- 19 - Tại Bộ tư lệnh mặt trận Tây Nguyên cũng đang diễn ra một cuộc họp quan trọng.
Trong lán tư lệnh lúc đó đã có đầy đủ tất cả các khuôn mặt chỉ huy quen biết. Những khuôn mặt phờ phạc, hốc hõm như đi ra từ những cơn sốt ác tính nhưng đều ánh lên vẻ quả quyết khác thường. Đặc biệt trong đó thấy có cả người tư lệnh trưởng Bộ chỉ huy tiền phương lần đầu xuất hiện với bộ đồ bà ba đen giản dị. Và có cả già làng Y’Blim vẫn ngồi đó như một bức tượng gỗ siêu thoát và tự tại. Tất cả hướng lên tấm bản đồ Tây Nguyên mà điểm giữa là vòng tròn đỏ biểu hiện cho thị xã Buôn Mê Thuột treo lồng lộng trên cao. Không khí trang nghiêm. Nhưng tư lệnh Minh Hảo vẫn ngồi im lặng. Chính uỷ Điệp ghé vào tai ông nói nhỏ một câu. Ông nhẹ lắc đầu. ở vị trí ngồi trung tâm, vị chỉ huy trưởng Bộ chỉ huy tiền phương nhfin quanh một vòng các khuôn mặt, cười: - Trong khi chờ đủ, anh em ai có chuyện gì vui kể lên nghe chút nào! - Đề nghị tham mưu trưởng ! - Người chỉ huy pháo binh lên tiếng ềnh oang như phát ra từ chum chậu - Thủ trưởng kể cái món tiếu lâm gì hôm rồi mà đến chị em trên này cũng phải đỏ mặt lên ấy. - Phải! Phải đấy! - Nhiều tiếng khác đế theo - Cứ phải đỏ mặt nó mới ra tiếu lâm. Sau một chặng đi bộ gần năm chục cây số mệt nhoài, đang gà gật, tham mưu trưởng Nguyễn Phước bỗng choàng tỉnh, bật đứng dậy nói như người mộng du : - Báo cáo! Diễn biến tình hình địch xảy ra mới đây nhất là... Những tràng cười phá ra của mọi người khiến ông sựng lại, ngơ ngác, chợt hiểu rồi ngượng ngịu ngồi xuống, gãi lấy gãi để vào bộ tóc rễ tre. Tư lệnh phó Vũ Lân cũng cười, nói vui: - Anh em có ai đem theo mùng không, mắc gùm cho ông ấy một tý. - Cả mười ngày nay anh ấy có được ngủ tý nào đâu. Tiếng một ai đó nói khẽ. Đúng lúc ấy thì sư trưởng Hoàng Lâm bước vào, gầy ốm và già hẳn đi. Ông đứng nghiêm: - Báo cáo tôi đến chậm. Tư lệnh Hảo vội đứng dậy, mắt ấm sáng, đi đến cầm hai tay ông xiết chặt : - Đến được là tốt rồi. Sao? tình hình ở đó ra sao? - Báo cáo! Cho đến bốn giờ sáng hôm nay thì toàn bộ chi khu Đức Lập đã hoàn toàn bị san phẳng. - Cám ơn đồng chí! Cám ơn anh em. Đây là cái tin vui cuối cùng khi chúng ta bước vào mở màn chiến dịch. Thôi, ta bắt đầu được rồi. Vẫn phong thái trầm tĩnh, ung dung, ông quay lại phía mọi người, vầng trán rộng như có một viền sáng bao quanh: - Các đồng chí! Cho đến giờ phút này tất cả các hướng tiến công đã ở vào vị trí sẵn sàng. Vậy là chúng ta đã hoàn tất giai đoạn chuẩn bị một cách xuất sắc. Xin cám ơn tất cả các đồng chí! Vâng, cách đây sáu giờ, chúng tôi có nhận được tin báo kẻ địch đang ráo riết chuyển hướng phòng thủ trở lại Buôn Mê Thuột qua một cuốn nhật ký của chiến sĩ ta bị bắt. Không sao. Mọi sự chuyển quân của chúng lúc này đều đã là quá muộn. Các gọng kìm của 12 trung đoàn bộ binh và binh chủng để hình thành năm mũi tiến công trên tất cả các hướng đã áp sát yết hầu chúng. Như có một ngọn lửa thổi bùng trong phòng họp, con mắt của tất cả ánh lên. Ông dừng lại một chút rồi tiến đến sát tấm bản đồ, cầm cây que chỉ lên những mũi tên đen đậm từ các hướng đang găm phóng về chấm đỏ Buôn Mê Thuột như một vòng kim cô thép chật căng, sắc lẻm. Giọng ông cũng đanh hơn: - Giờ phút này, được sự phê chuẩn của Bộ tổng tư lệnh và của Bộ chỉ huy tiền phương, tôi thay mặt Bộ tư lệnh mặt trận Tây Nguyên chính thức hạ đạt mệnh lệnh chiến đấu. Cuộc tiến công sẽ hình thành trên ba hướng. Hướng bắc là chủ yếu, hướng tây nam và hướng nam là quan trọng. Thủ đoạn chiến đấu là kết hợp ém sẵn, luồn sâu với đòn đột kích mạnh của các lực lượng binh chủng hợp thành cơ động từ xa, bỏ qua vòng ngoài đánh thẳng vào tung thâm dưới sự chi viện của pháo binh. Nếu xảy ra phương án 2 ta sẽ thực hiện đánh chắc, tiến chắc và đột phá liên tục. Trên cơ sở đó, nhiệm vụ của các đơn vị sẽ được triển khai như sau... Đến đây không còn thấy hình ảnh của ông mà chỉ còn nghe tiếng ông đồng vọng vào cây que chỉ huy, vào những mũi tên như đang chuyển động và vào khuôn mặt những người chỉ huy các đơn vị đang hướng lên. "...Đúng 16 giờ ngày 9 tháng 3, các mũi tiến công từ các điểm tập kết sẽ bắt đầu xuất phát. Đúng 2 giờ 3 phút sáng ngày mồng 10 tiếng súng đầu tiên sẽ được khai mở. Có ba mục tiêu chủ yếu cần phải đánh thắng nhanh ngay từ đầu, đó là sở chỉ huy sư đoàn 23; tiểu khu Bảo an, toà tỉnh trưởng và khu liên hợp pháo binh, thiết giáp. Nhiệm vụ được phân công như sau: Lực lượng đặc công sẽ mở màn chiến dịch bằng trận đánh dứt điểm vào khu kho Mai Hắc Đế và sân bay Hoà Bình để cắt đường không của địch. Ngay sau đó, lực lượng pháo chiến dịch sẽ bắn cấp tập vào sở chỉ huy sư đoàn 23. Đồng thời dựa vào địa bàn do đặc công mới mở, trung đoàn 24 của sư đoàn 10 cùng xe tăng, xe thiết giáp từ hướng đông bắc theo đường Phan Chu Trinh tiến vào đánh chiếm Ngã Sáu và tiểu khu Đaklak. Đồng thời xử dụng trung đoàn 20 cũng có xe tăng, thiết giáp kết hợp đánh vào mục tiêu trọng yếu là sở chỉ huy sư đoàn 23. Nhiệm vụ của sư đoàn đồng chí Lâm kỳ này là khá nặng sau khi đã giải quyết gọn căn cứ Đức Lập. Trên hướng tây bắc, trung đoàn 148 của sư 316 cũng được tăng cường xe tăng, thiết giáp tiến vào khu thiết giáp và khu pháo binh đồng thời đánh chiếm điểm cao Chư Ebua. Trên hướng nam, khi đặc công nổ súng, trung đoàn 143 của sư đoàn 320 nhanh chóng làm chủ được quận lỵ Hoà Bình. Còn đại bộ phận còn lại của sư đoàn sẽ có nhiệm vụ đánh chiếm Cheo Reo và chặn địch nếu chúng kéo từ Pleicu xuống chi viện. Mặt trận sẽ lấy tiếng súng tiến công làm mệnh lệnh hợp đồng..." Tiếng nói của vị tư lệnh mặt trận đang nhập hồn vào tất cả các khuôn mặt chỉ huy khiến cho các khuôn mặt ấy cùng một lúc như được cháy sáng rồi trôi qua chầm chậm trong con mắt từng người... Trôi đến đôi mắt của già làng Y’BLim. Với một nét mặt ân cần khác hẳn, vị tư lệnh nhìn vào già, nói tiếp: - Để tạo thành thế trận hiệp đồng, lực lượng của già làng Y’Blim sẽ phối hợp với bộ đội chủ lực phát triển vào các khu phố để tảo trừ, truy quét tề điệp, kẻ địch lẩn trốn trong dân và bảo vệ trật tự trị an trong thị xã. - Báo cáo, mọi công tác chuẩn bị chúng tôi đã xong - Già Y’Blim nói vẻ phấn khích - Cùng tiến với bộ đội, tụi tui có một đoàn cán bộ vận động chính trị gần trăm người cũng tiến theo luôn. - Hoan hô già! - Tư lệnh mỉm cười rồi quay qua vị tư lệnh Bộ chỉ huy tiền phương từ nãy chỉ ngồi im lặng lắng nghe với nét nhìn trầm tĩnh, xuyên suốt - Xin anh có mấy lời trước khi anh em vào trận. Ông đứng dậy, đưa đôi mắt thật ấm áp nhìn hết lượt mọi người, tiếng nói nhỏ nhẹ như tiếng nói của một ông giáo làng phúc hậu: - Thật ra cũng không còn gì để nói nữa. Hành động của bộ đội những ngày qua đã nói lên tất cả rồi. Trước giờ phút trọng đại này, tôi xin chuyển lời chúc thắng lợi của Bộ chính trị, Quân uỷ trung ương, Bộ tổng tư lệnh tối cao đến toàn thể các cán bộ và chiến sĩ Tây Nguyên. Và cũng chuyển lời khen ngợi toàn mặt trận về kết quả khả quan của chiến thuật nghi binh tài tình vừa qua( Tiếng vỗ tay nổi lên ) Ngày N và giờ G đã được quy định. Có một chuyện thế này - Ông mỉm cười - Vừa rồi, do muốn công tác chuẩn bị được chu đáo hơn, chúng tôi đã đề nghị trên cho lui ngày N lại 48 tiếng nhưng đã không được chấp nhận với lý do, thời cơ ngàn năm có một, đi trước kẻ thù một khắc là thắng, đi sau kẻ thù một khắc là cũng có thể bại. Điều đó chứng tỏ tính bất ngờ của trận đánh này quan trọng biết chừng nào - Giọng ông cao lên - Nhân dân cả nước đang nhìn về các đồng chí, lịch sử đang hướng về Tây Nguyên. Do đó trận này ta chỉ có thắng chứ không thể hoà. Thắng, cục diện chiến tranh sẽ mở ra để ta có thể tạo thế tạo lực chớp thời cơ khẩn trương giải quyết toàn bộ chiến trường trước mùa mưa năm nay. Đó là quyết tâm của Trung ương và cũng là ước nguyện của Bác Hồ. Không khí lặng đi một chút. Không còn những tiếng vỗ tay nữa mà chỉ có những ánh mắt rừng rực nhìn lên. Một luồng gió thiêng thổi khắp căn lán, thổi vào đầu óc mọi người. Trong cảm xúc châng lâng ấy, già làng Y’Blim trang trọng bước lên, nhận từ tay người chính uỷ mặt trận một tờ giấy gì đó rồi đứng nghiêm, đưa tay lên trán làm động tác chào theo đúng tác phong quân sự. Người chính uỷ cũng chào lại và xiết chặt lấy tay già, giọng rất vui: - Từ lúc này già sẽ là đại tá Y’Blim, đồng chí Y’Blim, và sẽ là trưởng ban quân quản thị xã nếu chúng ta giải phóng được hoàn toàn Buôn Mê Thuột. - Báo cáo...- Già Y’Blim thoắt tỏ ra bối rối, hỏi nhỏ - Tui... tui có phải tuyên thệ 12 lời thề của chiến sĩ Quân đội nhân dân Việt Nam không? - Khỏi! - Chính uỷ cười - Già đã tuyên thệ bằng cả một đời hoạt động cách mạng kiên cường của mình rồi. Như để phù hoạ lời ông, ở đâu đó xa lắm dường như đang có tiếng kồng nào văng vẳng vọng lên. Tiếng kồng nhẹ như tiếng gió, lan xa, bay vào trong đáy mắt mọi người....