Chương 3
Hoshi Ryoichi nổi quạu.
"Xã hội đen mà lại bán rau á?"
Trung tâm chơi game Scorpion nằm trước ga Mahoro. Hoshi cùng đàn em cố thủ một văn phòng trên tầng hai. Công việc của họ là bảo kê cho nhà hàng ăn uống, các doanh nghiệp vừa và nhỏ, làm nghề tự cho vay tiền (đương nhiên là không giăng biển hiệu), bán thuốc (đương nhiên là mấy loại "thuốc" có hại cho sức khỏe) trong nội thị Mahoro, vân vân...
Nhưng Hoshi không phải là xã hội đen. Bản thân gã cho rằng mình là "một công dân bình thường có hơi dính chàm tí thôi".
Gã vẫn trao đổi thông tin mật thiết về công việc với bằng đảng Okayama đóng địa bàn ở Mahoro, giữ mối quan hệ hỗ trợ lẫn nhau song không phải kiểu có màn cắt máu ăn thề. Nhóm của gã bị cảnh sát để mắt tới như một "nhóm đầu gấu" chứ chưa có tiền án tiền sự gì.
Hoshi có phương châm bất di bất dịch là phải kiếm tiền một cách thông minh, gã chỉ đạo tài tình một đám bậu xậu não đặc quánh bã đậu, tự do tung tăng bơi lội trong xã hội ngầm ở Mahoro.
Lý do khiến Hoshi nổi quậu là vì bị băng Okayama đẩy cho một việc quái gở.
"Cái gì đây, 'Hiệp hội gia đình và thực phẩm sức khỏe' à? Nực cười!"
Hoshi dùng cánh tay đẩy núi cà chua trên bàn sang bên cạnh. Là cà chua do băng Okayama gửi đến. Lại còn kèm thêm lời nhắn như trêu ngươi: Đang dự kiến triển khai công việc làm ăn mới, gửi để chú tham khảo!
Trong góc văn phòng, có 3 tên đang đứng ở tư thế cứng ngắc như khúc gỗ. Là Ito, Isutsui và Kanai. Chúng đứng cách xa Hoshi mặt hằm hằm và huých cùi chỏ vào nhau để quyết người đứng ra phát ngôn. Ito, thuộc dạng có não trong nhóm của Hoshi bước lên trước một bước đại diện.
"HHFA là hội trồng và bán rau ạ. Gần đây chúng thường có hoạt động quảng cáo tại quảng trường cửa Nam nên chắc anh Hoshi cũng từng gặp rồi..."
"Chuyện đó tao biết!" Hoshi vò mái tóc đã cắt ngắn.
"Ý tao là đám xã hội đen yếu kém không bán thuốc được cho ra hồn tại sao lại định nhúng tay vào rau với cỏ. Không lẽ giờ chúng mới quan tâm đến sức khỏe?"
Hoshi bình thường luôn chú ý sinh hoạt lành mạnh. Ăn cơm gạo lức, chạy bộ hằng sáng, thuốc không hút, rượu cũng uống có chừng mực. Trong khi đó, nhìn vào cơ cấu băng Okayama từ tên đầu sỏ đến thằng tốt đen bét tĩ đều ngập ngua trong rượu chè gái gú, thể hiện chính xác hình ảnh dân xã hội đen mà người đời vẫn biết. Mỗi lần nghe hay thấy bạn chúng than thờ chỉ số men gan, hay sồn sồn hò nhau uống thực phẩm chức năng, người giàu tính khắc kỷ như Hoshi lại thấy bức xúc, "Tại sao thường ngày không sống cho điều độ đi!" Một điển hình sống hại sức khỏe như băng Okayama giờ lại quan tâm đến rau cỏ, thấy sao mà nực cười.
"Đã thế lại còn dồn hết cả việc thương thảo với cái hội dấm dớ ấy cho bên này á?"
"Theo lời băng Okayama thì họ muốn giao cả cho chúng ta việc khai thác mối bán rau ạ."
"Tỷ lệ thế nào?"
"Băng Okayama sẽ được chia 30%. Nên họ đưa ra đề nghị phần của chúng ta là 10% trong đó ạ."
"Giỡn-chơi-à!"
Hoshi đứng lên cầm lấy một quả cà chua, vào bếp của văn phòng rửa sạch rồi cắn gọn gàng luôn một miếng.
"Không biết có phải trồng không phun thuốc không nhưng ngon đấy. Song cũng chỉ là rau mà thôi. Giá thì chắc bèo bọt. Như cà chua, đắt lắm thì giá bán lẻ cũng 150 yên một quả chứ mấy. Thế mà bảo 10% trong 30% cái giá nhập hàng ấy ư? Tình hình bán thuốc bên này vẫn ngon nghẻ, đâu có giống cái lũ xã hội đen cặn bã nào đó. Dẹp đi!"
"Dạ... anh Hoshi! Có anh Iijima băng Okayama tới ạ!"
Hoshi quay lại khi Tsutsui đô con gọi. Ngoài cửa văn phòng, một chóp bu của băng Okayama đã đứng sẵn ở đó.
Sao chưa có sự đồng ý của tao mà đã cho tên xã hội đen vào, lại đúng lúc đang nói xấu chúng nữa chứ.
Hoshi giận ngút trời. Tưởng chừng mái tóc vừa mới cắt ngắn ngoài tiệm dài luôn một hơi cả ngàn dặm, chọc thủng trần nhà, xâu các vì sao lại thành một chuổi. Song ngoài mặt gã vẫn giữ thái độ ôn hòa.
"Ồ anh Iijima!"
Gã mời Iijima vào ghế ngồi. Ném núm quả à chua đã ăn xong vào bồn rửa bát, Hoshi nặn ra một nụ cười.
"Có việc gì mà anh phải lặn lội tới tệ xá của tụi em thế này!"
"Vẫn sung sức như mọi khi nhỉ, Hoshi!"
Iijima bảnh bao trong bộ vest đen điềm tĩnh ngồi xuống xô pha. Gã không dắt theo tên đệ tử nào mà phong thái vẫn rất đạo mạo. Cỡ ngoài 40 song nhìn tác phong là biết gã rất chăm chỉ luyện tập. Trong băng Oakaya, Iijima thuộc dạng có chừng có mực vụ rượu chè gái gú.
"Dám gọi xã hội đen là cặn bã à, dũng cảm đấy!"
Cám ơn hay phủ định đều dở nên Hoshi đứng trân trân im lặng.
"Thôi bỏ đi!" Iijima cười tiếp tục câu chuyện. "Anh cũng phản đối chuyện bán rau! Băng phải có hình ảnh của mình chứ, mà quan trọng là vụ này không được béo bở cho lắm!"
"Thế thì tại sao lại vẫn làm?"
Hoshi ngồi xuống đối diện với Iijima. Kanai được giao nhiệm vụ làm vệ sĩ cho Hoshi lóng ngóng bưng cà phê tới. Cốc cà phê vào tay bự con như Kanai trông chẳng khác gì cái tách chuyên để uống espresso.
"Thiếu gia bên này lôi kéo về đấy!"
Iijima thở dài. Theo lời kể của Iijima thì đầu đuôi như thế này.
Thiếu gia của băng Okayama khá nóng mặt với nhóm HHFA chuyên cầm loa đứng ở quảng trường cửa Nam. Dù chỉ là đám a-ma-tơ nhưng cứ mặc cho chúng tung hoành thì rất khó bề cai quản khu trước ga, mà lại thành tấm gương xấu cho lũ bất trị khác dám qua mặt băng Okayama bán hàng trên vỉa hè.
Chính vì thế, thiếu gia sấn sổ với thành viên của HHFA.
"Chúng mày trả tiền chỗ cho ai hả?"
"Tất nhiên là làm bộ thế thôi!" Iijima nói. "Dính vào bọn dân thường là chúng gọi cảnh sát ngay tắp tự ấy. Cho nên chỉ cần chúng sợ mà chuyển đi chỗ khác hoặc tém tém lại việc rao hàng thì bên đây cũng không bị động chạm gì!"
Thành viên HHFA có mặt ở quảng trường cửa Nam lúc đó sợ rúm lại im thin thít. Song không hiểu từ đâu một người đàn ông tự xưng là lãnh đạo của HHFA xuất hiện và hắn là một tay không phải dạng vừa.
"Nghe đâu tên là Sawamura, vẫn còn trẻ ranh chỉ trên dưới 30 thôi nhưng không chịu lùi nửa bước với thiếu gia. Không những thế còn nhiệt tình thuyết phục về chuyện trồng và bán rau an toàn, nếu biết thương mại hóa thì có tương lai tươi sáng đến mức nào!"
"Thiếu gia thấy thằng nhãi nhiệt huyết của HHFA hay quá nên thành bạn nhậu của nhau luôn. Chắc là hợp gu chăng? Rồi ma xui quỷ khiến thế nào thiếu gia tâm sự với ông trùm của băng Okayama rằng 'Có bọn trồng rau này nhiệt tình lắm!'"
"Thế là ông trùm tò mò luôn chứ!" Iijima lại thở dài. "Rồi tao phải đi gặp Sawamura ở quán cà phê."
"Lại còn thế nữa?"
Hoshi nhăn mặt. Một phần vì không hiểu nổi lý do ông trùm của một băng đảng tuy nhỏ thôi nhưng sao phải làm đến mức ấy và cũng vì ngụm cà phê vừa nhấp quá đắng không biết có nên gọi nó là đồ uống không nữa.
"Vì cung cấp bữa trưa cho trường học đó!" Iijima nói nhỏ giọng lại. "HHFA muốn bỏ mối rau cho bữa trưa trường học. Làm được vậy là tiêu thụ được lượng rau lớn lắm!"
"Chịu thôi nhưng cung cấp cũng phải qua đấu thầu chứ?"
"Tất nhiên rồi. Nhưng có qua có lại mà. Cháu họ của anh trai của mẹ con rể ông trùm bên này là nghị sĩ trong hội đồng thành phố Mahoro cơ mà."
"Họ hàng xa mấy phát đại bác khó hiểu quá, nhưng vụ đấu thầu là có thể đi cửa sau được chứ gì?"
Thế thì người ta đâu có gọi đó là "có qua có lại". Nghĩ thế nhưng Hoshi hỏi tiếp.
"Thế là có thông đồng trước rồi. Dễ bị sờ gáy lắm. Nhưng chuyện này cũng tế nhị!"
Iijima nở nụ cười đúng kiểu bất lương.
"Còn gọi là vận động hành lang gì đó. Có thể mở đường đi nước bước kiểu 'Hãy đưa rau sạch vào bữa ăn trường học với giá rẻ'."
"Nhưng vụ này có béo bở gì cho băng nhóm đâu. Cả bên em cũng thế!"
"Thì đúng rồi. Cho nên anh mới phản đối nhưng ông trùm máu rồi nên chẳng còn lựa chọn nào cả. Cũng tại cháu gái của ông trùm năm nay vào lớp một, sẽ phải ăn trưa ở trường đó!"
Ngu xuẩn. Hoshi thõng vai, móc ngón tay gọi Kanai dọn hai ly cà phê đi.
"Thế sao? Vậy anh Iijima muốn chúng em làm gì?"
"Thiếu gia định sẽ chính thức yêu cầu bên chú em sớm thôi. Có hai nội dung. Thứ nhất, làm nhiệm vụ kết nối HHFA với băng nhóm. Thứ hai, hỗ trợ đàm phán giữa HHFA và bên thành phố. Xã hội đen bán rau nghe không sang miệng nhưng nếu đã rửa tay gác kiếm như chú em thì xúc tiến được!"
"Nghĩa là bọn em phải làm sao để được trúng thầu cung cấp rau cho bữa ăn trường học và giám sát sát sao để lợi nhuận phát sinh từ vụ này chảy từ HHFA về băng đúng không ạ?"
"Để giữ thể diện cho thiếu gia và theo đúng nguyện vọng của ông trùm thì là thế đấy. Tuy nhiên..."
Iijima gãi gãi chóp mũi rồi uống cốc cà phê mới Kanai vừa bưng tới. Hoshi cẩn thận nếm trước. Lần này thì nhạt hoét. Thế mà Iijima đã uống hết một nửa cốc, không có vẻ gì bất mãn. Chắc với Iijima nước sôi có màu đen là ổn. Trông bộ dạng bất an thăm dò phản ứng của Kanai, Hoshi thôi luôn ý định ra lệnh pha lại cà phê khác.
"Anh ấy mà, Hoshi!" Đặt cốc xuống, Iijima nghiêm túc nói. "Nếu được anh cũng muốn đứa cháu vàng ngọc của ông trùm được ăn rau ngon, an toàn. Song anh không thể hiểu nổi cách làm của cốt cán bên HHFA. Bọn bán rau mà sao lại dễ dàng dính dáng tới xã hội đen thế chứ? Hay chúng định bày trò hòng mong có người chân gỗ? Đáng ngờ lắm!"
"Nhìn cái kiểu của chúng ở quảng trường cửa Nam thì em hoàn toàn đồng tình với anh Iijima. Nói thế nào nhỉ... cứ sáo rỗng sao đó!"
Hoshi dựa hẳn người vào tựa ghế xô pha suy nghĩ một chốc.
"Vậy đại ca muốn em coi như chưa có chuyện HHFA đề nghị với băng đảng chứ gì?"
"Chú em rất hiểu chuyện, anh ưng!" Iijima nhoẻn miệng. "Anh không để chú mày thiệt đâu!"
"Bớt 5% giá bỏ buôn thuốc cho bên em trong 1 năm!"
"Xong luôn!"
Hoshi và Iijima cùng bắt tay nhau.
"Chú ý đừng để chuyện này lọt ra ngoài đấy'!" Iijima cẩn thận nhắc nhỏ. "Bởi anh đang ủy thác cho chú mày một việc đi ngược với ý hướng của băng nhóm!"
"Anh cứ yên tâm!" Hoshi tỏ ra cực kỳ trách nhiệm." Em sẽ vạch rõ mặt trái của HHFA khiến thiếu gia và ông trùm phải tỉnh mộng!"
"Nếu không có mặt trái thì chú mày tính sao?"
Hoshi có chút chột dạ với câu hỏi của Iijima.
"Tiếng xấu thì kiểu gì chẳng tạo ra được hả anh?"
Sau khi Iijima rời khỏi văn phòng, Hoshi vẫn ngồi nguyên trên xô pha một lúc suy nghĩ lung lắm. Ba thằng Ito, Tsutsui và Kanai đang chén ngon lành cà chua cộp mác HHFA do băng Okayama gửi tới.
"Ê, phải rửa đi chứ!"
Hoshi nói nhưng Tsutsui thắc mắc, "Nhưng mà... không phun thuốc mà đại ca?"
"Chúng mày cứ tin sái cổ mấy câu câu khách ấy thì cháo cũng không còn mà húp con ạ. Nhỡ đêm khuya có bọn xấu rải thuốc sâu ra ruộng thì sao."
"Anh Hoshi, anh đã định đường đi nước bước rồi đúng không ạ?"
Ito vừa nói vừa đẩy cặp kính lên. Nếu không thậm thụt ở cái văn phòng này thì Ito trông giống một cậu sinh viên ẻo lả hơn.
"Ờ!" Hoshi gật đầu. "Có hai cách để thực hiện yêu cầu của Iijima. Chăm chỉ cóp nhặt đánh giá về HHFA và cố tình hạ thấp uy tín của HHFA."
"Chẳng hạn hô biến rau sạch thành rau không sạch ấy ạ?"
Hoshi đưa ngay ngón tay trỏ lên "suỵt!" với câu nói của Ito.
"Đừng có phát ngôn thiếu suy nghĩ!"
"Em xin lỗi!"
"Cách đầu cần sự kiên trì, cách sau mà lộ thì khá phiền toái. Tuy nhiên tao muốn Iijima phải mang ơn mình."
Hoshi nhìn khắp một lượt mặt đồng bọn.
"Nào, nên sẽ tới lượt chúng mày xuất hiện đấy!"
Tsutsui óc bã đậu và Kanai miệng hến dường như vẫn chưa thẩm thấu được câu chuyện. Hai đứa bối rồi đưa mắt nhìn nhau. Chỉ có Ito là hiểu được ý của Hoshi nên đưa ra chỉ thị dễ hiểu cho cả hai.
Trước tiên là phải tìm hiểu nội tình HIFA ra sao!"
"Nội tình là sao?"
Tsutsui vẹo đầu hơi quá khiến cả thân trên nghiêng hẳn đi. Ito giải thích cặn kẽ chẳng khác gì giảng bài.
"Trước giờ chúng ta cũng đã từng điều tra về thành phần cũng như tình trạng hoạt động của các băng nhóm đối thủ rồi đúng không? Chỉ cần làm tương tự như thế thôi!"
"Đã hiểu!" Nét mặt Tsutsui mãi trông cũng sáng sủa hơn. "Gì chứ điều tra tổ chức địch thì trúng tủ tao rồi!"
Hoshi vội nói chêm vào.
"Nhưng lần này đối tượng không phải là xã hội đen hay ma cô đầu gấu gì cả. Mà là dân thường bán rau thôi. Cho nên không được dùng vũ lực đâu đấy!"
"Em sẽ cố ạ!" Tsutsui tỏ vẻ hơi bất mãn nhưng vẫn chấp thuận.
Kanai thì nhìn Hoshi như muốn nói điều gì. Hắn lúc nào cũng muốn giúp ích được gì cho Hoshi. Chắc đang ghen tị vì lo chỉ mình Tsutsui được giao việc.
"Trông mặt mày khiếp vía quá, Kanai!"
Hoshi đứng lên khỏi xô pha, rướn người vỗ vào bờ vai ụ lên như bánh mì gối của Kanai.
"Mày có nhiệm vụ canh chừng ruộng của HHFA với tao!"
Kanai gật đầu cười sung sướng. Lúc cười trông mặt hắn càng phát khiếp.
"Ito ngay lập tức lên danh sách đất đai, cơ sở liên quan tới HHFA cho tao. Chịu trách nhiệm công việc thường ngày tạm thời cũng giao cho mày một thời gian!"
"Dạ vâng. Nhưng nếu HHFA thực sự không có uẩn khúc thì anh em mình phải ra tay đúng không ạ?" Ito khoanh tay tỏ ra không phục lắm. "Chúng ta có cần thiết phải làm tới mức đó vì Iijima không ạ?"
"Mình không phải thầu dưới của băng Okayama. Đến lúc đó thì cứ khéo léo đẩy việc đi là được."
"Đẩy đi ấy ạ, cho ai mới được chứ..."
"Mày quên rồi à Ito?"
Với lấy điện thoại di động nãy giờ đặt trên bàn làm việc, Hoshi cười gằn giọng.
"Ở thành phố Mahoro chẳng phải có tiệm bá nghệ rất được việc sao. Có gì khó chỉ cần gọi điện ngay cho tiệm bá nghệ Tada. Đúng không?"
Tada tất nhiên chẳng hề hay biết sẽ bị Hoshi nhờ một việc chẳng lấy gì đáng cảm ơn. Hằng ngày hắn vẫn miệt mài chăm chỉ với công việc của tiệm bá nghệ.
Trời đã bước vào mùa mưa. Tada vẫn chưa thổ lộ được với Gyoten việc sẽ nhận trông bé Haru khi sang hè. Chắc chắn Tada không tỏ ra bàng quan. Đã mấy lần hắn định nói với Gyoten cũng như dò xét thời cơ để thuyết phục cậu ta rồi đấy chứ.
Song đều thất bại. Gyoten hình như đoán được điều gì đó nên thường phá ngang câu chuyện của Tada toàn vào những lúc thời cơ tốt nhất.
Kết thúc một ngày làm việc, đi tắm ngoài nhà tắm công cộng, ăn tối xong, hắn nghĩ "thời cơ đây rồi" và định nói chuyện bé Haru. Thế nhưng Gyoten lại hăm hở tập luyện trước giờ đi ngủ hăng tiết vịt hơn bao giờ hết, liên tục lặp đi lặp lại nhanh như máy động tác tập cơ bụng, cơ lưng, hít đất nên không phải lúc có thể nói chuyện. Nhỡ có bâng quơ khều một câu kiểu "Ê Gyoten, nói chuyện được không?" thì Gyoten trong bộ dạng đầm đìa mồ hôi sẽ quăng lại một câu "Kéo khóa mồm!" Có vẻ ý cậu ta là "Đang đếm chống đẩy, loạn bây giờ!"
Đã tắm rồi còn tập vã mồ hôi thế kia làm gì nữa cơ chứ? Tada cảm thấy sốt ruột. Băn khoăn có nên đợi đến lúc cậu ta tập xong không thì từ lúc nào con ma ngủ ập đến, cuối cùng chẳng nói được gì nữa.
Rồi Gyoten lại tỏ ra biết điều, một chuyện vốn bình thường bói không ra, rồi có lúc điều khiển luôn cả Tada mới ghê.
Một Gyoten biết điều giống như con ma xuất hiện tươi rói giữa thanh thiên bạch nhật khiến Tada bối rối không biết nên đón nhận như thế nào. Thế nhưng không biết có kịp nhận ra Tada đang bối rối hay không Gyoten đã nhanh nhảu nào nấu cơm tối, nào là chất sẵn đồ nghề cho công việc ngày mai lên xe tải dù chưa được Tada chỉ thị gì, toàn những hành động làm đảo lộn tất cả thường thúc vẫn tồn tại từ trước đến giờ. Không chỉ có thế, nét mặt lại còn tràn đầy hy vọng mong chờ phản ứng của Tada như muốn nói "Tôi cũng được việc phết thấy chưa!?"
Trên xe điện mà trông thấy một gã ma cô nhường ghế cho cụ già, một hành động rất đổi bình thường nhưng vẫn cảm thấy tên ma cô mới tốt bụng làm sao. Ta da cứ như đang bị bỏ bùa giống hệt như vậy. Hắn cảm thấy thật tội lỗi vì có chuyện giấu Gyoten đang chăm chỉ lao động đột xuất. Song, cứ nghĩ tới việc cậu ta sẽ khó chịu tới mức nào khi nghe chuyện nhận trông bé Haru thì hắn lại càng thấy khó nói hơn.
Kết cục thì mất toi cho Gyoten một bao thuốc lá mà vẫn chưa nói được lời nào. Hắn đành chịu thua ánh mắt như đang đợi phần thưởng của cậu ta. Mình đang làm gì thế này nữa không biết, Tada ngao ngán cho chính sự chần chừ của mình.
Thôi thì cũng phải bóng gió cho cậu ta biết để chuẩn bị cho ngày bé Haru đến chứ. Phải thế, Tada đội mưa tới chỗ Lulu và Hicy vẫn thường hay lui tới chơi ở văn phòng để giãi bày sự tình.
Nơi hai cô nàng đang sống là dãy nhà trọ xây bằng gỗ nằm sau ga Mahoro. Lúc đến đã quá trưa nên Lulu và Hicy vừa mới ngủ dậy. Nhưng nghe câu chuyện của Tada hai cô nàng tỉnh hơn sáo, rướn cả người lên để đặt câu hỏi.
"Oa... Anh nhận trông nhóc tì sao?"
"Vui quá! Nó mấy tuổi rồi?"
Tada hơi né ánh mắt khỏi tấm váy ngủ trong suốt của Lulu.
"Con của người quen nên cũng không rõ lắm nhưng nghe đâu khoảng 4 tuổi thì phải." Tada trả lời.
"Vậy sao. Chúng em sẽ giúp một tay trông trẻ nhé!" Lulu xởi lởi đề nghị.
"Rồi còn phải mua đồ chơi quần áo nữa chú!" Hicy nhanh nhảu tính toán. Tâm trạng cô nàng háo hức như đang lên kế hoạch chơi đồ hàng hay chơi búp bê vậy.
Nhìn Hicy vui sướng như sắp có thêm cô em gái, Tada lại cảm thấy một chút xót xa. Hóa ra Hicy trông chín chắn vậy thôi chứ vẫn còn trẻ con lắm. Dù không biết gì về hoàn cảnh của Hicy nhưng có thể phần nào cảm nhận được cô nàng mong ước có một gia đình lắm. Vì Hicy thương yêu cả Lulu bạn cùng nhà và con chihuahua Hana hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Con chihuahua sán lại gần bên đầu gối Tada đang ngồi xếp bằng trên chiếu. Vừa xoa cái đầu bé tẹo của nó Tada vừa tiếp tục câu chuyện.
"Mà tôi vẫn chưa nói với Gyoten việc sẽ nhận trông đứa trẻ!"
"Vì sao vậy?" Lulu thắc mắc. "Sống cùng nhau thì phải nói chứ lị!"
"Vì cậu ta ghét trẻ con nên chắc chắn sẽ phản đối. Có hai cô giúp trông trẻ tôi yên tâm lắm nhưng thay vào đó nhờ hai người hỗ trợ Gyoten giùm!"
"Hỗ trợ ấy ạ? Cụ thể là sao anh bá nghệ?" Lần này tới lượt Hicy thắc mắc.
"Biết việc nhận trông trẻ con thì 99% Gyoten sẽ bỏ nhà đi. Và khả năng cao cậu ta sẽ tới bám víu nhà hai cố!"
"Bọn em sẽ phải thuyết phục để anh ấy quay về tiệm Tada đúng không?" Hicy đồng tình.
"Rồi tranh thủ cho anh ấy thấy trẻ con đáng yêu ra làm sao nữa chứ!" Lulu nói. "Nhưng mà bạn của anh thật nhõng nhẽo giống hệt trẻ con. Sao anh ấy lại ghét trẻ con đến thế nhỉ?"
"Mà, anh bảo là 'con của người quen' là quen thế nào vậy?"
Câu hỏi của Lulu và Hicy đều có lý cả nhưng Tada chỉ ậm ờ khó hiểu. Bởi hắn không đủ từ ngữ để giải thích. Song chính vì thế mà trong lòng Hicy lại càng dâng cao nghi vấn về "người quen" của Tada.
"Bình thường ai lại gửi con mới có 4 tuổi cho người quen cho dù là vì công việc đi chăng nữa. Người ta có thể thuê người trông trẻ chẳng hạn, thiếu gì cách cơ chứ!"
Cũng phải, Tada nghĩ. Kể từ khi Nagiko đề nghị việc này, Tada bối rối chỉ toàn đau đầu vấn đề đả thông tư tưởng cho Gyoten mà chẳng hề nghĩ tới cái việc đơn giản ấy.
Tại sao Nagiko lại không thuê người trông trẻ nhỉ? Cả Nagiko và bạn đời chắc chắn có điều kiện kinh tế. Việc gì phải mất công nhờ đích danh Tada chẳng hề hợp với việc trông trẻ chút nào.
"Không lẽ, là con rơi của anh sao?"
Lulu cười tinh quái dò hỏi. Tada cuống cuồng trả lời "Không phải đâu!" nhưng cũng chẳng giải tỏa được hiểu lầm.
"Được rồi mà, được rồi mà!"
"Nếu thế thì chúng em sẽ giúp!"
Lulu và Hicy tự tiện tỏ ra hiểu vấn đề rồi bắt đầu đi thay quần áo và cho con chihuahua ăn. Hết cách Tada đành rút lui khỏi khu nhà trọ.
Bật ô nilon ra, Tada quay về văn phòng nằm trước ga.
Lúc đi hắn bảo trưa hãy tự đi ăn nên Gyoten đã chén sạch sẽ cơm hộp của tiệm Irori và đang ngủ trưa trên ghế xô pha. Chẳng hề hay biết có người vào cơ đấy, cậu thật sướng quá đi. Tại cậu mà tôi bị mang tiếng có con rồi đây này. Tiếng tăm của tiệm Tada mà đi xuống với mấy người ở sau ga thì cậu giải quyết sao đây hả?
"Dậy đi! Gyoten. Đến giờ làm việc buổi chiều rồi đấy!"
Lấy cái ô đã gập chọc vào Gyoten, Tada một lần nữa kiểm chứng lại lòng mình.
Mãi không thể nói ra được việc "nhận trông bé Haru" là do Tada thấy khổ tâm vì sẽ phá vỡ lời hứa "không nhận việc liên quan đến trẻ con" với Gyoten. Cũng vì hắn không muốn bị Gyoten nổi cơn điên đánh cho bầm giập.
Song vẫn còn một lý do quan trọng nhất. Tada thở dài, nếu bé Haru tới Gyoten chắc sẽ rời khỏi văn phòng. Bỏ đi có lẽ cậu ta sẽ tới vạ vật ở chỗ Lulu và Hicy. Nhưng việc đó cũng chỉ tạm thời mà thôi. Gyoten làm gì có chỗ nào để đi, với nghĩa thực. Chính vì sống cùng với Tada, một kẻ cũng không có chốn để đi, nên Gyoten mới thấy thoải mái coi đây là cái ổ của mình.
Ra khỏi đây chắc Gyoten sẽ rẽ ở góc phố mà không thêm ngoảnh đầu lại rồi cứ thế tan biến luôn trong bóng tối. Rồi chẳng bao giờ còn xuất hiện trước mặt những người, tuy rất ít ỏi, đã kết mối thân giao với cậu ta trong mấy năm nay.
Tada không muốn làm cái việc giống như đuổi Gyoten ra khỏi chốn nương thân mà cậu ta mãi mới tìm được và bắt cậu ta phải tới chỗ hiu quạnh.
Tâm trạng giằng co nhuốm từng vệt vào lòng Tada như những giọt mưa đang lăn trên vòm ô.
❅ ❅ ❅
Công việc buổi chiều là đi chợ theo yêu cầu. Nhận ví và mẩu giấy ghi chú từ tay bà cụ đang bị đau lưng rồi sau đó đi mua thức ăn tại siêu thị được chỉ định. Tada vừa nhìn mẩu giấy vừa đẩy xe hàng giữa các kệ đồ. Gyoten cũng đi theo sau như đám thanh niên hộ tống rước kiệu trong lễ hội.
Gyoten không hợp với những công việc tỉ mẩn như thế này. Trong giấy viết "sữa tươi ít béo" thế mà cậu ta nghiễm nhiên quơ lấy hộp sữa không béo bỏ vào giỏ. Bảo "tìm đậu tương lên men xay vỡ" thì cậu ta lấy từ trên kệ hộp đậu tương hạt nhỏ.
Có cậu ta đi cùng tưởng đỡ ai dè lại thành quẩn chân quẩn tay. Cuối cùng thì Tada đành đuổi Gyoten đi, "Cậu đợi ngoài kia cho tôi nhờ!" Giờ thì Gyoten đang ngồi chồm hổm giương ô trong góc bãi đỗ xe. Nhìn qua cửa kính trông cái dáng đằng sau hệt một cây nấm. Có vẻ cậu ta đang hút thuốc. Làn khói trắng bay lên bầu trời xám xịt.
Tada tiếp tục vừa mua hàng tay vừa thoăn thoắt thao tác trên điện thoại. Hắn gọi điện đến bệnh viện nơi Nagiko làm việc nhờ nối điện thoại với cô.
Nhạc chờ điện thoại là ca khúc chủ đề phim Con chuột trong vương quốc cổ tích. Điện thoại bệnh viện mà sao lại trưng dụng cái bài hát kỳ cục này nhỉ? Tada sốt ruột, một tay với nấm và đậu phụ cho vào xe hàng. Hắn cũng không quên để ý động thái của Gyoten.
Bài hát con chuột lặp lại khoảng 8 lần thì Nagiko cũng nhấc máy.
"Tôi đang khám dở nên phiên anh nói ngắn gọn nhé!"
"Xin lỗi gọi lúc chị đang bận. Hay chị thuê người trông trẻ đi có được không?"
Tada nhún nhường đưa ra lời đề nghị.
"Cách đó tôi cũng đã tính rồi!"
Hình như Nagiko đang di chuyển. Chắc là tìm nơi không có người để có thể nói chuyện thoải mái.
"Nhưng gửi con nguyên cả ngày cho người không quen biết tôi không yên tâm."
Chắc cô ra ngoài hành lang nên hắn nghe thấy loáng thoáng tiếng Nagiko vọng lại.
"Tôi nghĩ chị cũng có biết mấy về tôi đâu. Mà cái chính vấn đề là cả tôi và Gyoten đều không biết gì về hệ sinh thái của bọn trẻ con cả!"
"Anh không phải sợ đâu!" Nagiko ôn tồn nói. "Bởi ngày xưa anh Tada và Haru-chan đều từng là trẻ con mà. Trong lúc chơi với Haru các anh sẽ nhớ ra trẻ con là động vật như thế nào thôi!"
"Nhưng vấn đề là..."
Chặn luôn Tada đang định phản biện, Nagiko tiếp tục.
"Anh Tada này. Trước tôi cũng nói rồi còn gì. Haru-chan là người không quên được chuyện hồi nhỏ bị làm đau, bị tổn thương, đúng không? Qua quãng thời gian ngắn sống cùng bé Haru biết đâu cậu ấy lại thấy nhẹ lòng hơn thì sao."
Điều Nagiko nói, Tada cũng lờ mờ hiểu được.
Bản thân từng bị làm đau không có nghĩa sẽ trở thành người có thể làm đau ai đó.
Gyoten không phải là người có thể bừa bãi làm tổn thương người khác. Cậu ta từng đánh bọn đầu gấu nhừ tử nhưng hầu như đều cực kỳ thận trọng để không làm tổn thương ai. Nagiko, Tada thậm chí cả Lulu và Hicy cũng biết điều đó. Song chỉ Gyoten là không tin tưởng bản thân mình. Cậu ta sợ biết đâu lúc nào đó chính bản thân sẽ gây ra chuyện tồi tệ.
Nhìn thấy bé Haru đáng yêu có lẽ Gyoten sẽ nhận ra chăng? Rằng chính bản thân Gyoten cũng có thể biến tình yêu thành lời nói chứ không phải bạo lực và có thể trân trọng một ai đó. Chỉ là bản thân chưa nhận ra và từ trước tới giờ cậu ta vẫn nghĩ vậy.
Nhưng Tada cũng có linh cảm khả năng cao sẽ tác dụng ngược. Gyoten sẽ ngày càng sợ hãi quá khứ hơn, bó buộc trong ký ức, rồi nhỡ nỗi sợ trẻ con mà tăng phi mã nữa thì biết làm sao?
Đó là những lời Tada định nói nhưng...
"Bệnh nhân đang đợi tôi. Thế nhé!"
Nagiko đã mau mau chóng chóng dập điện thoại. Đúng lúc ấy Gyoten vừa tiến lại gần vừa gấp chiếc ô ướt sũng.
"Này, vẫn chưa mua xong à?"
Cậu ta giở giọng càu nhàu nên Tada không dám gọi lại cho Nagiko nữa.
Việc nhận trông bé Haru là định mệnh rồi.
"Cái bà già đó ăn lắm thế nhỉ? Bảo sao cái lưng mới quá tải!"
Nhòm vào giỏ xe đầy ứ thực phẩm, Gyoten lầm bầm nói. Bỏ qua câu nói này, Tada bấm bụng quyết tâm.
Đã đến nước này rồi thì chỉ còn cách nói ra thôi.
"Gyoten, tôi có chuyện này phải nói với cậu!"
"Xin mời!"
"Không, không phải ở đây, để ra chỗ nào thoải mái hơn..."
"Cậu định cầu hôn tôi hay sao hả?"
Không phải lúc so đo phản ứng với lời bông đùa thế này. Tada im lặng đẩy xe hàng tiến đến quầy thanh toán. Trong đầu tính toán xem nên nói với Gyoten đến đâu để bản thân chỉ phải chịu thiệt hại ở mức thấp nhất. Ấy vậy mà vẫn không quên tích điểm vào thẻ siêu thị.
Chở thực phẩm tới nhà khách hàng bằng xe tải nhẹ, xác nhận tiền còn lại trong ví có bị thiếu không là xong việc đi chợ theo yêu cầu.
Quay trở về trước ga Mahoro, Tada đậu xe vào bãi gửi bên cạnh văn phòng, rồi cứ thế giương ô đi bộ trên đường lớn Mahoro. Chỉ hai người nói chuyện trong văn phòng thì hơi ớn. Nói chuyện chỗ có người nếu chẳng may bị Gyoten tung liên hoàn cước thì chắc cũng có ai đó vào can cho.
Thật chẳng khác gì nói chuyện chia tay cả. Tada trong lòng chán chường nhưng vẫn tìm một chỗ thích hợp cho việc bật mí bí mật này. Gyoten thì lẳng lặng đi bên cạnh. Dường như cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của Tada nên mặt Gyoten cũng không được tươi tỉnh, mà cũng có thể chỉ là hắn nhầm tưởng.
Tada chọn quán cà phê Thần Điện Apollon làm nơi nói chuyện. Một quán cà phê có từ lâu nằm trên đường lớn Mahoro.
Chính giữa quán không hiểu sao được trang trí bằng một bộ áo giáp khổng lồ kiểu châu Âu. Trên tường thì mọc ra đầu hươu nhồi bông, khắp nơi trên sàn bày lộn xộn búp bê bằng gỗ và sứ, cửa sổ lại còn dán đề can giả tranh kính màu.
Nhìn tổng thể thì kiểu trang trí này chỉ có thể gói gọn bằng từ "hỗn mang" nhưng Apollon vẫn được khách hàng yêu mến. Bởi ngồi ở đó hàng giờ cũng chẳng bị càm ràm câu nào, mức độ thân mật khi tiếp khách cũng rất đúng mực vừa phải. Chỉ cần chớm có biểu hiện đã chọn xong đồ uống là nhân viên từ đâu đã có mặt ngay. Cốc nước lọc cũng được để ý châm thêm, gạt tàn sẽ được thay ngay cái mới trước khi cái cũ đầy. Tất cả đều được thực hiện rất tự nhiên bởi những nhân viên ẩn hiện như thần tiên hay ninja.
Lý do Tada chọn Apollon là vì hắn hy vọng nhân viên ở đây sẽ không nghe lỏm chuyện nhưng hễ có biến là ập ngay tới, khóa tréo tay Gyoten điên loạn ra sau lưng. Khắp nơi trong quán còn bày đủ loại cây cảnh nên những đám lá mọc sum suê cũng có thể che vừa đủ tầm mắt những vị khách khác.
Gọi một ly blend Mặt Trời, Tada và Gyoten châm một điếu thuốc. Nhân viên mang cà phê tới hình như cũng cảm nhận được không khí có phần căng thẳng giữa hai con người đang ngồi cách nhau một chiếc bàn. Anh ta im lặng lễ phép cúi đầu rồi rời đi.
"Sao?"
Gyoten nói rồi gõ tàn thuốc vào gạt tàn bằng sứ. Chiếc gạt tàn hình con hà mã ngoác cái mồm to tướng. Sao lại đúng cái gạt tàn dớ dẩn đó vào lúc này cơ chứ? Tada nhìn trộm sang bàn bên cạnh. Bên đó là một chiếc gạt tàn thủy tinh rất đổi bình thường.
Tada cài điếu thuốc đang hút dở vào răng con hà mã. Đan nhẹ hai tay đặt trên đùi, hắn thẳng thắn nói.
"Tôi sẽ nhận trông trẻ con!"
Gyoten vẫn im lặng, dụi điếu thuốc lá vừa hút vào miệng con hà mã. Dụi mãi tới mức lá thuốc văng cả ra. Tiện thể cậu ta nhón luôn cả điếu thuốc của Tada nhét vào mũi con hà mã mà dập lửa. Đầu mẩu thuốc trông như con nhộng chết thảm bị ném lên trên mặt bàn. Tada nhặt lấy bỏ vào miệng con hà mã.
"Cám ơn cậu! Tôi đi!"
Gyoten đứng lên, Tada vội vàng túm lấy tay níu lại.
"Khoan khoan khoan. Cậu đi đâu?"
"Đâu mà chả được. Cậu cứ ở đó mà thong thả làm bảo mẫu đi!"
"Đừng có nóng. Tháng sau đứa trẻ mới tới cơ!"
"Cậu giữ tôi làm gì. Lúc nào cậu chẳng ra rả 'mau biến đi' còn gì!"
"Tôi biết mình không phải khi tự quyết việc nhận trông trẻ này. Nhưng vì lý do bất đắc dĩ thôi!"
Tada cố gắng dùng ánh mắt để giục Gyoten ngồi xuống như cũ. Gyoten miễn cưỡng ngồi lại xuống ghế bọc vải.
Cả hai vừa châm một điếu mới vừa thăm dò thái độ của nhau một lúc.
"Trông trẻ à, mà là con ai?"
"Con em trai tôi!" Tada nói dối.
"À, nghĩa là con của em trai sinh đôi với cậu?" Gyoten móc máy.
Thực tế thì Tada chẳng có em trai chứ đừng nói gì đến sinh đôi. Không hiểu cái ý tưởng "sinh đôi" từ đâu ra nữa. Tada thoáng suy nghĩ rồi cũng nhớ ra. Trước đây Gyoten từng cười đưa ra ý tưởng này khi Tada than vãn "Biết giải thích với khách hàng sao về sự có mặt của kẻ ăn nhờ ở đậu như cậu đây?" "Cậu ngại khách hàng để ý thì cứ nói là 'thằng em trai sinh đôi lạc nhau từ hồi sơ sinh' là được!"
Nói theo cách này hóa ra Gyoten là em trai sinh đôi của Tada rồi. Và đứa trẻ Tada định nhận trông là bé Haru con gái của Gyoten. Không rõ Gyoten hiểu được đến đâu nhưng câu "Con của em trai sinh đôi" đã vô tình nói đúng sự thật.
Đúng là cậu ta có trực giác sắc sảo thật. Tada thấy lạnh sống lưng. Cố gắng không thay đổi nét mặt, hắn trả lời.
"Tôi làm gì có anh em sinh đôi nào!"
"Chứ gì nữa. Nội cái chuyện cậu có anh em tôi cũng mới nghe lần đầu!"
"Ủa? Tôi chưa kể bao giờ à?"
Gồng mình trước ánh nhìn lạnh lùng của Gyoten, Tada cố cử động miệng.
"Tôi có thằng em trai kém hai tuổi, hồi bé béo tròn béo lủng đáng yêu lắm. Cứ chạy theo sau gọi 'anh hai, anh hai' xong ngã xước bét đầu gối. Giờ thì đã thành gã dàn ông vĩ đại gần hai mét, món khoái khẩu là bánh mì mứt trái cây, tuần phải ăn đến 8 cái. Sở thích câu cá, sở trường là đoán cân nặng người khác."
"Tiểu sử gì mà kỳ dị vậy!"
Thì vừa mới vắt óc nghĩ ra tức thì nên kỳ đị là đương nhiên rồi. Tada vào thế tiến thoái lưỡng nan, đành tay không đột phá tiếp vào trận chính.
"Nó đang đi làm xa, vợ thì phải nhập viện. Cho nên nhờ tôi chăm đứa nhỏ khoảng tháng rưỡi thôi!"
"Thế à!"
"Cậu phản ứng như việc của thiên hạ thế à!?"
"Thì rõ như ban ngày là việc của thiên hạ còn gì nữa!"
Gyoten cố tình né chuyện. Cứ thế này thì trước khi bé Haru tới cậu ta sẽ rời khỏi tiệm Tada mất. Mà Nagiko thì lại mong dịp này cậu ta có thể tiếp xúc với bé Haru. Nên Gyoten mà đi mất thì trái với mong muốn của Nagiko. Còn vấn đề thực tế nữa là hắn không thể nào vừa làm công việc của tiệm bá nghệ lại vừa một mình trông Haru.
Tada nghĩ nếu gặp bé Haru biết đâu Gyoten lại dần dà nảy sinh tình cảm với con bé. Nên giờ có phải dùng cách gì cũng phải giữ Gyoten lại bằng được.
"Gyoten. Cho đến bây giờ tôi có nói gì thì cũng vẫn nuôi cơm cậu đúng không? Cho cậu cả chỗ ngủ rồi trả tiền làm thêm cho nữa!"
"Nhỏ giọt thế mà cũng kể lể à?"
"Giọt rồi cũng thành sông chảy ra biển lớn đó!"
Nhiệt huyết quá đâm lời thốt ra tựa lời ca sến sẩm.
"Đầu óc cậu vẫn ổn đấy chứ hả?"
Thành ra hắn bị Gyoten bóc mẽ.
"Ơn trời vẫn ổn!"
Tada dập điếu thuốc trong tâm trạng bối rối. Nhân viên quán đến thay gạt tàn mới. Lần này là một chiếc gạt tàn thủy tinh hình dạng bình thường. Như được tiếp thêm dũng khí, Tada nói một hơi.
"Ngay cả bọn xã hội đen cũng không quên ân một đêm trọ nghĩa một bữa no nữa là cậu còn nợ tôi kha khá ấy chứ. Giờ chính là lúc cho cậu trả đó. Cho nên tôi mong cậu coi sóc đứa nhỏ với tôi!"
Ở bên phía đối diện với Tada, Gyoten đang cúi gập đầu, chọc điếu thuốc đã ngắn ngủn vào gạt tàn như đang chọc mũi dùi. Cái kiểu như muốn nói hãy đâm đến tận vỏ trái đất cho ta.
"Tada ạ, tôi lại cứ tưởng cậu sẽ bảo tôi rằng 'Tôi muốn sống chung với giám đốc nhà hàng Kitchen Mahoro nên cậu biến đi cho tôi nhờ' cơ đấy!"
"Với cô Kashiwagi á?" Tada ngẩng mặt lên vì hết hồn với khả năng tưởng tượng quá bá đạo của Gyoten. "Sao cậu lại cứ nghĩ kiểu đó nhỉ!?"
"Dạo này buổi trưa cậu thỉnh thoảng lại ra ngoài một mình còn gì."
Đó chủ yếu là để lo lót việc bé Haru với Lulu và Hicy thôi. Cũng một phần là vì có chuyện giấu giếm nên hắn cũng ngại chạm mặt.
Tada lắc đầu nguầy nguậy.
"Tôi với cô Kashiwagi không phải kiểu quan hệ đó. Tôi đơn giản chỉ là một khách hàng của Kitchen Mahoro thôi!"
"Cậu đúng là người đời!" Gyoten thở dài và nhấp một ngụm cà phê đã khá nguội. "Tôi biết chứ. Nhưng tàn nhẫn quá!"
Cái biệt hiệu người đời tuy không vừa ý nhưng Tada đành chấp nhận chứ từ "tàn nhẫn" thì không ngờ tới.
"Vì sao chứ?"
Vừa phản biện thì Gyoten lại thở dài.
"Cậu biết rồi còn gì. Rằng tôi ghét trẻ con. Tôi biết chơi với chúng thế nào đâu nên không thể chăm con em trai cậu được. Thế mà cậu khơi khơi nói 'nhận trông trẻ' được cũng chịu!"
"Cơ bản cậu chỉ cần chiều chúng là được!" Tada thận trọng nói. "Khi chúng làm điều sai hay nguy hiểm thì mắng!"
"Tôi không hiểu chỗ đó đó!" Gyoten nhếch miệng cười nhạt. "Cả chiều lẫn mắng mà bắt tôi làm thì chẳng khác gì 'gây đau đớn' cả!"
Tay Gyoten với lấy cốc thủy tinh đựng nước. Nhưng cậu ta không thể cầm được chiếc cốc lên, vì đầu ngón tay đang run nhẹ. Tada quan sát không chớp mắt ngón tay lẫn khuôn mặt nhợt nhạt của Gyoten. Rồi hắn hỏi đầy hàm ý.
"Vì sao vậy?"
"Vì sao á?"
Gyoten hạ hai tay khỏi bàn. Chắc cậu ta muốn giấu chuyện mình đang run rẩy.
"Vì tôi đã từng bị như thế rồi. Vì tôi chỉ biết có cách đó thôi!"
Đây là lần đầu tiên Gyoten nói về quá khứ của mình rõ ràng đến thế. Trong tích tắc Tada phân vân giữa đi tiếp hay rút lui song hắn quyết định đi tiếp.
"Cậu sẽ không đối xử với bọn trẻ như mình đã từng bị đâu!"
"Dựa vào đâu mà cậu khẳng định thế hả?"
"Vì tôi biết cậu từ hai năm rưỡi nay rồi!" Những lời thốt ra từ đáy lòng Tada. "Gyoten à, cậu không phải loại người có thể gây đau đớn cho trẻ con. Chắc chắn không!"
"Người đời lại còn lạc quan nữa nhỉ!" Gyoten cười gượng gạo, mặt cúi gằm. "Được yêu thương nuôi nấng cẩn thận thì người ta không tàn nhẫn đâu."
Có lẽ đúng như Gyoten nói.
Tada lớn lên được người lớn xung quanh trong đó có cả cha mẹ mình yêu thương như bình thường. Bình thường tới mức không nhận ra rằng đó là bình thường. Không hiểu có phải vì thế mà Tada hầu như không hình dung nổi sự sợ hãi, bối rối của Gyoten đang phải mang trong lòng. Thế giới trong mắt kẻ biết và không biết về tình yêu thương hoàn toàn khác nhau. Nếu đúng là như thế thì sức mạnh của tình yêu quả là tàn khốc.
Nhưng song song với đó, Tada lại luôn có một lòng tin không bao giờ thay đổi. Đó là Gyoten tuyệt đối không bao giờ làm những việc như dùng vũ lực để trấn áp kẻ yếu hay vô tình làm tổn thương trái tim người khác.
"Chắc cậu đã khổ sở lắm, Gyoten!" Tada thì thào. Hắn không nghĩ ra được lời nào khác cả.
"Ừ... khốn khổ. Giá có thể quên được tất ả..." Gyoten cẩn thận lựa chọn từng từ. "Nói thế nào nhỉ?"
"Để yêu, để có quan hệ thể xác ư?"
"Phải, đúng rồi. Được thế cũng thấy nhiều cái hay mà!"
Gyoten thoáng im lặng. Hình như cậu ta đang nghĩ điều gì đó song cuối cùng lại lắc đầu nói tiếp.
"Không, không phải. Không cần phải quên mà chỉ cần yêu ai đó chắc sẽ thấy nhẹ lòng hơn. Nhưng tôi không làm được!"
"Được hay không phải thử mới biết!"
"Thử rồi tôi uýnh chết con em trai cậu thì tính sao hả?"
Vẻ mặt Gyoten nói rất nghiêm túc khiến Tada bật cười dù biết là không nên.
"Thì chúng ta cùng hợp sức để điều đó không xảy ra. Trông trẻ là phải cần thêm người giúp. Và quan trọng là cậu nợ tôi 900 đêm ngủ nhờ cùng 2700 bữa ăn đó!"
"Tính toán bần tiện dễ sợ!"
"Vậy là chịu giúp trông trẻ rồi nha?"
Con người thực ra rất biết trước biết sau như Gyoten cũng đã gật đầu như đành chịu thua. Cái gật đầu thiểu não khiến người ta tưởng xương cổ vừa bị gãy tức thì.
"Xong chuyện chưa?"
Đột nhiên có giọng nói từ sau chậu cây cảnh làm Tada lẫn Gyoten giật mình quay lại.
Là Hoshi đang đứng đó. Hai tai xỏ một đống khuyên.
"Lâu lắm mói thấy mặt nhỉ!"
Vừa chào Tada vừa cất bao thuốc lá vào túi. Thật bất cẩn vì không nhận ra sự có mặt của Hoshi trong quán. Băn khoản không biết đã bị gã nghe đến đâu câu chuyện nhưng Tada chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Vì hắn hiểu thấu gan ruột rằng dính vào Hoshi chẳng hay ho gì.
Song Hoshi đã ngồi luôn xuống ghế còn trống.
"Anh tiệm bá nghệ có con rơi sao?"
"Làm gì có chuyện đó!"
"Thật ư? Nghe sơ sơ hình như thấy bảo 'con của ai' rồi như là bắt tại trận nên tôi ngồi yên ở kia đợi hai anh nói xong đấy chứ!"
Hoshi hất hàm ra chỗ ghế không hút thuốc ám chỉ chỗ "ở kia".
"Cám ơn cậu!"
Tada nói rồi với tay lấy phiếu thanh toán. Gyoten phả một hơi Marlboro Menthol thật mạnh. Cậu ta dùng chiến thuật hun muỗi để đuổi khéo Hoshi vốn ghét khói thuốc lá.
Hoshi không lung lay. Gã tóm lấy điếu thuốc từ miệng Gyoten, nhúng vào cốc nước.
"Vừa đẹp khi gặp các anh ở đây!" Hoshi ném mẩu thuốc đã mềm uột vào gạt tàn. "Tôi có việc muốn nhờ tiệm bá nghệ!"
"Cám ơn cậu nhưng chúng tôi kín lịch rồi!"
Tada cố gắng nói dối bằng thái độ dứt khoát, Gyoten vừa lôi điếu thuốc mới ra châm lửa thì Hoshi lại tóm lấy nhúng vào trong cốc nước.
"Kín lịch tôi cũng nhờ!"
Hoshi ném điếu thuốc vào gạt tàn, dựa hẳn lưng vào ghế.
"Đừng có từ chối yêu cầu của tôi."
"Tôi hỏi thật, vì sao chú?"
"Đừng bắt tôi phải nói!"
Khóe môi Hoshi nhếch lên. Một điệu cười thương hiệu Hoshi.
"Lâu lâu lại có mấy lời đồn đại vô căn cứ ấy mà. Mà tôi lo kiểu làm ăn cò con như anh giai thì liệu có trụ nổi được ở Mahoro này không thôi."
Kẻ nào tạo nghiệp lan truyền mấy lời đồn ác ý vô căn cứ thì rõ như ban ngày rồi còn gì.
"Dọa nhau đấy à?"
"Nhắc nhở thôi!"
Tada dù gì vẫn muốn giữ khoảng cách với Hoshi nên phản đối bằng cách im lặng.
Gyoten châm thuốc lần thứ ba. Hoshi cong người như lò xo, chồm lên bàn. Gã tóm lấy điếu thuốc, nhúng vào cốc nước rồi ném vào gạt tàn, cả chuỗi hành động được thực hiện vô cùng nhanh gọn.
"Hút gì mà hút. Hại người!" Hoshi hăm dọa Gyoten.
"Chả sao cả!" Gyoten nhòm đám thuốc lá còn dài trương phềnh đầy tiếc rẻ. "Kiểm tra đủ loại ở bệnh viện rồi, người tôi không chỗ nào hỏng hóc cả!"
"Ý là hại sức khỏe tôi đây này. Túm lại là giờ thì đừng có hút!"
Liếc Hoshi đang lên giọng nói, Gyoten với tay lấy bao thưốc, Hoshi vo luôn lấy cả bao. Song Gyoten đã rút được một điếu ra khỏi bao.
Ánh mắt Tada tất bật hết nhìn Gyoten lại đến Hoshi. Hành động của cả hai quá nhanh nên không hiểu làm thế nào mà bao thuốc đang ở trong tay Hoshi nhưng một điếu thuốc lại vào tay Gyoten. Cảm giác chẳng khác gì đang xem biểu diễn ảo thuật.
"Đừng có hút nữa!" Hoshi chặn Gyoten lại. "Tôi truyền cho ông anh kỹ thuật luyện cơ bắp rồi còn gì. Dừng phá bĩnh lại đi!"
"Tôi có ý đó đâu. Thực sự chỉ muốn hút thôi mà!"
Gyoten ghé điếu thuốc ngậm trên môi lại gần ngọn lửa phập phồng của chiếc bật lửa hàng 100 yên.
"Tôi bị Tada bắt trông trẻ nên đang khó chịu đây!"
"Này anh tiệm bá nghệ!" Hoshi vừa quát nhắm vào Tada vừa giật điếu thuốc của Gyoten. "Là chủ thì phải biết đúng người đúng việc mà phát huy năng lực của cấp dưới mình đi chú!"
Điếu thuốc vừa được châm lửa lại theo đúng lộ trình đã định bay từ cốc nước vào gạt tàn.
"Chẹp, có phải cấp dưới đâu, chỉ đơn giản là ở nhờ..."
"Đừng có bao biện!"
Lời của Gyoten bị ngắt giữa chừng vì tiếng quát của Hoshi. Trong quán im phăng phắc. Ánh mắt khó chịu của khách có mặt trong quán đồng loạt tập trung hết vào Hoshi.
Cuối cùng Hoshi mở bao thuốc lá vừa mới giật từ Gyoten, cố nhồi nhét hết số điếu thuốc trong đó vào cốc nước.
"Đừng..!" Gyoten cất giọng bi thương. "Mấy điếu đó đã châm lửa đâu!"
"Nhưng ông anh đã châm lửa vào cơn điên của tôi!"
Hoshi gằn giọng nói. Nhân viên quán có mặt thay gạt tàn và mang luôn cốc nước đầy thuốc lá trương phềnh đi. Vẫn thái độ không khác gì mọi khi.
Nhờ đó mà không khí ồn ào vừa phải trong quán lại trở lại như cũ.
"Này, Tada!" Gyoten thở dài giơ hai tay lên cao ngang vai ra điều "đầu hàng". "Tên này chắc tiếp theo sẽ cho bọn mình chết sặc đấy!"
Tada cũng vì chuyện ồn ào nãy giờ mất luôn chút quyết tâm cự tuyệt Hoshi còn sót lại. Chỉ trải lòng khoảng một phần hai chuyện giấu Gyoten cũng làm tổn hao bao nhiêu sinh lực. Giờ hắn chẳng còn chút năng lượng nào để cự tuyệt Hoshi thêm nữa.
"Nói xem việc cần làm là gì đi!" Tada đành nhượng bộ nói.
"Chỗ hút thuốc này không khí tệ quá. Đến bàn bọn này đi!"
Hoshi cười mãn nguyện, chộp lấy phiếu tính tiền từ tay Tada rồi đứng lên.
"Phần của mấy anh cũng để đây trả cho."
Ly cà phê 400 yên mà nói cái kiểu làm ơn nghe mới lộn mề làm sao nhưng Gyoten tỏ ý bằng mắt nên Tada thôi không lôi mấy xu lẻ ra nữa.
Tôi biết rồi cậu ạ. Chỗ tiền đó để mua thuốc lá cho cậu.
Hoshi chiếm lĩnh khu vục không hút thuốc nằm tuốt trong góc tiệm. Bên chiếc bàn bốn người ngồi, một gã trai trẻ đeo kính ngồi đợi trước cốc trà xanh đang uống dở.
"Đây là Ito bên nhóm tôi!"
Hoshi giới thiệu gã trai với Tada và Gyoten rồi ngồi vào ghế xô pha kê sát tường, đối diện với Ito.
Tada sau một chút bối rối thì chọn ghế bên cạnh Ito. Hắn nghĩ ngồi cạnh Hoshi nguy hiểm song lại hối hận ngay lập tức. Ngồi nhìn trực diện Gyoten và Hoshi mới hại thần kinh làm sao.
Tada cụp ánh mắt nhìn sang phía Ito.
"Tôi là Tada làm ở tiệm bá nghệ. Còn đây là Gyoten."
Ito nở nụ cười thân thiện chìa ra tờ menu. Tada chăm chú săm soi menu hơn mức cần thiết tránh để Hoshi và Gyoten lọt vào tầm mắt.
"Anh tiệm bá nghệ cứ gọi thoải mái đừng ngại!"
Hoshi tỏ ra xởi lởi.
Vớ vẩn. Ở Apollon chẳng có món nào vượt quá 1.000 yên nhưng còn lâu tôi mới để mắc nợ cậu nhé. Nhân viên tới, Tada gọi một ly chanh pha soda cho chắc ăn.
Còn trong từ điển của Gyoten tất nhiên không có từ "ngại" hay "biết ý".
"Vậy cho hai ly bia, một đĩa napolitan và một đĩa sandwich." Cậu ta nói. Chắc nghĩ hời quá nên tính chén luôn bữa tối đây mà.
Mà dù có vậy thì cũng ăn lắm quá. Tada nguýt mắt ẩn ý đổi món đi song Gyoten ngó lơ. Còn Hoshi thì cười tươi tỉnh.
"Bình thường anh chủ bá nghệ không cho ông anh ăn gì hả?"
Hoshi và Ito gọi thêm một cốc trà xanh nữa.
Bầu không khí im lặng ngự trị trong chốc lát. Tada thì cảnh giác không biết sẽ bị Hoshi nhờ vả gì, Hoshi thì thả lỏng ngồi lựa thời điểm đặt vấn đề, Ito căng thẳng thăm dò không bỏ sót động thái nào của Hoshi. Còn Gyoten lom lom nhòm menu không dứt "Biết thế chọn bánh mì phô mai!"
Đúng thời điểm suy nghĩ của bốn người căng lên như dây đàn thì nhân viên bưng khay bằng bạc đựng đồ uống đến, sau đó lập tức lại rút luôn vào bếp, lần này hai tay bưng mì napolitan và sandwich tới.
"Sandwich bên đây nhé!" Gyoten chỉ tay vào Tada. "Uống luôn bia đi!"
Vại bia và đĩa bánh sandwich được đặt xuống trước mặt Tada. Hắn có gọi đâu cơ chứ nhưng cái bụng thì đang réo lên thật. Kiểu gì cũng bị Hoshi nhét cho mấy việc phiền hà thì thôi tiết kiệm được một bữa tối vẫn hơn.
Tada quyết định rồi cắn một miếng bánh sandwich. Cơ mà mì napolitan vẫn hơn. Sao không hỏi ý người ta trước mà đã tự ý gọi món thế chứ? Tada hậm hực nhìn sang Gyoten ngồi ghế đối diện. Gyoten khéo léo quấn mì vào dĩa đánh chén ngon lành với cái miệng choe choét xốt cà chua.
Nhắm đúng lúc lượng thức ăn đã nằm một nửa trong dạ dày Tada và Gyoten, Hoshi nói.
"Thực ra là thế này anh tiệm bá nghệ!"
Quá là chuẩn xác khi đợi đến đoạn không thể ọe ngược đồ ăn ra nữa mới đặt vấn đề. Dù có nợ bằng cái móng tay thì ngay cả trong mơ cũng phải tới đòi bằng được chính là kiểu của Hoshi.
"Bên tôi hiện tại đang điều tra về HHFA!"
Thật không ngờ lại nghe tới cái tên của tổ chức khó hiểu đó. Cái thành phố Mahoro làm sao rồi không biết! Ai mà ngờ dân tình nghiện rau lại nhiều tới mức này.
"HHFA, biết chứ?"
"Thì cũng thấy đâu đó rồi. Nhưng sao cậu lại điều tra về họ?"
"Tất nhiên là vì công việc rồi!" Hoshi nhếch mép, tay nhắc cốc trà xanh. "Bọn tôi cũng định nghiêm túc bán rau xem sao ấy mà!"
Tada và Gyoten khéo liếc mắt nhìn nhau. Không được tin ngay lời của Hoshi. Hoshi mà nghiêm túc thì hoang đường chẳng kém chuyện tòa thị chính Tokyo chuyển về Mahoro.
"Rồi sao?"
Gyoten vừa lấy giấy lau miệng vừa hỏi. Hoshi nhấp ngụm trà rồi nói tiếp.
"HHFA tuyên truyền trồng rau không phun thuốc. Đây là mấu chốt kinh doanh quan trọng nên bọn này đã tự điều tra xem có đúng thế hay không."
Vậy là Hoshi cùng đàn em đã thăm dò ruộng của HHFA có trong địa bàn thành phố Mahoro.
"Gộp cả lớn nhỏ thì có khoảng 20 khoảnh ruộng!"
Ito đưa tài liệu ra bàn. Địa chỉ và quy mô ruộng của HHFA được lập thành một danh sách.
"Khoảnh lớn nhất nằm ở phường Osanai, do HHFA sở hữu. Ngoài ra thì hầu hết là ruộng thuê."
Tada nhòm vào đống tài liệu. Tên phường Yamashiro cũng được ghi trong đó. Có lẻ là đất nhà Oka cho thuê.
"Ruộng ở phường Osanai được quây tường cao, người ngoài không thể vào được." Hoshi lên tiếng. "Trông có vẻ là trụ sở của HHFA. Qua khe tường thì thấy có tòa nhà trông giống nhà ở!"
Hoshi đã nhắm vài mảnh ruộng nhỏ và âm thầm qua lại quan sát.
"Khổ phết vì vào đúng mùa mưa mà ở suốt một chỗ lâu thì sẽ bị người qua đường nghi ngờ."
Hoshi cùng đàn em án binh trên cầu thang bên ngoài chung cư cạnh đó, hoặc vừa làm bộ đợi người rồi tranh thủ nhòm qua khe tường, thỉnh thoảng còn đóng giả người đo đạc đường sá để canh chừng khu ruộng.
"Như là thám tử ấy nhỉ!" Tada cảm phục nói.
"Kẻ nào không đủ tinh thần chịu đựng được sự tỉ mẩn thì không kham được nghề này đâu!" Hoshi nhoẻn cười.
Chiếu theo lý thuyết này thì thành viên của HHFA có lẽ hợp với mấy nghề chui ấy chứ. Như Hoshi quan sát thì dù mưa giông hay lạnh thấu da thấu thịt, hầu như ngày nào cũng vậy, cứ đến nơi là họ lại cắm cúi làm mấy việc đồng áng.
"Hết nhổ cỏ đến bắt từng con sâu một trên lá. Cần cù hết mức!"
Song có một buổi chiều, một chiếc xe tải nhẹ màu xanh đổ sát suờn ruộng. Tưởng họ chất rau củ thu hoạch được lên xe thì lại thấy rất ít người. Những người vẫn làm đã về hết, trên ruộng chỉ còn lại hai người đàn ông vừa xuống từ chiếc xe tải.
"Hai tên đó hạ chai nhựa và thùng chứa cỡ nhỏ từ thùng xe xuống."
"Quang cảnh khi đó đây!"
Ito thảy lên bàn mấy tấm ảnh. Tất cả có 6 tấm. Vì ch