← Quay lại trang sách

Phụ Nữ

Nàng như hoa hàm tiếu, nàng như giọt nắng lên, như sương long lanh nhánh lá, như... mọi thứ gì thật đẹp khi nàng còn đôi tám, khi chàng chưa đụng được tà áo, chưa nắm được bàn tay và chưa cưới nàng làm vợ.

Ngày phụ nữ mùng tám tháng ba, ngày cuối mùa đông giá chuyển dần sang mùa xuân đầy nụ hoa, đầy chim ríu rít chuyền cành, trên báo chí liên mạng tôi thấy chúc mừng ngày phụ nữ toàn thế giới mà báo chí của địa phương nơi tôi cư ngụ, truyền hình chỉ đưa bản tin thật đơn giản. Chính yếu là các khu thương mại, khu mua sắm (shopping center) không có một thay đổi gì hết. Tôi nêu thắc mắc và được trả lời, nơi nào phụ nữ không được tôn trọng nhiều, nơi đó họ tổ chức ngày phụ nữ thật long trọng, còn nơi đây các bà được trân trọng hàng đầu thì tổ chức bằng thừa, vừa mới xong ngày Tình Nhân, tháng năm sẽ ca tụng Mẹ, bầy thêm ngày tám tháng ba nữa thì nhiều qúa, sức nào các các ông chịu cho nổi?

Nghĩ cũng đúng, từ thời cổ Hy-Lạp các ông bắt các bà chỉ ở trong cung, ăn mặc đẹp, trang sức vàng bạc hoa lá, để các ông gây hấn đánh nhau, khi thắng trận trở về các bà ra cổng rước vào nhà hầu hạ, cứ thế hết đời này sang đời khác, phụ nữ Hy-Lạp đau khổ ngồi chờ tin chồng chết, hay vội vàng điểm phấn thoa son ra đón chồng về mà bà Lysistrata đã nhất định chống lại các ông để các ông nghĩ lại, đừng đánh nhau mãi quên đi vợ con đau khổ chờ đợi ở nhà. Người ta truyền câu chuyện từ bà Lysistrata, đến những người phụ nữ can đảm nào tiếp theo, âm thầm chống đối các ông nữa không biết, nhưng ghi lại trên văn bản chính xác là từ năm 1857 đến năm 1911 là tại Mỹ. Thời ấy tại New-York, phụ nữ phải làm việc mười hai tiếng một ngày với mức luơng thấp hơn nam giới trong xưởng dệt, nên ngày 8 tháng 3 năm 1857 các bà đã cùng nhau đứng dậy đòi hỏi quyền làm việc và lương bổng giống như các ông. Hai năm sau, vào năm 1859 cũng vào tháng ba các bà thành lập công đoàn phụ nữ và dành được quyền lợi khả quan. Nhưng phải đợi đến nửa thế kỷ sau là năm 1908, họ mới rầm rộ trương khẩu hiệu “Bread and Roses - Bánh Mì và Hoa Hồng” xuống đường đòi quyền hạn thực tế. Con đường dài chiến đấu dành quyền lợi cho phụ nữ bắt đầu khởi đi từ Mỹ mà bây giờ vào ngày này, tổng thống cũng chỉ nhắc đến một cách thật nhẹ nhàng về bà Rice là hết.

Tôi biết xã hội tôi đang sống, phụ nữ hoàn toàn đuợc bình đẳng cùng các ông, từ việc khó nhất như lái xe tải, xe xi-măng, xe xúc đất, lên mặt trăng, thượng nghị sĩ, mom mem dòm ngó chức tổng thống đều có các bà, tội thay chỉ các ông là muôn đời không bao giờ được bình đẳng cùng các bà trong việc cưu mang chín tháng mười ngày, dù đã có một phim do thống đốc tiểu bang California đóng vai chính là vị bác sĩ, dùng chính mình để thí nghiệm mang thai thay cho đàn bà, dĩ nhiên các ông xem và phì cười, dại gì mà đòi bình đẳng cái phần đau đớn ấy.

Nói đến đàn ông và đàn bà, hay và dí dỏm không ai bằng nhà văn nữ Kathy Trần, chị đã viết chị thương hết tất cả các “ngòi bút nữ”, có bác cũng dí dỏm không kém hỏi tôi “ngòi bút nữ” khác với “ngòi bút nam” thế nào? Không biết bác có hỏi thẳng chị Kathy chưa, nhưng khi nghe bác hỏi, tôi bỗng chợt ngẫm ra đến cả vật dụng cũng có thể chia thành phái tính thật. Chẳng hạn cây bút mực paker ngày xưa của tôi, có cái áo đuợc may bằng nhung hay được đan bằng len bọc lại cẩn thận, dĩ nhiên cái ngòi bút của tôi cũng thanh mảnh không bị tòe loe, khi viết phụ nữ viết nhẹ nhàng, cẩn thận hơn các anh, các ông, nên ngòi bút dĩ nhiên nhìn vào biết ngay là ngòi bút nữ, những chuyện phụ nữ viết xuống giấy, ghi vào nhật ký cũng thế, toàn chuyện tình cảm gia đình, rộng hơn chút nữa xã hội chung quanh, xa hơn chút nữa thân phận phụ nữ, sâu hơn chút nữa là mong muốn thay đổi hoàn cảnh sống, cách sống, nhưng tựu chung cũng rất dễ đọc, không có khói lửa, không gang không thép, không hùng hổ khí thế, không cay đắng chán chường, không thất cơ lỡ vận và dĩ nhiên không hạ câu: “Lòng trần còn tơ vương khanh tướng, thì đường trần mưa bay gió cuốn, còn nhiều em ơi” như trong bài hát Chiều Mưa Biên Giới của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông. Nhắc đến nhà văn nữ, tôi phải nói đến hai tháng Việt Read của thư viện cộng đồng San Jose, bắt đầu từ ngày 10 tháng ba và chấm dứt ngày 5 tháng năm, có năm “ngòi bút nam” năm “ngòi bút nữ”và chị Kathy Trần là một. Rất đề huề, bình đẳng.

Nhìn vào chương trình, tôi thấy ngay khác biệt “ngòi bút nam”, thi văn tù đầy- Nguyễn Chí Thiện, Việt-Nam sau chiến tranh – Đỗ Quang Trình, lịch sử di dân người Mỹ gốc Việt - Andrew Lâm, ngang ngửa văn hóa - Đinh Linh. Trong khi “ngòi bút nữ” bình dị nhẹ nhàng về món ăn - Andrea Nguyễn, ký ức tình yêu cuộc sống - Dương Như Nguyện, trăn trở con gái con trai - Đào Strom, đường Tự Do Sài-Gòn - Nhã Ca, phụ nữ Việt-Nam qua ca dao - Kathy Trần.

Và giống như chị Kathy Trần đã viết, tôi thương những người nữ cầm bút, nghĩ đến các bà các cô ngày xưa không được đi học, trong xã hội trọng nam khinh nữ, vin vào cớ “có biết chữ cũng để viết thư cho giai” mà vẫn có bà Huyện Thanh Quan, bà Đoàn Thị Điểm, bà Hồ Xuân Hương, bây giờ dù cho các bà các cô đã có tự do đi học, tự do viết, tự do nói tôi vẫn thương người cầm viết phụ nữ, vì một điều thật đơn giản khởi đi từ “chín tháng mười ngày”, sẽ đến tã lót, sẽ bú mớm nâng niu, sẽ cơm sáng cơm chiều, sẽ tiếp tục mãi cho đến khi thành bà nội bà ngoại, những phút giây được cầm bút, lại cảm thấy có lỗi với chồng con, nên tôi đọc được những câu có ý “cám ơn anh cho phép em hoàn thành tác phẩm này” rất nhiều lần.

Thứ bảy ngày 24 tháng ba tại thư viện Hillview trên đường Hopskin chị Kathy Trần sẽ thuyết trình về đề tài Phụ Nữ qua ca dao Việt Nam từ hai giờ đến bốn giờ tôi sẽ hỏi tại sao chị thương các “ngòi bút nữ” khi phụ nữ đã hoàn toàn bình đẳng ngoài xã hội, có phải tại vì: Nàng như đóa quỳnh hương gục đầu buổi sáng, nàng như đám lá vàng rụng đầy vướng víu như... mọi thứ gì thật khó chịu, sau khi đã nắm được tay đã cột được tà áo và đã lấy được về nhà?