- 36 -
Ngày hôm ấy, một ngày cuối tháng tư, cả Sài Gòn bỗng nóng lên dữ dội, nóng đến nỗi người ít nhạy cảm với thời tiết chính trị nhất cũng cảm thấy bão tố đang kéo đến xám xịt cả bàu trời. Riêng chỉ có ngôi biệt thự là vẫn âm thầm chìm trong vòm hoa giấy như hàng bao nhiêu năm nay nó vẫn cứ là một cô đảo, một am chùa quạnh vắng, vô thường không dính líu gì đến mọi biến động của thế sự dung tục ngoài kia. Biệt thự của Huyền Trang. Hai tuần nay bà đã tự giam mình trên căn gác xép mà các cửa chính cửa sổ đều được che rèm, đóng kín như không để cho một chút âm thanh, một chút tia nắng nhỏ nhất lọt vào. Cũng hai tuần nay bà chỉ ăn chay niệm phật, sáng sáng ông già giúp việc lặng lẽ bưng lên cho bà một lát bánh mỳ, một chén đậu hũ, vài trái chuối, cốc nước sôi để nguội rồi lại lẳng lẽ đi xuống. Bà đã thoát ra khỏi các nhu cầu tối thiểu về vật chất. Nhờ vậy mà tâm hồn bà được chìm trong cõi âm âm mê mê mà chính bà cũng có lúc không biết mình đang ở đâu, mình đang làm gì, nghĩ gì nữa. Chỉ có tan chảy, hoà tan và trắng xoá một vùng rang rang ở trước mắt. Bà không nhìn thấy gì hết cho nên bà đang có dịp để nhìn rất sâu vào lòng mình. Một tấm lòng mong đợi cồn cào và khát khao một cái gì đó vô cùng bình dị và cũng vô cùng thân thiết. Bà không nghe thấy tiếng súng nổ gần dần, tiếng gió thổi ngoài vườn, tiếng sóng vỗ ngoài sông nhưng lại rất mẫn cảm với mọi thứ tiếng lanh canh của cánh cửa. Bà đang chờ. Chờ khốn khổ khốn nạn. Chính vì không đủ kiên nhẫn để chờ nên bà phải chìm vào cửa phật để tìm quên.Nhưng càng chìm bà lại càng không thể quên được cái gì hết. Cả một cuộc đời nhọc nhằn những ngọt bùi, cay đắng, yêu thương và đau khổ cứ lần lượt hiện về trong nhang khói. Bà đang cháy lòng đợi nghe một tiếng bước chân nhảy hai bậc cầu thang một của đứa con trai, một tiếng gọi má trong vắt của đứa con gái. Chúng nó lớn cả rồi, có thể đủ lông đủ cánh có thể làm được việc này việc khác cả rồi nhưng đối với bà, người mẹ, chúng vẫn chỉ là hai đứa trể mới lớn và sắp sửa chạy về kêu váng đòi mẹ ơi con đói lắm rồi đây này, mẹ ơi con Dung nó láo lắm, mẹ ơi anh Hùng cứ bắt nạt con, mẹ ơi... Nhưng vẫn chỉ có tiếng gió thiếng sóng lao xao đáp lại lòng bà. Bà cũng thấp thoáng nghĩ đến người ấy. Nghĩ thôi chứ thực lòng bà đâu có dám mong. Bà có tội với ông ấy. Bà đã chỉ vì một chút nhẹ dạ, cả tin và giận hờn mà vội nghĩ ác, oán trách, vội rời bỏ người ta. Mãi sau này khi đã vào đây, tại một trong những ngày buồn nhất, cậu Thanh cậu ấy đã nói hết sự thật về ông. Thì ra ông đâu có tình phụ bà mà chính bà đã tình phụ ông. Đứa trẻ ấy chỉ là một đứa bé mà ông ấy cưu mang khi mẹ nó không còn và khuôn mặt cô thôn nữ chít khăn mỏ qụa lấp ló đằng sau chỉ là khuôn ảnh vô hình. Chắc ông buồn bà lắm và tới đây nếu ông có thể vào được trong này như cậu ấy nói thì chắc gì ông đã nhìn lại bà. Thôi thì không nhìn lại cũng không sao, tội bà làm bà chịu, bà đâu có dám trách móc chi ai, bà chỉ mong ông nhìn nhận thằng Hùng, nhìn nhận nó là giọt máu của ông rồi tìm cách đưa nó trở về đường quang lối thẳng là bà vui lắm rồi, bà có thể nhắm mắt được rồi. Nhưng rồi bà cũng không thể chìm mãi được trong cái trạng thái nửa thức nửa ngủ mê mệt của mình. Những trái Cà - nông nổ rất gần, những đoàn xe bọc thép nghiến rất sát đã làm căn gác xép của bà rung lên. Bà choàng tỉnh. Thần phật và cõi tĩnh biến mất. Đến đợt pháo thứ hai nổ ngay sau vườn thì bà đứng vụt dậy, chạy lao xuống gác. Ông già giúp việc không còn đấy. Có lẽ cũng giống như bà, ông cũng muốn đi tìm những đứa con. Bà ngã người xuống ghế, rên lên: - Dung ơi... Hùng ơi...Các con ơi! Lúc này hai đứa đang ở đâu? Bom đạn đầy trời thế này sao không có đứa nào chạy về với mẹ...Mẹ chết mất! Các con bảo mẹ phải làm gì bây giờ đây?... Vẻ như câu nói ấy đã được lặp đi lặp lại quá nhiều lần nên chính bà cũng chả thấy còn có ý nghĩa gì nữa, bà từ từ quay lại, hướng mặt ra cửa, con mắt đau đáu dõi nhìn về phương bắc, lầm rầm nói tiếp những điều không thể không nói trong sâu thẳm lòng mình: - Ông Lâm ơi...Tôi có tội với ông. Tôi đã không giữ được thằng Hùng đi theo con đường của ông. Tôi sợ quá... Cái nghiệp chướng này xin ông hãy đổ lên một mình đầu tôi.. ông hãy tha cho nó... Nước mắt lưng tròng, bà đi trở lại căn gác. Thời gian nặng nề trôi qua... Chợt có tiếng gõ cửa khá mạnh như tiếng gõ của định mệnh vang lên chát chúa. Bà thoắt rùng mình. Chân tay run bắn lên. Trời! Nó đấy ư? Chúng nó đấy ư? Bà chưa kịp chạy ra mở cửa thì tướng Tuấn đã ào vào như một bóng ma, phờ phạc, mất hồn, áo quần rách rưới, bẩn thỉu. Hắn đứng lặng nhìn vào bà một lúc lâu, rất lâu như cái nhìn từ kiếp trước hiện về rồi trước đôi mắt hoảng sợ xen một chút thảng thốt của bà, hắn nói, đôi môi khô xác, tiếng nói khàn đặc, âm u, não nuột như vọng lên từ dưới mồ: - Hết! Hết tất cả rồi!...Huyền Trang, như lời hẹn, trước khi chết, tôi về đây với em. Sống không được ở cạnh em, chết tôi sẽ ở bên em. Thiếu phụ hốt hoảng hỏi: - Thế... thế con Dung đâu? Thằng Hùng đâu?... Ông có nhìn thấy chúng nó ở đâu không? - ở đâu ư? - Hắn khẽ rùng mình một cái rồi cười chát đắng - Nếu tôi biết chúng nó ở đâu! Cuộc đời đen bạc, cuộc chiến khốn nạn, chúng nó còn ở đâu được nữa? Và tôi, chính tôi cũng không biết tôi đang ở đâu đây. Hắn lừ lừ tiến lại. Người đàn bà lùi dần... Rồi bất ngờ hắn quỳ sụp xuống, hai tay đưa ra định ôm lấy chân bà, bị trượt, bèn hạ thõng xuống, tiếng nói càng trở nên bi ai: - Trang...Có đúng là em đang ở trước mặt tôi đây không?...Có đúng là em vừa nói đó không?... Vậy mà đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi. Hai mươi năm ấy không lúc nào tôi không nghĩ về em... chỉ nghĩ về một mình em...- Hắn lết đầu gối tiến đến gần hơn. - Ông Tuấn...Ông đừng làm thế. Ông đứng dậy đi. - Nếu tôi còn có thể đứng được - Hắn rên lên - Hết rồi! Hết tất cả rồi! Hết binh đao, hết hoài bão, hết chế độ, hết mọi khổ đau vui buồn, hết tất... Chỉ có em là còn lại, vẫn đẹp, vẫn bí hiểm kiêu sa và vẫn độc ác. Độc ác cho đến tận bây giờ...Chính vì sự độc ác ấy mà tôi đã thành ra một kẻ khốn nạn như thế này. Tôi... hận em, càng hận lại càng không thể quên được em... Và có lẽ cũng không còn gì để nói với em nữa. Chấm hết! Vĩnh biệt em, vĩnh biệt tất cả! Vĩnh biệt cõi đời chó má này! Nói xong, như kẻ mộng du tội tình, hắn lảo đảo đi lên gác. Lên đến lưng chừng, hắn còn quay lại, nói như không phải để mà nói: - Dung... nó vẫn còn sống. Con bé nó rất giống em. Hắn lên hẳn. Thiếu phụ vẫn đứng chết sững, con mắt chưa hết vẻ bàng hoàng... Đột nhiên cả toà nhà bỗng chao nghiêng, rung giật. Từ đâu đó trên không trung, dưới mặt đất đang có những con sóng thuỷ triều cồn lên, ập đến vỗ sóng gầm gào ngay dưới cổng nhà bà, tràn qua, rú rít, đánh thốc vào từng ngóc ngách, chồm lên các ngã ba ngã tư, tung bọt vào từng ô cửa, ù ù cuốn phăng đi hết thảy những gì dám cản đường nó. Trời ơi! Bà loáng choáng bịt chặt lấy đầu. Cái gì thế này? Chả lẽ trời đã sai thiên binh quỷ sứ xộc xuống để báo ngày tận thế cho thập loại chúng sinh đấy ư? Phải chăng đã đến thời khắc loài người độc ác phải đền trả cho những sai lầm, tội lỗi mình gây ra quá nhiều? Và cái con người kia, cái người đàn ông rách rưới và đầy tội lỗi kia một mình mò tới đây để đền trả trước mắt bà, ông trời bắt bà phải chứng kiến. Hoảng sợ tột cùng, bà vội lao ra đóng chặt thêm các cửa thì chợt nhìn thấy một chiếc xe gì lạ lắm, nó không giống với bất kỳ những xe nhà binh nào mà bà thường gặp, tách khỏi dòng xe dòng người đang cuồn cuộn băng về phía trước, đỗ xịch ngay dưới cổng rồi từ trên xe có những bóng người lầm bụi nhảy xuống, đi nhanh vào... Chết rồi! Người nhà trời đến thật rồi. Bà chợt nghĩ đến người đàn ông đang ở trên gác kia. Trời ơi! Dù sao giữa bà và con người ấy cũng có một sợi giây chăng nối vô hình...Bà bước vội trở vào. Nhưng vừa tới chân cầu thang, một tiếng nổ đanh, khô tiếp liền tiếng một thân người đổ vật rất nặng từ trên đó vang xuống đã làm bà sựng lại, thốt kêu lên một tiếng rồi lả người vào lan can. Vừa lúc ông Lâm và Dung mở toang cửa ào vào. Một vạt nắng chói chang cùng với những âm thanh cuồng nộ cũng ào vào. Mẹ!...Cái tiếng gọi thân yêu, cái tiếng gọi bà đã mong chờ mòn mỏi bao lâu nay vang lên. Chấp chới một lúc bà mới nhận ra, nhận ra cả cái hình hài người đàn ông quá đỗi thân thuộc đứng phía sau cô. Bà chết sững, một chút nữa thì té sỉu nếu như cô con gái không vội sà đến bên mẹ, ôm chặt lấy mẹ, cuống quýt đỡ mẹ ngồi xuống. Ông Lâm cũng đứng lặng, đôi môi tím tái mấp máy muốn nói mà không nói được, chỉ đau đáu nhìn vào mắt bà. Bà đã hơi tỉnh lại, sự việc trần trụi vụt hiện về, đáng lẽ phải làm một cử chỉ gì đó thì bà lại đưa ngón tay run rảy chỉ lên trên gác, rồi trước hơi ấm của đứa con cũng như sự hiện diện quá bất ngờ của người đàn ông hơn hai mươi năm mới gặp lại kia, bà bấu chặt lấy cô, nước mắt chảy tràn ra, cất tiếng, cái tiếng nói như hờn giận, như khổ đau, như oán thán của nhiều năm tích nén: - Ông Lâm... Bao nhiêu năm nay ông đã đi đâu để bây giờ mới đến... Tuấn, ông Tuấn, người anh em, người bạn thuở thiếu thời của ông đang ở trên đó... Thoáng hiểu ra, ông Lâm vội lao lên...Nhưng chỉ đến cửa buồng ông đã dừng sững. Tên lãnh chúa Tây Nguyên, tên tướng tư lệnh cao nguyên trung phần Phạm Ngọc Tuấn, thằng Tuấn bạn học ngày nào đã chết gục trên ghế, một vết máu rỉ ra từ thái dương chảy xuống nền nhà và bàn tay thiếu ngón út đang rơi thõng xuống mặt sàn. Đôi mắt hắn vẫn mở trừng trừng nhìn về phía ông như muốn hỏi sao bây giờ ông mới đến, ông còn đến đây để làm gì...Đứng ở chân cầu thang, cô gái nhìn lên chỉ thấy cái lưng của ông Lâm ngay đơ rồi hơi gù xuống cùng với tiếng nói thoát ra từ lồng ngực tức nghẹn: - Tôi lại đến chậm rồi... Câu nói đó khiến cô gái thoắt nhợn người rồi cũng chạy à lên. Đến nơi, toàn thân cô bỗng nhủn ra, tê liệt, nét mặt để lộ sự kinh hoàng và đau đớn khôn tả. - Cha... Cả bàu trời, cả mặt nước ngoài kia chỉ còn vọng lên cái tiếng thét đau đớn ấy của người con...Tiếng thét vỡ oà, thăng hoa, ngào trộn thành muôn tiếng hò reo vang trời dậy đất của muôn triệu những người dân thành phố mang tên Bác đang đổ ra đầy đường đầy phố với cờ hoa, băng rôn, biểu ngữ rợn rợp để chào đón các đoàn quân tiến vào giải phóng cái mảnh đất cuối cùng này, chính thức chấm dứt cuộc chiến tranh dai dẳng kéo dài suốt ba mươi năm trên toàn cõi Việt trong khúc ca khải hoàn rộn rã mà âm hưởng đầu tiên là tiếng kồng linh thiêng, tiếng kồng định mệnh vọng vang từ miền rừng Tây Nguyên xanh.