← Quay lại trang sách

Chương 4

Hết mùa mưa, ve râm ran như đang thi thố tiếng kêu. Nhiệt độ phòng tăng dần đều trong khi Gyoten nằm ườn trên xô pha.

Còn Tada thì cặm cụi dọn dẹp văn phòng. Chuẩn bị cho ngày mai bé Haru sẽ tới. Làm sao có thể để một đứa nhỏ sống trong căn phòng luộm thuộm. Lâu rồi mới lại hút bụi, đánh bóng cửa sổ và sàn nhà, phơi đệm và chăn mỏng cho trẻ em mua ngoài cửa hàng bán đồ dùng bình dân ngoài cửa sổ.

Nóng tới mức mà chỉ mới làm chừng đó thôi mồ hôi đã nhỏ tong tong từ cằm xuống. Đúng là phải lắp điều hòa cho văn phòng thôi. Nhỡ bé Haru nổi rôm sảy hay ngồi trong nhà mà bị say nắng thì to chuyện. Nhưng có muốn lắp điều hòa cũng khó vì cửa hàng điện máy trong phố thương mại trước ga giờ chắc kín lịch hẹn rồi. Nói vậy là cái cớ của Tada mà thôi, lý do mấu chốt vẫn là vì không có tiền mua máy điều hòa mới.

Tada móc được cái quạt từ trong xó văn phòng ra. Lột bỏ túi nilon trùm bên ngoài rồi bấm thử công tắc.

Hơi ẩm cùng không khí nóng quyện vào nhau, bụi tích tụ trên cánh quạt cũng bay tít mù. Đen đủi thế nào lại đúng lúc hít vào một hơi khiến Tada hít luôn cả bụi ho sặc sụa.

"Gyoten. Năm ngoái tôi nhờ cậu 'lau quạt rồi mới cất đi' rồi cơ mà nhỉ. Lau thế này mà coi được à?"

Gyoten trở mình tài tình trên cái xô pha bé tẹo, nắm sấp mặt xuống ghế. Có vẻ như cậu ta đang dùng chiến thuật làm mát bụng và lưng bằng chút gió lọt qua ô của sổ.

"Sao tự dưng cậu thành ma xó dọn nhà hồi nào vậy?"

"Ha..." Tada suýt thì buột miệng nói "Haru" nên che đậy bằng cách cố tình giả bộ nhảy mũi hắt xì hơi.

"Ừ thì, việc đó đó, ngày mai con em trai tôi tới còn gì..."

"Ngày mai á!?"

Từ tư thế nằm phủ phục Gyoten đứng phắt lên sàn nhà trong tích tắc. Cứ như lưng cậu ta có gắn lò xo cực mạnh vậy. Tada đang lúi húi trước cái quạt giật mình nhìn lên Gyoten.

"Tự dưng cậu sao vậy?"

"Đi lánh nạn!"

Gyoten đi xéo qua mặt Tada rồi ra luôn khỏi văn phòng. Còn chẳng kịp giây nào mà giữ lại.

Chỉ còn lại một mình, Tada lại dùng giẻ ướt lau cánh quạt. Có điện thoại của Lulu, "Bạn anh bá nghệ bỏ nhà đi rồi đó." Cô báo. "Giờ anh ấy đang ở nhà bọn em ăn kem với Hicy mà hình như đang bực chuyện gì ấy! Bọn anh cãi lộn vụ nhận con rơi à?"

Không còn hơi sức đâu mà phủ nhận nghi vấn có con rơi nên Tada nói.

"Ư thì cũng có chút xích mích. Cô bảo với cậu ta về nhanh nhanh giùm nhé!"

"Vâng, em biết rồi."

Nói chuyện xong xuôi Tada đi tới cửa hàng 100 yên mua một chiếc chuông gió màu đỏ. Trên đường về có người phát quạt giấy ở đường lớn Mahoro nên Tada cũng cẩn thận nhận để dành.

Ánh nắng gắt chiếu xuống đỉnh đầu muốn cháy khét lẹt. Tại sao lại chỉ mình mình phải bận rộn chuẩn bị trông trẻ trong khi đương sự tạo nên cơ sự này lại ngồi ăn kem với gái cơ chứ? Trong lòng trỗi lên bất mãn thế thôi chứ biết chỗ Gyoten đang ở rồi hắn cũng coi như không có gì.

Chiếc chuông gió được treo lên khung cửa sổ của văn phòng.

Người tích cực đối phó với cái nóng như Tada đã đến tiệm tắm nóng lạnh cẩn thận gội đầu tắm rửa sạch sẽ. Không thể đón bé Haru trong bộ dạng luộm thuộm khiến con bé sợ được.

Hình như mình hơi phấn khích thì phải. Cứ tưởng tượng ra cuộc sống kể từ ngày mai có bé Haru sẽ là lại cảm giác giống như đang đi hết từ tưởng tượng này tới tưởng tượng khác về một đất nước chưa từng đặt chân tới.

Dù không buồn ngủ chút nào song Tada vẫn nằm ra giường nhắm mắt lại để cảm xúc dịu xuống. Gió đêm thổi qua ô cửa sổ vẫn để ngỏ làm đung đưa chiếc chuông gió có âm sắc như tiếng cát vàng tuôn rơi.

Đêm hôm ấy cuối cùng Gyoten vẫn không thèm về nhà.

Suy cho cùng thì Gyoten không có mặt ở văn phòng hóa lại hay. Nhỡ mà chạm mặt Mitsumine Nagiko thì lộ ngay thân phận của Haru. Lúc đó thì chẳng đơn giản ầm ĩ vì chuyện nhận trông Haru thôi đâu.

Nhận Haru trong lúc Gyoten bỏ nhà đi thế này về sau kiểu gì cũng xoay xở được. Nếu có nhận ra Haru là con mình đi chăng nữa thì dù là người như Gyoten cũng chẳng đời nào làm cái việc đuổi một đứa trẻ đi cả.

Ngủ dậy, Tada cẩn thận cạo râu, gật gù với chính mình trong gương. Để bộ dạng tinh tươm thế này trông mình cũng ra dáng một người đàn ông trưởng thành ra phết đấy chứ. Khác hẳn với Gyoten dù có trong bộ dạng nào cũng không giấu đi đâu được cái vẻ dị nhân. Thế này chắc Mitsumine cũng an tâm mà giao phó bé Haru còn bé Haru cũng có thể sống cùng mà không thấy sợ sệt gì.

Thay bộ quần áo bảo hộ lao động mới giặt, Tada bắt tay vào công việc giấy tờ bị tồn lại. Hôm qua và hôm nay hắn không nhận những đơn yêu cầu việc thông thường. Trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc đón bé Haru nên hắn không dám chắc sẽ làm tốt công việc dọn dẹp, cắt cỏ hay đi chợ thay.

Tay gõ máy tính nhưng mắt nhiều lần để ý đồng hồ. Quá trưa Nagiko sẽ dắt bé Haru tới Mahoro. Địa điểm hẹn gặp là cửa soát vé ga Hakokyu Mahoro. Bởi như gặp phải Gyoten ở văn phòng thì không hay chút nào.

Thời gian chậm chạp không trôi đi là mấy. Mãi khi đồng hồ nhích qua 11 giờ thì có tiếng gõ cửa văn phòng. Thôi xong, Tada rón rén mở cửa vì tưởng Gyoten về nhưng hóa ra lại là Nagiko.

"Vì vì vì sao chị lại ở đây?"

Không bận tâm đến Tada đang khá bối rối, Nagiko bình tĩnh chào "Chào anh!"

"Kìa Haru, chào chú đi con!"

Theo lời Nagiko, Tada đưa ánh mắt xuống dưới. Là bé Haru đang đứng đó nắm tay Nagiko.

Haru mặc váy liền không tay, mặt cúi gằm, nắm tay Nagiko như dựa hẳn vào người mẹ. Tay kia thì cầm tai con thỏ bông lủng lắng. Cô bé lớn không ngờ so với Haru trong trí nhớ của Tada nhưng chiều cao cũng mới chỉ đến hông hắn. Tada cúi xuống để ngang tầm mắt với cô bé.

"Chào cháu Haru!"

Haru len lén nhìn Tada. Nét mặt khó hiểu không biết đang muốn cười hay khóc rồi lí nhí đáp lời "Chào chú!" Rồi lại nấp ngay ra đằng sau Nagiko. Cô bé khó chịu uốn éo người như thể xấu hổ hay hơi ra vẻ chống đối, thật đáng yêu làm sao. Haru chỉ ló mặt ra từ phía sau Nagiko nhìn Tada thăm dò.

Nhìn đôi mắt đuôi dài là thấy giống Gyoten rồi. Có gặp Haru chắc Gyoten cũng nhận ra ngay tắp tự mất.

Thế thì không ổn chút nào. Mình chỉ thọ được tới ngày hôm nay ư? Nghĩ vậy song phải mời hai người vào nhà đã.

Tada thận trọng cất giọng hỏi để không giống như đang trách móc.

"Có chuyện gì sao? Chúng ta hẹn gặp ở ga mà... nhỉ?"

Mà lại còn sớm hơn giờ hẹn một tiếng. Nagiko và Haru cùng ngồi xuống ghế xô pha.

"Dạ vâng, thật ra là..."

Nagiko nói. Đúng lúc đó có tiếng gỗ của văn phòng. Thôi xong, Tada chuẩn bị sẵn tinh thần mở cửa vì nghi Gyoten về.

Đứng trước khung cửa là nhân viên giao hàng. Nhận thùng hàng to vừa bằng một tay ôm, Tada thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện là..." Nagiko tiếp tục câu chuyện. "Tôi đã gửi quần áo của Haru qua dịch vụ giao hàng tận nhà nhưng lại chỉ định thời gian nhận vào buổi sáng ạ. Sợ hàng lại đến đúng lúc anh Tada ra ga nên tôi mới quyết định đến thẳng đây sớm hơn dự định."

Tada nhìn xuống chiếc thùng đang ôm trên tay. Tên người gửi trên phiếu đúng là "Mitsumine Nagiko".

"Thì đã có phiếu yêu cầu chuyển phát lại rồi còn gì!" Hắn buột miệng nói to.

"À vâng. Nhưng cũng may anh đã nhận được nó rồi."

Tada phải xoay xở đủ cách để Nagiko và Gyoten không chạm mặt nhau thế mà Nagiko thì lúc nào cũng một mình một phách.

Tada đặt chiếc thùng xuống sàn. Nagiko liền gỡ băng dính dán xung quanh. Bên trong là quần áo, giày, dép xăng-đan và khăn của bé Haru. Còn có cả sách tranh và dây buộc tóc đính hoa yêu thích của cô bé. Haru ôm con thỏ bông đứng cạnh mẹ hớn hở kiểm tra bên trong thùng.

Tada nhớ con thỏ bông đó. Rõ là thỏ nhưng tên lại là "Gấu Gấu". Lần gặp trước, Haru mới khoảng 2 tuổi cũng đã ôm nó rồi. Gấu Gấu trông sờn cũ hơn lúc ấy rất nhiều. Gấu Gấu được giặt nhiều lần chứng tỏ nó được giữ gìn rất cẩn thận.

Tada rót trà từ chai nhựa ra cốc mời Nagiko cùng Haru. Haru đầu tiên đưa cốc lên miệng Gấu Gấu rồi sau đó mới uống. Cô bé thực hiện việc này như một chuyện đương nhiên với nét mặt thản nhiên nên Tada cũng không thấy có gì buồn cười.

"Đồ dùng của Haru ở trong thùng. Trăm sự nhờ anh cả ạ."

Nagiko cúi đầu thật sâu rồi lôi từ trong túi ra một tấm phong bì.

"Đây là tiền sinh hoạt phí của Haru. Nếu không đủ tôi sẽ chuyển khoản ngay."

Cầm lên tay tấm phong bì vừa được đặt trên bàn, Tada giật mình.

"Sao dày thế này!?"

"Anh cứ nhận giùm đi. Trong đó có cả giấy ghi số điện thoại liên lạc của tôi ở Mỹ và thẻ bảo hiểm nữa. Con bé khỏe lắm nhưng nếu chẳng may sốt đột ngột thì nhờ anh đưa cháu đến bệnh viện!"

Có lẽ nên nhận luôn để Nagiko yên lòng. Tada nói lời cám ơn rồi đứng lên đi cất phong bì vào ngăn kéo tủ bếp. Thôi thì sẽ tính toán sau, còn thừa trả lại cho Nagiko là được.

Quay lại chỗ xô pha đúng lúc Nagiko đang âu yếm vuốt tóc bé Haru. Chắc chưa biết sắp đến hồi phải chia tay nên bé Haru vẫn mải mê cài kẹp tóc vào tai con Gấu Gấu, lại còn tỏ vẻ vướng víu với bàn tay của Nagiko.

"Chị giải thích với bé Haru chưa?"

"Dạ rồi. Tôi bảo cháu rằng mẹ phải đi công tác xa nên con phải thật ngoan ở nhà chú tiệm bá nghệ." Nagiko nhoẻn cười. "Tôi định nói với con bé, khi nào chớm thu mẹ sẽ đón nhưng chắc sẽ khóc mất. Cả bé Haru, cả tôi!"

Chưa gì Nagiko đã rơm rớm nước mắt. Bé Haru hồn nhiên giơ cho mẹ xem con Gấu Gấu đã được cài kẹp tóc. Còn Tada thì nấc lên "Ồ! Ồ!" xém chút nữa thì khóc nên vội vàng đưa ánh mắt về phía chiếc chuông gió ngoài khung cửa sổ.

"Khi nào thì chị đi?"

"Tôi bay chuyến tối nay. Tôi định về nhà lấy va li rồi ra sân bay luôn."

Thế thì vẫn còn chút thời gian.

"Nếu tiện thì cùng đi ăn trưa luôn nhé!"

Tada gợi ý. Vì cứ nghĩ chẳng may giờ Gyoten mà về là lại bồn chồn không yên.

Nagiko chưa đưa ra câu trả lời thì chuông điện thoại văn phòng vang lên.

"Vâng, tiệm bá nghệ Tada xin nghe!"

"Ác quỷ đã tấn công tới chưa?"

Là Gyoten. Biết thế không bắt máy. Thật hớ hênh quá.

"Vẫn chưa." Tada nói lấp lửng: "Câu đang ở đâu hả?"

"Chỗ người Columbia."

Gyoten có cái tật gọi Lulu là người Columbia. Cũng tại lớp trang điểm mà trông Lulu có bề ngoài khó đoán quốc tịch chứ có lẽ cô ả đích thị là người Nhật.

"Cơ mà trong phòng treo toàn là xu chiêng, người Columbia thì có cái tướng ngủ khó đỡ trong khi cạ của cổ còn nghiến răng ken két. Mà vấn đề là sao tôi lại bị đuổi ra khỏi nhà chỉ vì đồ ác quỷ cơ chứ?"

Đây không phải là nhà của cậu, là nhà của tôi. Vả lại cậu tự ý bỏ đi mà. Tada nghĩ vậy song chỉ đáp lời kiểu vô thưởng vô phạt.

"Nói hay lắm!"

"Thế cho nên nếu ác quỷ chưa đến thì tôi định về đánh một giấc."

"Tôi nghĩ hơi khó!" Tada cuống quýt nghĩ lý do.

"Chắc cũng sắp đến rồi, văn phòng còn đang bừa bộn đầy đồ trẻ con đây này. Cậu quậy thêm hai ba ngày nữa ở chỗ Lulu cho tới khi tôi dọn dẹp xong và đứa bé quen quen ở đây đã."

"Cái gì..?" Gyoten phản kháng. "Chẳng phải cậu bảo nhờ tôi trông trẻ, rồi thì về nhà nhanh nhanh đi à, giờ lại thế này là thế nào? Cậu đang giấu gì phải không?"

"Làm gì có. Túm lại là giờ đừng có về!"

"Còn lâu. Tôi về ngay đây!"

"Không đơn giản như xu chiêng đâu. Khắp văn phòng giờ phơi bỉm như cờ cá chép ấy!"

Tada vừa ngắt lời thì một âm thanh vang lên.

"Cháu có mặc bỉm đâu!"

Bé Haru lên tiếng phản đối. Tada đặt ống nghe xuống theo phản xạ rồi quay ra phía ghế xô pha. Bé Haru tựt xuống đứng dưới sàn, mắt nhìn Tada như đang nổi cáu. Rõ ràng hắn đã làm tổn thương lòng tự trọng của cô bé.

"Chú xin lỗi. Không nói thế thì một gã xấu xa sẽ tới đây mất."

Nghe Tada xin lỗi, bé Haru thắc mắc "Gã xấu xa?" với vẻ hơi lo lắng.

"Xấu như thế nào ạ?"

"Ừm. Thì là một gã miệng với mũi phả ra khói trắng, cười bằng giọng rất dị, rồi tập thể dục để bụng được giống như bụng con bọ hung sừng hình chữ Y ấy!"

"Là Haru-chan nhỉ!"

Nagiko nói. Bé Haru một lần nữa hiểu lầm lại lên tiếng phản đối.

"Con có phải là người xấu xa đâu!"

Tình hình trở nên thật rối ren. Chắc chắn giờ này Gyoten đang trên đường tới đây rồi.

"Nào, mau đi ăn cơm thôi!"

Tada giục Nagiko và Haru rồi đi xuống cầu thang văn phòng với tốc độ như thể đang giải cứu nữ hoàng và công chúa từ cung điện trên cao.

Vừa mới đến Mahoro mà đã dắt họ tới Thần điện cà phê Apollon với kiểu trang trí nội thất quá khích như thế thì e không tốt cho tâm lý trẻ con. Sau một hồi vắt óc, Tada quyết định chọn quán cà phê nằm ở mặt đường lớn Mahoro.

Quán chưa từng đặt chân tới lần nào nhưng ảnh thực đơn đặt trước cửa trông khá ngon mắt. Được nhất là quán cấm hút thuốc, phần hướng ra mặt đường lắp kính toàn bộ nên cảm giác ánh sáng tràn tới từng ngóc ngách trong quán. Gyoten với cái mồm và mũi phả ra khói trắng lẫn đám đầu gấu như Hoshi chỉ biết mưu hèn kế bẩn chắc chắn không bao giờ đặt chân tới đây.

Trên tấm biển có viết tên quán nhưng lại được viết bằng tay và có vẻ không phải là tiếng Anh nên Tada không luận ra nổi. Mà kệ đi. Hắn đẩy cửa kính cho Nagiko và Haru vào trước. Đang giờ ăn trưa nên trong quán hầu hết các bàn đều đã kín khách.

Bàn, ghế lẫn sàn nhà đều làm bằng gỗ, nhân viên quán tất cả đều mặc áo trắng, quấn tạp dề đen và dài quanh hông. Nhân viên hướng dẫn họ tới bàn 4 chỗ ngồi, trên bàn đặt một lọ thủy tinh nhỏ có cắm cành dây leo giống loài trinh đằng ba mũi. Khác hoàn toàn với mấy loại cây cảnh mọc sum suê vô tổ chức ở Apollon.

Tada rụt rè cầm thực đơn lên tay. Các suất ăn trưa chủ yếu là mì Ý nhưng may có duy nhất một món "Com cá ngừ quả bơ". Đang thèm có hột cơm vào bụng nên Tada gọi luôn món đó. Nagiko thì chọn món "mì ống ragu". Tada không hiểu món ragu là món ra làm sao song nhìn đĩa đồ ăn được bưng ra hắn càng không tài nào hiểu nổi nó khác món "mi xốt cà chua thịt" ở chỗ nào.

Nagiko chia mì ống ragu ăn cùng bé Haru. Haru ngoạm một miếng thật to vẻ háu đói vào chiếc bánh mì nhỏ đi kèm. Suất "cơm cá ngừ quả bơ" được trộn cùng mù tạt và xốt mayonnaise. Tada hơi sốc vì không phải vị xì dầu song vừa ăn vừa tự nói với bản thân "Thôi thì coi như là món sushi cuộn california" bị phanh thây vậy."

Sushi cuộn california

Món suchi cuộn với nhân cá ngừ, quả bơ, trứng cá...

Chỗ này Tada thấy chẳng khoái chút nào nhưng dường như lại rất đông khách nữ. Ngay lúc này đây lại nghe thấy tiếng nhân viên quán chào "Xin chào quý khách!" Tada để Nagiko và Haru ngồi chỗ ghế xây lưng vào cửa sổ còn mình thì ngồi quay lưng ra phía cửa ra vào. Chính vì thế hắn không nhìn thấy vị khách mới vào nhưng cả Nagiko và Haru đều đang dừng tay ăn, cảnh giác nhìn ra phía sau lưng Tada.

Má ơi, Gyoten sao? Tada cuống cuồng quay người lại.

Là Kashiwagi Asako. Cô mặc bộ vest đen, nách kẹp phong bì tài liệu và báo. Có vẻ như cô đang được hướng dẫn tới chỗ ngồi.

Đời thật nhiều chuyện ngẫu nhiên không ngờ. Tada nãy giờ vẫn dùng đũa ăn bát cơm cá ngừ quả bơ mà giờ luống cuống quá đổi sang cầm thìa tự khi nào.

Asako mặt tươi cười nhìn Tada.

"Ồ, ra đúng là anh!"

Cô đứng đối diện Nagiko và Haru cất lời chào, "Anh Tada đã giúp đỡ tôi rất nhiều đấy ạ!" Nagiko bối rồi cúi đầu đáp lễ. Haru thì cười mủm mỉm chắc vì đã no bụng.

"Không không, cô ấy cũng là khách hàng của tôi."

Tada cố nói cho thật tự nhiên để không lộ ra mình đang muốn biện minh song trong lòng thì trình bày trối chết, chẳng ai khảo mà vẫn xưng thêm rằng "Tôi độc thân mà". Khi hiểu ra dù mình có vợ con Asako cũng không dao động thì chính Tada lại là người bối rối. Chiếm phần nhiều trong tâm trạng bối rối này là sự hụt hẫng.

"Xin lỗi tôi láu táu quá!" Asako ngượng ngùng nói và rời đi đến chỗ ngồi kiểu quầy bar.

"Bạn gái của anh Tada à?" Nagiko hỏi thăm khiến Tada suýt thì phì ngụm nước vừa uống vào miệng.

"Là khách từng thuê bọn tôi trước đây thôi!" Vừa vét nốt chỗ còn lại trong bát cơm, Tada trả lời. "Chị trông giống vậy sao?"

"Dạ không." Câu nói của Nagiko nghiền vụn hy vọng vốn đã mong manh của Tada. "Tôi hỏi cho chắc thôi. Nếu anh đang có ai mà tôi lại nhờ trông Haru thì phiền anh quá."

Biết thế từ đầu nói luôn là có bạn gái cho rồi. Biết đâu lại khéo từ chối được lời đề nghị của Nagiko.

Haizz... cũng tại chẳng có duyên gì với tình yêu tình báo hay hẹn hò tìm hiểu nên không nảy ra cách này chứ. Tada gãi má chán chường.

Cà phê đi kèm với suất ăn trưa cũng đã uống xong. Haru uống nước cam gọi riêng và giờ thì dùng cái ống hút chọc chọc vào mấy cục đá. Chất lỏng màu đen vẫn còn cỡ phân nửa trong cốc cà phê của Nagiko. Chắc cũng đã nguội ngắt rồi mà Nagiko vẫn chưa ỏ ê gì chuyện ra khỏi quán. Cô ngồi cúi xuống vừa phải ngắm Haru ngồi bên cạnh.

Chắc cô muốn kéo dài thời gian bên con được chút nào hay chút đó. Tada lục tìm trong túi ngực áo bảo hộ lao động nhưng nhớ ra quán cấm hút thuốc. Làm gì giết thời gian bây giờ. Khả năng cao sắp phải xem màn nước mắt của bé Haru và Nagiko. Nghĩ vậy thôi mà lòng bàn tay Tada ướt nhẹp mồ hôi dù máy lạnh đang ro ro. Hắn quệt hai bàn tay lên đùi.

Cứ ngồi đối mặt mà im thin thít như bổ thóc thế này dễ bị Asako hiểu lầm là mối quan hệ không bình thường mất. Tada liếc mắt sang chỗ ghế quầy bar thăm dò. Asako vừa ăn "cơm cá ngừ quả bơ" vừa đọc báo đặt trên quầy. Rõ là một hành động chẳng có gì đáng trầm trồ mà sao Tada thấy khuôn mặt đang chăm chú đuổi theo những con chữ nghiêm túc như một đứa trẻ của cô quá đỗi đáng yêu. Tờ báo được cuộn lại thật gọn. Tay trái bưng bát cơm, tay phải cầm đũa cũng rất chỉn chu.

Hoàn toàn không chú ý gì tới đám Tada.

Đang trong tâm trạng thất vọng thì cửa lại mở. Mới đó mà đã có khoảng hai nhóm khách đang đợi bàn trống.

"Đi thôi anh Tada nhỉ!" Cuối cùng Nagiko cũng lên tiếng. "Haru, con đi vệ sinh không?"

"Không ạ!"

Nagiko nhận thanh toán tiền. Dường như nhận ra nên Asako ngẩng mặt lên, gật đầu chào Tada. Tada cũng khẽ cúi xuống rồi cùng Haru ra khỏi quán trước.

Mặt trời mùa hè rọi xuống đường lớn Mahoro khô khốc trắng lóa.

"Nóng quá!"

Haru vò rối tung hàng tóc mái phủ trên trán. Tada giơ hai tay lên trước mặt Haru để tạo bóng râm cho cô bé.

Nagiko đi ra khỏi quán trong khi tay vẫn đang cho ví vào túi. Từ trước Tada đã cảm nhận loáng thoáng hành động thường ngày của Nagiko có gì đó lóng ngóng. Nghĩ vậy lại khiến Tada phải nín cười, vì lúc gọi điện tới bệnh viện thì bác sĩ Nagiko làm việc có vẻ chuyên nghiệp hơn hẳn.

"Cám ơn chị vì bữa trưa nhé!"

Tada nói lời cảm ơn rồi cả ba cùng chậm rãi đi bộ về phía ga Hakokyu-Mahoro. Bàn tay Haru nắm lấy tay Nagiko.

Nagiko nói với cái bóng in rõ trên mặt đất.

"Anh Tada này! Cô gái khi nãy chắc không ghét bỏ anh Tada đâu."

"Đúng là ghét thì chắc là không!"

Tada cười gượng gạo. Nào có được thân thiết với Asako tới mức nảy sinh tình cảm gần gũi tới mức ấy cơ chứ.

"Sao chị lại nghĩ vậy?"

"Lúc ăn cô ấy để ý tới anh mà."

Nagiko nghiêm túc đưa ra bằng chứng chẳng hơn gì chuyện yêu đương của lũ học sinh cấp hai.

"Được thế thì còn gì bằng!"

Nhận định này ngược hẳn với quan sát Asako của Tada khi nãy nên hắn trả lời khá mở lòng.

"Con Gấu Gấu đâu rồi?"

Haru đột nhiên nhận ra sự vắng mặt của chiến hữu. Cô bé giật tay Nagiko như kéo chuông.

"Gấu Gấu đang trông văn phòng cho chú Tada đó con!"

Ngón tay Nagiko dịu dàng vuốt lại tóc mái bù xù của Haru.

"Đúng là tôi không muốn đi Mỹ nữa đâu!"

Bất ngờ trước câu nói đường đột, Tada nhìn Nagiko.

Nagiko mím chặt môi như đang cố kìm dòng nước mắt.

"Bởi tôi sẽ làm Haru phải buồn, lại làm phiền tới cả anh Tada nữa."

"Nhưng bên kia họ đang đợi chị mà!"

"Nhưng để anh Tada bị cô ấy hiểu nhầm rằng đã có vợ con mà vuột mất mối duyên này thì tôi thật không còn mặt mũi nào!"

"Không không, chính chị mới đang hiểu nhầm ấy!"

Nagiko nói trong tâm trạng bối rối hiếm thấy nên Tada cũng vội vàng chặn lại.

"Tôi với cô gái khi nãy không phải mối quan hệ như chị nghĩ đâu, mà nếu có cần giải thích thì tôi cũng sẽ nói cho rõ mà. Chị không phải lo gì cả!"

"Tôi là mẹ của Haru mà thật ích kỷ quá!" Nagiko trông vô cùng ủ rũ. Tada cố gạn lọc từng lời.

"Tôi có thấy ích kỷ đâu!"

Kết cục, hắn chỉ có thể nói vậy nhưng là lời rất thật lòng của Tada.

Trước khi làm mẹ của Haru thì Nagiko cũng là con người. Kể cả sau khi Haru trưởng thành, cuộc đời lẫn công việc của Nagiko vẫn tiếp nối. Nếu thế thì chỉ những lúc thực sự khó khăn mới gửi gắm con cho ai đó cũng có sao. Sau một tháng rưỡi khổ tâm buồn bã, Nagiko, Haru và cả Tada nữa, biết đâu lại chạm tới được niềm hạnh phúc, niềm vui lớn lao kéo dài tới tận mai sau thì sao.

"Hẳn chị cũng có những bất an khi gửi con cho tôi. Nhưng tôi hứa sẽ làm hết sức. Chị đừng cố ôm đồm làm gì!"

"Cám ơn anh, anh Tada!" Mãi Nagiko mới tươi tỉnh trở lại. "Anh tốt với tôi quá!"

"Thế mà Gyoten toàn mắng tôi là bao đồng chứ không phải tốt bụng."

Tada sượng sùng ngước mặt lên nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt. Đối lập với bầu trời sáng trong vắt kia, trong lòng hắn đang trỗi lên một nỗi niềm cay đắng.

Tôi quyết định nhận trông bé Haru không phải chỉ vì lòng tốt. Thực sự trong thâm tâm hắn đâu đó nghĩ rằng "cơ hội đây rồi!" Trong lòng hắn những ôm hy vọng dù rất mong manh rằng, lại được tiếp xúc với trẻ con biết đâu khiến mình cũng thay đổi được điều gì đó, sự sợ hãi và tuyệt vọng làm tổ trong lồng ngực bấy lâu nay biết đâu lại chuyển hóa thành thứ gì đó hoàn toàn khác thì sao.

Nếu nói là ích kỷ thì phải là tôi đây mới đúng. Quá khứ bị mất đi đứa con không bao giờ có thể quên dù có làm gì chăng nữa.

Bước xuống cầu thang nối vào trong khuôn viên nhà ga, khí lạnh từ điều hòa thổi thốc tới. Dù đã cố tình đi thật chậm nhưng cũng tới ga mất rồi.

Đứng sát vào tường của lối đi, Nagiko thả tay Haru ra. Cô khom người thấp xuống trước mặt Haru nói giọng ôn tồn.

"Thôi mẹ đi đây, con nhớ ngoan, nghe lời chú Tada nha!"

Haru nín thinh gật đầu. Có vẻ con bé hiểu rõ sự tình. Haru hướng khuôn mặt dường như đang giận dỗi vào tấm gạch ốp tường. Bằng cách này, dường như Haru đang chịu đựng theo kiểu riêng của mình để không khóc hay đòi mẹ.

"Haru, mẹ xin lỗi con. Mẹ sẽ về sớm đón con. Sẽ sớm thôi. Đợi mẹ nhé!"

Nagiko hai mắt đỏ ngầu, cô vuốt tóc, xoa hai má Haru. Cuối cùng sau khi ôm Haru thật chặt, Nagiko dút khoát đứng lên.

"Mong anh chăm sóc Haru. Gửi lời chào của tôi tới cả Haru-chan nhé!"

Nagiko cúi thấp đầu trước Tada, khoảnh khắc tiếp theo cô quay lưng đi xuyên qua cửa soát vé.

"Mẹ ơi!"

Haru cất tiếng gọi dường như không thể kìm lại được rồi toan đuổi theo mẹ. Bao nhiêu bất an chất chúa hết trong tiếng gọi ấy.

Tada vội nắm lấy tay Haru giữ lại trước khi con bé định lao vào dòng người tấp nập.

Nagiko đứng bên kia cửa soát về quay đầu lại, vẫy tay về phía Tada và Haru. Khuôn mặt nửa khóc nửa cười. Trước khi Tada kịp vẫy tay lại thì Nagiko đã quay đi bước lên bậc thang lên sân ga. Bước chân nặng trĩu như thể đang vướng vào bao nhiêu sợi dây vô hình vươn ra từ phía Haru.

Tada nhìn xuống Haru đứng bên cạnh. Hai má đỏ lựng, Haru gườm gườm nhìn xuống mặt đất. Bên tay không cầm tay Tada nắm chặt lấy vạt váy.

"Hở quần lót ra bây giò!" Tada lắc nhẹ tay đang nắm. "Nào, quay về văn phòng thôi nhỉ!"

Bước lên cầu thang lên mặt đất, dưới ánh mặt trời giữa buổi ban trưa rọi thẳng xuống, cả hai cùng quay lại con đường đã đi tới.

"Tiệm bá nghệ Tada có một chiếc xe tải nhẹ màu trắng này. Từ mai bé Haru sẽ cưỡi lên nó và cùng chú đi làm nhé! À, nhưng không có ghế cho trẻ em rồi. Giá mà mượn được của ai nhỉ? Gyoten thì... Mà thôi, cho cậu ta ngồi thùng xe cũng được."

Haru vẫn nín thinh nên Tada nói ra hết tất cả những gì đang nghĩ.

"Haru, cháu thích ăn món gì nào? Thịt viên thì thế nào? Chú biết tiệm này ngon lắm! Chú không biết nấu ăn nhưng sẽ có nhiều cách thôi."

Haru vẫn không chịu nói lời nào. Tada bắt đầu thấy khó xử. Xung quanh đang nghĩ chúng ta là "Bố mìn và bé gái bị bắt cóc" kìa. Nghĩ vậy khiến bước chân hắn nhanh hơn, mãi rồi cũng về tới trước tòa cư xá nơi có tiệm bá nghệ Tada.

"Chú làm nghề bá nghệ. Đại loại là công việc giúp rất nhiều người như dọn dẹp hay đi chợ này."

Hắn bước lên cầu thang tối tù mù rồi mở cửa văn phòng tầng hai.

"Xin giới thiệu tiệm bá nghệ Tada. Lúc nãy cháu cũng tới rồi đó. Văn phòng làm việc kiêm nhà ở luôn. Từ hôm nay bé Haru sẽ sống một thời gian ở đây nhé!"

Haru hất tay Tada ra rồi chạy vào trong: Cô bé ôm lấy con Gấu Gấu để quên trên ghế xô pha, vùi mặt vào đó.

Tada mở cửa sổ, bật quạt điện rồi xách lại gần ghế xô pha. Chuông gió đứng im lặng thinh như tờ. Chiếc quạt điện cuộn tung cả bầu không khí nực nội.

"Nhà vệ sinh ở đằng kia nhé. Nếu thấy khát thì nói với chú!"

Có lẽ nên để con bé một mình một lúc. Tada trải tấm đệm mới mua xuống bên hông giường mình. Hắn trải luôn cả tấm ga và chăn hè ra.

Tada thăm dò tình hình khu tiếp khách của văn phòng phía bên kia tấm rèm ngăn. Haru leo hẳn lên xô pha nằm cùng con Gấu Gấu nên không nhìn rõ được nét mặt cô bé. Chắc đã thấm mệt vì buồn nên ngủ luôn rồi.

Tada rón rén đến bên cạnh Haru, lấy chiếc chăn mỏng Gyoten vẫn hay dùng đắp cho cô bé. Haru hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng gì.

Buông tiếng thở dài rồi Tada lại đi sắp xếp đồ đạc của Haru. Hắn gấp lại quần áo trong thùng các tông, xếp gọn vào tủ đặt cạnh giường. Còn đồ chơi thì xếp lên chiếc bàn kính thấp chân kê giữa bộ xô pha tiếp khách.

Chỉ vậy thôi trông đã giống một căn phòng có trẻ con rồi. Vừa tận hưởng cảm giác nhồn nhột, khác lạ, Tada vừa lấy nốt đám khăn nằm dưới đáy thùng. Một khung ảnh được quấn trong khăn bông. Trong đó là bức ảnh chụp 3 người: Nagiko, người phụ nữ có vẻ là bạn đời của Nagiko và bé Haru.

Đây là lần đầu tiên Tada được thấy mặt bạn đời của Nagiko. Cô cũng chỉ trang điểm nhẹ nhàng giống Nagiko nhưng có sức hút khiến người đối diện không thể rời mắt. Mái tóc xoăn gợn sóng nhẹ được buộc lại gọn gàng, tay như đang ôm đầu Haru cùng nụ cười tươi tắn. Haru đứng giữa Nagiko và bạn đời, khuôn mặt cũng tươi cười rạng rỡ. Chỉ có Nagiko là đang mím môi để không phì cười mà thôi. Cô nhìn vào camera trông có phần hơi nghiêm túc.

Giờ mà giơ tấm ảnh này ra chắc con bé sẽ khóc mất. Băn khoăn một hồi Tada quấn khung ảnh vào lại khăn bông.

Haru gọi Nagiko là "mẹ" thì sẽ gọi bạn đời của Nagiko là gì nhỉ? "Bố" thì chắc chắn không phải rồi. Là "mami" chăng?

Cất khăn vào tủ, chân tay rảnh rỗi không biết làm gì Tada bắt đầu nghĩ chuyện vô bổ. Có vẻ như Haru đã ngủ rất say. Phải đánh thức con bé dậy không tối lại khó ngủ.

Đặt tay lên đôi vai bé nhỏ của Haru, Tada nhìn lom lom vào khuôn mặt cô bé. Trên má vẫn còn vệt nước mắt khô. Con bé đáng thương hay dễ thương, Tada khó có thể nắm bắt rõ được cảm nhận của mình lúc này. Để mặc trận giông tố nhỏ vừa trỗi lên, quần thảo trong lòng ngực, Tada cất tiếng gọi.

"Haru ơi!"

Vừa dứt lời thì cửa văn phòng mở tung ra.

"Cậu vừa nói cái gì ấy nhở?"

Gyoten đứng với cái tướng như thể ta đây là Kim Cang Lực Sĩ. Ánh mắt lướt qua Haru đang ngủ say trên ghế xô pha rồi lại ngay lập tức quay về Tada.

Trời xui quỷ khiến sao mà cậu lại vác mặt về đúng lúc không cần về thế này hả? Tada lắp bắp.

"Tôi gọi con nhóc này chứ đâu. Ừm... là 'bé Harư' ấy!"

"Thế sao? Thế mà tôi tưởng cậu lại gọi tôi bằng tên làm tôi tởn hết da gà đây!"

Gyoten nói rồi dùng tay để sau lưng đóng cửa lại. Song cậu ta không đi vào trong phòng mà cứ đứng trơ trơ gần ngoài cửa. Cậu ta đang tính toán khoảng cách tới cái ghế xô pha hệt một con mèo đa nghi.

"Lại tận mắt mục sở thị thế này tôi càng hiểu." Gyoten cất lời. "Tôi bó tay với cái việc chăm bẵm thứ này!"

"Thứ này cái đầu cậu. Là bé Haruka đấy!"

Thế nhưng lại một lần nữa Haru nhỏm dậy trên ghế xô pha hoàn toàn không đúng thời điểm. Vừa lấy tay dụi mắt cô bé vừa dõng dạc tuyên bố.

"Cháu không phải là Haruka. Tên cháu là Mitsumine Haru cơ mà!"

Không khí đóng băng hóa ra là thế này đây. Giữa mùa hè mà cảm giác thân nhiệt ngang ngửa Nam Cục. Tada lập bập hết nhìn Haru lại di chuyển ánh mắt sang Gyoten. Gyoten nhìn Haru như thể lưng bị gắn vào cửa. Nét mặt thay lời muốn nói "Chuyện quái quỷ gì thế này!"

"Ra ngay ngoài tôi nói chuyện!" Gyoten nói chỉ cử động hai bờ môi.

"Không!"

"Cái gì mà thẳng em trai ăn hết tám cái bánh nhân mứt! Đầu óc cậu làm sao thế hả?"

Gyoten quát lên rồi định nhảy bổ vào Tada. Haru giật mình, mặt méo xệch như sắp khóc đến nơi. Thấy vậy Gyoten có phần chựng lại. Cậu ta giữ nguyên tư thế đang giơ nắm đấm mà quay ngược lại ra phía cửa.

"Cậu hãy trả ngay thứ này về cho Nagiko đi!"

"Vô ích. Tối nay cô ấy bay đi Mỹ rồi!"

"Làm gì?"

"Công việc. Khoảng một tháng rưỡi, bé Haru sẽ sống cùng chúng ta. Chuyện này đã quyết vậy rồi!"

"Chúng ta ư?" Gyoten cười đầy mỉa mai. "Tôi không ở đây nữa!"

"Đợi đã nào, đợi đã!"

Tada thận trọng thu ngắn dần khoảng cách với Gyoten như với một loài động vật hoang dã. Giờ mà buông tay luôn thì thiếu nhân lực sẽ ảnh hưởng tới công việc từ nay về sau.

"Cậu khó chịu như thế bé Haru để ý thì sao hả?" Tada nhỏ giọng nhắc nhở, lén ra hiệu bằng ánh mắt về phía xô pha. "Cậu nhìn cho kỹ đi. Con bé đáng yêu thế kia!"

Gyoten nhìn Haru đúng một giây rồi lại ngay lập tức khó chịu thu ánh mắt lại.

"Cậu thấy mặt tôi đáng yêu lắm à?"

"Tất nhiên là không. Hỏi gì trớt quớt!"

"Vì cái mặt kia hình như giống tôi hơn là Nagiko. Nếu là gu của cậu thì cả nó và tôi đều phải xem xét chỗ nương thân cho mình."

Hết "thứ này" lại đến "nó và tôi", đồ lắm điều. Tada bục lắm rồi nhưng Gyoten chịu thừa nhận ảnh hưởng gen của mình là bước tiến khá lớn rồi. Không được để mất cơ hội này mà nên thu vén sao cho tròn.

"Thì bởi, cha con giống nhau là lẽ đương nhiên!"

Tada gật gù ra điều đồng tình. "Phải có cậu thì Haru mới có mặt trên đời này được chứ. Vì sự lớn khôn hạnh phúc của con bé cậu có thấy mình nên chung tay góp sức không hả?"

"Chẳng thấy gì sất!"

"Thôi nào, cậu trông văn phòng giúp tôi chút được không?" Tada xuống nước nhờ vả. "Tôi muốn đi mua thức ăn cho bữa tối và lùng cái ghế ngồi cho trẻ em."

"Bữa tối? Cậu định nấu á?"

"Thì bét ra mấy ngày đầu phải cơm nước chu đáo chứ?"

"Tốt nhất là nên ra ngoài ăn cho lành lại thể hiện được sự chu đáo đấy!"

Mặc kệ Tada và Gyoten nói qua nói lại, Haru ôm con Gấu Gấu tụt xuống ghế xô pha bắt đầu khám phá văn phòng. Hết vén rèm ngăn phòng, ngắm nghía giường của Tada rồi lại rón rén mở cửa nhà vệ sinh.

"Thôi tôi đi đây!" Luồn qua nách Gyoten, Tada toan ra khỏi văn phòng.

"Khoan khoan!" Lần này đến lượt Gyoten chặn Tada. "Còn thứ kia cậu tính sao? Dắt theo đi chớ!"

"Đi đâu cũng tha lôi theo sợ con bé mệt. Tôi đi vù cái về ngay thôi nên cậu trông cho cẩn thận đấy!"

Nghe câu trả lời của Tada xong Gyoten tức thì chìa tay ra.

"... Bắt tay á?"

"Không! Đưa ví đây. Để tôi đi chợ!"

Diễn biến theo đúng kịch bản khiến Tada cười đắc thắng trong bụng. Sai bảo được Gyoten thật là chuyện vốn chỉ có trong mơ. Tất cả là nhờ vị thần may mắn Haru.

"Mua trứng với sữa đấy. Tối nay tôi định làm cơm cà ri nên mua gia vị cà ri loại không cay với..."

"Không biết sẽ hỏi nhân viên siêu thị!"

Có vẻ Gyoten không muốn ở lại văn phòng thêm một giây một khắc nào nữa. Tay cậu ta đã nhanh nhảu đặt sẵn lên nắm cửa rồi.

"Ghế ngồi cho trẻ em thì loại nào dùng được ở xe tải nhẹ ấy..."

"Biết rồi!" Ngắt lời Tada, Gyoten đùng đùng bỏ đi.

"Cậu mà không về là cả tôi lẫn bé Haru chết đói ra đấy nhớ!"

Tada nhắc lại thật to với theo Gyoten đã biến mất phía sau cửa. Nhẹ cả người.

"Chú Tada ơi!"

Haru cất tiếng gọi. Tada giật mình quay lại vì cứ ngỡ như Nagiko vừa gọi. Từ khe rèm ngăn phòng, Haru chỉ thò mỗi mắt ra. Chắc cô bé nhớ cách nói của Nagiko rồi bắt chước ra vẻ người lớn. Kiểu này không được nói gì hớ hênh rồi. Tada nghĩ. Phải cẩn thận không nói mấy từ bậy bạ. Chúng không tốt cho việc giáo dục Haru chút nào cả.

"Bây giờ cháu sẽ làm cho chú xem cái này buồn cười lắm nhé!"

Haru nói đầy háo hức. Tada trong đầu không hiểu lắm nhưng vẫn gật.

"Ừ, làm chú xem nào!"

Haru nấp hẳn người vào trong tấm rèm rồi lại thò độc khuôn mặt ra từ khe hở. Cô bé vừa khúc khích cười vừa nói đầy mẫn nguyện tìm sự đồng tình của Tada, "Đó, chú thấy chưa?" Tada càng không hiểu ý cô bé song vẫn gật đầu.

"Ồ, buồn cười quá!"

Chắc một kiểu ú òa chăng? Chẳng bận tâm tới Tada đang lúng túng, Haru vẫn tiếp tục lặp đi lặp lại hành động đó rồi cười khúc khích khoảng tám bận. Còn Tada thì lần nào cũng lịch sự tán thưởng "Hay quá!"

Mãi cũng thôi trò ú òa, Haru quay sang nói chuyện với con Gấu Gấu. Hình như đang bắt đầu ngay tắp lự trò chơi đồ hàng. Nào là giả bộ cho con Gấu Gấu ăn rồi lại lắng nghe con Gấu Gấu nói. Khỏi phải bàn, Tada đương nhiên không nghe thấy được lời của con thỏ bông.

Suy nghĩ và hành động của đứa trẻ bốn tuổi là một ẩn số.

Thôi dù sao còn hơn nó nhớ mẹ mà khóc ti tỉ. Tada xốc lại tinh thần, moi từ trong tủ dưới bồn rửa bát ra chiếc nồi bám đầy bụi. Cái nồi to gần như duy nhất của tiệm bá nghệ Tada. Nhớ không nhầm là thửa lại từ Lulu. Ký ức về chuyện này khá lờ mờ nhưng có thể khẳng định một điều là Tada chưa từng một lần dùng tới nó.

Hắn cẩn thận rửa hai lần, tiếp theo là tìm đồ nấu cơm. Đồ cần tìm nằm ở dưới gậm giường của Tada, nhòm vào bên trong thì có 5 chiếc tất không rõ đã được giặt hay chưa. Năm chiếc chứ không phải năm đôi, màu sắc họa tiết cũng lộn xộn. Coi như không nhìn thấy chúng đi, từ giờ nếu muốn ăn cơm thì cứ cơm đóng hộp, chỉ cần bỏ lò là xong. Nói ra mới nhớ nhà cũng làm gì có sẵn gạo đâu.

Loanh quanh cũng đã 4 giờ chiều. Gyoten vẫn chưa về. Đừng nói là cậu ta trốn luôn nha. Tada bắt đầu thấy lo lắng nhưng biết liên lạc kiểu gì với Gyoten không mang theo điện thoại di động đây.

"Bé Haru, đi tắm nhà tắm công cộng đi!"

"Nhà tắm công cộng? Là gì vậy ạ?"

"Là chỗ có cái bồn tắm to bự ấy. Cháu chưa đi bao giờ sao?"

"Chưa ạ!"

"Thế đi thôi! Đã lắm!"

Bỏ những thứ đồ tắm gội cần thiết, Tada cùng Haru ra khỏi văn phòng. Đồ để thay chỉ mang theo đồ lót. Vì ghé mũi vào váy Haru đang mặc ngửi mùi thì thấy vẫn mặc được đến ngày mai. Haru thì vặn vẹo người cười "Nhột nhột".

Băng qua đường ray tuyến Hakokyu để tới nhà tắm công cộng Matsu-no-yu. Vừa cúi người chui qua tấm rèm thì Haru chỉ vào bên màu đỏ.

Bên màu đỏ

Nhà tắm công cộng hay suối nước nóng thường treo rèm đỏ ở bên nhà tắm cho nữ và rèm xanh ở bên nhà tắm cho nam.

"Cháu bên này cơ mà!"

"Bên đó không được. Bên đó dành cho các cô người lớn đấy!"

Nghe Tada nói vậy cô bé cũng chịu theo.

Haru nhìn rất chăm chú cái tủ đựng giày kiểu xưa cũ và ông bác ngồi ở chỗ thu tiền. Trong lúc được Tada cởi váy ra cho thì ánh mắt của cô bé vẫn cứ hướng về quầy thu tiền. Vẫn giữ nguyên tư thế giơ hai tay lên đầu. Chẳng có tí cảnh giác nào thế này nguy hiểm quá. Bọn trẻ con ở tuổi này đứa nào cũng thế hay sao?

Tada đâm lo nên quan sát xung quanh quá mức cần thiết xem có kẻ xấu xa nào đang nhòm ngó gì Haru không. Ở phòng thay đồ giờ chỉ có vài người già nhắm vào bồn tắm nước đầu. Cởi đồ của mình cũng đủ chật vật rồi nên không ai chú ý tới Haru cả.

Vừa thở phào thì Haru lại thì thào.

"Cháu muốn đi nhà vệ sinh."

Này cháu, đang trần như nhộng đấy... Tada nghĩ vậy song vẫn dắt Haru tới nhà vệ sinh ở góc phòng thay đồ. Vị trí bồn cầu hơi cao nhưng chỉ cần Tada giúp một chút là Haru đang trần như nhộng tự mình giải quyết xong vấn đề lẫn lau chùi cẩn thận.

Nào, chuẩn bị bước vào phòng tắm thôi. Nhìn bức tranh vĩ đại được vẽ trên tường.

"Núi Phú Sĩ!" Haru mừng rỡ. "Đẹp quá! Tại sao lại có núi Phú Sĩ ở đây ạ?"

"Tại sao nhỉ!"

Vì chưa từng nghĩ tới điều này nên Tada cũng nghiêng đầu thắc mắc.

"Vừa tắm lại vừa được ngắm cảnh đẹp sẽ thấy sảng khoái hơn chăng!?"

Haru tất nhiên chẳng để lọt vào tai câu trả lời của Tada. Cô bé phấn khích vì lần đầu được tới nhà tắm công cộng, chỉ chực chạy vòng vòng quanh khu tắm. Dần lộ rõ bản tính rồi đấy. "Ngã ra đấy bây giờ!", "Trật tự đi nào không làm phiền người khác đó!", Tada hết hơi ngăn cô bé lại. Hắn dùng khăn tắm trắng xóa bọt xà bông kỳ cọ người cho Haru. Biết con bé sẽ kêu "Ứ đâu!" khi gội đầu nên hắn thôi luôn khoản này.

Tada cũng định tắm gội luôn nhưng việc này sao mà khó khăn. Vì chỉ cần rời mắt ra là Haru lại tự ý nhao vào bồn tắm. Nhỡ mà ngộp nước trong đó thì chết dở nên Tada phải cho cô bé đứng ở giữa hai chân mình, còn bản thân thì ngồi quay mặt vào gương. Con bé cứ định thoát ra thì hắn chỉ việc kẹp nhẹ hai đầu gối là nó khỏi động đậy luôn. Haru cười thành tiếng không biết có phải do nhột quá hay không. Thật may là con bé có vẻ đã được thư giãn.

Xả hết xà phòng tới phần ngâm mình vào bể nước nóng. Haru mà ngồi xuống thì nước nóng ngập đến mặt nên cô bé làm tư thế đơ như khúc gỗ. Nó khiến hắn nhớ ra kiểu đi tắm của Gyoten cũng là kiểu khúc gỗ đơ. Cha con đúng thật là đáng sợ mà.

Khum nước nóng vào hai lòng bàn tay, Tada đổ lên vai Haru, tiện thể biến tay thành khẩu súng nước, bắn nước nóng chiu chíu. Haru mon men nhòm hỏi "làm thế nào ạ?" thì bị Tada cho luôn một phát đạn nước nóng vào mặt. Haru lấy tay lau mặt, khó chịu nói "thôi đi mà!" Để xoa địu cô bé, Tada chỉ Haru cách làm súng phun nước rồi cả hai cùng chơi một lúc.

Trên đường về hắn dắt tay Haru. Bàn tay bé xíu ướt nhẹp mồ hôi.

Cơ thể thẩm thấu hết nhiệt độ của nước rồi giữ nhiệt mãi bên trong mình. Sinh mệnh của Haru còn quá non nớt, mà từ "non nớt" có lẽ cũng vẫn còn chưa tới.

Nhớ ra thứ ngày xưa đã đánh mất, Tada vội xua đi ký ức đó.

Về đến trước văn phòng thì chạm mặt Gyoten. Hai tay xách túi đồ mua ở siêu thị, Gyoten nói.

"Tôi mượn chìa khóa xe cậu. Lắp ghế trẻ con vào rồi đấy!"

Cố tình tránh ánh mắt của Haru, Gyoten bước lên cầu thang.

Tada cùng Haru đi ra bãi đỗ xe ngó chiếc xe tải nhẹ.

"Chiến hữu của chú đây. Trông oách không?"

"Oách!"

Nhòm vào ghế phụ, đúng là đã được gắn ghế ngồi cho trẻ con. Làm được đó, Gyoten.

Trong văn phòng, Gyoten đang nằm xãi lai trên xô pha. Haru chạy lại, không nói không rằng đẩy lưng Gyoten. Gyoten ráo hoảnh nhường chỗ còn mình thì ngồi thụp xuống sàn nhà. Tada xách lấy túi đồ bị vứt chỏng chơ trên bàn, cúi lom khom trước tủ lạnh. Vừa cất đồ ăn vừa hỏi chuyện.

"Cậu mua ghế luôn cơ à? Có đủ tiền không?"

"Đến tâm sự với thằng buôn đường thì nó xách luôn từ đâu về xong lắp luôn cho đấy."

Gyoten hay đặt bí danh kỳ quặc cho người khác. "Buôn đường" là dành cho Hoshi.

"Cậu lại đi nhờ cái thằng đó làm gì!" Tada cự nự.

"Chứ biết làm sao. Tôi hoàn tràn mù tịt cái khoản bán ở đâu, lắp ra làm sao mà!"

Rút lại lời khi nãy thôi. Gyoten vẫn là cái dạng làm như mèo mửa. Mà đúng hơn là từ đầu cậu ta đã chẳng định làm gì cả.

Nói vậy chứ thức ăn thì cậu ta mua không sót thứ gì. Tada cắt hành và khoai tây. Không quen làm việc này nên khá mất thời gian.

"Cháu làm với chú nhé?" Haru đến cạnh Tada quan tâm hỏi. Tranh thủ thời cơ Gyoten tót luôn lên ghế xô pha chiếm chỗ.

"Cám ơn cháu, nhưng không có ghế chắc không với tới đâu. Lát chú bế thì giúp chú bỏ viên gia vị cà ri vào nhé!"

Haru đồng ý và quay về xô pha. Thấy Gyoten đang ngồi, cô bé ấn tới tấp vào cánh tay cậu ta. Nửa người con Gấu Gấu đang tọa lạc dưới mông Gyoten nên chắc cô bé thấy bất mãn. Gyoten đành miễn cưỡng quay về ngồi sàn.

"Cậu quay quạt ra phía bé Haru cái đi!"

Tada đưa ra chỉ thị. Gyoten uể oải thò chân bấm nút chuyển sang chế độ quạt quay. Toàn chỉ khéo léo không đâu.

Gió chiều thổi vào làm rung chiếc chuông gió trên khung cửa. Ban trưa nóng muốn héo hắt cả người nhưng giờ nhiệt độ có vẻ đã giảm xuống chút ít.

"Mẹ đâu?"

Haru đột nhiên hỏi. Tada tay đang khuấy nồi bằng muôi quay lại nhìn Haru. Gyoten đang nằm cuộn tròn cũng ngẩng mặt lên khó chịu.

"Mẹ đang đi làm. Haru trông nhà cùng các chú nhé!"

Tada dổ dành song Haru vẫn lắc đầu nguầy nguậy.

"Ứ ừ! Mẹ đâu? Mẹ đâu?"

Con bé bắt đầu nhăn nhó mặt mày, nấc lên thành tiếng "Ứ..!" chói tai. Con Gấu Gấu cũng bị ném qua một bên, chắc giờ trong đầu con bé chỉ có Nagiko. Tada vội vặn nhỏ lửa bếp gas, lôi khung ảnh được quấn trong khăn bông ra. Hắn quỳ gối xuống trước mặt Haru đang ngồi khóc trên xô pha.

"Đây, mẹ đây. Ngoan đợi mẹ đến đón nhé!"

Haru liếc qua tấm ảnh lại càng khóc to hơn. Gyoten đứng dậy chẳng nói chẳng rằng bỏ đi ra khỏi văn phòng. Cánh cửa bị đóng lại khá thô bạo.

Hơi bối rối một lúc, Tada cố gắng hết sức thật nhẹ nhàng ôm chặt lấy Haru đang co rúm lại như thể run sợ.

"Không sao mà. Mẹ sẽ về ngay thôi mà."

"Ngay là khi nào?"

"Là qua một tháng rưỡi."

Tada trả lời nhưng có vẻ khó hiểu với Haru nên hắn sửa lại "Là ngủ khoảng 44 lần thôi." Haru vẫn còn lơ mơ về khái niệm con số nên nghiêng đầu thắc mắc "Bốn mươi bốn?"

"Ừm..."

Tada bối rối không biết nên làm sao bèn xòe hai bàn tay.

"Đây là mười này. Bốn lần mười thì là bốn mươi."

Dường như con bé đã tạm hiểu là rất nhiều. Haru nhăn mặt rồi lại khóc váng lên.

Một tháng rưỡi với Tada nhanh cái vèo. Nó lướt qua nhanh như chuyện mất công nhận việc nhổ cỏ mà lại lơ đãng quên làm khiến cỏ chết queo cũng không có gì lạ.

Nhưng với một đứa trẻ non nớt như Haru thì lại khác. Một tháng rưỡi đồng nghĩa với vĩnh viễn. Haru khóc một cách tuyệt vọng rằng có lẽ mẹ sẽ vĩnh viễn không bao giờ đến đón mình nữa.

Để xoa dịu Haru, Tada quyết định cho gia vị cà ri vào nồi. Được Tada bế lên, Haru vừa thút thít vừa bẻ miếng gia vị cà ri thả vào nồi. Có cả nước mắt cùng rơi xuống song Tada coi như không nhìn thấy gì.

Giờ thì lấy muôi khuấy đều nồi cà ri. Haru cũng muốn làm nhưng xốt cà ri sền sệt có vẻ quá sức cô bé. Một mình cô bé không thể đảo nổi cái muôi. Tada một tay bế Haru, một tay đỡ lấy cán muôi giúp Haru khuấy nồi.

"Chú Tada!" Nhìn vào bên trong nồi đang cuộn lên một màu đen Haru nói. "Mẹ sẽ đón cháu chứ?"

"Tất nhiên là có rồi!" Như vớ được vàng, Tada khẳng định chắc nịch. "Sao thế? Tự dưng cháu thấy lo à?"

"Mẹ bảo trời mát mẹ sẽ tới đón thế mà mẹ không đến."

Ra là vậy. Giờ thì Tada đã hiểu. Chiều đến, nhiệt độ có hạ xuống đôi chút. Lại có cả quạt nữa. Nghĩa là trời đã mát rồi. Thế mà Nagiko vẫn không xuất hiện nên Haru bắt đầu thấy bất an và khóc toáng lên thôi.

Con bé này không ngờ cũng thông minh gớm. Mỗi tội vẫn chưa biết đếm.

Tada thả Haru đứng xuống đất rồi dắt tới ghế xô pha nơi có con Gấu Gấu. Với đứa trẻ như thế này thì cách đánh lừa đơn giản không ăn thua. Có nhỡ mồm cũng không thể nói "Ngoan thì mẹ sẽ tới đón ngay thôi!"

Ngồi bên cạnh trên xô pha, Tada đặt con Gấu Gấu lên đùi Haru.

"Bé Haru này. Cháu sẽ ở đây với chú cho tới khi mẹ tới đón nhé!"

"Bao lâu cơ?"

"Bốn lần mười ấy. Nó khá dài với bé Haru đấy."

"Dài thật..."

Haru cúi thõng đầu. Tada cầm lấy con Gấu Gấu ấn nhẹ vào má Haru.

"Nhưng yên tâm. Cứ đợi là mẹ chắc chắn sẽ tới đón bé Haru!"

"Thật chứ ạ? Chắc chắn không ạ?"

"Ừ. Chắc chắn!"

"Được rồi. Chú hứa đấy nhé!"

Haru chìa ngón út ra nên Tada móc ngón tay với Haru. Hắn quyết định bày khung ảnh trên bàn điện thoại.

Cửa văn phòng mở, Gyoten đã quay về. Miệng thì ngậm thuốc lá, tay xách lủng lẳng túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi.

"Xong chưa?" Gyoten hỏi Tada sau khi liếc qua Haru đã nín khóc. "Ngửi thấy mùi cà ri cháy nên tôi đoán chắc sắp xong rồi nhỉ?"

Thôi chết, nồi cà ri! Tada cuống cuồng quay ra bếp. Đáy nồi hơi sém mất một chút.

Gyoten lôi kem từ trong túi cửa hàng tiện lợi ra bỏ lên bàn. Có tận 5 cái. Ánh mắt Haru như dán chặt vào chỗ kem.

"Không được đâu bé Haru. Phải ăn cà ri xong mới được ăn 1 cây thôi đấy. Này Gyoten! Từ giờ cậu hút thuốc gần quạt thông gió đi!"

Dù Tada đã nhắc nhở nhưng Haru vẫn đăm đăm ngó mấy cây kem, Gyoten vẫn tỉnh bơ hút thuốc. Cha con sao mà giống nhau. Nghĩ tới những thử thách đang đợi phía trước Tada bỗng cảm thấy sao ngày mai thật mịt mùng.

Cả ba cùng ăn cơm cà ri sau đó Haru ăn cả kem. Gyoten thì phàn nàn cà ri ngọt quá còn Haru thì không chịu đánh răng sau bữa ăn nên chạy trốn vòng vòng khắp văn phòng.

Gyoten và Haru vẫn chưa nói với nhau một lời nào. Ánh mắt cũng hầu như không chạm nhau. Cảm giác cả hai đang từ xa quan sát lẫn nhau như thể người kia là kẻ lạ đột nhập vào lãnh địa của mình. Vừa cầm bàn chải vừa chạy, Tada nghĩ "Chắc là luật của quái thú?"

Đúng lúc đang đu đưa vào giấc ngủ thì có điện thoại của Nagiko gọi tới hỏi thăm tình hình. Chắc sắp đến giờ lên máy bay. Vẫn biết là lo cho Haru nhưng chẳng đúng lúc chút nào. Nhận điện thoại từ Tada, không hiểu do xấu hổ hay chống đối mà con bé trả lời nhát gừng với Nagiko. Thế nhưng vừa tắt điện thoại là lại khóc thút thít.

Haru đồng ý ở cùng Tada và nói "Được rồi!" nhưng tất nhiên chẳng có gì là "được" cả. Lúc nói chuyện với mẹ thì làm bộ để mẹ không lo lắng song chỉ cần nhớ ra một chút thôi là đang xa mẹ thì lại thấy buồn thối ruột thối gan. Con gái đúng là phức tạp!

Tada gần như phải ép Haru mới chịu nằm xuống giường. Khoảng một tiếng sau khi mệt lả vì khóc Haru mới bắt đầu thiêm thiếp đi. Trong suốt thời gian ấy Tada luôn vỗ nhẹ vào bụng Haru. Tạo nhịp điệu nhẹ nhàng mong con ma ngủ ập đến càng nhanh càng tốt. Nhưng hắn phải ngồi bên mép tấm đệm đâm ra mông và cơ lưng đang đau ê ẩm.

Tình trạng này mà kéo dài tháng rưỡi chắc mình chỉ cử động được như rô bốt vì đau cơ bắp mất thôi.

Đứng lên kéo dãn cơ thể Tada thở dài. Kéo tấm rèm ngăn thì thấy Gyoten đã ngủ trên xô pha từ đời nào. Nhòm kỹ hóa ra hai tai cậu ta nhét hai hạt lạc. Chắc muốn cách âm hoàn toàn tiếng khóc của Haru đây mà.

Con của cậu đấy ông nội. Mặc dù chính bản thân nhận trông cô bé song Tada vẫn thấy bực mình nên gí hạt lạc cho sâu thêm vào lỗ tai Gyoten.

Làm điếu thuốc thay đổi không khí đã. Nhưng tiếng quạt thông gió sẽ làm Haru tỉnh giấc mất. Tada liền rón rén ra khỏi văn phòng, bước xuống cầu thang.

Trên con đường trước văn phòng rơi đầy đầu mẩu thuốc Marlboro bạc hà. Có lẽ ban chiều Gyoten đứng đây hút thuốc đợi Haru nín khóc. Thảo nào mà cậu ta ngửi thấy ngay mùi cà ri. Tada lầm bầm vừa rủa sả vừa nhặt đầu mẩu thuốc.

Khu trước ga Mahoro cùng sự ổn ào náo nhiệt dần chìm vào đêm vắng.

Sáng hôm sau, Gyoten nói "chào buổi sáng" với giọng to hơn mọi khi, vì tai cậu ta vẫn nhét nguyên hai hạt lạc.

Chẳng cần phải nói cũng biết lại được một phen náo loạn. Cuối cùng, Tada lật tung cả văn phòng mới tìm ra cái nhíp, vật lộn mãi cũng gắp được hạt lạc từ trong tai Gyoten ra.

Sau một hồi vân vê hai hạt lạc trong lòng bàn tay cậu ta bỏ tọt luôn vào miệng.

"Chớ có bắt chước nhớ chưa!" Gyoten nói. Haru đổ dồn ánh mắt không rõ là kinh hãi hay ngưỡng mộ vào hành động của Gyoten song vẫn cười đáp lại "Không đâu..."

"Chú Tada, chú kia là..."

"Là Gyoten!"

"Gyoten... mắc cười nhỉ!"

Rất tiếc hắn là bố của cháu đấy. Tada trả lời thầm trong bụng.

Haru cứ đến đêm là khóc nhớ mẹ, khóc chán lại lăn ra ngủ. Buổi sáng muộn nhất cũng sáu rưỡi đã mở mắt, nằm vắt ngang bụng Gyoten mà khua khoắng "Chú ơi chú ơi, dậy đi!" Ăn không bỏ bữa nào, lúc đi làm và về nhà đều đứng trước khung ảnh đặt trên bàn điện thoại để chào. Tất cả mọi sinh hoạt của tiệ