← Quay lại trang sách

- 22 - Cuộc tiến công bắt đầu.

Đúng 2 giờ 30 phút, tiếng bộc phá hiệu của các chiến sĩ đặc công đã nổ vang trong sào huyệt địch. Chỉ chờ có thế, tại các trận địa pháo nằm sâu trong rừng, những khẩu đại pháo bắt đầu cấp tập khạc lửa về cùng một hướng nhưng tan thành nhiều điểm. Trong bóng đêm, chỉ thấy những chớp sáng đầu nòng rồi tiếp liền là những lằn sáng xanh biếc xé rách không gian vút lao về phía trước như một đàn chim lửa. Đứng trong hầm chỉ huy sở cách hơi xa các trận địa pháo một chút, người lữ đoàn trưởng có hàm râu quai nón dán chặt mắt vào chiếc ống nhòm, thốt kêu lên: - Bắn tốt lắm! Nện mạnh nữa vào, các đồng chí! Tập trung vào toạ độ trung tâm, không được để đạn lạc ra ngoài. Cứ chơi hết cơ số đạn đi! Để phù họa cho mệnh lệnh đó, những đàn chim lửa lại tiếp tục vút vào bàu trời sáng rực như một đêm hội hoa đăng, soi rõ những ánh mắt pháo binh nhìn lên không chớp... Tại khu vực sân bay Hoà Bình. Dựa vào tiếng nổ đinh tai của những đợt pháo kích, các mũi đặc công dưới sự chỉ huy của Oánh, sau khi đã hoàn thành cú nổ lệnh đầu tiên đã nhanh chóng mở rộng hàng rào, vùn vụt tiếp cận vào bên trong. Hết hàng rào, các chiến sĩ bật dậy lao về phía trước. Trời đen, đất đen, những bóng người cũng đen trong thoáng chốc đã mất hút trong sào huyệt địch. Kiểm tra xong đội hình, Oánh cũng định băng mình chạy theo thì Hơ’Krol chợt níu anh lại, ôm ghì lấy anh, gắn chặt lên môi anh một cái hôn ẩm ướt, mãnh liệt cùng tiếng nói nóng rãy: - Cẩn thận nghe anh. Em chờ anh ở ngoài này... Anh cười, xiết khẽ cô vào lòng rồi băng mình vào bóng tối... Trên cao, bàu trời đêm xôn xao gió và nhấp nháy những ngôi sao xa. Thật thanh bình và yên ả của một đêm huyền tích cổ xưa nếu như trong cái vẻ phập phồng của đất trời đó không đột ngột vang lên những tiếng nổ kinh hoàng cùng với những đám cháy bùng lửa dữ dội trong khu vực sân bay và căn cứ trung đoàn 53 Ngụy. Trận đánh nhanh chóng chuyển sâu vào giai đoạn ác liệt. Những dáng hình chiến sĩ như những thiên thần đen đan qua đan lại giữa các khu hầm cố thủ, chạy trên đường băng, lao vào các ngôi nhà có trấn bao cát... Bóng họ đan đến đâu, ở đó lửa lại cháy bùng lên cùng những tiếng kêu la kinh hãi như đang bước vào ngày tận thế của kẻ thù. Nhưng ở một góc khác vẫn có một mũi bị tà chưa vào được. Hàng rào ở đây quá kiên cố và lượng mìn gài lại dày đặc. Vinh, với cái đầu trọc đã bị văng mất mũ nguỵ trang không suy nghĩ nửa giây đã lùi lại lấy đà, chạy lên, bung mạnh thân mình vào hàng rào làm cầu qua. Đồng đội không còn cách nào khác đành giẫm chạy lên thân thể anh. Nặng. Toàn thân anh trĩu xuống, bật lên rồi lại trĩu xuống, máu ứa ra ở ngực ở bụng, anh vẫn cắn răng bám chặt lấy từng cái lỗ rào không cho người chuyển dịch. Miệng anh cười nhưng đồng đội bước trên lưng anh lại khóc. Rồi cũng qua được cả. Anh nằm vật xuống. Hơ’Krol xuất hiện, vội chạy lại dìu đỡ, băng bó cho anh nhưng anh vùng ra, theo đồng đội tiếp tục lao vào... Tiếng nổ gọi tiếng nổ. Trận đánh gọi trận đánh. Tiếng hò reo xung trận vang đến tận trời. Tại các điểm khác trên toàn bộ thị xã, từ các hướng cửa ô, theo phương án, lửa cũng đang bùng lên theo những bóng đen đội mũ tai bèo cùng với những chiếc tăng rùng rùng tiến vào. Tiến qua bãi trống, tiến dọc theo phố, toả ra ở các ngã ba ngã tư, ào vào các cứ điểm có các lỗ châu mai đen ngòm, có cổng cao tường kín bao quanh. Tiếng động cơ thiết giáp gầm rít. Những luồng đạn các loại đan nhằng vào nhau. Lửa vẫn hực lên ở mọi chỗ. Trong quầng sáng lửa ấy, đã nhác thấy những chiếc lô cốt vỡ toác, những cái chuồng cu gẫy gục, những chiếc M.113 bốc cháy, những xác lính tung lên tựa những bù nhìn rơm kì quái và có cả những căn nhà đổ xụp với những tấm tôn bay lên liệng xuống ăn lửa sáng bạc lên như đôi cánh tử thần. Các mũi tiến công vẫn tiếp tục tràn vào như thác lũ về mọi hướng mọi nơi mọi ngóc ngách trong ngoài thị xã. Một kho săng bị bốc lửa, một toán tù binh giơ tay hàng, một trận đánh giáp lá cà diễn ra ngay trong sân khu kho Mai Hắc Đế, một tấm biển “ Tiểu khu Đaklak” rơi quăn queo trên mặt đường, một tên đề “ Khu cảnh sát 2”, “ Trại thiết giáp", "Căn cứ pháo binh" cứ vắt vẻo đong đưa theo từng đợt chớp giật, một điểm cao mang tên “ Núi lửa”, “ Chư Duê" đang quằn mình dưới những bước chân rầm rập, một bảng chỉ đường ghi rõ “ Căn cứ Đac Soong”chập chờn hiện lên rách nát như một hồn ma vất vưởng trong ánh lửa tiến công. Lại nhận ra cái dáng dong dỏng cao của sư trưởng Lâm một mình đứng giữa lửa đạn. Khói và lửa trùm kín lên toàn thân ông. Ông vẫn đứng. Mũi tiến của đơn vị ông đang vướng phải một con hào nước sâu khá rộng mà những chiếc xích xe tăng dù bào tung đất cát đến đâu cũng không làm sao qua nổi. Con hào chết tiệt đã được già Y'Blim báo trước nhưng không ngờ nó lại rộng và sâu đến nhường này. Có chiếc lùi lại, có chiếc nhủi đầu không lên được nữa, có chiếc lại lăn chiêng trong vòng xích quay tròn, rối loạn. Lợi dụng lợi thế này, bên kia hào, các lô cốt cố thủ của kẻ địch không ngừng xả đạn ra như vãi trấu. Đã có không ít các chiến sĩ ngã xuống. Các chiến sĩ khác xông lên. Lại ngã xuống. Con hào như chất đầy xác người. Lại thêm một tốp M113 từ bóng tối xộc ra, dàn hàng ngang nã đạn xối xả vào đội hình. Chết cha! Cứ đà này thì hướng của ông sẽ bị muộn mất và một khi hướng chủ yếu đã muộn thì có nghĩa là toàn bộ các hướng khác, toàn bộ mặt trận sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng theo.Làm thế nào bây giờ? Chả lẽ cứ thây kệ xương máu của chiến sĩ để hoàn thành ý đồ bằng bất cứ giá nào? Không! Từ chập tối đến giờ, họ đã bị thương vong nhiều qúa rồi. Sao đây?....Đúng lúc lòng dạ ông như bị lửa đốt thì câu nói của già làng Y'Blim về cái miệng cống ngầm lại bỗng sống dậy trong ông. Vỗ trán đến đét một cái, ông hét: “ Tạm ngừng xung phong, tất cả tìm vật che chắn nằm xuống..." Rồi một mình cùng với mấy cán bộ tham mưu lợi dụng những gờ đất, mô đá nguằn ngùeo lách người bò lên. Đạn cày xung quanh. Đạn chụp lên đầu. Ông vẫn bò. ở cái tuổi gần năm mươi, dáng bò của ông vẫn còn nhanh nhẹn lắm! Đoạn nào trống, ông băng mình vọt qua. Đoạn nào khuất, ông bò chầm chậm. Tuy vậy, một viên đạn vẫn tìm đến được ông mà xé rách hết một bên bắp tay. Một sĩ quan trườn lên giúp ông băng bó, kiên quyết chỉ lại đằng sau như ý bảo ông hãy quay lui để mặc chúng tôi nhưng ông kiên quyết lắc đầu, lại trườn tiếp... Đến bờ hào, sau một lúc loay hoay như để tìm cái gì, chợt ông kêu khẽ lên một tiếng rồi nhảy xuống. Trước mặt ông, chìm lút trong cỏ rác và bùn đất là một cái miệng cống lở loét hiện ra đen ngòm. Ông ra hiệu cho người cán bộ tham mưu đứng cạnh. Người này gật đầu rồi gạt cỏ chui vào...Phải đến nửa tiếng đồng hồ sau anh mới trở ra, ướt sũng, cười rạng rỡ: "Báo cáo! Đúng là nó ăn thông sang tận bên kia hào ạ!" Ông khoát tay cho cả tổ quay nhanh trở lại. Lát sau, tại một điểm cách xa miệng cống, một tổ xung lực vừa nẻ B40 vừa hò hét xung phong vang động để thu hút hoả lực địch trong khi tại miệng cống, cuộc hành binh vào ngầm trong lòng đất bắt đầu được hình thành. Cống hẹp, nước đầy, khẳm thối, tối như hũ nút, các chiến sĩ ta phải cắn đuôi nhau dò tìm từng bước một... Rồi họ cũng đến được một khoảng sáng mờ báo hiệu đã tới cửa thông bên kia. Sư trưởng Lâm nhoài lên nhìn quanh... Cha trời! Cửa thông đã nằm ở phía sau vành đai án ngữ. Ông khoát tay. Các chiến sĩ nhanh chóng vọt lên, dàn hàng ngang, chia tổ chia mũi tiến hành một trận đánh tập hậu ngoạn mục khiến cho cả vành đai cố thủ có xe tăng, có lô cốt bảo vệ trong phút chốc bị thủng từng mảng. Tiếng hò la rung chuyển cùng với những lớp lớp sóng người lại tiếp tục tràn lên phía trước, phía một tấm biển treo cao có lờ mờ dòng chữ: “ Tổ quốc -Vinh dự - Trách nhiệm” Và ở dưới là : “ Bộ chỉ huy sư đoàn 23”...

Trong đà tiến công cuồn cuộn vào đêm, có một dòng người khác cũng chảy rộn ràng không kém. Họ chạy phía sau, chạy xen kẽ, súng nhỏ hơn, thấp thoáng hơn, thậm chí không mang súng, và cũng tung tảy hơn. Quần áo họ đủ màu, ăn vận họ đủ kiểu, cả trai lẫn gái, cả già lẫn trẻ. Thỉnh thoảng trong họ lại có một số người tách ra, vùn vụt chuyển những cáng thương, áp tải những tốp tù binh về phía sau hay chia nhau ra lùng sục, tìm tòi vào tất cả những góc khuất của mọi địa hình. Đó là những lực lượng địa phương cùng ào theo làm nhiệm vụ hỗ trợ cho chủ lực. Nổi bật là cái dáng bay bay của già làng Y’Blim vừa ngồi nghễu nghện trên lưng một chú voi chiến vừa vung tay về phía bà con hò hét, ra lệnh cái gì không rõ, chỉ thấy ánh mắt già chứa lửa sáng rực lên. Và đứng bên cạnh già là Văn Hướng. Người hoạ sĩ này cứ mở to đôi mắt háo hức như mắt trẻ thơ nhìn khắp chốn khắp nơi như bị hút hồn hút vía, thỉnh thoảng lại giơ máy ảnh lên bấm nhoàng một cái... Trận đánh đặc công ở sân bay Hoà Bình vẫn diễn ra căng thẳng. Những bóng đen ở trần bôi lọ của các chiến sĩ vẫn bay qua bay lại giữa các quầng sáng chói gắt nhưng không tiến được bao nhiêu. Nổi rõ cái bóng chắc lẳn của Oánh và chàng lính đầu trọc chạy lao giữa đội hình đồng đội. Vinh chỉ một khu hầm trung tâm đang tuôn ra những luồng lửa chói loà, nói: - Để em thịt thằng này, nổ xong là anh cho anh em nhào vào ngay! Oánh chưa kịp trả lời, bóng Vinh đã biết mất... Chỉ vài giây sau, tại khu hầm đó, một tiếng nổ bùng lên. Tốt rồi! Oánh dẫn đầu một tốp xốc tới. Nhưng lạ quá, góc trong cùng của khu hầm vẫn có những luồng lửa liếm ra ràn rạt. Đã có một vài chiến sĩ gục ngã xuống đường băng, giãy đạp. Ngã vào cả vòng tay của Oánh, ngáp ngáp. Với khẩu súng ngắn trên tay, anh điên giận quăng người như một con vượn từ điểm che đỡ này sang điểm che đỡ khác, tiến sát đến lưỡi lửa ấy...Khi đến nơi, bất ngờ một báng súng quật anh ngã dụi, khẩu súng ngắn văng ra, liền đó là một thân hình đè nặng lên, xiết cổ. Trong ánh lửa đạn, anh thoáng nhận ra một khuôn mặt ghồ ghề, hàm răng nhe ra như răng chó sói. Tính mạng Oánh sẽ ngàn cân treo sợi tóc nếu như lúc ấy người lính đầu trọc không vừa tới, nện vào giữa mặt hắn một xống tay trời giáng. Hắn đau đớn ôm mặt lạng người đi. Mũi súng của người lính trọc nhằm giữa ngực hắn định khạc lửa thì chợt Oánh ngăn lại. Một khoảnh khắc đông lạnh. Anh đã kịp nhận ra khuôn mặt kia quen quá, rất giống khuôn mặt của bố , chỉ khác là trẻ hơn nhiều và cũng nanh ác hơn nhiều và đặc biệt, trên gò má trái của hắn đang in hình một cái bớt màu nâu đang giần giật. Tiếng nói người cha cháy nhanh trong đầu anh: “ Con có một người em trai cùng cha khác mẹ cũng đang là sĩ quan ở trong này. Bà nội bảo nó giống bố và ngay từ lúc đẻ ra đã có một cái bớt..." Chỉ một giây như thế, hắn đã kịp oằn mình trở dậy, trước họng súng dữ tợn của Vinh, hắn giằng phanh ngực áo ra, rít giọng: - Chúng mày bắn đi, đồ mọi Cộng! Oánh vẫn đứng im, máu từ đầu chảy tràn xuống mặt. Cái giọng hét bằng tiếng Bắc lơ lớ ấy càng khiến anh bất động. Lựa khoảnh khắc sao nhãng ấy, Hùng ngoắt người lao qua cửa sổ, trước khi hụp xuống biến mất, hắn còn kịp ngoái lại, nhìn thẳng vào Oánh bằng đôi mắt chó sói cùng đường, bật một câu thù hận: - Tao sẽ còn gặp lại mày, thằng chỉ huy lọ nghẹ kia ! Lúc Oánh bừng tỉnh thì hắn đã biến mất. Anh thì thào: - Sao lại có thể giống như thế...? Con mắt người lính trọc nhìn anh ngơ ngác không hiểu: - Anh bảo cái gì giống? - Nó... à, mà không. - Sao không để em chiu cho nó một phát cho rồi. Cái mặt nó câng câng ghét quá! - Kẻ thù thì cái mặt nào chẳng ghét - Oánh cười - Thôi bỏ qua đi, còn có nhiều dịp. Giờ cậu ở lại đây tiếp tục giải quyết nốt cái lưỡi lửa kia. Tớ sang hướng cậu Vận xem sao mà chậm thế. Xong, cậu cũng sang ngay đó. Tại hướng đó, khi Oánh đến, mũi luồn sâu đang bị khựng lại bởi có rất nhiều luồng đạn từ các chỗ hết sức bất ngờ từ phía trước phóng ra. - Cái gì vậy? - Oánh hỏi. - Báo cáo - Người mũi trưởng trả lời - Phía trước có rất nhiều hầm tăng được đào âm xuống lòng đất, hoả lực từ đó bắn ra, ta bị đốn nhiều lắm! - Hầm tăng? - Oánh trợn tròn mắt - Hầm tăng nào? Sao lại có hầm tăng ở đây? - Chợt anh nhăn mặt kêu lên - Chết cha rồi, tại sao khi điều nghiên lại không phát hiện ra nhỉ? Vừa lúc đó vinh chạy đến, vẻ như đã nắm hết được sự việc: - Theo em - Vinh nói - anh cho tập trung tất cả hoả lực xung lực lại diệt vài cái tạo cửa mở đã rồi mới tiến lên được. - Muộn rồi - Oánh nhìn đồng hồ có thanh dạ quang sáng xanh ở cổ tay - Sắp sáng rồi. Phải rút ra thôi không lại bị kẹt. - Anh cứ cho bộ đội rút, để em tát cho thằng này một quả đã rồi ra sau, tức không chịu được ! Vẫn không cần chờ Oánh gật đầu, người lính bò lên...Thời gian trôi ngược những đường đạn. Bóng Vinh vẫn bò thật khéo. Đã bò tới sát gần... Sát nữa...Bất ngờ tại chỗ đó, một cột lửa bùng lên. Bóng người lính ngã vật rồi im lặng. “ Vinh ơi!” Oánh đau đớn kêu lên rồi nhào đến như muốn cướp lấy xác nhưng liền bị hàng tràng đạn ghim cứng người xuống. Lại một vài người bên cạnh anh gục ngã. Những luồng đạn to đạn nhỏ ken thành tấm lưới lửa dày đặc đến con chuột cũng không thể vượt qua nổi. Không còn cách nào khác, anh đành khoát tay ra hiệu cho bộ đội tạm rút lui sau khi nán lại nhìn về phía Vinh lần cuối cùng như để vĩnh biệt....

Tại sư bộ sư 23. Chuẩn tướng Quảng đang cùng với một toán lính rằn ri to lớn của mình ra sức cầm cự trong căn hầm chỉ huy. Đây là lần thứ ba ông ta và các chiến hữu cấm vệ của ông ta đã đánh lui những đợt phản công của đối phương rồi. Lực lượng quá chênh lệch, cái sự thất thủ và cái chết đã cầm chắc trong tay nhưng được đào tạo chính quy, ông ta muốn chết như một người có tự trọng. Tự trọng không phải vì những lời hô hào đầy sát khí của viên tướng tư lệnh kia và cũng không phải vì cái cách nhìn tỏ ra coi thường, rất thiếu tin cậy của hắn. Hắn tự trọng vì cần phải tự trọng thế thôi, một sư đoàn trưởng, dù chỉ là đại tá hay vừa nhận quân hàm cấp tướng. Ngoài kia, cách không xa lắm, bóng những người lính đội mũ tai bèo cùng với mũi những chiếc tăng T54 đen trũi lại bắt đầu nhô vào, nòng pháo trên xe chốc chốc lại nhả ra một trái đạn nổ kinh người khiến cho đám lính phòng thủ co rúm lại hoặc bỏ chạy trối chết, miệng la bai bải: “ Tăng! Tăng của Việt Cộng! Bự lắm tụi bay ơi. Chạy đi không bị thiêu cháy hết bây giờ." Thấy vậy, cũng bộ đồ trận, cũng AR15, cũng áo giáp, nón sắt, ông ta chạy qua chạy lại đôn đốc, quát tháo, đe dọa um sùm. Một tên lính hớt hải phóng ngược lại bị ông ta túm cứng lấy ngực áo, nghiến răng: - Thằng khốn! Mày định bỏ mặc tất cả để lo lấy cái mạng sống thối tha của mày à? Quay lại! Tên lính nhìn cấp chỉ huy của mình thật ai oán rồi miễn cưỡng làm theo. Đến một chỗ khác, ông ta nắm đầu một tên lính khác đang chúi xuống vì sợ hãi: - Thằng hèn! Mày tưởng mày cứ gục đầu xuống như thế là thoát ư? Ngẩng lên! Bắn đi không chính tao sẽ bắn bể sọ mày bây giờ. Trước mũi súng rung rung trên tay ông ta, tên lính bỗng nổi cơn điên loạn, đứng bực dậy, cầm lấy mũi súng ấy gí sát vào ngực mình, chỗ trái tim, gằn giọng: - Ông bắn đi! Bắn chết tôi đi! Đằng nào mà chả chết. Bắn đi!... Ông sợ à? Đ. mẹ, cũng hèn như nhau cả thôi mà còn làm phách. Quảng tái mặt vì giận, ngón tay trong vòng cò xiết dần... xiết dần... nhưng đến lúc đáng lẽ viên đạn sẽ bay ra xuyên thẳng vào óc kẻ xấu số thì không hiểu sao nó lại hạ xuống trong câu nói chán nản đến tột độ: - Cút đi! Một viên thiếu tá chạy xồ đến, nói như đứt hơi: - Báo cáo, có điện của thiếu tướng. Quảng vội đi trở lại hầm chỉ huy, bốc máy nói vào trong: - Báo cáo... địch quân đã tràn ngập khắp các điểm rồi. Dạ... không thể bắt được liên lạc với bất cứ một đơn vị nào hết. Ngay cả chỉ huy sở sư đoàn chỗ tôi đây cũng chưa biết mất lúc nào. Chúng đánh mạnh quá! Chưa bao giờ sức tiến công của chúng lại mạnh khủng khiếp như thế ... Dạ, tất nhiên sẽ tử thủ, nhất định sẽ tử thủ nhưng thưa thiếu tướng, tôi sợ rằng đã không còn kịp nữa...Vâng, tuỳ thiếu tướng, tôi sẵn sàng ra toà án binh nhưng cũng xin đừng lấy cái con nguáo ộp đã hết thiêng ấy ra doạ tôi lúc này. Vĩnh biệt ngài! Tuyệt vọng, ông ta thả rơi cây súng xuống đất và khi xuất hiện bóng một chiến sĩ giải phóng đứng sừng sững ngay cửa hầm thì ông ta rút súng ra đưa lên đầu nhưng không kịp. Ngay lập tức con người này bị trói gô lại, dẫn ra ngoài. Ra đến sân, đụng sư trưởng Lâm. Họ nhìn nhau. Cái lon chuẩn tướng trên ve áo hắn loé lên nhìn thật lạc lõng và thảm hại... Một sĩ quan đứng nghiêm trước mặt ông Lâm: - Báo cáo thủ trưởng! Đây là tên chuẩn tướng sư trưởng sư 23 kiêm chỉ huy trưởng mặt trận phía nam Tây Nguyên. Hắn ngoan cố lắm, tính tự sát đấy ạ. Sư trưởng Lâm ra hiệu cởi trói cho ông ta rồi lắc đầu, nói: - Anh định dùng tính mạng thật để bảo vệ cho một chế độ giả ư? Viên chuẩn tướng nhìn người chỉ huy quân giải phóng, nhìn sang những khuôn mặt đối phương trước mặt, lại nhìn cơ đồ của mình đang bốc cháy phía sau, bất giác ngửa mặt nhìn lên bàu trời Buôn Mê Thuột đang rừng rực lửa, than một tiếng: - Chúng tôi thua là phải. Làm sao các ông có thể vào được cùng một lúc nhanh đến như thế? Thật là không hiểu nổi...

Tại dinh tỉnh trưởng tình hình có khác hơn một chút. Bị đánh bất ngờ nên hầu như không có một sự kháng cự đáng kể nào. Khi bộ đội tiến vào, chỉ thấy một bàn tiệc hồi tối vẫn còn nguyên vẹn trên bàn với những đĩa thức ăn phè phỡn, ê hề và những chai rượu đắt tiền đổ nghiêng ngửa. Đâu đó ngoài vườn, trong sân vang lên một vài tiếng súng cầm cự lác đác. Rồi im bặt. Những chiếc mũ tai bèo đã xuất hiện ở tất cả các ngóc ngách. Một chiến sĩ vào, nhìn bàn tiệc, cáu quá, chửi: - Sư bố! ăn uống ngập đầu ngập mặt thế này thì còn lòng dạ chó đâu mà tử thủ nữa. Rồi xả cả băng đạn vào đám cốc tách, chai lọ, chén bát, thịt thà ấy. Thực phẩm tung lên. Sành sứ, thuỷ tinh tung lên. Cái phồn vinh giả tạo, cái xôi thịt của một chế độ tung lên. Tung lên qua tường rào cả cái thân hình phồn thực của viên đại tá tỉnh trưởng. Chân giẫm đất, quần áo ngủ, giây rút lòng thòng, hắn đang đơn phương làm một cuộc chạy trốn nhục nhã. Hắn chạy tắt qua vườn, qua lộ vành đai, qua một lô cao su, qua một con suối cạn, qua một khu rãy, qua một ruộng mía và hổn hển dừng lại trong một cái chòi canh thú ở cửa rừng. Nhưng đấy cũng là điểm tận cùng của hắn. Một đám dân quân trong đó có chàng trai người Thượng cao lớn, đen mun, người đã phóng dao vào giữa mặt gã đại uý vệ sĩ tóc xoăn của tướng Tuấn để bảo vệ cho Dung và đại tá Thanh hôm nào cũng vừa ập tới. Hèn hạ, hắn quỳ sụp xuống, cạp quần tụt xuống quá mông, đái vãi cả ra quần, giơ hai tay lên làm thành biểu tượng thảm hại của một chế độ suy tàn trong lửa đuốc núi rừng.