← Quay lại trang sách

Chương 3

Con thuyền đưa Trần Quốc Tuấn theo sông Luộc sang sông Hóa. Trời đã về chiều. Đất Long Hưng màu mỡ phơi lên một mùa màng tốt tươi. Cò trắng từng đàn bay ra biển. Vạc trắng cũng từng đàn đường bệ bay về phía nam. Xa xa là vùng đồng chiêm mùa này đã gặt xong lâu rồi. Từng đoàn thuyền thúng chở lương đến Bát Đụn. Thuyền đang vào bến. Trần Quốc Tuấn lẩm bẩm:

– Chắc họ giao lương.

Trong lòng ông dâng lên niềm biết ơn trăm họ. Người ta đã đủ ăn đâu mà gọi lương là có ngay. Dã Tượng đứng sau lưng ông khẽ thưa:

– Thưa Quốc công, hình như là Nguyễn Chế Nghĩa.

Đúng là Nguyễn Chế Nghĩa thật. Ông ta đến nhận lương cho đạo quân bắc Thăng Long. Khi biết thuyền Quốc công tới, ông ta mừng rõ vội đến ra mắt:

– Thưa Quốc công, quân Thánh Dực của mạt tướng đã hành quân được hai hôm rồi. Chắc bây giờ họ gần tới chỗ mai phục ở Vạn Kiếp. Mạt tướng ký nhận xong lương rồi sẽ đuổi theo ngay đêm nay. Tướng quân Hoài Văn hầu chắc đã giao chiến với giặc trên bờ sông Thiên Đức.

Trần Quốc Tuấn kín đáo tò mò ngắm Nguyễn Chế Nghĩa. Ông cứ ngẫm xem chàng trai này có đẹp đôi với cô Tầm không?

Vào đến Bát Đụn trang, không khí ồn ào náo nhiệt. Người đến nhận lương rất đông, người phát lương tuy không đông nhưng quát tháo còn to hơn mọi người. Ngoài ven sông, hàng trăm thuyền thúng lật úp. Dễ phải thuyền của mấy lộ mới nhiều thế. Có một loạt người mới từ biển vào. Họ không đi thuyền, Họ đi cà kheo. Một số lớn đã đến rồi, kheo đã hạ xuống buộc lại. Còn một số nhỏ đang đi tới. Địa hình quanh Bát Đụn trang là vùng đất bồi đang dang dở, nước còn vây quanh những gò đống thấp, trên dựng những kho lương. Ở đây, quân ta đã chọn làm nơi tụ lương bởi đất này quân kỵ binh Mông Cổ không dễ gì tung hoành được. Mà nếu chúng liều lĩnh tiến vào thì coi chừng dân binh Đại Việt đi cà kheo vượt qua vũng lầy vũng lội nhanh như chớp, mỗi bước kheo vượt hơn một trượng. Trần Quốc Tuấn nhìn những người sải chân trông xa như những con hạc chân dài đang bước.

Phạm Ngũ Lão xuất hiện. Hôm qua khi ngang qua đường về quê Phạm Ngũ Lão, ông đã cho phép viên tướng dưới quyền tạt nhanh qua nhà về thăm mẹ ở Phù Ứng. Mệnh lệnh: Thăm nhà hai trống canh rồi trở lại đơn vị ngay trong đêm. Và bây giờ Phạm Ngũ Lão đã tới đây.

– Mẹ người có mạnh khỏe không? Cụ có cần gì không?

– Thứ Quốc công, mẫu thân của mạt tướng vẫn bình an, bà con trong xóm đã đưa cụ lánh vào sâu trong cồn bãi ngô giữa sông Luộc.

Trần Quốc Tuấn nhìn viên tướng dưới quyền đăm đăm. Anh này đang có chuyện gì khó nói. Mẹ anh ta là thông gia với ra, có thể coi như người trong nhà, ta có thể hỏi đươc.

– Bà thông gia của ta cong ít tuổi hơn ta, chưa thể coi là thật già. Người băn khoăn thế kia chắc không phải vì sức khỏe của bà. Vậy thì chuyện gì vậy? Người nói ta nghe.

– Thưa cha, (Phạm Ngũ Lão đổi cách xưng hô thân mật) mẹ con nghe tin em Tầm thì buồn lắm.

– Chuyện ấy ai không buồn nhưng chắc còn có gì nữa?

– Mẹ con tâm nguyện từ lúc trẻ là có người con như Tầm.

– Chắc không phải cụ muốn là con gái đâu. Nhưng mà thôi, ta đã nghĩ chín rồi. Ta đích thân chọn cho cô gái này một người chồng danh giá. Ta đã chọn Nguyễn Chế Nghĩa. Trước khi gả cho Nghĩa, ta muốn mẹ con nhận Tầm làm con nuôi. Con cũng đừng nghĩ vẩn vơ nữa. Chiến tranh là thế đấy, tan hợp bất thường. Số mệnh xui khiến nên trắng nên đen. Bây giờ, nhân lúc binh lính ở đây tập tring đông ta muốn có một trận tập thật lớn. Người sẽ là tướng giữ kho lương. Hoàng Đỗ sẽ là tướng đánh.

– Gọi Đỗ đến cho ta dặn - Trần Quốc Tuấn ra lệnh.

Một lát sau Hoàng Đỗ đến ra mắt Quốc công Tiết chế. Hoàng Đỗ không còn là cậu bé mười ba mười bốn tuổi nữa. Đây đã là một chàng trai, hùng tráng, nhuộm bụi chiến trường, bộ áo chiến bạc màu, thanh quất vỏ thau đập đùi bên phải, chứng tỏ đây là một võ sĩ thuận tay trái. Nom Hoàng Đỗ có chút gì trễ nải và coi thường. Một nụ cười nửa miệng, cái khăn võ cuốn trễ trang bên tóc mai.

– Đây chỉ là một trận đánh tập. Cho nên chỉ dùng hiệu cờ. Kho quân lương Bát Đụn trang sẽ do Phạm Ngũ Lão giữ. Đó là một tướng cẩn thận, dũng lược. Để ta xem có khe hở nào không trong việc phòng bị và cũng để ta xem có cách đánh nào hay không trong việc tấn công. Ngươi có thể dùng số dân binh ven biển vào đội viễn thám của ngươi. Bây giờ là xế chiều, có khi trận đánh diễn ra lúc mặt trời lặn.

Hoàng Đỗ trở về đơn vị riêng của mình. Anh cho gọi các dân binh đến. Anh hỏi về khả năng đi cà kheo, mức độ cao của chân kheo. Anh trầm ngâm nghĩ… Trời đổ tối thì các đơn vị đánh bật hồng vây xung quanh Bát Đụn trang. Phạm Ngũ Lão cũng cho các đơn vị bật hồng chung quanh trang. Chính giữa ngay lều tướng có dựng một cọc nêu cao treo một ngọn đèn lồng lopự lựa vàng. Lệnh đã ban từ lâu nếu ngọn đèn lồng bị hạ thì coi như bên đánh thắng, bên giữ thua.

Dân binh đội thuyền độc mộc đánh thẳng vào cổng giữa, đây là đường nước đi thuận lợi nhất. Nhưng Phạm Ngũ Lão đã tính đến điều này từ lâu, cho nên một số cự mã đã được tung ra chặn ngay bến lên, những chiếc cự mã là những ngáng tre buộc chéo, vứt cách nào cũng có một mặt ngửa lên. Cánh dân binh quân thủy bị chặn đứng. Hoàng Đỗ cho tốp bộ binh xông vào từ phía bắc, đây là miền đất nhiều gò đống thấp rất thuận tiện cho bộ binh và kỵ binh. Nhưng họ gặp phải những bó tregai vứt ngổn ngang, đường tiến chẳng thuận lợi chút nào, những cây sáo màn buộc lụa ở đầu, lụa xám, lụa xanh tượng trưng cho câu liêm. Nếu trận đánh cho thật thì những cây liêm này quả thực lợi hại, nếu quân đánh là kỵ binh thì còn tổn hại nhiều hơn nữa. Trận đánh đã diễn ra hơn một trống canh quân giữ Bát Đụn trang vẫn hoàn thành công việc. Thình lình có tiếng tù và rúc lên từ mé nam của Bát Đụn trang, nơi lau sậy dày đặc, tiếng hò reo bỗng nổi lên, khoảng hơn mười người chân dài như ma mỗi bước hàng trượng vượt qua vũng lầy lội nhanh chóng tiến sát đến hàng rào Bát Đụn trang, đến hàng rao họ vắt một chân qua hàng rào rồi tung nốt chân kia qua…Chỉ nháy mắt họ đã đến bên chân cột nêu đèn lồng. Chiếc đền lồng bị hạ xuống, thay vào đó không phải là đèn lồng màu vàng mà là đèn lồng màu xanh dương. Trong khi quân sĩ giữ Bát Đụn trang tập trung giữ đường đồi và đường nước thì cánh quân Hoàng Đỗ đã vào qua đất lầy và đánh chiếm Bát Đụn trang thành công.

Trần Quốc Tuấn gọi các tướng đến trước lều trận của mình và nói:

– Quân giữ Bát Đụn trang là quân Thánh Dực thiện chiến còn quân đánh Bát Đụn trang chỉ là dân binh. Vậy mà chỉ nhờ có ngón sở trường là cà kheo họ đã tấn công và đốt gọn Bát Đụn trang.

Bát Đụn trang bừng sáng lên trong ngọn lửa khao quân của Trần Quốc Tuấn. Ngày mai hộ tiến về Vạn Kiếp để đánh trận phục kích đạo quân Thoát Hoan. Bát Đụn trang ngay từ tiền triều là ấp phong của An Sinh Quốc Tảng, vương tử thứu ba của Trần Quốc Tuấn. Tên thôn được dùng làm hiệu vương của Quốc Tảng. Đây gần như là đất cơ bản của chi trưởng Vạn Kiếp. Khi tiệc đã đến lúc say la đà thì có một đội kỵ binh tiến vào, dẫn đầu chính là Trần Quốc Tảng. Vương tử thứ ba xuống ngựa thi lễ trước Quốc công Tiết chế:

– Con từ sông Hóa về đây gấp. Nghe nói có tin của Đỗ Vĩ. Con về xem thế nào ngày mai cha đem quân về Vạn Kiếp. Con muốn đươc cầm một đội kỵ binh lên phục trên Quỷ Môn quan.

– Con muốn tìm bạn con chứ gì. Ta cũng đồng ý nhưng trong chiến đấu không nên để tình riêng làm loạn trí con người. Có thế nào, chúng đã lường trước được. Nhưng con xin lên của Đầu Quỷ ta cũng tán thành. Ta còn nghiêm lệnh cho con phải tìm cho được Đỗ Vĩ.