- 34 - Tướng Phạm Ngọc Tuấn không chết.
Trái pháo đã hất văng ông ta khỏi mố cầu rơi xuống mặt sông ấy chỉ làm ông choáng váng mất vài giây rồi liền đó ông đã bơi được vào bờ. Hiểu rằng thế là hết, hết hẳn, hết không cứu vãn được nữa, ông đành ngậm ngùi rời bỏ cây cầu, rời bỏ binh lính, rời bỏ tất cả, bây giờ mới thật sự là rời bỏ, một mình thất thểu đi sâu vào hoang vắng. Ông ta không biết mình phải đi đâu, đi làm gì nhưng ông cứ đi, miễn là tránh càng xa càng tốt khỏi cái nơi điếm nhục này. Ngày xưa đọc sử Tàu thấy các vị tướng cầm quân một khi thất trận, tan quân thì thường tìm đến cái chết để rửa nhục , ông chỉ cười, cho là hảo hớn dở hơi nhưng đến lúc này, cũng rơi vào hoàn cảnh tượng tự ông mới bỗng thấy thấm thía. Ông ta cũng đã nghĩ đến cái chết, nghĩ đến ngay từ lúc thất thủ Buôn Mê Thuột, càng nghĩ rát bỏng hơn khi đành phải cắm mặt chấp nhận một cuộc lui quân trên toàn lực lượng nhưng ông chưa hành động, chưa thể hành động vì còn nghĩ đến Dung. Ông cần sống để biết đích xác số phận nó giờ ra sao, biết được, cái chết đối với thứ bại tướng như ông nào có ý nghĩa gì. Hồi trưa tại chỗ đó, khi chỉ nhìn thấy cô và vợ viên tỉnh trưởng từ trên xe bước xuống ông đã hiểu rằng thế là tên vệ sĩ của mình đã không làm được cái việc ông giao cho hắn rồi. Mà cũng không làm được, không thể làm được trong tình thế quá đỗi hỗn mang này. Ông ta vẫn đi. Thỉnh thoảng lại gặp một tốp lính đi ngược lại hoặc một tốp lính đi cùng chiều, tất thảy cũng đều thất thểu, thảm hại như ông. Ông không dám nhìn thẳng vào họ, họ cũng không nhìn vào ông, giữa họ và ông giờ đây đã được thiết lập một quan hệ bình đẳng không ai phụ thuộc vào ai, lạnh lẽo, xa lạ, dửng dưng, chán chường. Chán chường đến nỗi, khi có một tên lính chống nạng trợn trạo chỉ vào cái đồng hồ đắt tiền đeo trên tay ông chưa kịp mở mồm nói gì thì ông đã lẳng lặng tháo ra đưa cho gã, thậm chí còn mỉm cười khiến gã này trố mắt nhìn theo không hiểu:" Thằng già điên!" Đúng, có thể ông điên thật rồi. Mà nếu điên được thì đã tốt biết bao. Sẽ quên ráo mọi chuyện, quên quá khứ, quên hiện tại và chẳng thèm màng đến tương lai, chẳng thèm biết đến mình là ai, mình là cái giống gì, quên cả cái con bé xinh đẹp đã gọi ông là Ba kia nhưng ông lại tỉnh, rất tỉnh, có tỉnh thì lòng dạ ông mới quay quắt, mới ngổn ngang thế này. Cho đến buổi chiều ngày hôm sau, khi đầu óc đã có chiều bớt nhức nhối, ông vô tình nhập được vào một đơn vị lính dù đang tháo chạy thục mạng trong rừng. Với khá nhiều những cáng thương trên vai, họ đang loay hoay chưa biết cắt hướng nào cho trúng để khỏi rơi vào tay đối phương thì ông vô tình đi đến. Trời đất! Với cái kiểu ngu ngơ không biết một chút gì về kiến thức hành quân kia, nhất định cả mấy chục mạng người này nếu không làm mồi cho đói khát thì cũng làm mồi cho những viên đạn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm đến. Chả lẽ những năm gần đây cái Võ bị Đà Lạt, niềm tự hào của Quân lực lại cho ra trường những sĩ quan kém cỏi đến mức cứ rời bỏ cái la bàn, cái bản đồ ra là coi như hoàn toàn ngơ ngác như nai con lạc mẹ như thế kia ư? Và cái kém cỏi đến không tưởng tượng ra nổi đó lại được dồn hết cho những người cầm quân như ông để xử dụng. Khốn nạn! Hèn chi... Một chút lương tri và một chút máu nhà binh còn lại chợt thức dậy trong người, ông lặng lẽ giúp họ làm cái công việc căn hướng tìm đường mà không hiểu trên thực địa họ có thực hiện được không ấy. Ông nói:" ở vào trường hợp vỡ trận như thế này, đừng bao giờ căn cứ vào la bàn, bản đồ nữa. Chính những cái sách vở đó sẽ dẫn các cậu đến cái chết. Tốt nhất lúc này, theo tôi, các cậu phải nhằm những điểm vừa có tiếng súng nổ mà tìm mối đường. Súng nổ rồi là sẽ không nổ nữa, chỉ có những nơi tưởng như im lặng lại là những nơi rất dễ gặp ổ phục." Họ hỏi ông là ai? Ông trả lời mình chỉ là một thượng sĩ già đang cùng chung số phận với họ. Họ lại hỏi thế tía ở đơn vị nào mà lại có bộ quân phục không giống ai này? Ông bảo chả biết, dòm thấy nó rớt ngoài lộ thì mặc vào cho muỗi khỏi đốt thôi. Họ rủ ông đi cùng. Ông nói tôi đã có đường đi riêng của mình rồi, các cậu cứ đi đi, chúc may mắn! Đến khi họ đã đi khuất rồi ông ta mới chợt thấy hối hận. Đáng lẽ ông phải đi theo họ, tìm ra đến mặt lộ cùng với họ rồi sau đó, nếu cần, ông sẽ liên lạc về Sài Gòn qua Bộ tư lệnh quân khu 1 của viên tướng có cái miệng hôi hám bạn ông để báo cáo cuộc di tản đã thành công một cách ...thất bại và xin nhận kỷ luật. Mà chắc gì đã có kỷ luật một khi ráo trọi đều tan tác cả thế này, cũng được, đối với ông kỷ luật hay không thì cũng thế, ông sẽ xin cho được ở lại làm phó, làm sĩ quan tham mưu hay là làm lính quèn cho viên tướng cùng cấp kia cũng được, miễn là nếu phải chết thì chết trên chiến trường như tâm nguyện từ lúc bước vào đời quân ngũ của ông. Ông nghĩ rằng mình vẫn có thể làm được một cái gì nữa cho quân lực, cho binh lính, ví như cái vụ cắt đường tìm hướng vừa rồi chẳng hạn. Vậy thì đi. Sẽ đi theo họ để ra được mặt lộ dẫn xuống đồng bằng cái đã rồi mọi việc tính sau. Nhưng sáng hôm sau, cái ý định đó của ông ta đã hoàn toàn bị đổ xụp khi trước mắt ông, trên một bãi cỏ gianh xơ xác, toàn bộ cái tốp lính hôm qua đã trở thành những thi thể đang bị ruồi nhặng bu đầy. Viên chỉ huy hôm qua đã nói chuyện với ông vẫn còn thở, thấy ông, anh ta yếu ớt vẫy lại. Ông đi đến, vừa kịp ngồi xuống thì từ cái miệng nứt nẻ của anh ta, một búng máu văng thẳng vào mặt ông cùng với tiếng nói :" Đù mẹ thằng già! Thằng già lừa tao ...Tao nguyền rủa mày" Nói xong anh ta nguẹo đầu xuống, mắt vẫn mở trừng trừng. Ông run rảy vuốt mắt cho anh ta rồi giống như cái người không còn gì để đứng lên nữa, toàn thân rỗng roãng, ông thả rơi người xuống, tình nguyện thu xếp cho mình một chỗ nằm trong đống tử thi... Một vầng đỏ ối chập chờn hiện lên ở trước mặt ông. Cái gì thế này? Ông đưa tay ra, vầng đỏ biến mất, trong lòng bàn tay chỉ còn vương lại mấy con nhặng béo múp. Chả lẽ mình cũng chết rồi ư? Nhưng không chết thì sống nữa mà làm gì. Thằng già lừa tao...Ông lừa họ hay chính ông đang lừa ông? ...Các con ơi, ông nhắm nghiền mắt lại, các con tha thứ cho ta... Thực lòng ta chỉ muốn làm điều thiện không ngờ lại đảy các con đến cái chết thê thảm thế này. Ta... ta hết thời rồi! Ông ta móc cây súng vẫn giấu kín trong người ra, lên đạn, từ từ đưa lên đầu...Nhưng cái số con người khốn khổ này vẫn chưa chết được. Khi viên đạn sắp sửa vọt ra thì từ phía trên có một bàn tay ghìm lại. Ông mở mắt: Tên vệ sĩ có khuôn mặt khôi ngô đang ở trước mặt ông... - Sao anh biết tôi ở đây mà tìm? Khi hai người đã ra khỏi đám ruồi nhặng đó, ông ta mệt mỏi lên tiếng. - Em vừa đi vừa hỏi, cái dáng của anh Hai dễ nhận nên cũng có người nhớ. - Con... con bé thế nào? Cái con mà tôi nhờ cậu ấy. - Chính vì cô ấy mà em đã tìm được anh Hai. - Vì nó? - Đôi mắt ngơ ngẩn hơi nhướng lên. - Dạ! Trước khi chia tay, cô ấy có nói:" Ông thiếu tướng đang có nhiều cái buồn, nhờ anh trông nom chăm sóc cho ông ấy..." Ông ta quay đi không hỏi thêm gì nữa. Trên khuôn mặt vẫn còn một chút bóng dáng của sự kiêu ngạo vương lại, có những giọt nước mắt đỏ đục đang chảy xuống. Hình ảnh của đứa con đã khiến ông chạnh nhớ đến một hình ảnh khác. Không! Ông chưa thể ra đi lúc này được, ông còn cần phải sống, ông cần phải gặp lại con người ấy như lời nguyền năm xưa....