Chapter 5 Thánh Chỉ
Những ngày đầu sau đám cưới, căn nhà nhỏ của Hoàng Minh và An Nhiên tràn ngập tiếng cười và sự ấm áp. Mùi hương của những cành hoa cưới khô vẫn còn vương vấn đâu đó, hòa quyện với mùi gỗ thông mới và mùi cơm gạo lúa non thơm lừng, lan tỏa khắp gian bếp. An Nhiên, với nụ cười hiền hậu và đôi má ửng hồng, nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống mới, vào vai trò của một người vợ, người con dâu hiền thảo.
Mỗi buổi sáng, nàng dậy sớm hơn chồng một chút, khi sương còn giăng mắc trên những tán cây. Nàng tỉ mỉ lo bữa ăn tươm tất cho Hoàng Minh và cha mẹ chồng. Tiếng nàng lạch cạch bên bếp lửa, tiếng bát đĩa va vào nhau nhẹ nhàng, tạo nên thứ âm thanh quen thuộc của một tổ ấm vừa hình thành, báo hiệu một ngày mới an lành và hạnh phúc đang êm đềm đến.
Hoàng Minh thì vẫn miệt mài với công việc điêu khắc gỗ của mình. Tiếng đục đẽo đều đặn vang lên từ xưởng nhỏ sau nhà, hòa vào tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tiếng lá tre rì rào trong gió nhẹ, tạo nên một bản hòa tấu bình dị. Đó là bản nhạc quen thuộc của làng quê, là thanh âm của sự cần mẫn và tình yêu nghề mà chàng đã dành trọn cả trái tim mình.
Chàng luôn dành cho An Nhiên sự quan tâm tỉ mỉ và chân thành từ những điều nhỏ nhặt nhất. Mỗi khi rảnh rỗi, Hoàng Minh lại ghé vào giúp nàng những việc vặt trong nhà, không nề hà bất cứ điều gì. Từ việc bổ củi chất đầy góc bếp, gánh nước từ giếng làng về đến chum sành mát lạnh, đến việc xâu chỉ hay cuốn len thành những cuộn tròn đều tăm tắp cho nàng thêu thùa.
Hay đơn giản hơn, chàng chỉ ngồi yên lặng bên cạnh nàng, say sưa ngắm nhìn nàng khéo léo may vá, thêu thùa trên tấm vải thô mộc. Từng đường kim mũi chỉ đều đặn, tỉ mỉ của An Nhiên như dệt nên cả một thế giới mộng mơ, chứa đựng biết bao tình yêu và nỗi niềm của người con gái mới về nhà chồng, gửi gắm vào từng sợi chỉ.
Ánh mắt họ chạm nhau thường xuyên, không cần bất cứ lời nói nào trao đổi. Chỉ có sự thấu hiểu sâu sắc và tình yêu đong đầy len lỏi giữa hai tâm hồn, cứ thế lớn dần lên từng ngày. Chiếc Phật ngọc nhỏ mà Hoàng Minh trao tặng vẫn luôn nằm an vị trên cổ An Nhiên, lấp lánh nhẹ nhàng dưới ánh sáng, như một lá bùa hộ mệnh, một minh chứng thiêng liêng cho tình yêu bền chặt, vĩnh cửu của họ. Những tưởng cuộc sống cứ thế trôi đi trong bình yên, giản dị, mãi mãi được bao bọc bởi tình yêu và sự êm ấm.
Thế nhưng, cái bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Như một cơn giông tố bất chợt ập đến giữa trời quang mây tạnh, định mệnh đã gõ cửa làng Bích Sơn bằng những hồi trống loạn ly. Một buổi chiều nhá nhem, khi nắng vàng đã ngả hẳn về phía tây, những tia nắng cuối cùng chỉ còn yếu ớt vương trên đỉnh cây đa cổ thụ, nhuộm vàng cả không gian.
An Nhiên và Hoàng Minh đang cùng nhau nhặt rau ngoài mảnh vườn nhỏ sau nhà. Nàng thì thầm kể cho chàng nghe về mấy cây rau mới ươm, về lũ chim sẻ tinh ranh hay xuống ăn trộm hạt giống. Giọng nàng trong trẻo, ánh mắt lấp lánh niềm hạnh phúc giản dị của một người vợ vừa tìm thấy bến đỗ bình yên. Hoàng Minh mỉm cười lắng nghe, bàn tay chàng khẽ nắm lấy tay nàng, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay mềm mại, một sự bình yên đang lan tỏa.
Bỗng từ phía đầu làng, một tiếng trống dồn dập, gấp gáp vang lên. Âm thanh ấy không phải là tiếng trống hội làng tưng bừng, rộn rã mà họ vừa nghe trong ngày cưới, hay tiếng trống múa lân vào dịp Tết. Đây là thứ âm thanh nặng nề, dồn nén của những hồi trống lệnh, mang theo sự nghiêm trọng và nỗi lo âu khủng khiếp, báo hiệu một điềm chẳng lành.
Tiếng trống vang vọng khắp không gian, xuyên qua những mái nhà tranh vách đất, len lỏi vào từng con ngõ nhỏ, gieo vào lòng người dân làng Bích Sơn một cảm giác bất an khó tả. Hoàng Minh đang cúi xuống nhổ cỏ dại, bỗng khựng lại, toàn thân cứng đờ. Đôi mắt chàng nheo lại, lắng nghe từng hồi trống đang dồn dập hơn, gấp gáp hơn, như thúc giục một điều gì đó kinh hoàng sắp xảy ra.
"Tiếng trống gì thế, Hoàng Minh? Sao nghe rợn người quá vậy?" An Nhiên ngẩng đầu lên, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại. Bàn tay nàng đang nắm lấy tay chàng bỗng siết chặt hơn, run rẩy không kiểm soát. "Em... em thấy sợ quá. Tiếng trống này... nó không giống những tiếng trống khác."
Hoàng Minh khẽ lắc đầu, vẻ mặt chợt trở nên nghiêm trọng lạ thường. Nụ cười trên môi chàng tắt hẳn, thay vào đó là một nét suy tư, u ám. "Không biết nữa, An Nhiên. Nhưng nghe tiếng trống này... không phải chuyện thường đâu. Hình như... có biến lớn." Chàng đứng dậy, nhìn về phía đầu làng, nơi âm thanh hỗn loạn đang vọng về.
Không đợi họ kịp suy nghĩ thêm, tiếng bước chân vội vã, dồn dập vang lên từ phía cổng. Ông Ba, cha của Hoàng Minh, mặt mày tái mét, hớt hải chạy ra vườn. Ánh mắt ông đầy vẻ hoảng loạn, không còn chút bình tĩnh nào. Chén trà ông đang cầm trên tay bỗng rơi bộp xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh sứ trắng, vương vãi trên nền đất.
"Minh! An Nhiên! Hai đứa mau vào nhà! Mau lên!" Ông Ba nói lớn, giọng ông khản đặc, run run, như cố gắng kìm nén một tin tức khủng khiếp. "Tiếng trống này... không ổn rồi! Là tiếng trống gọi lính! Chắc chắn là có tin chiến sự từ biên ải. Lệnh tổng động viên rồi!"
An Nhiên cảm thấy chân mình như nhũn ra, đứng không vững. Một cảm giác choáng váng ập đến, nàng phải bám chặt lấy cánh tay Hoàng Minh để không ngã khuỵu. Nàng vội chạy vào nhà, gần như nép hẳn sau lưng chàng, toàn thân run bần bật. Nước mắt đã bắt đầu lưng tròng, dù nàng cố gắng kìm nén.
"Cha ơi, có chuyện gì vậy ạ? Sao lại tổng động viên? Chiến sự gì ạ?" Giọng nàng thì thầm, yếu ớt, lạc đi trong nỗi sợ hãi đang dâng trào, đôi môi nàng tái nhợt. Nàng nắm chặt vạt áo Hoàng Minh, móng tay nàng gần như in hằn sâu vào lớp vải thô, như muốn níu giữ chàng lại. "Chiến tranh ư? Không thể nào... làng mình bình yên mà cha..."
Hoàng Minh đưa tay nắm lấy bàn tay run rẩy của An Nhiên, siết nhẹ như muốn truyền cho nàng chút bình tĩnh. Chàng quay lại nhìn cha, ánh mắt chàng ẩn chứa nỗi lo lắng và sự nghiêm nghị, nhưng chàng cố gắng tỏ ra bình thản nhất có thể, dù trong lòng đang dậy sóng. "Cha có nghe rõ không? Ai đã báo tin này? Tin từ đâu đến?"
Ông Ba thở dài thườn thượt, khuôn mặt nhăn nhó vì lo âu, ánh mắt chất chứa nỗi niềm của một người cha. "Ta vừa nghe tin từ mấy người ngoài đình. Họ nói quan phủ huyện đã về đến làng rồi, mang theo chiếu chỉ của triều đình. Sắc mặt họ nghiêm trọng lắm. Chắc chắn là tin dữ, con ạ. Chiến tranh thật rồi. Tin đồn về việc biên cương bị quấy phá giờ đã thành sự thật."
Đúng như lời ông Ba nói. Chỉ vài canh giờ sau đó, khi bóng tối đã bao trùm hoàn toàn lên làng Bích Sơn, những ngọn đuốc lập lòe được thắp sáng vội vã, tạo nên những vệt sáng leo lét trong đêm. Một nhóm quan quân triều đình, với áo giáp lạnh lẽo và gương mặt sạm nắng, cùng vài người lính trong làng, mặt mày nghiêm trọng và áo giáp vẫn còn dính bụi đường, tiến thẳng vào giữa sân đình. Họ dừng lại ngay dưới gốc đa cổ thụ, nơi diễn ra các buổi họp mặt quan trọng của làng.
Trưởng làng, một ông lão tóc bạc phơ mà trước nay luôn hiền lành, nhân hậu, giờ đây lại mang vẻ mặt buồn rười rượi, đôi mắt trũng sâu. Tay ông run run cầm một chiếu chỉ màu vàng, cuộn tròn. Dưới ánh sáng yếu ớt của đuốc, ông trịnh trọng đứng lên đọc to trước toàn thể dân làng đang tụ tập đông đủ, ánh mắt ai nấy đều đổ dồn vào ông, đầy lo âu và phấp phỏng.
Tiếng trống lệnh vẫn thỉnh thoảng vang lên từng hồi nặng nề, dồn dập, đinh tai nhức óc. Mỗi tiếng trống như một nhát búa giáng thẳng vào lồng ngực mỗi người dân, khiến không khí càng thêm căng thẳng, ngột ngạt đến khó thở.
Hàng trăm con mắt dõi theo từng cử động của trưởng làng, từng hơi thở đều như nín lặng, chờ đợi bản án định mệnh.
Chiếu chỉ viết rõ từng chữ, từng câu, lạnh lùng và nặng như chì, như những lưỡi dao cứa vào trái tim người nghe: "Thiên tử ban lệnh tổng động viên. Đất nước lâm nguy, biên cương phía Bắc bị ngoại bang xâm lấn, giặc quỷ tàn phá bờ cõi. Dân chúng lầm than. Tất cả tráng đinh từ mười tám đến bốn mươi tuổi, sức vóc cường tráng, đều phải tòng quân, lên đường bảo vệ biên cương, giữ gìn giang sơn xã tắc. Ngày tập trung: Ba ngày tới tại huyện lỵ. Ai chống đối, chịu tội diệt tộc, tru di cửu tộc!"
Từng lời của trưởng làng vang lên, rõ mồn một trong đêm tĩnh lặng, gieo rắc sự hoảng loạn tột cùng vào từng tâm hồn. Cả sân đình như vỡ òa trong tiếng xôn xao, bàn tán hỗn loạn. Tiếng khóc nức nở của những người vợ, người mẹ vang lên thảm thiết, ai oán. Nhiều người vợ ôm chặt lấy chồng, nước mắt lưng tròng, nức nở cầu xin, miệng lẩm bẩm những lời khấn nguyện, như sợ rằng đó là lần cuối cùng họ được ôm người thân yêu của mình. Những người mẹ già run rẩy nắm chặt tay con trai, đôi mắt mờ đục vì nước mắt và nỗi lo âu, cầu khấn trời đất, van xin ông bà tổ tiên che chở.
Làng Bích Sơn, vốn quanh năm chỉ biết đến cày cấy, đánh cá, tiếng hò tiếng hát lao động và tiếng trẻ thơ vui đùa, giờ đây bỗng chốc bị cuốn phăng vào vòng xoáy loạn lạc của chiến tranh. Không khí vui mừng, rộn rã của đám cưới Hoàng Minh và An Nhiên vừa diễn ra cách đây không lâu, những lời chúc phúc và tiếng cười giòn tan, đã bị thay thế hoàn toàn. Thay vào đó là sự nặng nề, u ám, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lên mọi ngóc ngách của làng. Cái cảm giác hân hoan, hạnh phúc giản dị bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho sự bất an và nỗi đau khổ tột cùng, như một nhát dao đâm xuyên qua trái tim của mỗi người dân.
Hoàng Minh đứng lặng người giữa đám đông, như bị đóng băng tại chỗ, tâm trí quay cuồng. Từng lời trong chiếu chỉ vang vọng trong đầu chàng, lặp đi lặp lại như một lời nguyền rủa. Chàng vừa kết hôn chưa lâu, chỉ vài tuần ngắn ngủi, tổ ấm còn chưa kịp vững vàng. Ngôi nhà mới xây, với mùi gỗ mới thơm lừng, những vật dụng chàng tự tay điêu khắc với biết bao tâm huyết, và đặc biệt là An Nhiên, người vợ yêu dấu của chàng, tất cả đang ở ngay trước mắt, thân thuộc và ấm áp đến nhường nào. Chàng tưởng như có thể với tay chạm vào hạnh phúc đó, giữ chặt lấy nó.
Ánh mắt chàng vô thức tìm đến An Nhiên, như muốn tìm kiếm một điểm tựa trong cơn hoảng loạn. Nàng đang đứng nép vào mẹ chồng, bà Tư, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi mím chặt đến không còn chút máu, đôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ nhìn chàng không chớp. Nàng vẫn nắm chặt lấy tay chàng, nhưng giờ đây là cả hai bàn tay, siết chặt đến mức móng tay nàng gần như in hằn sâu vào da chàng, cảm giác đau rát nhưng chàng không màng tới.
"Hoàng Minh... chàng... chàng sẽ không phải đi đâu, phải không?" An Nhiên lại thì thầm, giọng nàng yếu ớt, lạc đi trong không khí hỗn loạn, đầy vẻ cầu xin. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy van nài nhìn chàng, như thể chàng là tia hy vọng cuối cùng của nàng trong cơn bão tố này, một vị cứu tinh. "Làng mình yên bình mà... họ sẽ không bắt chàng đi đâu, phải không? Chúng ta... chúng ta vừa mới cưới mà... sao ông trời lại tàn nhẫn thế này?"
Nàng buông tay chàng ra, rồi lại nắm chặt lấy tay áo chàng, kéo nhẹ, nước mắt bắt đầu tuôn rơi lã chã. "Hoàng Minh, chàng nói gì đi chứ! Chàng đừng im lặng như vậy! Chàng sẽ không bỏ thiếp mà đi đâu, đúng không? Thiếp không thể sống thiếu chàng mà!" Nàng run rẩy, gần như nức nở, vùi mặt vào ngực chàng, những giọt nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo mỏng của chàng.
Hoàng Minh ôm chặt An Nhiên vào lòng, cảm nhận sự run rẩy từ cơ thể nàng. Trái tim chàng đau như cắt, như có ngàn mũi kim đâm vào. Ánh mắt chàng vẫn ẩn chứa nỗi lo lắng và đau xót tột cùng, nhưng chàng cố gắng nở một nụ cười trấn an. Nụ cười ấy gượng gạo, ẩn chứa biết bao sự giằng xé nội tâm, nhưng chàng vẫn cố giữ vững. Giọng nói của chàng cố gắng giữ vẻ trầm ấm và bình thản nhất có thể, như muốn xua đi mọi nỗi sợ hãi trong lòng An Nhiên.
"Nàng đừng lo, An Nhiên. Có ta ở đây. Ta sẽ không sao đâu. Nàng phải tin ta." Chàng khẽ vuốt tóc nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chiến tranh rồi sẽ sớm kết thúc mà. Ta sẽ trở về, nàng đừng sợ." Chàng nói dối, nói dối cả chính mình, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi đang gặm nhấm tâm can.
Hoàng Minh biết rõ, với tư cách là một người đàn ông, một người con của đất nước đang lâm nguy, chàng không thể chối từ nghĩa vụ này. Chiếu chỉ của triều đình là lệnh vua, không ai có thể trái lời. Chàng hít thở sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Đôi bàn tay chàng nắm chặt lại, siết mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Đôi mắt chàng ánh lên sự kiên định, pha lẫn một nỗi buồn xa xăm. Chàng biết mình phải làm gì, dù trái tim đang quặn thắt khi nghĩ đến cảnh chia ly.
"Là bổn phận của một nam nhi... ta phải đi." Chàng nói khẽ, gần như chỉ đủ cho An Nhiên nghe thấy, như một lời tự nhủ với chính mình, với số phận nghiệt ngã đang ập đến. "Nếu không có chúng ta, ai sẽ bảo vệ làng mình, bảo vệ nàng... và cả gia đình này? Ta sẽ chiến đấu hết mình để sớm ngày trở về với nàng, An Nhiên. Nàng hãy hứa là sẽ đợi ta nhé." Giọng chàng ngắt quãng, đầy nghẹn ngào.
An Nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đẫm lệ nhìn chàng. Nàng muốn nói gì đó, muốn phản đối, muốn níu kéo, nhưng cổ họng nàng như bị nghẹn ứ, không tài nào thốt nên lời. Nàng chỉ biết gật đầu trong vô vọng, nước mắt tuôn như mưa. "Thiếp... thiếp sẽ đợi chàng. Nhất định sẽ đợi chàng về..." Lời hứa nghe sao mà nặng nề, mà xa vời đến thế, như một lời thề định mệnh.
Không chỉ gia đình Hoàng Minh, mà khắp làng Bích Sơn đêm đó chìm trong bầu không khí tang tóc và chia ly. Tiếng khóc than hòa lẫn tiếng trống lệnh vẫn văng vẳng từ xa, như báo hiệu một tương lai đầy giông bão. Những người đàn ông ngồi lặng lẽ bên vợ, cố gắng dặn dò những lời cuối cùng, những người mẹ già ôm con trai vào lòng, trao đi những lời dặn dò, những lời khấn nguyện thầm kín.
Từng mái nhà, từng ngõ xóm đều thấm đẫm nỗi buồn. Những đứa trẻ thơ ngây không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy cha mẹ mình khóc lóc, ôm chặt lấy nhau. Chúng cũng bắt đầu khóc theo, tiếng khóc ngây thơ càng làm tăng thêm sự bi thương của đêm định mệnh ấy. Đèn lồng treo trong sân đình dường như cũng mờ đi, yếu ớt trước nỗi đau chung của cả làng.
Đêm đó, Hoàng Minh và An Nhiên không ngủ. Họ nằm cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa họ lại như xa vạn dặm bởi nỗi lo âu và sự chia ly sắp đặt. An Nhiên cứ vùi đầu vào ngực chàng, thỉnh thoảng lại khóc nấc lên, những tiếng nấc nghẹn ngào xé lòng. Hoàng Minh chỉ lặng lẽ ôm nàng, vuốt ve mái tóc nàng, đôi mắt chàng nhìn xa xăm ra cửa sổ, nơi ánh trăng mờ nhạt rọi vào, soi sáng một phần khuôn mặt đầy ưu tư của chàng.
Chàng khẽ thì thầm trong đầu, tự nhủ với chính mình, như một lời thề khắc cốt ghi tâm: "An Nhiên của ta... Nàng hãy tin ta. Ta sẽ không sao đâu. Ta hứa với nàng, với trời đất này, dù có phải trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, bao nhiêu hiểm nguy nơi chiến trường, ta cũng sẽ chiến đấu hết mình."
"Ta sẽ sống sót, nhất định phải sống sót." Hoàng Minh siết chặt An Nhiên hơn. "Không chỉ vì đất nước, vì vua, mà hơn hết, là vì nàng, vì mái nhà nhỏ của chúng ta đang đợi ta trở về. Ta sẽ trở về để lại được nắm tay nàng, để cùng nàng ngắm nhìn bình minh trên sông Tiên một lần nữa. Ta sẽ về để giữ trọn lời hứa... để mãi mãi bên nàng." Đó là ngọn lửa duy nhất giữ chàng vững vàng trong đêm tối định mệnh này, là niềm hy vọng duy nhất chàng bấu víu vào.