← Quay lại trang sách

- 24 -

Ngoài khơi biển động mạnh. Sóng cồn lên. Những con sóng ngàn năm chỉ biết vỗ vô hồi vô hạn vào bờ sáng nay bỗng trào dâng mãnh liệt. Trên cao, từng đàn chim én từ trong các hang đảo lao ra rối rít bay ngang trời. Một cánh én mỏng dại khờ xà xuống thấp không kịp chao lên đành để cho một lưỡi sóng liếm gọn, nhận chìm xuống đáy đại dương. Sóng vẫn cồn lên và sóng đục ngầu, như thể cái sự biến đang xảy ra trên vùng cao nguyên kia đang tạo thành một cơn địa chấn dữ dội lan xuống tận cái vùng biển Nha Trang vốn dĩ rất êm hoà này. Trong một toà nhà được canh phòng hết sức cẩn mật bởi những vọng gác xù xì, những lô cốt có lỗ châu mai hạ sát mặt đất, những hàng rào B40 ken dày đặc, những chiếc xe bọc thép đậu im lìm ở các ngã tư ngã ba làm nhiệm vụ án ngữ và trên nóc là một sân bay trực thăng có lính gác ở đủ bốn góc lan can đang sắp diễn ra một sự kiện quan trọng, một cuộc họp có liên quan trực tiếp đến sự biến trên kia và hơn thế, nó còn liên quan đến số phận tổng thể của cả hai bên tham chiến. Tại phòng họp đã có mặt tổng thống Thiệu, tổng tham mưu trưởng Cao Văn Viên, viên cố vấn Mỹ Jon Smit, đại tá Thanh và các tướng lĩnh đại diện cho quyền chỉ huy cao nhất ở các vùng chiến thuật trung trung bộ. Tất cả đều tỏ ra căng thẳng và bồn chồn. Vẫn đỏm dáng và chau chuốt mặc dù trên thái dương đã xuất hiện không ít những mảng tóc bạc, dấu vết những đêm không ngủ, viên tổng thống của cái quốc gia Cộng Hoà đang lâm nguy này cứ liện tục đi lại. Rõ ràng là cái vẻ mà các bậc mệnh phụ phu nhân ở Sài Gòn mê mẩn gọi là hào hoa phong nhã của người đứng đầu quân đội và đất nước kia đã có phần tiều tuỵ. Thỉnh thoảng đôi mắt bợt bạt của ông ta lại liếc nhìn về phía viên cố vấn với một cái nhìn không giấu được vẻ khó chịu.Viên cố vấn nhận ra điều đó, chỉ khẽ nhún vai, không tỏ thái độ gì. Cao Văn Viên chốc chốc nhìn qua cửa sổ lên trời rồi lại sốt ruột nhìn đồng hồ. Chả lẽ lại cứ nhìn mãi theo cái kiểu bóng mây chim trời ấy, đôi mắt rất ít tính thủ lĩnh của ông ta chuyển dịch vào khuôn mặt các tướng lĩnh đang im phắc như một sự điểm danh không chính thức. Lát sau trên không gian, từ hướng tây, bỗng vang lên một tiếng động cơ quen thuộc. Tiếng động cơ lớn dần rồi hiện hình thành một chiếc trực thăng đen trũi xuất hiện, nó quay vòng, nghiêng cánh đỗ ngay xuống nóc nhà. Tướng Tuấn và tướng Cẩn bước ra, bộ đồ trận ám khói và bụi. Hai người bước vào phòng họp trước cái nhìn càu cạu của Thiệu. Hắn hỏi trống không: - Đến đâu rồi? -Thưa tổng thống - Tướng tư lệnh vùng 2 đứng thẳng người - trước khi đến đây, tôi đã có cuộc họp khẩn cấp với các chỉ huy đơn vị ở Buôn Ma Thuột, trong cuộc họp đó... - Thôi, ông nói ngay vào việc đi! Tình hình thế nào? - Báo cáo, trừ khu sân bay và căn cứ trung đoàn 53 tạm thời còn giữ được, còn lại cả Buôn Mê Thuột đã rơi vào tay Cộng quân. Chuẩn tướng Quảng và tỉnh trưởng Thuận đã bị bắt. - Nhục! - Thiệu đập mạnh tay xuống mặt bàn - Mới trận đầu đã mất tướng, mất đất, mất nhuệ khí. Vậy ông Tuấn, ông Cẩn, lúc đó các ông ở đâu, đang làm gì nhỉ? Các ông đang nghiên cứu binh thư à? - Chúng tôi đang thực thi ý đồ của tổng thống là tập trung phòng thủ Kontum và Pleicu - Tướng Tuấn trả lời ngay. - Rục bỏ cái ý đồ đó đi - Thiệu gắt lướt đi - Và nếu có thì đó là ý đồ của người Mỹ chứ không phải của tổng tham mưu, của tôi, có phải không ngài Smit? - Thiệu mát mẻ. Viên cố vấn khẽ lắc đầu cười, thái độ khinh khi không ra thừa nhận cũng không ra từ chối. Thiệu hất cằm: - Ông Tuấn, vậy ý ông bây giờ thế nào? Liệu có giữ được Buôn Mê Thuột không và nếu giữ thì giữ được bao lâu? - Sẽ giữ được... một tháng nếu tổng thống cho tăng viện như thỉnh thị ban đầu của chúng tôi hay ít nhất cũng cho bổ sung số quân đã bị tổn thất quá nặng nề. - Một tháng? - Thiệu cười nhạt - Ông lãng mạn quá đấy. Và tôi, tôi cũng đã tăng hết khả năng của tôi rồi, bây giờ không còn gì để tăng nữa, chúng đang đánh mạnh ở khắp mọi nơi chứ không riêng gì ở cái xó cao nguyên đã bể nát mà chỉ có một cách tốt nhất bây giờ là rời bỏ của ông. Tất nhiên - Thiệu quay qua viên cố vấn - Nếu Nhà Trắng còn tiếp tục rót cho tôi tiền bạc, vũ khí như ngày trước thì tôi cũng sẽ chi viện cho ông, có phải không thưa ông cố vấn? Lần thứ hai bị hỏi đốp vào mặt nhưng viên cố vấn vẫn giữ được vẻ kìm chế đáng khâm phục kể từ lúc mới bước vào đây. Còn Tuấn lại không làm được như vậy, ông ta gần như bị xốc khá mạnh trước câu nói của con người đang mang trong mình cái quyền uy số 1 của quốc gia đó. Giọng Tuấn rung lên: - Vậy thì coi như Tây Nguyên đã xong, không còn gì để bàn nữa. Tôi xin được trở lại đó để chết cùng với những người lính cuối cùng của tôi. Nhưng trước khi làm điều đó tôi cũng muốn xin được nói lời thỉnh cầu cuối cùng trước tổng thống: Quy luật chiến tranh thua là phải lui nhưng quyết định lui toàn bộ lực lượng khỏi một vùng chiến thuật quan trọng như cao nguyên trung phần lại là một chuyện rất nguy hiểm... - Nguy hiểm hay không - Thiệu khó chịu ngắt lời - bộ Tổng tham mưu đã cân nhắc kỹ chưa đến lượt ông phải lo. Và thưa ông tư lệnh vùng 2, lúc này không ai cần đến cái chết vô ích của ông cả. Ông cần phải sống để chỉ huy một cuộc di tản toàn bộ lực lượng của ông ra khỏi vùng tử địa xuống đồng bằng. Chúng ta sẽ lấy các tỉnh duyên hải làm tuyến phòng ngự chiến lược. Tây Nguyên vậy là đủ rồi, người ít, của nghèo, bỏ! Sẽ chỉ giữ những gì đáng giữ. Tôi kêu ông đến đây là để cùng chúng tôi xác định ngay một điều: Rút! Nhưng sẽ rút theo đường nào để bảo toàn được cái lực lượng khổng lồ gồm hàng chục ngàn lính, hàng ngàn xe pháo các loại ấy. Đường 14, đường 19, đường 21 hay đường 7? Mời ông Viên ! - Dạ, trình anh Sáu!- Cao Văn Viên gượng nhẹ - Lịch sử chiến tranh Đông Dương đã khẳng định mọi cuộc lui binh qua đường 19 đều bị thảm bại. Đường 14, đường 21 cũng vậy. Đó là những con đường mà đối phương bao giờ cũng tiên liệu trước. Chỉ còn đường 7 qua Cheo Reo - Phú Bổn. Con đường này lâu nay bị hư hỏng nhiều, rút sẽ vất vả nhưng ngược lại là tạo được thế bất ngờ. - Sao, đại tá Thanh, nhà khoa học hành binh của tổng tham mưu có ý kiến gì không? - Thiệu đột ngột quay qua hỏi. - Dạ, trình tổng thống - Dáng bộ anh ung dung, thoải mái - điều này này tôi đã đệ trình lên đại tướng tổng tham mưu trưởng từ trước khi lên đây. Như ngài đại tướng nói, đó chỉ có thể là đường lui binh còn để hở duy nhất trong khi các con đường khác đã bị đối phương cắt đứt. - Xin nghe ý kiến ông, thưa ông Jon Smit? - Thiệu quay qua viên cố vấn. - Tôi cơ bản tán thành - Viên cố vấn cố vấn gật đầu - đó là một ý tưởng thông minh và táo bạo. Tôi sẽ đệ trình lên ngài Martin về việc này. - Lên ngài Martin ư? - Thiệu cười nhạt - Tốt nhất ông lên đệ trình lên ngài ấy là hãy tiếp tục coi chúng tôi như là bạn đồng minh đáng tin cậy nhất. Số phận của chúng tôi và số phận của các ngài là một. Ông bà chúng tôi có câu: “Xấu chàng hổ ai.” Nếu các ngài đừng quá nể sợ Hà Nội, quá nể sợ cánh nghị sĩ cua cáy lắm mồm của các ngài mà bỏ ngựa giữa dòng là chúng tôi đây thì hôm nay chúng ta chưa đến nỗi phải ngồi với nhau để bàn về việc lui quân nhục nhã này. - Ông tổng thống!- Viên cố vấn cau mày - Tình thế toàn cầu khiến chúng tôi không thể làm khác, mong ông Thiệu và các ông đây chớ hiểu lầm. Chúng tôi sẽ có mặt cùng các ông như những chiến binh tử vì đạo cho đến giờ phút cuối cùng. Tôi đánh giá rất cao tư tưởng tử thủ của ông Tuấn đây. Và - Hắn nhìn sang Thiệu cười nhẹ - nếu tất cả tướng lĩnh các ông đều cùng chung tư tưởng đó thì chắc người Mỹ chúng tôi đã mát mặt từ lâu rồi. - Được, sẽ rút theo đường 7 - Thiệu ngắt ngang, chém tay về phía tướng Tuấn - Ngay ngày mai, thiếu tướng hãy đệ trình lên tôi và ngài cố vấn đây phương án di tản thật cụ thể để sớm mai các ngài có thể triển khai ngay được. Tôi để đại tá Thanh ở lại cùng với các ông để trợ giúp công việc này - Thiệu đứng dậy, mặt lạnh lẽo - Việc này chỉ có tôi và những người ngồi đây được biết, ngay cả những chỉ huy thân cận của ông Tuấn cũng không được tiết lộ, cứ lặng lẽ mà làm, lộ ra, điều gì xảy đến, chắc các ông còn hiểu rõ hơn tôi. - Thưa tổng thống !- Viên cố vấn Mỹ cố ra giọng nhún nhường - Tôi e rằng một lần nữa chúng ta lại đánh giá thấp những mái đầu bạc ở Hà Nội. Trong cùng thời điểm này, tôi tin rằng họ cũng đã thừa thông minh để đoán trước về một cuộc lui binh sẽ không tránh khỏi của chúng ta. - Việc của họ họ cứ đoán - Thiệu đứng dậy - Việc của ta ta vẫn phải giữ tuyệt mật. Hết!Chúc các ông thành công! Thiệu đưa tay ra bắt tay tướng Tuấn, một cái bắt tay không lỏng không chặt, rồi cùng với Viên và các viên tướng khác đi ra. Smit còn nán lại một chút, bước đến trước tướng Tuấn, giọng chân thành thật sự: - Ông Tuấn! Tôi rất cảm kích trước những câu nói của ông. Đáng lẽ lâu nay giữa chúng ta không nên có những hiểu lầm, thật đáng tiếc. Xin hẹn gặp lại ông. Viên cố vấn đưa tay ra nhưng tướng Tuấn không đáp lại. Smit nhún vai, vẻ thấu hiểu rồi bước nhanh theo đoàn người. Chỉ lát sau, trên nóc nhà, chiếc trực thăng đã nhanh chóng khởi động rồi bốc lên, bay è è như một con nhặng khổng lồ theo mặt biển bay về phía nam. Còn lại, Tướng Tuấn ngửa cổ lên trần nhà, tiếng nói buồn nản như chưa bao giờ buồn nản như thế: - Thảm hoạ! Đây mới thực sự là thảm hoạ! Người Mỹ cũng thừa biết là thảm hoạ mà họ vẫn để mặc chúng ta đưa chân vào. Vận nước đã đến hồi mạt rồi. Sáng lên đôi mắt trầm tĩnh nhưng lại như có lửa cháy bên trong của đại tá Thanh. Ông bước đến bên cạnh, đặt nhẹ bàn tay lên vai tướng Tuấn định nói một điều gì đó nhưng viên tướng này đã vụt đứng dậy, mắt vằn lạnh: - Anh Cẩn! Tuy thế, vì sinh mạng của hàng chục ngàn binh lính dưới quyền, tôi, anh và ông đại tá đây vẫn phải đưa ra được một kế hoạch di tản thật hoàn hảo, bất biết trên đầu ta điều ngu ngốc và nhẫn tâm nào đang ngự trị. Thoáng một cái gật đầu như một động tác mặc niệm của viên tướng chỉ huy hành quân.