← Quay lại trang sách

- 23 - Tại trang trại của bà Diễm Lan.

Cái trang trại bồng lai mà mới cách đây có vài ngày thôi vẫn còn diễn ra những lời chúc tụng tử thủ trước ly rượu ăn thề của đám tướng vừa dung tục vừa lãng mạn. Để giờ đây, thây kệ cho cái số phận vùng Buôn Mê thuột đang nằm trong gang tấc, nó vẫn giữ nguyên nét bồng lai, mơ mộng. Và bà vợ của viên đại tá tỉnh trưởng vừa bị bắt lúc này vẫn hết sức ung dung, nhàn nhã ngồi hút thuốc trong căn lầu bát giác giữa trang trại miên man cây lá của mình. Một gã đàn ông tật nguyền ăn vận đỏm dáng bước tới, lễ phép cúi đầu: - Thưa bà, mọi công việc chuẩn bị đã xong, xin bà cho biết thời điểm lên đường? - Chưa có thời điểm nào hết. Ta cứ thích ngồi lại đây coi hai bên đánh nhau thắng bại ra sao và cũng muốn những người phía bên kia họ đối xử với đàn bà con gái thế nào? - Có phiêu lưu quá không thưa bà? Chỉ cần họ biết ông nhà là... - Thôi! Ông ấy là ông ấy, tôi là tôi, đã cả chục năm nay giữa chúng tôi còn có chút quan hệ chăn gối nào đâu mà sợ dính dáng và nếu có dính thì đã sao? Canh bạc đời mà. - Xin lỗi bà... Hắn đi ra. Thiếu phụ lại chìm trong khói thuốc và những mơ tưởng vu vơ như không dính gì đến chiến cuộc đang sôi động xung quanh. Dung từ phía cổng đi vào, vận thường phục, vai đeo túi xách. Cô ngần ngừ một chút rồi bèn lên tiếng: - Chị Ba... Thiếu phụ giật mình quay lại và khi chợt nhận ra cô, nét mặt bà ta sáng bừng lên: - Trời đất, em tôi từ đâu hiện ra thế này? - Nhìn cô từ đầu đến chân, cả cười - Bị thải loại rồi phải hôn? Chị đã bảo mà, dính vào ba cái chuyện chính trị ấy là bạc bẽo lắm. - Chị ... Buôn Mê Thuột thất thủ rồi. - Tất nhiên. - Anh... anh Ba bị bắt rồi. - Vậy là còn may cho ông ta - Không một chút xáo trộn trên mặt - Đáng lẽ ông ta phải chết trên sa trường như mọi chiến binh chân chính khác rồi. - Thú thật em không ngờ chị vẫn còn ở lại đây. - Nếu không ở lại thì làm sao còn được gặp cô - Cười - Thôi, âu đó cũng là cái duyên, giờ thế này, em đã đến thì cứ ở lại, trường hợp xấu nhất thì cả hai chị em mình sẽ cùng đi. Sài Gòn mới chính là mảnh đất làm ăn đắc địa của chị. Và nếu ngay cả cái thành phố hổ lốn ấy cũng không ở nổi thì chị em mình sẽ rũ áo về làm dân.Dân cũng không được thì chị em mình ra nước ngoài, chuyện vặt. - Chị... chị tốt quá! Em cám ơn chị. - Khỏi khách sáo đi cô ơi! Chính tôi phải cám ơn cô vì sự có mặt thật đúng lúc của cô nơi xứ rừng này mới phải. Giờ đi tắm rồi ăn cơm, còn cả đêm nay muốn nói gì thì nói.Mà này... - Sao chị? - Hình như em có chuyện gì phải không? Tất nhiên là chị hỏi ra ngoài cái chuyện Buôn Mê dớ dẩn. Nhìn trong mắt em lạ lắm! Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng đi vào buồng tắm theo sự chỉ dẫn lạnh nhạt của người đàn ông thọt chân. Cho đến tận giờ phút này cô vẫn không tin rằng cái chuyện vừa xảy ra kia là sự thật. Chuyện bị lộ cô đã lường trước nên khi nó xảy ra, dù rằng xảy ra hết sức đột ngột cô cũng không quá bất ngờ, cái bất ngờ là chuyên cô gặp bố. Bao năm trời cô mong được gặp bố, đã hình dung ra khi gặp cô sẽ buồn giận, sẽ trách móc thế nào nhưng để rồi lúc gặp lại trớ trêu như vậy sao. Cô tiếc rằng chiến dịch lại xảy ra sớm thế, xảy ra đúng vào lúc chưa nên xảy ra, nếu vậy, có thể cô sẽ nói được với bố ít điều và biết đâu...Cô bỗng thoáng thấy thương con người ấy, cái con người mà, nếu bỏ qua mọi chính kiến, chính trị thì rốt cuộc lại cũng chỉ là một người đàn ông đáng thương cả đời khắc khoải về một mối tình vô vọng. Cô cũng thoáng trách mẹ. Tại sao mẹ lại nỡ đảy một người đàn ông đến tuyệt vọng về tình đời như thế? Mẹ không có tim ư? Hay cô chưa hiểu thế nào là tình yêu. Tình yêu...Người được mẹ yêu, yêu rất lâu, yêu đến tận bây giờ là ai? Ông ta có ba đầu sáu tay, có sức quyến rũ của qủy sứ yêu ma thế nào mà có thể mua đứt linh hồn của một người đàn bà tài sắc là mẹ như thế...Trong tiềm thức, không hiểu sao cô lại mong muốn được gặp, được giáp mặt con người này. Biết đâu, đúng, biết đâu con người ấy lại chả đang có mặt ở dưới kia, dưới cái vùng đất đang đánh nhau quyết liệt ấy. Có những điều thiêng liêng không thể vượt qua được. Người mà má cháu đem lòng thương yêu trọn đời cũng là người chỉ huy tài hoa một thời của chú...Chú Thanh đã chả nói vậy là gì. Chú Thanh... giờ chú đang ở đâu? Chú có biết chuyện gì vừa xảy ra với cháu không? Cháu phải làm gì bây giờ đây? Chú biết không, nếu chuyện xảy ra vừa rồi không phải là bố thì giờ này chắc gì cháu đã còn được ở trên cõi đời để thì thầm nói chuyện với chú.Nhưng chú ơi, thà như thế cháu thấy còn nhẹ lòng hơn khi phải gặp lại con người kia trong hoàn cảnh trớ trêu bố một đằng con một nẻo này...