- 35 -
Quy Nhơn, Nha Trang, Tuy Hoà rồi Cam Ranh, một quân cảng lớn nhất miền nam đã thất thủ. Sau ba nhăm ngày đêm, ngày 14 tháng 4 năm 1975, chiến dịch Tây Nguyên đã kết thúc thắng lợi. Ngay đêm hôm đó, từ thành phố biển, sư trưởng Lâm tạm rời đội hình đang ào ạt tiến tiếp xuống vùng đồng bằng miền Trung để nhận lệnh có mặt gấp tại Bộ chỉ huy tiền phương đang đóng cách đó chừng trên trăm cây số. Trực tiếp làm việc với ông là đồng chí tư lệnh trưởng. Bằng nét mặt rất vui, tư lệnh xiết chặt tay ông, vào đề ngay: - Chúc mừng Tây Nguyên, chúc mừng chiến công của sư đoàn đồng chí! Thắng lợi của Tây Nguyên đã mở ra một cục diện mới cho toàn chiến trường. Đà Nẵng, Huế, Lâm Đồng, Phan Rang, Long Thành, Bà Rịa, Nước Trong, Vũng Tàu, Vàm Cỏ Đông, Hậu Nghĩa...đã lần lượt được giải phóng. Thời gian không còn đủ để cho chúng ta được uống cùng nhau một ly rượu mừng đâu. Mệnh lệnh của Quân uỷ trung ương là thần tốc, táo bạo, bất ngờ, chắc thắng giành thời cơ nhanh chóng đi đến trận đánh cuối cùng vào hang ổ kẻ thù. Các quân đoàn mạnh đang được khẩn trương thành lập. Mặt trận Tây Nguyên sẽ được mang tên mới là quân đoàn 3. Cùng với các quân đoàn quân khu khác, quân đoàn 3 từ Tây Nguyên sẽ đột phá vào hướng chính đánh thẳng vào Sài gòn. Trách nhiệm và cương vị của đồng chí kể từ lúc này là tư lệnh phó quân đoàn theo quyết định của trên... Nhận trách nhiệm mới ông không ra vui cũng không ra buồn. Vui vì công việc nặng nề nhất đã tạm xong, vì hướng tiến công đã mở ra mênh mông phía trước và vì ngày thắng lợi đang đến rất gần. Nhưng nỗi buồn lại trì nặng hơn. Cùng một lúc ông đã vĩnh viễn để lại hai đứa con tại vùng đất ấy. Oánh hy sinh do Hơ'Krol báo. Còn Hùng, mãi hai ngày sau, khi kéo được cả hai cái xác từ dưới vực lên, một người thân thiết trong sư đoàn mà ông có ý nhờ cậy xác minh hộ đã báo với ông. " Cả hai họ vẫn ôm chặt nhau thủ trưởng ạ!" Ông đã tưởng mình không gượng lại nổi. Chỉ một đêm thôi mà tóc ông đã bạc trắng hẳn đi. "Hãy vượt lên những nấm mồ mà sống!" Ông đã áp chặt câu nói của một nhà văn Pháp vào trái tim mình mà sao vẫn cứ thấy trái tim tan nát. Và những giờ khắc vật vã ấy, nếu không có Hơ'Krol lúc nào cũng ở bên cạnh thì ông chưa biết mình sẽ sống thế nào. Cô đã biến thành con dâu, đứa con dâu chưa một ngày làm vợ của ông, một người lính, một nữ chiến sĩ cứu thương trong sư đoàn ông. Vậy mà khi chuyển nhiệm vụ mới, ông đã buộc cô phải ở lại. " Cuộc tiến công đang vào hồi nước rút thế này, con không theo kịp được đâu. ở lại Tây Nguyên con cũng góp sức đánh vào Sài gòn, có khi còn góp sức nhiều hơn." Cô không nghe, vẫn đòi đi, đi để trả thù cho anh Oánh. " Bác sẽ trả thù thay cho con, mọi người sẽ trả thù thay cho con, nếu con là con gái bác thì con phải nghe lời...ba." Đến nước ấy thì cô mới chịu ở lại, đeo vào cổ ông một chiếc răng bò tót mà ông nội cô đã cho cô từ lúc cô mới sinh ra để ông tránh khỏi được mọi tai hoạ. Ông nhận và nói thêm:" Bác nhất định sẽ trở lại. ở đây bác còn có những đứa con và bao đồng đội . Bác sẽ trở lại. Ngày thắng lợi, bác sẽ thay thằng Oánh đưa con về thăm quê bác..." Cô khóc và cứ níu chặt lấy tay ông. Nỗi đau thật lạ, tưởng chừng như không chịu được nhưng nếu được chia ra, được san sẻ cho người khác, được nhìn thấy người khác cùng đau với cái nỗi đau của mình như những giọt nước mắt chân thành của cô gái kia, nó sẽ vơi nhẹ đi biết nhường nào. Thần tốc! Đại tá Y'Blim đã đón ông ở cửa rừng. Hai người cha, hai nỗi mất mát, hai người đồng đội chia tay nhau để một người đi một người ở lại, không nói gì, không thể nói gì, chỉ nhìn vào mắt nhau. " Đi đi! - Già nói - Chiêng kồng Tây Nguyên, lòng người Tây Nguyên sẽ luôn ở bên bộ đội. Tui với con Hơ'Krol sẽ đưa cán bộ Oánh vào nhà mồ, đưa cả thằng Y'Tac con tôi vào nhà mồ, sẽ mang chiêng đến đánh bên cạnh nó, sẽ mang rượu cần ra uống với nó. Cứ yên cái bụng mà đi quân đoàn phó à!" Thần tốc! Ba mươi năm chiến tranh, hơi thở của hàng ngàn năm trận mạc, sáng mai đây núi rừng sông suối mới dậy vang điệu kèn xung trận muôn năm có một lần này. Thần tốc! Máu đã đổ ra thế là đủ. Sự hy sinh thế là đã quá dư thừa. Nỗi nén chịu chẳng thể kéo dài thêm được nữa. Khổ đau, mất mát, hy vọng và tuyệt vọng đã cao như núi, dài như sông, các thế hệ cha ông đòi hỏi thế hệ hôm nay phải trả lời. Và những cánh quân duyên hải, những cánh quân sơn cước, những cánh quân đồng bằng, những đoàn quân tiên phong đang trùng trùng điệp điệp tiến về phía trước để tìm câu trả lời. Thần tốc! Nếu hôm qua còn là thời cơ thì hôm nay đã trở thành nhỡn tiền. Gió đang thổi về một hướng, sông đang chảy về một nơi, nắng đang soi về một phía. Thời gian chuyển động, không gian chuyển động, những đoàn quân mang trên vai tình yêu và lòng căm thù chuyển động. Chỉ còn một trận này, không còn một trận nào khác. Cái cột mốc của tự do và giải phóng, của đạo lý và nhân văn đã dựng cao sừng sững ở ngang trời. Thần tốc! Các binh đoàn đổ dốc! Nam quốc sơn hà nam đế cư. Tuyệt nhiên định mệnh tại thiên thư... Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm. Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư... Cả nước lên đường! Đánh một trận sạch không kình ngạc. Non sông mở hội! Đánh hai trận tan tác chim muông...Lịch sử ra quân. Ước mơ ngàn đời. Thời cơ ngàn năm đã kết tủa. Không một thế lực nào có thể ngăn được dòng thác lũ đã phá bờ. Tiến lên chiến sĩ đồng bào...Lời vang vọng bay trên đầu ngọn súng. Táo bạo! Bất ngờ! Chắc thắng! Binh đoàn Tây Nguyên xuất kích! Bỏ lại Kontum, bỏ lại Pleicu, bỏ lại Daklak, bỏ lại những cánh rừng Tây Nguyên miên man màu đất đỏ, bỏ lại những năm tháng chứa biết bao kỷ niệm buồn mà vui, bỏ lại cả những con đường 7, đường 19, đường 21...đã làm nên một tượng đài chiến thắng chất ngất giữa đất trời, cùng với những quân đoàn chủ lực khác, cánh quân quân đoàn 3 với trên ba ngàn xe các loại ào ạt trảy về miền đông nam bộ. Phía trước đã là Đơn Dương, Di Linh, Gia Nghĩa, Kiến Đức, Lộc Ninh, An Lộc, Chơn Thành... Phía trước nữa là Bình Long, Lộc Ninh, là Dầu Tiếng, Củ Chi, Hóc Môn, Trảng Bàng...Địa danh nào cũng là một cứ điểm. Tên gọi nào cũng là một trái núi lửa phải vượt qua. Ôi, những con đường hành quân thần tốc sáng nay sao trời lại đẹp, nắng lại vàng và những cánh rừng cao su sao lại xanh đến thế. Thiên nhiên như cũng xôn xao cùng cái xôn xao, phơi phới của con người. Một ngày bằng hai mươi năm. Một năm bằng cả đời người. Bốn cánh quân làm nên một chiến dịch. Ngàn chiến dịch làm nên một chiến dịch lịch sử mang tên Hồ Chí Minh. Mục tiêu cuối cùng của binh đoàn là sân bay Tân Sơn Nhất, khu Tổng tham mưu, phất cao ngọn cờ quyết chiến quyết thắng của Bác trao cho trên nóc dinh Độc Lập. Kẻ thù vẫn điên cuồng chống cự. Cả một cơ đồ, một chế độ, một giang sơn, một chủ thuyết đã bao năm nay tồn tại, gắn bó dù bằng sự hà hơi của kẻ khác thì mỗi lúc để biến tan thành bọt biển sao đành. Máu vẫn đổ trên từng cây số. Trong thế chẻ tre không cưỡng được vẫn có những đốt tre già rắn có thể làm mòn dao gãy dựa. Đã có biết bao người trai ưu tú ngã xuống trước ngưỡng cửa hoà bình, đã có biết bao người con gái nằm lại trước ánh sáng bình minh. Nhưng những khát vọng chiến đấu và chiến thắng vẫn trào lên, thác lũ, réo gào và vô hồi vô hạn. Lái Thiêu, mảnh đất thơ mộng chỉ cách Sài Gòn mười lăm cây số sáng nay vẫn còn tạm thời tĩnh lặng. Dòng sông Sài gòn vẫn vẳng tiếng bìm bịp kêu âm âm trong lòng nước, trong vườn các loại trái cây vẫn lúc lỉu đòng đưa ra đến sát mí nước và những đôi trai gái yêu nhau đắm chìm nhất vẫn cầm tay nhau thẩn thơ đi giữa một miền lao xao bóng lá. Tại Búng, một cô gái có dáng hình cân đối, hơi gầy, vận áo Bà Ba trắng, nón lá chao nghiêng đi ra từ bến xe, bước chầm chậm theo con lộ tráng nhựa xuôi về cuối thị trấn. Một đoàn xe nhà binh nhấp nhô toàn mũ sắt cuốn bụi phóng qua. Tiếng một tên lính ngồi trên xe đả đớt hét xuống: - Về lẹ đi em gái ơi! Việt Cộng nó sắp đánh tới rồi đó, bọn anh đi làm bia thịt đây, nếu có bỏ xác, em gái đừng khóc nghen! - Chui cha! Cô em ráng giữ mình nhen, đẹp thế kia mà phải làm vợ bọn quỷ Cộng có đuôi có sừng thì uổng quá - Tiếng một tên khác. Cô vẫn đi, khẽ kéo nghiêng vành nón, như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì. Đến một ngôi nhà nằm sâu trong vườn sầu riêng, cô kín đáo nhìn quanh rồi rẽ vào. Một bà má đang bỏm brm nhai trầu ở bậc cửa, vừa thoáng nhìn thấy cô, bà đã đứng dậy sững sờ: - Trời đất! Dung... Dung đó hả con? - Má Hai! - Cô cũng khẽ kêu lên - Con tưởng ai hoá ra là má. - Tưởng? Từ bữa bay đi đến giờ cũng tới hai năm rồi mà không một lần quay lại, lại còn tưởng, tưởng. Bà má mắng yêu rồi vội cầm tay dẫn cô vào nhà. Dung nhìn quanh...Lòng cô chợt nhói đau. Chính ngôi nhà này đêm ấy chú Thanh đã gửi cô ở tạm mà sao cô lại không nhớ ra. - Má ơi! - Cô nghẹn giọng - Chú Thanh hy sinh rồi. - Tao biết - Giọng má cũng trầm xuống - Tao mới nghe tin bữa qua. Tội nghiệp... - Trước khi chết, chú có dặn con tới đây... - Tao cũng biết nhưng không cần nữa. - Con... con không hiểu. Bà má cẩn thận đi ra khép cửa lại: - Kẹt rồi phải khộng? - Dạ, kẹt. Nhưng sao má biết ? - Không biết sao cậu ấy lại dám gửi gắm bay cho tao? Con nhỏ này thiệt... - Phải làm sao bây giờ, má? Con sốt ruột quá! - Có nhiệm vụ mới cho bay đây. - Nhiệm vụ chi đó má?- Mắt cô sáng lên. - Ra công khai. - Công khai? - Công khai thì công khai chớ sao mà bay tròn mắt lên dữ vậy? - Chả lẽ tổ chức không còn tin con nữa sao? - Đừng nghĩ bậy. Tin. Còn khen bay quá xá nữa nhưng cái gì nó cũng có thời của nó, bay đã hoàn thành nhiệm vụ nội gián của bay rồi, gài bay ở lại tiếp không còn tác dụng nữa, có khi còn nguy hiểm. Nhiệm vụ bay bây giờ là đi sát bộ đội chủ lực, sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà các đồng chí ấy cần. - Con hiểu nhưng... - Cách nào để đến với mấy đứa đó chớ gì? Khỏi đi, mấy anh đã có kế hoạch cả rồi. Bây giờ ăn bậy một miếng rồi đi ngủ. Tao đi có chút việc. Có ai vào cứ nói là cháu gái ở quê lên, tên là Ut. - Dạ... Bà má dọn cơm cho cô xong, quơ lấy chiếc nón đi ra đường, cái dáng nhìn đằng sau thật già nua, tất tưởi như cả đời chỉ biết làm bạn với đất đai, cây trái. Đã gần ba ngày ba đêm rồi mà cánh quân chủ yếu của ông vẫn không sao vượt được cái cánh cổng thép phòng ngự ở phía tây Sài gòn này. Từ đây vào Sài gòn chỉ còn chừng trăm cây số nên vẻ như chúng đã dồn hết binh hoả lực vào đây để làm cú phòng ngự cuối cùng. Mà trước hết là vai trò của thằng chỉ huy ngoan cố và khét tiếng là chống Cộng không biết được điều từ đâu đến. Đơn vị đã bị thương vong tới một phần năm quân số. Một phần năm khi cửa ngõ Sài Gòn đã rộng mở phía trước thì là một cái giá phải trả quá đắt. Các cánh quân khác đang tiến ào ạt, cánh quân của quân đoàn ông mà bị chặn lại ở đây ngày nào là làm ảnh hưởng chung đến toàn cục ngày đó. Đang đau đầu thì đồng chí sĩ quan trực ban bước xuống báo với ông là ông có khách. Khách nào, có phải các đồng chí ở Bộ tư lệnh chiến dịch không? Không ạ, một người khách bình thường. Nói tôi đang bận, bảo đồng chí chủ nhiệm chính trị tiếp hộ. Dạ, cô ấy cứ nhất quyết đòi phải gặp đích thân thủ trưởng Lâm. Sao lại là cô, con gái à? Vâng, cô ấy vừa từ vùng địch ra. Một linh tính mách bảo cho ông biết sắp có điều gì xảy ra, ông rời mắt khỏi tấm bản đồ: " Được, mời cô ta vào!" Lát sau, từ cửa hầm một giọng con gái vang lên rành rẽ: - Báo cáo đồng chí tư lệnh phó kiêm tham mưu trưởng quân đoàn, tôi, thượng sĩ Phạm Thị Dung có mặt. Vừa thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, ông đã thấy bủn rủn cả người. Đúng, con bé đang đứng trước mặt ông, quân phục xanh, thắt lưng ngang bụng, nón tai bèo...Phải lặng đi một lúc ông mới cất nên lời: - Dung... Sao con lại ở đây? - Báo cáo tôi đến nhận nhiệm vụ và... Chưa nói hết câu, dường như không nén nổi nữa, cô đã chạy ào đến, ôm chặt lấy ông : - Bác... con đi tìm bác mãi. Trời ơi, sao râu ria bác ra nhiều thế này? - Trời đất - Ông nắm chặt lấy tay cô - Tối qua bác nhận được điện trên sẽ có một cán bộ đặc nhiệm xuống bổ xung để phụ đánh cái cứ điểm này, cứ tưởng một ông to con, râu ria nào ai ngờ lại là con. Sao, con gái có khoẻ không? Công việc của con thế nào mà lại như cô văn công xuống phục vụ bộ đội thế này? Còn... còn ... - Nói chuyện công việc đã bác - Cô quay mặt đi đánh lảng. - ừ, thì công việc nhưng công việc của con là gì khi cả đơn vị của bác đánh cả nửa tuần nay không qua được cái cứ điểm này. - Thì con đến là vì chính cái cứ điểm đó. Bác có nghe nói đến tên chỉ huy ác ôn ở đấy không? - Có nhưng không biết cụ thể. - Con biết... Một đợt pháo hạng nặng rót xuống cắt ngang lời cô gái, cả căn hầm rung lên bần bật, cát bụi rơi xuống đầy cả hai bác cháu... Sáng hôm sau trên con lộ xi măng giăng đầy xe bọc thép và các hàng rào cự mã dẫn đến khu hầm cố thủ của tên tướng chỉ huy cứ điểm có một chiếc xe Zep từ từ bon vào. Trên xe là một nữ trung úy xinh đẹp có cái nhìn rất lơ đãng về phía các ổ đề kháng được chất đầy bao cát nằm rải rác hai bên. Các trạm gác dọc đường sau khi chặn lại, xem xong giấy đều vội mở Barie cho xe cô đi qua. Đến một khu hầm được cấu trúc kiên cố nhất, có nhiều ổ đại liên và xe bọc thép án ngữ xung quanh nhất, cô bước xuống, ung dung đi vào. Tướng Cẩn đã đứng đón cô ở ngay trước cửa, mắt nhìn cô đăm đăm không tỏ dấu hiệu gì. Nở một nụ cười rất tươi, cô nói : - Chúc mừng ông chuẩn tướng đã vinh thăng thiếu tướng! Cô đưa tay ra. Hắn chỉ bắt mà không đưa lên môi. Cô cười: - Chắc ông thiếu tướng vẫn còn giận tôi vì cái chuyện đã không ghé thăm ông tại trang trại mà lại thăm ở đây, giữa đống đổ nát này? Không trả lời, hắn mời cô vào hầm, một căn hầm tuy thấp chật nhưng sáng choang ánh điện và có khá nhiều các loại rượu đắt tiền đặt trên bàn. Hắn rót đưa cô một ly, vẫn im lặng.Cô thoáng nhìn hắn: Gầy hơn, đen hơn, bụi bặm hơn nhưng cũng phong trần đàn ông hơn. Chỉ khác trong đôi mắt Y, đã thoáng thấy có sự mệt mỏi và căng thẳng khác thường. Cô nâng ly rượu: - Chúc mừng cho sự hội ngộ! - Và cho cả lý do cuộc hội ngộ bất ngờ này. Hắn nói tiếp, vẫn nhìn cô thâu thấu. Được thôi, cô đến đây để đánh bài ngửa kia mà. Mà nên đánh ngay từ đầu, đánh khi hắn chưa kịp chuẩn bị, đánh trước khi có những cuộc công pháo từ bên kia dội xuống. Với vẻ mặt và cung cách kia, rất có thể hắn chưa biết cô là ai và như vậy, chuyện của hai bố con cô cho đến nay vẫn được bố giữ kín. Cô thoáng nghiêm nét mặt, ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn: - Chắc thiếu tướng đang muốn biết tôi là ai và tôi vào đây làm gì? - Tôi đang chờ nghe. - Tôi là tình báo viên của phía bên kia. Hắn bất giác hơi ngồi lui lại , tay đặt nhanh vào gầm bàn. Nhưng cô lại đặt cả hay tay lên chống cằm, cười. Giây lâu hắn hỏi, tiếng hỏi hơi hụt giọng: - Tình báo ngay từ trước khi cao nguyên thất thủ? - Vâng, ngay từ ngày đó. - Cô dũng cảm lắm! - Và hôm nay tôi vào đây là vì... - Tất nhiên là không phải vì những kỷ niệm xưa cũ, phải không thưa bà cựu thư ký của tướng tư lệnh - Hắn nheo mắt, nét mặt đã trở về bình thường hơn - Điều bà vừa thổ lộ đã cắt nghĩa tại sao ngày ấy bà lại có một vẻ đẹp huyền bí như vậy. Hèn chi. - Ông vẫn là người nhớ dai về những chuyện có liên quan đến phái nữ. Cám ơn ông. Còn bây giờ, nhân danh người lính, dù bên này hay bên kia, nhân danh người đã từng sống và làm việc với ông, nhân danh những gì đã có giữa chúng ta, nhân danh tất cả, tôi, không, đúng hơn là chúng tôi muốn ông ngừng chống trả. - Lý do? - Thoáng một cái cười nhạt. - Máu hai bên đổ xuống vậy là quá đủ rồi. Đằng nào chúng tôi cũng sẽ thắng, để máu đổ thêm nữa mà làm gì. - Một luận điệu cũ mèm. - Tôi biết ông thiếu tướng đang rất thiếu thông tin. Tôi chỉ xin cung cấp cho ông ba điều. Một, trong khi ông và binh lính của ông đang bỏ xác ở đây thì cái chế độ mà ông bảo vệ ở phía sau kia đã phản bội ông hết rồi. Ông Thiệu đã chính thức từ chức và bí mật cho người sang nước ngoài tìm chỗ cư trú. Chính phủ các ông đang đảy nhau ra làm đại diện để điều đình với chúng tôi về cách thức đầu hàng. Các nhân vật hô hào to nhất về yêu nước, về tử thủ đang tranh nhau vơ vét tiền bạc để chạy ra nước ngoài. - Tiếp tục! - Một vệt máu chạy nhanh trên thái dương hắn. - Hai, tôi biết ông vẫn còn tin và hy vọng vào người Mỹ. Vậy người Mỹ của ông lúc này đang làm gì? Họ đang huy động một lực lượng lớn không quân và hải quân không phải để yểm trợ cho các ông mà chỉ lo lập một cầu hàng không để di tản người Mỹ và người nước ngoài của họ ra khỏi Sài Gòn. Chính tổng thống Pho đã công khai tuyên bố trên giới truyền thông:" Chiến tranh đã kết thúc với người Mỹ, không thể giúp đỡ người Việt Nam được nữa, họ phải tự giải quyết số phận của họ..." - Tiếp đi! - Một vệt máu chạy thẳng vào mắt. - Và ba, tôi muốn nói chuyện sòng phẳng với ông như hai người lính, mặc dù về bề dày quân sự, trước ông tôi chỉ là một con bé hỉ mũi chưa sạch. Bốn phần năm đất đai của các ông đã thuộc về chúng tôi, bốn quân đoàn mạnh và ba quân khu có đủ xe tăng đại pháo của chúng tôi đang từng giờ ép sát Sài Gòn, bên các ông chỉ còn lại không đầy năm sư đoàn và một số các đơn vị lẻ tẻ không còn sức chiến đấu, vậy thử hỏi một vài cứ điểm nhỏ nhoi như của ông đây định lều chết đến bao giờ? - Còn gì nữa không? - Đôi mắt hắn tối xầm xuống. - Tôi chỉ thông tin những điều chính yếu. - Tại sao không phải người khác mà là cô? - Vì tôi có một chút hiểu ông và ông, tôi biết ông cũng có một chút... quý mến tôi. Tôi không muốn ông khi chết đi rồi vẫn trở thành một câu chuyện hài hước về sự cuồng tín thờ nhầm minh chủ trên miệng lưỡi thế gian và tôi cũng muốn ông để lại cái phúc cái đức cho con cháu ông về sau. - Cô bạo mồm lắm! - Tôi chỉ nói sự thật. - Cô không sợ tôi sẽ bắn nát sọ cô? - Nếu sợ thì tôi đã không vào. Hình như có lần ông đã nói, ông không muốn cho cái nhan sắc và cái thân hình... kiều diễm của tôi tới đây sẽ bị huỷ hoại vì hận thù, chỉ tiếc cái gọi là hận thù đó lại chính là ông, một người tôi vẫn cho là có tư cách cầm súng. Hắn im lặng, rời chỗ đứng dậy ra tủ rót một ly rượu mạnh ngửa cổ uống đến ực một cái, vầng trán căng ra... Giây lâu, hắn đột ngột quay lại, mặt rắn đanh : - Để đổi lại tôi sẽ được gì? - Tôi sẽ có dịp được đến thăm cái trang trại có nhiều chim muông cây lá của ông như ông đã có nhã ý mời. Cô mỉm cười. Đôi mắt hắn dán cứng vào cái cười đó như dể cố khui ra một sự thật còn ẩn chìm trong đáy sâu... Một tên sĩ quan bước vào định báo cáo một điều gì đó, hắn chau mày phảy tay. Tên sĩ quan đi ra. Động tác ấy không qua khỏi mắt cô, cô tiến lên một bước, nhìn thẳng vào hắn với cái nhìn buồn buồn nhưng bình thản: - Tôi đã nói xong, vì ông, vì binh lính của ông mà nói, giờ ông có thể hô lính bắn bỏ hoặc treo cổ tôi lên. Hắn nhìn xuống một chút rồi sau đó nhìn lên, mắt như có màng che phủ: - Cô Dung! Cô biết tôi đang nghĩ gì không? - Ông cứ nói. - Tôi vẫn chưa hiểu tại sao một cô gái như cô mà lại có thể nói ra được những lời sắc sảo và tự tin như vậy? Nói thiệt nghen, chính cái đó chứ không hẳn vì những thông báo tin tức hoặc lời hứa bảo mạng của cô vừa rồi đã khiến cho tôi nghĩ rằng chúng tôi đã không còn gì để mất. Hắn ngừng một chút, liếc nhìn ra ngoài rồi đột ngột thay đổi nét mặt: - Bây giờ cô có thể đi. Lính của tôi sẽ đưa cô ra đến tận ngoài vòng rào. Trong ngày hôm nay cô và thượng cấp của cô sẽ nhận được câu trả lời. Tôi cần có thì giờ để suy nghĩ. Nhưng tôi nhắc nè, nếu tôi trả lời thuận là cũng một phần vì cô, vì những suy nghĩ trân trọng của tôi đã có với cô chứ không hẳn vì ba cái đại quân đại pháo nguáo ộp kia đâu. Còn ngược lại...cái đó tôi không biết trước được. - Và thưa ông thiếu tướng! - Một cái mỉm cười thật tươi - Tôi đến với ông hôm nay là vì mối quan hệ quen biết cũ với cá nhân ông chứ tôi không phải và cũng không hề muốn thực thi một ngón đòn mỹ nhân kế. - Tôi hiểu. Hắn lầm lì quay đi. Đến 12 giờ trưa hôm đó, không mất thêm một viên đạn, một giọt máu, cái căn cứ được gọi là cánh cổng thép án ngữ phía tây bắc Sài Gòn đó đã chính thức mở toang. Trong số ba ngàn tù hàng binh được lũ lượt giải ra từ mọi hang ổ cố thủ, rất lạ, người ta không tìm thấy viên thiếu tướng chỉ huy trưởng căn cứ đâu.