← Quay lại trang sách

Chương 5

Tại tầng hai trung tâm game Scorpion, hai gã đàn ông trong bụng chất chứa một bồ âm mưu điềm đạm đối mặt.

"Làm khó tôi quá! Anh vẫn cứ khăng khăng rằng không thể cho gặp ông trùm sao?"

Người đàn ông tới tìm Hoshi nói. Gã gầy gò, nhìn thoáng qua có vẻ tri thức nhưng lại mặc quần áo bảo hộ lao động. Trên ngực áo thêu chữ "HHFA Sawamura".

"Thật phiền vì làm anh nhọc sức tới đây, anh Sawamura!" Hoshi tươi tỉnh trả lời. "Các vị trong băng Okayama dạo này bận lắm nên nhắn rằng không thể gặp anh Sawamura được. Tôi đã được tổ chức giao cho toàn quyền giải quyết vụ này rồi."

"Như anh biết đấy, tổ chức của chúng tôi giờ đang đứng trước nguy cơ tồn vong. Rau đã đến vụ hái mà không thể tới tay người tiêu dùng. Mong các anh có cách nào tìm đường tiêu thụ giúp cho được không?"

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tổ chức đã quyết định không thể làm ăn với các anh được. Các anh xướng lên là 'không thuốc sâu' 'trồng hữu cơ' mà rốt cuộc lại không phải thế thì chúng tôi cũng đành chịu.."

Hoshi trịnh trọng nói rồi nhấp một ngụm cà phê. Lần này vị không đậm cũng không nhạt nhưng nguội ngắt nguội ngơ. Chỉ vừa mới được bưng tới bàn tiếp khách thôi, vì sao chứ? Hoshi gườm mắt nhìn Kanai đang đứng cạnh tường. Kanai không đoán được ý trong ánh mắt của Hoshi nên chỉ biết bồn chồn.

"Xã hội đen là nghề buôn bán lòng tin tuyệt đối mà anh!" Từ bỏ việc điều tra nguyên nhân cà phê nguội, Hoshi tiếp tục nói. "Bán hàng vớ vẩn là bay ngón tay như chơi. Không khéo còn bị vùi xác trên núi ấy. Rất tiếc nhưng mong anh coi như chưa có thỏa thuận gì với bên HHFA!"

"Tôi biết chứ, anh Hoshi. Phím cho cơ quan thành phố chính là anh chứ ai!"

Sawamura nói, miệng vẫn tươi cười. Hoshi đặt tách cà phê lên đĩa, điềm tĩnh tựa lưng vào xô pha. Bầu không khí lạnh căm căm không chỉ tại điều hòa đang bật quá mạnh.

"Anh Sawamura. Anh nghĩ tôi là người bị gán cho tiếng xấu từ trên trời rơi xuống mà chịu để yên sao?"

Hoshi nhẹ nhàng đe dọa. Nhưng Sawamura cũng không chịu thua.

"Bao lần xùy lũ chó cắn càn vào ruộng của tôi cũng là anh nhỉ!"

"Ý anh là sao?"

"Ruộng ở phường Yamashiro và Minegishi ấy!"

Sawamura càng gằn thêm nụ cười. "Nhờ thế mà lâu rồi mới được gặp lại người cũ."

Bọn đàn em làm có sai sót gì đâu nhỉ? Hoshi suy nghĩ chớp nhoáng, trong lòng dấy lên tiếng gầm "mấy-tay- bá-nghệ". Có nghe hắn nói bị HHFA bắt gặp ở ruộng phường Minegishi chứ phường Yamashiro nữa là sao? Có nhờ đâu mà lại le ta le te.

Lại còn "người cũ" là ai vậy ta?

"Người quen cũ ngày xưa?"

Phớt lờ Hoshi đang giả bộ dò la, Sawamura nói.

"Anh không nghe thấy tiếng những cây rau chỉ còn biết thối hỏng ngoài ruộng kêu gào hay sao?" Nghe cứ như đang ca cải lương. "Tổ chức của chúng tôi đã đổ mồ hôi sôi nước mắt lao động tới mức này. Giờ mà anh không nói 'được' thì tôi cũng không dám chắc có thể kiềm chế được cơn giận của các thành viên!"

"Thử làm lựu đạn cà chua hay phi tiêu cà pháo đê!" Không thể tiếp nổi hạng người này nữa. Hoshi ngồi tại chỗ quay đầu về phía tường. "Kanai, tiễn khách!"

Kanai tự giao cho mình chức vụ vệ sĩ của Hoshi. Cơ thể lực lưỡng tiến lại gần không một tiếng động, ép Sawamura đứng dậy. Sawamura gạt tay Kanai rồi tự mình đứng lên.

"Thật đáng tiếc. Người bán vô vàn thứ độc hại như anh lại bận tâm tới chút thuốc sâu cỏn con như thế." Sawamura chậm rãi đi ra cửa. "Dinh dưỡng trong rau chúng tôi trồng thừa sức thanh lọc được mấy thứ như thế. Còn trẻ thì ráng làm sao mà sống lâu. Đến lúc ngã bệnh rồi có tới van nài chúng tôi cũng không để rau cho đâu."

Sawamura đóng cửa ra khỏi văn phòng trước khi Kanai kịp lao tới.

"Kệ hắn đi!" Hoshi ngăn Kanai đang phẫn nộ lại, quay cổ kêu răng rắc. "Bọn nghe được tiếng rau thối thét gào quả là nói năng khác người."

"Một gã quái dị anh nhỉ!"

Tsutsui nãy giờ ngồi bên bàn làm việc vươn vai đồng tình.

"Không khéo não của hắn mới thối vì cái nóng này ấy chứ!"

Ito ngồi sau máy tính cũng tham giao vào câu chuyện.

"Anh Hoshi, nắm được bí mật của HHFA rồi. Có vẻ chúng là tàn dư của tổ chức giáo phái mới đã có kha khá tín đồ ở Mahoro trước đây. Khoảng mười năm trước, người đàn ông tự xưng là giáo chủ qua đời vì tuổi già thì giáo phái cũng chết yểu luôn."

"Giáo phái tên gì?"

"Giáo phái Lời của Trời. Thường gọi là Đạo lắng nghe. Xét về tuổi thì có lẽ cha mẹ của Sawamura theo Đạo lắng nghe rồi hắn không thoát khỏi ảnh hưởng đó nên giờ mới thành ra vậy."

"Nếu mười năm trước đã chết yểu thì cũng có thể hắn tự nguyện nhập đạo ấy chứ!"

"Không đâu ạ. Đạo lắng nghe lúc mạt không mấy nhiệt tình thu hút đệ tử. Ngược lại, còn khổ sở với việc nuôi dạy những đứa trẻ được gọi là 'thần dân lắng nghe' đã nhập đạo theo gia đình thì phải."

"Thần dân lắng nghe?"

Tsutsui cười khùng khục nhạo báng trong khi Hoshi khoanh tay vẫn giữ nét mặt nghiêm túc.

"Dính dáng đến tôn giáo hơi mệt đấy!"

"Vì sao chứ?" Tsutsui có vẻ chưa phục lắm. "Giờ chúng là bọn chỉ biết để cho rau thối thôi mà!"

"Tsutsui, chú tin anh đúng không?" Hoshi nói.

"Tất nhiên ạ!"

"Thấy chưa. Sự khác biệt giữa chú và bọn chúng là gì? Ai mà chẳng có "lòng tin'. Chính vì thế mới khó nhằn, phiền toái đó."

Lòng tin cũng giống như tình yêu, giấc mơ và hy vọng. Là thứ đẹp để có thể nảy nở trong tim bất cứ ai nhưng cũng dễ dàng biến thành thứ tăm tối.

Nghe Hoshi giải thích dường như Tsutsui vẫn chẳng hiểu mô tê gì. Kanai thì ngay từ đầu đã chẳng quan tâm tới "lòng tin" hay gì cả nên lại đứng dựa vào tường. Chỉ có ánh mắt là nhiệt tình dõi theo nhất cử nhất động của Hoshi, như đang tái hiện một đức tin gần như là tín ngưỡng với Hoshi dù bản thân gã không hề nhận ra điều đó.

Tsutsui và Kanai luôn luôn không phải đối tượng để nói chuyện nên Hoshi quay sang Ito, thành phần tri thức duy nhất.

"Cái Đạo lắng nghe gì gì đó giờ không còn tồn tại nữa nhỉ?"

"Vâng. Giáo phái đã giải tán mà HHFA cũng không đăng ký thành pháp nhân tôn giáo gì cả. Chúng chỉ hoạt động như một tổ chức trồng và bán rau thôi ạ."

"Tuy nhiên," Ito nói để thêm rồi đưa ra danh sách những người tham gia vào hoạt động của HHFA. "Như anh thấy đó, có khá nhiều trường hợp là gia đình tán đồng với chủ trương và tham gia vào hoạt động của HHFA, vì vài người lãnh đạo của HHFA như Sawamura đã từng tham gia vào Đạo lắng nghe từ khi còn nhỏ. Chắc họ cũng áp dụng bí quyết thu nạp tín đồ đã mắt thấy tai nghe ở đó cho hoạt động của HHFA."

Hoshi cầm rồi ngắm nghía tờ danh sách.

"Sống bình thường ở đất Mahoro này thì bữa ăn thiếu rau đến thế sao?"

"Thì nhiều cha mẹ nhiệt huyết dạy con lắm anh!" Ito cười nhạt. "Họ tích cực dạy dỗ cả việc ăn uống. Có thể nói HHFA đánh trúng vào tâm lý đó. Nhưng vẫn có ít nhiều bất mãn đấy ạ."

"Như thế nào?"

"Như là cha mẹ quá u mê với hoạt động của HHFA nên những đứa con bị bắt làm việc nông quá độ đứng còn không vững chẳng hạn. Nghe nói có những báo cáo và nghi vấn từ trường tiểu học trong thành phố gửi lên ủy ban giáo dục như thế ạ."

"Ra vậy!" Hoshi lia tờ danh sách xuống bàn rồi lại khoanh tay. "Vẫn cứ phải theo dõi HHFA một thời gian nữa. Tài chính bí bách quá có thể chúng sẽ có những hành động khó đoán."

"Có nên cảnh báo tiệm bá nghệ 'nên cẩn thận không ạ?" Tsutsui rụt rè đề nghị. "Bọn bán rau chắc cũng đã nhận ra ruộng đang bị theo dõi. Mà chắc cũng đã điều tra ra mấy ông tiệm bá nghệ rồi cũng nên."

Ô, Tsutsui đã hiểu được vấn đề. Các bậc cha mẹ trên đời này hẳn đã thấy cảm động như thế này khi con mình lần đầu tiên biết nói "măm măm". Vui mừng vì sự trưởng thành của Tsutsui, Hoshi gật đầu ừ ừ.

"Không cần!"

Gật đầu là vậy nhưng hẳn gạt phắt luôn đề xuất của Tsutsui.

"Cứ kệ tiệm bá nghệ đi. Dù sao thì bị dính vào mấy chuyện rắc rối cũng là nghề của họ!"

Obon

Kỳ nghỉ hè của người Nhật để về quê thăm mộ tổ tiên. Thường vào tháng 8.

Sắp tới đợt nghỉ Obon nên phố lớn trong thành phố Mahoro có vẻ bớt người qua lại. Mọi người chán ghét cái nóng mà ẩn mình trong phòng hay đã nghỉ hè sớm để đi du lịch rồi, chắc là một trong hai lý do này thôi.

Văn phòng thì chẳng có điều hòa, Tada chẳng có tiền lẫn thời gian đi du lịch và vẫn phải làm việc liên tục giữa đỉnh điểm mùa hè. Hôm nay là việc lau chùi bức tượng chạm trổ trong sân vườn một biệt thự ở phường Matsugaoka.

Mấy bữa trước có điện thoại từ một vị khách mới, họ thuê làm sạch tượng đá trong vườn. Khi đó hắn nhớ chắc là tượng Phật địa tạng hay gì đó song thực tế đến nơi lại là tượng phụ nữ khỏa thân màu trắng bằng đá cẩm thạch. Đã thế, có tới gần chục tượng cao cỡ người thật đặt rải rác trong vườn.

Vườn vốn cũng khá rộng, được phủ kín bởi thảm cỏ xanh ngắt, có cả bể bơi hình tròn. Ngôi nhà xây kiểu Âu với ban công nhô ra ngoài, cây cột đỡ ở chính giữa vươn ra đầy vương giả.

"Đền Parthenon à?" Gyoten nghiêng đầu nhìn ngôi nhà hỏi.

Chủ nhân ngôi nhà này là một điêu khắc gia nổi tiếng, đang dạy tại Đại học Mỹ thuật. Nhưng cả nhà gia chủ đang đi du lịch nước Ý nên không có ai ở nhà. Thông tin về người thuê được lấy từ người quản gia sống cùng gia chủ đang ở lại trông nhà.

Bà quản gia già cảnh giác lướt nhìn qua Tada và Gyoten nhưng khi ánh mắt dừng lại ở Haru thì khuôn mặt bà dãn hẳn ra.

"Ông chủ bảo được phép vào bể bơi. Nhưng anh hãy cất ngay cái thứ đó đi!"

Bà lão thẳng tay chỉ vào bàn chải bằng cọ Tada đang cầm như thể đó là cái giống sâu độc ghê người.

"Toàn là tác phẩm quý của ông chủ. Phải kỳ cọ thật nhẹ nhàng bằng miếng bọt biển như vuốt ve lên làn da mềm mại của thiếu nữ ấy!"

Bà quản gia lấy miếng bọt biển dùng trong nhà bếp ra ấn vào tay Tada.

"Xong việc nhớ gọi tôi. Nước và vòi phun ở ngoài vườn cậu cứ dùng thoải mái!"

Bà quản gia đi nguyên giày vào trong nhà qua một lối đi có cửa ốp kính trông không rõ là cửa sổ hay cửa ra vào nữa. Còn lại ngoài sân với miếng bọt biển trên tay, Tada chỉnh đốn lại tinh thần, dựng thang bên cạnh bức tượng nữ khỏa thân. Gyoten thì kéo ống nước từ vòi trong vườn đưa cho Tada.

"Sướng nhá Tada. Vuốt ve làn da mềm mại là nghề của cậu rồi còn gì!"

Thôi cái kiểu nói năng dê cụ đó giùm đi.

"Này, nước có ra đâu. Cậu mở vòi chưa hả?"

"À đó, quên!" Tada quay sang Haru, "Vặn cho chú vòi nước ở đằng kia được không?"

Hắn nhờ cô bé. Haru chạy qua thảm cỏ, làm đúng như được nhờ. Haru 4 tuổi còn được việc hơn Gyoten gấp vạn. Trên tay Tada, nước phun ra như vòi hoa sen tạo nên một chiếc cầu vồng.

"Haru, ra bể bơi chơi đi!" Tada vừa nói vừa dùng miếng bọt biển cọ quanh ngực cô gái. "Gyoten, cậu để ý nhỡ con bé đuối nước."

Nhưng có tiếng nước kêu ùm sau lưng, quay lại đã thấy Gyoten đang bơi. Từ lúc nào cậu ta chỉ còn mặc độc manh quần đùi, chẳng đếm xỉa gì đến Haru mà đang bơi tung tăng trong bể bơi hình tròn như con cá ngừ rồi.

Cứ tưởng dạo này Gyoten cũng đã quen với Haru, có thể trông con bé được một lúc rồi chứ. Tada buông tiếng thở dài. Haru đứng bên cạnh thang hết nhìn Tada lại Gyoten.

"Cháu ở đây cơ!" Cô bé bảo. "Cháu không biết bơi nên không vào bể bơi đâu!"

Cậu ta lại làm đứa trẻ bé bỏng thế này phải kiêng dè cơ chứ. Tada thấy nghẹn ứ lồng ngực, hắn ngửa mặt lên trời. Thành ra tư thế nhìn vào mũi tượng nữ khỏa thân từ bên dưới. Không thấy có lỗ mũi.

"Bé Haru này! Ra ném luôn quần áo của Gyoten cởi ra vào bể bơi đi!"

"Làm thế cũng được ấy ạ?"

"Được. Cũng đến lúc phải giặt rồi!"

Haru chạy đến bên cạnh bể bơi, đẩy áo và quần của Gyoten xuống nước.

"Này con nhỏ kia, bị làm sao vậy hả! Vo mày lại dìm xuống nước bây giờ!"

"Đừng có nói năng thô thiển với Haru!"

"Tôi sẽ biến quý cô thành quả bóng và mời cô lặn dưới nước vĩnh viễn đó!" Gyoten chỉnh lại.

Giống như Gyoten đã quen với sự tồn tại của Haru thì Haru cũng quen với kiểu ngoa ngôn của Gyoten. Cô bé vừa cười sằng sặc vừa quay về chỗ Tada.

"Chú ơi, quần áo của chú Gyoten ướt nhẹp rồi!" Cô bé phấn khởi.

"Tốt tốt, giỏi lắm. Giúp chú một chút được không?"

"Vâng!"

Tada đưa cho Haru miếng vải nhờ cô bé lau phần chân tượng. Gyoten vắt quần áo bị ướt xếp lên thành bể rồi lại thản nhiên bơi tiếp.

Đến 3 giờ chiều thì tất cả các bức tượng nữ khỏa thân đều sạch bóng mướt mượt. Tada chất đồ nghề cọ rửa lên xe tải nhẹ rời khỏi dinh thự có tượng điêu khắc. Bộ quần áo ướt mặc trên người Gyoten nhỏ nước tong tong từ trên xuống dưới trông không khác gì loài thủy quái kappa.

"Nhà cô Asako cũng quanh đây nhỉ? Chắc cũng kiểu nhà quái dị à?"

"Làm gì có. Không tượng điêu khắc lẫn bể bơi!" Tada trả lời. "Cậu xuống ngay thùng xe cho tôi nhờ!"

"Ướt như chuột thế này ra gió là cảm đó!"

"Tự ý bơi với chả lội thì ráng chịu!"

Chở Haru trên ghế phụ, Gyoten trên thùng xe, Tada cùng chiếc xe tải nhẹ quay về ga. Gặp phải đèn đỏ dừng ở ngã tư thì trông thấy Tamura Yura trong dòng người đi trên con phố Mahoro.

Trước đây Tada từng nhận yêu cầu của mẹ Yura đưa đón cậu tới lớp học thêm. Hồi mới gặp Yura vẫn còn trẻ con còn giờ đã là học sinh lớp 6, lâu không gặp cậu bé cũng cao hẳn lên.

"Nhóc Yura!"

Mở cửa sổ bên ghế lái, Tada vươn người ra gọi. Yura cũng nhận ra Tada nên vẫy tay đáp lại. Cứ tưởng cậu nhóc sẽ cứ thế đi qua nhưng sau khi băng qua vạch sang đường cậu dừng lại nhìn về phía Tada.

Đèn tín hiệu chuyển màu, Tada dừng xe vào vệ đường quá ngã tư một đoạn. Ra khỏi ghế lái, hắn vòng sang ghế phụ, bế Haru từ ghế ngồi trẻ em xuống. Trong lúc đó Gyoten đã nhảy khỏi thùng xe chạy như chân gắn lò xo đến chỗ Yura.

"Nhóc Yura! Lâu lắm mới gặp. Trông ngon đấy!"

"Chú cũng thế!" Yura nhìn Gyoten từ đầu đến chân nói. "Sao mà ướt lướt thướt vậy chú?"

"Dạo này chỗ Tada bị con ác ma nó ám. Là do nó làm đấy!"

Ai mới là ác ma ở đây, Tada vừa nghĩ vừa tiến lại gần Yura để giới thiệu bé Haru. Yura không biết nên cư xử sao với bé gái nên chỉ nói "Thế ạ!" Haru túm lấy quần bảo hộ lao động của Tada, ngượng nghịu nhìn Yura.

"Nhóc Xura hôm nào cũng đi học thêm à?"

Nhìn thấy balo trên lưng Yura, Tada hỏi thăm.

"Cháu vừa xong lớp học hè về. Kỳ nghỉ hè của lớp 6 là cuộc chiến phân tranh thiên hạ mà. Ngày nào cũng phải sẵn sàng tinh thần."

Chuẩn bị thi vào cấp hai nên chắc Yura đang hằng ngày bận rộn với việc học. Nhìn Yura có vẻ gì đó hãnh diện, Tada thấy cậu nhóc còn bận hơn cả mình nên cười gượng gạo.

"Rồi sao?" Gyoten thúc giục. "Lý do chú mày mất công dừng lại là gì vậy? Có việc gì cần nhờ các chú phải không?"

"Phải!" Yura hơi đổi hướng mắt chỉ vào sau lưng mình. "Thằng này, là bạn cùng khóa với cháu!"

Giờ Tada mới nhận ra cậu bé học sinh tiểu học ở đằng sau Yura. Mà không phải, từ đầu đã nhận ra sự hiện diện của cậu bé nhưng vì đứng hơi tách ra với Yura, trông lại có vẻ ít nói nên không nghĩ lại là bạn của Yura.

"Giời ạ, thế mà cứ tưởng hồn ma đeo sau lưng nhóc chứ!"

Gyoten nói rành rọt ấn tượng vô duyên của mình.

"Cháu tên là Matsubara Yuya ạ!"

Chẳng buồn vì bị cộp mác hồn ma bám lưng, cậu bé Yuya vẫn lí nhí xưng tên. Cậu bé mặc áo phông có cái cổ đã chảy rão và quần sooc. Đầu gối có vết thương như vết nứt. Học sinh tiểu học mà trông điệu bộ có phần mệt mỏi.

"Yuya bảo cậu ấy đang có chuyện khó xử!"

Sốt ruột vì Yuya chào xong lại im thin thít nên Yura đỡ lời.

"Thật đúng lúc, cháu đang định đến chỗ chú Tada hỏi nên làm sao."

"Chuyện khó xử à?"

Tada hơi khom thấp người xuống nhìn vào mắt Yuya. Yura đưa tay ra nắm nhẹ lấy tay Yuya rồi chìa về phía Tada.

"Chú nhìn cái này đi!"

Trên tay Yuya có vệt cắt nhỏ và vết xước.

"Yuya bị bắt làm việc trồng trọt nhưng cũng phải đến lớp học thêm nên cứ mệt phờ ra ấy ạ."

Nghe đến việc trồng trọt tất nhiên Tada nghĩ ngay tới HHFA. Hắn muốn biết rõ hơn sự tình. Cũng bởi được Yura tin tưởng nên Tada thấy không thể bỏ mặc Yuya. Không thể lấy tiền của bọn nhóc tiểu học nhưng tiệm bá nghệ nghèo vẫn có thể nghe bọn nhóc giải bày chứ.

"Uống chút nước ngọt không?" Tada gợi ý cho Yura và Yuya. "Có quán giải khát khá hay ho tên là Thần điện cà phê Apollon. Chú sẽ bao!"

Yura và Yuya có vẻ xuôi xuôi.

"Gì?" Người lên tiếng cự nự lại là Gyoten. "Tôi không chịu đâu. Quần áo ướt thế này sao mà ngồi vào ghế được!"

"Trải báo ra là được chứ sao. Trên thùng xe có đấy!"

"Mặc quần áo ướt còn uống nước ngọt nữa thì lạnh bụng lắm!"

"Thế mình cậu về đi!" Tada thở dài. "Vừa đẹp đấy, cậu lái xe về bãi gửi cho tôi!"

"Tôi là người đàn ông chỉ biết thẳng tiến đấy!" Gyoten kẻ cả nói, "Không lái được trái phải lẫn lùi, thì được không?"

Được cái đầu cậu.

"Thôi thế này..." Tada một lần nữa đưa ra lời đề nghị với Yura và Yuya. "Cùng đến văn phòng chú được không? Chú mời nước ngọt."

Hai cậu nhóc tiểu học ngoan ngoãn đồng ý, nhưng:

"Tada, tôi có tin buồn cho cậu." Gyoten lại chọc ngang. "Sáng nay tôi lỡ làm tắc bồn cầu ở văn phòng. Cậu nên ưu tiên việc thông tắc bồn cầu hơn là uống nước ngọt với bọn nhóc này, nếu không sớm muộn gì tôi với cậu cũng viêm bàng quang mất!"

"Sao lúc vừa làm tắc không nói?"

"Vì cậu còn bận chăm cái con người này chứ sao!"

Gyoten chỉ vào Haru. Tại nghe thấy chuyện nhà vệ sinh hay sao mà Haru thỏ thẻ.

"Cháu muốn đi tè!"

Trước mặt Yura và Yuya nên cô bé cư xử điềm đạm hơn hẳn mọi khi.

"Ừ được rồi!" Tada đưa luôn ra kết luận. "Gyoten, cậu dắt ba đứa đến Apollon đi. Đến Apollon thì dắt bé Haru đi tè, rồi gọi đồ uống tùy thích cho nhóc Yura và Yuya. Được không?"

"Xời ơi..." Gyoten không có vẻ gì thật lòng hợp tác. "Cậu thì sao?"

"Tôi mang xe về tiện thể ghé văn phòng thông tắc bồn cầu luôn. Sau đó sẽ mang đồ thay cho cậu đến Apollon."

"Trong lúc ấy tôi vừa đứng vừa trông bọn nhóc à? Trong quán cà phê á? Bọn oắt thì được ngồi ghế uống nước ngọt? Thật dớ dẩn!"

"Lúc nào cậu chẳng dớ dẩn!"

Tada giao bọn trẻ cho Gyoten đang nhăn nhó rồi một mình leo lên chiếc xe tải nhẹ.

Bồn cầu ở văn phòng chẳng bị tắc gì sất. Tada cầm dụng cụ thông tắc, tên thường gọi ở tiệm bá nghệ Tada là cái "bụp hút", hùng hổ đứng trước bồn cầu thì ngay lập tức xụi lơ. Gyoten giở trò gì không biết. Cậu ta không muốn nghe chuyện của Yuya đến mức phải bịa chuyện thế này sao?

Bỏ quần áo thay của Gyoten vào túi Tada thẳng hướng Apollon.

Yura và Yuya đã ngồi vào bàn, tò mò ngó nhìn những món đồ trang trí trong quán. Haru ngồi bên ghế đối diện đang chọc ngón tay vào miệng chiếc gạt tàn được đặt sẵn trên bàn. Còn Gyoten thì đứng bên cạnh Haru, lại còn cố tình đứng giữa bàn và ghế. Chỉ cần thật tự nhiên đứng sát vào tường là được thế mà... Trông chẳng khác nào học sinh cá biệt bị thầy giáo bắt đứng vì không trả lời được bài.

Lẽ đương nhiên, khách xung quanh đổ dồn sự chú ý vào Gyoten, trong khi đó Yura va Yuya dường như cố tình làm ngơ. Phớt lờ gã đàn ông đang đứng thẳng tung trước mặt, hai đứa nói chuyện rất xôm: "Tường đằng kia treo đầu hươu kìa!", "Đã thật, như trong rừng ấy!" Haru cầm lấy gạt tàn hình con hà mã há miệng cho ngoạm vào đùi Gyoten.

"Gào ~! Ngoàm ngoàm!"

"Rồi rồi. Thôi uống nước ngọt đi nhá!"

Ồ, Gyoten đang đối xử với Haru giống như bao người khác. À không, phải nói là bọn trẻ đang đón nhận Gyoten bằng trái tim bao dung mới đúng. Không thể để bọn chúng phải trông Gyoten lâu hơn nữa. Tada dũng cảm tiến lại gần bàn, đưa túi giấy cho Gyoten trong rừng ánh mắt khách trong quán.

"Cám ơn!"

Gyoten nói rồi biến mất vào nhà vệ sinh của Apollon để thay đồ. Biết đã bị lộ thế mà cậu ta chẳng tỏ ra xấu hổ hay ngại ngùng gì, chỉ cười nhếch một bên má.

Tada gọi nhân viên mang thêm cà phê rồi ngồi xuống ghế còn trống. Vì bàn cho bốn người nên hắn bế Haru ngồi lên đùi mình. Haru chắc đã chán cái gạt tàn con hà mã nên nhoài người từ trên đùi Tada bắt đầu uống nước cam. Yura và Yuya cũng đã xong việc quan sát trong quán, đang giải khát với nước chanh có ga và nước cam.

Gyoten đã thay sang quần áo khô cũng quay lại ngồi vào ghế khi nãy Haru vẫn ngồi. Cuối cùng mọi người cũng thong thả để nghe đầu đuôi câu chuyện.

"Sao nào?" Tada hỏi. "Thế ai bắt cháu làm việc trồng trọt?"

"Bố mẹ. Còn ai vào đây nữa ạ!"

Muốn hỏi Yuya mà người trả lời lại là Yura. Đương sự Yuya thì xấu hổ cúi gằm mặt. Toàn thân như đang muốn giải bày rằng tất nhiên công việc đồng áng không phải là chuyện đáng xấu hổ mà xấu hổ, khổ tâm vì bị cha mẹ bắt làm và không thể kháng cự lại. Tada cảm thấy cậu bé là đứa trẻ tinh tế, hiền lành.

"Đã bảo nói thẳng ra là 'Con không thích vì mệt' rồi không nghe." Yura tỏ ra vô cùng sốt ruột cho bạn. "Tại Yuya yếu đuối quá mà!"

"Cũng vì mẹ nghĩ cho cháu mà thôi!" Yuya nhìn Tada biện hộ. "Mẹ bảo 'Rau tốt cho sức khỏe, mà lao động dưới ánh mắt trời' cũng khỏe ra nữa ạ."

"Có lý mà!" Tada gật gù vì không muốn làm tổn thương Yuya.

"Nhưng cậu cũng muốn ăn thịt đúng không?" Yura phản biện.

"Không được ăn miếng thịt nào sao?" Gyoten hỏi Yuya.

"Vâng. Cơm trưa ở trường mẹ cũng bảo phải để thịt lại ạ."

"Ôi má ơi!" Gyoten kinh ngạc. "Hữu duyên ghê ta. Chú đây cũng bảo Tada 'thèm ăn thịt nướng!' mà đã bao giờ được dắt đi ăn đâu. Thất đức chưa? Có than một câu 'Bắt lao động thì phải cho ăn thịt!' cũng phải nhỉ!"

Sao tôi lại phải đắt cậu đi ăn thịt nướng hả? Trong khi cậu chưa bao giờ làm việc cho đủ tiền thịt. Tada còn muốn than ba bốn câu nhưng cố kìm lại. Giờ ăn thua với cậu ta thì khỏi nói chuyện tiếp.

Yuya chắc cũng nghĩ vậy nên chỉ dừng lại ở câu bình luận về thịt.

"Thỉnh thoảng cháu cũng muốn ăn!"

Song về chuyện làm nông chắc còn nhiều tâm tư nên lời tuôn ra như thể tức nước vỡ bờ.

"Mà ở núm cà tím lại có gai. Lúc thu hoạch đau rần rần. Cháu cũng mệt mỏi với cái hội huấn luyện qua đêm ở trụ sở chính tại phường Osanai ba tháng lại một bận..."

Tada khéo đưa ánh mắt nhìn bàn tay đầy vết thương của Yuya. Cái cổ tay vẫn còn thon nhỏ. Làn da rám nắng nhưng trông có vẻ khô ráp.

"Chỗ Yuya đang làm liệu có phải ruộng của HHFA không?"

"Sao chú biết ạ?" Yuya hơi giật mình song ngay lập tức cười u ám. "Mà biết cũng phải thôi. Là cái hội kỳ quái ở quảng trường cửa Nam ga Mahoro đó ạ."

"Yuya ghét nhất là hoạt đông tuyên truyền ở bùng binh cửa Nam đấy!"

Yura bổ sung thêm. Yuya gật đầu.

"Người lớn bảo 'quảng cáo' là công việc quan trọng nhưng cháu không muốn đứng ở chỗ quảng trường đó chút nào. Nhưng mẹ bảo phải cho mọi người thấy lợi ích của rau xanh... Rồi từ khi bị bạn bè bắt gặp, cháu bị trêu chọc từ trường cho đến lớp học thêm, chỉ có mình Tamura là vẫn nói chuyện bình thường với cháu."

"Chú Tada ơi! Có cách nào không?"

Nét mặt Yura khẩn khoản. Tada lúng túng.

"Hỏi vậy chú biết hỏi ai..."

"Sắp tới cháu lại phải quảng bá ở quảng trường cửa Nam nữa!" Yuya trình bày đầy mong mỏi. "Vẫn chưa quyết ngày nào nhưng tới ngày đó, chú có thể giả làm thầy giáo ở trường hoặc lớp học thêm gọi cháu đi được không? Như thế chắc mẹ cháu cũng không dám giữ lại đâu."

"Liệu mẹ cháu có tin chú là thầy giáo không ấy chứ?" Tada nói, tay sờ cằm tua tủa râu.

Yuya sau khi nhìn Tada liền đề nghị.

"Chú gọi điện cũng được!"

Gyoten im lặng nãy giờ mới hỏi.

"Bố của nhóc bảo sao?"

"Thỉnh thoảng có gọi điện về bảo 'Nhớ ăn rau đầy đủ như lời mẹ đấy'. Vì ông ấy đi làm xa nhà nên chắc không biết gì đâu ạ."

Chợt nhớ ra Tada liền hỏi.

"Yuya này, giờ HHFA vẫn thu hoạch nhiều rau à?"

"Vâng. Dù gần đây bán có vẻ kém đi. Có đứa kể đến ruộng thấy người lớn lén vứt rau đi."

"Nhưng nhà cháu nấu ăn bằng rau của HHFA chứ?"

"Vâng, tất nhiên ạ!"

Yuya nghiêng đầu tỏ ra thắc mắc sao chú lại hỏi câu đó? Chắc họ không dùng nhiều thuốc sâu tới mức ảnh hưởng xấu tới sức khỏe. Tada sau một hồi băn khoăn thì chỉ nói:

"Nói với mẹ nên rửa thật kỹ rau trước khi dùng!"

Haru vẫn ngồi trên đùi và bắt đầu gà gật, suýt thì đập trán vào bàn nên Tada vội đỡ lấy đầu Haru.

"Tada có giả làm thầy giáo cũng vô ích thôi!" Gyoten nói giọng vô tình với Yuya. "Nên kể cho bố cháu và nhờ bố cứu. Cách đó nhanh hơn."

"Vì sao chứ?" Yura bất mãn cự nự. "Chú Gyoten đóng giả cũng được đó. Chú diễn giỏi còn gì!"

"Đã bảo vô ích mà lị" Gyoten lạnh lùng phán. "Cha mẹ muốn điều khiển con cái sao mà chẳng được. Cha mẹ đã quyết thì có gọi thầy giáo đến cũng chẳng nghĩa lý gì. Kể cả thầy giáo thật nhé!"

Yuya lại cúi xuống ủ rũ. Vừa bế Haru, Tada vừa một tay lôi từ trong túi bộ bảo hộ lao động ra tờ danh thiếp.

"Không biết có trót lọt không nhưng biết ngày thì gọi chú!"

Yuya lóng ngóng đưa tay ra cẩn thận đón lấy tấm danh thiếp. Gyoten đưa ánh nhìn bất mãn. Chắc cậu ta đang muốn nói đồ bao đồng đây mà. Bản thân Tada cũng thấy vậy. Nhưng Tada không nỡ bỏ mặc Yuya ủ rũ thế kia. Vì nghe chuyện của Yuya làm hắn liên tưởng tới hoàn cảnh của Gyoten hồi nhỏ. Những ông bố bà mẹ cứ oang oang "là vì con" nhưng lại làm tổn thương hay ép uổng con mình việc gì đó. Giờ Yuya đang phát đi tín hiệu cầu cứu. Hắn không thể làm ngơ được.

"Xin lỗi chắc chú phải đi đây."

Tada với tay lấy tờ phiếu thanh toán, Yura và Yuya nhìn Haru đang ngủ rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Hai đứa nhóc lễ phép nói "Cám ơn chú ạ!" với Tada vừa thanh toán tiền xong. Kẻ không biết lễ nghĩa Gyoten thì ton tót ra khỏi Apollon bắt đầu rảo bước trên đường lớn Mahoro.

Chia tay với bọn trẻ, Tada đuổi theo Gyoten. Bị đánh thức bởi sự rung lắc Haru uốn éo người khó chịu. Đuổi kịp Gyoten, Tada thả Haru đứng xuống đất. Haru nắm tay Tada, bước đi giẫm lên cái bóng trải dài. Gyoten một tay cầm túi giấy đựng quần áo ướt chậm rãi bước theo sau.

"Mất công tôi giúp cậu tránh được mấy chuyện rối rắm!" Gyoten lẩm bẩm. "Sao cậu lại cứ tự mình lao vào làm gì nhỉ?"

"Tính tôi vậy rồi!"

"Tính gì mà xấu tệ!" Gyoten tỏ ra ngán ngẩm thực sự. "Cậu mà đóng được vai thầy giáo á? Lại chẳng lập bà lập bập Thành, thành tích của cháu Yuya kém, kém đi nhiều, à ừm..."

Tada nhìn những cái bóng đang trải dài trên đường. Hắn thấy bóng Haru giơ tay lên không lắc nhẹ như đang tìm gì đó, Gyoten không còn cách nào khác đành phải đón lấy bàn tay ấy, nắm lấy phần đầu ngón tay.

Điện thoại của Yuya gọi đến văn phòng là vào đêm trước lễ Obon.

"Ngày mai chú ạ!"

Yuya nói thì thào. Chắc đang dùng di động gọi từ phòng mình.

"Lúc nãy mẹ cháu bảo 'ngày mai là ngày quan trọng' ạ."

"Hay ý là lễ Obon?"

Tada thử suy luận song Yuya không chịu thua.

"Nhà cháu không bao giờ đi du lịch hay tảo mộ vào dịp Obon cả. Vì bố cháu không về vào dịp nghỉ Obon. Mẹ lúc nào cũng bảo 'rõ là đi làm xa nên bồ bịch đây mà'!"

Nhà Matsubara có vẻ rối ren gớm, nhưng không biết Yuya nói mà có hiểu gì không. Tada đưa tay khong cầm ống nghe điện thoại bóp trán.

Vào dịp Obon, Tada thường tới khu nghĩa trang thành phố. Năm nay hắn cũng định vậy, vì ở đó có đứa con trai đã mất khi còn rất nhỏ của hắn.

Thế nhưng nhiệt tình nhận yêu cầu của khách mới đúng là tiệm bá nghệ Tada. Cho dù người gọi điện đến có là một cậu học sinh cấp một.

"Khoảng mấy giờ lôi cháu ra khỏi nhà thì thoát được việc đứng ở quảng trường cửa Nam?"

"Ừm..." Yuya miệng lúng búng. "Khoảng 5 giờ sáng chăng?"

Nói gì thì nói, đào đâu ra giáo viên nào gọi học sinh từ sáng sớm tinh mơ như vậy. Như đoán được suy nghĩ của Tada, Yuya khẩn khoản nói.

"Sớm quá chú nhỉ! Nhưng ngày mai từ sáng đã phải làm ngoài ruộng, mẹ cháu cũng đi cùng. Làm xong chắc mọi người sẽ di chuyển đến quảng trường cửa Nam trước buổi trưa!"

"Gay nhỉ!"

Tada gãi gãi vùng thái dương. Ngoài việc đi thăm mộ, ngày mai còn một yêu cầu công việc vào buổi sáng nữa. Là việc đi thăm nom bà cụ Soneda đang nằm ở bệnh viện Mahoro. Cứ đến dịp Obon là vợ chồng con trai bà lại có chiều hướng cảm thấy tội lỗi. Chắc họ lại đi du lịch cả gia đình mà không có bà cụ.

Gyoten đang để Haru ngồi trên cẳng chân rồi nằm xuống sàn tập bài cơ bụng hằng ngày.

"Gì đấy gì đấy?"

Cậu ta hỏi chen vào. Tada lấy tay bịt ống nghệ, truyền đạt nhanh sơ qua câu chuyện. Gyoten sau khi "ừ ừ" lắng nghe thì phán, "Ôi dào đơn giản. Đến ruộng đón nó là xong!"

Vấn đề là ai đi mới được. Cả tôi và cậu có đầu thai mười kiếp cũng chẳng giống thầy giáo được.

Tada chán nán vì thiếu nhân lực song chẳng còn cách nào khác nên hỏi Yuya địa chỉ ruộng.

"Ngày mai làm ở ruộng phường Yamashiro ạ!"

"Có phải ruộng gần bến xe buýt không?"

"Vâng!"

Thế quái nào lại đúng ruộng ngay trước cửa nhà Oka chứ. Lão Oka đã hết muốn tố cáo tuyến buýt Yokochu rồi hay sao mà đợt nghỉ Obon năm nay không thấy có yêu cầu điều tra xe chạy bớt chuyến như mọi lần. Nhưng linh cảm mách bảo cứ lớ xớ đến gần nhà Oka là gặp vận xui.

"Được rồi!" Tada bảo Yuya. "Chú sẽ lên kế hoạch rồi cố gắng buổi sáng sẽ tới đón được cháu. Nhưng mà đừng hy vọng nhiều quá nhé!"

Linh cảm cho biết sẽ chỉ thực hiện được kế hoạch lãng nhách mà thôi. Nhưng mặc cho lời dặn trước của Tada, Yuya vẫn đáp với giọng tràn trề hy vọng.

"Cháu đợi ạ! Cám ơn chú, chú Tada." Ngắt điện thoại, Tada đứng dưới quạt thông gió làm một điếu Lucky Strike rồi bỏ ba viên đá vào hai cốc. Hắn rót whisky vào cốc có hai viên đá còn cốc một viên thì rót trà mạch.

"Gyoten, họp bàn kế hoạch!"

Gyoten đã cho Haru ngồi trên lưng để chuyển sang bài hít đất.

"Cái con bé này, nặng như cối đá!"

"Không nặng! Chú Gyoten yếu thì có!"

Haru thoăn thoắt tụt xuống sàn trèo lên ghế xô pha. Tay ôm con Gấu Gấu, miệng điệu đà uống trà mạch Tada đưa cho. Cô bé đung đưa cốc cho viên đá phát ra tiếng, cứ như đang chìm đắm tận hưởng một ly rượu vậy.

Bị Haru chê yếu dường như khiến Gyoten muốn tăng số lần hít đất nhiều hơn mọi khi. Đồ hâm dở. Nghĩ vậy song Tada cũng ngồi xuống bên cạnh Haru đợi cho đến khi Gyoten chán thì thôi.

"Thế nào?"

Cuối cùng cũng xong bài hít đất, Gyoten hạ lưng xuống xô pha đối diện. Chẳng thèm lau mồ hôi cậu ta bập luôn vào cốc whisky.

"Cậu nghĩ ra kế hoạch giải cứu hồn ma ám sau lưng thế nào đây?"

"Đừng có gọi thằng bé là hồn ma ám thế. Tuổi này dễ tổn thương lắm đấy!"

"Vô tư vô tư. Nói vậy thì tôi sẽ được gọi là hồn ăn bám đó." Gyoten ngạo nghễ nói. "Đang ám và bám vào tiệm bá nghệ Tada đây này!"

Lạy hồn, mau siêu thoát giùm đi. Tada tợp một ngụm whisky thay tiếng thở dài.

"Sáng ngày mai Yuya phải làm ở ruộng trước nhà ông bà Oka. Tôi giao việc lôi thằng bé đi cho cậu!"

"Tại sao lại là tôi? Tôi làm gì có quần áo nào ra dáng thầy giáo đâu!"

"Tôi có việc bận rồi!"

"Lại đi chơi với bồ chăng?"

"Sáng ngày Obon có ai đi hẹn hò không hả?"

Tada nói thấp giọng. Kể từ hôm đó hắn chưa gặp lại Asako. Cả hai đều bận bịu với công việc, vả lại Tada cũng không đủ dũng cảm để gọi một cú điện thoại. Biết đâu Asako không mong muốn có một mối quan hệ lâu dài với Tada thì sao. Đêm đó chỉ là phút bột phát, nói thế nào nhỉ, có thể cô ấy coi đấy như một bài tập thể dục hay để giải tỏa stress thì sao.

Dù không nghĩ Asako là người như thế nhưng Tada vẫn không tài nào móc đâu ra sự tự tin, cứ lần lữa đưa ra quyết định nên đâm ra rơi vào cái vòng luẩn quẩn không được nghe thấy giọng nói của người mình yêu.

"Cứ ra ruộng rồi tính!" Tada lấy hết uy lực ra lệnh. "Quần áo tôi sẽ cho cậu mượn."

"Tada có vest cơ à?"

"Màu đen thì có."

"Bộ để đi đám ma chứ gì. Mặc kiểu ấy mà tới đón hồn ma ám có mà loạn. Kiểu gì phóng viên tivi lại chẳng tới đưa tin kiểu 'Phép mầu mùa Obon! Mahoro đang kết nối với thế giới bên kia thưa các bạn!'"

"Không có đâu!"

"Ơ kìa!"

"Không cần vest, cứ mặc áo trắng với cái quần nào hợp là được. Cậu cứ đi đi! À, đưa cả Haru theo đấy!"

"Ú ừ! Cháu đi với chú Tada cơ!"

Haru theo dõi diễn biến nãy giờ lên tiếng. Chắc trái tim non nót cũng cảm nhận được đi với Gyoten là nguy hiểm.

"Xin lỗi cháu nhé Haru. Xong việc chú sẽ đến ngay. Chỉ buổi sáng thôi, canh chừng Gyoten nhé!"

Nghe Tada nói, Haru miễn cưỡng gật đầu. Gyoten cũng không ngoan cố cự nự gì mà chấp nhận kế hoạch.

Chắc cậu ta cũng đoán ra Tada sẽ định đi thăm mộ.

Gyoten cứ tỏ ra dửng dưng với người khác nhưng thực tế cái gì cậu ta cũng biết. Tada cười gượng gạo. Phải, vì tôi không muốn đưa Haru tới nghĩa trang thành phố. Trước tấm bia mộ nhỏ bé ấy tôi không thể nói cười với Haru được.

Một năm một lần, Tada sẽ dành thời gian riêng với con trai mình.

Ru Haru ngủ xong, Tada cũng nằm luôn xuống giường nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần cho ngày mai. Thế nhưng giấc ngủ mãi không ghé tới. Mùa hè năm nào cũng vậy. Không chỉ tại văn phòng không có máy lạnh mà vì ký ức vẫn giày vò Tada. Năm nay có Haru khiến ngày nào cũng bận bịu nên còn đỡ hơn mọi năm. Mặc dù vậy cứ nghĩ đến ngày mai đi thăm mộ thì giấc ngủ lại càng trôi xa hơn.

Gyoten đi tắm ngoài nhà tắm công cộng vẫn chưa về. Tada quạt cho Haru một lúc bằng quạt giấy rồi cũng đầu hàng, tay vớ lấy điện thoại. Kiểm tra xem Haru đã ngủ say rồi hắn mới ra khỏi văn phòng.

Xuống khỏi cầu thang, Tada bấm gọi cho Asako. Chuông kêu hai tiếng thì ngắt.

"Chào em!" Tada nói. "Em còn thức không?"

"Em vừa về đến nhà."

Giọng Asako có chút căng thẳng. Cứ như cô đang sợ Tada nói điều gì đó. Nhờ vậy mà Tada mới hiểu ra không phải chỉ có một mình hắn sợ.

"Ngày mai anh sẽ đi thăm mộ con trai." Không bận tâm tới Asako vẫn im lặng, Tada nói tiếp. "Không biết có nên nói ra điều này hay không nhưng sau đó anh muốn gặp em!"

"Ngày mai cũng là thanh minh đầu tiên của chồng em!"

"Buổi tối cũng được. Chỉ cần nhìn thấy em thôi anh sẽ về ngay."

"Em cứ tưởng sẽ bị anh coi thường vì chồng vừa mới mất đã vội thay lòng. Vì anh không gọi, cũng không tới quán gì cả."

Chồng Asako mất năm ngoái nhưng họ đã sống ly thân từ trước đó rồi. Chồng bỏ đi không một lý do khiến Asako vô cùng tổn thương. Tada biết rõ chuyện đó mà giờ lại làm Asako lo lắng.

Mình lúc nào cũng vậy, sao nhãng với những người mình yêu thương.

Tada thật chậm rãi dốc hết tâm can.

"Anh muốn gặp em. Anh vẫn luôn muốn thế nhưng... vì... anh giữ kẽ, đúng hơn là xấu hổ vì sợ từng này tuổi rồi mà cứ nói muốn gặp muốn gặp."

Mãi mới cảm thấy được như Asako mỉm cười từ chiếc tai nghe nằm trong lòng bàn tay.

"Em sẽ đợi. Anh ngủ ngon nhé!"

"Chúc em ngủ ngon!"

Tada tắt cuộc gọi, cố nén không tủm tỉm cười.

"Tôi mới là người xấu hổ đây này!"

Đúng lúc đó có giọng nói từ phía sau. Quay lại thấy Gyoten đi tắm về đang đứng đó.

"Chúc anh ngủ ngon! Chúc em ngủ ngon! Chia tay buồn ngọt ngào thế này chỉ muốn nói chúc ngủ ngon tới sáng người ơi!"

Gyoten nói như hát, kính cẩn lấy tay ra dấu làm điện thoại di động.

"Anh cứ tự nhiên tới sáng đi ạ!"

"Tắt rồi!"

"Ha ha ha!"

Chẳng đếm xỉa gì tới lời chống chế của Tada, Gyoten lắc đầu cười ha hả. Nước còn hơi ấm bắn ra từ mái tóc ướt.

"Lau đầu đi! Người gì như chó vậy!"

"Hahahaha!"

Đi theo sau Gyoten, Tada bước lên cầu thang lên văn phòng.