← Quay lại trang sách

Chapter 6 Ngày Rời Đi

Ba ngày trôi qua như ba thế kỷ dài đằng đẵng trong nỗi sợ hãi và u ám bao trùm làng Bích Sơn. Cái không khí tang tóc đã thay thế hoàn toàn sự vui tươi, hân hoan của đám cưới vừa mới diễn ra cách đây không lâu, khiến mọi thứ trở nên thật xa lạ và khó chấp nhận đối với mỗi người dân lương thiện.

Những tiếng cười trẻ thơ giờ đây thưa thớt hẳn, nhường chỗ cho tiếng thở dài nặng trĩu của những người mẹ, tiếng nức nở âm ỉ của những người vợ, và tiếng bàn tán lo âu về chiến tranh cứ văng vẳng không ngớt trong gió.

Mỗi gia đình trong làng đều phải đối mặt với nỗi lo riêng, một nỗi lo không tên nhưng nặng trĩu trong lòng. Có người cha già run rẩy nhìn đứa con trai duy nhất, gánh vác tương lai gia đình, giờ đây phải đối mặt với hiểm nguy cận kề nơi chiến trận đầy máu tanh.

Có người vợ trẻ ôm đứa con thơ vào lòng, ánh mắt xa xăm, sợ hãi nghĩ về một tương lai mịt mờ không chồng, không nơi nương tựa, không biết sẽ ra sao khi ngày mai thức dậy. Hoàng Minh và An Nhiên cũng không ngoại lệ.

Căn nhà nhỏ của họ, nơi từng là tổ ấm của hạnh phúc và tình yêu, nơi những lời hứa hẹn còn vang vọng đâu đây, giờ đây lại mang nặng một bầu không khí chia ly sắp đặt, một cảm giác nghẹt thở đến đau lòng, như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim.

Hoàng Minh gần như không ngủ được chút nào kể từ khi lệnh tổng động viên được ban ra. Từng đêm, chàng lại thức trắng, lặng lẽ nhìn An Nhiên đang say ngủ trong vòng tay mình, lắng nghe tiếng hít thở đều đặn, khẽ khàng của nàng.

Trái tim chàng quặn thắt, đau như cắt, khi nghĩ đến việc phải rời xa nàng, rời xa cuộc sống bình yên này, bước vào một tương lai đầy máu lửa và chết chóc nơi chiến trường ác liệt. Chàng biết mình phải đi, nhưng sự giằng xé nội tâm là quá lớn, cứ gặm nhấm tâm can chàng không ngừng, không cho chàng một giây phút bình yên trọn vẹn.

"Hoàng Minh. chàng còn thức ư?". An Nhiên khẽ cựa mình, giọng nàng ngái ngủ nhưng vẫn đầy lo lắng, như thể nỗi sợ hãi đã ăn sâu vào cả giấc mơ của nàng, không buông tha. Nàng cảm nhận được sự bất an, sự căng thẳng từ từng thớ thịt, từng nhịp thở của người chàng, khiến nàng không tài nào ngủ yên trọn giấc, cứ trằn trọc mãi.

Hoàng Minh nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, hôn khẽ lên trán nàng, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. "Ừ. ta chưa ngủ được. Nàng ngủ thêm chút đi. Ngày mai chúng ta phải dậy sớm rồi". Chàng cố gắng giữ giọng nói bình thản, không muốn nàng lo lắng thêm, muốn bảo vệ nàng khỏi hiện thực tàn khốc, dù biết là vô ích.

Nhưng sự lo âu trong ánh mắt chàng thì không thể nào che giấu được hoàn toàn, nó hiện rõ mồn một, đau đáu, như chứa đựng cả nỗi lòng của chàng, một nỗi buồn sâu thẳm không nói nên lời.

An Nhiên rúc sâu hơn vào lòng chàng, vòng tay nàng siết chặt lấy eo chàng, như muốn níu giữ, muốn hòa tan vào chàng, không rời nửa bước. "Thiếp không ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt, thiếp lại thấy cảnh chiến trường khốc liệt, thấy gươm đao loang máu, thấy chàng ngã xuống. Thấy chàng phải chiến đấu một mình, không ai bên cạnh. Tim thiếp cứ đau thắt lại. Liệu có cách nào. để chàng không phải đi không? Liệu có ai có thể thay thế chàng không?". Nàng khẽ ngước nhìn chàng, đôi mắt đẫm lệ long lanh trong bóng đêm, cầu xin một phép màu, một tia hy vọng dù mong manh.

Hoàng Minh thở dài thườn thượt, một tiếng thở dài nặng trĩu chất chứa bao nỗi niềm, bao gánh nặng trên vai. Chàng hôn nhẹ lên vầng trán nàng, rồi lại hôn lên đôi môi đang run rẩy, khô khốc. "Nàng ngốc quá. Lệnh vua, ai dám không tuân? Huống hồ, đó là trách nhiệm của một nam nhi, nàng hiểu không? Đất nước lâm nguy, giặc ngoại xâm đang dày xéo bờ cõi, phá hoại cuộc sống của dân lành. Há lẽ ta lại ngồi yên nhìn sao? Nếu ta không đi, rồi ai sẽ bảo vệ làng mình, bảo vệ nàng? Ai sẽ bảo vệ bình yên này? Ai sẽ bảo vệ tương lai của chúng ta?". Chàng cố gắng trấn an nàng, cũng là trấn an chính mình, nhưng giọng chàng đã bắt đầu nghẹn lại, khó khăn lắm mới thốt nên lời.

"Nhưng. chúng ta vừa mới cưới mà. Hạnh phúc còn chưa trọn vẹn. Còn bao nhiêu điều chúng ta chưa kịp làm cùng nhau. Bao nhiêu ước mơ còn dang dở". An Nhiên nức nở, tiếng khóc nghẹn ngào phá vỡ sự tĩnh lặng của đêm khuya, xé nát lòng người. "Thiếp sợ lắm, Hoàng Minh. Thiếp sợ. sợ chàng sẽ không trở về. Sợ thiếp sẽ không bao giờ được nhìn thấy chàng nữa. Sợ phải sống những tháng ngày cô độc một mình, không có chàng bên cạnh. Ai đó nói với thiếp đây chỉ là một giấc mơ đi! Xin chàng nói đây không phải là thật!". Nàng lắc đầu nguầy nguậy, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài, thấm ướt gối, thấm ướt cả vai áo chàng, như thiêu đốt trái tim chàng.

Hoàng Minh siết chặt vòng tay, ôm nàng vào lòng như muốn nàng tan chảy vào mình, như muốn che chở nàng khỏi mọi bão giông của cuộc đời. "Đừng nói những lời xui xẻo đó, An Nhiên! Ta sẽ trở về, nhất định sẽ trở về với nàng. Nàng phải tin ta. Ta đã hứa rồi mà, ta sẽ trở về để hoàn thành tất cả những gì chúng ta còn dang dở, những giấc mơ còn chưa thực hiện, những tháng ngày hạnh phúc chưa được sống. Ta sẽ chiến đấu thật dũng cảm, để bình yên sớm trở lại làng mình, để ta lại được ở bên nàng trọn đời, mãi mãi không chia lìa". Lời hứa ấy vang vọng trong căn phòng, vừa là niềm hy vọng mong manh, vừa là nỗi sợ hãi hằn sâu trong tâm khảm của cả hai, trộn lẫn vào nhau.

Sáng ngày thứ ba, ngày tập trung ra huyện lỵ, cả làng Bích Sơn thức dậy trong một bầu không khí nặng nề chưa từng có. Mây xám giăng kín bầu trời, u ám và ảm đạm, như cũng muốn khóc cùng người dân, trút xuống những giọt mưa bụi li ti không ngừng, làm ướt đẫm cành cây, mái nhà, và cả những tâm hồn đang thổn thức.

Những con đường đất quen thuộc trở nên đông đúc lạ thường, không phải bởi những gánh hàng rong hay tiếng xe bò kẽo kẹt quen thuộc của chợ phiên tấp nập. Mà bởi những bước chân nặng trĩu của những người lính sắp lên đường, và những tiếng thở dài, tiếng nức nở âm ỉ, tiếng khóc than vang vọng từ những ngôi nhà, từ mỗi con tim.

Hoàng Minh đã chuẩn bị xong xuôi từ rất sớm, mọi thứ đều gọn gàng, ngăn nắp, đặt trong chiếc túi vải thô đã sờn cũ. Chàng khoác lên mình bộ quần áo giản dị nhất, chiếc túi vải đựng vài bộ đồ, một ít lương khô và một lá bùa may mắn do mẹ chàng tự tay thêu treo bên hông.

Chàng nhìn lại căn nhà thân thuộc của mình, từng góc nhỏ, từng kỷ vật đều in đậm dấu chân và kỷ niệm của chàng với An Nhiên, khiến lòng chàng nặng trĩu không sao tả xiết, như có một tảng đá đè nén. Xưởng điêu khắc gỗ của chàng nằm im lìm, không một tiếng đục đẽo quen thuộc, như cũng đang cảm nhận được sự chia ly sắp đến, một sự im lặng đáng sợ, khác hẳn mọi ngày.

Ông Ba và bà Tư đứng lặng lẽ bên hiên, ánh mắt đầy sự lo lắng và đau xót, không giấu nổi vẻ tiều tụy sau những đêm không ngủ, gầy rộc đi trông thấy. Bà Tư không kìm được nước mắt, đưa tay run rẩy ôm lấy con trai vào lòng, một cái ôm thật chặt, thật lâu, như muốn giữ con ở lại mãi mãi, không muốn buông, không muốn lìa xa nửa bước.

"Con trai của mẹ. Con đi mạnh giỏi nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng có liều mạng nơi chiến trường khốc liệt, con nhé. Mẹ ở nhà sẽ ngày đêm cầu nguyện cho con, cầu cho con được bình an trở về, mẹ sẽ đốt nhang cầu khấn tổ tiên phù hộ cho con, ngày đêm mong tin con". Giọng bà nghẹn lại, nước mắt chảy dài trên gò má nhăn nheo, ướt đẫm vai áo chàng, thấm vào tim Hoàng Minh từng giọt mặn chát.

Hoàng Minh ôm chặt mẹ, vỗ về lưng bà, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, không để nước mắt rơi. Chàng biết nếu mình khóc, mẹ và An Nhiên sẽ càng đau lòng hơn, càng khó chấp nhận sự thật tàn nhẫn này. "Mẹ đừng lo cho con. Con sẽ cẩn thận, mẹ tin con nhé.

Con hứa sẽ trở về mà. Mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, và. chăm sóc An Nhiên giúp con nhé. Nàng ấy. nàng ấy sẽ cần mẹ nhiều lắm khi con vắng nhà, mẹ hãy là điểm tựa cho nàng ấy, giúp nàng ấy vững vàng đợi con về". Chàng nhìn sang An Nhiên, lòng đầy xót xa, đau đớn khi phải bỏ lại nàng một mình trong những tháng ngày đầy thử thách và chờ đợi mỏi mòn.

An Nhiên tiến đến bên chàng, đôi mắt nàng sưng húp vì khóc suốt đêm, quầng thâm hiện rõ, khuôn mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, không còn chút hồng hào nào. Nhưng nàng cố gắng mỉm cười một nụ cười gượng gạo, ẩn chứa biết bao đau khổ và sự kiên cường đến lạ lùng, dù đôi môi vẫn run rẩy.

Nàng lấy từ trong vạt áo ra một vật gì đó, đó là chiếc Phật ngọc nhỏ mà Hoàng Minh đã tặng nàng trong đêm hội Vọng Nguyệt, vật thiêng liêng nhất mà nàng luôn mang theo bên mình, không bao giờ rời xa nửa bước, như bùa hộ mệnh. "Hoàng Minh. chàng mang cái này theo đi. Nó sẽ bảo vệ chàng. Đây là vật thiêng liêng nhất của thiếp, thiếp muốn nó ở bên chàng để chàng luôn được bình an, vượt qua mọi hiểm nguy". Nàng đưa nó vào tay chàng, bàn tay nàng vẫn còn run rẩy, khẽ chạm vào tay chàng, truyền đi hơi ấm cuối cùng, hơi ấm của tình yêu.

Hoàng Minh nhìn chiếc Phật ngọc lấp lánh trong lòng bàn tay, cảm nhận hơi ấm từ đó, như hơi ấm từ bàn tay An Nhiên không rời, một hơi ấm đầy hy vọng và cả nỗi buồn. "An Nhiên. nhưng đây là của nàng mà. Nàng hãy giữ lấy đi. Nàng cũng cần nó bảo vệ, cần nó bên mình để an lòng, để thiếp có một điểm tựa khi ta không ở cạnh. Thiếp sẽ cô đơn lắm khi không có ta và vật này bên cạnh". Chàng không muốn nàng phải từ bỏ vật quý giá như vậy, sợ nàng sẽ cô đơn, trống trải khi không có nó bên mình, biết nàng sẽ rất nhớ chàng.

"Không!". An Nhiên kiên quyết lắc đầu, đẩy chiếc Phật ngọc vào tay chàng một lần nữa, ánh mắt nàng ánh lên sự tuyệt vọng xen lẫn kiên định, không thể lay chuyển. Nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi lã chã, không ngừng, làm ướt đẫm gò má nàng, thấm vào chiếc áo chàng. "Nó là biểu tượng của tình yêu chúng ta, chàng à. Thiếp muốn nó bảo vệ chàng, như thiếp muốn bảo vệ chàng vậy. Chàng hãy giữ lấy, như giữ lấy lời hứa của chúng ta. Chàng phải trở về, Hoàng Minh! Thiếp sẽ đợi chàng, thiếp nhất định sẽ đợi chàng! Dù có bao lâu đi nữa, dù có khó khăn thế nào, thiếp cũng sẽ đợi chàng!". Giọng nàng run run, từng lời như khắc sâu vào tim chàng, một lời thề son sắt giữa sinh ly tử biệt, giữa dòng người đang tiễn đưa nghẹn ngào.

Hoàng Minh nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của nàng, đôi mắt ấy chứa đựng cả thế giới của chàng, cả tương lai và hạnh phúc của chàng. Chàng nắm chặt chiếc Phật ngọc trong tay, cảm nhận hơi ấm từ ngọc lan tỏa, như hơi ấm từ bàn tay An Nhiên không rời, không muốn xa. "Được. Ta sẽ mang nó theo. Ta sẽ giữ gìn nó như giữ gìn mạng sống của ta, An Nhiên. Ta hứa sẽ trở về với nàng. Nàng hãy chờ ta nhé. Dù bao lâu đi nữa, dù có khó khăn đến mấy, nàng cũng phải đợi ta. Đừng bao giờ từ bỏ hy vọng, đừng bao giờ mất niềm tin vào ta. Hứa với ta đi, An Nhiên". Chàng nói, giọng chàng khẽ run lên, nỗi đau xót dâng trào không kìm nén được nữa, bờ môi chàng mím chặt.

Chàng dang rộng vòng tay, ôm An Nhiên vào lòng, một cái ôm thật chặt, thật sâu, như muốn bù đắp cho những tháng ngày xa cách sắp tới, muốn gói trọn nàng vào trái tim mình, mang theo hơi ấm của nàng ra chiến trường đầy lạnh lẽo. Nàng vùi mặt vào ngực chàng, những tiếng nức nở, nghẹn ngào vang lên, xé tan cả không gian, khiến những người xung quanh cũng phải chạnh lòng, quay mặt đi vì không thể chịu nổi cảnh tượng đau lòng đó.

Hoàng Minh cảm nhận được sự ấm áp và mùi hương quen thuộc từ nàng, một mùi hương mà có lẽ chàng sẽ không bao giờ quên, sẽ mang theo suốt cuộc đời, mỗi khi chàng nhớ về nàng, đó sẽ là động lực để chàng chiến đấu. Chàng hôn lên mái tóc nàng, lên trán nàng, lưu luyến không muốn rời, từng cái hôn như lời từ biệt ngàn trùng, lời hẹn ước ngày tái ngộ, một lời thề nguyện thầm kín. "Nàng hãy mạnh mẽ lên, An Nhiên. Hãy chăm sóc cha mẹ giúp ta. Ta tin nàng. Nàng là người phụ nữ kiên cường nhất mà ta biết. Hãy giữ gìn bản thân và chờ ta về. Ta sẽ về mà. Ta hứa đó. Hãy nhớ kỹ lời hứa này".

Từ phía cổng làng, tiếng trống lại vang lên, giục giã và dồn dập hơn bao giờ hết, như một lời hiệu triệu không thể chối từ, một bản án nghiệt ngã đã được tuyên phán định đoạt số phận. Đến lúc phải đi rồi, không thể chần chừ thêm dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Hoàng Minh buông An Nhiên ra, nhưng bàn tay họ vẫn nắm chặt không muốn rời, từng ngón tay như muốn níu giữ khoảnh khắc cuối cùng, kéo dài thêm chút thời gian ngắn ngủi của cuộc đoàn tụ. Ánh mắt chàng nhìn nàng lần cuối, một cái nhìn chất chứa bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nỗi nhớ, bao nhiêu sự day dứt, bao nhiêu lời muốn nói, như muốn khắc ghi hình bóng nàng vào sâu thẳm tâm trí, để không bao giờ quên đi gương mặt thân yêu đó.

An Nhiên nhìn chàng bước đi, từng bước chân nặng nề như xé nát trái tim nàng, kéo theo cả linh hồn nàng đi cùng, khiến nàng gần như mất đi sức sống. Nàng muốn chạy theo, muốn níu giữ chàng lại, muốn ôm chàng thật chặt và không bao giờ buông ra, muốn khóc thật to để chàng ở lại.

Nhưng đôi chân nàng như bị đóng đinh xuống đất, không tài nào nhấc lên được, cơ thể nàng trở nên vô lực, mềm nhũn, chỉ còn biết đứng đó bất động. Nàng chỉ biết đứng đó, nước mắt giàn giụa, lăn dài trên má, nhìn bóng chàng xa dần, xa dần, rồi khuất hẳn sau dòng người, tan vào màn mưa bụi mịt mờ, không còn nhìn thấy nữa.

Nàng đưa tay lên vẫy chào trong vô vọng, cánh tay như vô lực, nặng trĩu, chỉ có gió cuốn đi tiếng khóc nghẹn ngào của nàng, hòa vào không gian bi thương của buổi tiễn biệt, tiếng khóc của một người vợ trẻ.

Đoàn quân tập trung ở đầu làng, hàng ngũ chỉnh tề nhưng ai nấy đều mang vẻ mặt nặng trĩu, ánh mắt vô định, đầy lo âu cho số phận sắp tới, cho những cuộc chiến không biết trước điều gì. Hoàng Minh thấy Thành, Hùng, và Long cũng đã có mặt, vẻ mặt ai nấy đều trầm trọng, đôi mắt đỏ hoe, những cái vỗ vai lặng lẽ trao nhau như lời động viên cuối cùng, lời tạm biệt.

Họ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ vỗ vai nhau, trao nhau ánh nhìn đầy lo âu, rồi cùng nhau bước đi trên con đường làng quen thuộc. Con đường mà họ từng chạy nhảy, chơi đùa khi còn nhỏ, con đường mà Hoàng Minh từng đưa An Nhiên về dinh trong tiếng cười và lời chúc phúc của cả làng.

Giờ đây, con đường ấy lại dẫn họ đến một tương lai đầy bất định, một cuộc chiến tranh không biết ngày trở về, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào ngày mai.

Tiếng trống hiệu lệnh lại vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát hơn bao giờ hết, hòa cùng tiếng hò reo của quan quân, nhưng lại là tiếng khóc ai oán, não nề của người dân, như tiếng vọng từ một tương lai tang tóc, thê lương. Hoàng Minh quay đầu nhìn lại lần cuối, trái tim chàng như bị xé toạc.

An Nhiên vẫn đứng đó, nhỏ bé giữa cổng làng, đưa tay vẫy chào chàng trong nước mắt, bóng nàng đơn độc và yếu ớt, như một bức tượng chờ đợi vĩnh cửu, đứng đó cho đến khi bóng chàng khuất hẳn, không còn nhìn thấy gì nữa. Chàng khẽ gật đầu, một nụ cười buồn bã nở trên môi, đầy sự tiếc nuối và thương xót vô hạn, rồi quay đi.

Rồi chàng quay người, hòa vào đoàn quân đang hùng dũng tiến về phía huyện lỵ, nơi vận mệnh của chàng và của cả đất nước đang chờ đợi, nơi sự sống còn là một dấu hỏi lớn. Bóng chàng khuất dần sau rặng tre làng, mang theo cả hy vọng và nỗi lo của An Nhiên, để lại nàng một mình trong nỗi cô đơn tột cùng, giữa biển người tiễn biệt đầy nước mắt và tuyệt vọng.