- 32 -
Đúng vào khoảng ấy, đang ngồi đan trong phòng, mấy ngón tay bà Huyền Trang bỗng rời ra, hai que đan tuột xuống đất vang lên như hai tiếng nổ.Một luồng điện lạnh buốt chạy dọc theo sống lưng, chạy thẳng vào đầu khiến bà sa xẩm mặt mày không ngồi vững nữa, phải vịn tay vào thành ghế để khỏi rơi người xuống. Điềm gì thế này? Mồ hôi bà toát ra. Bắt đầu bà nghĩ ngay đến ông bố của Tuấn. Tháng trước nghe tin ông bệnh, bà vội đến thăm nhưng ông đã ngồi dậy được rồi, lại còn thông báo là tới đây sẽ nhập cư sang Pháp sinh sống với người tình cũ, sống mãi ở cái xứ nhược tiểu, hổ lốn này chán ngấy đến tận cổ rồi. Tưởng ông cụ nói cho vui như cả đời ông chỉ thích hài hước nhưng tuần sau không dè ông đi thật. Trước khi đi ông nhắn lại, nếu thằng thiếu tướng con ông sống sót được sau trận này thì bà bảo nó cứ tìm đường sang Pháp, ông sẽ chờ nó ở đấy. Còn con bé Dung, con bé mà ông yêu quý nhất, nhiều nét giống ông nhất thì tuỳ, đi cũng được mà ở cũng được, xã hội nào cũng là xã hội, ông sẽ để lại cho nó một tài sản đáng kể để nó có thể theo học được một cái gì đó đến đầu đến đũa và làm vốn đi lấy chồng. Còn bà, ông nói ông biết bà chưa bao giờ cậy nhờ vào ông về chuyện tiền bạc nhưng ông cũng để lại cho bà một tài khoản để nếu thằng Tuấn nó có mệnh hệ nào thì bà thay ông chăm sóc phần mồ cho nó, nghĩa tử nghĩa tận mong bà đừng từ chối. Thế thôi và mới hôm qua đây, ông còn điện về cho bà, giọng nói còn sảng khoái lắm kia mà. Vậy thì ai?
Chợt bà lạnh toát người. Hay là thằng...Đêm qua bà đã mơ thấy nó, toàn thân be bét máu me, nó cứ đứng ở đầu giường bà mà không nói một câu gì cả. Hồi sau nó đi, cái lưng có một miếng rách lớn. Lập cập, bà đứng dậy lần ra bàn thờ, thắp lên một nén nhang với bàn tay run bắn. Nén nhang mới cháy được một đoạn đã bùng lên. Bà vội ngồi thụp xuống, chắp hai tay lên ngực, lắp bắp:
- Lạy trời lạy phật! Trời phật có thiêng xin thần phật phù hộ cho thằng Hùng con con. Nó là giọt máu của người ấy, người mà con đem lòng thương yêu cho đến tận bây giờ, con có tội, con chỉ cầu xin thần phật cho nó được tai qua nạn khỏi để cha con nó được gặp nhau, được nhìn thấy nhau dẫu chỉ một lần.... Nếu được thế, con xin được đánh đổi cuộc sống của con. Lạy trời lạy phật lạy các vị thánh thần...
Trên ban thờ, nén nhang lại bùng lên một lần nữa như các vị đại đức đại tăng trên cao không đã nghe thấu lời nguyện cầu của bà. Nhưng lòng bà vẫn không yên. Cuộc đời này đã biết bao lần bà thành tâm cầu cúng nhưng để rồi bất hạnh nối tiếp bất hạnh vẫn cứ nhằm đầu bà giáng xuống. Cứ giáng xuống đi, bà sẵn sàng chịu hết nhưng lần này, có thể là lần mong ước cuối cùng trong đời bà, bà thao thiết được nhìn thấy cha con nó đứng bên nhau một lần, chỉ một lần thôi, thao thiết đến rã rời cả người. Còn, trời ơi, nếu chẳng may con bà có mệnh hệ nào thì cái tội của bà sẽ lớn lắm, lớn không thể tha thứ được. Đã bao nhiêu lần nó đã hỏi bố là ai, bố còn sống hay đã chết mà bà đâu có thể trả lời, không dám trả lời. Tính nó ngạo ngược, chỉ cần biết sự thật là lập tức nó sẽ nổi điên lên, nó sẽ không bao giờ chấp nhận, nó sẽ coi bà rẻ rúng không ra làm sao. Cho nên bà...
Góc phòng, chiếc Tivi đen trắng quên chưa tắt đang hiện lên hình tổng thống Thiệu với vẻ mặt, giọng nói băm bổ, hằn học không còn chút vẻ tổng thống nào:
“ Hỡi các chiến hữu! Hỡi những binh lính can trường đang gánh sứ mạng thiêng liêng của quốc gia trên khắp các vùng chiến thuậ! Tôi, tổng thống của Việt Nam Cộng Hoà, tôi, chiến hữu của các bạn, giờ phút tổ quốc đang lâm nguy này, tôi kêu gọi tất cả các bạn hãy giữ vững ý chí chiến đấu và quyết một lòng tử thủ, thà chết không để gót giày Cộng sản chà đạp lên mảnh đất thân yêu mà tôi và các bạn đã đổ máu ra để gìn giữ...”
Bà lẳng lặng đi đến tắt máy. Cả hình ảnh cả giọng nói của viên nguyên thủ quốc gia kia loé lên một cái rồi chìm vào màu đen thăm thẳm như màu đen của đáy vực. Biết rằng đêm nay mình sẽ lại thức trắng, bà quyết định nói người giúp việc dọn lại cho bà cái phòng thờ ở trên gác đã bị bỏ quên lâu ngày để bà sẽ ngồi ở đó suốt đêm lần tràng hạt cầu nguyện cho các con, cho mọi người, cho tất cả. Lạy trời! Cho đến bao giờ con người mới hết đánh nhau?
Nhác nhìn vào gương bà đã thấy trên đầu mình có những sợi tóc bạc...