Chương 7
Nhét quần áo vào túi giấy, đặt Haru lên ghế cho trẻ em gắn ở ghế phụ, Tada lái chiếc xe tải nhẹ tới bệnh viện. Haru ôm hộp bánh bông lan mua cho bà cụ Soneda và con Gấu Gấu trong lòng, mặt nghiêm túc nhìn ra phía trước.
Làm xong thủ tục nhập viện rồi mà Gyoten vẫn chưa phẫu thuật xong. Tada lòng lo lắng ngồi xuống xô pha trong hành lang, cùng Haru đợi cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra.
"Chú Gyoten ghét cháu phải không?"
Haru đột nhiên hỏi khiến Tada ngỡ ngàng hỏi lại.
"Sao cháu lại nghĩ thế?"
"Cháu không biết..."
Haru im lặng, chắc cô bé không biết giải thích sao cho dễ hiểu.
"Nếu ghét thì đã không cứu Haru rồi."
"Chú Gyoten đã cứu cháu sao?"
"Đúng rồi. Lúc nãy chẳng phải chú ấy đã cứu chấu còn gì!"
"Cháu không thấy. Sợ quá nên cháu nhắm tịt mắt lại."
"Chú thì thấy. Gyoten lao đến trước Haru không một giây đắn đo đấy!"
Rồi từ bàn tay giơ lên trước mặt Oki, ngón út bay lên không trung.
"Sao chú ấy lại cứu cháu nhỉ?"
Vì cháu là con gái của Gyoten. Suýt thì nói ra như vậy nên Tada vội bụm miệng lại. Hắn có cảm giác với Gyoten chẳng cần lý do là con gái hay gì cả.
Không được suy nghĩ, hãy cảm nhận.
Cuối cùng câu trả lời Tada đưa ra lại là: "Vì Gyoten là người như thế."
Bình thường Gyoten cứ lề rề, tỏ ra hờ hững với cảm xúc của người khác. Thế nhưng, thực sự không phải vậy. Cậu ta im lặng quan sát, đôi khi ăn nói hành động bất cần, nhưng tuyệt đối không bỏ mặc người đang phải đối mặt với nguy hiểm. Gyoten đặt sự an toàn của bản thân sang một bên, sẵn sàng bảo vệ một ai đó khi gặp chuyện.
Gyoten Haruhiko là người đàn ông như thế.
"Ngón tay của chú Gyoten có liền lại không?"
Vùi chóp mũi vào đầu con Gấu Gấu, Haru thì thầm.
"Có chứ!" Tada ôm vai Haru lại gần như động viên cô bé. "Ngày xưa đã có lần liền rồi. Thêm lần nữa vẫn được chứ!"
"Ngày xưa chú ấy cũng bị đứt ngón tay rồi ạ?"
"Ừ. Hồi học cấp ba. Ngón tay bay vút một cái."
"Sợ thế!"
"Đã có kinh nghiệm lần đó nên hôm nay chú mới ngâm ngay ngón tay bị đứt vào nước đá. Nên chắc chắn sẽ liền thôi!"
Nghĩ bụng ai lại đi nói chuyện máu me kinh dị với một cô bé song Haru gật đầu có vẻ quan tâm lắm.
"Chắc là sẽ không sao chú nhỉ!"
Nói rồi cô bé dựa người vào Tada. Cảm nhận hơi ấm từ Haru, Tada chợt nhận ra.
Người được động viên hóa ra lại là mình.
Mang quần áo thay cho Gyoten mà lại quên mất của mình. Máu của Gyoten dính trên áo Tada đã chuyển thành vết màu đen. Tada lồng hai bàn tay đang run lên vào nhau. Dù không theo đạo nhưng giờ đây hắn không thể thôi cầu nguyện.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn dự kiến.
Cái bụng rỗng của Tada rên rỉ, chẳng còn đủ sức để cầu nguyện lẫn lo lắng nữa. Hắn cùng Haru đi lên nhà ăn trên tầng cao nhất của bệnh viện Mahoro.
Mua phiếu ăn, Tada ăn một suất cơm cà ri cỡ lớn còn Haru thì ăn cơm trứng đúc thịt gà. Nhà ăn có ba phía tường kính nên tầm nhìn khá đẹp. Bầu trời đang nhuộm một màu cam nhạt. Dãy núi Tanzawa hiện ra rõ nét. Chiếc ô tô mini bật đèn pha đang chạy trên con đường phía xa xa.
Ăn xong bữa tối chưa đến 30 phút, cả hai quay lại hành lang trước phòng phẫu thuật. Ngóng lên ngóng xuống mà Gyoten vẫn chưa được ra.
Cứ tưởng lần này sẽ nhẹ hơn lần bị đâm vào bụng trước đây cơ chứ, không lẽ trong lúc mình ăn món cơm cà ri thì độ xuất huyết quá nhiều mà cậu ta đã... Tada nghĩ quẩn. Chẳng phải trong phim thường hay có cảnh "Bệnh nhân cần truyền máu, yêu cảu người nhà hỗ trợ còn gì. Biết thế thì đã ráng nhịn mà đợi rồi. Dù rằng mình không phải người nhà của cậu ta, quan trọng hơn là cũng không biết cậu ta nhóm máu gì. Haru có thể hợp nhóm máu với Gyoten nhưng chắc không ai lấy máu từ một đứa trẻ con cả...
Cô y tá đi ngang qua ngớ người "Ô kìa".
"Bệnh nhân ghép ngón út đã phẫu thuật xong về phòng bệnh rồi ạ!"
Vậy là ngón út của Gyoten đã được nối lại rồi. Nhưng mạch máu chỗ nối có thể bị tắc nên đêm nay cần phải có sự theo dõi nghiêm ngặt của bác sĩ. Gyoten phải nhập viện một tuần để truyền dịch tránh máu bị vón cục.
"Thật tôi chưa gặp ai bị đứt lìa hai lần cùng một ngón tay đấy!"
Mặt bác sĩ phẫu thuật cho Gyoten ngán ngẩm nói. Nghe nói phải mài một chút xương, nối thật cẩn thận dây thần kinh và mạch máu, sau đó thì kéo da rồi khâu lại.
Sau cuộc vi phẫu mắt bác sĩ có vẻ mệt. Vừa giải thích cho Tada bác vừa xoa bóp mí mắt.
"Bệnh nhân có hút thuốc không?"
"Có. Như ống khói nhà máy luôn ạ."
"Thế thì hơi khó liền đấy. Vì tuần hoàn máu kém."
"Tôi có thể mát xa hay làm gì cũng được ạ!"
Tada nhìn Gyoten nằm trên giường. Cậu ta đang ngủ với bàn tay phải nhằng nhịt nẹp với băng y tế.
Không hiểu do thuốc mê chưa hết hay chỉ đơn giản là vì quá buồn ngủ nhưng trông nét mặt cậu ta không chút ưu tư, đến mức có thể gọi là vô tư.
"Không được chạm vào chỗ nối cho đến khi chúng tôi kiểm tra thấy ngón tay đã liền anh ạ!" Vị bác sĩ chừng ngoài 40 trông có vẻ mệt mỏi lắc đầu. "Bệnh nhân được chăm sóc toàn diện nên hai người có thể về được rồi."
Nói rồi vị bác sĩ ra khỏi phòng sau khi nhắc nhở y tá điều gì đó.
Tada và Haru đưa mắt nhìn nhau. Có thể cảm nhận hơi thở của màn đêm đang đến gần từ bên kia tấm rèm cửa sổ. Trong phòng bệnh được đặt 8 giường. Giường của Gyoten nằm ở phía hành lang. Trên giường bên cạnh là cậu thanh niên cùng cái chân bó bột bị treo lên đang đọc tạp chí manga giết thời gian.
"Ở lại tẹo nữa đi ạ!"
Haru bảo. Tada gật đầu. Hắn cất quần áo thay của Gyoten vào tủ nhỏ đầu giường. Haru đặt hai tay lên giường vịn cả nửa thân trên lên đó. Rồi cứ thế cho cơ thể bật tưng tưng, làm lò xo giường rung rinh lắc lư.
Gyoten vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy. Haru chán quá tì má lên hai cánh tay. Cô bé xoay mặt hướng ánh mắt đúng cằm Gyoten.
"Lỗ mũi kìa!"
"Ừ! Trong bệnh viện thì giữ trật tự nha!"
"Vâng ạ!"
Haru nói với con Gấu Gấu bị dính máu của Gyoten: "Trật tự nha!"
Tada đứng bên cạnh Haru nhìn xuống Gyoten. Thật may ca phẫu thuật đã thành công. Trút được tảng đá ở ngực thì cơn mệt cũng đổ ập tới. Không ngờ lại có kỳ nghỉ Obon kinh hoàng thế này. Mà trời xui quỷ khiến sao bọn Gyoten lại xuất hiện ở đó nhỉ?
"Haru, hôm nay cháu làm những gì?"
"Ừm... đi xe buýt. Với chú Gyoten và anh ma ám."
"Gì nữa?"
"Đến công viên rất to này. Rồi được ăn bánh nữa."
Haru nói miệng cười tủm tỉm. Không thể tin nổi hôm nay lại là một ngày khá vui với con bé. Nếu thế thì thôi khỏi cần truy cứu gì nữa. Tada nghĩ.
"Chắc Gyoten chưa dậy đâu, mình về thôi."
Nghe Tada bảo Haru ngoan ngoãn gật đầu. Nắm lấy tay Haru đang ôm con Gấu Gấu, Tada cầm hộp bánh bông lan bước ra ngoài hành lang. Lúc lái xe đến bệnh viện, rối quá nên hắn cầm theo luôn cùng quần áo cho Gyoten.
Trước khi rảo bước đi Tada một lần nữa quay lại nhìn vào phòng bệnh. Gyoten vẫn đang ngủ thiêm thiếp.
"Chú phải đi thăm một người nữa. Đi cùng chú nhé?"
"Vâng ạ."
Đi xuyên qua hành lang không một bóng người, Tada đi sang một tòa nhà khác là tòa buồng bệnh nội khoa.
Bà cụ Soneda đã ăn hết veo bữa tối nên đang ngồi ngay ngắn trên giường trong buồng bệnh dành cho 6 người. Lưng bà cụ cuộn tròn trông vừa như đang ngủ gật, vừa như đang lắng tai nghe tiếng nói của thế giới tâm linh.
Không biết trí nhớ hôm nay của bà cụ ở phong độ nào đây. Hoàn toàn không thể nào đoán trước được bà sẽ nhận ra Tada của tiệm bá nghệ hay lại lẫn lộn thành con trai bà, hoặc Tada lại phải đóng vai thành ông bác sĩ tên Sasaki.
"Bác Soneda!"
Sau một hồi lưỡng lự Tada gọi dõng dạc.
Bà cụ liền ngẩng mặt lên. Ngoài bà ra thì ba ông bà cụ khác cũng nhìn lên. Còn hai người nữa thì đã ngáy đều đều dù chưa tới giờ tắt đèn.
"Ô, bác sĩ Sasaki. Bác phải trực đêm vất vả quá nhỉ!"
Phải hóa thân thành bác sĩ Sasaki bằng tấm thân đã kiệt sức này ư? Thấy Tada tiu nghỉu bà Soneda phá lên cười.
"Đùa đấy, đùa đấy. Ta nhận ra cậu Tada ngay mà."
"Cháu xin bác đấy!" Tada cũng cười rồi kéo chiếc ghế inox lại gần bên cạnh giường của bà cụ. "Đau tim lắm ạ."
Đưa cho bà cụ túi đựng hộp bánh bông lan, Tada bế Haru vào lòng rồi ngồi xuống ghế. Bà cụ cầm túi bánh, mắt tò mò nhìn Haru.
"Con của cậu Tada hả?"
"Dạ không, con người quen ạ. Bé Mitsumine Haru."
Bị Tada thúc, Haru lỏn lẻn chào, "Cháu chào bà."
"Ừ, chào cháu." Bà cụ Soneda nhìn Haru lịch sự cúi đầu chào. "Hôm nay lại không có cậu trợ lý nhỉ?"
"Cậu ta bị thương nên đêm nay cũng nằm viện này đấy bác."
"Có nặng không?"
"Chỉ là đứt tay thôi nên không sao đâu ạ?" Tada truyền đạt sự việc một cách nhẹ nhàng.
"Vì chú Gyoten đã cứu cháu đấy bà!" Haru lên tiếng. "Nó bay véo đi!"
"Bay ư? Cái gì bay?"
Bà cụ Soneda nhíu mày lo lắng. Tada cuống cuồng chặn từ "ngón tay" Haru suýt bật ra bằng chiến thuật thọc lét. Haru uốn éo người trên đùi Tada. Muốn cười lắm nhưng nhớ lời dặn "phải trật tự" khi nãy nên cô bé mặt đỏ lựng cố nén lại.
"Mà không sao là tốt rồi." Bà cụ thôi gặng hỏi quay sang nhìn hộp bánh bông lan. "Trợ lý của cậu nói sẽ luôn nhớ đến ta mà. Làm sao mà chết trước ta được chứ!"
"Chắc không chết đâu ạ." Tada nói, nhớ lại nét mặt vô tư của Gyoten khi ngủ. "Bác Soneda, bánh bông lan để ngày mai đi ạ."
"Cảm thấy ục ịch mới là hạnh phúc mà..." Bà cụ bao biện rồi miễn cưỡng đặt túi bánh bông lan xuống giường. "Rồi rồi, không ăn thì không ăn."
Bỗng thấy âm ấm từ phần cơ thể của Haru chạm vào đầu gối. Có vẻ cô bé đã buồn ngủ nên áp mặt vào ngực Tada. Tada bế Haru chỉnh lại tư thế cho thoải mái. Bà cụ Soneda ngắm nghía Tada, bỏm bẻm cái miệng nhăn nheo nói.
"Hình như cậu Tada lớn lên nhiều thì phải."
"Thế ạ?"
Chắc chắn mình không béo lên, cũng qua cái thời dậy thì lâu rồi mà.
"Khó khăn và thị phi giúp con người ta trưởng thành."
Bà cụ nghiêm nghị nói một câu tựa như "lời răn vàng ngọc của tổ nghiệp". Tada chỉ biết cười gượng gạo.
Suốt mùa hè phải làm cái việc không quen là trông trẻ, rồi nhũn não vì vụ cướp xe buýt, đen đủi dính vào vụ đánh lộn dưới trời nắng như đổ lửa, kết cục bi thẩm là chứng kiến ngón tay của kẻ cùng nhà bay trên không trung. Rắc rồi liên tục rơi trúng đầu như thế thì cũng sáng mắt sáng lòng ra là phải.
Giờ đây tâm trạng Tada vẫn đang chùng xuống.
Còn có Gyoten bên cạnh ngày nào thì còn không yên ngày đó. Thôi thì coi như sống chung với lũ. Giống như việc cũng chỉ vô ích khi van vỉ hồn ma trẻ con ám nhà siêu thoát đi ấy mà. Bất chợt nhận ra thì nó đã ở đó, muốn đi lúc nào thì đi, đâu có hiểu lý lẽ hay đạo lý của thế giới con người. Tada thì hài lòng với tình trạng này, "vâng, xin mời cứ tự nhiên" rồi tài trợ chỗ ở, còn cậu ta cũng thích gì làm nấy.
Cứ cho là con ma quái gở mê mình quá đi thì cũng dể buông xuôi. Vừa vỗ nhẹ nhẹ vào lưng Haru, Tada vừa nhoẻn miệng cười.
"Chuyến du ngoạn của cậu Tada chắc sắp kết thúc rồi nhỉ?"
"Ý bác là sao ạ?" Tada cảm thấy hơi rợn người nên hỏi. "Cháu sắp chết sao ạ?"
"Ấy không không!" Bà cụ lắc đầu. "Là cậu đã đến được nơi mình muốn đến ấy. Rồi lại đến lúc cậu muốn bắt đầu cuộc phiêu du mới, cho tới lúc đó thì hãy thong thả tản bộ quanh đó thôi."
Không hiểu lắm nhưng Tada vẫn gật đầu. Ôm lấy cơ thể ấm áp của Haru, hắn đứng lên khỏi ghế.
"Muộn rồi cho cháu xin phép. Lần sau cháu lại tới!"
"Vâng, cậu về nghỉ nhé. Cám ơn cậu vì món bánh bông lan!"
Bà cụ Soneda lịch sự cúi đầu cảm ơn, ngồi ngay ngắn trên giường vẫy tay tiễn Tada và Haru.
Trong bãi đỗ xe của bệnh viện Mahoro hầu như không còn thấy xe nào nữa. Chiếc xe tải nhẹ của Tada trắng sáng lên dưới ánh đèn đường.
Đặt Haru đã ngủ say vào ghế cho trẻ em, Tada điều chỉnh ô thổi gió điều hòa. Trong lúc đợi nhiệt độ trong xe dịu xuống, Tada lấy điện thoại di động gọi điện cho Kashiwagi Asako.
Chuông kêu tới tiếng thứ hai thì Asako bắt máy.
"Anh Tada đây. Giờ em nói chuyện được chứ?"
"Vâng. Em vừa từ nhà chồng..." Nói rồi Asako lại chỉnh lại. "Em vừa về từ nhà bố mẹ của anh Kashiwagi."
"Hôm nay anh không tới được nữa. Xin lỗi em!"
"Vậy sao..."
Có một khoảng lặng ngắn. Tình cảm của Tada đã thay đổi rồi sao. Mới thanh minh đầu tiên của chồng mà đã hẹn hò với người đàn ông khác. Chắc ít người có ấn tượng tốt với kiểu phụ nữ như thế. Hẳn là Asako đang suy nghĩ lung tung như thế. Tada vội vàng định nói tiếp song không kịp vì Asako lại nói với giọng tươi tỉnh.
"Tiếc quá thế hẹn anh lần sau nhé!"
Hẳn cô không muốn Tada cảm thấy nặng nề. Cô đang cố động viên mình rằng chắc anh ấy bận, anh ấy đang mệt thôi. Tada đột nhiên cảm thấy "Không được rút lui ở đây!"
Asako là người mạnh mẽ. Từ trước tới giờ cô phải nuốt vào trong biết bao bất mẫn, muộn phiền để hoàn thành xuất sắc vai trò của mình ở công ty cũng như trong gia đình.
Nhưng đâu cần phải hoàn hảo cơ chứ. Đâu cần phải giữ mối quan hệ tỏ ra biết điều, rồi chỉ gặp nhau khi có thể. Mà hắn cũng không muốn thế.
"Một chút thôi cũng được, anh muốn gặp em."
Tada thật lòng nói với Asako đang định ngắt máy.
"Muộn rồi nhưng em có thể tới văn phòng của anh được không?"
"Vâng!"
Asako đáp. Dường như cô trả lời theo phản xạ vì bị Tada hỏi quá gấp gáp. Hắn cảm thấy ở cô sự bối rối, lưỡng lự.
"Gyoten bị thương nên đang phải nhập viện." Tada cuống cuồng giải thích. "Cho nên tối nay anh phải ở văn phòng. Còn có cả bé Haru nữa."
"Em sẽ đến." Asako nói dứt khoát rồi lại lo lắng hỏi thêm. "Anh Gyoten bị thương có nặng không ạ?"
"Không nguy hiểm tới tính mạng đâu. Gặp rồi anh sẽ kể cụ thể."
Tada định chỉ địa điểm văn phòng thì Asako đã chặn lại.
"Anh yên tâm. Em cũng là dân Mahoro mà. Trước ga thì chỉ cần có địa chỉ là đoán được ra thôi."
Nói mới nhớ lúc gặp lại hắn, Gyoten cũng nói câu tương tự. Tada bồi hồi nhớ lại.
Ngón tay của Gyoten chắc chắn sẽ liền lại. Trực giác lần thứ hai trong đêm nay khiến Tada lại tự nhiên mỉm cười.
Trên ghế phụ Haru đang ngủ say và thở đều đều. Sắp được gặp Asako rồi. Vừa điều khiển chiếc xe tải nhẹ nhằm hướng văn phòng, Tada vừa nhận ra bản thân đang cảm thấy thật hạnh phúc.
Bế Haru, Tada bước trên đoạn đường chỉ có một quãng từ bãi gửi xe theo tháng đến văn phòng. Giữa đường hắn ghé cửa hàng tiện lợi mua đồ uống. Vì không rõ sở thích của Asako nên Tada mua khá nhiều nào nước trà đóng chai, cà phê lon không đường, ít đường, cà phê sữa và bia.
Trước khi Asako tới chắc cũng phải dọn dẹp qua văn phòng. Haru cùng túi đồ uống nặng trĩu cũng không làm khó bước chân Tada thoăn thoắt tiến về phía trước. Cố kìm lại tâm trạng đang muốn nhảy chân sáo khiến bước chân hắn hơi loạng choạng.
Nhưng bước chân chỉ được lâng lâng cho tới lúc nhìn thấy Hoshi và Kanai đứng trước tòa cư xá nơi có văn phòng của Tada.
Bên nách cầu thang, Hoshi đứng khoanh tay tựa người vào tường. Kanai thì đứng án ngữ chặn lối lên cầu thang, trông như một cặp lực sĩ Kim Cang khập khiễng.
Ngoài tiệm bá nghệ Tada còn nhiều cư dân khác sống trong tòa cư xá này. Không quen biết hàng xóm song Tada cũng lờ mờ đoán được họ khá cảnh giác với tiệm bá nghệ vì liên tục có đủ các thành phần già trẻ gái trai không rõ nguồn gốc ra vào. Ấy thế mà lần này còn xuất hiện cả lực sĩ Kim Cang án ngữ lối đi của cư dân.
Bình thường thì tự tiện vào nhà người khác sao đúng tối nay lại mặt mày bặm trợn đứng ngay lối ra vào cư xá thế này. Tada chau mày tiến lại gần Hoshi và Kanai. Nhận ra dáng Tada, Hoshi đứng thẳng người lên.
"Chào anh bá nghệ. Ngón tay người đồng chí của anh liền lại chưa?"
"Phẫu thuật xong rồi. Chưa chủ quan được nhưng chắc là không sao."
"Thế tốt rồi!"
Không ngờ Hoshi lại lo lắng thật lòng chứ không phải làm ra vẻ. Với Tada thì chỉ cần vậy thôi cũng đủ mềm lòng rồi nhưng "không được không được, giờ mà tỏ ra dễ dãi là lại bị lợi dụng như mọi khi thôi!" Tada nghĩ lại.
"Cậu Hoshi hôm nay cũng đôn đáo cả ngày rồi nhỉ!" Hắn cố nói giọng mỉa mai. "Đi tảo mộ với phụ mẫu thuận lợi cả chứ?"
"Đừng có xù lông lên vậy chứ!" Hoshi cười méo xệch. "Trong lúc vắng tôi, ở đó biến thành cuộc hỗn loạn ngoài dự kiến nên cũng thấy không phải với anh lắm."
Hoshi giơ một tay lên ra hiệu lập tức Kanai chìa ra tấm phong bì màu nâu.
"Gì thế này?"
Mặc kệ Tada đang khá bối rối, Kanai chẳng nói chẳng rằng dúi thật mạnh chiếc phong bì. Tada đành chịu thua, đặt túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi xuống đất, phong bì nhận được khá dày. Dễ chừng phải 500 nghìn yên.
"Tiền thăm hỏi thôi." Hoshi bảo. Mắc nợ Hoshi sau rắc rối lắm. Tada vội vàng định trả lại phong bì thì Kanai đã siết chặt nắm đấm ra điều cấm trả lại.
"Cứ cầm lấy đi!" Giọng Hoshi không cho đối phương được trả lời có hay không. "Chiến hữu của ông anh mà không đến quảng trường cửa Nam trên cái xe buýt quái gở đó thì đã không xảy ra chuyện ầm ĩ thế, nhưng thôi cứ cầm lấy đi."
Cái kiểu nói như người khác phải chịu ơn gã. Tada đang mệt mà động vào vụ xe buýt cũng bất lợi nên hắn quyết định giờ phải ngoan ngoãn nhận tiền thăm hỏi thôi.
Nhìn Tada nhét phong bì vào túi quần, Hoshi gật đầu hài lòng.
"HHFA từ giờ sẽ im ắng hơn đúng như kế hoạch của chúng ta. Nghi vấn rau sạch cũng đang bị đồn thổi nhiều lên rồi giờ lại thêm vụ ồn ào này nữa. Cái nghề buôn bán cần giữ gìn hình ảnh thế mà lại bị một cú đòn khó đỡ như vậy."
"Tên chém ngón tay Gyoten thế nào rồi?"
"Vẫn đang bị giữ ở sở cảnh sát Mahoro. Lãnh đạo của HHFA đang cuống lên đi lo lót. Nó bị bắt tại trận lại khua khoắng cái liềm loạn xạ nên chắc chắn không thoát được bị khởi tố đâu. Cảnh sát chắc cũng sẽ tới chỗ chiến hữu của anh để thẩm tra nên cứ trả lời 'tình cờ ở đó rồi bị liên lụy' thôi đấy!"
"Nghề bá nghệ như tôi mà tình cờ nhận việc cầm bảng sao?"
"Bá nghệ cho nên làm việc gì mà chẳng được." Hoshi cười. "Anh cứ nói tên tôi ra không sao cả. Môi giới người cầm bảng cũng là một phần công việc nhưng luôn thiếu nhân lực mãn tính nên cũng có lúc phải thuê tiệm bá nghệ."
Cũng phải. Ghi nhớ câu chuyện, Tada gật đầu. Mối quan hệ giữa các cụ già và Gyoten trong vụ cướp xe buýt cũng cứ giải thích "do tình cờ lên nhầm xe buýt người quen thuê trọn gói rồi đi cùng luôn đến quảng trường cửa Nam" là ổn.
Tada và Hoshi trao nhau nụ cười và cái nhếch mép. Không hề muốn làm tòng phạm với Hoshi nhưng cả hai rõ ràng đều đang cảm thấy toại nguyện vì "đã trót lọt".
Tada cầm túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi lên, hỏi thăm việc vốn vẫn đau đáu.
"Nghe nói tổ chức mẹ của HHFA là giáo phái có tên "Đạo lắng nghé' phải không?"
"Sao tự dưng ông anh lại hỏi chuyện đó?"
"Cha mẹ của Gyoten có thể trước đây đã từng tham gia."
Hoshi suy nghĩ một chốc cuối cùng nói.
"Tin hay không tin là tự do của mỗi người. Vấn đề là có tồn tại một thứ niềm tin đến mức phải làm tổn thương ai đó hay không thôi. Chiến hữu của anh có đang áp đặt lời răn của 'Đạo lắng nghe' cho ai đó không? Đứa nhóc kia chẳng hạn."
Hoshi hất hàm chỉ Haru đang ngủ say.
"Không!" Tada trả lời. "Chẳng ai vô thần vô đạo bằng Gyoten đâu. Tuyệt đối không có chuyện cậu ta ép uổng cái gì cho ai đó."
"Thế thì chẳng vấn để gì cả!" Hoshi nhún vai. "Đạo lắng nghe đã dừng hoạt động như một giáo hội. Chỉ là trong ban điều hành HHFA có vài người từng là tín đồ thôi. Thứ có thể đe dọa chiến hữu của ông anh không còn tồn tại trên đời này nữa đâu."
Ngoại trừ ký ức đau đớn trong trái tim Gyoten. Gyoten nói với Sawamura rằng "quyết định sẽ quên" nhưng Tada biết có một chút nói dối trong đó. Chính vì có thứ không thể nào quên nên Gyoten mới có thể nói với bà cụ Soneda rằng "luôn nhớ". Những người xung quanh, điển hình là Tada có thể dõi theo, hỗ trợ và lắng nghe chuyện của Gyoten nhưng trái tim và ký ức của Gyoten thì chẳng thể có cách nào cả. Mà quan trọng là còn chẳng rõ bản thân Gyoten có mong được dõi theo, hỗ trợ hay lắng nghe không ấy chứ.
Cảm xúc và trải nghiệm đã đi qua một lần thì khó có thể xóa bỏ. Chỉ có giữ chặt trong lòng mà sống thôi. Gyoten đang điềm nhiên thực hiện điều đó và thỏa mãn với quỹ đạo của nó, Tada thấy vậy. Còn rêu rao về thử nghiệm phải cần nỗ lực và đau đớn tới mức nào chắc không phải phong cách của Gyoten.
Asako bước xuống từ chiếc taxi màu đen đỗ ở góc đường. Nhận ra Tada cô bước đi thật nhanh về phía tòa cư xá có văn phòng tiệm bá nghệ. Rõ ràng là Hoshi và Kanai với cái tướng bất hảo cũng lọt vào tầm mắt Asako song cô không hề tỏ ra sợ sệt.
"Ông anh kinh nhỉ!"
Hoshi liếc nhanh về phía Asako, rồi đưa ánh mắt quay lại nhìn Tada. "Chiến hữu nằm viện là lôi gái về nhà ngay."
Lôi gái về nhà, ăn với chả nói. Chỉ là cô Kashiwagi đến chơi thôi... Trong khi Tada còn lúng búng biện bạch thì Hoshi đã bỏ đi theo sau là Kanai.
"Thôi cứ vui vẻ nhé. Thiếu tiền báo tôi một câu."
Cuộc viếng thăm của Hoshi hóa ra là để xin lỗi về vết thương của Gyoten. Chính vì thế mà gã ngại, không xồng xộc xông vào văn phòng mà đứng đây, thật không giống gã chút nào.
Tada lắc lắc đầu lấy lại tinh thần, đón Asako dưới cầu thang.
"Em đến có sớm quá không?" Đứng trước mặt Tada, Asako có chút ngại ngùng hỏi. "Vừa nãy là ai vậy? Họ có việc gì sao?"
"Xong rồi, em không cần để ý đâu!"
Tada giục Asako lên cầu thang. Hoshi được hôm thể hiện lòng tốt thì cũng kỳ đà cản mũi gì đâu, giờ còn dọn dẹp gì nữa nhưng thôi đành vậy.
"Phòng hơi bừa bộn, hy vọng em không để ý."
Vào bếp rửa tay xong Asako thích thú quan sát bên trong văn phòng. Cô ngồi xuống ghế xô pha tiếp khách thử độ đàn hồi lò xo, nhòm vào bên trong gạt tàn đầy ăm ắp đầu mẩu thuốc lá, ngắm nghĩa giá sách xếp các tập tài liệu hay tấm bản đồ đang xem dở còn nguyên trên bàn. Trông như một cô mèo vừa được dẫn về nơi ở mới.
Mở toang tấm rèm ngăn giữa khu tiếp khách và không gian ở, Tada vỗ cho Haru ngủ. Trong lúc thay bộ đồ ngủ hắn tranh thủ lau qua người cho cô bé bằng khăn bông ướt. Haru hơi nhột nhưng được lau sạch mồ hôi con bé có vẻ thoải mái hơn. Cô bé tự nằm xuống tấm đệm được trải bên cạnh giường của Tada rồi chìm sâu vào giấc ngủ. Haru không hề nhận ra sự có mặt của Asako. Nếu biết có khách chắc cô bé lại phải nô một chặp mới chịu.
Thật may là Haru đã ngủ ngoan. Trong bếp, Tada vừa lục túi nilon đồ mới mua vừa để ý động thái sau lưng. Từ lúc nào Asako đã ngồi xuống bên cạnh đệm ngắm khuôn mặt đang say ngủ của Haru.
Con Gấu Gấu cũng đang ngủ bên cạnh Haru. Bị dính mấy vết máu nhưng nét mặt Gấu Gấu vẫn rất đáng yêu. Không chịu kém cạnh Gấu Gấu, Haru với khuôn mặt ngây thơ dễ thương cũng đang tung tăng trong thế giới giấc mơ.
Asako chỉnh nhẹ vị trí con Gấu Gấu cho sát vào với Haru. Đặt hai tay lên gối đang ngồi quỳ xuống, Asako nghiêng đầu khẽ mỉm cười.
"Em uống gì không?"
Asako ngẩng mặt lên nhìn dãy đồ uống xếp hàng trên bệ nấu nướng chật hẹp, đáp lại lời Tada, cô nói.
"Cho em bia đi!"
Tada cầm hai lon bia rồi ngồi xuống giường. Asako đứng lên ngại ngùng di chuyển đến bên cạnh Tada.
Hai người ngồi cạnh nhau cùng uống bia. Dưới chân là Haru và con Gấu Gấu đang ngủ say sưa. Chỉ nghe thấy tiếng ô tô đi ngoài đường còn lại trong phòng khá im ắng. Không gian tràn ngập sự tĩnh lặng.
"Chắc anh đã có một ngày dài nhỉ!"
Asako nói nhỏ. Có lẽ nhìn thấy máu dính trên con Gấu Gấu nên cô cũng đoán ra được phần nào. Tada kể lại những việc mà hắn biết. Nhắc lại mới thấy đúng là một ngày dài.
Haru và Gyoten bị dính vào vụ cướp xe buýt. Quảng trường cửa Nam hỗn loạn, ngón tay út của Gyoten bay trên không trung. Qua lần này chắc tầm ảnh hưởng của HHFA sẽ bị hao hụt đi nhiều. Asako lúc sửng sốt, lúc lại lo lắng hỏi mấy câu và cuối cùng cũng chịu đồng tình.
"Anh Gyoten bị vậy cũng không dám nói là mừng nhưng cũng may mọi việc đã ổn."
Tada phì cười vì cách nói trịnh trọng và vô cùng nghiêm túc của cô.
"Có chuyện này em thắc mắc từ lâu..." Ngắm Haru ngủ, Asako nói tiếp. "Anh nói nhận trông Haru, vậy anh và mẹ bé chắc là cũng khá thân thiết phải không?"
"Hoàn toàn không."
Tada cuống cuồng nói. Chưa kịp giải thích kỹ hơn.
"Ra là thế!" Asako đã gật gù. "Nhìn thế này mới thấy giống anh Gyoten."
Lấn bấn một hồi, Tada trả lời.
"Không, cũng không phải! Bố mẹ của bé Haru đang làm việc ở nước ngoài nên họ gửi đợt hè thôi. Còn hai tuần nữa là họ tới đón."
Nói ra miệng như thế Tada mới thấy đó mới là sự thực. Bố mẹ của Haru, thương yêu nuôi nấng Haru là Mitsumine Nagiko và bạn đời của cô.
Asako cũng không tra hỏi hơn nữa. Song, cô chỉ thì thầm với âm lượng gần như nhỏ nhất.
"Nói thật là em có hơi ghen đấy. Lúc nhìn thấy anh và họ ở quán cà phê trên đường lớn Mahoro."
Tada cố kiềm chế tâm trạng đang muốn nhảy cẫng lên.
"Cám ơn em!" Hắn trả lời, cố ra vẻ một gã đàn ông điềm đạm.
Tada và Asako uống sang lon bia thứ hai. Không có đồ nhắm nhưng do trong phòng oi nóng nên bia cứ thế trôi tuột qua cổ như nước.
"Anh uống được không?"
"Cũng bình thường. Vì công việc liên tục nên anh cố gắng không uống nhiều ở nhà."
"Thế người ta gọi là uống được đấy!"
Cứ thế cả hai thì thào những câu chuyện vô thưởng vô phạt. Không phải những chuyện nghiêm túc, khoảng cách giữa hai người cũng không đột nhiên xích gần lại nhưng thật dễ chịu làm sao. Asako cũng cảm thấy như thế nên trông cô khá thoải mái.
Khoảng thời gian yên bình bị phá hỏng khi cửa văn phòng đột nhiên mở ra. Vì rèm ngăn vẫn mở nên từ giường có thể trông rõ ra ngoài cửa.
Gyoten đang đứng sựng lại trong tư thế lúc mở cửa. Tada và Asako đang ngồi cạnh nhau cùng chạm mặt chính diện với Gyoten.
"Ô kìa!"
Asako nói, còn Tada chỉ thảng thốt đứng bật dậy. Gyoten mặt xanh như quả dưa chuột khiến Tada tưởng sức khỏe cậu ta diễn biến xấu, hóa ma về đây chứ.
"Xin lỗi vì làm phiền nhé!"
Gyoten lịch sự nói, tay trái thẽ thọt đóng cửa lại. Tay phải vẫn quấn băng trắng giống như lúc gặp ở bệnh viện.
Lúc bóng Gyoten biến mất sau cửa Tada mới nhận ra người mình vừa nhìn thấy không phải là hồn ma. Nếu là ma thì đã chẳng cần mất công đóng mở cửa làm gì rồi.
"Này, Gyoten!"
Tada gọi nhưng chỉ nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang. "Đợi anh chút!", hắn xin phép Asako rồi vội vàng lao ra khỏi phòng. Vì cuống quá nên cầm luôn theo cả lon bia đang uống dở.
Chạy xuống cầu thang ra đến ngoài cư xá thì đuổi kip Gyoten. Gyoten đang chân bước loạng choạng đi về phía đường lớn.
"Gyoten, cậu sao thế?"
Tada đi vòng ra trước mặt Gyoten chặn bước cậu ta lại.
"Cậu phải nằm yên tĩnh cơ mà."
"Ừm... thì đúng là thế..."
Chắc do thiếu máu nên giờ sắc mặt của Gyoten trông giống trái cà tím.
"Tôi chợt nhớ ra hôm nay cậu có hẹn gặp giám đốc, tôi sợ không có ai trông nhà nên..."
Câu nói của Gyoten nghe ấm lòng thế nhỉ, thật tréo ngoe với hoàn cảnh đang bị thương của cậu ta nhưng Tada lại để ý tới chi tiết khác.
Khi nãy do bất ngờ quá nên không nhìn thấy trên ngực áo phông Gyoten có in dòng chữ khá lớn "Viva ❤ Mahoro!" Đã thế phông chữ kiểu viết bằng bút lông chắc nịch.
"Ô kìa, cái gì thế hả?"
Tada không kìm lại được. Lần theo ánh mắt của Tada, Gyoten nhìn xuống ngực mình.
"Không phải đồ cậu mang đến cho tôi à?"
"Ô thế hả, tôi xin lỗi!"
Định mang cái áo phông trắng bình thường thôi nhưng cuống quá lại nhầm. Nhưng không biết từ khi nào trong tủ văn phòng lại lẫn chiếc áo gớm ghiếc đó chứ.
"... Cái đó bán ở đâu vậy?"
"Là của em người Columbia cho ngày xưa đó mà!"
Gu thẩm mỹ quần áo của Lulu ở tận chân trời nào mà người thường khó có thể đoán được. Tada hối hận vì đã lôi nó ra khỏi tủ mà không kiểm tra kỹ.
Thứ dính trên áo phông có là vết máu hay vết mực với Gyoten cũng chẳng đáng quan tâm. Cậu ta ưỡn cái ngực áo có dòng chữ ngớ ngẩn, thái độ thản nhiên hỏi.
"Còn điếu nào không?"
"Còn, mà ai cho cậu hút!"
"Tại sao?"
"Bác sĩ bảo máu lưu thông không tốt sẽ khiến ngón tay bác sĩ mất bao công gắn lại cho cậu rụng ra ấy!"
Mà nói đâu xa, giờ đang thiếu máu rồi ấy chứ. Tada cương quyết không đáp ứng yêu cầu nhưng Gyoten vẫn cười đáp trả.
"Yên tâm, tôi làm máu lưu thông tốt đây."
Nói dứt câu cậu ta cướp luôn lấy lon bia Tada đang cầm, ừng ực uống cạn. Ấn trả lại cái lon rỗng cho Tada đang ngớ người ra, Gyoten quẹt miệng bằng bên tay đang băng bó.
"Cồn sẽ làm mạch máu giãn nở nên xong rồi nhé. Cho tôi một điếu đi!"
Tada đành chịu thua lôi từ trong túi ra bao Lucky Strike, lắc một cái rồi chìa ra cho Gyoten. Châm cho mình trước rồi lấy bật lửa châm vào điếu thuốc Gyoten đang ngậm trên môi.
"Khà... đã quá!" Gyoten sung sướng phả ra một hơi khói thuốc. "Ở bệnh viện được chăm sóc tới tận chân răng cũng sướng nhưng khổ cái là lúc thèm lại không được hút!"
"Xém chút nữa thì cậu được miễn hút cả đời luôn rồi đó. Ở đó mà phàn nàn!"
Tada nói, nhớ lại những vết máu của Gyoten rơi rớt ở quảng trường cửa Nam.
"Cậu về bệnh viện đi tôi trả tiền taxi!"
"Trông có vẻ không cần người trông nhà nữa nhỉ!"
Gyoten nhe nhởn. Tada xấu hổ vội bao biện.
"Cô Kashiwagi chỉ ghé vào chút thôi. Có cả bé Haru nữa mà, ai làm gì đâu..."
"Rồi rồi!"
Gyoten càng nhe nhởn hơn, trông cái mặt giống hệt một con chó Shiba ngốc nghếch. Biết có biện bạch sao cũng vô ích nên Tada im lặng.
Hai làn khói tan vào trong màn trời đêm oi ả. Cảm xúc nhẹ nhàng tràn ngập con tim Tada. Chắc Gyoten cũng cảm thấy như thế. Hắn im lặng ngắm đường đi của làn khói cho tới khi hút hết điếu thuốc.
Một lúc sau thì Gyoten lên tiếng.
"Thế nhé!"
Dụi đầu mẩu thuốc lá vào cái lon rỗng Tada đang cầm, cậu ta đi bộ ra phía đường lớn Mahoro.
"Đợi tí đợi tí, tiền taxi nữa này!"
Định rút ví ra thì Tada sực nhớ tới khoản tiền nhận từ Hoshi. Đúng lúc có chiếc taxi đi ngang qua, Gyoten giơ tay chậm rãi vẫy lại. Vội quá Tada đưa luôn cho Gyoten phong bì nhét nãy giờ trong túi quần.
"Ý cậu bảo tôi đi taxi tới tận Nekkanai luôn hả?"
Nekkanai
Thành phố nằm ở cực Bắc của tỉnh Hokkaido.
Cầm cái phong bì dày bự trên tay, Gyoten thắc mắc.
"Tới bệnh viện. Đừng có phung phí đấy!"
Tada khom người nói với Gyoten đã ngồi vào hàng ghế sau taxi. Cửa xe đóng lại.
"Lấy chỗ này trả tiền phẫu thuật và viện phí đấy!"
Tada nhắc thêm cho chắc thì Gyoten hạ cửa kính xe xuống.
"Đợi chút ạ!" Gyoten nói với lái xe đồng thời quay sang Tada. "Cậu vừa nói gì?"
Thôi được rồi. Cũng chẳng phải tiền sạch sẽ gì cho cam. Tiêu thoải mái đi.
"Mai tôi lại vào thăm."
Tada chỉ nói có vậy.
Gyoten mỉm cười. Tada cảm thấy bất an với nét mặt trong vắt này.
"Không cần đến đâu!"
Gác khuỷu tay lên cửa sổ xe đã hạ hết kính, Gyoten ngước nhìn Tada đang đứng sát cạnh taxi.
"Tada, cám ơn cậu nhiều!"
"Gì vậy hả giời?"
"Có lẽ cậu nói đúng, phải cám ơn cậu vì đã nhận trông Haru."
Tada giật mình tới mức dự cảm vừa rồi tan biến mất tiêu khi Gyoten nhắc tới tên Haru.
"Tôi biết nói thế này thật dở hơi nhưng..." Gyoten nói tiếp. "Lúc có chuyện xảy ra, cơ thể tôi phản ứng không phải để làm đau Haru mà là để bảo vệ con bé. Sao tôi cảm thấy..."
Hạnh phúc quá.
Dù nói rất nhỏ nhưng vẫn tới được tai Tada. Tada nhìn Gyoten. Gyoten cười có chút ngượng nghịu rồi kéo kính cửa sổ lên.
"Chứ còn gì nữa!"
Tada nói thầm theo chiếc taxi vừa rời đi. Lời thì thầm dần lớn hơn. Thành lời nói trào dâng lên từ tâm khảm.
"Từ đầu tôi đã biết rồi mà. Cũng đã nói rất nhiều lần rồi. Cậu sẽ không bao giờ làm tổn thương ai. Chắc chắn thế. Vì tôi biết cậu là một gã như thế mà."
Đám thanh niên say xỉn vừa đi qua vừa nhìn Tada sợ sệt nhưng hắn cũng không để ý. Bóng đèn hậu màu đỏ lẫn vào với dòng xe cộ uốn lượn như sông rồi rẽ ở góc phố.
Lòng nhẹ tênh tiễn chiếc xe đi khuất, Tada mỉm cười.
Sáng hôm sau, Haru nhìn thấy Asako ngủ trên giường, liền hỏi.
"Ai vậy? Khách ạ?"
Cô bé vô cùng phấn khích. Ngủ trên ghế xô pha khiến Tada mình mẩy đau ê ẩm nhưng hắn vẫn làm món trứng ốp la cho Haru đang rất tươi tỉnh và Asako.
Chia tay Asako trước ga để cô về nhà, Tada cùng Haru đi đến bệnh viện.
Nhìn giường bệnh trống không, Tada đứng chôn chân trong phòng mất một lúc.
Gyoten đã biến mất không để lại vết tích gì.