàng hôn cao nguyên. Những khẩu pháo vẫn được miệt mài kéo về các vị trí. Lại những bắp thịt trai tráng cuộn lên, lại những giọt mồ hôi lấp loá trong ráng chiều, lại những ánh mắt nhẫn nại và rạo rực của các chiến sĩ pháo binh nhìn về phía trước, nhìn vào cây bút của chàng hoạ sĩ, tò mò....

Một chiếc máy bay trinh sát của địch đang quần đảo trên cao.. Nó giống như một nốt mụn ruồi xần sùi chấm nhức nhối vào cao xanh, chốc chốc lại nghiêng ngó chúi cái đầu tròn mọng như đầu ruồi đầu nhặng sục sạo vào khắp mọi ngóc ngách phía dưới. Cả trận địa im lặng. Rừng xanh lại trở về với cái màu xanh yên tịnh. Trong cái im ắng rờn rợn ấy, bất giác từ trong đầu người nghệ sĩ hay từ đâu đó trong không gian im ắng, khúc hát hò kéo pháo vào trận đánh Điện Biên năm xưa như theo gió ngàn vọng đến...Dốc núi cao cao nhưng lòng quyết tâm còn cao hơn núi...Kéo pháo ta lên trận địa đây vùi xác quân thù...Khúc hát hùng ca, khúc hát lịch sử quẩn quanh, đậu nhẹ lên những nòng pháo đang kiêu hãnh vươn lên trong muôn lá. Cặp mắt đa cảm của người hoạ sĩ nhoà đi...

Và cuối cùng anh dừng lại ở một đội hình đặc công cởi trần mặc quần đùi đang oằn oài luyện tập trên một khoảng đất trống lút đầu cỏ gianh và có rất nhiều vật thể ngổn ngang biểu trưng cho hàng rào, lô cốt, rãnh hào của đồn địch. Mặc kệ cỏ sắc cứa rớm máu, mặc kệ cái nắng như đổ lửa xuống mình trần, họ vẫn mê mải thục luyện những động tác đặc thù của binh chủng: bò trườn, cắt rào, luồn rào, rà mìn, võ thuật, gói thủ pháo, lắp nụ xoè...

Trong số họ nổi lên vóc dáng săn rắn, khuôn ngực, thành bụng nở múi rất đẹp của Oánh, người chỉ huy và cái đầu cạo trọc của mũi trưởng Vinh. Đang bò trên cỏ sắc, Vinh ngừng lại, đứng dậy nhăn nhó đi đến chỗ Oánh, bụng và ngực sây xát những vết cứa khá sâu:

- Anh à! Tập mãi rồi, ngày nào chả tập, tháng nào, mùa nào chả tập, giờ tập nữa làm gì, thừa, cứ để anh em nghỉ vào rừng kiếm thịt bồi dưỡng chờ đến lúc uýnh là uýnh thấy bà thôi.

- Vinh! - Oánh cau mày nhưng ghìm giọng nói nhỏ - Cậu là mũi trưởng mà cậu lại ăn nói cái giọng chủ quan như vậy à? Tập đi, tập đúng theo giáo án, nhớ là trận này sẽ khác các trận trước, rất khác, chỉ được phép thắng không được thua.

- Thì mình đã thua bao giờ đâu.

- Về chỗ!

- Rõ!

Bị chỉnh, anh chàng đầu trọc không những không tự ái còn nhe răng cười khì khì để lộ hàm răng có chiếc răng khểnh khá duyên:

- Nghe nói con gái trong thành đẹp lắm, da trắng như con gái Hà Nội nhưng phom dáng lại lửa khói nhúng nhính hơn, nếu vào được trong đó, anh chứng minh là em chưa có một mụn vợ, mụn người yêu nào đấy nhé!

- Lộn xộn mày, cái tật, cứ thấy gái là mắt mũi ngơ ngáo như quạ vào chuồng lợn. Mà này, cái cô giao liên hôm nọ qua đây, cậu nói gì mà mặt mày con bé cứ đuỗn ra như thế hả, để rồi cứ lần nào gặp tao là nó lại hỏi xoắn về mày?

- Chết! Em có nói gì đâu, chỉ cười thôi. Tại cô ấy thích đuỗn thì đuỗn đấy chứ. Nhưng mà này anh Oánh này, phải nói ở rừng thiếu chất mà bộ ngực cô ấy cứ cong vênh lên như sừng trâu ấy nhỉ, nhìn dặm mắt lắm.

- Cẩn thận cái mồm! Cho bộ đội tập tiếp đi!

- Rõ!

Anh chàng lại trở về với các hàng rào chằng chịt của mình, cái đầu trọc bắt nắng chiều bóng lưởng lên như đầu sư.

Hoạ sĩ tiến lại huých nhẹ vào sườn Oánh. Oánh quay lại, mắt chợt ấm lên. Họ ngồi xuống một thân cây đổ, trao nhau một bi đông nước mà khi rót ra nắp, chỉ thấy một màu xanh nâu chưa uống đã thấy chát xít của một loài chè rừng.

- Nói đùa - Hoạ sĩ vẫn không rời mắt khỏi thân hình bạn, giọng tiếc rẻ - Với một thân thể Hecquyn đáng lẽ chỉ để giành cho đàn bà mà phải phôi pha lặn hụp trong rừng như thế này kể cũng phí.

- Lão kỳ này có vẻ đi sâu đi sát cuộc sống mặt trận ghớm nhẩy? - Oánh nói.

- Thú thực càng đi càng bị ngợp, càng thấy ngọn bút mình là vớ vẩn, cậu ạ! Lớn quá! Phải lăn lóc, phải trải qua những tháng ngày đen tối ở vùng đất này nhiều năm như mình với cậu mới thấy hết được cái tầm của nó hôm nay. Ai ngờ lại có một ngày được tận mắt nhìn thấy đại quân, đại xa, đại pháo, đại.. tóm lại cái gì cũng đại hết của mình kéo về rùng rùng kín đất kín rừng như thế, sướng lắm, dứt khoát thắng. Mà không thắng cũng hả trong bụng.

- Lão lại lãng mạn rồi - Oánh mỉm cười - Nhưng hy vọng cái lãng mạn lần này của lão là có cơ sở. Mình mong đây sẽ là tuần trăng cuối cùng sau hàng trăm tuần trăng đã để lại bao xác đồng đội trong hàng rào của chúng.Tất nhiên, là lính chiến, tụi mình vẫn phòng ngừa những tình huống xấu nhất.

- Cậu tỉnh bỏ mẹ! Đúng là dân đặc công bị ba cái hàng rào gai nó cào cho tơ tướp hết tâm hồn rồi, không còn khoảng nào bay lên được nữa - Cười - Thôi, nói chuyện khác. Này, từ ngày được tăng cường đặc biệt vào đây đến giờ, cậu đã gặp ông già chưa?

- Chưa... Ông cụ có khoẻ không?

- Khoẻ. Nhưng ai lại đi hỏi thế, phận con cái phải tự đi mà hỏi chứ.

- Muốn lắm nhưng... thôi, sau trận này gặp một thể cũng chưa muộn. Lúc này ông cụ đã quá bận rộn, mình không muốn cụ phải thêm phân tán đầu óc vào chuyện riêng tư và bản thân mình cũng không muốn cho tổ chức biết mình là con ông cụ, lôi thôi lắm!

- Sao lại lôi thôi? Gàn! Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh. Về cái tính khí ấy thì hai bố con cậu giống nhau y đúc. Vừa rồi trên có ý định đưa ông cụ lên tham mưu phó mặt trận mà ông cụ lại lắc đầu nói cứ để tôi ở vị trí cũ sau trận này đã, mọi việc quen rồi. Khà!...Mà này, nhìn kỹ, sao mình không thấy bố con cậu có nét gì giống nhau cả? Ông bố đẹp hơn ông con nhiều. Bố thanh thoát, con lại ghầm ghì hệt cái anh đào huyệt chuyên nghiệp. Lại trẻ nữa, cứ như hai anh em.

- Bà nội bảo ông cụ có bệnh đau dạ dày kinh niên - Oánh nói lảng - Không hiểu với cường độ lao lực như thế này, ông cụ có sao không?

- Không sao. Chỉ hơi đa đoan tí thôi. Nói đùa, ông cụ đôi lúc làm cho mình liên tưởng đến các vị chỉ huy thời đánh Pháp mà mình nghe ông via mình kể lại: Trí thức, tài hoa, Cônbat, ngựa hồng, mơ mộng và liều mình như hiệp sĩ dòng tu. Điển hình cho một mẫu người tiểu tư sản dấn thân vào cách mạng.

-Ông chuyển nghề làm công tác tổ chức cán bộ từ bao giờ thế?

-Ơ hay! Vậy ông bảo tiểu tư sản là dở à? Nếu gọi hành trang vào trận sao nhiều mộng mơ, lãng mạn thế là tiểu tư sản thì tất cả chúng ta, từ ông tổng tư lệnh thích làm thơ đến chàng binh nhì thích viết nhật ký đều là tiểu tư sản hết. Ông có thể tự hào về người cha biết sống và biết đánh giặc hết mình của mình.

- Trước hết mình tự hào về một thằng bạn đã dám bỏ hết các chuyến đi nhung lụa ở nước ngoài để quăng mình vào đây làm một nghệ sĩ thời chiến như ông đã. Được chưa?

- Vớ vẩn! - Hoạ sĩ chợt bối rối - Mình thì tính vào đó làm gì. Thứ lãng du ưa đi tìm cảm giác mạnh ấy mà. Đọc lại một câu thơ Nga hồi đi học hai thằng cùng thích nhé: “ Dường như trong bão tố mới tìm thấy bình yên” Có lẽ mình là môn đệ của cái triết lý này.

- Thôi, thôi - Oánh xua tay - Lại cái tật thơ văn không chịu kém ai nửa miếng rồi. Có đói thì vào trong lán kia làm một bụng sắn luộc đi, có cả rượu ó.

- Khoan!

- Sao? Chê rượu? - Oánh tròn mắt.

- Tình yêu không thể dính liền với thực phẩm. Này - Vẻ thì thầm quan trọng - Có đúng là ông cụ cậu có một mỹ nhân người tình xuyên thế kỷ đang sống ở trong này như chính uỷ Điệp có lần đã vô tình để hở ra không?

- Người tình nào? - Thoáng một chút giật mình nhưng liền đó Oánh lại cao giọng - Ơ hay, sao hôm nay ông lắm chuyện vậy? Ngứa nghề rồi hả?

- Ngứa. Nói đùa, nếu đúng như vậy thì có khi mình phải bỏ nghề hoạ theo nghề văn thôi, để viết lại những câu chuyện tình sử mê ly và cảm động rất có thể hai mươi năm mới gặp lại này.

- Thì cứ viết đi, ai cấm - Nhìn đồng hồ - Thôi nhé, bây giờ mình phải lo chuẩn bị cho anh em đêm nay sẽ bắt đầu đi điều nghiên vào mục tiêu. Tạm biệt!

- Cho mình cũng đi... điều nghiêm với!

- Nghiên chứ không phải là nghiêm ông tướng ạ! - Oánh bật cười - Nói đã không sõi thì còn làm được gì. Thôi cứ ở nhà, kỳ này nếu vào được thị xã, mình hứa sẽ kiếm cho ông một hộp màu vẽ thật ngon, hộp màu mang nhãn Mỹ đàng hoàng. Mà này, đừng nói gì với bố mình nhé! Cấm đấy!

Oánh đi nhanh vào cửa rừng. Hoạ sĩ nhìn theo bạn trìu mến nhưng miệng lại lầm bầm như bà già cấm cảu:

- Nghiên với chả nghiêm! Cũng rứa cả, có khác chi nhau, thối chuyện! Mà cấm, cấm cái gì? Đúng là gàn, gàn bát sách!