- 21 - Ngày 9 tháng 3 năm 1975.
Rồi các thế hệ cháu con mai sau sẽ vẫn còn nhớ mãi về ngày tháng này. Buổi chiều. Tại các cánh rừng già. Từ các điểm giấu quân, các mũi tiến công bắt đầu xuất kích. Những chiếc tăng trườn ra khỏi chỗ nấp, nối nhau thành hàng dọc bò theo những cây cọc tiêu đã được cắm kín đáo sẵn hai bên. Phía trước không có đường, vẫn là những khoảng rừng rậm nối tiếp nhau. Nhưng những con hà mã khổng lồ bò đến đâu đường bỗng mở ra đến đó như có phép màu. Những con đường huyền thoại được tạo ra bởi những thân cây cưa chưa đứt lìa, nó chỉ thực sự ngả xuống thành đường khi có một đầu mũi tăng chạm khẽ vào. Con đường cứ mở dần ra mênh mang... Xa xa phía trước đã là dòng sông Serephoc rồi, nó đang hắt lên cái sắc ánh bạc trong ráng chiều thẫm dần để bắt đầu chuyển sang tối. Tại bờ sông, cũng giống như một sự xuất hiện huyền thoại, những mố cầu, mố phà đã được lắp ráp từ bao giờ lúc này vội nương vào bóng đêm vươn dài cái thân mình bồng bềnh của nó ra vắt qua sông để đón những đoàn tăng, đoàn người lặng lẽ vượt qua. Người qua châng lâng, qua bao nhiêu cũng nhẹ tênh nhưng tăng qua, dù chỉ một chiếc thôi cũng làm chiếc cầu phao như chao nghiêng, chìm xuống, vỡ rạn, sóng dềnh nhưng rồi nó lại nổi lên, bền bỉ uốn thẳng cái thân mình mỏng manh trong sóng nước chờ đón những chiếc tăng, những đoàn người tiếp theo. Chưa hết, cũng khúc sông ấy chiều nay sao có nhiều thuyền con, thuyền to, thuyền độc mộc, thuyền cao su, bè nứa, giây cáp, móc ròng rọc...như một cuộc trảy hội qua sông đến thế. Cuộc trảy hội của những người lính quân phục xanh rêu và của cả những người dân vận sắc màu dân tộc. Mỗi con thuyền là một tiểu đội, mỗi tiểu đội là 11 người cứ thế tràn qua... tràn qua không dứt. Khúc sông trở thành đen đặc thuyền bè như trăm ngàn những chiếc lá trôi ngang. Trên cao, thỉnh thoảng một trái pháo sáng hay một chiếc trực thăng quét đèn pha xuống. Như trò ú tim, khúc sông lại êm chảy lững lờ. Lưỡi sáng đi qua, cảnh vật tiếp trở về rộn ràng như cũ. Đứng trên bờ, sư trưởng Lâm ráo riết đôn đốc mũi tiến công của mình qua sông. Ông có mặt lúc thì ở chỗ này lúc lại ở chỗ khác. Nói với người chỉ huy này một câu lại nói với người chỉ huy khác một câu. Có lúc ông lại đứng lặng đi như đang đứng ở một nơi có văn cảnh hoàn toàn khác. Ông đang nghĩ đến đồng đội hôm qua và hôm nay. Chao ôi! Nếu tất cả đều trở về đông đủ thì buổi chuyển quân này đây, cái dòng người đang cuộn chảy qua sông kia sẽ đông lên gấp bao nhiêu lần. Bao nhiêu...Chiến tranh dài quá! Hy sinh mất mát nhiều quá! Đây liệu có phải là trận cuối cùng chưa hay lại như những lần trước, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu. Ông bất giác nghĩ đến Oánh. Giờ này nó và đồng đội của nó đã ém gọn ở bên kia sông và chỉ một lát nữa thôi, khi trái bộc phá đầu tiên của nó nổ, chiến dịch sẽ bắt đầu mở màn. Cho đến tận bây giờ ông vẫn không nghĩ rằng nó đang ở đây, ở bên cạnh ông, đang là đồng đội của ông trong trận đánh lịch sử này. Nó còn trẻ quá! Tương lai và cuộc sống của nó đang còn rộng dài ở phía trước. Còn ông, ông đã sống đủ rồi, đã chớm bước vào tuổi già rồi, nếu có gì xảy ra thì cũng là điều bình thường, cái điều mà cuộc đời chiến chinh của ông sẵn sàng đón nhận, nhưng còn nó, đáng lẽ lúc này thằng bé đã ngồi ở một quốc gia xa xôi để thu nạp hết kiến thức tinh tuý của loài người vào đầu. Thôi, đành vậy, giống như ông, thời loạn làm sao con người có thể sống yên, chỉ mong mẹ nó, cái cô du kích mà năm nào hai bố con cũng hương hoa cúng giỗ ấy sống khôn chết thiêng hãy về phù họ cho nó đi qua được trận đấu có thể là trận đấu chót cùng này. Và cũng cầu mong trong tên bay đạn lạc, hai anh em nó, nó và thằng Hùng đừng va đụng phải nhau. Đừng... - Nghĩ gì đó, nhà quân sự có trái tim đã cảm? Tiếng nói của người chính uỷ đã nhanh chóng kéo xếch ông về hiện tại. ông cười: - Cũng đáng cảm lắm chứ. - Có lẽ từ Điện Biên đến giờ mình mới được sống lại những giờ phút hùng tráng và hừng hực khí thế này. Nhất định thắng. - Các sư đoàn qua hết chưa anh? - Chỉ còn sư của cậu. Vừa chơi ngon thằng Đức Lập xong mà đã kịp có mặt tại đây thì thần tốc quá rồi. Im lặng. Chính ủy đột ngột bước sát gần ông, hỏi nhỏ: - Này, nếu kỳ này ta chơi được thẳng đến tận Sài gòn thì cậu có nghĩ rằng cậu sẽ gặp lại cái cô hàng hoa năm xưa mà cậu từng mong mỏi gặp không? May quá! Một trái pháo nổ dựng nước giữa sông đã khiến cho ông tránh được câu trả lời mà ông đã từng nhức nhối tự hỏi bao lần để không có lần nào trả lời được cả. Một chiếc thuyền con đã đợi sẵn ông ở mép nước. Và trên thuyền lại là anh chàng hoạ sĩ. Thay vì một câu chào lại là một tiếng phàn nàn vô lối: - Em quyết định bẻ bút rồi. Trước cái hiện thực ngồn ngộn này, không ai có thể vẽ được hết, kể cả Picaso. Hãy cấp cho em một cây AK đi! - Thì chính tôi cũng đang muốn có một cây AK thay vì cây súng ngắn bé tí xíu đây. Ông cười và con thuyền do một chàng lính trẻ cầm sào bay vút sang sông... Cùng thời khắc đó bên kia sông, tại một địa điểm nằm sát ánh sáng đèn thị xã, tiểu đoàn đặc công của Oánh cũng bắt đầu nhô ra khỏi những chỗ ẩn nấp kín đáo ở vườn cây, bãi đá, khe ruộng...Khác với các chiến sĩ bộ binh, trên mình họ chỉ vận độc một chiếc quần cụt và tấm áo rằn ri màu cỏ úa phía trên. Họ đi khom người, cách nhau một cự ly vừa phải, trong bóng tối, đội hình họ tạo thành một con trăn đất khổng lồ dài hàng trăm mét oằn mình trườn nhẹ về phía kẻ thù. Và tất nhiên đi đầu dẫn lỗi vẫn là thân hình tròn mảnh và bước đi mềm mại của cô gái tên Hơ’Krol. Đi sau cô là Oánh. Anh vừa đi vừa quan sát, vừa đôn đốc đồng đội giữ đúng cự ly và hạ thấp người xuống nữa cho chìm nhoà vào cây cỏ. Thỉnh thoảng một trái pháo sáng vút lên rồi trôi lơ lửng xuống đầu mọi người. Tất cả nằm xuống. Trái pháo như một con mắt mù loà trôi hết lộ trình xăm xoi của nó rồi lại hấp háy, tắt lịm. Bóng tối lại tràn ngập, lại bao bọc, chở che cho những con người đang âm thầm dấn thân vào đại cuộc.
Tại Pleicu. Trong tổng hành dinh quân khu, tướng Tuấn đang ngồi âm thầm một mình trước tấm bản đồ vùng 2 chiến thuật treo trên tường. Hắn nhìn mà như không nhìn thấy gì cả. Đột nhiên ở đâu đó trên thinh không vang vọng lên một tiếng cồng hư ảo như không có thật mà lại như rất thật. Tiếng cồng bao phủ, úp chụp, đè nặng như tiếng hú của rừng, tiếng vang của lịch sử, lại như tiếng kèn tiến quân ánh ỏi của phía đối phương. Trong tiếng cồng đó, từ tấm bản đồ, con mắt thảng thốt của hắn như nhìn thấy cả núi rừng sông suối chuyển động, cả các binh đoàn quân giải phóng rầm rầm tiến về xiết chặt vòng vây. Trong đó nổi rõ hình ảnh và khuôn mặt của sư trưởng Lâm, người anh em đã cùng sống trong một mái trường thời thơ bé, cùng đem lòng yêu thương một thôn nữ làng hoa. Rồi không hiểu sao, khuôn mặt ấy cũng nhoà dần đi để thay vào đó một khuôn mặt khác, khuôn mặt với cái cười bí hiểm và rất lạnh của nữ trung úy Dung. Con mắt cô phóng đến hắn ánh lên vẻ giễu cợt và thù hận khác lạ... Hắn nhắm nghiền mắt lại. Có tiếng gõ cửa. Chuẩn tướng Cẩn với bộ đồ trận bước vào, nét mặt không giấu được vẻ lo lắng. - Im ắng một cách khác thường, thưa thiếu tướng. - Đó là dấu hiệu sắp có một cơn bão không bình thường. - Văn phòng Tổng thống vừa điện lên hỏi... - Không hỏi gì hết. Hỏi gì lúc này cũng đều trở thành vô nghĩa cả. Nói hắn và tổng thống của hắn có muốn hỏi gì thì lên đây mà tự tìm câu trả lời. Cái mà cao nguyên trung phần cần lúc này là quân lính và xe tăng chứ không phải là những câu hỏi nhàm chán và vô tích sự ấy. - Dạ... - Chuẩn tướng đã sẵn sàng chưa? - Sẵn sàng gì kia ạ? - Xuống thay đại tá Quảng... không, chuẩn tướng Quảng, ông ta mới nhận nó từ Sài Gòn gửi đến sáng nay, khi mọi sự đã bắt đầu trở nên tồi tệ. Thú thực tôi không mấy tin ở cái vẻ sa lông, kinh viện và bóng bẩy quá mức của ông ta. Cả tay Thuận cũng vậy, rất ít hiểu về trận mạc, đáng lẽ chỗ của hắn là ở công đường với những chuyện vụn vặt hiếp dâm, cướp của, giết người và những bữa ăn nhãy mỡ kia. Sao? - Sao gì kia ạ? - Ông nghĩ gì về sự xa xỉ lon hàm này? - Tôi nghĩ rằng thiếu tướng đã tự tìm được câu trả lời. - Nhưng còn câu này thì tôi chịu - Một tia mắt loé lên - Người Mỹ và ngài Jon Smit có vẻ như đã không có ý giữ lời với ông. - Thiếu tướng nói gì tôi không hiểu - Chuẩn tướng Cẩn hơi lùi lại. - Rất dễ hiểu khi người ta đã gợi ý với chuẩn tướng một lon hàm thiếu tướng, thậm chí là trung tướng ở vào nếu tình huống xấu nhất chuẩn tướng có thể đứng ra thay tôi. Có đúng không? Như bị hắt một chén rươụ nặng vào giữa mặt, viên chuẩn tướng tham mưu bỗng cúi gằm xuống, đôi chân khẽ rung lên. Tướng Tuấn nói tiếp, giọng mát mẻ và cay độc hơn: - Có lẽ không nhất thiết phải đi đêm vậy đâu, thưa ông tham mưu trưởng của tôi. Nếu ông thích, ngay bây giờ tôi có thể tự tháo lon để chuyển sang ve áo ông kia mà - Hắn cười nhẹ một tiếng rồi đi đến, vỗ vai đồng nghiệp - Nói chơi vậy thôi, tôi biết chuẩn tướng đâu có phải là loại người dễ thay lòng đỏi dạ vì những chiếc bánh vẽ không có thật như thế. Nhưng điều này thì lại thật này: đã đến lúc tụi bản xứ ngơ ngác chúng ta phải biết hất cái bàn tay lông lá, sặc mùi đểu giả của bọn người chuyên ỷ thế nhà giàu ra khỏi vai mình cho dù vì bất kỳ lý do gì rồi. Thế nào? Viên chuẩn tướng có vẻ bị chấn động mạnh, bật người đứng thẳng, tiếng nói đột nhiên trở nên trung thành như không thể trung thành hơn được nữa. - Thưa thiếu tướng! Tôi là một người lính tồi, một chiến hữu không tốt, xin thiếu tướng cứ ra lệnh lột lon hay bắn bỏ tôi. - Vớ vẩn! - Tướng Tuấn giang hai tay ra - Nếu thế thì chúng ta đã không có cuộc hội kiến này. Tôi, anh em binh lính và sự tồn sinh của vùng đất này vẫn rất cần đến bàn tay cứng rắn và khôn ngoan của chuẩn tướng. Chính vì vậy mà tôi mới yêu cầu ông phải xuống Buôn Mê Thuột để nắm cây gậy thủ lĩnh thay cho viên tướng mới tấn phong kia. - Tôi xin tuân thủ hết thảy vì vùng đất này và vì sự tin cậy của thiếu tướng- Y lại bật người đứng thẳng như một chú bọ ngựa sắp xung trận. - Đừng vì tôi. Tôi chỉ là một con Zezo vô nghĩa như mọi con số vô nghĩa khác trong chiến cuộc- Đột nhiên thay đổi giọng nói như thể đây mới là câu chuyện chính của cuộc gặp này - Thế nào, người của anh đã tìm thấy tung tích gì về viên sĩ quan cận vệ bỗng biến mất một cách kinh dị của tôi chưa? - Dạ, vẫn đang cho tìm. - Thế à? - Cười mỉa - Tôi e rằng khi tìm được thì mọi việc đã an bài rồi. Quái quỷ, chả lẽ lại có thể có chuyện ấy ở ngay đây? ở chính giữa chỗ này? - Thưa, chuyện gì ạ? - Không... Chuẩn tướng có thể đi. Cẩn ra. Đến bậc tam cấp, vừa gặp Dung bước lên, quân phục bó gọn, Hắn dừng lại, nói một câu thật buồn: - Đúng như dự đoán, lời hứa của em một lần đến thăm trang trại tôi đã không thực hiện được nữa rồi. - Tôi nghĩ rằng tình hình chưa đến nỗi bi đát vậy đâu - Đang phân vân vì chưa hiểu viên tư lệnh đang đêm gọi mình lên có việc gì, cô trả lời cho qua chuyện. - Linh cảm của người lính. Dẫu tình hình có thế nào, mong bà thư ký bảo trọng. Nếu tôi có quyền thì ngay từ bây giờ tôi sẽ cho bà thư ký giải ngũ. Để một tấm thân tuyệt mỹ thế này làm mồi cho bom đạn là nỗi sỉ nhục của những quân nhân như chúng tôi. Chào! Hắn đi luôn. Dung dừng lại một chút rồi bước nhanh về phía phòng tên thiếu tướng. Trong phòng, tướng Tuấn vẫn ngồi im lặng. Lát sau, hắn đứng dậy, lặng lẽ bước đến góc phòng, nơi có dựng chiếc Piano dáng cổ, mở nắp, uể oải dạo lên vài hợp âm của bản giao hưởng “ Định Mệnh” . Những nét nhạc vang lên ma quái như có cả tiếng hú của ma quỷ báo ngày tận thế bên trong. Dung bước vào, vẫn trẻ trung, đẹp rờ rỡ, chiếc váy ngắn nhà binh để lộ một đôi chân dài, tròn và trắng. Cô dừng lại giây lâu nhìn hắn đàn, mắt ánh lên những cảm xúc trăn trở trái chiều. Lát sau... - Thiếu tướng cho gọi em? - Cô nói. Hắn vẫn đàn, những ngón tay trắng trẻo lướt trên phím mạnh hơn tạo nên những khúc biến tấu nghe thật da diết buồn. Cô đứng lặng. Đây là lần thứ hai cô được chứng kiến hắn đàn kiểu này. Lần thứ nhất là lần hắn nhận được danh tính tư lệnh Tây Nguyên và lần thứ hai là lần này. Vui và buồn. Chả lẽ vui hay buồn con người phức tạp và khó hiểu này cũng đều tìm về nương náu trong âm nhạc sao? Cô thoáng chột dạ. Cái điệu nhạc này có liên quan gì đến cô như hôm vừa rồi cô đã lo ngại thổ lộ với chú Thanh không? Nếu thế thì... Tiếng đàn vang lên một hợp âm chói gắt như một dấu chấm hết phũ phàng rồi ngừng lại. Hắn hỏi mà vẫn không quay đầu: - Cô đấy à? Ngồi xuống đi! Cô khẽ ngồi xuống một bên ghế. Lúc này hắn mới quay lại, rút từ ngăn kéo ra một chiếc hộp nhỏ xinh bọc nhung hồng, đi đến trước mặt cô: - Tôi vẫn nhớ hôm nay là ngày sinh nhật của trung uý. Đây là chút quà sinh nhật mong cô nhận cho. Hắn mở nắp hộp, lấy ra một chiếc nhẫn có gắn hột xoàn lấp lánh, nhẹ đeo vào ngón tay cô. Món quà quá quý khiến cô khẽ giật mình, bối rối : - Thưa ông! Em không nghĩ rằng tình hình này mà ông vẫn còn nhớ đến ngày sinh nhật của em. Em xin cám ơn! - Và trung uý đã cám ơn theo cách rất riêng của trung uý - Hắn đột ngột hạ giọng. - Thưa ông...- Cô chớp mắt không hiểu. - Chắc cô biết rõ về sự việc một tên du kích người Thượng bị bắt và nhảy vực tự sát tuần trước khi rơi vào tay toán Hắc Báo của chúng ta chứ? - Chết!...- Cô mở to mắt - Tại sao ông lại hỏi em chuyện ấy? Em chỉ... - Và cả sự biến mất quái gở của tên vệ sĩ số một của tôi sáng qua nữa? - Ơ!... Em thì có liên quan gì vào những chuyện nhảy vực, biến mất toàn mùi máu me ấy ạ? - Nhưng chắc cái này thì có liên quan. Hắn lạnh lùng lôi từ ngăn bàn ra chiếc ghi âm, bật công tắc. Tiếng nói khàn đục của gã vệ sĩ bị chém chết hôm qua vang lên: “ Trình thiếu tướng! Cô ta đang ở trong chòi với một gã lạ mặt.. Gã này vừa tháo bỏ râu tóc ra, dạ.. Hình như ông ta chính là đại tá ở tổng... hự!" Như bị châm mạnh vào huyệt, dù cố kìm chế nhưng cô cũng không thể không choấng váng, toàn thân khẽ rung lên...Nhìn ly nước đang đánh sóng trên tay cô, viên tướng nhếch một cái cười lạnh buốt: - Gã đại tá nào thích chơi trò Cacnavan thế nhỉ, trung uý? - Xin lỗi - Cô gái đã lấy lại được vẻ bình thản, có phần còn hơi kênh kiệu - Trong chuyện này tôi e rằng thiếu tướng đã có cái gì lầm lẫn. - Lầm lẫn à ? Nếu lầm lẫn được thì đã may mắn cho tôi quá. Nhưng lần này thì không. Không! Viên tướng gầm lên rồi lừ lừ tiến lại phía cô như một con đười ươi đã phát hiện ra mồi...
Tại một Câu lạc bộ quân nhân có cái tên rất kêu gắn ngoài cửa “ Sĩ quan hội quán" Hùng, lúc này đã đeo lon trung tá đang ngồi nhậu với một vài đồng đội cùng đeo lon hàm cấp tá như hắn nhưng ở các sắc lính khác nhau. Tất cả đã có vẻ say, mặt đỏ lựng, khuy áo ngực phanh rộng để lộ những vết thẹo hay hình săm dữ dằn, tục tĩu trên thân thể. Hùng nốc cạn ly, vung tay ném mạnh cái ly xuống đất vỡ tan, cười gằn: - Mẹ! Tao đã bảo nhất định chúng nó sẽ chơi vào Buôn Mê Thuột nhưng có thằng chó nào chịu để lọt tai. Ngu! Càng ở trên cao càng ngu. Đô la, Wysski và gái non đã làm cho cái đầu của họ bốc mùi lên hết rồi để đến bây giờ mới hối hả đốc quân trở lại. - Kệ má chính trị! - Một tên lè nhè giơ ly lên đưa về phía Hùng - Chính trị là con điếm, chính khách là ma cô, tổng thống là...Mẹ, nói làm gì phí rượu. Nào, uống đi! Mừng trung tá mới được vinh thăng. Mừng người hùng của quân lực. Uống! Còn ngồi được với nhau lúc nào là cứ phải uống cho đã, biết đâu sáng mai đã biến thành xác thối mẹ nó rồi. - Mày nói gì nghe ghê thấy mẹ! - Một tên khác chợt rùng mình, bất giác hạ cái ly xuống - Tao không muốn đây là lần cuối cùng. Tao muốn sống. Tao không muốn chiến tranh. Tao nhổ vào tất cả những thằng lấy chiến tranh và sinh mạng người khác làm đòn kê cho cuộc sống vung vinh của nó. Tao nhổ... - Câm mồm! - Hùng dộng mạnh chai rượu xuống mặt bàn làm đổ nghiêng tất cả ly cốc - Mày có thể nhổ vào ai, vào cái gì mặc xác mày nhưng mày, một trung tá biệt động quân không có quyền được hèn. Thế mày tưởng chúng tao, những thằng chưa vợ, chưa có một đồng cắc nào trong túi lại thích chết hả? Ngu! - Thôi im cả đi! -Tên thứ ba vẻ từ tốn hơn - Nhậu đủ rồi thì đi, đi tìm cái hậu của rượu. Uống vào để chửi nhau thì uống làm mẹ gì. Có mấy con bé da thịt còn hôi mùi sình đang đợi ở ngoài kia. Đi! Biết đâu đêm nay sẽ là đêm cuối cùng được nếm náp cái đặc ân tuyệt vời của Chúa. - Mày cũng là thằng hèn nốt! - Hùng quặc tiếp - Chúng nó chưa đánh tới mà thằng nào cũng coi là đêm cuối cùng thì đánh đấm con mẹ gì được nữa. Hôi mùi sình à? Đặc ân của chúa à? Khốn nạn hết! Cuồng mê, hắn rút cây Coll ra nã vào tấm hình cô gái Sexci ăn vận như cởi truồng treo trên tường mấy phát liền. Tấm hình rách nát, một bên ngực, một mảng bụng, một thăn đùi lả tả rơi xuống. Rồi hắn lại lia vào bức tượng chúa Zesu đúc bằng gỗ gắn cạnh đó nã tiếp. Bức tượng bằng cổ tay cũng vỡ toác, rơi lả tả. Hắn quay mũi súng lại, rít lên: - Thằng nào mà còn động đến chết chóc, đến thua bại nữa là tao cho bỏ mạng luôn - Giọng hắn bất chợt nhệch ra - Chết! Đằng nào cũng chết. Cái chết nào cũng ngớ ngẩn hết nhưng nếu được chọn, nói thiệt nghen, tao sẽ chọn cái chết như hai thằng Việt Cộng đã biết chết trước mặt tao hôm rồi. Chết mà không nhục. Câu nói đó làm một gã thiếu tá đang ngồi sây lưng ở góc phòng quay nhìn lại, hay nói đúng hơn là suốt từ đầu đến giờ hắn vẫn thường quay nhìn lại, chiếc kính trắng trên mắt hắn sáng lên. Đó chính là gã toán phó toán Hắc Báo bị chàng trai Y'Tác cùng ôm ngã xuống vực hôm rồi nhưng may mắn sống sót. Leo lên được, rách nát toàn thân, hắn đã tìm về thẳng chỗ viên cố vấn Smit báo cáo mọi tình hình, trong đó nhấn mạnh thái độ lừng khừng và và những câu nói miệt thị ra mặt đến người Mỹ của thiếu tá toán trưởng Hùng. Viên cố vấn nói:" Kiểu ăn nói vô ơn như thế lúc này đang lây lan như một căn bệnh dịch hạch trong quân đội Sài gòn, không có gì lạ, nhưng tất nhiên nếu bớt được một cái miệng nào thì hay cái miệng đó." Hắn hiểu ông thầy nói gì và xin hứa sẽ thực hiện chóng vánh nhất ý định đó. Thực hiện xong, như viên cố vấn dặn, hắn sẽ rời khỏi đội hình quân đoàn về sống dưới sự chỉ huy trực tiếp của phòng tình báo CIA tại thủ phủ miền Trung để chuẩn bị cho những bước tiếp theo mà người Mỹ đang rất cần những tai mắt người bản xứ trung thành như gã. Và tối nay , bằng những mánh khoé dò la đơn giản, gã đã có mặt ở đây để cùng một lúc thực hiện hai ý định: Bổn phận và riêng tư. Mà nói cho đúng ra, chỉ là riêng tư. Còn bổn phận ư? Hắn cũng thừa biết người Mỹ sắp hết thời rồi, vì danh dự siêu cường đang bị bôi nhọ, cả đám họ đang cố quẫy cựa lần nữa rồi sẽ bỏ rơi hẳn cái mảnh đất vui ít buồn nhiều này và như thế, hắn dại gì mà cá cược cả linh hồn, cả cuộc sống của mình vào ba cái tờ đô la sắp biến thành giấy lộn ấy nữa. Hắn không cần. Cái hắn cần lúc này là làm sao nã được vào cái sọ láo xược kia ít viên đạn để rửa cái nhục nó đã dám lăng mạ mình trước lính tráng, lăng mạ mà lại còn dẩu mồm lên đi ca ngợi, thán phục đối phương nữa. Nhục hai lần. Ngay từ hồi đi học hắn đã không chịu được ai khinh miệt, xúc phạm mình. Có một lần do bỏ đi chơi không làm bài, hắn đã bị một ông thầy gọi lên và bắt đứng phạt suốt cả tiết. Trưa hôm đó, chỉ cần bỏ ra mấy trăm bạc thôi là trên đường về nhà, người thầy này đã bị một chiếc xe máy tông vào mạnh đến nỗi phải đi nằm viện rồi bỏ nghề. Còn bây giờ, chuyện vặt. Hắn quyết định sẽ chờ cho cả cái đám hôi thối kia đi ra rồi sau đó sẽ bám sát theo và khi chỉ còn một mình hắn, gã sẽ chặn lại, chặn một thằng đang bí tỷ thế kia thì quá dễ, sẽ kê súng vào thái dương hắn, bảo hắn mở to mắt ra xem kẻ sắp đưa hắn về chầu ông bà ông vải là ai rồi mới xiết cò. Bung! Cha, đã, chỉ mới nghĩ đến thế thôi mà máu trong huyết quản gã đã chảy rần rật rồi... Và cái ý định giết người ấy của gã sẽ hoàn toàn thực hiện được nếu như lúc ấy không có một tốp quân cảnh đội những chiếc mũ sắt có hai chữ QC to tổ chảng từ ngoài ào vào. Viên chỉ huy chỉ đeo lon đại uý thôi nhưng được những nòng tiểu liên đang lăm lăm hỗ trợ bên cạnh nên cái giọng vang lên rất oách: - Lệnh của chuẩn tướng hành quân, tất cả các quân nhân trong vòng mười phút nữa phải có mặt ở đơn vị ! Hùng vẫn ngồi, chỉ nhếch miệng cười: - Sao đại uý không thêm mấy chữ: " Ai không tuân lệnh thì bắn bỏ " nghe cho sướng tai một thể - Bỗng trừng mắt - Mẹ! Thằng nào giỏi thì bắn đi! Rốp rốp! Tiếng lên đạn đồng loạt nghe sởn gáy. Biết không thể đùa được với cái đám kiêu binh được chăn dắt rất tốt này, bạn bè của Hùng xúm vào kéo hắn đi. Ra đến cửa, Hùng còn quay lại: - Có mặt thì có mặt chứ sợ cái đếch! Cả đám ôm nhau xiêu vẹo ra khuất, để lại cái thân thể đàn bà rách nát của bức ảnh nhìn theo, dâm tình, cười cợt...Đại uý Đỉnh cũng ra, đứng nhìn một lát, biết mọi sự đã lỡ nên đành đi ngược lại. Không sao, hắn nghĩ, cuộc chiến này chưa kết thúc được ngay đâu, sẽ còn dịp để cho cái miệng của mày gặm đất, Hùng ạ! Trở lại phòng tướng Tuấn. Hắn đã tiến sát đến trước mặt cô gái, đưa bàn tay thiếu ngón út nâng cằm cô lên, vẫn cái giọng u hoài nhưng lại nghe có sắt thép va bên trong: - Nhưng cô là ai, lọt vào đây làm gì thì tôi lại không hề lầm. Tại sao ư? Đơn giản: Tất cả bắt đầu từ việc cô không giống bất cứ một con đàn bà khoác áo lính nửa người nửa đĩ nào của đoàn quân Trần Lệ Xuân. Thứ nữa là cô đẹp, quá đẹp, một cái đẹp tinh khiết mà kể từ lúc người Mỹ đổ quân đổ của vào thì hầu như nó không còn nữa trên cái mảnh đất khốn khổ này nên tôi nảy sinh tò mò. Cái tò mò này làm nảy ra cái tò mò khác. Cuối cùng thì... Chà! Cộng sản các cô xử dụng cả đàn bà con gái có nhan sắc vào ba cái vụ tình báo, gián điệp này thì uổng quá, bất nhẫn quá. - Tình báo, gián điệp nào...Ông nói gì tôi.. tôi không hiểu - Dung khẽ lùi lại. - Cô không cần hiểu và cả tôi, tôi cũng không cần hiểu tôi là ai, tôi đang đứng ở chiến tuyến nào. Chỉ biết rằng lần này có thể chúng tôi sẽ thua, thua trắng. Thua từ chính cái thớ lợ của người Mỹ, cái tham lam, hèn hạ của ông Thiệu, cái thế bị động thảm hại như cá nằm trên thớt của chúng ta và từ ngay cái ngu ngơ, dại khờ của chính tôi.. Mọi sự đã được an bài. Mọi chủ thuyết, số phận chung riêng đã được định đoạt. Giờ khắc định mệnh sắp đến. Vì thế, chết thêm một người hay sống thêm một người như cô chẳng hạn, có ích gì. Khoan - Một tiếng cười nhạt thếch - Nói thế không có nghĩa là tôi tha cho cô, muốn dùng cô như một phương tiện để thoả hiệp, để bảo mạng với phía bên kia khi chúng tôi bại. Không! Tôi không làm cái trò mèo đó. Cuộc sống đã dạy cho tôi hiểu rằng, tốt nhất theo ai thì theo một bề, dù có thác cũng theo. Cũng như nó đã mách bảo cho tôi hay rằng điểm tiến công của phía bên cô sẽ là ở đâu. Nhưng tôi không muốn chống lại cấp trên của tôi làm gì. Chống một bọn ngu thì mình còn ngu hơn. Vả lại dù bên các cô có đánh vào đâu thì rồi kết cục vẫn thế, chỉ có nhanh hay chậm. - Vậy ông...ông muốn gì? - Cô gái bất giác đưa tay lên che ngực - Cô lại hiểu lệch rồi - Thêm một cái cười thật nhạt - Cô nghĩ tôi sẽ đổi mạng sống của cô lấy chính thân thể kiều diễm của cô ư? Không! Mặc dù không phải không có lúc tôi đã nghĩ về cô, ám ảnh về cô và thèm muốn cô. Nhưng rồi ở cô có cái gì đó khiến tôi không thể. - Tôi cũng không muốn đứng hoài đây nghe ông nói nữa- Cô đã lấy lại được sự bình tĩnh, giọng hơi cao lên - Đầu óc ông không bình thường rồi. Nếu không có gì thì tôi xin phép đi. - Đi đâu? Rồi tất cả chúng ta sẽ đi, cùng đi về một hướng, vội gì. Mời cô cứ ở lại, trước lúc kết thúc đời binh nghiệp và chắc chắn sẽ kết thúc, tôi muốn ngồi với cô một chút, ngồi với một con người, điều mà từ lúc cô về đây chúng ta chưa bao giờ có dịp. Cô rất giống với một người mà trong tôi cả yêu thương lẫn hận thù đều dâng đều như nhau, giống tính cách bên trong và cả hình hài bên ngoài. Cả đời tôi, tôi chỉ yêu thương một người đó và không thể yêu thương được một người nào khác nữa. Tôi đã làm mọi cách kể cả gá bạc cuộc đời, kể cả chặt đứt đi ngón tay nhục nhã này - Xoè bàn tay thiếu ngón ra - để người ấy yêu tôi nhưng khốn nạn thay, người ta lại chỉ đem lòng yêu thương một cái bóng vô hình vô ảnh khác, một cái bóng đứng ở phía chiến tuyến bên kia. Hắn quay lại, bước đến chiếc tủ ly, mở một chai rượu, rót một ly đưa lên miệng uống cạn như cố uống cạn đi cái khúc tâm sự bung ra không đúng lúc của mình. Có một cái gì nổ vỡ trong người, cô dán chặt cái nhìn vào mặt hắn, hơi nghẹn đi, thảng thốt hỏi mà như không hỏi: - Người đàn bà ấy là... - Là ai thì biết làm gì? Ngay cả tôi tôi cũng không muốn biết nữa. Chỉ hay rằng người ấy vẫn sống, sống trong một biệt thự tĩnh mịch bên bờ sông Sài Gòn với một cậu con trai và hình như sau đó có thêm một ...một cô con gái, khi tôi đi thì cô bé đó chưa ra đời và hơn hai chục năm nay tôi cũng cố không ghé lại chốn ấy một lần, tôi sợ... sợ cái biệt thự có tên là... - Huyền Trang... Cô buột nói. Viên tướng chựng lại không tin ở tai mình: - Sao... sao cô lại biết cái tên đó? Cô không trả lời, thấy đầu óc mình tan chảy. Còn hắn, tuồng như hai tiếng vừa rồi chỉ là sự vang lên của một ám ảnh vô thức nên bật cười, thả rơi người ngồi xuống, nét mặt lộ vẻ chán nản kiệt cùng, chán nản về thời cuộc, về lý tưởng và về cả tình đời. Lúc ấy hắn không biết rằng toàn thân cô gái đang rung lên, mặt tái nhợt. Rồi vẻ như không kìm được, từ đáy sâu gan ruột, cô để bật ra một tiếng gọi đau đớn: “ Ba...” Tiếng gọi ấy đổ xoang xoảng xuống đầu hắn. Hắn ngơ ngác như không hiểu gì cả rồi khi mang máng hiểu ra, hắn đứng dậy, khẽ rùng mình, mặt méo xệch như vừa nghe thấy tiếng động của địa ngục, bàng hoàng, ngơ ngẩn, mất hồn định tiến lại phía cô thì bất ngờ, một tiếng chuông điện thoại đã thét lên thất thanh. Hắn chựng lại, nửa muốn đến với cô lại nửa muốn lùi về với bổn phận thì tiếng máy lại rú lên một lần nữa. Lần này bản năng nhà binh đã chợt thức tỉnh, hắn vội vồ lấy ... Lát sau hắn đặt xuống, mặt chuyển sang màu chàm, lắc đầu, đưa đôi mắt nhìn cô một cách trống trải. Vừa lúc viên chuẩn tướng chạy ào vào, mặt cắt không còn hột máu: - Báo... báo cáo! Việt Cộng đang từ các ngả tiến vào Buôn Mê Thuột, đông... đông lắm! - Biết rồi! - Hắn nói - Tiến thì tiến đã sao. Tao đang chờ đây. Rốt cuộc rồi mọi sự cũng bắt đầu. Giờ định mệnh đã điểm. Anh ra chờ tôi ngoài kia! Viên chuẩn tướng ra. Còn lại hai người, nét mặt hắn lại trở về nguyên dạng như cũ. Đôi mắt hắn nhìn cô chăm chăm, vừa gần gũi vừa xa vời rồi bất ngờ từ đôi mắt kiêu hãnh ấy, từ khuôn mặt lộ vẻ đau đớn tột độ ấy, có những giọt nước rịn ra. Cô gái cũng đứng chết sững, chỉ còn biết lặng nhìn về người cha của mình. Hồi lâu, hắn bật nói, một tiếng nói khào khào như vọng lên từ dưới đáy vực: - Dung...Có phải đúng con là Dung không?...Sao lại là con? Lại là con đúng vào lúc này? Dung chỉ nhìn. Nhìn qua dòng nước mắt. Nấc nhẹ. Chính tiếng nấc ấy đã giáng cú đánh cuối cùng làm đầu óc tan rã hẳn. Giọng hắn như mếu: - Con! Ba xin lỗi... Ba đã không xứng với con, không xứng với mẹ con...Ba nhận ra con chậm quá. Giờ ba phải đi, con... con cũng đi ngay đi. Đi thật xa vào. Đi càng nhanh càng tốt ra khỏi vùng đất sắp biến thành chảo lửa này, đi ra khỏi cả cái nước Việt Nam khốn khổ này. Nếu gặp má... Nói đến đó, như bị trúng gió, hắn ngắc lại, rơi người xuống ghế, hai tay ôm chặt lấy đầu. Giữa phòng, vẻ khổ sở, day dứt, trước con người kia cô ngần ngừ định tiến đến rồi lại lùi lại, cuối cùng bằng một động tác dứt khoát, cô cắn chặt môi, lao nhanh người ra ngoài, vùng biến vào bóng đêm như người chạy trốn. Viên tướng ngẩng lên, mắt mờ mịt nhìn theo, thốt kêu lên một tiếng cháy ruột: “ Con...” rồi cứ thế, ngồi như hoá đá mặc cho bốn bề xung quanh ông ta, những tiếng điện thoại vẫn cứ reo lên nhức nhối. Dung ơi! Con ơi... Ba không ngờ con đã ra đời chỉ vì một lần ấy, cái lần khốn nạn nhất của cuộc đời ba... ...Bãi biển Vũng Tàu. Chiều muộn. Biển đã bắt đầu vắng. Chỉ có hai con người, hắn và Trang đang ngồi bên nhau trên một ban công biệt thự nhô ra sóng. Cách đó một đoạn là một cậu bé chừng ba tuổi đang chạy nhảy nghịch cát. Hắn ném thia lia một viên đá ra xa rồi quay lại, giọng thao thiết: - Tôi từ Sài Gòn đến đây chỉ cần được nghe câu trả lời của em để quyết định hướng đi của đời mình rồi sẽ trở lại ngay. - Anh Chiêu... tôi đã trả lời rồi. Nhiều lần rồi... - Tôi muốn nghe em trả lời lần cuối. - Khi theo anh vào đây chính anh đã hứa sẽ coi tôi như em gái... - Đó không phải là câu trả lời. - Cho nên đến bây giờ trong lòng tôi cũng chỉ coi anh như một người anh và coi ba anh như ba ruột của mình. - Bởi vì trong lòng cô vẫn còn đầy ắp hình ảnh cái người đã đẻ ra sinh vật kia - Hắn nhìn xuống đứa bé đang nhìn lên toét miệng cười. - Chị vú!- Cô chợt gọi - Tối rồi, chị cho cháu đi tắm rồi cho nó ăn trước đi. Cũng phiền chị thu xếp đồ đạc sẵn để sớm mai ta trở về. Chị vú nuôi còn đeo khăn mỏ quạ y sì người miền Bắc dạ một tiếng rồi đi ra mép sóng ẵm cậu bé đi vào trong nhà. ánh mắt hắn nhìn theo... rồi chợt tối thẫm lại... - Đáng lẽ thằng bé ấy phải là của tôi. Của chính tôi. - Thì nó vẫn kêu anh là bố đó thôi. - Có thể tuần sau tôi sẽ đi xa, rất xa - Hắn đột ngột nói. - Tôi biết. Bác có nói với tôi. - Và em không có một cảm giác gì? - Em thấy anh nên đi. Bác yêu anh lắm, tất cả những gì bác làm được hôm nay là đều vì anh, muốn anh là người kế nghiệp. - Tôi không cần kế cái nghiệp bốc mùi tanh tưởi ấy. Cái tôi cần là.. em. - Giọng bỗng trở nên cuồng nhiệt - Nếu em muốn, tôi sẽ vất tất để ở lại với em. - Không.. không nên. Anh còn có sự nghiệp của anh. - Còn cô, cô đã có một cái thây ma để thờ phụng suốt đời. Một cái thây ma đã từng phản bội cô, đã không coi tình yêu của cô ra cái gì. Đúng là tôi không tài nào hiểu được cô nữa. Không tài nào. Và tôi cũng không thể hiểu được chính tôi, một thằng đàn ông không thiếu gì các loại đàn bà con gái bấu sấu vào mà hà cớ gì tôi lại cứ phải ngớ ngẩn chỉ đi nặng lòng với một mình cô. Không thể hiểu! - Thôi, anh Chiêu.. - Tôi là Tuấn, cái tên Chiêu khốn khổ ấy không còn nữa. - Vâng, anh Tuấn, có lẽ tiện đây mời anh xuống dùng cơm luôn. - Tóm lại - Con mắt Tuấn đã dại đi - Đời này, kiếp này em sẽ không bao giờ là của tôi ?Kể cả nếu tôi đủ kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi từ Mỹ trở về? - Anh Tuấn...Vẻ đau khổ nhọc nhằn, cô cúi đầu nhìn xuống, nước mắt bất giác rịn ra, giọng nghẹn tắc - Xin anh tha lỗi cho tôi. Có một cái gì đó anh không hiểu đâu, nó cứ bám níu lấy tôi không sao buông rời ra được. - Vậy thì tôi sẽ giúp em buông dứt nó ra, ngay bây giờ... Điên dại và tuyệt vọng, hắn chồm lên cô, xiết chặt cô vàp lòng, hôn khao khát lên môi, lên khắp mặt cô như thể sẽ không khi nào có dịp được hôn nữa, như thể hôn một lần cho mãi mãi...Trước cơn đam mê khổ đau đó, cô không thể nào chống đỡ nổi, càng chống trọi, ngọn lửa trong hắn càng bốc cao. Cuối cùng như một sự buông trôi chẳng đặng đừng, cô thả tay ra. Chỉ chờ có vậy, hắn nâng xốc cô lên, đưa vào trong phòng... Ngoài kia biển đã tối thẫm. Những con sóng xô ì oạp vào bờ như tiếng đấm ngực vô nghĩa của kiếp người rồi lại xô ra, chả để làm gì... Lát sau.. Trong phòng. Cô vẫn nằm trên giường, áo sống trễ nải, bất động trong cái nhìn trống rỗng đến ghê người. Trước cái nhìn ấy, hắn, ở trần, cứ lùi dần, lùi dần rồi vấp cánh cửa, dừng sững lại. Đôi mắt ấy vẫn nhìn lên mông lung. Cái nhìn khiến hắn hoàn toàn sụp đổ. Hồi lâu mới cất nổi tiếng nói như không phải giọng nói của hắn, giọng nói như rút ruột: - Thế là rõ. Tôi tưởng bằng cái việc mà chắc em coi là rất khốn nạn của tôi vừa rồi tôi sẽ xé toang được tấm màn bí mật trong tâm hồn em, sẽ có em nhưng rút cuộc ...tôi hiểu tôi không có một chút gì trong em cả ngoại trừ chút thương hại - Nước mắt hắn bỗng chảy ra giữa tiếng nói gằn gằn -- Khốn nạn! Khốn nạn em, khốn nạn tôi, khốn nạn cái cuộc đời này, khốn nạn cả cái thằng chân đất mắt tóet, mồ hôi dầu mà không cách nào em dứt ra được kia. Vậy tôi sẽ đi. Sẽ không bao giờ gặp lại em nữa. Suốt đời. Chỉ cần em nhớ một điều này, nếu sống tôi đã không có em thì khi chết, tôi sẽ chết bên cạnh em. Vĩnh biệt... Hắn lao xuống thang gác... Một tiếng động cơ xe rú lên như gào. Trên phòng, cô vẫn nằm, vẫn nhìn trống trải và chỉ đến lúc ấy, nước mắt mới trào ra... Lúc đó chiếc đồng hồ treo tường đã chỉ đúng vào con số 2 giờ 5 phút. Hắn sẽ còn tan hoang chìm trong tâm tưởng như thế nữa nếu như vừa lúc đó, viên cố vấn Smit không ào vào cùng với gã toán phó đeo kính trắng lăm lăm khẩu Coll trên tay. Smit cười nhạo: - It nhất tôi cũng muốn chứng tỏ với ngài tư lệnh rằng, trong những giờ phút lâm nguy nhất, người Mỹ chúng tôi vẫn biết cách hành xử thế nào trước những người bạn đồng minh. - Hành xử hay hăm doạ? - Tướng Tuấn đứng dậy - Mà cũng không sao, cả hai lúc này đều được cả. Xin mời thiếu tướng đi theo tôi ra chỉ huy sở! Nhưng nên nhớ - Mắt bỗng quắc lên - ở đây, lúc này, tôi vẫn là người chỉ huy cao nhất và xin ngài bảo cái gã đại uý oắt con kia bỏ ngay cây súng đi! Hắn đang nhầm tôi với một gã phản chiến nào rồi đó chăng? Hai ánh nhìn bắn vào nhau...Viên đại úy bất giác bỏ tụt khẩu Coll vào bao.