Chapter 4 Đón Dâu
Niềm hân hoan sau đêm hội Vọng Nguyệt vẫn còn vương vấn khắp làng Bích Sơn. An Nhiên ôm chặt chiếc Phật ngọc nhỏ mà Hoàng Minh trao, cảm nhận hơi ấm từ ngọc lan tỏa. Đó không chỉ là món quà, mà còn là lời ước hẹn về một tương lai hạnh phúc, giản dị và bền chặt mà nàng hằng mơ ước.
Những ngày tiếp theo, cả hai gia đình tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại. Tiếng chày giã gạo, tiếng thoi đưa lạch cạch xen lẫn tiếng cười nói rộn ràng. An Nhiên cùng mẹ khéo léo thêu thùa từng đường kim mũi chỉ lên chiếc áo cưới và những vật dụng hồi môn, mong muốn mang theo sự tinh tế của mình về nhà chồng. Nàng thường xuyên ngồi bên khung cửa sổ, mơ màng về cuộc sống mới, về những buổi sáng cùng Hoàng Minh thức dậy, cùng nhau ngắm bình minh trên sông Tiên.
Cùng lúc đó, Hoàng Minh cũng không ngừng nghỉ. Chàng miệt mài bên xưởng gỗ, chăm chút từng thớ gỗ để tạo ra những vật dụng đầu tiên cho tổ ấm. Một cái bàn ăn nhỏ, hai chiếc ghế tựa lưng thoải mái, và một chiếc tủ nhỏ xinh đựng đồ may vá cho An Nhiên. Mỗi nhát đục, chàng lại hình dung ra nụ cười của nàng, và điều đó tiếp thêm sức mạnh cho chàng. Cha mẹ chàng cũng tất bật quét dọn, sửa sang nhà cửa, chuẩn bị mâm cỗ. Dù mệt mỏi, nhưng ai nấy cũng đều cảm thấy lòng mình tràn ngập niềm vui.
Sáng sớm ngày lành tháng tốt, không khí ở nhà Hoàng Minh rộn ràng hẳn lên. Tiếng gà gáy vang, tiếng người cười nói, tiếng chân bước thoăn thoắt từ trong ra ngoài. Sân nhà được quét dọn phong quang, trải chiếu hoa văn rực rỡ, treo đèn lồng đỏ thắm khắp các cột nhà, rực rỡ sắc màu. Mùi hương của lá chuối gói bánh, mùi xôi gấc thơm lừng, mùi rượu nếp nồng nàn lan tỏa khắp ngõ, quyện vào làn sương sớm, báo hiệu một ngày vui đang đến.
Ở nhà An Nhiên, không khí cũng không kém phần tưng bừng nhưng pha chút bịn rịn. An Nhiên được mẹ và các cô dì giúp sửa soạn. Nàng khoác lên mình chiếc áo cưới đỏ tươi, tự tay thêu những họa tiết phượng hoàng và hoa sen tinh xảo. Mái tóc đen nhánh được vấn cao, cài thêm chiếc trâm bạc mà mẹ nàng đã tặng, cùng chiếc Phật ngọc nhỏ lấp lánh ẩn sau vạt áo, gần sát trái tim. Nàng nhìn mình trong gương đồng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt long lanh vừa háo hức, vừa bẽn lẽn.
Mẹ nàng, bà Hai, khẽ vuốt ve mái tóc con gái, mắt rưng rưng. "Con gái ta lớn thật rồi. Từ nay là về nhà người ta, phải biết chăm lo cho chồng, cho gia đình chồng. Nhớ lời mẹ dặn, vợ chồng phải luôn hòa thuận, yêu thương nhau. Có gì thì nhỏ to với nhau, đừng để bụng mà sinh ra xa cách. Cố gắng mà giữ gìn hạnh phúc con nhé."
An Nhiên quay lại ôm lấy mẹ, giọng nghẹn ngào. "Con nhớ hết lời mẹ dặn. Con sẽ cố gắng làm một người vợ hiền, dâu thảo. Mẹ ở nhà cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Con sẽ về thăm mẹ thường xuyên." Nàng nức nở trong vòng tay mẹ, cảm nhận hơi ấm và sự bịn rịn không muốn rời xa.
Tiếng pháo tép nổ giòn giã từ đầu làng báo hiệu đoàn rước dâu của nhà trai đã đến. Tim An Nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Nàng hít thở thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng nhìn thấy bóng Hoàng Minh từ xa, chàng mặc bộ áo the xanh thẫm, dáng người cao lớn, vẻ mặt rạng rỡ và có chút hồi hộp không kém. Ánh mắt hai người giao nhau, một tia điện xẹt qua, không cần lời nói, chỉ có sự thấu hiểu và tình yêu đong đầy.
Hoàng Minh bước vào, ánh mắt chàng chỉ dõi theo An Nhiên. Chàng đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Bàn tay chàng ấm áp, vững chãi, như một lời hứa sẽ luôn che chở nàng. An Nhiên cảm thấy lòng mình thật bình yên khi bàn tay chàng siết nhẹ. "Nàng đã sẵn sàng chưa, An Nhiên?", Hoàng Minh khẽ hỏi, giọng chàng trầm ấm.
An Nhiên khẽ gật đầu, nở một nụ cười rạng rỡ. "Thiếp sẵn sàng rồi, Hoàng Minh." Nàng cảm thấy một sức mạnh mới mẻ trào dâng trong lòng.
Đoàn rước dâu về đến nhà Hoàng Minh. Bước qua cổng chào kết hoa sen, An Nhiên cảm nhận một cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thuộc. Đây sẽ là tổ ấm mới của nàng, nơi nàng sẽ cùng chàng xây dựng hạnh phúc. Dưới sự chứng kiến của trưởng làng, ông bà tổ tiên và đông đảo bà con lối xóm, nghi lễ thành hôn chính thức bắt đầu. Mấy đứa trẻ con trong làng, mặc quần áo mới, chạy loanh quanh khắp sân, tiếng cười khúc khích của chúng hòa vào không khí tưng bừng của đám cưới, tạo nên một khung cảnh đầy sức sống và hạnh phúc.
Hoàng Minh và An Nhiên cùng nhau bước đến bàn thờ gia tiên, trầm hương nghi ngút, ánh nến lung linh. Họ thành kính cúi đầu lạy tạ ông bà tổ tiên, mỗi cái cúi lạy là một lời hứa sẽ sống trọn đời bên nhau, sẽ gìn giữ và phát huy truyền thống gia đình. Đó là một khoảnh khắc trang trọng, thiêng liêng, khiến cả không gian như lắng đọng lại.
Sau đó, đôi uyên ương quay lại, cùng nhau dâng trà lên cha mẹ hai bên. Ông Ba và bà Tư nhìn con trai và con dâu với ánh mắt mãn nguyện. Bà Hai nắm tay con gái, nước mắt lưng tròng nhưng miệng vẫn mỉm cười, còn ông Hai thì vỗ vai Hoàng Minh, ánh mắt đầy tin tưởng và tự hào. Tiếng cười nói của mọi người vang lên rộn rã, nhưng vẫn pha lẫn vẻ nghiêm túc, trang trọng của một nghi lễ quan trọng.
Đến nghi lễ giao bôi, Hoàng Minh rót đầy hai chén rượu nếp thơm lừng. Chàng đưa một chén cho An Nhiên, ánh mắt chàng nhìn nàng đầy trìu mến. "An Nhiên... Nàng có bằng lòng cùng ta đi hết quãng đời còn lại, dù sướng khổ, bệnh tật hay khỏe mạnh, đều không rời không bỏ?" Giọng chàng vang lên dõng dạc, rõ ràng, thể hiện sự chân thành và kiên định.
An Nhiên nhìn chàng, đôi mắt nàng ánh lên sự xúc động, khóe mi ướt lệ. Nàng khẽ gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết, "Thiếp... thiếp bằng lòng. Thiếp nguyện ý cùng chàng vượt qua mọi khó khăn, cùng chàng xây dựng tổ ấm, trọn đời trọn kiếp không đổi thay." Nàng cảm thấy trái tim mình đập mạnh mẽ, từng lời nói từ đáy lòng mình.
Hai người cùng đưa chén rượu lên môi, uống cạn. Đôi môi họ khẽ chạm vào nhau khi trao chén, một nụ hôn nhẹ nhàng, ngọt ngào như lời thề nguyện son sắt: trọn đời trọn kiếp bên nhau. Ánh mắt họ trao nhau chan chứa yêu thương và hạnh phúc vỡ òa, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hai người. Tiếng vỗ tay và reo hò vang dội khắp sân, chúc phúc cho đôi uyên ương. Mấy đứa trẻ con thấy vậy cũng reo lên, vỗ tay theo người lớn, vui vẻ chạy nhảy xung quanh.
Buổi tiệc cưới diễn ra ngay tại sân và trong ngôi nhà ấm cúng của Hoàng Minh. Những chiếc bàn tre được kê dài, bày biện đủ các món ăn dân dã mà đậm đà hương vị quê nhà. Từ gà luộc lá chanh, cá hấp gừng thơm nức, đến canh măng nấu sườn đậm đà, hay nem chua, bánh phu thê ngọt ngào, tất cả đều được chế biến bằng cả tấm lòng của bà Tư và các cô dì, chú bác.
Bên chiếc bàn lớn nhất, Hoàng Minh cùng những người bạn thân thiết nhất của mình là Thành, Hùng, và Long cụng ly không ngớt. Thành, người bạn chí cốt, cười tít mắt, liên tục pha trò. Hùng, người thợ mộc cùng xưởng, thì liên tục nhắc lại những kỷ niệm "oanh liệt" thời còn trẻ của Hoàng Minh. Còn Long, người bạn chài lưới, thì liên tục nâng chén chúc mừng, hứa hẹn sẽ mang cá tươi ngon đến biếu tân hôn.
"Hoàng Minh này! Cuối cùng cũng yên bề gia thất rồi nhé!". Thành nói lớn, giọng đầy phấn khích, khuôn mặt đã ửng đỏ. "Nhớ ngày xưa mày cứ suốt ngày vùi đầu vào gỗ, tao cứ tưởng mày ế vợ đến già chứ! Ai dè nay lại rước được An Nhiên về dinh, đúng là diễm phúc lớn lao! Mai mốt nhớ đãi anh em tụi tao bữa nhậu nữa đó!"
Hoàng Minh cười lớn, nâng chén rượu. "Mày nói quá rồi Thành! Có An Nhiên là do phúc của tao đó! Nào, cạn ly này! Cảm ơn các huynh đệ đã đến chung vui và đã luôn bên cạnh ta! Sau này có gì cứ đến nhà tao, coi như nhà mình.
Vợ tao khéo tay, nấu ăn ngon lắm!" Chàng dốc cạn chén rượu, rồi quay sang Hùng. "Hùng này, sau này có đồ gỗ gì cần sửa hay đóng mới, cứ ghé nhà tao nhé! Vợ tao khéo tay lắm, sẽ thêu tặng mày mấy cái túi thơm!"
Hùng cười phá lên. "Được thôi! Nhớ đó nha! Vậy là tao có đồ dùng xịn xò rồi! Mà này, thằng Minh, dạo này mày có thấy... à thôi, hôm nay ngày vui, không nói chuyện linh tinh." Hùng khẽ liếc nhìn Long, Long cũng nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ lắc đầu cười.
"Thằng Hùng lại giấu nghề rồi!". Long lên tiếng, giọng hơi say. "Thôi bỏ qua chuyện đó đi! Nào, cạn thêm một chén nữa! Chúc hai vợ chồng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử, nối dõi tông đường cho làng Bích Sơn này! Khi nào có con, tao sẽ dạy nó cách quăng lưới bắt cá. Đảm bảo đứa nào cũng khỏe mạnh như trâu!"
Ba người bạn đồng loạt cụng ly, rồi dốc cạn chén rượu. Hoàng Minh cảm thấy lòng mình tràn ngập sự ấm áp và tình cảm từ những người bạn thân thiết.
Ở một góc sân khác, cha của An Nhiên, ông Hai, cùng ông Ba (cha Hoàng Minh), và mấy người đàn ông lớn tuổi trong làng đang có một buổi "nhậu tới bến" thực sự. Mấy vò rượu nếp thơm lừng được mang ra, liên tục được rót đầy vào những chiếc chén sành cũ. Tiếng cụng chén chan chát, tiếng cười nói sang sảng vang vọng khắp sân, át cả tiếng nhạc hội. Men rượu đã thấm, những câu chuyện cũng bắt đầu cởi mở hơn, đủ cả chuyện làng, chuyện nghề, chuyện con cái, và cả những bí quyết "gia truyền".
Ông Ba, mặt đỏ bừng vì men rượu, vỗ vai ông Hai. "Này ông Hai, từ nay chúng ta thành thông gia rồi nhé! Tôi cứ ngỡ thằng Minh nhà tôi nó mải mê điêu khắc gỗ, chẳng đoái hoài gì chuyện vợ con. Ai ngờ nó lại rước được con gái ông về làm dâu, đúng là phúc đức ba đời nhà tôi. May mà nó chịu khó, chứ cái tính mê gỗ của nó thì có khi cả làng không ai rước đâu! Nhờ có An Nhiên, nó mới chịu mở lòng đó!" Ông Ba cười ha hả, rồi dốc cạn chén rượu.
Ông Hai cũng đã ngà ngà say, nhưng vẫn tỉnh táo đáp lời, giọng đầy tự hào. "Tôi cũng đâu ngờ con An Nhiên nhà tôi nó lại lọt vào mắt xanh của thằng Minh ông chứ! Con bé nó cứ tưởng nó khéo giấu, ai dè cả làng ai cũng biết tỏng cái tính mê thằng Minh của nó rồi. Ngày nào nó cũng lén ra sông nhìn thằng Minh làm việc đó thôi. Hai đứa nó đúng là trời sinh một cặp. Thằng Minh nhà ông tuy ít nói, nhưng thật thà, chăm chỉ, tôi tin con bé nó sẽ được nhờ. Nào, cạn chén này! Chúc mừng hạnh phúc hai đứa nhỏ, và chúc tình thông gia của chúng ta ngày càng bền chặt!"
"Cạn!". Cả nhóm đàn ông đồng thanh hô vang, rồi dốc cạn chén rượu, tiếng cười sảng khoái lan xa. Lão Cả, người già nhất làng, nhấp một ngụm rượu, mắt híp lại. "Tôi đã sống gần tám mươi cái xuân rồi, chưa thấy đám cưới nào mà vui vầy, đầm ấm như đám cưới thằng Minh với con An Nhiên này. Nhìn tụi nhỏ hạnh phúc, lòng già tôi cũng thấy mát ruột. Thôi thì phận làm cha mẹ, chỉ mong con cái được như vậy là đủ rồi."
Ông Tám, vốn tính hài hước, ghé tai ông Ba nói nhỏ, nhưng giọng đủ lớn để cả bàn nghe thấy. "Này ông Ba, đêm nay là đêm tân hôn của thằng Minh đó. Ông có dặn dò gì nó chưa? Hay là để tôi chỉ cho nó mấy chiêu của thời trai trẻ của tôi đây? Đừng để nó lúng túng rồi làm mất mặt cha mẹ nhé! Kẻo mai mốt lại bị con dâu mách vốn thì khổ!" Ông Tám nháy mắt tinh quái, khiến cả bàn bật cười ầm ĩ.
Ông Ba đỏ mặt, vội xua tay. "Này ông Tám! Ăn nói bậy bạ! Trẻ con nó nghe thấy bây giờ! Tôi đã dặn dò nó kỹ lắm rồi. Thằng Minh nhà tôi nó tự biết lo liệu mà!" Mặc dù miệng mắng, nhưng ông Ba cũng không giấu được nụ cười tủm tỉm và ánh mắt tự hào nhìn về phía con trai.
Ông Hai, sau khi cười vang, lại vỗ vai Hoàng Minh khi chàng ghé qua rót rượu. "Thằng rể quý! Con cứ thoải mái đi. Hôm nay là ngày vui của con mà. Cứ vui hết mình. À, mà này, nhớ chăm sóc con gái ta cho tốt vào đó! Con An Nhiên nó vốn được chiều, con đừng có mà bắt nạt nó! Đừng để nó phải khóc đó nha!" Ông Hai giả vờ nghiêm mặt, rồi lại phá ra cười, "Mà ta nghe nói, cái thằng Minh này tay nghề gỗ giỏi lắm, nhưng có khi... làm chồng còn giỏi hơn làm thợ ấy chứ! Ha ha ha! Cứ cố gắng sinh cho ta mấy đứa cháu bụ bẫm là được rồi!"
Hoàng Minh gãi đầu, cười bẽn lẽn. "Dạ, con biết rồi ạ! Con sẽ chăm sóc An Nhiên thật tốt, cha đừng lo ạ. Con sẽ cố gắng để nàng không phải buồn một ngày nào, và sẽ cố gắng để cha mẹ sớm có cháu bế ạ." Chàng khẽ liếc nhìn An Nhiên đang mỉm cười từ xa, lòng ngập tràn hạnh phúc và quyết tâm.
Buổi nhậu kéo dài đến tận khuya, trong không khí tưng bừng và say sưa. Những câu chuyện làng, chuyện nghề, những kỷ niệm thời trai trẻ, và cả những lời dặn dò, chúc phúc chân thành cứ thế tuôn ra không dứt. Hoàng Minh thỉnh thoảng lại chạy ra rót thêm rượu cho cha và các bác, rồi lại vội vã quay vào tiếp khách cùng An Nhiên. Ai nấy đều cảm thấy một sự gắn kết sâu sắc, một tình cảm gia đình và tình làng nghĩa xóm ấm áp bao trùm trong đêm vui này.
Khi đêm đã thật khuya, ánh trăng vằng vặc chiếu rọi đỉnh đầu, khách khứa dần thưa thớt rồi về hết, chỉ còn lại những ánh đèn lồng còn lại lấp lánh trong sân, và mùi hương rượu thoang thoảng trong gió. Tiếng cười nói của những đứa trẻ đã dần chìm vào giấc ngủ, nhường chỗ cho sự yên tĩnh của đêm khuya. Hoàng Minh dìu An Nhiên về phòng tân hôn. Căn phòng nhỏ được trang hoàng ấm cúng, chiếc giường phủ chăn đệm thêu đôi chim uyên ương rực rỡ, nến sáp ong tỏa hương dịu nhẹ, lãng mạn. Ánh trăng rằm theo khe cửa sổ rọi vào, vẽ nên những vệt sáng bạc trên nền nhà.
An Nhiên khẽ đưa tay chạm vào chiếc Phật ngọc nhỏ trên cổ, cảm thấy sự bình yên lan tỏa trong lòng. Nàng quay lại nhìn Hoàng Minh, đôi mắt nàng ánh lên sự e ấp, chút ngượng ngùng của người con gái mới về nhà chồng, nhưng cũng tràn đầy tin yêu và phó thác.
"Hôm nay thiếp hạnh phúc quá, Hoàng Minh ạ". An Nhiên nói, giọng nàng dịu dàng, đôi má ửng hồng. Nàng khẽ cúi đầu, bàn tay đan nhẹ vào nhau, một cử chỉ đầy nữ tính.
Hoàng Minh khẽ mỉm cười, tiến đến bên nàng. Chàng nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, ánh mắt chàng tràn đầy yêu thương và trìu mến. "Chỉ cần nàng hạnh phúc là ta mãn nguyện rồi, An Nhiên. Từ nay, nàng chính là người vợ của ta. Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng tổ ấm này, cùng nhau đi qua mọi bão giông của cuộc đời, cùng nhau già đi trên mảnh đất này."
Chàng khẽ vuốt ve mái tóc nàng, rồi từ từ gỡ bỏ chiếc trâm bạc. Mái tóc dài của An Nhiên buông xõa xuống vai, mềm mại như dòng suối. Hoàng Minh cẩn thận cởi bỏ khăn voan trên đầu nàng, khuôn mặt An Nhiên càng thêm xinh đẹp, thanh thoát dưới ánh nến và ánh trăng, đôi mắt nàng khẽ nhắm lại trong giây lát, cảm nhận sự dịu dàng từ bàn tay chàng.
Đêm dần về khuya, tiếng côn trùng rả rích ngoài vườn, cùng tiếng gió rì rào qua khóm tre. Ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng sáng rõ, như đang chứng giám cho lời thề ước của đôi lứa. Trong căn phòng ấm áp, hai trái tim đã hòa làm một, mở ra một chương mới của cuộc đời. Hạnh phúc và tình yêu trọn vẹn dường như lấp đầy mọi khoảng trống.
An Nhiên nép mình trong vòng tay Hoàng Minh, cảm nhận sự ấm áp và bình yên. Họ thì thầm những lời yêu thương, những ước mơ về tương lai, về một mái nhà nhỏ với tiếng cười con trẻ. Đêm động phòng dưới ánh trăng là khởi đầu cho một cuộc sống mới, giản dị nhưng tràn đầy tình yêu và hy vọng. Ánh nến lung linh, soi rọi hai bóng hình hòa vào nhau trên vách tường, vẽ nên một bức tranh về hạnh phúc và sự gắn kết.