← Quay lại trang sách

- 33 -

Cuộc truy kích của sư đoàn thép vẫn căng như giây cung. Tuy thế thượng phong đang nghiêng hẳn về phía bên tiến công nhưng càng xuống gần đồng bằng sự chống trả của chúng càng điên cuồng. Cái điên cuồng của con thú đang bị săn đuổi, đang giãy chết nhưng vẫn là điên cuồng. Dọc theo đường tiến quân vẫn xuất hiện những ổ đề kháng bắn ra với một sự ngoan cố đến liều mạng. Chốc chốc lại có một chiếc xe của ta nổ bung. Có một cây cầu bị phá huỷ. Có trái pháo nổ vào giữa đội hình làm trống hoác đi một mảng. Lại có những phát súng bắn tỉa bất thần bay ra từ mọi ngóc ngách cướp đi không ít sinh mạng các chiến sĩ... Ở một đoạn đường như thế, ta gặp lại người hoạ sĩ có nhiều đam mê đang tiến cùng với đồng đội. Với cây AK trên tay, với những trái tạc đạn đeo giáp vòng bụng, anh đã chiến đấu như một người lính chiến thực thụ. Cũng bật lên nằm xuống, cũng xiết cò nhả đạn, cũng vòng phải vòng trái và khi cần thiết cũng băng lên đánh giáp lá cà với kẻ thù. Đã có những bóng lính gục đổ, những bóng lính bỏ chạy trước mũi súng đắm say của người nghệ sĩ. Anh vẫn lao lên, mắt sáng rực cảm hứng xông pha và lãng mạn. Chỉ khác, trước những bóng người chật chội chạy đi hay chạy lại, mũi súng của anh chỉ bắn cày đất dưới chân hay bắn sượt qua đầu để chúng phải nằm xuống, tháo chạy hay đầu hàng. Tên nào ngoan cố lắm thì anh cũng chỉ để nhẹ một phát đạn vào chân cho nó phải nằm xuống. Có tên hàng binh nhìn anh ngơ ngác không hiểu gì cả, chính nó một giây trước đó đã dộng cho anh một bá súng vẹo cả cổ kia mà, anh hất đầu nháy mắt trở lại rồi lại lạch bạch chạy lên phía trước, cười... Nhưng rồi cái bất trắc không lường được của súng đạn cũng đã tìm đến anh vào một giây phút bất ngờ nhất. Đang tiến giữa đội hình ào ạt, bỗng một loạt súng từ bìa rừng bắn ra, nó không bắn tốp đi đầu cũng không bắn tốp đi cuối mà lại nhằm vào trúng anh. Anh khựng lại, ngơ ngác, mắt chớp chớp như cố đoán ra cái quái quỷ gì đang xảy đến với mình thế này rồi ngã xuống, máu từ ngực từ bụng tràn ra, quằn quại. Đồng đội dừng lại định băng bó, định khiêng anh đi nhưng anh khẽ lắc đầu, nhăn nhó ra hiệu cứ tiến lên, kệ tôi, tôi bị xoàng thôi, tôi có thể tự băng bó được, gì thì gì cũng phải cho tôi nghỉ một chút chứ. Dòng người lại ào qua, ào qua... Phía trước lại là một ổ đề kháng đang co cụm, thời gian không cho phép ai dừng lại với bất kỳ một lý do nào, thương binh ư, đã có bộ phận cứu thương chạy phía sau lo rồi. Nằm nhỏ nhoi bên vệ đường, hơi chìm người trong cỏ, người hoạ sĩ biết mình không qua khỏi, còn qua khỏi thế nào được nữa khi bụng ngực đã nát bét cả ra thế này, từ trong vô thức mù mờ của trái tim nghệ sĩ, anh chợt thấy mình phải làm một cái gì đó rồi hẵy ra đi, đi không thế này thì uổng quá. Thôi thì, nếu như mấy hôm nay mải oánh nhau quá chẳng vẽ được cái gì ra hồn thì bây giờ trước khi ra đi vào cõi vĩnh hằng vẽ vậy, vẽ một lần cho mãi mãi, vẽ lúc này vẫn chưa muộn. Nghĩ rồi anh lấy sức quằn người nằm nghiêng, hơi ưỡn lên để tháo được chiếc áo lót đông xuân trắng đã rách lỗ chỗ ra khỏi người. Việc khó khăn nhất đã xong, khoan, chưa nên chết lúc này, cố gắng lên vài phút nữa, thế, bây giờ là trải rộng nó ra... tốt rồi. Nào bắt đầu, thử xem... Như một nghệ sĩ đang vào cơn thăng hoa nhập đồng, trong phút hấp hối, anh mơ màng lấy ngón tay chấm máu trên thân thể mình quết qua quết lại, mỗi lần quết là một lần muốn lả đi, mỗi lần quết là mỗi lần ngón tay cứ run lên hoặc ẻo ra không muốn chuyển động nữa. Nhưng rồi sau những khoảnh khắc ngập ngừng, nó vẫn khó nhọc chuyển động...chuyển động chậm dần...và khi nó không chuyển động nữa thì cũng là lúc con mắt người hoạ sĩ mặc áo lính nhắm lại, đầu ngả ra, trên đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười mãn nguyện. Anh đã vẽ xong bức vẽ cuối cùng của đời mình. Bức vẽ bằng máu. Bức vẽ hình Bác Hồ đang mỉm cười. Tấm hình cũng nhoè máu... Đồng đội đang đứng rất đông xung quanh anh. Họ lặng đi không nói được một lời nào, chỉ có những đôi mắt mở to, mở rất to nhìn vào anh, nhìn vào bức vẽ... Xe của sư trưởng Lâm đi đến, từ từ dừng lại. Ông bước xuống, lặng đến bên anh. Người hoạ sĩ vẫn nằm đó, tột cùng thanh thản, như là chỉ vì mệt quá mà xin phép đồng đội cho ngủ một chút thôi. Tấm hình Bác trên ngực anh khẽ lay động rồi chợt ngời sáng như có ánh nắng trời chiếu vào. Sư trưởng và các chiến sĩ đứng nghiêm, đưa tay lên vành mũ rồi một loạt súng bay lên tiễn biệt người hoạ sĩ thân yêu của mình. Đoàn xe tiếp tục lên đường. Kẻ thù vẫn đang còn ở phía trước. Chỉ khác đi đầu bây giờ là chiếc xe có căng hình người lãnh tụ tối cao của cuộc chiến đấu đang đi vào giai đoạn cuối này. Tấm hình đỏ rực, lấp lánh, lồng lộng, phóng to, phần phật bay trong gió, bay lên tới tận trời. Bác đang mỉm cười nhìn xuống đoàn quân... Chiếc xe của sư trưởng một lần nữa lại chợt dừng. Đứng bên đường là Hơ'Krol. Hình như cô đứng đây chờ ông đã lâu lắm rồi. Trông cô khác quá! Già và gầy hẳn đi, đôi mắt vốn tươi tắn và nghịch ngợm của cô lúc này đã thay bằng vẻ u buồn, khắc khổ khiến người vô tình nhất nhìn vào cũng thể không thấy lòng mình thắt lại. Vừa nhìn thấy đôi mắt ấy, ông bỗng nghe máu mình đông lại như linh cảm thấy điều gì. Ông vẫn ngồi im...Đến khi ông cố trấn tĩnh bước được xuống thì cô đã chạy à tới, gục mặt vào ngực ông khóc oà...Hồi lâu mới nhìn lên: - Bác ơi...anh Oánh...anh Oánh chết rồi! Điều ông lo sợ nhất đã xảy ra. Thoạt đầu là ông không tin. Có thể con bé nó nhầm, chết chóc nhiều thế này có thể nhầm lắm chứ. Nhưng khi tin rồi, vẻ khổ đau tột cùng kia đã làm ông tin, rõ ràng có một viên đạn xuyên thẳng vào thái dương, ông lạng người đi rồi đứng im, gò má giật mạnh, dường như không thở nữa... - Bác... bác ơi! Bác làm sao thế này? Tiếng gọi thất thanh của cô gái làm ông tỉnh lại. Ông cười. Chưa bao giờ cô thấy một cái cười khổ như thế. Cô lại bật khóc oà. Các chiến sĩ của ông cũng đang đứng xung quanh ông, hướng nhìn lên ông. Chính những cái nhìn đó đã khiến ông chợt nhớ mình đang ở đâu. Ghì sát mái đầu cô gái vào ngực mình, ông thì thầm: - Bác biết ơn con... giây phút ấy đã có mặt... ở bên nó. Và cũng chỉ thế thôi. Dòng tiến công thác lũ đã lại ập tới, cuốn phăng cả hai con người đang quá chừng mất mát vào dòng chảy dữ dằn của nó...