Chương 6
Sáng hôm sau, Tada đến nghĩa trang thành phố trên chiếc xe tải nhẹ. Không có hẹn từ 5 giờ hắn cũng ra khỏi văn phòng từ khá sớm. Chạm mặt vợ cũ chẳng có gì hay cho cả hai.
Đúng dịp Obon nên cửa hàng hoa trước nghĩa trang đã mở. Tada lúc nào cũng tay không tới thăm mộ nhưng hôm nay hắn đã mua một bó hoa nhỏ và hương.
Lấy nước vào xô bằng gỗ đặt ở lối vào, Tada bước lên con dốc thoai thoải. Đã có lác đác vài người đi thăm mộ. Hôm nay chắc sẽ nóng đây. Ve bắt đầu cất tiếng hát đầu tiên trong ngày, ánh nắng ban mai rọi xuống từng bụi cỏ.
Tada tưới một chút nước lên bia mộ, cô ấy nhỏ cỏ dại mọc xung quanh. Hoa được chia làm hai để bày. Không mang đồ châm hương nên lúc châm hương bằng bật lửa ngón tay hắn xém thì bỏng.
Sau đây chắc chắn vợ cũ sẽ đến tảo mộ, thấy hương và hoa thế này cô ấy sẽ nghĩ gì nhỉ? Cô ấy sẽ thấy khó chịu với dấu vết này của Tada hay lòng được an ủi vì không phải chỉ một mình chưa thể quên.
Hy vọng cô ấy không cảm thấy nặng nề, Tada nghĩ và thấy hơi giật mình vì bản thân lại có suy nghĩ như thế. Bởi hắn đã từng cầu mong cô ấy phải thấy đau khở giống hoặc hơn mình cơ mà.
Chắc vì lâu lắm mới lại được nếm trải "nỗi buồn ngọt ngào" nên tâm trạng muốn bao dung hơn với ai đó chăng? Giống như là chia sớt phần hạnh phúc của mình cho người khác. Tada thấy nực cười với sự thay đổi cảm xúc của bản thân, thật vô duyên.
Em muốn được sống.
Hắn hồi tưởng lại lời của Asako. Phải rồi. Dù có phải ôm lấy tất cả sự vô duyên, niềm đau và ký ức thì hắn vẫn muốn sống.
Tada ngồi xuống một lúc trước tấm bia mộ nhỏ. Trước đứa con trai quá bé bỏng còn chưa biết cầu mong sự sống nhưng đã tái hiện không thể chân thực hơn về sự sống, lần nào Tada cũng không thể chắp tay trước thằng bé. Giống như lúc đứa con trai còn sống, hắn chỉ biết đứng nhìn. Giờ đây nó cũng chỉ còn là một tảng đá trước mặt.
"Sáng nay buồn cười lắm nhé!"
Hắn nhận ra mình vừa nói với tấm bia. Đây là lần đầu tiên có chuyện như thế này. Bản thân hắn cũng thấy bắt ngờ nhưng lời cứ tuôn ra. Tada nói chuyện như thể tấm bia là người đang sống.
"Gyoten mặc quần là lượt phẳng phiu đấy. Tất nhiên không phải quần jeans mà là quần vải. Bố cho cậu ta mượn quần của bố. Cả áo sơ mi trắng nữa."
Quần do Tada là. Hắn lục cái bàn là phủ đầy bụi trong góc văn phòng, cầu là vốn không có nên trải khăn lên bàn thay thế.
"Tóc cũng vuốt cẩn thận rồi nhưng vẫn kỳ dị lắm. Chẳng giống thầy giáo chút nào cả. Không biết nên gọi là gì nữa..."
Giống dân lừa đảo. Một bộ dạng vô cùng đáng ngờ, trái ngược hoàn toàn với vị trí dạy dỗ trẻ. Gyoten sưng sỉa lên rằng "Tại đôi giày!" thế nhưng có đổi giày thể thao sang giày vải chắc cũng chẳng khác là mấy. Vốn dĩ Tada không có đôi giày da nào tử tế nên lực bất tòng tâm. Lôi được đôi giày da duy nhất từ trên giá xuống thì mốc meo bám không còn hở ra chỗ nào.
"Túm lại là Gyoten đã khởi hành trong bộ dạng không thể dỏm đời hơn."
Nhìn Gyoten chuẩn bị áo quần, Haru cũng sôi sục không chịu thua. Nhất định đòi diện cái váy đi chơi mặc lúc Nagiko dẫn tới. Lại còn cho cả con Gấu Gấu đi theo nữa.
Tada chải đầu cho Haru rồi kẹp tóc mái bằng chiếc cặp gắn hoa. Không quen tay nên hơi mất thời gian nhưng Haru thì mãn nguyện lắm vì được chưng diện. Trong lúc đó Gyoten chỉ đứng nghiêm như khúc gỗ để quần không bị nhăn. Đến ăn bánh mì kẹp trứng ốp la cũng đứng ăn.
"Ăn uống xấu quá!"
Bị Haru nhắc nhở cậu ta cũng giả bộ điếc.
Chỉ có hai người đi cùng nhau, lại là làm việc do Yuya yêu cầu, không biết có ra cơm cháo gì không đây. Tada thấy lo lắm. Thăm bà cụ Soneda xong hắn định sẽ tới ruộng ở phường Yamashiro ngay.
"Bố sẽ lại tới nhé!"
Rời khỏi nghĩa trang phủ đầy cây xanh, Tada lên chiếc xe tải nhẹ chạy xuống đồi. Đã đóng cửa bật điều hòa mà tiếng ve vẫn râm ran theo cùng.
Theo như lời kể của Yuya sau đấy thì hôm đó, Gyoten đến ruộng vào lúc 9 rưỡi sáng.
Gyoten sau khi xuống ở bến xe buýt khu 2 phường Yamashiro chỉ đứng nhìn chứ chẳng thèm đưa tay ra đỡ lấy Haru định nhảy phóc từ thềm xe buýt xuống đất.
Gyoten và Haru đứng xếp hàng ngang trên đường trước ruộng. Xe buýt đã rời đi. Nhận ra hai người hình như chỉ có Yuya nãy giờ vẫn ngóng ra bến xe.
Nói thế nào nhỉ, thế này thì hỏng bét. Yuya nghĩ. Vì Gyoten và Haru nổi bần bật giữa khung cảnh xung quanh. Cụ thể hơn thì trông hai người là hai thực thể hoàn toàn khác biệt với những thứ thuộc phạm trù thường nhật hay cuộc sống.
Đương nhiên, cả Gyoten lẫn Haru đều trong bộ dạng rất đổi bình thường. Trông cũng giống "bố và con gái ăn mặc đỏm dáng về thăm ông bà dịp Obon". Thế nhưng, không thể phủ nhận không khí kỳ lạ toát ra từ họ.
Gyoten tóc chải bóng mượt, mặc sơ mì trắng trông không giống thầy giáo cho lắm mà giống mấy tên bán hàng khua môi múa mép dùng lời ngon ngọt dụ các cụ già mua chăn lông vũ với con dấu bằng sừng, hoặc giống mấy gã đào mỏ sạch bách tiền tiết kiệm của các cô đang ngấp nghé tuổi trung niên.
Còn Haru mặc đẫm, kẹp tóc mái thì đang cười tươi rói. Nhỏ tuối nhưng hiểu được sự tình của Yuya nên cô bé đang rất hào hứng diễn vai "cô con gái đáng yêu", có điều nụ cười kia trông đáng sợ quá. Trong bộ phím găngxtơ xem trên tivi mấy hôm trước hình như cũng có vai nữ như thế xuất hiện thì phải, Yuya nghĩ. Cô gái đứng cạnh ông chủ nở nụ cười khó hiểu nhưng mắt thì lại không cười. Đến con thỏ bông Haru đang bế cũng trông như có máu đang nhểu ra từ mép.
Sao chú Tada lại không tới? Yuya vội né ánh nhìn khỏi hai người, len lén thở dài. Tránh để người lớn xung quanh nhận ra, cậu bé tiếp tục công việc tưới nước cho đám cà tím.
Nước được lấy vào xô lớn rồi dùng gáo múc tưới cẩn thận vào gốc. Dùng một cái vòi nước dài thì đơn giản hơn bao nhiêu vậy mà HHFA lại không cho trẻ con dùng thứ đó. Mẹ vẫn bảo "Biết được sự vất vả của lao động là một việc tốt." Bị bắt làm việc tới mệt nhoài, không đạt điểm tốt ở lớp học thêm và ở trường thì bị mắng, bạn bè thì trêu chọc. Có cái gì "tốt" đâu cơ chứ. Rau thu hoạch được bán với giá khá cao thế mà cũng chẳng nhận được tiền làm thêm hay tiền tiêu vặt. Rõ ràng hội này là cái hội kỳ quái mà.
Vừa lia gáo chính xác như robot, Yuya một lần nữa nhìn ra đường. Gyoten và Haru vẫn đứng trơ ra đó. Vừa chạm mắt Yuya là Gyoten gọi to.
"Ủa, có phải Matsubara không?"
Tính cả mẹ Yuya là 5 người lớn và 2 trẻ em đang ở ruộng đều nghi hoặc ngoảnh lai: Yuya bất giác cụp mắt xuống song Gyoten vẫn tiếp tục gọi "Này, Matsubara ơi!" nên đành ngẩng mặt lên.
Gyoten từ phía bên kia đường nhìn Yuya tay vẫy cật lực. Nụ cười tươi rói như quảng cáo kem đánh răng hay chương trình bán hàng qua tivi của Mỹ.
Ặc, giả tạo quá!
Suýt thì đánh rơi cái gáo, Yuya vội vàng ấn luôn vào trong xô. Thằng bé học cấp một quen qua làm ruộng hỏi nhỏ Yuya, lên tiếng hỏi.
"... Ai vậy?"
Kế hoạch là ai ấy nhỉ? Yuya không biết trả lời sao nên ậm ừ, "Ừm... à..."
Mặc kệ không khí có phần cảnh giác và khó xử, Gyoten bước vào ruộng. Haru cũng đi theo sau.
"Chào em, Matsubara. Thời tiết đẹp tuyệt nhỉ!"
"À vâng..."
Gyoten giả bộ tươi tỉnh mới sởn da gà làm sao, Yuya thấy bồn chồn không yên. Lúc nói chuyện ở quán cà phê chú ấy hoặc là nói mấy điều hỡi ơi, hoặc ngó lơ như con mèo già khó tính, con người này đa nhân cách hay sao ta?
"Yuya, ai vậy?"
Bà mẹ đến gần nhìn Gyoten đầy cảnh giác. Thây kệ Yuya đang cuống, Gyoten vẫn không thôi điệu cười nhừa nhựa.
"Tôi là Segawa." Gyoten giới thiệu. "Tôi dạy môn toán ở lớp học thêm."
Ra là vậy. Hiểu ra kế hoạch, Yuya cuống quýt để thêm.
"Vâng, là thầy Segawa ở lớp học thêm Yusei ạ. Tamura cũng học thầy đấy ạ, bạn ấy luôn miệng khen giờ của thầy rất dễ hiểu."
"Cám ơn em!" Gyoten lịch sự đáp lại. "Khu ruộng rộng quá. Từ sáng đã giúp mẹ rồi, tốt lắm. Nhưng chuẩn bị đến lớp học thêm thôi chứ nhỉ? Không lại không kịp giờ phụ biệt đấy!"
"Thưa thầy..." Bà mẹ nói chen vào. "Phụ biệt là gì thế ạ?"
"Hôm nay có giờ phụ đạo đặc biệt chị ạ." Gyoten quay sang bà mẹ dõng dạc nói. "Ủa? Matsubara, em chưa nói với mẹ à? Phải nói chứ!"
"Nhưng..." Bà mẹ không xuống nước. "Hôm nay chúng tôi có việc rồi. Xin lỗi thầy cho phép Yuya nghỉ..."
"Không được đâu chị ơi!" Gyoten mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào bà mẹ. "Kỳ nghỉ hè của học sinh lớp sáu là cuộc chiến phân tranh thiên hạ đó ạ. Sai một giây, hỏng một đời. Lơ là là Matsubara tụt lại phía sau ngay. Cháu nó thông minh thế này mà để vậy thì phí quá!"
Ba xạo mà trôi như cháo ấy. Yuya ngán ngẩm ngước nhìn Gyoten. Gyoten tóm nhẹ tay Yuya.
"Nào, đi cùng thầy đến lớp luôn thôi!"
Rồi bước đi ra đường.
"Ối không, bây giờ sao? Không được!" Bà mẹ đuổi theo. "Cháu nó có chuẩn bị gì đâu, thầy cũng đang có con gái đi cùng mà!"
"Cháu tên là Haru ạ!" Haru ngây thơ xưng tên. "Gyoten không phải là..."
"Thôi đi!" Gyoten gần giọng ngăn Haru rồi lại ngay lập tức tươi cười thanh minh với bà mẹ. "Nhà tôi không gọi là 'ba' hay bố mà gọi bằng tên chị ạ!"
Segawa Gyoten, tên kiểu gì ta. Nghe như tên thầy bói. Yuya bắt đầu thấy chóng mặt. Bình tĩnh mà ngẫm cho kỹ thì tại sao thầy giáo lớp học thêm lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Còn đang không hiểu giả định là tình cờ gặp Yuya hay cố tình tới đón Yuya thì Gyoten đã tự đẩy diễn biến câu chuyện.
"Mẹ của nó về ngoại đợt Obon ấy mà. Để nó lại cho tôi mà từ hôm qua cứ nhõng nha nhõng nhẽo. À, ở lớp học thêm có cả phòng trông trẻ nên đưa con tới cũng không vấn đề gì cả. Nếu chị lo Matsubara chưa chuẩn bị gì thì tôi sẽ cho cháu mượn đồ dùng học tập cũng như sách vở. Matsubara là tài năng khiến tôi muốn làm tới mức đó đấy ạ!"
Chẳng đếm xỉa tới bà mẹ cùng những người lớn khác còn đang chưa hiểu mô tê gì Gyoten vừa lặp đi lặp lại những câu giải thích chẳng ăn nhập vào đâu, vừa bước đi phăm phăm trong ruộng và ra luôn tới đường trong tư thế lôi theo Yuya.
Phía đối diện bên kia đường là ngôi nhà lớn có sân rộng, cây cao. Trước nhà có bến xe buýt. Chỉ cần lên được xe buýt từ đó là tới được ga Mahoro. Yuya sẽ thoát khỏi bà mẹ, ruộng đồng và thoát được cả nhiệm vụ quảng bá ở quảng trường cửa Nam ngày hôm nay.
Nhanh chóng sang bên kia đường và đến bến xe buýt. Con đường trước mặt với Yuya giờ trông tựa đại dương bao la.
Đúng lúc đó, một tốp người già bước ra từ căn nhà lớn. Cả nam và nữ chắc khoảng mười mấy người.
Dẫn đầu là ông già đầu hói bóng như mài, các cụ cầm túi xách và túi giấy xếp hàng trước bến xe buýt.
"Hơ!"
Gyoten khẽ thốt lên. Ông già đầu hói cũng nhận ra Gyoten đang ở bên kia đường, mặt tỏ ra khó chịu. Hình như họ quen biết nhau. Yuya đang hết nhìn Gyoten đến nhìn ông già thì xe buýt đã từ từ bẻ lái tiến tới.
Chẳng có vị khách nào trên xe. Tấm biển đề điểm đến gắn ở đầu xe hiện lên dòng chữ "Giao Thông Trung Ương Yokohama", phần ô nhỏ thường hiển thị trả tiền trước hay sau là chữ "thuê trọn xe". Hình dạng, màu sắc cũng như họa tiết giống với xe tuyến vẫn thường chạy trong thành phố.
Xe dừng ở bến bên kia đường. Bị thân xe che khuất không nhìn thấy nhưng chắc các cụ đang lên xe.
"Yuya!"
Bị mẹ gọi từ phía sau, Yuya khẽ rùng mình. Không khéo bị lôi trở lại công việc ngoài ruộng và hoạt động quảng bá ở quảng trường cửa Nam mất.
"Chạy!" Gyoten vừa nói vừa bế phắt Haru cùng cả con thỏ bông lên, co giò chạy trước.
"Lên... xe...!" Vừa lớn tiếng chỉ thị Gyoten vừa băng qua đường. Yuya cũng ngay lập tức quăng hết chần chừ.
"Mẹ! Con muốn học giờ phụ đạo đặc biệt. Vì giờ là cuộc chiến phân tranh thiên hạ!"
Nói xong cậu đuổi theo Gyoten, băng qua đường, vòng sang cửa trước xe buýt.
"Yuya!"
Bà mẹ tức tối gào lên song Yuya không ngoảnh đầu lại.
Ở cửa lên xuống, Gyoten đang đấu khẩu với lái xe.
"Này anh, xe này thuê trọn gói rồi!"
"Không sao không sao. A, chào ông!"
Gyoten giơ một tay thân mật chào ông cụ đầu hói ngồi ngay sau ghế lái.
"Ai cho cậu lên xe hả!"
"Tình trạng khẩn cấp thôi. Nào nào, cho xe chạy đi!"
Các cụ già ngồi rải rác trong xe thảng thốt nhìn Gyoten. Mặc kệ những ánh nhìn ấy, Gyoten một tay kéo Yuya từ bậc lên xe vào trong, miệng giục lái xe và ông cụ đầu hói. Sốt ruột vì xe buýt mãi không chịu xuất phát, xe dừng đằng sau bíp còi.
"Thôi được rồi!" Ông cụ đầu hói nói. "Xuất phát đi!"
Cửa xe đóng lại rồi từ từ lăn bánh. Yuya bám lấy cột xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Mẹ cậu đang bực bội quay lại ruộng. Những người lớn khác lẫn đứa bé học sinh tiểu học người quen nhìn theo xe buýt với nét mặt "chuyện gì thế này!" Yuya khẽ vẫy tay. Nhẹ cả người.
Gyoten đặt Haru đang bế trên tay ngồi vào ghế ưu tiên. Là chỗ ngồi xoay ngang dành cho ba người đặt khoảng giữa xe.
"Ngồi đi hồn ma ám!"
Gyoten nói nhưng Yuya lúc đầu không nghĩ là câu dành cho mình nên vẫn đứng. Bị Gyoten khều nhẹ vào vai cậu bé mới nhận ra "hồn ma ám là chỉ mình sao?" Bực mình vì bị gán cho cái biệt danh quái gở ấy song may mắn chạy thoát khỏi khu ruộng khiến Yuya như trút được gánh nặng nên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Gyoten đứng trước Yuya và Haru, vặn người lại nói với ông già đầu hói.
"Thế ông đi đâu đấy ạ? Toàn các cụ thuê cả xe chắc là du lịch dưỡng già?"
"Cho tới trước lúc gặp cậu thì là thế đấy nhưng giờ thành xe buýt xuống địa ngục rồi. Tại có giống ám quẻ như cậu lên đó." Ông cụ gắt gỏng nói.
"Vậy sao, thế thì không thoải mái lắm nhỉ?"
Gyoten chẳng lấy làm bận tâm mà cười bằng mũi. Nét mặt dãn ra khác hoàn toàn với cái mặt nhăn nhở giả tạo khi nãy.
Ông cụ ngồi ở hàng ghế sau bước tới lảo đảo theo nhịp lắc của xe.
"Tính sao ông Oka?" Ông ta nói với ông cụ đầu hói. "Khách không mời mà đến kìa!"
"Kệ đi. Đã mất công lên kế hoạch rồi. Cứ hành động thôi!"
"Biết vậy nhưng còn có cả bé gái nhỏ nữa..."
"Ông Hayashi! Đến nước này rồi đừng bảo ông lại nhụt chí đấy!"
"Ông nói thế mà nghe được à? Người quen của ông tôi lo cho thì chớ!"
Ông lão Oka đầu hói và Hayashi chân loạng quạng bắt đầu khẩu chiến. Làm sao giờ, Yuya lo lắng. Mình đâu có định phá bĩnh chuyến du lịch tập thể chứ. Giá mà họ thả xuống đâu đó cũng được. Cậu ngước nhìn Gyoten cầu cứu song Gyoten đang khoái chí xem hai ông già cãi lộn.
Tới lượt bà cụ ngồi hàng ghế sau chậm rãi di chuyển trong xe tới gần. Yuya vội nhích mông lấy chỗ cho bà cụ ngồi ở hàng ghế ưu tiên.
Bà cụ ngồi xuống bên cạnh Yuya.
"Ăn bánh đi cháu!" Bà đưa ra một gói giấy. "Thân thiết quá nhỉ!"
Hình như bà cụ tưởng Yuya và Haru là anh em. Haru tò mò nhòm lom lom vào tay Yuya. Yuya đành rón rén mở gói giấy ra. Bên trong lộ ra một chiếc bánh khảo, màu trắng.
"Cái này là bánh sao?" Haru nhón một miếng bánh, nghiêng đầu thắc mắc. "Đẹp quá!"
"Phải. Ngọt lắm!" Bà cụ nhoẻn cười phấn khởi. Haru nói "cháu xin" rồi bỏ tọt miếng bánh vào mồm.
"Ô đúng thật. Ngọt quá!"
Yuya không có tâm trạng nào mà ăn. Trông nó có vẻ đã ỉu mà cậu cũng không thích đồ ngọt cho lắm. Nhưng bà cụ đang nhìn với ánh mắt tràn đầy hy vọng. Lấy hết can đảm cậu ăn một miếng.
Miếng bánh khảo hút nước trong miệng rồi dính chặt vào lưỡi. Ngọt nhưng hơi có mùi giống như mùi tủ quần áo. Vì sao nhỉ, đồ người già cho sao lại có mùi tủ quần áo nhỉ? Yuya nhớ ra mùi bao lì xì và ông bà lâu rồi không gặp.
"Ngon ạ. Cháu cám ơn bà."
Mãi miếng bánh mới tan hết nên Yuya nói với bà cụ. Bà cụ có bảo "ăn nữa đi" nhưng Yuya từ chối. Cậu cẩn thận gói chiếc bánh khảo lại.
Haru giới thiệu với bà cụ bánh khảo con thỏ bông đặt trên đùi.
"Nó là Gấu Gấu đấy ạ!"
Bà cụ nắm nhẹ lấy tay Gấu Gấu nói “Xin chào”. Đặt tên gì mắc cười, Yuya vừa nghĩ vừa dõi theo hai người. Tất nhiên cậu không bắt chuyện với con Gấu Gấu. Đàn ông đàn ang ai lại chơi thú bông.
Người đường đường chính chính được gọi là đàn ông như Gyoten thì đang nắm lấy tay vịn trước dãy ghế ưu tiên, thân hình lắc lư như quần áo đang phơi bay phấp phới. Đang sốt ruột lại bị che mất tầm nhìn bực hết cả mình. Có ghế trống đó mà không ngồi đi cho rồi. Nghĩ vậy song chẳng dám nói ra miệng. Dù gì Gyoten cũng là người kéo Yuya ra khỏi ruộng, mà cũng tại lên cái xe kỳ quái rặt cụ già mới thấy lạc lõng làm sao. Giờ làm Gyoten mất hứng không phải là thượng sách.
"Xin phép các cụ!"
Gyoten cắt ngang trận cãi vã giữa lão Oka và ông Hayashi.
"Bọn tôi muốn đến văn phòng của Tada ấy mà. Nên thả xuống trước ga Mahoro giùm được không?"
"Không được!"
Lão Oka gạt phăng luôn lời đề nghị. Đúng lúc xe dừng đèn đỏ nên bác tài sốt sắng đề nghị.
"Các bác ơi. Mọi người định lên cao tốc từ ga Mahoro đúng không ạ? Đằng nào cũng đi qua ga Mahoro nên cho ba vị ấy xuống nhé..."
Bác lái xe tầm ngoài 45, trông có vẻ là người đàn ông khá điềm đạm. Chỗ bục lái có gắn tấm bảng ghi "Nakano Shuji, niềm nở và lái xe an toàn!"
"Đó, anh Nakano cũng nói thế rồi còn gì!" Gyoten gợi ý.
"Không được!" Lão Oka vẫn không chịu. "Cậu Nakano à, tôi phải nói cho tên này một trận mới được nên cậu dừng xe chỗ nào đó đi."
"Không được đâu thưa quý khách!"
Gyoten và lão Oka thân mật gọi tên như thể người quen lâu năm khiến Nakano ngán ngẩm lắc đầu.
"Có phải như xe nhà nhan nhản ngoài kia đâu nên làm gì có chỗ đậu khơi khơi ở vệ đường hả bác!"
"Thì thôi. Thế cậu cứ chạy đi!"
Đèn tín hiệu chuyển sang xanh, chiếc xe buýt thẳng tiến trên đường Mahoro. Lão Oka để ông Hayashi ngồi vào chỗ đằng sau mình rồi đứng nguyên quay sang Gyoten nghiêm giọng nói.
"Chúng tôi, đang hành động với mục đích to lón!"
"Mục đích gì?"
"Sẽ giải thích cho mà hiểu. Nhưng trước tiên, cậu Nakano này!"
"Gì thế ạ?"
Nakano gạt cần số xuống nấc chậm, từ từ phanh lại rồi lướt ánh mắt nhìn trong xe qua gương chiếu hậu.
"Trong xe này có gắn bộ đàm hay GDP không vậy?"
Chắc cụ muốn nói tới GPS, Yuya nghĩ. Nakano cũng có vẻ đoán vậy nên thản nhiên trả lời.
"Không có, có một dạo công ty cũng nhắc đến chuyện này nhưng giờ di động phổ biến rồi mà. Đường phố đông vắng ra sao, nếu cần, thì chỉ việc lấy di động gọi tới trung tâm điều phối là xong. Mà không phải taxi nên trung tâm điều phối thực ra cũng chỉ là phòng hành chính như vẫn thường thấy trong văn phòng kinh doanh ở Mahoro thôi."
"Nghe vậy tôi yên tâm rồi!" Lão Oka xoa cái đầu hói, nét mặt bỗng có gì đó mờ ám. "Trợ lý tiệm bá nghệ nghe đây. Đích đến của bọn này là trụ sở chính của công ty Giao Thông Trung Ương Yokohama nằm trước ga Yokohama đấy!"
"Wow!" Đôi mắt Gyoten đầy nghi ngờ. "Vì sao chứ?"
"Khoan đã!" Người vừa lên tiếng như đang bất ngờ chính là Nakano. "Theo tôi được biết là các cụ đi Hakone cơ mà."
"Giờ không phải lúc chơi bời ở Hakone!" Lão Oka đột nhiên rất kích động, giọng the thé. "Đương nhiên là tung hỏa diệm sơn chứ còn gì nữa!"
Chắc ý cụ là tung hỏa mù, Yuya nghĩ. Mà sao càng lúc càng thấy tăm tối thế này. Lén nhòm cụ bà bánh khảo ngồi bên cạnh thì thấy cụ chẳng mảy may bận tâm gì tới lão Oka đang bị kích động, vẫn đang chơi con Gấu Gấu với Haru. Cả ông Hayashi và mấy cụ già khác ngồi ở ghế sau thì kiểu "Ừm ừm", không chút dao động. Thế này lại càng bất an hơn. Mồ hôi tay túa ra, bánh khảo gói trong tờ giấy ăn lại càng ỉu hơn nữa.
"Thế này khó cho tôi quá!" Nakano bỏ mũ đồng phục, lấy tay áo quệt trán. "Nếu thay đổi địa điểm đi phải báo với văn phòng điều hành!"
"Không cần hỏi cũng biết rồi." Gyoten lấy tay cầm làm điểm tựa xoay người mòng mòng, mắt nhìn lão Oka. "Mà ông đến trụ sở chính của Yokochu để làm gì?"
"Để phản đối lái xe ăn bớt chuyến chứ gì nữa! Không thể bỏ qua kiểu quan liêu của Yokochu được!"
Đốp, đốp, đốp, lác đác tiếng vỗ tay từ các cụ già trong xe.
"Lái xe ăn bớt chuyến? Công ty chúng tôi không bao giờ làm chuyện đó!" Nakano phản pháo song ngay lập tức hối hận vì không nên công kích lão Oka. "Thôi thì bác quyết Hakone hay Yokohama đi! Tôi sẽ không nói gì cả. Trong lúc lái xe công ty cấm nói chuyện."
"Thế có phải hơn không!" Lão Oka kẻ cả nói. "Tôi không muốn làm hại gì cậu Nakano cả. Cất luôn điện thoại di động mới là khôn ngoan đó."
"Xem nào," Gyoten nghiêng đầu. "Không phải du lịch bằng xe buýt mà là một vụ cướp xe buýt ư?"
"Giờ mới vỡ ra à!" Lão Oka cười lôi tấm vải trông như miếng trải từ trong túi giấy đặt trên đùi. "Làm cả cờ phản đối và băng rôn rồi đây. Chúng tôi cứng rắn yêu cầu chính nghĩa phải được thực thi. Đích đến là Yokohama!"
"Phải," các cụ già trong xe yếu ớt giơ nắm tay lên.
"Đang kỳ nghỉ Obon, tôi nghĩ không có ai ở trụ sở chính đâu ạ..." Nakano ngập ngừng nói.
"Này, tưởng cậu không được nói cơ mà?" Bị lão Oka nghiêm mặt chặn lại bác ta cuống cuồng ngậm miệng.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Nakano, Gyoten không cách nào khác phải nhận chuyển giao vai trò thuyết phục.
"Ông đã báo cho bà nhà biết vụ hành động này chua?"
"Còn lâu. Bà già thiển cận, nói ra chỉ tổ bàn lùi."
"Hẳn vậy!" Gyoten thở dài. "Ngần này tuổi rồi ông thôi việc ngớ ngẩn ấy đi được rồi đó! Xe buýt không tới thì đợi chuyến sau có sao!"
Tada, sau đó, khi nghe toàn bộ câu chuyện đã giật mình "không ngờ Gyoten lại nói được câu chuẩn thế!" song vì Yuya vẫn chưa biết rõ chất quái gở của Gyoten nên hắn chỉ dừng lại ở câu: "Đúng quá còn gì!" Cướp xe buýt, nghe mới rùng rợn làm sao. Bị dính vào vụ ồn ào này không biết sẽ ra sao đây. Chỉ còn biết hy vọng dõi theo và cầu cho Gyoten biết làm cách nào đó để xoay chuyển tình thế mà thôi.
"Chính vì ngần này tuổi rồi mà nín nhịn chồng chất nín nhịn nên giờ mới thành hành động đó!" Lão Oka hùng hồn tuyên bố. "Tuổi này rồi có bị bắt cũng chẳng là cái đinh gì. Tử hình đi chăng nữa thì cũng thọ hết số trước khi thi hành án ấy chứ!"
Nakano dường như đang bất động ở ghế lái nhưng có vẻ là vì choáng váng trước lý lẽ quá mạnh mẽ của lão Oka hơn là cảm thấy hiểm nguy cho bản thân. Tất nhiên, lão Oka hoàn toàn tỉnh táo.
"Cũng tại Yokochu lái xe bớt chuyến mà chúng tôi mất đi đôi chân tới bệnh viện, bất tiện trăm bề. Không đi lấy thuốc được, chỉ im lặng nhìn sức khỏe yếu đi hay hành động rồi bị bắt, xui xẻo thì nhận án tử, là cậu thì cậu chọn cái nào?"
Trông có thấy sức khỏe có vấn đề gì đâu nhỉ? Tại sao cứ phải lựa chọn cực đoan như thế, Yuya lẩm bẩm trong đầu. Bị lão Oka hỏi hình như Gyoten cũng có suy nghĩ tương tự.
"Ừm..." Gyoten nhăn mặt. "Là tôi thì tôi ở nhà ngủ. Đằng nào cũng chết thì thà sống thảnh thơi đến lúc đó còn hơn."
"Bởi vậy mới nói ý chí được có một mẩu vậy nên cậu chỉ làm trợ lý quèn là phải rồi!" Lão Oka cấm cảu. Gyoten cười hềnh hệch, chẳng bận tâm đến lão Oka mà quay sang nhờ vả bác tài.
"Này, cho bọn tôi xuống chỗ nào đó đi!"
"Anh định để tôi lại một mình với đám người này hay sao? Còn lâu tôi mới cho xuống. Xin anh hãy ở lại cùng đi!"
Bấn loạn, bối rối, bất an giằng co trong lòng nên đến cả Nakano cũng thốt ra những lời như mất trí. Mắt rơm rớm nhưng vẫn chuyên tâm vào việc lái xe mới đáng nể làm sao.
"Gay nhỉ!" Gyoten nhìn xuống Yuya và Haru. "Hết cách rồi hay nhảy xuống vậy?"
Không thể nào, Yuya lắc đầu. Tốc độ xe không nhanh lắm nhưng Haru vẫn còn bé mà. Tranh thủ lúc xe dừng đợi đèn đỏ rồi mở cửa bằng chế độ mở bằng tay đi chăng nữa thì hội cụ già cũng đã cảnh giác ngồi rải rác trong xe theo dõi nhất cử nhất động của nhóm Yuya rồi dù có đang ăn bánh hay uống trà trong bình thủy giữ nhiệt.
Mà sao không thấy căng thẳng gì cả. Chắc giờ cứ để xem tình hình chút nữa coi sao. Biết đâu các cụ lại đổi ý đi du hí ở Hakone hơn là đến biểu tình ở Yokohama thì sao. Yuya đã thoát được việc quảng bá của HHFA rồi nên hôm nay rảnh cả ngày luôn mà.
Oka và Hayashi bắt đầu bàn nhau có nên treo ngay và luôn tấm băng rôn lên thân xe không. Gyoten vắt hai cổ tay lên hai tay vịn, đầu gập về phía trước như tội nhân bị hành hình, thở hắt ra.
"Hồn ma ám, có di động đó không?"
Trong lúc ấy, Tada đang ở khu vực hút thuốc bệnh viện Mahoro.
Bệnh viện quy định thời gian thăm người bệnh vào ngày thường là từ 1 giờ chiều, còn ngày nghỉ từ 11 giờ sáng. Mà cái quy định này cũng chỉ cho có vậy thôi chứ thực tế, ngoài giờ thăm nom vẫn có thể lẻn vào khu giuờng nằm thăm người bệnh được. Đặc biệt là nhờ bà cụ Soneda mà Tada quen biết được nhiều y tá. Biết nội tình nên họ thường xuyên mắt nhắm mắt mở cho Tada mỗi lần hắn tranh thủ ghé bệnh viện giữa giờ làm.
Nhưng hôm nay, đúng lúc bác sĩ tới phòng bệnh thì người ở cùng phòng với bà cụ lại bị tăng huyết áp. Giữa lúc người ta sấp ngửa truyền dịch rồi ti tỉ thứ, người ngoài lại hay phớt lờ giờ thăm quy định như Tada sao dám lộ diện. Được cô y tá Suzaki tinh ý rỉ tai "chắc 30 phút nữa là ổn ổn thôi", Tada quyết định hút thuốc giết thời gian.
Khu hút thuốc ở ngay lối ra cổng sau bệnh viện. Trước mặt là bãi đậu xe, nóc những chiếc ô tô của người đến viện phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh. Vẫn đang buổi sáng mà mặt đường nhựa như tan chảy dưới ánh nắng chói chang.
Hay là tranh thủ lúc này đi mua cho bà cụ bánh bông lan bà thích nhỉ? Tada uống cạn lon cà phê lạnh đầu nghĩ mông lung. Thường thì quà vào thăm chuẩn bị từ ngày hôm trước nhưng đúng lần này lại quên mất. Trên đường tới bệnh viện hắn đã ghé thử vào mấy hàng bánh dọc đường Mahoro song toàn cửa xếp đóng im ỉm, không hiểu do còn quá sớm, đang do nghỉ lễ Obon hay đã dẹp tiệm rồi nữa.
Không còn cách nào khác hắn đành đến tay không nhưng nghĩ tới bà cụ hảo ngọt chắc sẽ thất vọng là lại thấy thật có lỗi. Hay đi ra ga đợi tới giờ trung tâm mua sắm mở cửa, hoặc tìm thứ gì đó ở căng tin bệnh viện nhỉ...
Ném lon đã rỗng vào thùng rác, Tada châm điếu thuốc thứ hai trong khi đầu phơi ra ngoài trời nóng. Nhiệt độ cao quá làm con người ta thấy chần chừ khi đưa ra quyết định nào đó. Vây quanh chiếc gạt tàn giờ có thêm ông cụ mặc áo bệnh nhân và cậu thanh niên chân bó bột đang uể oải phả khói thuốc.
Không biết Gyoten đã trót lọt kéo được Yuya ra khỏi ruộng chưa. Nếu thành công thì giờ sắp về đến văn phòng rồi. Đang nghĩ vậy thì điện thoại di động đổ chuông. Màn hình hiển thị số điện thoại của Yuya.
"Ừ, chú Tada đây!"
"Tôi đây, tôi đây!"
Là giọng của Gyoten. Không chỉ vẻ bề ngoài mà cái cách nói chuyện điện thoại cũng giống bọn lừa đảo. Tada bóp trán.
"Ồ, ở đâu rồi?" Hắn hỏi. "Đầu xuôi đuôi lọt chứ?"
"Hồn ma ám thì lôi đi được rồi nhưng lại lên đúng cái xe buýt đang bị cướp!"
Cậu ta nói cái giọng tỉnh queo nên ý nghĩa trôi vèo qua đầu. Định thần vài giây Tada bảo.
"Nói lại cái coi?"
Giọng lớn hơn bình thường khiến mọi người ở đó đổ dồn ánh mắt vào Tada. Hắn rảo bước từ khu hút thuốc ra bãi đậu xe.
"Cướp xe buýt á? Thế thì to chuyện. Trước khi gọi cho tôi thì cậu phải báo cảnh sát chứ. Làm chưa? Bọn chúng trông thế nào?" Tada bồn chồn hỏi dồn dập.
"Ha ha ha," Gyoten phá lên cười. "Bình thường tôi tưởng cậu phải hỏi 'thật không?' chứ nhỉ?"
"Gì vậy, đùa à?"
"Không, là thật. Không biết nên gọi là cướp xe buýt hay là bị vướng vào vụ quyết chiến của đội biểu tình nữa."
"Này này Gyoten. Cậu bé bé cái mồm lại được không hả. Tình hình ra sao rồi? Nhỡ bọn tội phạm nghe thấy thì..."
Từ phía đầu dây bên kia nghe loáng thoáng lời hô hào rời rạc “Tiến lên! Tiến lên!"
"Rốt cuộc là thế nào hả?"
Tada bất giác nhìn trân trối vào chiếc điện thoại di động đang để cách xa tai.
"Alô?"
Hình như Gyoten đang trao đổi gì đó với tên tội phạm (?) cướp xe buýt...
"Đây đây, alô!" Hội thoại được nối lại. "Rách việc quá, ông lão đòi giăng băng rôn lên cơ chứ. Tôi phải giúp một tay đây, gọi lại sau nhé!"
"Khoan khoan!" Tada cuống quýt ngăn Gyoten đang định tắt điện thoại. "Cậu nói ông lão là ai vậy?"
"Thì lão hói đó. Ở phường Yamashiro ấy!"
"Lão Oka á!?"
"Ừ. Lão kêu 'Đi đến trụ sở chính của Yokochu kiến nghị' rồi thuê nguyên cái xe buýt cùng hội bô lão đi biểu tình đây này!"
Nghe Gyoten giải thích mà Tada vẫn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì sất. Ừm, nói chính xác là hắn muốn không hiểu gì và mặc kệ luôn. Nhưng không thể nữa rồi.
"Báo cảnh sát đi!" Lần này Tada nói hờ hững.
"Cũng được thôi." Gyoten giọng tỉnh bơ trả lời qua quýt. "Nhỡ mà khách hàng vốn đã ít ỏi của cậu bị bắt thì gay go phết đấy!"
Không hiểu do nắng hay do lo lắng mà thái dương hắn đau lẩm nhẩm.
Cuộc họp bí mật trong nhà lão Oka. Ánh mắt sáng quắc ẩn chứa quyết tâm gì đó của lão. Giờ có ước giá lúc đó hỏi kỹ chuyện hơn một chút thì cũng đã muộn rồi.
"Thôi được rồi!" Tada đành bỏ cuộc rồi nói trong tiếng thở dài. "Giờ cậu đang ở đâu?"
❅ ❅ ❅
Chiếc xe buýt được thuê trọn gói chở nhóm bô lão cướp xe cùng nhóm Yuya vẫn đang bon bon trên đường Mahoro hướng về ga Mahoro.
Gyoten sau khi nói chuyện xong với Tada ngay lập tức được lão Oka dúi cho tấm vải lôi ra từ trong túi giấy.
"Nào, buộc cái này vào thân xe đi!"
Trả điện thoại cho Yuya, Gyoten đọc dòng chữ viết trên tấm vải. Yuya cũng nhét điện thoại vào túi quần, cầm một đầu miếng vải giúp trải rộng ra.
"Thứ, tha, thể...?"
"Là 'Yokochu dối trá, không thể tha thứ' đó!"
"Ra vậy! Viết ngược chả trách."
Gyoten di chuyển trong xe kéo lê theo tấm vải. Yuya cũng làm theo Gyoten giống như đang nâng chân váy cưới đuôi cá của cô dâu.
Lão Oka đã rời khỏi chỗ ngồi nên Gyoten tì một bên đầu gối lên ghế ngay sau ghế lái, mở cửa sổ thò cổ ra ngoài xe.
"Dừng xe lại được không nhỉ? Ra ngoài treo có lẽ dễ hơn đó!"
Lão Oka không chấp nhận đề nghị của Gyoten.
"Chúng ta chỉ có nước tiến mà thôi!"
Gyoten miễn cưỡng ra chỉ thị cho Yuya.
"Thế thì ma ám đứng sẵn ở cửa sổ giữa xe đi. Rồi rồi, chỗ đó. Chuẩn bị nhé!"
Gyoten đẩy tấm băng rôn lão Oka tự chế ra từ cửa sổ phía trước. Bị gió thổi, tấm vải nhỏ dài bay phấp phới theo dọc thân xe trông như cờ cá chép.
Cờ cá chép
Cờ hình cá chép bay phấp phới trong gió tháng Năm, thường được treo cao trước cửa mỗi nhà trong dịp lễ dành cho bé trai.
"Hồn ma, tóm lấy cái mép phía đó đi!"
Sao mà liều thế được chứ? Mép tấm vải bay phần phật hệt con cá quẫy khỏe như vâm. Yuya lúng túng không biết làm sao. Trước giờ đã dám thò người ra ngoài cửa sổ xe đang chạy lần nào đâu. Mẹ với thầy cô vẫn bảo nguy hiểm không được làm thế mà.
Nhưng những người lớn đang có mặt trên xe buýt này thì sao đây hả giời? Gyoten luôn miệng giục "nhanh, nhanh". Còn mấy ông cụ gồm cả lão Oka thì tập trung ở giữa xe, vây quanh thành hình bán nguyệt sau lưng Gyoten và Yuya, thản nhiên bình luận nào là "Trẻ có khác khỏe như voi!" rồi thì "Kìa nhóc, nhanh giúp chú trợ lý tiệm bá nghệ một tay đi!"
Tấm băng rôn bay phấp phới căng gió nên có vẻ khá nặng. Gyoten bặm môi cau mày giữ lấy mép tấm vải, nhao đến nửa người ra ngoài cửa sổ cố hết sức giữ chặt. Điệu bộ như thể đang thả con diều khổng lồ hay câu cá kình. Cái tính nhút nhát bẩm sinh của Yuya bị thôi thúc khiến cậu bé cũng vươn hai tay ra ngoài cửa sổ xe túm luôn lấy vạt vải đang bay phấp phới.
Sức nặng của tấm vải đè nghiến lên cánh tay. Người ngồi trên xe đi ngược chiều nhìn lên xe buýt không hiểu mô tê gì và lướt qua cái vèo.
"Ô kê, cứ cầm thế nhé!"
Gyoten thụt đầu vào trong xe, buộc dây đính ở mép vải vào tay cầm cửa sổ. Cái tay cầm trông giống cái dập ghim mini. Rồi Gyoten đến chỗ Yuya và cũng cố định sợi dây như thế.
Chiếc xe buýt giờ đây thân bên phải đã giăng băng rôn có hàng chữ "Yokochu dối trá, không thể tha thứ! Phản đối lái xe ăn bớt chuyến!" Phần nửa dưới của tấm băng rôn không được buộc vào đâu nên liên tục bị gió thổi tốc lên chẳng có mấy lúc tĩnh để có thể đọc được rõ con chữ.
Các cụ già túm tụm bên cửa sổ nhìn xuống tấm băng rôn từ trong xe đầy mãn nguyện. Cả Gyoten và Haru cũng cùng nhau ngó mặt ra ngoài cửa sổ.
"Nguy hiểm đấy!" Yuya nắm lấy lưng váy của Haru kéo nhẹ. Haru tươi cười ngước nhìn Yuya.
"Oách quá đi!" Cô bé nói. "Giống ngày hội thể thao quá!"
Ngày hội thể thao à? Cũng phải, kể ra thì cũng giống. Từ giữa các cụ, Yuya nhìn xuống tấm băng rôn đang bay phấp phới. Lão Oka có vẻ đã cố gắng cẩn thận chăm chút phần chữ viết nên trông như chữ in nửa vời. Chính vì thế lại càng tạo cảm giác kinh dị sởn gai ốc như thư đe dọa.
Lái xe Nakano nhìn tấm vải gắn trên xe qua gương chiếu hậu, lắc đầu khó chịu.
"Nguy hiểm lắm, hãy ngồi vào ghế cẩn thận đi ạ!"
Yuya và Haru ngồi vào ghế ưu tiên còn các cụ già thì quay về chỗ cũ. Gyoten đứng nắm lấy tay vịn trước chỗ Yuya và Haru. Bà cụ bánh khảo trong lúc diễn ra phi vụ giăng băng rôn vẫn ung dung ngồi yên vị ở ghế ưu tiên.
"Nào, giờ thì ý kiến của chúng ta đã được bày tỏ rõ ràng rồi." Lão Oka quay người xuống phía sau xe. "Cứ đàng hoàng mà tới Yokohama thôi!"
"Không, lão Oka này! Đợi chút đã!"
Người lên tiếng là một ông già ngồi ở hàng ghế dành cho hai người ở phía sau. Mái tóc bạc vẫn còn dày dặn, dáng người trông lịch lãm. Chắc là xung khắc với lão Oka đây, Yuya nghĩ. Hy vọng ông ấy sẽ ngăn kế hoạch này lại.
"Tôi thấy có đến trụ sở chính của Yokochu cũng chỉ tổ nhọc công vô ích thôi!"
"Giờ anh còn nói gì vậy, anh Yamamoto?"
Giơ bàn tay ra trấn an lão Oka đang nổi đóa.
"Thì ông cứ nghe tôi nói đã!" Ông già có tên Yamamoto nói. "Như bác tài Nakano nói thì đang kỳ nghỉ Obon, ở trụ sở không có ai còn gì."
Nakano đang điều khiển vô lăng cũng gật đầu rất mạnh. Yamamoto nói tiếp.
"Mà liên quan đến tuyến xe nên xe ở Mahoro thì chi nhánh Yokochu ở Mahoro là biết rõ nhất."
"Bác ơi... chi nhánh cũng nghỉ Obon đấy ạ!" Nakano thẽ thọt nói.
"Dù thế đi nữa chắc vẫn phải có ai đó. Lịch lái xe chắc chắn là theo ca."
Lão Oka vừa nói với qua tấm bảng sau lưng ghế lái thì Nakano lập tức rụt cổ lại như rùa, chuyên tâm vào nhiệm vụ lái xe.
"Vấn đề là..." Yamamoto nói lớn giọng. "Nơi có chi nhánh của Yokochu và bệnh viện Mahoro là chỗ nào? Có phải thành phố Yokohama không? Không! Là thành phố Mahoro thuộc Tokyo! Nơi quản lý chi nhánh lẫn bệnh viện đều ở thành phố Mahoro! Nên chúng ta có thể đường đường chính chính tới kiến nghị ủy ban thành phố, nơi chúng ta vẫn nộp thuế công dân bao nhiêu năm nay đấy!"
"Ủy ban thành phố cũng nghỉ Obon ấy chứ!"
Gyoten đưa ra thắc mắc nhưng bị phớt lờ.
"Nếu thế thì chỉ việc yêu cầu 'Ai là người chịu trách nhiệm thì đến ủy ban ngay. Nếu không sẽ giết từng cụ già đang ở trên xe này' là được!"
Yamamoto tỏ ra quá khích khác hẳn vẻ bề ngoài. Không biết ông ta có nhận ra mình cũng ở cái tuổi được tính là "cụ già" không nữa. Cùng hội với lão Oka có khác, Yuya thất vọng.
Trong xe ồn ào tiếng rì rầm: "Ra vậy, ra là ủy ban à!", "Nghe được đấy chứ". Yuya phản bác trong bụng, "Quản lý vận hành xe buýt không phải ủy ban thành phố mà là bộ giao thông, còn bệnh viện thì giờ các công ty tư nhân nhảy vào hết rồi các cụ ạ!" song không nên đại dột mở miệng trong cái không khí này nên tất nhiên cu cậu nín thinh.
Chiếc xe buýt vừa mới rẽ ở góc nhà hàng Kitchen Mahoro nằm trên đường Mahoro. Từ đây đến ga là đường rộng với một chiều hai làn xe.
"Thế nào đây?" Lão Oka nhìn một lượt khắp xe. "Tôi muốn mọi người biểu quyết đi trụ sở chính của Yokochu hay ủy ban thành phố Mahoro, đi nơi nào hiệu quả hơn!"
"Ủy ban thành phố!"
Bà cụ ngồi ghế dài sau cùng nói. Chưa lấy biểu quyết mà bà cụ đã tự tiện giơ tay. Cụ người nhỏ nhắn, mái tóc bạc được búi tó củ hành.
"À, tôi là Hanamura. Mong mọi người giúp đỡ!"
Bà cụ đang nói thì lại đột ngột chuyển sang xưng danh. Yuya bất giác cúi đầu đáp lễ còn lão Oka và những người già khác nét mặt tỏ ra "biết rồi". Bởi họ là những người hàng xóm liên kết lại với nhau để biểu tình nên biết mặt nhau là điều đương nhiên.
"Tại sao chị lại chọn ủy ban thành phố, cho chúng tôi nghe ý kiến đi!"
Bị lão Oka giục, bà Hanamura nhẹ áp tay lên má.
"Vâng. Nếu cần một lý do thì vì ở gần chăng? Hôm nay thời tiết cũng đẹp phải không ạ. Nên tôi trót phơi quần áo mất rồi. Nếu đi Yokohama đến chiều mới về thì quần áo mất công phơi lại ẩm mất."
Trong xe lại rì rầm "Lý do gì vậy trời!", "Nhưng mà đúng là quần áo ẩm cũng khó chịu thật". Yuya nhìn bà Hanamura nửa ngán ngẩm, nửa kính nể: "Trước khi đi cướp xe buýt vẫn còn kịp phơi đồ cơ đấy..". Bà Hanamura nghiêng đầu cười tủm tỉm "Các vị thấy sao ạ?"
"Vậy chúng ta sẽ quyết trụ sở Yokochu hay là ủy ban thành phố Mahoro..."
Lão Oka đang nói dở lại lần nữa thì từ phía sau có tiếng còi xe. Nakano đưa ánh mắt qua gương, còn những gương mặt khác thì đồng loạt quay lại.
Một chiếc xe tải nhẹ màu trắng đang trối chết rượt theo xe buýt.
"Là Tada!"
Gyoten từ nãy vắt vẻo trên tay vịn giờ mới hoàn hồn, chạy lại gần cửa sổ có treo bằng rôn. Cậu ta nhao nửa người qua cửa sổ đang mở, tay thì vẫy "Cứu tôi với!"
Chiếc xe tải nhẹ bám sát bên cạnh xe buýt bắt đầu chạy song song. Vì cửa ghế phụ đóng nên không nhìn thấy gì bên trong song đúng là xe của tiệm bá nghệ Tada.
Điện thoại trong túi quần Yuya rung lên.
"Alô!"
"Yuya à? Chú Tada tiệm bá nghệ đây!"
"Chú Tada, chú đang chạy bên cạnh phải không?"
"Ừ. Nghe Gyoten thì không hiểu nổi chuyện là sao nữa, thế tình hình thế nào rồi? Cháu có bị thương không?"
"Cái đó thì không!" Yuya đứng bên cạnh Gyoten nhìn chiếc xe tải nhẹ từ cửa sổ. "Tổn hại tinh thần mới lớn ạ!"
Biết thế này thà đứng ở quảng trường cửa Nam làm nhiệm vụ quảng bá còn hơn. Yuya bắt đầu thấy hối hận việc lên đúng chiếc xe buýt oái oăm này.
"Bé Haru thì sao?"
Tada hỏi thăm Yuya mới nhìn sang ghế ưu tiên. Haru đang ôm con Gấu Gấu và ăn bánh khảo cùng với bà cụ. Đáng nể thật!
"Đang ngồi yên một chỗ ạ!"
Chỉ có lão Oka là không chịu ngồi yên. Có vẻ lão đoán được từ câu chuyện nên vẫn ngồi mà thò đầu ra ngoài.
"Bá nghệ! Đừng có phá bĩnh! Nhiễu sự! Xùy! Xùy!"
"Thế này thì chỉ có nước nhảy xuống thùng xe thôi nhỉ!" Gyoten mặt nghiêm túc gợi ý với Yuya.
"Không được đâu ạ. Có phải phim Hollywood đâu ạ!"
"Phải rồi. Thế thì chúng ta cứ thế này mà xông vào công ty hay ủy ban hả? Việc đó mới ớn ấy, có phải phim đâu cơ chứ!"
"Yuya ơi?"
Tada gọi từ bên kia đầu dây. Bị người lớn xoay như chong chóng khiến Yuya rối bời lên.
"Có sao không thế?"
"À, vâng ạ." Yuya trả lời. "Giờ đúng lúc quyết định theo số đông xem nên chọn nơi để tấn công là ủy ban thành phố hay trụ sở của Yokochu."
"Bảo với lão Oka là không quyết cái nào cả!"
Bảo mà ông ta nghe đã chẳng ra nông nỗi này. Trong khi nói qua nói lại thì xe của Tada đã đi vào làn rẽ phải, hướng đi thay đổi so với xe buýt theo làn đi thẳng.
"Chú Tada!"
Lão Oka tóm luôn lấy di động của Yuya đang gọi Tada.
"Được rồi, quyết rồi đó!" Lão Oka nói giọng áp đặt. "Địa điểm đến sẽ là ủy ban thành phố Mahoro! Nghe rõ chưa hả bá nghệ?"
Yuya ghé tai vào di động.
"Có nghe thấy rồi." Có tiếng Tada lọt ra ngoài. "Chú gọi lại sau!"
Nói xong câu này Tada ngắt luôn điện thoại. Chiếc xe tải nhẹ rẽ ở khúc ngoặt rồi biến mất. Chắc lại đuổi theo xe buýt thôi nhưng Yuya vẫn thấy bất an. Cậu cất cẩn thận chiếc điện thoại lão Oka vừa trả vào túi. Cái thiết bị nhỏ bé này giờ là kết nối duy nhất với thế giới bình thường ngoài kia.
"Đến ủy ban thành phố sao?"
Hayashi hỏi Oka. Lão Oka cười "khặc khặc" bí hiểm.
"Nói vậy thì tên bá nghệ chắc sẽ làm ngược lại là phi tới Yokohama. Nhưng chúng ta cao tay làm ngược thêm lần nữa là tới ủy ban thành phố!"
"Nhiễu sự quá đi mất!"
Hayashi bất mãn với chiến thuật của lão Oka.
"Biết đâu được đấy!" Gyoten cũng đồng tình. "Tada tính hắn đơn giản, bảo đến ủy ban thì tôi nghĩ hắn tin sái cổ là vậy luôn đó!"
Sao lại ra cái vẻ tự mãn như thế mà tư vấn cho lão Oka cơ chứ? Yuya vội đưa ánh mắt hàm ý "Chú trật tự đi!" về phía Gyoten. Gyoten chẳng mảy may đếm xỉa gì đến ý tứ của Yuya.
"Há? Cái gì? Không được dừng đi vệ sinh đâu!" Gyoten nói một câu vô cùng lạc lõng.
Lão Oka dường như bắt đầu phân vân.
"Thế thì lần này lấy biểu quyết đi thôi!" Lão đề nghị với đồng đội trong xe. "Chọn ủy ban thành phố Mahoro gần nhà, hay chọn trụ sở Yokochu ở Yokohama như kế hoạch ban đầu. Tôi đợi một phút thôi đấy nên mọi người nghĩ cho kỹ đi!"
"Xin lỗi, cho tôi được hủy quyền biểu quyết." Phá vỡ lệnh cấm phát ngôn bừa bãi, Nakano lại nói chen vào. "Trong lựa chọn làm gì có Hakone đâu. Làm khó tôi quá!"
Nakano từ đầu có ở vị trí được tham gia biểu quyết đâu nhỉ? Yuya uể oải quay về chỗ ghế ưu tiên ngồi tựa sâu vào lưng ghế. Haru đang mân mê tai con Gấu Gấu trông có vẻ bồn chồn.
Phớt lờ phát ngôn của Nakano, nhóm các cụ trong xe bắt đầu tập trung suy nghĩ. Cỡ chừng hơn một phút trôi qua, lão Oka nghiêm nghị lên tiếng.
"Ai nghĩ nên đi ủy ban thành phố giơ tay!"
Bảy người, quá một nửa số các cụ bao gồm cả Oka, Yamamoto, Hanamura giơ tay. May quá, Yuya nghĩ. Xe đã leo lên cao tốc rồi thì đành chịu nhưng điểm đến là ủy ban thành phố Mahoro thì kiểu gì cũng có cơ hội được xuống xe.
Thế nhưng không hiểu sao lão Oka lại tiếp tục.
"Vậy ai nghĩ nên đi trụ sở chính của Yokochu?"
Giơ tay lên ngoài Hayashi và bà cụ bánh khảo còn có ba người già nữa. Và còn cả Gyoten, và Haru cũng tham gia vào biểu quyết a dua theo Gyoten.
"Hừm. Bảy đối bảy à..."
Lão Oka bối rối không biết tính sao còn Yuya thì trong lòng thét lên "Thôi đi!" Vì sao chú Gyoten và Haru lại tỉnh queo giơ tay chứ. Đến mấy cụ già trong xe cũng chấp nhận như thể đó là điều đương nhiên, đã thế tại sao mọi ánh mắt lại dồn vào tui hả?
Chẳng lẽ tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của mình...? Mình bầu Yokohama hay Mahoro thì nơi đó sẽ là đích đến sao?
"Chú Gyoten!" Yuya hết chịu nổi lí nhí phàn nàn. "Sao chú lại giơ tay cơ chứ!"
Quả thực Gyoten chẳng hiểu được ý tứ của Yuya.
"Vì sao á, vì giờ kiểu gì cũng phải giơ tay cho Yokohama chứ sao!" Gyoten thản nhiên trả lời. "Tada làm gì có chuyện đoán được ý nên chắc sẽ tới ủy ban. Cá luôn đấy!"
Cái con người này, theo phe ai vậy hả? Yuya buông xuôi giơ tay bảo.
"Ủy ban thành phố Mahoro ạ. Đi đến ủy ban đi ạ!!"
Như thế xác suất chú Tada tới sẽ cao hơn, mà cũng còn hơn Yokohama, nơi chưa bao giờ đặt chân tới.
"Vậy là quyết nhé! Nơi chúng ta sẽ tới là ủy ban thành phố Mahoro!"
Lão Oka cao giọng tuyên bố, tất cả các cụ già gật gù ra điều "Thì cứ làm vậy thôi!"
"E hèm. Tôi vẫn thấy Yokohama hơn đó!"
Chỉ có Gyoten không phục song cũng chẳng phần đối mạnh, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Dãy nhà cao tầng trong phố trung tâm dần hiện ra trước mắt. Tim Yuya đập mạnh, má đỏ lừ lên. Vì ở trường lẫn ở lớp học thêm cậu bé đã bao giờ dám phát ngôn lớn tiếng đâu. Nhưng cũng có cảm giác thật sảng khoái làm sao. Không ngờ ý kiến của mình lại được người lớn lắng nghe, đúng là trải nghiệm lần đầu tiên luôn. Dù đó là những người lớn vô cùng phi thường thức, không biết có nên gọi là "người lớn" hay không nhưng vẫn cứ vui. Đồng thời Yuya cũng có nỗi sợ rằng "Lời nói của mình sẽ quyết định điều gì đó". Như thế này liệu mình có bị coi là đồng đảng cướp xe buýt không ta.
"Nào, nào, đổi hướng ủy ban thành phố đi!"
Lão Oka lắc lắc tấm nhựa ngăn ghế lái hối Nakano.
"Hakone mùa hè hay thế cơ mà. Vừa mát, cảnh lại đẹp chứ!"
Nakano tỏ vẻ vương vấn với đích đến ban đầu song vẫn bẻ vô lăng. Các khu phố sầm uất ở Mahoro chủ yếu là dành cho người đi bộ và nhiều đường một chiều, đường lại hẹp nên xe buýt cỡ lớn không được vào. Có vẻ bác ta định đi đường vòng qua khu trung tâm để tới ủy ban thành phố nằm ở địa điểm khoảng 10 phút đi bộ từ ga.
Haru sau khi làm tròn nhiệm vụ tham gia vào biểu quyết giờ lại hết buộc rồi gỡ tai Gấu Gấu song mặt đầy tâm trạng, nói.
"Chú ơi, cháu muốn đi tè!"
Ban đầu Gyoten giả bộ không nghe thấy gì. Thế nhưng Haru nói "đi tè, đi tè" nhiều quá khiến cậu ta không thể tảng lờ được nữa.
"Ngay giờ á? Sắp tè ra đây chưa?" Gyoten nhấm nhẳng hỏi. "Hay tại lúc nãy chú trót nói là dừng lại đi vệ sinh hả? Cái con người này, hễ động nói tới nhà vệ sinh là ngay lập tức buồn tè hay sao ấy nhỉ?"
Đứng khom người trước ghế ưu tiên, Gyoten quàng chuyện sang Yuya: "Gay nhỉ!" Bị lôi vào chuyện này tui mới là người khó xử đây này. Yuya vừa bối rối vừa thấy lo cho Haru đang sắp khóc nên đưa ánh mắt cầu cứu bà cụ bánh khảo.
Bà cụ không giống Gyoten, ngay lập tức hiểu ý Yuya.
"Ái chà chà, không sao mà!" Bà rướn người lên, nhẹ nhàng xoa vai Haru, "Trước khi tới ủy ban dừng đâu đó nghỉ nhé!" Bà đề xuất.
"Mà lên xe cũng chưa được 30 phút đâu nhỉ," Gyoten thái độ tỏ ra miễn cưỡng đồng tình với bà cụ.
Trẻ con mè nheo hay đột nhiên đòi hỏi là chuyện đương nhiên. Yuya hiểu rõ chuyện ấy vì làm việc cùng với bọn trẻ con lít nhít ở ruộng của HHFA. Haru là em bé biết nghe lời lắm rồi đấy. Thế mà thái độ của Gyoten với Haru hơi lạnh lùng quá. Đôi lúc Yuya thấy khó chịu, làm bố mà thế đấy. Song cu cậu chỉ im lặng. Bởi vừa nãy bị tốn hao bao khí lực khi phải đưa ra quyết định cuối cùng về nơi đến, rồi cũng bởi ngại khi bênh Haru nữa, và cũng bởi cậu băn khoăn rằng "biết đâu chỉ tại mẹ mình bao bọc con quá, bố mẹ là phải thế này thì sao."
"Trẻ nhỏ và người già mau buồn tiểu lắm." Lão Oka cũng nhanh chóng đồng ý với việc nghỉ giải lao. "Tiện thể đổi phương hướng. Cậu Nakano, đi chỗ nào có nhà vệ sinh đi!"
"Vâng vâng." Nakano gật đầu cùng tiếng thở dài. "Xe sẽ tới bất cứ đâu quý khách yêu cầu. Vì chúng tôi là 'Giao Thông Trung Ương Yokohama, đôi chân tin cậy của mọi người' mà!"
❅ ❅ ❅
Nhắc tới Tada lúc đó thì đúng như Gyoten đoán, hắn đang đi tới ủy ban thành phố Mahoro y như lời lão Oka. Khác một điều là sau khi rẽ phải tách sang đường khác với xe buýt thì hắn phát hiện ra cửa hàng bánh kẹo nên đã đỗ luôn chiếc xe tải nhẹ vào lề đường.
Đã rõ thủ phạm cướp xe là lão Oka. Chắc hàng xóm rủ rê nhau nên có vẻ người tham gia còn đông hơn lúc họp bí mật nhưng tại thời điểm này họ vẫn chưa đến mức bị coi là phạm tội, vả lại Haru với Yuya cũng chưa có gì nguy hiểm nguy cấp lắm. Dù không muốn công nhận chút nào nhưng còn có cả Gyoten với khả năng ứng phó nguy hiểm theo cách hoang dã nữa.
Vậy thì xe buýt tạm thời cứ giao cho Gyoten còn mình nên đi mua bánh bông lan làm quà chứ nhỉ? Tada đưa ra quyết định sau một hồi suy nghĩ trên ghế lái. Ừm, phải rồi. Nên đi mua bánh bông lan rồi đến thăm bà cụ Soneda đã.
Trước đây gặp tình huống này đáng lẽ Tada sẽ cố sống cố chết tiếp tục đuổi theo xe buýt. Phải chăng lòng hắn đã bớt gánh nặng? Không, chắc chỉ đơn giản là phiên phiến mọi thứ đi thôi. Hắn bắt đầu có xu hướng quyết mọi chuyện theo kiểu "Thôi thì kệ" hay "Chắc đâu sẽ có đó!"
Xuống xe bước chân vào tiệm bánh có cửa vào rộng nhưng hơi tối, Tada nhòm vào tủ trưng bày bánh. Bao nhiêu là chủng loại bánh bất kể tây ta, nào là bánh Nhật truyền thống, bánh đậu đỏ trông mát rượi, rồi thì bánh kem dâu, bánh hạt dẻ. Toàn kiểu bánh "cổ lai hi" cỡ bự thô kệch trông không hấp dẫn giới trẻ cho lắm nên Tada bỏ qua vì không có duyên với những thứ ngọt ngào màu mè. Phát hiện hộp bánh bông lan, hắn liền mua ngay. Có vẻ không phải bánh nhà làm mà mua sỉ từ công ty bánh nào đó nhưng Tada hoàn toàn không bận tâm. Không cần giấy bọc lẫn t?