- 11 - -
Sân bay Cù Hanh sáng nay bỗng dưng được lệnh canh phòng cẩn trọng để đón một viên tướng cao cấp từ Sài gòn lên.
Trong phòng đợi lúc ấy có bốn người: Tướng Tuấn, chuẩn tướng Cẩn, đại tá Quảng sư trưởng 23, đại tá tỉnh trưởng Thuận, thư ký Dung và một vài sĩ quan vẻ như là chủ chốt trong Quân khu khác. Tất nhiên có mặt cả viên thiếu tướng cố vấn Mỹ Jon Smit. Tất cả đều quân phục chỉnh tề như sắp sửa bước ra đường băng làm động tác duyệt binh. Tuấn nhìn lên bàu trời đang xanh ngắt một màu xanh trống rỗng rồi lại nhìn xuống đồng hồ tay, vẻ sốt ruột. Trong phòng lặng phắc, nhìn nét mặt càu cạu của Tuấn, mọi người chỉ lén đưa mắt cho nhau mà không dám lên tiếng nói điều gì. Riêng viên cố vấn Mỹ vẫn chắp tay sau lưng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại gật gù như vừa chợt nghĩ ra một điều gì thú vị lắm. Có một lúc, con mắt khó chịu của Tuấn hơi dừng lại ở cái dáng gật gù đó. Nắng bắt đầu lên cao. Thời gian nặng nề trôi...
Chợt từ phía nam một chiếc chuyên cơ xuất hiện, lượn mấy vòng rồi từ từ hạ xuống. Trừ Tuấn và viên cố vấn, còn lại tất cả vội đi nhanh ra đường băng, tiến đến chiếc máy bay, đứng thành hàng. Từ trên cửa máy bay, một sĩ quan đứng tuổi đeo quân hàm đại tướng bước ra, đi xuống. Theo sau là đại tá Duy Thanh, một trong những trợ lý được đánh giá là có năng lực tổng hợp tốt nhất trong văn phòng đại tướng tham mưu trưởng. Những bàn tay đưa lên vành mũ làm động tác chào. Viên tướng chào lại rồi bước nhanh vào phòng đợi. Chỉ đến lúc ấy Tuấn mới đứng lên, thái độ trân trọng vừa đủ để phản ảnh đúng mức một quan hệ cấp trên và cấp dưới. Viên đại tướng tiến đến bắt tay viên cố vấn Mỹ trước rồi sau đó đi lại bắt tay tướng Tuấn sau. Hai viên tướng nhìn thẳng vào mắt nhau rồi cùng an toạ.
Ánh mắt của đại tá Thanh khẽ chạm vào ánh mắt của Dung. Như có một luồng điện vô hình giật mạnh nối giữa hai người. Cô vội nhìn đi nơi khác mà thấy ngực mình nghẹn lại. Con mắt của ông cũng chuyển cao lên, nghiêm nghị, coi như không hề biết có cô đang ở đó.
Tuấn nói:
- Chắc có điều gì hệ trọng lắm nên ngài đại tướng tổng tham mưu trưởng mới bay từ Sài Gòn lên đây và chỉ làm việc mấy phút rồi lại bay về ngay như văn phòng Tổng tham mưu thông báo?
- Xin các ngài chỉ huy cho biết tình hình ở đây đã diễn tiến đến đâu - Viên đại tướng lạnh lùng vào việc ngay - Tổng thống Thiệu rất muốn biết kết luận cuối cùng của các ngài về mục tiêu mà Cộng quân sẽ tiến công?
- Thưa, Tuấn trả lời - Vẫn như nội dung bức điện tôi đã đệ trình lên tổng thống hôm qua.
- Đó là điện. Còn bây giờ, với tư cách là người nắm quân đội, tôi muốn nghe trực tiếp.
- Rõ! - Nét mặt Tuấn nghiêm lại - Chúng vẫn đang dùng chiến thuật quen thuộc là dương đông kích tây nhưng vẫn chưa có dấu hiệu cụ thể nào để cho phép ta nghĩ chính xác chúng sẽ đánh vào đâu.
- Kể cả phía bắc của các ngài?
- Và cả phía Nam.
- Vậy thì chúng sẽ đánh vào đâu? - Nặng giọng - Chả lẽ chúng chỉ tung dấu hiệu khơi khơi vậy rồi rút ra nằm nghỉ à?
- Tôi không nghĩ vậy, thưa đại tướng.
- Vậy thì anh nghĩ thế nào? Đến lúc này mà ông tư lệnh vùng 2 chiến thuật vẫn còn đang nghĩ ư?
- Không. Chúng tôi vẫn đang ráo riết cho tung những toán thám báo thiện chiến nhất về các hướng để nắm được bằng chứng nóng trong khi các nguồn tình báo trực tiếp và tình báo gián tiếp đều ở trạng thái đông lạnh, thậm chí còn đá nhau. Theo tôi, chúng có thể đánh vào cả bắc lẫn nam Tây nguyên nhưng chắc chắn điểm đầu tiên sẽ là Buôn Mê Thuột.
- Lấy nguyên cớ nào mà anh cho rằng chúng sẽ đánh như thế?
- Tính bất ngờ. Cộng sản rất thích chơi cái trò chơi bất ngờ kiểu Tàu. Nếu phân tích các dữ kiện quân sự thì ai cũng cho rằng chúng sẽ đánh phía bắc, tức là đánh thẳng vào đầu não đối phương rồi mới phát triển rộng ra, chính vì vậy mà chúng sẽ chơi phía nam để tạo thế bất ngờ, chắc thắng.
- Nhưng nếu ngược lại? - viên đại tướng cười nhạt.
- Cho nên trong bức điện hôm qua, tôi đề nghị vẫn án binh bất động và do lực lượng quá mỏng, tôi đã xin tổng thống tăng viện thêm ít nhất là năm trung đoàn nữa mới mong giữ được toàn bộ địa bàn và giữ được Buôn Mê thuột.
- Đó là ý kiến của anh hay của cả bộ tư lệnh?
- Của tôi. Và tất nhiên cũng là của cả bộ tư lệnh.
Không khí trong phòng lắng đi một chút, viên tướng ba sao rút khăn tay lau mồ hôi trán rồi ném mạnh cái khăn đi, đứng dậy, chuyển giọng rất hách:
- Thay mặt tổng thống, thay mặt quân lực và dựa vào tất cả những dấu hiệu, những tin tức đáng tin cậy của tình báo trung ương, của tình báo Mỹ, kể cả tình báo của các ngài mà vừa rồi chúng tôi đã nhận được, tôi chính thức khuyến cáo các ngài về mục tiêu tiến công sắp tới của đối phương. Tức là ngay từ giờ phút này các ngài nên, tôi nói nên vì vẫn tôn trọng quyết định cuối cùng của các ngài, nên nhanh chóng điều động những lực lượng chủ chốt của các ngài về giữ Pleicu và một phần Kontum, chỉ cần để lại ở Buôn Mê một trung đoàn, thậm chí chỉ cần vài liên đoàn là đủ. Và cũng không có một lực lượng tăng viện nào hết. Cuộc tiến công này nếu xảy ra thì sẽ xảy ra trên toàn bộ lãnh thổ chứ không chỉ riêng gì ở vùng 2 này. Cho nên, từng quân khu phải tự lực và lấy việc bố trí hợp lý lực lượng làm chính.
Tướng Tuấn không nói gì, ra hiệu cho một viên trung tá có khuôn mặt hốc hõm như tạc bằng đá đang đứng ở phía sau bước lên:
- Trung tá! Anh có thể cung cấp cho ngài đại tướng đây những tin tức mới nhất mà phòng tình báo của anh vừa nhận được.
- Rõ! - Gã trung tá tiến lên, đứng nghiêm trước viên đại tướng - Báo cáo! Cách đây 23 giờ đồng hồ, người của tôi đã phát hiện ra hai dấu hiệu chuyển quân lớn của đối phương tại vùng ngoại vi Buôn Mê Thuột - Hắn lấy từ trong túi ra hai tấm ảnh đưa lên - Một, bộ phận thám không của ta đã chụp được một vật thể gì đó như là bãi giấu pháo của chúng. Hai, bộ phận trinh sát mặt đất đã tận mắt nhìn thấy những vết xích xe tăng bò về hướng bờ sông Serephoc. Hết!
Viên đại tướng nhìn chú mục vào hai tấm hình một lúc rồi đưa mắt cjho đại tá Thanh. Ông này tiến lên đỡ lấy hai tấm ảnh, nhìn qua một chút rồi cẩn thận cất vào trong cặp. Viên tổng tham mưu trưởng đưa đôi mắt đã có phần trùng xuống nhfin vào tướng Tuấn:
- Ông có nghĩ rằng đây cũng chỉ là một ngón đòn nghi binh?
- Có thể, thưa đại tướng. Và như vậy, ta cũng hoàn toàn có thể nghĩ rằng những dấu hiệu chuyển quân ở phía bắc mà các cơ quan tình báo nắm được cũng chỉ là nghi binh.
Đến đây, viên đại tướng mới quay sang viên cố vấn Mỹ từ đầu đến giờ vẫn đứng im lặng trước mọi cãi cọ của đám tướng tá bản xứ:
- Xin ngài cố vấn Quân đoàn cho một lời nhận định?
- Nhận định ư? - Viên này nhún vai khá trịch thượng - Thiết nghĩ những cái gì cần nhận định thì chúng tôi đã nhận định đủ rồi và tôi không có ý kiến gì thêm nữa, thưa ngài tổng tham mưu trưởng!
Một cái nhìn khó chịu của tướng Tuấn bay thẳng vào mắt hắn, hắn lại nhún vai quay đi. Chính cái quay đi đó đã khiến cho Tuấn bật miệng:
- Xin lưu ý đại tướng, giữa nhận định của chúng tôi và của ngài cố vấn đây cho đến giờ phút này vẫn hoàn toàn mang giá trị độc lập.
Đến lượt cái nhị khinh thị của viên cố vấn chém nhanh vào mặt tướng Tuấn. Nhận ra điều đó, viên đại tướng hạ giọng, định rút khăn tay ra lau trán nhưng không còn nên lại thôi. Đại tá Thanh vôi bước lên đưa cho ông ta chiếc khăn tay của mình. Ông ta cầm lấy, khẽ gật đầu cám ơn nhưng không đưa lên lau, nét mặt vẫn hơi sượng lại:
- Thôi được rồi - - Tình hình chung đang rất phức tạp, mỗi quân khu, mỗi vùng chiến thuật hãy tự chịu trách nhiệm về quân khu, về vùng chiến thuật của mình. Tôi sẽ báo cáo lại với tổng thống về điều này. Chúc các ngài may mắn và nếu được nhắc thì tôi cũng xin nhắc lại tinh thần quyết chiến mang tính bất khả chiến bại của vùng chiến thuật đã trở thành niềm tự hào của toàn bộ quân lực này: Nam bình - Bắc phạt - Cao Nguyên trấn!
Nói xong, viên tướng khẽ gật đầu chào viên cố vấn rồi đứng dậy đi ra. Đại tá Thanh bước theo, không nhìn lại nhưng ông biết ánh mắt của Dung đang nhìn theo mình nóng bỏng...Cả hai tiến nhanh về chiếc chuyên cơ vẫn còn nổ máy. Hầu như ngoài đoàn tuỳ tòng đem theo, còn lại không một ai ra tiễn. Tuấn nhìn theo chiếc phi cơ cất cánh, nhỏ dần rồi mất dạng, cười hấc một tiếng, tiếng cười như muốn vỗ thẳng vào mặt viên cố vấn đang đứng đó:
- Ông ta vừa nói cái gì như là một thứ hùng văn tã rách đã lỗi thời rồi thế nhỉ? Nam bình, Bắc phạt, Cao nguyên trấn! Trấn mà sao ông ta lại chuồn lẹ vậy? Ngài tổng tham mưu trưởng đang bị đợt Mậu Thân ám ảnh, cứ nghĩ rằng đạn pháo của Việt Cộng sẽ nã xuống đây ngay không bằng. Cám ơn!
Trong cái cười gằn, ánh mắt của ông ta thoáng chạm ánh mắt của Dung đang nhìn lên...
Tuy là thời chiến nhưng cánh tướng tá mà tên nào cũng có thể gọi được là tỷ phú ở đây vẫn duy trì một cái mốt chơi điền trang khá cầu kỳ. Hầu như ai cũng có một cái, vừa là để chiếm đất, vừa là để có chỗ nghỉ ngơi cuối tuần và hầu đãi bạn bè từ các nơi lên Tây Nguyên ghé chơi.
Tư dinh của đại tá tỉnh trưởng cũng là một thứ điền trang như thế. Nó nằm cách thị xã chừng gần trăm cây số về phía Pleicu để như chính miệng bà vợ viên tỉnh trưởng đã nói: " Xa một chút nhưng nó mđẹp, một trong những cảnh đẹp vào loại nhất của cả vùng đất cao nguyên này." Của đáng tội, cảnh sắc nơi đây đẹp thật. Phía trước nhìn ra hồ rộng, phía sau tựa lưng vào núi, hai bên là hai giải rừng xoai xoải, xa đường cái, xa dân cư nhưng lại có điện, có đường ô tô vào tận nơi, tưởng luật phong thuỷ đến thế cũng là cùng.
Và chính tại đây, buổi tối, sự nhận định của viên tướng tư lệnh đã một lần nữa được khẳng định một cách chắc chắn. Lúc đó, trong một cái nhà bát giác khá đẹp dựng ra giữa hồ vẫn là bộ bốn Tuấn, Cẩn, Quảng, Thuận và một người nữa đứng phía sau, họ đang ngồi uống rượu nhẹ có vẻ thanh nhàn nhưng nét mặt ai nấy đều chẳng toát lên nét thanh nhàn chút nào mà tấm bản đồ to tướng được treo ngay chính giữa kia đã là một ví dụ. Thì ra mỗi khi cần ngồi với nhau trong một cuộc họp có tính nghiêm cẩn, những con người này lại thường tụ bạ ở đây. Dung từ ngoài vào, đem đến trước mặt Tuấn một bức điện gì đấy rồi như mọi lần, lại khiêm nhường lui lại bước nhẹ ra khỏi lầu. Tuấn đọc xong điện, nhìn lên, mắt xầm tối:
- Tin từ phòng đặc uỷ trung ương tình báo vừa cho hay - Hắn đứng dậy chỉ vào các điểm trên bản đồ - Hai sư đoàn mạnh của Cộng sản là 10 và 20 đang có dấu hiệu chuyển quân về phía nam và các cứ điểm Đức Lập, Gia Nghĩa có khả năng bị tiến công trong một ngày rất gần đây. Sao? ý các ngài chỉ huy thế nào?
- Dạ, chúng tôi nhất loạt tin ở thiếu tướng cũng như đã từng tin ở mặt trận Kontum năm 73 khi bằng sự tinh tường và lòng quả cảm, thiếu tướng đã đánh bật Cộng quân ra khỏi thị xã yếu điểm này - Cẩn nói.
- Tôi muốn nghe những suy nghĩ cụ thể - Tuấn chau mày - Tại sao tin tức giữa tình báo Mỹ và tình báo ta lại cứ chênh nhau thảm hại như thế? Ta nên nghe bên nào?
- Thưa, tình hình như vậy là đã trở nên quá sức phức tạp, theo tôi lúc này ta nên có những nhận định độc lập, tức là tập trung phòng thủ Buôn Mê Thuột - Đại tá Quảng nói.
- Tôi tán thành - Tỉnh trưởng Thuận tiếp lời - Phước Long đã thất thủ, việc mở tuyến nối liền cao nguyên trung phần xuống miền đông nam bộ rồi đánh thốc vào Sài Gòn là một điều có thể xảy ra. Quan điểm của tổng thống Thiệu là kẻ địch Nặng đầu nhẹ đuôi có lẽ đến lúc này e không còn trúng nữa. Họ rất biết dựa vào nhận định của ta để làm cú phản ngược.
Dung lại từ ngoài bước vào, trình lên tướng Tuấn một bức điện nữa. Đọc xong, nét mặt viên tướng càng tối thẫm. Hắn bật một tiếng cười khan:
- Đúng là nhân bảo như thần bảo - Lại chỉ lên bản đồ - Đây mới là điều đáng lo ngại nhất đây, thưa các ngài! Cộng quân đang có dấu hiệu đánh vào Cẩm Ga, Thuần Mẫn nhằm cắt đứt đường 14, đoạn giữa Pleicu và Buôn Mê Thuột. Chưa hết! Đường 21 cũng đang bị đe doạ. Tóm lại chúng đang có ý đồ băm nát lực lượng ta ra trên các tất cả các tuyến đường trọng điểm nối với đồng bằng. Có thể nói với ngón đòn cô lập hiểm ác này, rõ ràng là chúng muốn cắt đứt, cô lập, hốt gọn cả vùng Tây Nguyên. Được lắm!
Ngừng một chút như để cho cơn điên gịân lắng xuống, hắn chuyển giọng nói tiếp:
- Thưa các ngài! Cho đến giờ phút này tôi vẫn là người chỉ huy cao nhất ở đây và tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn trước quốc gia và đồng bào về sự tồn vong của vùng đất này. Do đó Buôn Mê Thuột vẫn là điểm phòng thủ chính yếu và mọi hoạt động của quân khu quân đoàn phải hướng về nó. Tôi yêu cầu anh Quảng ngay ngày mai cho thằng 45 hành quân cấp tốc về trấn giữ phía nam thị xã, thằng 44 có thể nằm lại trên này nhưng luôn trong trạng thái cơ động cao để sẵn sàng tiếp ứng xuống phía nam.
-Rõ - Quảng trả lời.
- Cũng tinh thần đó - Hắn nhìn sang viên chuẩn tướng hành quân - Anh Cẩn triển khai và trực tiếp đốc thúc cho các lực lượng thiết giáp, không quân, biệt động phải thiết lập được vành đai án ngữ thép trên hai con lộ 14 và 21 tôi vừa nói.
- Rõ!
- Và anh Thuận, với tư cách tỉnh trưởng kiêm tiểu khu trưởng Daklak, cần phải làm những gì khi chúng đánh vào thì anh hãy làm làm ngay đi, làm hết sức.
- Rõ! - Thuận trả lời.
- Còn trung tá! - Hắn quay qua gã trung tá tình báo có nét mặt hốc hõm đứng phía sau - Một hai ngày tới, tôi hy vọng anh sẽ nộp cho tôi những tin tức chính xác mới nhất để bộ chỉ huy có thể đưa ra được những quyết sách cuối cùng.
- Rõ! - Viên trung tá ưỡn thẳng ngực.
- Cám ơn!
- Tốt! Chúc các ngài sức khoẻ và sự tỉnh táo!
Tướng Tuấn cầm lấy ly. Những ly rượu màu đưa lên. Ngồi trong một góc, đôi mắt Dung bỗng trở nên căng thẳng. Cô kín đáo đứng dậy đi ra ngoài. Anh mắt lạnh buốt của gã vệ sĩ nhìn theo...
Vừa bước ra đến vườn, cô đã đụng phải một thiếu phụ đẹp và hơi diêm dúa đang ôm con chó cảnh trắng muốt ngồi đòng đưa trên một chiếc ghế xich - đu. Đó là Diễm Lan, vợ của tỉnh trưởng Thuận. Cái giọng Huế của thiếu phụ cất lên thật dịu:
- Trời đất! Em mần cái chi ở trong nớ mà lâu dữ vậy?
- Mấy ông tướng bây giờ mới tạm xong, chị Diễm Lan.
- Kệ họ em ạ! - Bà đứng dậy, cầm lấy tay cô, hai người đi dạo chầm chậm - Việc đánh đấm cãi vã nhau cứ kệ đàn ông họ lo. Việc của chị em mình là tranh thủ lúc lộn xộn này kiếm một khoản lớn để lo cho thời hậu chiến nếu chế độ này thất thủ. Đó, em lại chau mày rồi. Chị biết em không thích cái việc này nhưng sống giữa bạt ngàn gỗ quý mà lại không biết xử dụng cái quý đó để biến thành tiền, thành đô la, thành vàng thì uổng lắm.
- Em... Chuyện này em dốt lắm, em có hiểu gì đâu.
- Không hiểu thì rồi sẽ hiểu, dốt thì chị sẽ dạy. Người như em mà chỉ biết cúi đầu hưởng cái đồng lương trung uý còm nó phí đi! Thì đó, ngay cả cái đồng lương đại tá tỉnh trưởng của ông Thuận nhà chị tưởng to nhưng cũng chỉ đủ để cho chị sắm đồ trang sức và đi ăn tiệm thôi.
- Chị giỏi thiệt đó. Hèn chi mà hết thảy dân đại gia vùng cao nguyên hễ cứ nhắc đến bà Tư Lan là đều kiềng nể ra mặt - Cô nói cho qua chuyện.
- Thời nào thiên hạ cũng nể người có tiền em ạ. Quốc gia hay cộng sản thì cũng đều cần tới tiền hết. Tiền sẽ đẻ ra chế độ, tiền sẽ điều khiển chính trị, rồi em coi - Họ ngồi xuống một chiếc ghế xich - đu khác, thiếu phụ nhẹ giọng - Dung nè! Lúc nào chán công việc nhà binh, em cứ đến đây chơi với chị, ở hẳn cũng được, cảnh đẹp, đất lành, khí hậu dễ thương, em sẽ cai quản dùm chị mọi việc, chị sẽ trả em một đồng lương ít nhất là bằng mười lần đồng lương trung uý người ta trả cho em - Đưa cho Dung tấm các.
- Cám ơn chị nhưng em sống thế này quen rồi - Dợm đứng dậy.
- Không hiểu sao gặp em lần đầu là chị thấy quý liền à? - Bà lại nhẹ kéo cô ngồi xuống - Thằng em trai của chị đang là tỉnh phó Khánh Hoà vẫn nhắc đến em hoài đó. Tuổi ngoài ba lăm rồi mà nó vẫn chẳng chịu để mắt đến ai. Lắm lúc chị nghĩ cũng chán, chồng là ông quan đầu tỉnh, em là tiểu khu phó, toàn dân nhà binh, thứ lính chì, chế độ còn thì còn, chế độ đổ thì đổ, cho nên lắm lúc chị không muốn em cứ vận hoài bộ võ phục này, chị muốn em cùng canh - ti hùn hạp làm ăn với chị.
- Em mà làm ăn cái nỗi gì - Giọng nói đã tỏ rõ sự sốt ruột - Mà có đồng vốn nào đâu để hùn hạp.
- Vốn của em chính là công việc của em hiện giờ. Chị biết ông tư lệnh rất quý em, mỗi tháng em chỉ cần xin ổng một chữ ký vào công vụ lệnh cho xe của chị có thể đi ra cửa rừng. Đó, lại chau mày, thiệt cái con nhỏ này. Chị đang động đến thần tượng của em hả? Không đâu, ở cái quốc gia thương vay khóc mướn này làm gì có thần tượng. Lo vun vén cho cái két bạc nhà mình hết. Kể cả ông Thiệu, ông Kỳ và tất tật các ông tai to mặt lớn khác nữa.
- Chị... chị để cho em suy nghĩ đã - Cô lại dịnh đứng dậy.
- Cứ nghĩ đi mà không làm cũng được, chị vẫn coi em như đứa em gái út của mình. Chị hỏi thiệt nghen, còn tiền xài không? - Móc trong túi ra một tệp tiền - Cầm lấy chút ít phòng thân kẻo tới đây súng nổ um xùm lại kẹt.
- Dạ, cám ơn chị nhưng lúc nào thiếu em sẽ xin. Bây giờ em xin lỗi chị vì có chút việc cần giải quyết ngay. Xong, em sẽ trở lại.
- ừa, bận thì đi đi! Chị chờ đó. Đêm nay chị sẽ nói với tướng Tuấn cho em nghỉ lại đây với chị. Chị em mình còn nhiều chuyện để nói.
Thiếu phụ âu yếm hôn nhẹ vào má cô một cái rồi lại cúi xuống với con chó của mình.
Dung đi nhanh về phía cổng đang sáng rực ánh đèn bảo vệ và đen rầm những vọng gác chìm nổi. Đám lính gác vừa nhìn thấy cô đã vội đứng nghiêm như chào rồi kéo cự mã để cô đi qua. Ra đến mặt đường, cô vẫy một chiếc xe ngựa rồi nhảy lên. Phố núi Pleicu về đêm thật đẹp, bàu trời cao rộng, gió thổi tung tóc, tiếng vó ngựa gõ vào mặt đường như tiếng nhạc. Chiếc xe đi ngược những đám lính, đi ngược những chiếc xe GMC chở đầy người và vũ khí bon vào trung tâm rồi cuối cùng dừng lại ở cái tiệm ăn quen thuộc. Dung vào, làm ra vẻ bận rộn, kêu một tô hủ tiếu ăn qua loa rồi đứng dậy giả tiền. Khi giả, cô lại kín đáo kẹp vào giữa một mảnh giấy đưa cho người bồi bàn già rồi đi trở ra, nhảy lại lên chiếc xe ngựa vẫn đứng chờ.
Chiếc xe lọc cọc bon về lối cũ mà cô không hề hay biết rằng, tại bên kia đường, trên một chiếc xe thổ mộ khác, thoáng hiện lên khuôn mặt và đôi mắt lạnh buốt của gã vệ sĩ đặc biệt của tướng Tuấn đang dõi nhìn theo...