Khúc Ca Gió Ngàn

Khúc Ca Gió Ngàn

Tổng số chương: 10

Nắng sớm trải tơ vàng trên những mái nhà tranh liêu xiêu, nhuộm đỏ cả ngọn núi Phụng Hoàng hùng vĩ phía xa. Làng Bích Sơn, nằm nép mình bên dòng sông Tiên uốn lượn như dải lụa bạc, thức giấc trong tiếng gà gáy giòn giã và mùi khói bếp len lỏi từ những nếp nhà. Màn sương đêm vẫn còn vương vấn trên những con đường đất nhỏ, dẫn lối tới bến sông, nơi tiếng mái chèo khua nước đã bắt đầu vang vọng, báo hiệu một ngày mới nhộn nhịp. Cuộc sống nơi đây chảy trôi chậm rãi, bình yên như dòng Tiên giang hiền hòa, tưởng chừng như không có bất kỳ điều gì có thể phá vỡ sự tĩnh lặng ấy.

Hoàng Minh bước ra khỏi căn nhà nhỏ của mình, mái tóc đen nhánh còn vương bụi gỗ mịn màng từ những đêm miệt mài bên bàn điêu khắc. Chàng vươn vai, hít căng lồng ngực mùi cỏ cây tươi mới, mùi đất ẩm và hơi nước mát lành từ dòng sông. Đôi mắt chàng, trầm tĩnh như mặt nước hồ thu, khẽ lướt qua những ruộng lúa non xanh mướt trải dài vô tận, nơi những người dân làng đã lúi húi ra đồng từ sớm. Tiếng í ới gọi nhau vang vọng giữa không gian trong lành. Mấy đứa trẻ con đang thi nhau chạy đuổi theo những đàn bướm trắng dập dìu trên những khóm hoa dại, tiếng cười giòn tan xé tan màn sương sớm còn sót lại.

"Thằng Minh đó hả con? Lại dậy sớm rồi à?" Bà cụ Mến hàng xóm, với làn da nhăn nheo hằn rõ dấu vết thời gian nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự tinh anh, chống gậy bước ra hiên. Miệng bà nhai trầu bỏm bẻm, một nụ cười móm mém hiện rõ.

Hoàng Minh mỉm cười hiền lành, cúi đầu chào một cách cung kính: "Dạ, con chào bà Mến. Con dậy sớm để ra bến sông một chút ạ. Có lẽ hôm nay con sẽ tìm được một khúc gỗ lũa ưng ý để hoàn thành tác phẩm mới."

"Tưởng mi mải mê với mấy khúc gỗ, quên cả giờ giấc rồi chứ," bà Mến cười, ra chiều hiểu ý. "Thôi cứ đi đi, cẩn thận đừng để sương lạnh vào người. Con An Nhiên nó mà biết thì lại lo lắng đấy. Nó hay thức khuya vá áo cho các bà các mẹ trong làng, cũng cần được nghỉ ngơi."

Mấy lời trêu ghẹo ẩn ý của bà Mến khiến gương mặt Hoàng Minh ửng hồng. Chàng gãi đầu, thẹn thùng nói: "Bà Mến cứ trêu con mãi. An Nhiên nàng ấy vẫn luôn chu đáo như vậy, lo cho cả làng chứ chẳng riêng gì con." Chàng mỉm cười, bước nhanh về phía bến sông.

Đến bến, Hoàng Minh ngồi xuống một tảng đá phẳng lì, đã nhẵn bóng theo năm tháng, đôi tay thô ráp vì thường xuyên cầm đục, nhưng lại khéo léo vô cùng. Chàng vuốt ve một khúc gỗ lũa vừa vớt được, đường vân gỗ uyển chuyển như một dòng chảy thời gian. Trong đầu chàng, hình dáng một cánh chim sắp thành hình, sải cánh tự do giữa bầu trời, mang theo ước mơ bay cao, bay xa của chàng và cả của An Nhiên. Chàng hình dung nó sẽ được đặt ở đâu đó trong ngôi nhà nhỏ của họ sau này. Chàng khẽ ngâm nga một điệu hò quen thuộc của những người lái đò trên sông, tiếng hò vang vọng trong không gian tĩnh lặng buổi sớm mai.

"Hoàng Minh, chàng ra đây sớm thế? Thiếp tìm chàng mãi." Giọng nói dịu dàng như tiếng nước chảy reo vang sau lưng chàng, mang theo hương thơm của hoa bưởi thoang thoảng.

Chàng quay lại. An Nhiên đứng đó, trong bộ áo bà ba màu nâu đất giản dị nhưng lại làm tôn lên vẻ thanh thoát của nàng. Mái tóc dài óng ả được tết gọn gàng phía sau, cài một bông hoa lài trắng muốt vừa hái trong vườn. Nàng mang theo một giỏ tre đan khéo léo, bên trong là vài củ khoai lang luộc còn bốc khói nghi ngút và một bình trà thảo mộc thơm lừng. Đôi mắt nàng trong veo như nước sông Tiên buổi sớm, nụ cười hiền hậu như ánh nắng đầu ngày, xóa tan mọi mệt mỏi trong lòng chàng.

"An Nhiên! Nàng đến từ lúc nào mà ta không hay biết? Chàng trai reo lên, mừng rỡ đứng dậy đón nàng. Chàng không kìm được mà nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng siết chặt. "Sao nàng lại mang đồ ăn ra đây? Đáng lẽ nàng phải ở nhà nghỉ ngơi chứ. Đêm qua chắc nàng lại thức khuya thêu thùa cho kịp đơn hàng của bà cụ Hương rồi phải không? Thiếp sợ nàng mệt, lại đau mắt thì làm sao mà thêu được những bức tranh đẹp nữa?"

An Nhiên khẽ nhíu mày trách yêu, tay nàng khéo léo gỡ tay chàng ra để đặt giỏ xuống và sắp đặt bữa sáng giản dị lên tảng đá. "Chàng thì lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, quên cả giờ giấc, quên luôn cả dạ dày của mình. Thiếp thấy chàng ra đây từ sớm nên mang chút đồ ăn sáng cho chàng, sợ chàng đói mà lại quên. Đừng lo, thiếp làm xong mọi việc nhà rồi mới ra đây. Sáng nay thiếp còn giúp mẹ làm xong mẻ bánh đa phơi ngoài sân nữa đó. Chàng mau ăn đi cho nóng, kẻo nguội mất ngon." Nàng đưa cho chàng một củ khoai lang còn nóng hổi, hơi ấm từ bàn tay nàng truyền sang tay chàng, sưởi ấm cả trái tim chàng.

Hoàng Minh đón lấy củ khoai, cảm nhận sự chăm sóc dịu dàng từ nàng. Chàng cắn một miếng, vị ngọt bùi của khoai lang quyện với hương thơm của đất trời tan chảy trong miệng. "Khoai nàng luộc lúc nào cũng bùi hơn khoai của người khác. Hay là do có tình cảm của nàng trong đó?" Chàng nháy mắt trêu chọc, ánh mắt ánh lên sự tinh quái.

An Nhiên che miệng cười khúc khích, má ửng hồng. "Chàng lại trêu thiếp rồi. Thiếp chỉ luộc bình thường thôi mà. Chắc tại chàng đói quá nên thấy ngon thôi." Nàng nhìn khúc gỗ trên tay chàng. "Hôm nay chàng định chạm khắc gì đây? Lại một cánh diều nữa chăng? Dạo này chàng hay làm diều cho mấy đứa nhỏ trong làng lắm đó."

"Không phải diều," Hoàng Minh lắc đầu, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch. "Lần này là một nàng tiên. Nàng tiên múa trên mây, tóc bay trong gió. Chàng muốn nàng tiên ấy thật giống một người." Chàng đưa khúc gỗ lên ngang tầm mắt, rồi lại liếc nhìn nàng đầy ẩn ý.

An Nhiên tò mò: "Giống ai cơ? Chàng nói rõ xem nào." Nàng tiến lại gần hơn, nhìn vào khúc gỗ trong tay chàng. "Thiếp thấy nó có vẻ mềm mại, uyển chuyển lắm đó. Chắc là phải tốn nhiều công sức lắm đây."

Hoàng Minh đặt củ khoai xuống, cầm lấy bàn tay nàng, khẽ vuốt ve những ngón tay thon dài, mềm mại vì kim chỉ. "Giống nàng chứ còn ai nữa. Nàng thấy có giống không?" Chàng nhìn nàng cười đầy ẩn ý, rồi ngắm nhìn nàng thêm một lần nữa, như muốn khắc ghi từng đường nét lên khúc gỗ. "Thiếp tin là thiếp sẽ chạm khắc ra một nàng tiên đẹp nhất trần gian này, không ai sánh bằng."

An Nhiên rụt tay lại, mặt đỏ bừng, cảm thấy nóng ran cả vành tai. "Chàng... chàng lại nói linh tinh rồi. Thiếp làm sao mà sánh được với tiên nữ. Chàng mà cứ nói vậy, thiếp sẽ không thêu giúp chàng bức tranh rồng phượng để trang trí nhà mới đâu đó." Nàng cố giấu đi sự ngượng ngùng bằng cách rót trà vào chiếc chén sứt nhỏ, hành động có phần luống cuống. "Chàng uống trà đi. Trà này thiếp tự hái lá ở sau núi đấy, loại trà nụ ướp hoa sen, tốt cho sức khỏe lắm."

Hoàng Minh đón lấy chén trà, nhấp một ngụm. Hương trà thanh mát, dịu nhẹ lan tỏa trong miệng, làm dịu đi cái nóng ban mai. "Trà của An Nhiên lúc nào cũng ngon nhất. An Nhiên này, nàng có nhớ cái lần chúng ta cùng nhau trèo lên đỉnh núi Phụng Hoàng không? Cái lần nàng sợ độ cao mà vẫn cố đi theo ta đó. Nàng cứ bám chặt lấy áo ta, làm ta tưởng sắp rách cả áo."

An Nhiên bĩu môi, giả vờ giận dỗi, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tinh nghịch. "Tại chàng cứ nói nếu không đi thì sẽ không biết vẻ đẹp của mây trời từ trên cao thế nào, cứ mê hoặc thiếp mãi. Làm thiếp tò mò quá mà. Chàng biết thiếp yếu bóng vía mà còn trêu. Rồi lúc xuống chàng còn đỡ thiếp vấp ngã mấy lần, làm bẩn hết cả áo của chàng. Về nhà bị mẹ thiếp mắng cho một trận, còn nói thiếp sao mà vụng về thế."

"Đúng rồi! Ta còn nhớ lúc đó nàng khóc thút thít, nước mắt chảy dài trên má, làm ta phải hái mấy bông hoa dại ven đường cài lên tóc để dỗ nàng nín," Hoàng Minh hào hứng kể tiếp, nét mặt rạng rỡ. "Nàng còn ném hoa vào đầu ta nữa cơ đấy, nói là ta là đồ đáng ghét."

"Đâu có! Chàng nói bậy! Thiếp làm gì có chuyện ném hoa vào chàng chứ!" An Nhiên bật cười thành tiếng, giơ tay khẽ đánh nhẹ vào vai chàng, nhưng ánh mắt lại ngập tràn yêu thương. Tiếng cười của nàng trong trẻo như tiếng suối reo, lan tỏa khắp bến sông, xua đi vẻ tĩnh lặng còn sót lại. "Chàng luôn chọc ghẹo thiếp là giỏi. Thiếp thề là hồi đó chàng cố ý làm thiếp vấp ngã để được nắm tay thiếp chứ gì? Đừng tưởng thiếp không biết chàng nghĩ gì trong đầu.

" Nàng nhìn chàng đầy nghi ngờ nhưng môi vẫn nở nụ cười tươi tắn.

Hoàng Minh ngả người ra sau, cười lớn, tiếng cười sảng khoái vang vọng. "Nàng nói vậy là oan cho ta rồi. Ta đường đường là một đấng nam nhi, cần gì phải dùng kế sách đó. Chỉ là trời xui đất khiến thôi mà. Mà này, nàng có nhớ cái lần ta lén hái trộm trái cây nhà ông lão Ba bên cạnh không? Bị ông ấy cầm gậy đuổi cho chạy trối chết."

"Nhớ chứ! Cái lần đó chàng còn rủ thiếp đi cùng, làm thiếp cũng bị ông ấy mắng oan. Chàng tham ăn quá mà." An Nhiên cũng phá lên cười, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên. "Mà chàng còn nhớ cái lần chúng ta trốn mẹ đi tắm sông không? Bị mẹ thiếp phát hiện, roi mây quật cho mấy roi vào mông đó."

"Chứ sao không nhớ! Đau điếng người, nhưng mà vui," Hoàng Minh nói, ánh mắt xa xăm nhớ về tuổi thơ. "Lúc đó ta còn nghĩ, giá mà mình cứ mãi là trẻ con, cứ mãi được cùng nàng nghịch ngợm như vậy thì tốt biết mấy."

Họ cứ thế, ngồi bên bờ sông Tiên, kể lại những kỷ niệm cũ, những trò đùa tinh nghịch của tuổi thơ, xen lẫn những lời trêu chọc vui vẻ và những tiếng cười sảng khoái. Hoàng Minh miệt mài gọt đẽo khúc gỗ, An Nhiên lặng lẽ ngồi thêu những bông hoa nhỏ trên mảnh lụa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn chàng, ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc giản dị mà sâu sắc. Đối với họ, thế giới chỉ gói gọn trong làng Bích Sơn, trong những buổi sớm mai bên dòng sông và trong ánh mắt của đối phương. Bình yên. Chỉ cần bình yên thôi. Hoàng Minh nhìn về phía An Nhiên đang cặm cụi với mũi kim, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, một lời hứa thầm lặng rằng chàng sẽ bảo vệ nàng và cuộc sống bình dị này mãi mãi. Chàng khẽ thở dài, tự hỏi liệu bình yên này có kéo dài mãi được không. Chàng không hề hay biết, phía chân trời xa xăm kia, những đám mây đen đang dần kéo đến, không phải mây của cơn mưa rào, mà là mây của khói lửa chiến tranh, báo hiệu một cơn bão lớn sắp tràn qua, đe dọa cuốn phăng đi tất cả những bình yên và ước mơ non trẻ mà họ đang ấp ủ. Nhưng hiện tại, trong vòng tay của đối phương, họ chỉ thấy hạnh phúc và một niềm tin mãnh liệt vào tương lai.

Sau bữa sáng giản dị bên bến sông, Hoàng Minh và An Nhiên cùng nhau trở về nhà chàng. An Nhiên trải tấm vải lụa trắng muốt mà nàng mang theo ra góc sân, nơi có bóng cây đại thụ che mát. Hoàng Minh ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu chọn lựa những thanh tre đã phơi khô kỹ lưỡng, chúng kêu lách cách khô giòn khi chàng gõ nhẹ vào.

"Chàng định vẽ hình phượng hoàng như thế nào?" An Nhiên hỏi, cầm cọ lên, ngón tay khẽ vuốt ve sợi lông mềm mại. "Phải thật uy nghi, lại phải thật mềm mại nữa, để khi bay lên trời thì ai cũng phải trầm trồ."

Hoàng Minh đưa ngón tay khẽ lướt trên tấm vải, chàng hình dung ra cả một bức tranh trong tâm trí. "Nàng cứ vẽ một con phượng hoàng đang sải cánh bay lên, vờn mây, dáng vẻ hùng dũng nhưng vẫn mang nét thanh thoát. Ở phía dưới, nàng có thể thêu thêm vài đóa sen đang hé nở, những cánh sen trắng tinh khôi, vươn mình khỏi bùn lầy."

"Sen ư?" An Nhiên ngạc nhiên, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. "Tại sao lại là sen? Chàng không thích hoa mai, hoa đào hơn sao? Chúng rực rỡ và báo hiệu mùa xuân đến."

"Vì sen sống trong bùn lầy mà vẫn tỏa hương thơm ngát, vẫn vươn lên khoe sắc trắng ngần," Hoàng Minh chậm rãi nói, ánh mắt xa xăm nhìn về phía ao sen đầu làng. "Giống như con người ta vậy, dù sống trong nghịch cảnh vẫn phải giữ được cốt cách thanh cao, vẫn phải vươn lên tìm lấy ánh sáng. Và nó cũng giống như nàng vậy, An Nhiên của ta. Nàng lúc nào cũng thanh khiết, mạnh mẽ và kiên cường như hoa sen vậy." Chàng mỉm cười, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ.

An Nhiên khẽ cúi đầu, lòng nàng dâng lên một sự xúc động ấm áp. Nàng bắt đầu vẽ những nét phác thảo đầu tiên lên tấm lụa. Những đường nét mềm mại, uyển chuyển dần hiện ra dưới bàn tay khéo léo của nàng. Hoàng Minh bên cạnh, thoăn thoắt dùng con dao nhỏ gọt đẽo từng thanh tre, tiếng "roẹt, roẹt" đều đặn vang lên trong không gian.

"Nàng An Nhiên này," Hoàng Minh gọi, ngón tay khẽ khàng chạm vào một sợi chỉ lỏng trên tấm vải nàng đang thêu dở một bông hoa sen nhỏ. "Sợi này bị tuột rồi kìa. Nàng làm việc lúc nào cũng tỉ mỉ, sao lại có lỗi thế này? Hay là nàng đang mơ mộng gì đó về ai đó nên mới lơ đễnh chứ gì?" Chàng cố tình trêu chọc nàng.

An Nhiên nhíu mày, nhìn xuống sợi chỉ, rồi lại ngẩng lên nhìn chàng. "Đâu có đâu! Chắc là do chàng vừa chạm vào đấy thôi, chàng đừng có đổ oan cho thiếp. Chàng cứ thích kiếm cớ để trêu ghẹo thiếp thôi." Nàng bĩu môi, giả vờ dỗi, nhưng môi lại khẽ cong lên.

"Ta có làm gì đâu," Hoàng Minh cười tủm tỉm, mắt chàng ánh lên vẻ ranh mãnh. "Chắc là nàng đang nghĩ đến lễ vật đính hôn mà chàng sẽ mang đến nên mới không tập trung được chứ gì."

An Nhiên bật cười thành tiếng, đưa cọ chấm mực rồi khẽ vẩy một giọt lên má chàng. "Chàng này! Thích trêu ghẹo thiếp quá mà. Lễ vật gì chứ, thiếp có thèm đâu." Nàng giả vờ đứng dậy định bỏ đi.

Hoàng Minh giật mình, đưa tay lên lau vệt mực đen trên má. "Nàng dám! Thật là lớn gan!" Chàng giả vờ tức giận, rồi với tay định cù lét nàng.

An Nhiên vội vàng né tránh, nàng cười khúc khích, chạy vòng quanh sân. "Chàng không bắt được thiếp đâu! Chàng cứ trêu thiếp đi!"

Tiếng cười giòn tan của họ vang vọng khắp sân, hòa vào tiếng chim hót líu lo và tiếng gió xào xạc qua tán lá. Họ đuổi nhau một lúc, cho đến khi An Nhiên mệt nhoài, nàng ngồi phịch xuống bên cạnh chồng tre, thở hổn hển.

Hoàng Minh cũng ngồi xuống theo, đưa tay xoa đầu nàng. "Thế nào rồi? Có mệt không? Dám trêu ghẹo ta à?"

An Nhiên dựa vào vai chàng, ngước nhìn lên. "Thiếp không mệt. Chỉ là... thiếp vui quá. Được ở bên chàng thế này, thiếp không còn mong gì hơn nữa."

Hoàng Minh khẽ siết chặt vai nàng. "Ta cũng vậy, An Nhiên à. Có nàng bên cạnh, cuộc sống của ta mới có ý nghĩa. Này, nàng có nghĩ về tương lai của chúng ta chưa? Khi chúng ta có một mái nhà riêng, sẽ thế nào nhỉ?"

An Nhiên ánh mắt lấp lánh niềm vui, nàng bắt đầu vẽ nên một bức tranh trong lời nói. "Thiếp mơ về một ngôi nhà nhỏ xinh, có hàng rào tre bao quanh, và một giàn hoa ti gôn nở rực rỡ trước hiên. Chàng sẽ có một góc nhỏ riêng để chạm khắc, và thiếp sẽ có một khung thêu lớn đặt cạnh cửa sổ, để ánh nắng ban mai chiếu vào."

Hoàng Minh cười: "Và nàng sẽ thêu cho ta những bức tranh rồng phượng thật lớn để treo trong nhà. Còn ta sẽ làm cho nàng một chiếc tủ gỗ đựng chỉ, thật nhiều ngăn, để nàng đựng đủ loại chỉ màu."

"Đúng vậy!" An Nhiên reo lên. "Và rồi, chúng ta sẽ có... hai đứa con, chàng nhỉ? Một bé trai lanh lợi giống chàng, và một bé gái dịu dàng, khéo léo như thiếp."

Hoàng Minh bật cười hạnh phúc. "Hai đứa ư? Ta muốn ba đứa cơ! Một thằng bé nghịch ngợm, suốt ngày trèo cây, và hai cô con gái, một đứa thích thêu thùa như nàng, một đứa lại mê mẩn những cánh diều của ta. Chúng sẽ chạy nhảy khắp sân, tiếng cười vang vọng cả làng."

"Ba đứa thì đông quá!" An Nhiên vờ than thở, nhưng đôi mắt lại ánh lên niềm khao khát cháy bỏng. "Nhưng mà, nếu là con của chúng ta, thì bao nhiêu thiếp cũng chịu." Nàng khẽ tựa đầu vào vai chàng. "Chàng thấy không? Cuộc sống của chúng ta sẽ thật vui vẻ biết bao. Sáng sáng chàng ra sông tìm gỗ, thiếp ở nhà lo cơm nước, thêu thùa. Chiều về, cả nhà quây quần bên mâm cơm. Đêm đến, chàng dạy con chạm khắc, thiếp dạy con thêu thùa. Cứ thế bình yên trôi đi."

Hoàng Minh siết chặt tay nàng, chàng nhìn về phía xa xăm, nơi dòng sông Tiên vẫn lặng lẽ chảy. Trong khoảnh khắc đó, họ không hề hay biết rằng, phía chân trời xa xăm kia, những đám mây đen đang dần kéo đến, không phải mây của cơn mưa rào, mà là mây của khói lửa chiến tranh, báo hiệu một cơn bão lớn sắp tràn qua, đe dọa cuốn phăng đi tất cả những bình yên và ước mơ non trẻ mà họ đang ấp ủ. Nhưng hiện tại, trong vòng tay của đối phương, họ chỉ thấy hạnh phúc và một niềm tin mãnh liệt vào tương lai, một tương lai mà họ đã cùng nhau vẽ nên bằng tất cả tình yêu và hy vọng.

Danh sách chương


Sách tương tự