← Quay lại trang sách

- 30 -

Như một sự chuyển dịch tất yếu của quy luật chiến tranh, đoàn quân di tản chảy đến đâu thì chỉ huy sở của Bộ tư lệnh mặt trận chuyển theo đến đó. Thời gian là cứu cánh.Thời gian là tất cả. Mọi sự đã trở nên hết sức khẩn trương. Bộ tư lệnh mặt trận có thể nhóm họp bất cứ lúc nào: sáng trưa chiều tối, giấc nửa đêm và họp bất cứ ở đâu: trên xe, trong lán, bên vệ đường, trong nhà dân. Những bức điện từ Bộ tổng bay xuống tới tấp và những bức điện từ Bộ tư lệnh mặt trận cũng bay lên như mưa rào. Chưa bao giờ các chiến sĩ thông tin điện đài lại phải làm việc với một cường độ lớn như thế. Và cũng chưa bao giờ các cấp chỉ huy lại phải căng đầu căng óc để thảo ra những phương án tác chiến nhiều như vậy. Phương án này chồng lên phương án khác. Kế hoạch này đè lên kế hoạch kia. Mới lúc nãy thôi ý đồ này còn đang là thượng sách vậy mà chỉ sau mấy phút ý đồ đó đã trở thành lạc hậu mất rồi. Lại thức trắng. Lại không kịp ăn kịp uống gì cho một bữa cơm trọn vẹn. Khẩn trương! Khẩn trương! Và khẩn trương! Trong một cuộc họp mang tính khẩn cấp như thế, tại một cánh rừng sát mặt lộ, tư lệnh Minh Hảo dù vừa trải qua một cơn sốt rét rung võng khi đêm lúc này vẫn cố gượng dậy trong vai trò chủ trì. Giọng nói chậm rãi, khúc triết của một nhà nghiên cứu quân sự chuyên nghiệp bỗng biến mất và thay vào đó là những âm tiết dồn dập: -... Giải phóng Buôn Mê Thuột chỉ là bước khởi đầu, nhiệm trọng yếu và cũng là khó khăn nhất của chúng ta bây giờ là chặn đứng, đánh tan được cuộc di tản của kẻ địch. Chúng đang rối loạn trên tất cả các hướng, chúng ta phải chặn đứng được chúng trên tất cả các điểm. Đường 7 vẫn là đường huyết mạch, hầu hết các đơn vị chủ lực của chúng đều rút qua đấy, sư chủ công của đồng chí Lâm sẽ đảm nhiệm con đường độc đạo này.Các đơn vị khác tuỳ theo đặc điểm tình hình địch mà chủ động tìm cách đánh thích hợp. Bị đột kích bất ngờ, vào bước đường cùng, chắc chắn chúng sẽ điên cuồng chống trả, bộ đội không được chủ quan khinh địch. Từ giờ phút này, Bộ tư lệnh ra lệnh cho toàn mặt trận bước vào cuộc truy kích chiến lược. Nhất định không cho một cánh quân nào dù nhỏ nhất của chúng tràn được xuống đồng bằng. Chiến thắng Buôn Mê Thuột sẽ trở thành vô nghĩa nếu như chúng ta không hoàn thành được nhiệm vụ trọng yếu này. - Có một việc này ta cần phải triển khai ngay - Tư lệnh phó Vũ Lân từ nãy ngồi im lặng với vẻ bồn chồn lúc này mới lên tiếng - Triển khai trước hết. Đó là sư 10 phải nhanh chóng tung người cắt rừng vượt suối sao đó để chốt chặn được cây cầu bắc qua sông Ba trước sáng mai, khi chúng chưa kịp tràn qua để tạo điều kiện cho bộ đội ta từ phía sau đánh thốc tới. Anh Phước bàn với anh Lâm trực tiếp lo vụ này. - Rõ! - Tham mưu trưởng vội dụi tắt điếu thuốc, đứng bật dậy - Chúng tôi đã nghĩ đến chuyện này và đã chuẩn bị lực lượng. Nhất định sẽ làm một cú chặn đầu khoá đuôi ngoạn mục, chúng có chạy lên trời cũng không thoát. Cuộc họp được kết thúc nhanh như khi nó mở đầu. Tham mưu trưởng còn nán lại một chút, bước đến cạnh tư lệnh với cái cười hết sức ngọng nghịu. - Báo cáo anh... - Cái gì nữa? - Tư lệnh không nhìn nhìn lên - Lại chuyện thiếu phương tiện hả? - Dạ, không. Tôi... tôi muốn hoàn trả cho anh món nợ đã hứa. - Nợ gì ? Hứa nào? - Tư lệnh tròn mắt. - Thuốc ạ. - Sao lại có thuốc men vào đây? - Tôi đã hứa vay một trả mười, vậy bây giờ tôi xin trả - Ông lôi trong bồng ra mấy cây thuốc Rubiquen vuông vức đặt tất cả lên mặt bàn - Chả giấu gì, đây là chiến lợi phẩm anh em người ta cho. - Cha mẹ ơi!- Tư lệnh bật cười - Đây là lúc nào mà đầu óc cậu còn nhớ được cả đến cái việc ấy hả? - Chết! Việc nào ra việc ấy chứ, thủ trưởng! - Cái lão này, đúng là lão đi sai nghề thật rồi. Thôi, cầm lấy đi, mấy đêm nay mình ho quá. Nhưng cái bóng xoắn bện như thừng chão của tham mưu trưởng đã biến mất ngoài cửa lán rồi. Tất cả đang chạy đua với thời gian. Chạy đua không phải từng phút mà từng giây. Sau trận phản kích thắng lợi và chịu không ít tổn thất, chưa kịp nghỉ lấy một giờ, cả mặt trận lại tiếp tục lao vào một cuộc chiến đấu mới, cuộc chiến đấu truy kích mà sự khó khăn, gian khổ chắc chắn sẽ gấp bội Các cán bộ chỉ huy vừa cho bộ đội bôn tập vừa lên phương án. Phương án nào chưa chuẩn sẽ vừa chiến đấu vừa hoàn thiện thêm. Các thành viên trong Bộ tư lệnh chia nhau tản về hết các đơn vị độc lập để trực tiếp chỉ đạo. Không còn thời gian nữa. Kẻ tháo chạy thường bao giờ cũng nhanh hơn người đuổi theo. Kẻ điên cuồng đi tìm đường sống thường bao giờ cũng nhanh hơn người chốt chặn. Con ác thú khổng lồ này đang vùng vẫy để vượt ra ngoài vòng cương toả, nếu không đánh gẫy xương sống nó để nó trườn được xuống duyên hải hợp lưu với những con ác thú khác tạo thành thế lực quật lại thì cuộc tiến công này tốc độ sẽ bị chậm lại biết chừng nào. Tất cả là tốc độ. Nhưng tốc độ lại phụ thuộc phần lớn vào phương tiện. Và phương tiện thì lấy ở đâu ra khi toàn bộ mặt trận chỉ có những chiếc xe chở pháo, chở đạn có thể đếm trên đầu ngón tay. Còn chở người? Câu hỏi này đã được giải quyết bằng chính sức mạnh của nhân dân. Thị xã đã hoàn toàn giải phóng. Ngay tại trung tâm thị xã , già làng Y’Blim, quân hàm đại tá lấp lánh đang đứng bình dị và uy nghi trước rất nhiều xe và người. Ông đang làm nhiệm vụ của một chủ tịch quân quản trước đám đông dân chúng. Giọng ông thật dõng dạc: - Cách mạng và BoK’Hồ đang cần nhiều nhiều xe, nhiều người, càng nhiều càng tốt để chở bộ đội tiến xuống đồng bằng giải phóng Tây Nguyên. Ai có xe gì giúp xe ấy. Xe to xe nhỏ, xe đò xa Lam, xe máy xe đạp, xe trâu xe bò, xe ngựa... đều được hết. Để cho kẻ ác chạy thoát là chúng ta có tội với Tây Nguyên, có tội với lịch sử , có tội với các chiến sĩ và đồng bào đã ngã xuống, có tội với mong ước của bà con bao năm nay nay đã sắp thành sự thật. Nào, ai có thì giơ tay lên để tôi đếm! Giơ cao! Làng buôn giải phóng rồi, không việc gì mà phải giơ thấp cả. Cùng với tiếng cười rất vang của người thủ lĩnh buôn làng, một rừng những cánh tay giơ thẳng về phía trước. Rồi lại một rừng nữa. Có người giơ hai lần. Có người giơ cả hai tay. Và chỉ không đầy mười phút sau, chao ôi, như trong cổ tích, từng đoàn xe các loại trông thật vui mắt bắt đầu tuôn ra từ các nẻo đường, các bản làng, ngõ phố, xếp thành hàng ngang, nối thành hàng dọc tiến ra mặt đường. Con đường vừa nãy còn dặc dài hun hút nhường ấy mà giờ đây chỉ còn thấy xe là xe, xe đậu dài theo đường, xe xếp hàng hai hàng ba, đứng ở đầu này không nhìn thấy đầu kia. Chỉ chờ có thế, ngàn ngạt các đơn vị bộ đội đã đợi sẵn hai bên đường vội đua nhau nhảy ào lên, ngả nghiêng, chật ních. Vẫn còn người đứng dưới đường, vậy thì ngồi chật chật vô các đồng chí ơi, xe Honda chịu chó chở bốn người, năm người đi! Nhưng vẫn chưa lên được hết, thì ráng chờ những đoàn xe sau, chỉ sợ thiếu người, sợ chi thiếu xe. Tiếng động cơ nổ váng trời. Khói ống xả phun trắng đất. Tiếng tù và làm hiệu lệnh xuất phát vang tiếp theo. Đoàn xe tổng hợp dài cả mấy cây số bắt đầu rùng rùng chuyển động rồi bon nhanh về phía hướng đông. Xe có tốc độ nhanh chờ xe tốc độ chậm. Xe to nhường cho xe nhỏ vượt lên. Xe gắn máy được ưu tiên cứ mặc sức mà luồn lách. Riêng xe có súc vật kéo, bà con nghe đây, cứ từ từ mà đi, miễn là đừng dừng lại. Đoàn xe chuyển động xa dần. Khói và bụi và cờ hoa và tiếng hò la vẫy tiễn đoàn xe nhân dân vẫn không thôi vọng lại. Trong không khí hừng hực đó, sư trưởng Lâm tiến đến trước già làng Y’Blim, giang tay ra xiết mạnh ông vào lòng. Hai người đàn ông, hai lực lượng, hai thế trận ôm chặt lấy nhau giây lâu rồi sư trưởng nhảy lên chiếc xe của mình. Người chỉ huy sư đoàn thép thay mặt tất cả quay lại giơ hai tay lên thành động tác tạm biệt bà con, tạm biệt Buôn Mê Thuột, tạm biệt đường 14, tạm biệt già làng hẹn ngày chiến thắng trở lại. Khí thế tiến công động đến trời xanh. Lúc ấy, từ thung sâu, từ các vách núi, từ khắp các bản làng xa mờ, lại như có một tiếng kồng nổi lên, nhiều tiếng kồng nổi lên, vọng vang khắp thinh không, vọng tới cả đoàn xe phía trước đang băng mình vào khói lửa làm cuộc đại truy kích có một không hai trong lịch sử vùng đất cao nguyên này.