- 31 -
Nhưng có một dòng người khác lại ngược hoàn toàn với dòng xe đông đảo ấy.
Tiểu đoàn trưởng Oánh lúc này đã mang bộ đồ bộ binh, nón tai bèo, súng AK đang dẫn đầu đội hình của mình băng qua rừng đêm. Không thấy rừng, không thấy người, chỉ thấy tiếng thở hổn hển và tiếng những đế dép nghiến vào lá lạo xạo. Cách đây ba giờ, đơn vị anh nhận lệnh bằng mọi giá phải đón đầu chặn được địch ngay tại đầu bên này cây cầu bắc qua sông Ba trước sáng. Nếu để chúng qua được cầu, lợi dụng cây cầu đó để phản kích lại thì cuộc truy kích của đại quân sẽ khó khăn khôn lường. Nhiệm vụ nặng nề, thời gian lại quá gấp, đường từ đây đến đấy nếu tính theo lối chim bay thì cũng phải trên năm chục cây số. Nhìn trên bản đồ thì chỉ thấy rừng và rừng, không có đường cũng không có một mẩu phương tiện, tất cả chỉ trông nhờ vào đôi chân bôn tập và những cây đuốc được đốt sáng. Không kịp cơm nước, anh cho đơn vị xuất kích ngay.
Chạy sau anh là H'Krol. Anh không muốn cho cô đi lần này vì vất vả lắm, sức gái làm sao kham nổi nhưng cô lại bảo nếu không có người thuộc đường như Krol thì cái bộ đội có chạy nhông nhông suốt đời cũng chả đến. Thế là lại đành phải gật đầu. Mới được nửa đường đuốc đã cháy hết. Bật lửa đã hết đá. Chỉ còn một cái giành riêng cho Oánh đề phòng lúc bất trắc. Đèn pin cũng không còn sáng nổi cái nào. Rừng càng khuya càng tối như hũ nút. Chao ôi, giá bây giờ có một chút đom đóm như ở bờ ao quê nhà để khỏi lao vào cây, khỏi lao vào nhau thì tốt biết bao.Tốc độ chạy chậm hẳn lại. Đã có người đập mình vào gốc cây, ngã dúi dụi. Có người vướng rễ văng cả người cả súng ra xa rồi lại lồm cồm bò trở dậy chạy tiếp. Lại có người trở báng súng va vào mặt người đằng sau cái chát, một tiếng chửi tục, một tiếng xuýt xoa rồi lại chạy. Chàng hoạ sĩ chạy giữa đội hình đánh rơi cả đồ nghề, lọ mọ tìm một lúc không thấy, anh phủi tay:" Kệ mẹ nó! Tính sau". Giống như Hơ'Krol, Hướng cũng là trường hợp Oánh bắt phải ngồi nhà nhưng anh cứ trợn trạo khăng khăng đòi đi. Cái tốc độ bôn tập thiếu sáng thật nhọc nhằn, đứt quãng. Và khát. Khát cháy cổ. Chút nước cuối cùng trong bi đông cũng được mọi người dốc cạn queo rồi.
Oánh đột ngột dừng lại, quăng mạnh chiếc đèn đã hết pin đi vào rừng, càu nhàu:
- Kiểu này đến sáng cũng không thể tới được điểm chặn đầu. Để chúng nó tràn qua là coi như công cốc!
Không ai trả lời anh. Miệng mũi họ còn tranh nhau thở. Cô gái cũng thở. Tiếng thở con gái giữa rừng khuya nghe vừa lạ lùng vừa tội nghiệp làm sao. Đột nhiên cô lên tiếng, cái tiếng nói thiếu nước nghe cứ dấp dính đến là thương:
- Em...em biết có con đường này... nó hơi khó một chút nhưng gần được nhiều nhiều đấy. Có thể kịp ra đến cầu trước sáng mà. Để em dẫn đường cho.
- Gần được nhiều? Đúng vậy không?
- Em hay nói sai với anh Oánh lắm à?
- Tốt rồi! - Anh quay xuống phía dưới hạ lệnh - Tất cả tháo dép, châm lửa làm đuốc chạy tiếp! Bằng giá nào chúng ta cũng phải tới được cây cầu trước sáng.
Mọi người vội làm theo. Những đôi dép được tháo nhanh ra khỏi chân, ai không có dép thì tháo giày, ai không có giày thì tháo thắt lưng, nếu cần tháo cả quần cả áo làm mồi cũng được. Lát sau, giữa âm u, một đốm lửa nhỏ được xoè lên. Những đốm lửa to được cháy bùng. Thoáng chốc cả khu rừng lại sáng lên lập loè, soi rõ những khuôn mặt phờ phạc, hốc hõm, soi rõ những bàn chân chiến sĩ chặn viện tơ tướp máu me, khập khiễng. Tăng tốc độ, tiếp tục! Oánh hô. Những đốm sáng chuyển động nhấp nhô, ngoằn ngùeo về phía trước. Hơ'Krol tách lên chạy đầu, thân hình tròn căng, bộ ngực tròn căng vươn về phía trước. Một cành gai xà thấp, móc vào áo, roạt, một mảng ngực trắng nôn nao hở ra. Cô vẫn chạy. Dáng chạy mềm mại, bắp chân con gái đi nương bay lên, bay lên trong lửa, lại như một nữ thần rừng lao về phía mặt trời đòi vị thần ánh sáng phải cho nước cho giống...Chạy phía sau, hình ảnh liên tưởng vừa loé ấy khiến Oánh bất giác mỉm cười. Và chính anh cũng đang cảm thấy giai điệu của bài Khan về chàng trai Đamsan dũng mãnh trỗi dậy, cháy sáng trong mỗi bước chân băng rừng của đồng đội. Hình ảnh đó cũng cháy sáng trong đôi mắt người hoạ sĩ đang tất tả bám theo đội hình với cái dáng chạy nhọc nhằn đến khổ...
... Rồi cây cầu cũng bất thần hiện ra trong sương sớm. Cây cầu lành hiền và dòng sông cũng lành hiền. Lạy trời, thế là đã đến. Đến kịp. Thở phào. Bây giờ mới thấy mệt, mệt như chưa bao giờ mệt như vậy. Bắp chân liệt ra, đôi mắt díp lại, toàn thân đau nhức. Nhìn mặt thằng nào cũng già đi mấy tuổi. Mà lại còn cười, một cái cười vừa già vừa trẻ, vừa tròn vừa méo đến tội. Giá như bây giờ được ngủ một cái thì có lẽ sẽ ngủ một mạch đến... suốt đời. Nhưng làm sao có thể ngủ khi công việc mới chỉ xong được một nửa, nửa còn lại là ở cái trận địa mai phục phía trước kia. Đội hình tản nhanh về những lùm bụi, những gờ đá, gốc cây kín đáo nằm rải rác phía bên này cầu, biến mất. Căng thẳng đợi chờ. Dưới kia, giữa hai bờ lau lách, dòng sông sao vẫn chảy hững hờ đến thế, hững hờ như cố tình không hay biết rằng, chỉ một lát nữa thôi, khi vầng mặt trời thoa phấn hồng lên tất cả, nó sẽ phải quằn mình tan tác trước những tiếng nổ huỷ diệt của con người.
Cạnh Oánh là Hơ’Krol. Đôi mắt màu tro nâu của cô đang cố mở ra nhưng chỉ được một chút lại khép lại. Rồi lại mở ra rồi lại nhắm vào. Nhận thấy, Oánh mỉm cười nói khẽ:
- Em tranh thủ ngủ chút đi. Chúng đến, anh sẽ đánh thức.
- Cái mắt em hết muốn ngủ rồi - Cô nhoẻn cười - Ngủ, anh Oánh biến mất thì sao?
- May quá, không có em thì đến lúc này bộ đội vẫn còn đang lặn hụp ở trong rừng.
Không có tiếng trả lời, quay lại, cô gái đã nhắm mắt, nguẹo đầu từ lúc nào. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc cháy nắng có cả mùi hoa dại vương vào của cô rồi phóng cái nhìn cay xè về phía trên dốc. Anh không cho phép mình được chợp mắt dù chỉ một giây. Chỉ một giây thôi cũng có thể làm lỡ đi tất cả. Nằm sau anh một đoạn là người họa sĩ. Anh đang ngủ vùi với vẻ mặt trẻ thơ như đang ngủ giữa giường giữa chiếu. Nhưng cũng chỉ được một lát, vẻ như bị bức xúc không chịu nổi, một thứ bức xúc mang rõ cái dấu vết khổ ải của nghề nghiệp, anh lại tỉnh dậy vừa dụi mắt vừa móc sổ tay bút chì ra hí hoáy. Anh muốn ghi lại cái cảnh vật êm thơi trước giờ bão nổi để làm chất liệu cho bức sơn dầu hoành tráng sau này mà anh đang ấp ủ, nếu còn sống. Oánh ngoái lại, lấy chân đảy đảy vào vai anh, nói nhỏ:
- Thôi con xin bố, bố là tài sản quốc gia, bố muốn vẽ vời gì thì xin mời bố lui hẳn lại phía sau mà vẽ. Bố mà cứ hí hoáy ở đây thế này thì con không đảm bảo tính mạng cho bố đâu.
- Bé cái mồm! - Hoạ sĩ không nhìn lên, vẫn cắm cúi - Cậu quên rằng hồi ở ngoài kia, khi hội thao chiến thuật tiểu đội chiến đấu, tôi đã đạt điểm cao hơn cậu à?
Oánh lắc đầu cười, không nói nữa. Nắng bắt đầu lên. Trên trời đã xuất hiện từng đàn trực thăng bay qua như đàn bọ hung, ruồi nhặng bốc lên từ một vùng ẩm thối. Oánh sốt ruột nhìn đồng hồ. Đoạn dốc phía trước vẫn vắng tanh. Lau sậy vẫn phơ phất. Anh chau mày quay lại hỏi một cán bộ tác chiến nằm cạnh:
- Chết cha! Hay chúng chuyển sang rút đường khác rồi?
- Không, chỉ có một đường này, kiểu gì cũng phải qua đường này - Người cán bộ trả lời chắc nịch.
- Mà sao giờ này vẫn chưa thấy bóng dáng mấy bố bộ binh đâu cả nhỉ? - Oánh sốt ruột nhìn lại phía sau, nơi có những cánh rừng mà từ đó đơn vị anh vừa băng qua.
- Nhất định họ sẽ tới kịp - Người sĩ quan vẫn tỏ ra tự tin - Trung đoàn cơ động của một sư đoàn thép làm sao lại có thể chậm được.
Oánh im lặng. Bên anh, cô gái vẫn ngủ ngon lành, thỉnh thoảng cái miệng xinh xinh lại chóp chép như trẻ thơ. Oánh quay đi giấu một nụ cười. Vừa lúc đó bỗng có tiếng động lạ vẳng đến. Oánh vội đưa ống nhòm lên...Trời đất! Chúng nó kia rồi. Phải thế chứ, chả lẽ cái công sức băng rừng suốt đêm qua lại bằng không. Anh mở to mắt... Bắt đầu là những chiếc thiết giáp nhô ra khỏi khúc quanh, động cơ gầm rít. Tiếp liền sau là những chiếc GMC chở đầy lính. Và đằng sau nữa là lốc nhốc hàng đoàn bộ binh vừa đi vừa chạy không ra hàng lối gì. Sau một chút thắt bóp rất nhanh trong lồng ngực, chút thắt bóp quen thuộc thường xuất hiện trước một trận đánh sinh tử, Oánh hạ ống nhòm xuống, quay qua xung quanh:
- Tất cả dậy! Kẻ thù đã ở trước mặt, chuẩn bị, chờ lệnh tôi nổ súng.
Từ trong sương khói lãng đãng, kẻ thù tiếp tục hiện ra đông như kiến cỏ. Từ các bụi cây, ụ đất, tất cả các nòng súng bắt đầu lên nòng, tất cả những khuôn mặt, những con mắt đều nhìn găm thẳng về phía trước. Chiếc thiết giáp đi đầu đã lọt vào tầm ngắm. Kệ mẹ nó! Chiếc thứ hai... chiếc thứ ba... Cũng kệ cha nó! Rồi chiếc thứ tư, thứ năm...Gần lắm, to lắm, dữ dằn lắm. Anh phất tay. Lập tức hàng loạt những quả đạn B40, B41 phóng vút ra nhìn thấy rõ như đàn chuột lửa của quỷ thần bay lên, liếm nhanh vào những thân thép, thân người. Hai chiếc đi đầu trúng đạn rùng lên một cái rồi cháy bùng. Nhận một đòn quá bất ngờ về khả năng vận động không thể hình dung ra nổi của đối phương, đám lính phía chỉ còn biết la rú, bung chạy tán loạn. Lại thêm một chiếc nữa đổ nghiêng. Sự tán loạn đã biến thành hoảng loạn. Đội hình vỡ toác. Thoáng chốc cái dòng sông đặc kiến đó đã trở nên tan hoang, rách nát. Thời điểm đã đến! Tiến lên các đồng chí! Xung phong! Không cho chúng thoát dù chỉ một thằng qua được chiếc cầu này. Oánh thét to rồi vung mạnh cây súng nhảy ra mặt đường. Tất cả nhảy theo, chạng chân, đứng thẳng, hiên ngang nhả đạn về phía đối phương đông hơn gấp trăm lần. Hình ảnh lồng lộng của họ sẽ còn tạc vào khúc sông thượng nguồn này một biểu tượng kiêu tráng, lẫm liệt của những chiến sĩ Tây Nguyên một thời chặn viện cho mãi đến mai sau.
Nhưng mọi sự tuồng như lại không hoàn toàn đơn giản như vậy. Sự cùng đường nhiều khi lại ngầm chứa một sức mạnh tiến công. Không còn đường nào khác, những chiếc tăng của đối phương bắt đầu lồng lộn quay đầu trở lại để hy vọng mở được đường máu. Đám bộ binh đông nghẹt ở phía sau cũng thừa cơ tràn lên. Chúng vừa bắn trả vừa gào thét như một bầy trâu điên. Đã có nhiều chiến sĩ ngã gục trên mặt cầu. Một số khác trúng đạn nhào xuống sông. Đã có vòng xích xe M13 chồm nghiến lên một thân hình chiến sĩ, nhay nát rồi cuốn vào bên trong... Đội hình của Oánh lùi dần...lùi dần...
Vừa lúc đó thì từ trong rừng bỗng có rất nhiều những chiếc mũ tai bèo hiện ra, lao tới, tràn lên mặt đường, phóng thốc qua cầu. Bộ binh đến rồi các đồng chí ơi! Oánh gào to và dù không muốn nước mắt cũng tự dưng trào ra. Một cán bộ có vẻ là chỉ huy của trung đoàn bộ binh ấy đang vừa chạy vừa huơ tay điều hành những chiến sĩ của mình tạt sang phải sang trái, vòng đằng sau đằng trước tạo thành thế đón đầu tập hậu. Oánh hô bộ đội của mình quật trở lại, hoà vào dòng bộ binh đang dũng mãnh tiến về phía trước.
Bên kia cầu, một lần nữa bị đánh úp bất ngờ, như vỡ đập, đám đông tàn quân lại kinh hoàng lao chạy sang hai bên đường. Một số trúng đạn ngã xuống. Một số chạy trối chết vào rừng, số khác nhắm mắt nhảy đại xuống sông. Tiếng hô Hồ Chí Minh muôn năm! Tiến lên các đồng chí..! vang động cả núi rừng, vang xuống mặt sông ngầu máu.
Giữa khung cảnh ấy Oánh chợt để ý thấy một tên Ngụy mũ chụp mặt, vận rằn ri núp sau một thân cây đổ đang nghiến răng đẩy cả băng đạn đại liên về phía những chiến sĩ của anh đang xông lên. Không ít hơn năm, bảy chiếc nón tai bèo đã ngã gục trước luồng đạn ác nghiệt ấy. Oánh điên giận, vội quăng mình qua những mỏm đá đến sát gần hắn và cắn chốt ném ra một trái lựu đạn. Trái đạn bị vướng vào lá cành chỉ đủ để làm cây súng trong tay hắn văng ra. Một luồng đạn găm tiếp vào đó không cho hắn chụp trở lại. Không còn vũ khí, hắn chỉ còn cách tung mình phóng chạy lên đỉnh đồi, cái dáng chạy như trâu điên của một thân hình cao lớn. Cái dáng chạy quen quen nhưng hình hài lại hoàn toàn khác. Oánh vội lao người đuổi theo. Sau anh là Hơ’Krol, cô cũng bám sát theo anh như linh cảm được điều gì.
Và từ một khe đá có cây che kín, chứng kiến được cảnh đuổi bắt tay ba đó là một khuôn mặt đeo kính trắng có cái nhìn lạnh buốt. Khuôn mặt của đại uý Đỉnh, gã toán phó trong đội quân Hắc Báo hôm nào. Chờ cho bóng cô gái đi khuất, hắn cũng vùng dậy lặng lẽ bám dính theo...
Phía trước, khoảng cách giữa Oánh và tên Ngụy đó đã gần dần... gần hơn nữa...Chạy đằng sau Oánh không thể không thầm khen cái cách chạy lúc thấp lúc cao, khi nhanh khi chậm, khi đường thẳng khi hình chữ chi, cái cách chạy để tránh đạn của một thằng đã được huấn luyện đến nơi đến chốn và khá từng trải trận mạc. Mẹ mày, anh nghĩ, nếu bố mày không bị kiệt sức vì cái đêm băng rừng hôm qua thì mày chạy thế chứ chạy nữa ông nội mày cũng thừa sức tóm gọn. Anh quyết định chạy đón đầu bằng cách vòng qua một khe suối cạn. Đoán định được điều ấy, tên Ngụy bỏ đường thẳng, chạy ngược trở lên đỉnh đồi. Oánh lại phải phóng lên theo. Mệt quá, bụng ngực cứ quặn cuốn hết cả lại, tim mạch gần như không đập nữa, đã có lúc anh định bỏ nhưng rồi chợt nhớ đến cảnh những anh em phải giãy rụa trên vũng máu vì bàn tay của nó, anh lại nghiến răng đạp cỏ vượt lên. Và khoảng cách lại được rút ngắn dần. Một viên đạn từ tay anh cày ngay dưới chân khiến hắn lạng người đi. Dừng lại không tao bắn! Anh quát. Nó vẫn chạy. Lại một viên đạn nữa gần hơn. Nhìn nhanh trở lại, biết khó thoát nổi với đà chạy dũng mãnh và những điểm xạ rất chính xác của người đằng sau, hắn dừng lại, nhảy nép vào một thân cây gần đó, giương khẩu Rulo lên. Oánh cũng giương súng... Đoàng! Đoàng! Cả hai tiếng nổ đều không trúng đích. Oánh chớp thời cơ tiến sát gần hơn chút nữa. Hắn lại giương súng, vẫn không nhìn rõ mặt... Cạch! Súng của hắn hết đạn. Chết cha mày rồi con ơi, ai bảo. Đến lượt anh găm nòng súng vào giữa cái đầu bù sù đội mũ chỉ cách hơn chục thước kia... Cạch! Súng anh cũng không còn đạn. Chết mẹ rồi! Thừa cơ, hắn vùng người chạy tiếp. Nhưng một miệng vực sâu hút đã chắn ngay trước mặt. Và phía dưới là dòng sông Ba đang cuộn chảy, réo gào. Anh nhao lên. Cả hai thân hình ập vào, quấn lấy nhau, đè nhau xuống... Bằng sức vóc và lòng căm hận của mình, Oánh đã chuyển được người lên trên, đưa hai bàn tay như gọng kìm xiết chặt lấy cổ họng hắn. Hai khuôn mặt sát gần. Hai đôi mắt phóng lửa vào nhau, cái mũ trên đầu hắn bung ra...
Đột nhiên những ngón tay của Oánh nới lỏng, mắt mở tròn. Oánh đã nhận ra khuôn mặt căng máu có cái bớt đậm màu trên má trái ở dưới mình chính là hắn. Và hắn hình như cũng đã nhận ra anh là ai. Một tia sáng thù hận và hãi sợ tột cùng loé lên trong mắt, bằng chút tự vệ cuối cùng, hắn đã vận sức đánh vào giữa mắt anh một cú nổ hoa cà hoa cải rồi lại cắm đầu vùng chạy. Chỉ chờ có vậy, cái miệng vực đen ngòm ở ngay đằng trước bị lá cành xoà ra che khuất đã vội nuốt chửng ngay lấy cái thân hình tơi tả của hắn... Nhưng rất may mấy ngón tay của hắn lại kịp bám víu vào một túm rễ cây thòi ra trên vách đá. Cả cái thân hình nặng nề đong đưa. Túm rễ bở dần... bở dần.... Khí lạnh từ dưới vực thổi lên hun hút như khí lạnh của âm ty địa ngục cuốn lấy hắn. Khi chỉ còn một tích tắc nữa là cái túm rễ sẽ bật ra và cả người hắn sẽ lao vèo xuống vực thì cũng là lúc Oánh kịp lao lại, nhoài người xuống, một tay nắm lấy gốc cây cụt cạnh đó, tay kia đưa ra, ý bảo hãy nắm lấy. Không còn cách nào khác, hắn đành làm theo. Hai bàn tay gân guốc đan vào nhau. Thân hình hắn tạm thời được neo lại. Cái chết đã tạm bị đảy lùi. Trong khoảnh khắc chênh vênh ấy, không hiểu sao hắn lại hỏi một câu xem chừng như vô nghĩa nhưng lại rất có nghĩa với tính cách ngạo mạn vốn có của hắn:
- Tại... tại sao anh lại cứu tôi?
- Đừng nhiều lời - Hùng cau mày - Nắm chặt vào, cố gồng người lên, nào!
- Không! - Một chút kiêu hãnh cuối cùng còn đọng lại trong giọng nói - Đây là lần thứ hai tôi nợ... tôi không thích.
- Mày có phải thằng Hùng không? - Oánh hỏi đột ngột - Má mày tên Huyền Trang, quê mày ở một vùng ngoại thành Hà Nội, đúng không?
- Anh... anh là ai? - Đôi mắt trắng dã mở to.
- Tao là anh mày. Nào, lên!
Anh nghiến răng dồn cả sức lực vào cánh tay. Phía dưới, dường như có một lực đảy vô hình và mới mẻ thổi trong người, Hùng cũng cố chòi chân vào vách đá nhích người lên. Đôi mắt hắn vẫn nhìn vào khuôn mặt anh đăm đăm như nhìn vào chính con người mình mà dường như không mấy quan tâm đến cái chuyện sống chết hiểm nghèo này. Và rồi có lẽ trong giây phút thất thần ấy, một cái gì đó như tiếng vỡ của nhân tính xảy ra trong lòng, lần đầu tiên từ trong hốc mắt chứa toàn hận thù và kiêu căng của hắn dường như có một chút nước chắt ra cùng với giọng nói cũng dường như không phải giọng của hắn:
- Bỏ ra... Mặc kệ tôi không cả hai đều chết...
Hùng không bỏ, càng nghiến răng kéo lên... Và vào khoảnh khắc cái bàn tay run rảy kia sắp nhoai bám được vào gờ đá thì từ phía trên, họng súng đen ngòm trên tay gã toán phó đã kịp nhả ra một loạt đạn thẳng căng. Loạt đạn ác nghiệt đã hất cả hai người bay lao xuống vực.
" Anh Oánh..." Một tiếng thét vang lên xé trời. Tiếng thét của Hơ’Krol vừa kịp chạy đến...
Cái bóng của tên sát thủ ăn lương CIA cũng biến mất như điều ác trên đời này luôn biết cách sống rất lâu, nó chỉ chuyển ảo từ gam màu này sang gam màu khác...
Đó là vào khoảng giữa trưa ngày mồng bốn tháng mười năm một ngàn chín trăm bảy tư.