← Quay lại trang sách

Chương 7

Thoát Hoan ra lệnh triệu các tướng dưới quyền đến lều tướng của y để họp. Y muốn mọi việc diễn ra rất đường hoàng thung dung như không có việc gì nguy hiểm xảy ra. Ngay cả phó nguyên soái A Lý Hải Nha cũng không làm trở ngại công việc. Hai viên tướng quan trọng nhất là tả thừa Tang-gu-tai và hữu thừa Lý Hằng cũng có mặt.

Nhưng tất cả mọi người đều biết mục đích chính là chạy cho thoát. Điều ấy nói ra thì hổ thẹn nhưng mà tình thế rõ ràng là như vậy. Trước tiên là qua được sông. Toàn quân của y ở đây ứ lại khoảng năm vạn quân mà số qua được mới khoảng hơn một vạn.

A Lý Hải Nha nói:

– Hiện nay còn ba ngày lương, cướp bóc chúng quanh còn có thể được thêm ngày nữa. Như vậy chúng ta có bốn ngay để qua sông. Mà phải sang cùng một lúc để không bị đánh chặn. Nếu không toàn quân sẽ tan vỡ. Không còn thời gian để lưu ý đến đạo quân phía Nam nữa.

A Lý Hải Nha nói thế có nghĩa là sự an toàn của đạo quân Toa Đô là do chính đạo quân ấy phải tự lo. Đạo quân chính của Thoát Hoan còn lo cho mình chưa xong. Tả thừa Tang-gu-tai trình ra một bản báo cáo của du binh hậu quân: có thể đạo quân Toa Đô đã bị đánh tan. A Lý Hải Nha nói:

– Nguyên soái phải quyết định ngay: một là giết bọn con tin người Đại Việt mà chính yếu là bọn con gái mà họ Trần đã đưa đến đây cho nguyên soái, hai là việc vượt sông ta giao cho hữu thừa Lý Hằng.

Y chọn Lý Hằng vì tên này là người vùng nam Dương Tử thông minh thâm hiểm cho nên việc đốt phá thanh dã hắn sẽ làm đến nơi đến chốn, còn Tang-gu-tai là người thượng nguồn sông Hoàng thuộc một dân tộc rất thiện chiến vùng núi nên rất thích hợp với việc tổ chức phòng thủ.

– Ta đồng ý việc giết các con tin. Duy có nàng công chúa An Tư là do họ Trần gả cho ta làm vợ. Ta không thể nào ra lệnh giết vợ ta được. Và ta cũng không thể ra lệnh giết hết những thị nữ tùy tùng theo hầu vợ ta. Còn con tin khác ở tất cả các mặt trận đều giết sạch.

Thái độ của Thoát Hoan rất cứng rắn. A Lý Hải Nha biết tính học trò mình nên không cãi lại mà chỉ thêm một câu:

– Nhưng đàn bà con gái đi theo sẽ làm vướng chân quân đội. Cho giải mau chúng về nước.

Các tướng mau chóng đi làm các công việc được giao.

Thoát Hoan đi vào hậu trướng, nơi đây công chúa An Tư được lưu giữ cùng thị nữ tùy tùng.

– Tất cả bọn bay sửa soạn đưa vợ ta lên đường. Thiếu gì cho ta biết. Không thể để vợ ta gặp khó khăn khi đi đường. Ta đã ra lệnh cho chuẩn bị thuyền nhỏ đưa đoàn tùy tùng và bà phi sang sông ngay đêm nay.

An Tư nói:

– Tướng quân đã biết tôi không có bụng nào rời xa đất nước này.

Thoát Hoan nói:

– Phong tục nước nàng đã nói lấy chồng là phải theo chồng. Ta lấy nàng làm vợ là được cả họ nhà nàng đồng ý. Nàng không phải là người con gái ta bắt được trên chiến trường. Nếu phải như vậy thì ta đã không đối xử nàng như vợ mà có thể ta còn quẳng cho binh lính làm nhục. Nàng phải biết các tướng dưới quyền ta luôn đòi ra trừng trị nàng và tùy tùng. Ngay hôm nay đã có ý kiến xin ta chém nàng đi. Nhưng ta đã không làm. Ta không nhẫn tâm đối với một người vợ mà ta đã coi là trời xe duyên. Chỉ mong về đến nước ta nàng biết nghĩ đến phận gái lấy chồng phải theo chồng, gánh vác việc nhà chồng.

Công chúa An Tư cũng chằm chằm nhìn Thoát Hoan. Chỉ mấy tháng sống bên nhau nhưng cũng đủ hiểu nhau. Thoát Hoan là một thanh niên tài ba, có học, lịch sự. Khi lui về trướng, Thoát Hoan luôn luôn là một chàng trai phong nhã. An Tư chưa bao giờ thấy Thoát Hoan thô lỗ, Thoát Hoan luôn luôn chăm chút cho An Tư mọi sự.

– Tướng quân cũng biết tôi đi theo tướng quân sẽ mang tiếng là lấy quân cướp nước làm chồng.

Thoát Hoan cười ha hả:

– Nàng lấy ta là do cả họ nhà nàng đồng ý. Họ Trần còn cho sứ giả đưa nàng đến tận nơi cho ta. Sao họ lại gọi là nàng lấy giặc cướp nước. Và chăng ta nghĩ từ bấy đến nay ta chưa hề có một câu nói, một cử chỉ xúc phạm đến nàng. Lần này về nước ta sẽ tâu vưa cha phong nàng làm phi của Trấn Nam Vương, địa vị của nàng ai còn nói được điều gì. Ta có đem về một bức tranh vẽ cảnh đánh cá trên sông Nhị đẹp lắm. Ta biết nó lư giữ kỷ niệm của ta và nàng ở doanh quân Thăng Long.

Thoát Hoan lục trong đồ đạc dọn đi từ Thăng Long lấy ra bức tranh đánh cá cho An Tư xem.

– Đây là tranh của Đỗ Vĩ.

– Nàng biết người vẽ bức tranh này à?

– Đây là một người tài hoa nổi tiếng ở nước Đại Việt, đàn hay vẽ giỏi, văn võ kiêm toàn.

– Nếu vậy thật đáng tiếc. Ta đã ra lệnh giết hết các con tin.

– Tướng quân nói vậy là nghĩa sao? Chả lẽ tôi và các tùy tùng cũng bị giết.

– Không phải đâu, giết hết con tin nhưng trừ vợ ta và các tùy tùng của vợ ta.

Thoát Hoan rời lều trận của mình đi sang lều trận của A Lý Hải Nha, hai lều cách nhau cũng khá xa. A Lý Hải Nha ngạc nhiên khi thấy Thoát Hoan đi tới. Quân hầu dâng trà giải khát. Bấy giờ là cuối tháng Sáu, tiết trời đang hết sức nóng nực, các quần áp của chiến binh xứ tuyết xem ra chẳng hợp chút nào với thời tiết. Hôm nay lại có một thứ gió thổi từ phía tây lại khô rang mà nóng như chàm lửa. Thoát Hoan nói:

– Bữa nay còn rảnh. Chúng ta có ba ngày lo cho việc quân. Tôi muốn dùng lúc rảnh rỗi này để nói chuyện của hai chúng ta. Trước hết muốn nghe thầy có điều gì trách tôi không.

A Lý Hải Nha vốn là viên tướng văn võ toàn tài, thao lược, trung thành, trí dũng được chính Hốt Tất Liệt chọn làm thầy rèn luyện cho Hoàng tử Thoát Hoan. Thế là kể từ bấy đến nay mười hai năm thầy trò quấn quýt chẳng còn điều gì ngạc nhiên về nhau nữa. Tài năng và sở trường là do chính tay A Lý Hải Nha luyện cho Thoát Hoan. Còn sở đoản, còn nhược điểm của Thoát Hoan có điều gì A Lý Hai Nha cũng biết đến nơi đến chốn, duy có câu nói vừa rồi làm cho A Lý Hai Nha cảm động về nghĩa học trò đối với thầy của Thoát Hoan. Viên tướng già cúi đầu ngẫm nghĩ. Chẳng có gì có thể trách được học trò. Chiến tranh thắng bại là sự thường của binh gia. Vả chăng đối phương làm cho ta kinh ngạc.

– Kẻ địch của chúng ta rất thao lược. Hôm nay, ta chuẩn bị một cuộc rút quân. Trở ngại chính là dòng sông trước mặt. Chỉ có một dòng sông thôi mà đã làm cho lo lắng nhiều bề. Trong khi đó mấy tháng vừa qua quân đội hai bên đối diện nhau nhiều trtận, có nhiều lúc ta tưởng nếu chiến cuộc xảy ra là ta sẽ thắng lớn, nhưng rồi đến lúc cuối cùng chúng rút mất mà trở ngại của chúng đâu phải chỉ có một dòng sông. Trận Vạn Kiếp đánh hụt. Trận Thu Vật đánh hụt… Rút lui mà địch không bị tổn hại thì sao gọi là thắng được ở những trận ấy. Bây giờ vương tử tính sao?

– Thưa thầy, tôi muốn bàn đến chuyện qua sông. Nhưng bàn ở bên lều của tôi e tai vách mạch rừng.

A Lý Hải Nha cười vang. Y thấy thoải mái. Như vậy là học trò của y không phải ý chí chiến đấu bị tê liệt, cũng biết đề phòng bọn con gái Đại Việt truyền được tin ra ngoài. Tuy vậy, trong số đó có người là vợ Thoát Hoan. Lẽ thường chẳng ai ra lệnh giết vợ mình dù có là thú dữ. Vả chăng giết bọn đàn bà con gái thì ai giết chẳng được. Chỉ có một điều A Lý Hải Nha nhận ra học trò của mình sinh ra là để làm vua chứ không để làm tướng.

– Đáng tiếc là vương tử không đủ kiên nhẫn để làm tướng. Nếu như hai ta có những ý kiến xung đột nhau chính là vì tôi không nhận ra điều này. Mà trong cuộc chiến chinh này tôi đặt mục tiêu kiếm lợi về cho tôi. Tôi muốn cuộc chiến tranh này ta thắng, vương tử sẽ được làm vua ở đất này. Mà quyền hành trọng yếu thuộc về tôi. Nếu vậy trong chiến tranh quyền nguyên soái phải giao cho tôi không chia sẻ. Tôi cũng chẳng trách vương tử nương tay với bọn con gái ấy. Thoạt đầu tôi muốn vương tử nhận và đối xử với bọn con gái này như là bọn con gái bắt được ở chiến trường. Nhưng vương tử lại coi cô ta như một người vợ. Đáng ra tôi phải can ngày từ lúc đầu. Còn bây giờ vương tử không xử tội vợ là lẽ đườn nhiên, tôi trách làm sao được.

– Việc rút quân tôi định thế này: Ngày mai chuẩn bị một số thuyền bè, sẩm tối thầy dẫn qua sông đánh chiếm bến, mở rộng đất đứng. Ngày kia đại quân sang sông, tôi đích thân dẫn quân qua. Tang-gu-tao sẽ tử chiến chặn đường rút cho ta. Khi thầy qua sông, thầy đem cả bọn con gái Đại Việt qua. Có một tên bỏ chạy rồi. Thầy cho hai đứa lên trước biên giới để thu xếp chỗ ở cho vợ tôi. Đồng thời thầy cho một tướng mang nghiêm lệnh cho A Rích bắt chém Đỗ Vĩ ở bên kia.

– Ủa, thế sao được. Chúng ta đã biết Đỗ Vĩ có mang theo người que trúc Thiên Sơn tắm ngựa của một hoàng thân dòng Hãn Lều Vàng. Như vậy đây là một người anh em kết nghĩa của dòng Hãn ấy. Chúng ta thuộc dòng Hãn thứ tư từ Mông Kha Hoàng Đế đến Đại Hãn Hốt Tất Liệt, xưa nay hai dòng Hãn vốn là đồng minh. Bây giờ Đỗ Vĩ mang que trúc Thiên Sơn khắc tín hiệu của dòng Lều Vàng, vậy thì nếu muốn xử chém Đỗ Vĩ chỉ có thể là lệnh từ dòng Hãn Lều Vàng ban ra.

– Bởi vậy thầy chọn tướng đi thi hành lệnh này phải khôn ngoan. Cần phải thử xem Đỗ Vĩ có đúng là gián điệp của Đại Việt không? Tháng trước một đứa con gái Đại Việt là thị nữ của vợ ta được giao đi chọn nơi ở trước ở bên kia biên giới đã bỏ trốn. Chứng cớ cho biết ả có được sự giúp đỡ của Đỗ Vĩ. Quân canh phòng đã bắn một phát tên trúng bả vai nhưng ả vẫn trốn thoát. Ta không bắt được cho nên cũng không có chứng cớ buộc Đỗ Vĩ phải nhận là gián điệp. Ta nghĩ bây giờ dù Đỗ Vĩ có hay không là gián điệp thì ta vẫn phải xứ chém. Có điều để tránh việc sau này có chuyện gay cấn với dòng Lều Vàng thì tốt nhất là ta gây một tai nạn chết người. Nếu cần ta cũng có một người chết kèm vào đấy.

A Lý Hải Nha và Lý Hằng chỉ huy việc sang sông. An Tư và mấy thị nữ tùy tùng phải mặc quần áo chiến binh Mông Cổ để lẫn lộn vào đám quân. Một tướng trảo nha đã được lệnh đem hai thị nữ nhanh chóng tiến về phía bắc trong một mũi tiến công thật mãnh liệt. Hai cô thị nữ này sẽ thu xếp nơi ăn chốn ở của công chúa An Tư ở Trì thôn bên kia biên giới. Viên tướng trảo nha chỉ huy một đội quân nhỏ bảo vệ hai thị nữ đến tận Trì thôn. Y còn được giao một mệnh lệnh bí mật khác cho viên tướng chỉ huy Trì thôn là gây một tai nạn giết Đỗ Vĩ.

Chập tối quân Nguyên sang sông. Lý Hằng tung quân đánh rộng ra xung quanh. Y được lệnh tử chiến để mở rộng bến sông đủ mức an toàn cho đại quân vượt qua rút chạy. Nhưng Lý Hằng gặp ngay sự phản ứng quyết liệt của quân Đại Việt. Từng toán lưu binh dùng ngựa, dùng thuyên lướt qua quân Nguyên lúc trước mặt, lúc sau lưng, lúc bên sườn, những toán lưu binh này dùng cung tên bắn loạn rồi thoắt biến đi nhường chỗ cho toán khác. Sự khốn đốn đến với quân Nguyễn không phải là ở trên bờ mà là ở dưới sông. Từng đoàn thuyền thoi nhanh nhẹn từ khe lạch mé thượng lưu xông ra. Họ đẩy theo những bè nứa trên có chứa chất cháy như nhựa trám, nhựa trấu, nhựa thông. Những chấy bốc cháy này được đốt lên và quânViệt đẩy những bè lứa vào bến đỗ của quân Nguyên. Sự hỗ loạn cùng cực. Nhiều thuyền của quân Nguyên đã bắt cháy. Những thuyền bắt cháy lại bị quân Việt dùng câu liêm móc ra xa. Có những thủy thủ lặn ngầm dưới nước đục đáy thuyền. Những thuyền bị đục không nhiều, chỉ đôi ba chiếc nhưng khi chúng chìm thì gây sự náo loạn tràn lan trong hàng ngũ quân Nguyên. Thoát Hoan dùng tất cả tinh lực giữ trật tựu cho đội quân sang sông. Viên Nguyên soái Mông Cổ ra lệnh cho cung thủ Mông Cổ bắn chế áp thuyền thoi của Việt. Y ra lệnh một đội quân dùng thuyền chiến mang giáo dài nhọn những nơi có bong bóng nước nổi lên chứng tỏ bên dưới có người đang lặn mà đâm xuống. Phải vất vả mới lập lại trật tự cho đội quân sang sông. Đầu tiên là hi sinh đám lính đoạn hậu. Tang-gu-tai viên tướng chỉ huy đánh mở rộng cửa bến cũng bị tổn thất nặng. Đại quân kéo theo tàn binh bỏ chạy. Lý Hằng trúng thương ở cổ, mũi tên đã rút được ra, máu ra nhiều nhưng y mới chỉ bị trọng thương chưa chết. Thoát Hoan cho khiêng Lý Hắng tháo chạy.

Công chúa An Tư bảo hai thị nữ được chia đi trước:

– Ở Thăng Long ta có sáu thị nữ. Em Mơ đã trốn đi được từ Thăng Ling. Em Tầm tháng trước đã thoát hiểm từ biên giới Lạng Giang. Bây giờ hai em lên trước, còn hai em ở lại đi cùng với ta. Ta được biết một tin mật: A Lý Hải Nha đã ra lệnh cho viên tướng dưới quyền đưa các em lên biên giới, nhưng thực ra y còn một mệnh lệnh bí mật nữa là giết Đỗ Vĩ ở Trì thôn nơi ta sẽ đến ở, khi qua biên giới. Đây là một người tài hoa mà ta rất quý. Em Thủy sẽ đem lời ta đến cho Đỗ Vĩ bảo cho anh ta trốn đi. Bọn giặc đã khẳng định Đỗ Vĩ là gián điệp.

– Nếu như vậy anh ta là một người anh hùng.

– Chắc chắn như vậy. Một người anh hùng không thể để tình trạng không có người hầu hạ, kể cả lúc sống lẫn lúc qua đời. Đáng tiếc ta là gái đã có chồng, nếu không ta tình nguyện làm vợ của Đỗ Vĩ.

– Công chúa làm thế sao được. Công chúa đã là phu nhân của nguyên soái Thoát Hoan, chắc chắn tướng quân Đỗ Vĩ không nhận.

– Đúng là như thế, dù sao ta đã là vợ của tướng giặc. Nhưng việc kén người hầu hạ Đỗ Vĩ không thể không làm.

– Thưa công chúa, việc ấy giao cho em có được không?

– Ý ta cũng muốn thế. Ta với các em nghĩa là thầy trò, tình là chị em. Trong hai em, em nào tình nguyện làm vợ của Đỗ Vĩ?

Cả hai người tranh nhau nói:

– Em xin nhận. Mong sao đền đáp được phần nào cho người trai anh hùng đó.

Nửa đêm đó toán quyết tử mở một đường máu đưa hai cô thị nữ thoát khỏi vòng vây. Hai hôm sau họ vượt biên giới vào đất Nguyên. Buổi chiều họ tới Trì thôn.