← Quay lại trang sách

- 20 -

Giữa rừng sâu heo hút bỗng nổi lên một cái chòi coi rãy mà từ xa nhìn vào nó cứ gợi lên nơi ở của một ả phù thuỷ rừng xanh nào đó. Dung ăn vận như như một cô gái dân tộc đang đi đi lại lại vẻ bồn chồn, chốc chốc lại nhìn lên vầng mặt trời đỏ rực đang xuống thấp dần. Một chàng trai người Thượng săn rắn, nước da đồng hun đang cắm cúi phạt gốc cây gần đó. Lát sau, Hơ’Krol xuất hiện bước lên từ dưới bìa suối, đằng sau là một ông già dân tộc vận khố, râu tóc bạc phơ, rậm dài. Cả hai tiến lại căn chòi. Dung mừng rỡ ôm chặt lấy Hơ’Krol: - Trời, sao sao lâu thế em , tưởng giữa đường gặp chuyện gì rồi ! - Có chuyện gì đâu - Hơ’Krol cười rất tươi - Tại phải chờ cái... người già kia. Dung nhìn sang ông khách, thoáng ngờ ngợ... Và đến khi ông khách mỉm cười tháo râu tháo tóc ra thì cô sửng sốt kêu lên: - Chú.. chú Thanh! Sao bữa nay chú ăn mặc coi ngộ quá hà! Đó đúng là đại tá Thanh. Hai chú cháu nhìn nhau giây lát rồi ông nói luôn như cướp thời gian trong khi Hơ’Krol đi trở lại bìa suối như để canh chừng: - Chú vừa ở Sài Gòn lên và phải trở về ngay, tình hình khẩn trương lắm rồi. Tất cả những tin tức quý giá của cháu đưa ra vừa rồi đều được chuyển về Hà Nội, mấy chú ở trung tâm chuyển lời khen ngợi cháu. Và Trung tâm cũng nhận định: Nếu Buôn Mê Thuột thất thủ, chúng sẽ có khả năng tháo chạy toàn bộ khỏi quân khu 2 để lui về phòng ngự chiến lược tại Nha Trang, Đà Nẵng. Vì vậy, nhiệm vụ của cháu là tiếp tục bám sát mọi diễn biến của chúng để giúp trên có cơ sở hình thành những phương án bao vây, chặn viện, đưa đến đánh gẫy toàn bộ lực lượng chủ chốt của địch ở Tây Nguyên không cho chúng chạy về đồng bằng... - Rõ. Nhưng chú... Má cháu thế nào? Có khoẻ không? - Khoẻ và suốt ngày chỉ mong ngóng tin cô con gái cưng. - Cháu thương má quá - Mắt cô rơm rớm. - Chú hiểu. Gặp, đã mấy lần chú định nói thực nhưng rồi nhớ đến nhiệm vụ lại thôi. Hy vọng rằng sau đợt này hai má con sẽ gặp nhau công khai ngay chính giữa Sài Gòn chiến thắng. - cháu cũng chỉ mong như thế. - Dung... - Dạ - Mọi chuyện đối với cháu vẫn an toàn đấy chứ? Có để lộ ra kẽ hở nào không? - Không. Nhưng có chuyện này hơi khó xử. Gần đây thái độ của tướng Tuấn cứ là lạ thế nào ấy. Hình như hắn ta có những dấu hiệu tình cảm không bình thường với... Cháu sợ rằng một ngày nào đó không kìm được, hắn có những cử chỉ thô bạo thì rồi lúc ấy cháu biết xử trí ra sao giữa nhiệm vụ và danh dự? Nét mặt Thanh khẽ xầm lại. Ông nhìn sâu vào mắt cô định nói một điều gì vẻ hệ trọng lắm nhưng rồi lại thôi, im lặng quay đi. Tinh nhạy, cô hỏi : - Chú Thanh đang giấu cháu một điều gì phải không? - Không - Ông khó nhọc lắc đầu - Mọi sự sẽ được trả lời trong một thời gian rất gần đây, cháu cứ bình tâm, chắc chắn sẽ không có bất cứ một điều gì kịp xảy ra với cháu đâu. Khi đó cả hai không biết rằng, trên chạc ba một cái cây um tùm cành lá ở gần đó có một thân người cũng ở trần, vận khố, cơ bắp nổi u, ngồi vắt vẻo như một con đười ươi đang chĩa ống nhòm chăm chú nhìn về phía họ. Đó chính là tên đại úy vệ sĩ tóc xoăn có cái nhìn lì lợm và man dại của tướng Tuấn. Nhưng gã cũng không biết rằng, anh thanh niên người Thượng lúi húi phát rãy gần căn chòi kia, lúc này với con dao quắm nhọn hoắt trong tay cũng đang mềm mại lòn qua những lùm cây tiến nhẹn về phía sau lưng gã... Trên chòi, câu chuyện hai chú cháu đang ngả sang một chút tâm tình để chia tay. Cô nói: - Chú Thanh... Cuộc chiến này chắc rồi sẽ vô cùng khốc liệt, chả biết ai còn ai mất! Cháu muốn hỏi chú một câu đã nhiều lần muốn hỏi mà không thể hỏi: Tại sao chú không thương má cháu? - Dung... -Từ ngày ba cháu bỏ đi, bỏ đi từ khi chưa sinh cháu, nếu không có chú đỡ đần, làm chỗ dựa tinh thần cho má thì rồi không biết số phận má con cháu sẽ ra thế nào... - Độ này dòm cháu có chiều hơi ốm - Ông lảng chuyện - Chú biết cháu thời gian vừa rồi vất vả nhiều. Điều quan trọng nhất đối với cháu lúc này là phải rất kỹ trong mọi hành động, cử chỉ. Chiến dịch nghi binh đến mức hoàn hảo của ta vừa rồi không thể không đặt một dấu hỏi trong óc bọn an ninh đặc biệt... - Kệ bọn chúng. Chú chưa trả lời câu hỏi của cháu. - Thôi được rồi - Biết là không thể lảng được, ông đành phải nói - Nếu cháu biết rằng má cháu chính là người yêu, là người vợ chưa cưới của người bạn, người chỉ huy tài giỏi của chú thời đánh Pháp. ở đời có những điều thiêng liêng mà không thể vượt qua được. Điều này nữa cháu cũng cần phải biết : Ba cháu không hề bỏ đi mà chính vì không quên được mối tình cũ nên má cháu kiên quyết khước từ tình cảm của ba cháu. Chỉ tiếc giọt máu của người ấy, người mang mối tình đầu của má cháu ấy để lại là thằng Hùng anh cháu lại không cùng đi một đường. Đó cũng là nỗi khổ tâm của cả chú lẫn má cháu. Tâm trạng của má cháu lúc này là rất sợ rằng cha con không biết nhau lại nã súng vào nhau thì... Cô cúi nhìn xuống, lặng đi một lát rồi ngẩng lên, chợt nhìn thẳng vào mắt ông, nét mặt thay đổi khác lạ: - Thế còn cháu thì sao?... Chả lẽ cháu cũng là một cái gì đó thiêng liêng không thể vượt qua được? - Dung... - Chú đã dẫn dắt cháu vào cách mạng, đã lo cho cháu từng ly từng tý, và lần này chú vượt nguy hiểm lên đây chắc cũng không chỉ vì công việc, đúng không? Chả lẽ trái tim người cách mạng chỉ biết chứa những ý tưởng to lớn, những khát khao tiến công, những khát khao giành thắng lợi thôi ư? Nước mắt cô rơm rớm. Ông không thể trả lời. Cũng như bấy lâu nay, dù phải đứng giữa những mối quan hệ rối nhằng của những con người thân thiết nhưng ông vẫn phải cắn răng im lặng. Điều quan trọng lúc này là Dung vẫn chưa biết bố mình là ai và Hùng, thật may, do vị thế thấp bé trong đội hình toàn quân khu nên cũng chưa biết em gái mình lúc này đang ở đâu làm gì. Và Huyền Trang cũng thế, trước nỗi khổ sở của bà, đã bao lần ông định nói thật rồi lại không dám nói, nguyên tắc hoạt động ngặt nghèo không cho phép ông nói. Chính vì vậy mà ông luôn mang trong người sự mặc cảm gần như là tội lỗi với cả hai mẹ con. Và ông chỉ có thể sửa được cái lỗi đó bằng sự kết thúc nhanh chóng của cuộc chiến tranh này. Như một người cha, ông rút khăn lau nước mắt cho cô. Cô nhìn lên, mắt nhắm lại, chờ đợi... Khuôn mặt đẹp của ông hơi nghiêng xuống... nghiêng xuống nữa... rồi dừng lại. Cho đến khi cô mở mắt ra thì chỉ còn nhận từ ông một nụ hôn nhanh vào trán. - Dung, trận đánh này rất có thể là trận đánh cuối cùng, chỉ cầu mong cho cháu được bình yên vô sự. Đó có lẽ cũng là niềm vui và hạnh phúc nhất của chú. Chú đi... Để mặc cô đứng đó, ông vằng mình ra khỏi cái nhìn chao chênh ấy, bước nhanh xuống cầu thang gỗ, lại đeo râu đeo tóc vào...

Cùng lúc, tại chạc cây, chiếc ống nhòm của gã đại uý đã thu hết toàn bộ hình ảnh hai người vào mắt kính. Hắn hạ xuống, cười rất độc rồi đưa máy bộ đàm lên định gọi đi...thì đằng sau, mũi dao nhọn hoắt của chàng thanh niên đã đưa lên, bắt nắng sáng loá... Miệng hắn mới lắp bắp nói được mấy câu gì đó nghe không rõ thì toàn thân đã giật lên bởi một nhát dao phóng giữa ngực. Hắn gục xuống, máu tràn ra, những vệt máu vừa xanh vừa tím như không phải máu người...