- 18 -
Oánh và cô gái Y’Krol đi chầm chậm bên nhau giữa một cánh rừng thưa có nhiều ánh nắng đang dệt hoa dưới đất. Tiếng đàn T'rưng vang tính tang bên suối nước đâu đây cứ gợi lên trong họ cả một nét nhạc Cao Nguyên vạm vỡ, da diết khiến bước chân đi như đưa như ru, bồng bềnh, bảng lảng. Cô gái chốc chốc lại đưa đôi mắt màu nâu đen nhìn anh, rồi tự nhiên lại cười, tiếng nói mềm như tiếng chim:
- Anh Oánh còn giận Hơ’Krol cái chuyện lần trước không?
- Không - Anh lắc đầu - Thậm chí còn biết ơn Hơ’Krol. Suốt đời tôi sẽ còn nghĩ về hình ảnh Y’Tac, nghĩ về cái chết dũng cảm của người con trai Tây Nguyên đó. Cái chết của một dũng sĩ của núi rừng.
- Cái hồn Y’Tac sẽ bay về phù hộ cho trận đánh này, anh Oánh đừng buồn nữa.
- Cám ơn Hơ’Krol! Hơ’Krol tốt quá, già làng Y’Blim tốt quá.
- Sư trưởng Lâm cũng tốt chứ - Cô gái hồn nhiên - Hai cha con anh Oánh ít giống nhau lắm đấy.
- Tôi... tôi giống mẹ.
- Mẹ anh Oánh chắc đẹp lắm nhỉ? Mẹ có mặc váy như Hơ’Krol không?
- Mẹ tôi chết rồi. Chết trong hầm. Bị kẻ thù giết hại.
- Tội nghiệp! - Cô gái hơi lắng đi một chút - Quê anh Oánh ở đâu? Có xa đây lắm không? Có nhiều cái núi cái rừng như ở đây không?
- Quê tôi toàn đồng bãi thôi, rộng lắm, đứng ở bên này có thể nhìn thấu được chân trời bên kia.
- Ôi thích quá!... Sau này hết giặc, anh Oánh cho Hơ’Krol về thăm chân trời của anh Oánh với nhé! - Rồi cô chợt sị mặt - Chắc chả cho đâu. Chiến thắng rồi, con gái Kinh, con gái thành phố đẹp xinh nhiều nhiều, cái bụng anh Oánh còn chỗ nào để nhớ đến con gái Tây Nguyên vừa đen vừa không biết ăn biết nói này.
- Không..., tiếng nói anh chìm đi - Sẽ chẳng còn ai có thể tốt hơn, đẹp hơn Hơ’Krol hết. Hơ’Krol là con của thần đất, thần mặt trời, chả ai có thể sánh được với Hơ’Krol cả.
- Cái miệng hay cái ruột cán bộ Oánh nói đấy?
- Cả hai.
- Không thích cả hai đâu. Cả hai là tham, Hơ’Krol chỉ ưng một thôi - Cô chợt chuyển giọng thoáng vẻ tinh nghịch - Anh Oánh, bữa rồi cái bàn tay không có mắt của Hơ’Krol đặt vào chỗ nào trên má anh Oánh ấy nhỉ?
- Chỗ... chỗ này - Oánh chân thật chỉ vào bên má trái.
- Vậy thì để Hơ’Krol đặt vào má bên này một cái nữa cho hai bên bằng nhau nhé!
Oánh chưa kịp hiểu gì thì cô gái đã dướn người lên hôn nhẹ vào má phải của anh một cái rồi bỏ chạy, tiếng chân trần con gái đạp trên lá khô nghe như tiếng chân nai chân hoẵng. Oánh đứng thần người một chút rồi cũng chạy đuổi theo. Hai người chạy như hai vạt nắng dệt trong rừng. Khi đuổi kịp thì cô gái đã ngồi thụp xuống, thở hào hển, vẫn cười. Oánh ngồi xuống bên cạnh. Phía trước là thung sâu. Một âm thanh dìu dặt từ đó thổi lên. Trong gió lại nghe như có cả tiếng nhạc xa xăm nào vọng về....
- Anh Oánh có nghe thấy gì không?- Cô gái hỏi, mắt mở to vẻ mơ mộng.
- Tiếng gió.
- Không phải gió đâu. Tiếng của dũng sĩ Đam San tạm biệt cô gái người thương để đi bắt thần mặt trời đó.
- Bắt thần mặt trời...Dân tộc của Krol có nhiều huyền thoại đẹp quá!
Câu nói của anh, cái nhìn ấm áp của anh hoà quyện với cảnh núi rừng khoáng đạt đã đốt cháy trong cô một ngọn lửa khát vọng mơ hồ. Ngọn lửa đó đã khiến cô đứng dậy, bước ra vạt cỏ mềm trước mặt, toàn thân dướn căng, mắt nhìn cao vút lên trời xanh rồi như có tiếng kồng tiếng đàn nước thôi thúc bên trong, cô bật mình quay tròn trong một điệu dân vũ cuồng nhiệt. Điệu dân vũ kể về khát vọng muôn đời của con người Tây Nguyên không chịu khuất phục trước kẻ thù, trước thiên nhiên khắc nghiệt và họ sẵn sàng cung tên lên đường đi hỏi tội thần mặt trời tại sao không cho buôn làng cái giống cái nước để sinh sống, mần ăn...Ơi thần mặt trời, Ơi người chồng của thần mặt trăng hiền dịu! Ơi, tại sao thần mặt trời lại không thương con người, thần cứ chơi ác với buôn làng?...Trong vòng xoay của cô, như có cả tiếng Khan của bản trường ca bất hủ dội vào, nâng điệu múa bay lên. Xung quanh cô, cây rừng như cũng chao nghiêng, rung giật theo vòng xoáy của thân hình thiếu nữ. Giây phút ấy, trước mắt anh, cô gái Tây Nguyên bỗng thoát xác thành một nữ thần ánh sáng có viền hào quang chạy quanh mái tóc, chạy quanh dáng người. Có cảm giác cái thân hình tuyệt đẹp ấy sẽ theo khí đất khí trời mà bay đi mất, đi mãi, thăng thiên nếu như lúc đó không có một tiếng đại pháo vọng về. Toàn thân cô sựng lại. Tình yêu và khát vọng hạ xuống đất, vỡ tan. Lịch sử và hiện tại ngào trộn, đan xen. Mắt long lanh, mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi, cô đứng nép vào anh, mỏng manh, thơ bé khao khát được chở che, khao khát được hạnh phúc...
Không khí trong phòng họp của Bộ tư lệnh quân khu 2 chiều nay có phần nặng nề. Đây là một cuộc họp có vẻ như mang tính toàn thể. Ngoài tướng Tuấn và Dung, cô trợ lý xinh đẹp luôn biết ngồi rẩt đúng chỗ ra còn có mặt cả viên thiếu tướng cố vấn Mỹ Tom Smit, chuẩn tướng Cẩn, đại tá Quảng, đại tá Thuận, viên trung tá tình báo và một số sĩ quan cấp đại tá, trung tá với đủ các loại sắc phục khác nhau: Chủ lực, bảo an, biệt động, không quân, pháo binh, thiết giáp, lính dù... Trước mặt họ là cuốn sổ tay quăn queo thấm máu của người lính thông tin Hà Nội để ria mép. Tuấn đang ngồi gù xuống như một con sói ngủ bất chợt đứng vụt dậy, tiến thẳng đến trước mặt chuẩn tướng Cẩn, chỉ cuốn số, hỏi gay gắt:
- Thế này là thế nào, ông chuẩn tướng thân mến của tôi?
- Dạ, báo cáo...- Viên chuẩn tướng thực sự bối rối - Điều... điều này là nằm ngoài mọi dự tính của ta.
- Vậy thì điều nào mới nằm trong? Đã từ lâu tôi nói với các ngài rằng, đừng có tin gì hết về những nguồn tin không xuất phát từ những bằng chứng sống nhưng các ngài lại toàn đi dựa vào những hệ thống lý thuyết khô cứng và những thiết bị tân kỳ vô cảm để thỉnh thoảng đối phương lại vả vào mặt mình những cú vả vỡ mồm vỡ mũi như thế này thì có sướng không?
Vẻ như bị chạm nọc, viên cố vấn Mỹ lên tiếng:
- Tôi thấy ông thiếu tướng nên bình tĩnh để có thể tỉnh táo mà suy xét mọi việc.
- Tôi đang bình tĩnh, rất bình tĩnh và sẽ bình tĩnh thưa ông cố vấn Jon Smit - Tuấn quặc lại không chút nương giọng - Chính vì quá bình tĩnh mà mấy tháng nay tôi đã luôn bị khốn khổ bởi các nguồn tin tình báo sai lệch của các ngài. Tôi nghĩ rằng, thưa ngài thiếu tướng, đã đến lúc chúng ta không nên ràng buộc quá nhiều vào nhau như đã từng ràng buộc nữa để tự lo lấy thân. Và thực chất người Mỹ các ngài cũng đã tự ý cắt mối quan hệ ràng buộc này để tự lo lấy thân từ lâu rồi. Chính vì sự ràng buộc giả dối đó mà người Việt chúng tôi phải lấy máu ra để chứng minh ngược lại ư? Vô lý!
- Cũng là máu của người Mỹ. Thiết nghĩ giờ phút này chúng ta không nên phân biệt - Viên cố vấn cũng cao giọng rồi cố lấy lại vị trí cố vấn của mình bằng cách nói dõng dạc hơn và cũng có chiều khôn khéo hơn - Như vậy là đã rõ. Bằng tất cả những tín hiệu xảy ra dồn dập mấy ngày qua, nay lại đến cuốn nhật ký này nữa thì ta đã hoàn toàn có đủ chứng cứ để hiểu ra toàn bộ ý định của Việt Cộng. Ngay bây giờ tôi sẽ bay về Sài Gòn để khẳng định với ông Thiệu và ông Martin rằng, đúng như nhận định từ trước của ông tư lệnh vùng 2 đây, không còn nghi ngờ gì nữa, Hà Nội đã chính thức chọn Buôn Mê Thuột là điểm mở màn cuộc tổng tiến công.
Tưởng nói vậy, viên tướng vùng 2 sẽ mát lòng nhưng không, tướng Tuấn lại bật lên một tiếng cười chát đắng, một tiếng cười có xen cả chút miệt thị bên trong:
- Xin lỗi! Ông cố vấn lại sai lạc nữa rồi. Và cũng cần nhắc thêm là ông Martin không có can hệ gì vào đây hết. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chúng ta đã năm lần bảy lượt chuyển đổi phương án phòng thủ bởi những trò nghi binh độc hại khôn lường của chúng, vậy thử đặt một giả thuyết: ngay cuốn sổ này cũng chỉ là thêm một đòn nghi binh nữa thì sao? - Im lặng một chút để thử hiệu quả câu nói của mình trên nét mặt viên cố vấn, trên nét mặt mọi người, Tuấn nói tiếp - Có thể lắm chứ. Còn điều gì mà họ không dám làm để chơi chúng ta sát ván trong canh bạc cuối này. Hơn thế, tôi hiểu người lính phía bên kia, nếu cần để đạt được mục đích, một nhân mạng chứ ngàn nhân mạng họ cũng sẵn sàng liều chết. Những trận đánh cảm tử bằng bom ba càng vào người Pháp ở Hà Nội trước kia hoặc những trận đánh vào đại sứ quán của người Mỹ các ngài ở Sài Gòn gần đây đã chả là một ví dụ sao.
- ý ông tư lệnh muốn nói...
- Tức là - Tướng Tuấn ngắt lời - Phương án phòng thủ các tỉnh bắc Tây Nguyên vẫn giữ nguyên giá trị. Quân đội chứ không phải phường tuồng mà nay đổi mai đổi. Và có đổi thì bây giờ cũng không kịp nữa rồi. Nếu họ đã có ý định đánh vào đâu thì chắc chắn những cái vòi bạch tuộc của họ đã dính chặt vào đó. Cho nên cách tốt nhất lúc này, nói theo lối dụng binh của Tàu, là Dĩ bất biến ứng vạn biến. Chắc các ngài chỉ huy hiểu ý tôi?
Đám sĩ quan dưới quyền đứng thẳng người tỏ ý tuân lệnh trừ chuẩn tướng Cẩn hơi lừng khừng, có ý còn đánh mắt sang thăm dò thái độ viên cố vấn.
- Chưa hết! - Tướng Tuấn nhìn xéo qua mặt viên cố vấn Mỹ như để ý nhị ám chỉ rồi dừng lại ở khuôn mặt tái nhợt của gã trung tá tình báo đang đứng như cái bóng - Theo tôi, có lẽ đã đến lúc phải tinh gọn lại phiên chế để tập trung lực lượng tối đa cho chiến đấu trực tiếp, ví dụ như có nên tiếp tục tồn tại phòng tình báo của ông trung tá đây nữa không chẳng hạn. Bây giờ xin lỗi ngài cố vấn, chúng tôi có chút việc cần giải quyết nội bộ. Tạm biệt ngài và xin ngài chuyển đến tổng thống lời kính chúc sức khoẻ và nói rằng, dù tình huống nào, những chiến sĩ vùng 2 chiến thuật cũng chiến đấu hết mình trên tinh thần mã thượng: Tổ Quốc - vinh dự - Trách nhiệm.
Nét mặt viên cố vấn xạm lại rồi không còn cách nào khác, đành bẽ bàng đi ra sau khi đã để rớt lại một cái nhìn khó hiểu vào giữa mặt tướng Tuấn. Tên Mỹ vừa ra khỏi, nét mặt tướng Tuấn bỗng trở nên hoàn toàn khác. Lạnh lẽo và rắn câng. Đúng như một tên lãnh chúa, hắn nhìn như đâm thủng vào đôi mắt mọi người, gằn giọng:
- Các vị sĩ quan nghe đây! Không có Pleicu, Kontum, không có Bắc Tây Nguyên gì hết ráo. Mẹ khỉ! Đấy chỉ là hệ quả của những bộ óc ngu xuẩn và xôi thịt. Tôi ra lệnh ngay từ bây giờ, toàn bộ sư đoàn 23, trừ trung đoàn 44, và các lực lượng tinh nhuệ nhất phải gấp rút hành quân trở lại Buôn Mê Thuột. Đại tá Quảng đây cũng sẽ rời khỏi Pleicu xuống đó để trực tiếp chỉ huy mặt trận phía nam. Ông Thuận và các chỉ huy trưởng biệt động, không quân, thiết giáp sẽ là chỉ huy phó.
- Rõ - Tất cả đồng thanh trả lời.
- Trung uý - Hắn quay qua Dung - Điện báo gấp cho các tỉnh trưởng và các đơn vị trưởng trong toàn bộ quân khu, quân đoàn sáng mai sẽ có một cuộc họp khẩn cấp tại ngay Buôn Mê Thuột, không một ai được phép vắng mặt. Và nói chuẩn bị máy bay cho tôi, đúng 5 giờ cất cánh.
- Rõ, thưa thiếu tướng!
Dung đứng thẳng dậy. Viên tướng nhìn sâu vào mắt cô một lát rồi nhìn sang tất cả những người có mặt trong phòng, ra hiệu cho gã sĩ quan cận vệ tóc xoăn rót rượu ra từng ly rồi ngẩng lên, giọng bỗng trở nên u hoài:
- Các chiến hữu! Như vậy chúng ta đã sống và chiến đấu cùng nhau ở vùng tiền đồn này không dưới ba cuộc tiến cống của đối phương. Bằng linh cảm trận mạc và cũng bằng kinh nghiệm sống còn, tôi muốn nói với các chiến hữu một điều mà đáng lẽ tôi, một người tướng lúc này không nên nói. Đó là rất có thể trận này sẽ là trận cuối cùng mà chúng ta còn có dịp được ngồi với nhau ở đây. Tại sao chắc các anh biết rồi. Người Mỹ phủi tay, nội các đớn hèn, quân lực hoang mang, dân tình chán ngán...Nhưng vì là người lính, đã ăn cơm lính, thề dưới quân kỳ lính, tôi chỉ mong các anh chiến đấu như một người lính và nếu có ngã xuống thì cũng ngã như một người lính. Nào, cạn ly, xin mời!
Những ly rượu được nâng lên trong ánh nắng chiều xứ núi. Màu rượu đỏ như màu máu....