← Quay lại trang sách

Chương 4 MÂY ĐEN DÀY ĐẶC

Tôi không tìm thấy Hạ Hồng Mai trên bến sông Mười Ba Dặm. Chúng tôi hẹn nhau sau khi đập xong cổng đá rồi sẽ đốt hết các đồ mê tín và tranh thần tượng phật của các nhà các hộ toàn thôn, sau khi ăn cơm trưa xong, sẽ ở trên bến sông Mười Ba Dặm trao thân cho nhau để chúc mừng thắng lợi của chúng tôi.

Nhưng mà, cuộc chiến cổng đá đã thất bại rồi.

Cách mạng chưa trưởng thành thì đã bị chủ nghĩa phong kiến bóp chết từ trong nôi. Gió thổi báo giông tố sắp đến, mây đen đè thành thành muốn đổ. Lúc tôi từ trên đường thôn đi ra bến sông Mười Ba Dặm, những người trong thôn đó đều dùng ánh mắt khác thường nhìn tôi, như là tôi thực sự mắc phải bệnh điên rồi. Còn có vài người thanh niên Cách mạng ban sáng vẫn còn đi theo tội, bưng bát cơm ngồi trên bậc đá trước cửa nhà mình, sau khi nhìn tôi, không phải cúi đầu ăn cơm, thì cũng quay mặt sang một bên. Không biết họ cảm thấy xấu hổ vì hành động nhu nhược của mình, không mặt mũi nào nhìn thẳng vào tôi, hay là họ bỗng nhiên cũng như cha, mẹ, ông, bà họ, bắt đầu nhìn tôi bằng nửa con mắt, không thèm để ý. Tôi nghĩ rằng, họ có lẽ thuộc về loại thứ nhất, bởi vì máu chảy trong cơ thể họ là dòng máu thanh niên Cách mạng, mạch đập trong người họ là mạch đập vĩ đại khao khát thực hiện lí tưởng, và thực thi ý tưởng cao đẹp trong Cách mạng.

Sông Mười Ba Dặm chảy từ ngách sâu trong dãy núi Bả Lâu ra, men theo một khu đất bồi nhỏ, từ Tây sang Đông, tổng cộng chây mười ba dặm, cho nên gọi là sông Mười Ba Dặm. Sông Mười Ba Dặm cách Trình Cương ba dặm về phía nam, hình thành nên một bến sông ngắn, chảy về phía sông Y. Bến nước này, chính là bến sông Mười Ba Dặm mà người Trình Cương nói. Hôm đó, không ai biết tôi đã ủ rũ biết bao, nản lòng biết bao trên bến sông này. Tôi một mình đi trên bến sông, ngồi một mình trên bến sông, lúc không nhìn thấy bóng dáng của Hồng Mai, tôi nghĩ đến câu thơ mà các bạn ai cũng thuộc lòng: "Tôi mất Kiêu Dương người mất liễu, dương liễu nhẹ bay chín tầng mây. Xin hỏi Ngô Cương có những gì, Ngô Cương bưng ra rượu quế hoa [17] ."

Sau đó, tôi khóc, lệ như những viên ngọc đập vào trên những hòn đá cuội dưới chân tôi.

Bến sông Mười Ba dặm mênh mông không một bóng người, nước sông róc rách chảy, ánh mặt trời đã sát phía nam, ánh lên những vảy sóng ánh vàng ánh bạc. Có một con đập đá được đắp bằng những hòn đá cuội to như cái bát, như nắm tay, nghiêng ở giữa sông, làm nước sông dâng cao bằng nửa đầu gối, vì thế làm cho dòng sông xanh biếc chảy hướng về phía bắc, men theo con kênh ở sau chùa Trình đi tưới đi tiêu, đi thực hiện sứ mệnh của nó. Nhưng phần lớn nước không dùng hết đó, từ mặt đập đá tràn qua, từ kẽ đá dồn lên, lúc chảy xiết về sông Y để lại những tiếng chảy không ngừng, vừa trắng lại vừa sáng trong cái yên tĩnh của bến sông rộng lớn. Ngược lại, tiếng nước chảy trắng lóa đó lại làm cho sự yên tĩnh của bến sông trở nên mênh mông vô hạn và sâu xa. Trên mặt nước có hai con vịt trời trắng bạc đang bay bay hạ hạ, cánh của chúng từ không trung rơi xuống, xoay thành những vòng lóe trắng, vỗ một cái rồi nhảy xuống mặt nước bơi đi rong chơi. Còn có những con cá diếc nhỏ đã nằm trong miệng của vịt trời, giãy ra trong không trung, rồi như một phiến dao sắc bay vào trong nước, quay vòng mất hút. Không có ai cả, trừ tôi, cả bến sông không một bóng người nào nữa. Cuộc Cách mạng đầu tiên thất bại rồi, lúc này Hồng Mai có thể đến như đã hẹn thì tốt biết bao. Em là người đồng hành Cách mạng và là niềm an ủi duy nhất của tôi, là người ủng hộ và cổ vũ duy nhất cho tôi, là nơi kí thác và nỗi vấn vương mà tôi ngày mơ đêm tưởng, là máu của tôi, thịt của tôi, linh hồn của tôi, tinh túy của tôi.

Tôi đi đi lại lại trên bờ sông, không ngừng ngóng xa về hướng trấn Trình Cương. Khi Cách mạng nhớ vô hạn mà mỏi mắt mong chờ, lúc bi thương chỉ có nước sông cuồn cuộn chảy. Đi mệt rồi, mí mắt căng lên rồi, tôi liền nhặt một viên đá ở chỗ nhô cao của bến sông ngồi xuống.

Tôi không biết tôi đã ngồi ở đó bao lâu.

Tôi ngồi trên hòn đá đó, vô thức làm một việc xỉ nhục danh dự Cách mạng.

Tay tôi dâm đãng quá!

Sau khi tay tôi làm cái việc dâm đãng đó xong, tôi mới từ từ tỉnh lại trong cõi mông lung, cực kì phê phán tự tát cho mình một cái vào mặt, lấy nước sông rửa sạch tay, rửa sạch cái vật đó, ngẩng đầu nhìn mặt trời đã sớm chếch về tây, liền đành trở về trong trấn.

Ngày thứ hai, sau khi bảo một đứa trẻ con đến nhà Hồng Mai đưa cho em một mảnh giấy nhỏ có ghi "đến họp ở địa điểm đã định", tôi lại đến bến sông để chờ em, vẫn không thấy bóng em, tôi liền bất chấp tất cả đến nhà em. Đó là một tứ hợp viên nhỏ đặc thù của nông thôn phương Bắc, trong sân trải đầy những viên gạch cháy xanh đỏ bị lò gạch nung hỏng. Nhưng cột góc và cột chính của bốn mặt ngôi nhà ngói thì đều được xây từ những viên gạch xanh tốt nhất, viền cửa sổ đều dùng gạch khảm dày đặc, còn lại cột góc, tường ngoài cửa sổ tuy là gạch mộc [18] nhưng lại quét thêm vôi trắng sáng loáng lên. Cái sân này tuy rằng không cao to sừng sững như chùa Trình, nhưng trong những năm tháng mà toàn thôn đa số các nhà đều là nhà tranh vách đất, thì quả là đã hiện rõ thân phận và địa vị của nhà trấn trưởng. Đầy sân đều là mùi lưu huỳnh của gạch mới ngói mới. Tôi hận ông cựu trấn trưởng, hận Trình Khánh Đông, và hận cả ngôi nhà đó. Tôi nghĩ tôi cần có ngôi nhà đó, có cái sân đó, có Hạ Hồng Mai. Trình Khánh Đông đang ngâm thuốc Đông y ở dưới cửa sổ của chái nhà ngói phía đông, anh ta cho gói thuốc bắc lớn vào cái nồi đất, thêm nước, dùng tay ấn nhẹ những lá thuốc nổi lên trên mặt nước. Bên bệ cửa sổ đặt một cái sọt trúc, nửa sọt chất những bã thuốc bắc đã biến thành màu đen. Tôi bước đến cái sân mà tôi vô cùng mong muốn đó, trước tiên làm cho mùi lưu huỳnh vàng oạch của gạch tan đi dưới mũi tôi, bắt lấy mùi thuốc bắc màu xám nhạt kẹp giữa đám lưu huỳnh đó, đứng ở giữa sân thèm thuồng hít sâu vào mũi.

"Trình Khánh Đông, Hồng Mai đâu?"

Anh ta quay người lạnh lùng nhìn tôi:

"Về nhà mẹ đẻ rồi."

Tôi ngớ ra một lúc

"Lúc nào đi vậy?"

Anh ta lại quay đầu lại đặt nồi thuốc lên bệ cửa sổ.

"Hôm qua, sau khi ăn cơm trưa xong."

Nỗi lo lắng làm tim tôi trầm lắng xuống.

"Khi nào thì về?"

Anh ta đặt giấy gói thuốc lên nồi đất,

"Không biết"

Tôi bỗng nhiên muốn vào trong nhà trấn trưởng cũ ngồi một chút, muốn ngồi một chút trên giường trong ngôi nhà mà Hồng Mai và Trình Khánh Đông ở, muốn nhìn hết từng cái bàn cái ghế trong nhà trấn trưởng, muốn đem tất cả chăn đệm, chân giường, hình dáng, hoa văn, màu sắc của khăn trải giường, gối to hay nhỏ, chất liệu của áo gối, và còn tóc em, mùi vị em có thể còn rơi lại trên chiếc gối ấy thu hết vào trong mắt mình, trong tim mình. Nhưng tôi đứng trong sân mà Trình Khánh Đông không hề mời tôi vào nhà. Anh ta ngâm thuốc bắc xong, lại dùng chân dẫm bã thuốc trong sọt, dẫm nửa cái sọt đến thành chỉ còn một chút trong sọt. Dẫm xong rồi lại nhặt từng miếng từng miếng bã thuốc cho vào trong sọt. Tôi biết anh ta đang lạnh nhạt với tôi. Tôi biết anh ta sợ hãi người Cách mạng. Người không Cách mạng luôn luôn sợ người Cách mạng, phản đối người Cách mạng. Tôi nhìn thấy có một chiếc xẻng đầu tròn dựa vào trên tường bên cửa sổ. Nhà trấn trưởng không có người lao động, trấn trưởng và con trai của ông ta đều không phải người lao động, ở Trình Cương bọn họ đều không thuộc về tầng lớp người lao động vô sản, nhưng chiếc xẻng dựa ở đó lại đầu nhọn mặt lõm, sáng như một vũ khí sắc bén. Tôi nghĩ dùng cái xẻng đó mà chặt đầu của Trình Khánh Đông thì tốt biết bao, giống như cắt dưa hấu roạt cái là xong. Tôi thật sự đã nghĩ đến cầm lấy chiếc xẻng đó chặt đầu của Trình Khánh Đông, nhưng tôi lại vẫn đứng đó nói:

"Khánh Đông, chúng ta mấy năm không gặp rồi?"

Cái tay đang nhặt bã thuốc của anh ta dừng lại trong không trung.

"Ái Quân, anh nên ở lại bộ đội, về làm gì?"

Tôi nói: "Cách mạng mà, trở về cũng vì Cách mạng thôi."

Anh ta nói: "Trấn Trình Cương chỗ nào có thể chứa người Cách mạng anh đây?"

Tôi cười: "Có thể chứa được Hạ Hồng Mai thì có thể chứa được tôi."

Anh ta không hiểu câu nói đó rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhìn tôi một cái, lại cúi đầu nhặt bã thuốc.

Tôi nói: "Ai ốm đấy?"

Anh ta nói: "Chả ai ốm cả."

Tôi nói: "Vậy anh ngâm thuốc cho ai đấy?"

Anh ta nói: "Cho tôi."

Tôi nói: "Anh làm sao?"

Anh ta nói: "Không sao cả, vẫn tốt này."

Tôi nói: "Tốt vậy thì sao lại phải uống thuốc bắc?"

Anh ta nói: "Tẩm bổ mà."

Tôi không hỏi thêm gì nữa, rất muốn ngồi xuống, rất muốn đến một căn phòng nào đó ngồi một chút, liền nhìn xuống bốn phía, để ánh mắt rơi trên chiếc ghế tựa sơn màu đỏ ở cửa phòng chính.

Tôi nói: "Khánh Đông, chúng ta là bạn học, mấy năm rồi không gặp anh không mời tôi vào nhà ngồi một chút sao."

Anh ta nói: "Anh đi đi, Cao Ái Quân, nhà tôi không chứa được phần tử Cách mạng như anh."

Mặt tôi có chút nóng lên:

"Anh thật sự muốn đuổi tôi đi?"

Mặt anh ta cứng xanh lại nói: "Không phải đuổi, mà là mời anh đi."

Tôi lại nhìn chằm chằm một hồi vào cái xẻng đang sáng bóng lên, kiên quyết đi ra khỏi cái sân đầy mùi lưu huỳnh và thuốc bắc.

Tôi trầm mặc và tuyệt vọng đi khỏi nhà Hồng Mai, sao anh ta lại không thể mời tôi vào nhà ngồi một chút. Sao em lại có thể không từ mà biệt như vậy? Sao có thể vì Cách mạng vừa thất bại đã trở về cảng tránh gió nhà mẹ đẻ đây? Sao lại có thể bỏ quên cuộc hẹn tình yêu của chúng tôi đây?

Tôi nằm trọn ba ngày trên giường trong nhà mình không động đậy.

Cuộc Cách mạng đầu tiên thất bại, đã để lại cho tôi cú sốc không thể đo đếm được. Nó làm cho ý chí của tôi tan tác đến mức biến đâu hết cả rồi. Hứng thú của tôi biến mất, chán nản vô cùng, cảm thấy tiền cảnh Cách mạng u ám, tiền đồ nhân sinh mù mịt, giống như một chiếc thuyền bị người ta vứt bỏ ở giữa biển cả mênh mông. Mà biển cả thì sóng to gió lớn, không đảo không bờ. Nhưng trong lúc tôi buôn khổ nhất, một hôm, vào lúc sắp sửa bữa trưa, con trai Hồng Sinh của tôi đột nhiên gọi từ ngoài cửa chạy vào trước giường tôi:

"Thầy! Thầy! Thư, thư! Thư của thầy!"

Đó là một phong thư bìa da bò, mặt sau của thư in chữ đời Tống màu Hồng "Đại Cách mạng văn hóa giai cấp vô sản vạn tuế!", chính diện viết địa chỉ của tôi, tên của tôi, dưới góc phải viết hai chữ "nội tường" [19] .Các bạn biết không? Đó là một bức thiên thư, từ trời xa gửi đến. Là thiên sứ đã chiếu xuống linh hồn u ám của tôi một chùm ánh sáng.

Ái Quân:

Đầu tiên gửi lời kính lễ đến anh và Cách mạng. Tha lỗi cho em đã không từ mà biệt, nguyên nhân sau khi trở vê sẽ nói sau. Em ngày 26 trở về trấn Trình Cương. Bình minh đang ở phía trước, Cách mạng nhất định sẽ từ bóng tối đi ra ánh sáng. Chúc tình Cách mạng của chúng ta xanh mãi vạn đời!

Hồng Mai

Ngày 22 tháng này.

Đó thật sự là chùm ánh sáng của thiên sứ chiếu rọi xuống căn phòng tim tôi đang u ám, em không chỉ đúng là ngày 26 sẽ trở về trấn Trình Cương, trở về bên tôi. Quan trọng hơn, em viết trong thư rằng "chúc cho tình Cách mạng của chúng ta xanh mãi vạn đời!" Tình Cách mạng là gì? Tình Cách mạng chính là ân và ái giữa tôi và em, giống như tình vợ chồng có thể trong lúc không có người được vuốt ve nhau, nhìn ngắm nhau, có thể làm cho tôi cởi cúc áo của em ra như đi tản bộ trong công viên thành phố, làm cho ánh mắt tôi có thể nhìn ngắm tường tận rõ nét bất cứ nơi nào trên thân thể hoàn toàn trần truồng của em, tóc em, trán em, sống mũi em, khóe miệng em, cổ em, gáy em, cho đến vú em, bụng em, hai đùi em và chỗ thầm kín nhất rồi vuốt ve chầm chậm khoan thai. Em nhận lấy ánh mắt và đôi tay tôi, đương nhiên tôi cũng nhận tất cả những ngắm nhìn, ve vuốt và đòi hỏi của em. Chúng tôi từ trong tình cảm này hấp thụ sức mạnh chiến đấu, bàn bạc đối sách Cách mạng, hoạch định hành động Cách mạng.

Tôi đọc đến ba lần thư của em.

Tôi nhìn con trai Hồng Sinh đang nhìn tôi đọc thư hào phóng móc ra một xu cho nó đi đến cửa hàng bách hóa mua kẹo ăn.

Buổi trưa tôi bảo Quế Chi nấu cho tôi một bát mì, đến đêm nướng cho tôi một cái bánh hành.

Mặt trời từ phương Đông chiếu soi bốn biển, tâm tư khoan khoái, lấy lại tinh thần, nhìn mây ngũ sắc chiếu tám phương, nhìn sông núi đầy ắp tình yêu, xã hội chủ nghĩa tiền đồ xán lạn, bạn và tôi nắm tay bước về phía trước. Bước về phía trước đi hãy bước về phía trước, bước về phía trước đi tiến lên đi…

2. Đại bùng nổ

Sáng sớm hôm đó, tôi đã dậy sớm để đi đón Hồng Mai.

Ý chí của tôi sục sôi, tình cảm mãnh liệt dâng trào, gấp gáp đi trên con đường hướng về Nam, cây cỏ, núi đồi như đổ rạp dưới chân tôi.

Huyện thành cách Trình Cương bảy mươi chín dặm thì trong đó có sáu mươi dặm là đường núi ngoằn ngoèo, xe khách đường dài thường phải chạy mất một tiếng rưỡi, muộn hơn một chút phải chạy mất hai tiếng. Bình thường tính ra, Hồng Mai ăn sáng xong đáp xe, dù là chuyến xe đầu tiên đến trấn, thì cũng phải sau khi mặt trời lên mấy con sào. Tôi đi đến đỉnh núi ở ngoài mười tám dặm thì không đi nữa, ở đó cao rộng xa xôi, từ trên đỉnh núi đó có thể nhìn hơn mười dặm trong tầm mắt. Cây hòe bên đường lá xanh rậm rạp, những chiếc lá khô rụng sớm rải thành một lớp mỏng trên nền đất. Lác đác có bông hoa chưa rụng, khẽ đu đu đưa đưa trên ngọn cây giống như vài đốm tuyết còn vương lại. Những con dốc ở hai bên đường, từng dải từng dải nhấp nhô bông bềnh, những cây mạch thân đã cứng cáp, có cây màu xanh biếc, tỏa ra mùi vị ẩm ướt nồng đượm, có cây vàng vọt yếu ớt, từ giữa lá mạch, cây mạch lộ ra màu đất vàng đỏ, làm cho vị đất nâu đỏ nồng đặc tản ra khắp nơi. Tóm lại, ở nơi trời cao mây nhạt đó, phong cảnh vô tận, hình thế cực tốt. Con đường cái mềm mại duỗi tới từ sau người tôi rồi lại mềm mại duỗi đi trước mặt tôi, giống như một dải lụa phát sáng bay qua dãy núi Bả Lâu, biến mất trong dãy núi Phục Ngưu. Không khí như được rửa sạch, cây cối xanh biếc xanh, đường chân trời hiện lên đen thầm, hoa màu xanh đậm; đỉnh núi nhấp nhô giống như lưng lạc dà, từng ngọn từng đỉnh giống như bi đất; chỉ cần có tình Cách mạng, vạn núi ngàn sông cũng chẳng hề chi.

Tôi đứng trên đỉnh núi đó đợi Hạ Hồng Mai rất lâu rất lâu. Ở đó có cái máng treo thoát nước, để lên cao nhìn xa, tôi trèo lên máng treo đó, ngồi trên đầu máng, giống như là ngồi trong mây giữa không trung, như là duỗi tay ra là có thể ngắt được một đám mây trắng trên đỉnh đầu. Lúc đó, tôi đột nhiên nghĩ đến phút giây Mao Chủ tịch đứng trên thành lầu Thiên An Môn, hướng về phía hàng triệu quần chúng bình thản vẫy tay, rồi bất giác từ đầu máng đứng dậy, đối diện với các quần chúng đỉnh núi, tôi vẫy vẫy tay phải của mình trong không trung. Vầy vẫy rồi lại vẫy vẫy Sông lớn chảy về đông, sóng bạc đầu; Thành dĩ vãng cả rồi, tìm phong lưu phải nhìn đến hôm nay.

Sau khi vẫy tay tôi cảm thấy lòng mình chưa bao giờ mênh mông đến thế, từ trước đến giờ chưa bao giờ mãn nguyện đến thế. Giống như cồn cát khô cạn đã lâu chợt có mưa xuân rơi xuống, nước suối chảy róc rách, cây mọc mầm, cỏ ra hoa, chim líu lo, bướm bay lượn. Đây không phải là sức mạnh của tình yêu thì là gì vậy? Đây không phải là tình yêu vĩ đại thì là gì? Chỉ có ái tình Cách mạng mới có thể đem đến sức mạnh Cách mạng; chỉ có tình yêu của giai cấp vô sản, mới có thể làm cho người Cách mạng bay lượn giữa trời xanh. Tôi vẫy mỏi tay trái của mình trong không trung rồi, lại giơ hai cánh tay ở trên đầu máng nước làm động tác như đang bay, sau đó, xé rách cổ họng của mình, đối diện với trời cao và đất rộng, hát vang bài Công xã nhân dân tốt , Bài ca tập bắn , Chúng ta đều hướng vê hoa mặt trời và còn Đoàn kết chính là sức mạnh , Đao lớn chém đầu bọn quỷ . Tôi nhìn thấy tiếng hát thư thái của mình đang vờn bay cùng gió trong ánh mặt trời, đầy trời rực rỡ; mà những câu hát vang vang giống như những chiếc roi da quất vun vút trong không trung, phần phật như cờ bay lại có những ca từ ngắn gầm lên thì giống như lựu đạn dao găm lao vút lên, nổ ầm ầm. Tôi nhìn thấy một người nông dân trung niên đang đuổi bò gánh lê đến dưới máng treo, lấy tay che trán, nhìn tôi tỉ mỉ một hồi, cho rằng tôi không phải là người sắp nhảy từ trên máng treo xuống tự sát, mới lại tiếp tục đuổi con bò vàng của ông ta đi, đi về phía nơi tôi vừa đến. Tôi cảm tạ người nông dân trung niên đó đã không nhìn tôi như kẻ mắc chứng điên, tôi nghĩ sau khi Cách mạng thành công, làm trấn trưởng, huyện trưởng, tỉnh trưởng rồi, tôi nhất định sẽ giống như hoàng đế tìm người năm đó cho ngài một chỗ ẩn náu để tìm ông ta, xây cho ông ta một ngôi nhà ngói ba gian, hoặc là sắp xếp cho con trai, con gái ông ta một công việc tốt. Tôi cứ nhìn theo người nông dân chăn bò đi từ đường cái rẽ vào thung lũng. Tôi nhớ rõ trên đâu ông ta toàn là tóc đen, nhưng ở đỉnh đầu lại có một nhúm tóc trắng. Đó chính là bằng chứng duy nhất để tìm kiếm sau khi Cách mạng thành công. Tôi đối diện với thung lũng có người đàn ông nông dân có túm tóc bạc trên đầu đi vào, giơ nắm tay phải đang nắm chặt lên không trung vung tay hô lớn:

"Cách mạng nhất định sẽ thành công - nói thành công nó chắc chắn sẽ thành công."

Tôi hô: "Hạ quyết tâm, không sợ hi sinh, gạt bỏ gian khó, giành lấy thắng lợi."

Tôi gọi: "Chặt đầu không quan trọng, chỉ cần chủ nghĩa thật. Giết Cao Ái Quân rồi, vẫn còn những người kế bước."

Lúc mà tôi vẫn còn muốn vung tay hô lớn, thì có một chiếc xe khách đường dài xuất hiện, nó chạy sất sau chiếc xe tải chở than, từ dưới dốc chậm chạp bò lên, tôi vội vàng nhảy từ trên máng nước xuống, sau khi để cho chiếc xe tải đi qua, tôi liền đứng ra giữa đường bắt xe.

Chiếc xe khách đường dài phanh gấp trước mặt tôi, người lái xe thò đầu ra:

"Đi không?"

Tôi bíu vào cửa xe thò đầu vào cửa sổ xe:

"Hạ Hồng Mai không ngồi trong xe này sao?"

Người lái xe thả phanh cho xe chạy:

"Thần kinh à!"

Tôi chạy theo chiếc xe đó gọi:

"Hạ Hồng Mai- Hạ Hồng Mai!"

Sau một hồi trấn tĩnh, chiếc xe thứ hai lại đến;

Tôi vẫn chạy ra chắn giữa đường.

Tay lái xe dừng xe lại:

"Me kiếp, không muốn sống nữa hả?"

Tôi nhào về phía cửa sổ xe:

"Hạ Hồng Mai có ngồi trên xe này không?"

Lái xe lại nổ máy:

"Hạ Hồng Mai cái mẹ gì!"

Tôi đuổi theo chiếc xe gọi:

"Anh mới mẹ kiếp, Hạ Hồng Mai chính là Hạ Hồng Mai!"

Chiếc xe khách đường dài thứ ba lại phanh gấp trước mặt tôi:

"Đây không phải là bến xe có biết không?"

Tôi trèo vào cửa xe có buồng lái:

"Anh lái, Hạ Hồng Mai có ở trên xe của anh không?"

"Hạ Hồng Mai là ai?"

"Cô ấy la em gái tôi."

"Tìm em gái thì về nhà mà tìm."

"Cô ấy hôm nay từ trên huyện trở về, tôi có việc gấp muốn nói với cô ấy."

Người lái xe quay đầu lại phía sau xe:

"Có ai là Hạ Hồng Mai không? Anh cô đang tìm cô này."

Một đám đầu người trên xe, chẳng có một tiếng nào đáp lại, người lái xe nhìn tôi xua xua tay lái xe chạy mất, để lại một luồng khói nồng nặc rồi biến mất rất nhanh trên đường núi.

Tôi đã ở trên đường núi ngăn lại tám chiếc xe khách đường dài từ huyện thành chạy vào thành phố Cửu Đô, cho đến khi ở trên dãy núi có rất nhiều nông dân đi làm, cho đến khi mặt trời đứng bóng những người nông dân này xong việc trở về nhà cũng không thấy bóng dáng Hạ Hồng Mai. Tôi lại đọc bức thư của em một lần nữa, xác nhận đúng là ngày hai mươi sáu này thì nhìn thấy chiếc xe khách đường dài thứ chín còn mới tinh đạp gió rẽ sóng chạy tới. Tôi lại ngăn xe lại, nói rất nhiều với người lái xe, người lái xe mắng tôi mấy tiếng liên tiếp "Thần kinh", hỏi tôi có phải mắc bệnh điên không. Tôi nói anh công kích và chửi rủa tôi ghê gớm thế này, sớm muộn sẽ có ngày anh gieo gió gặt bão, nhấc hòn đá đập vào chính chân mình. Anh ta nói tôi nói gì đấy? Tôi nói anh công kích chửi rủa tôi chính là công kích chửi rủa một người Cách mạng, chửi rủa người Cách mạng chính là chửi rủa giai cấp vô sản Đại Cách mạng Văn hóa mà Mao Chủ tịch đích thân phát động. Anh ta nói, tôi bảo anh mắc bệnh nghĩa là anh mắc bệnh. Anh còn tưởng mình là người bình thường sao? Sau đó anh ta lại lái chiếc xe khách còn mới tinh của mình đạp gió rẽ sóng đi.

Nhưng mà, sau khi chiếc xe sắp chạy đi, trong đám khói bụi phía sau xe, Hồng Mai đột nhiên xuất hiện. Em ngồi trên chiếc xe chở than quay lại, lúc nhìn thấy tôi và lái xe cãi nhau ở trên đường, em bảo xe chở than dừng lại, khoác chiếc túi quân dụng đã bạc màu chạy về phía tôi.

"Ái Quân, sao anh lại ở đây?"

Tôi ngây dại nhìn em:

"Đến đón em, từ chuyến xe đầu tiên buổi sớm chờ cho đến bây giờ."

Em đứng yên lặng trước mặt tôi, vẻ cảm động trên khuôn mặt như làn sương dày đặc, ánh mắt sáng rực như thiêu đốt lòng người, sau khi chờ ánh sáng đó thiêu đốt mặt tôi một hồi rồi, em đột nhiên bổ nhào đến, hai tay ôm chặt lấy cổ tôi, mặt cách mặt tôi chỉ xa nửa tấc. Em đang chờ được tình yêu tập kích và cuồng bạo. Hơi thở ấm nồng như sữa của em phả lên mặt tôi. Khóe miệng em mỗi lúc thế này thường khẽ vểnh lên một chút, run rẩy mấp máy kêu. Tôi nhìn rõ từng ánh hào quang cháy rực trong mắt em, sáng lên xán lạn, giống như lửa thiêu đốt làm mềm thịt xương người, làm người ta cảm thấy không bổ nhào vào lòng đối phương thì sẽ bổ nhào xuống đất. Tôi muốn ôm lấy em. Tôi vô xỉ, phạm thượng, vui sướng muốn cởi hết quần áo trên người em ra, tôi muốn lập tức ập vào thân thể em. Nhưng có một chiếc xe hơi chạy đến, người lái xe chầm chậm lái qua chỗ chúng tôi, thò đầu ra ngoài nói to:

"Giữa thanh thiên bạch nhật thế này; hai người đều là phần tử hủ hóa à?"

Tôi giống như bị đập một nhát gậy lên đầu, toàn thân lạnh toát, sự cương cứng trào dâng lập tức sụp đổ.

Hồng Mai vẫn ôm chặt lấy cổ tôi, nói với người lái xe:

"Chúng tôi là vợ chồng, mới kết hôn thì tôi phải đi bộ huấn luyện dã ngoại đến Bắc Kinh Thiên An Môn, thủ trưởng trung ương còn tiếp tôi, hôm nay trở về anh ấy đón tôi."

Người lái xe nghe câu nói của Hồng Mai xong "ồ" lên một cái rồi rồ ga đi mất.

Xe đi rồi, Hồng Mai lập tức buông tay ra, trên chóp mũi của em rịn ra một tầng mồ hôi dày đặc. Chúng tôi biết chúng tôi có chút sơ ý quên hết tất cả, quên mất tình thế Cách mạng của thời Cách mạng. Lại có hai người nông dân xong việc từ nơi xa men theo đường cái đi đến. Chúng tôi không nói gì cả, lập tức rời nhau, đi về chính hướng bắc, tôi đi trước, em đi sau, cách nhau vài bước chân, giống như là không hề quen biết. Trong những ngày tháng sau này, chúng tôi nhớ lại bộ dạng giả vờ không quen biết ấy, thực chất để che mắt che miệng thế gian. Nhưng mà lúc đó, thời tiết ấm áp buổi sớm đã trở thành nóng bức lúc sắp trưa, bóng của những cây hòe đang rải một lớp râm mát trên đường, chúng tôi vội vàng lặng lẽ đi vào bóng mát, bị cơn khát cháy họng thiêu đốt. Bên đường, đôi khi có người nhìn chúng tôi nghi hoặc, cho đến khi đi qua rất xa rồi, mới quay đầu lại nhìn chúng tôi. Đồng thời, còn không ngừng có xe hơi chạy qua người chúng tôi. Chúng tôi vội vàng lặng lẽ đi một đoạn, phát hiện ra ở lưng dốc bên đường có một đám mận gai, trong đám cây mận gai có một con đường nhỏ. Không chút do dự, không chút suy nghĩ, tôi rẽ vào con đường nhỏ đó, em cũng đi vào theo tôi.

Con đường nhỏ xoa dịu sự căng thẳng và bất an như trước cơn bão sắp đến của chúng tôi. Con đường nhỏ làm chúng tôi có thể thở phào một tiếng.

Tôi nói: "Em sao lại về nhà mẹ đẻ mà không nói nửa lời?"

Em nói: "Hôm đó bọn họ túm em từ cổng đá vứt về nhà, bố của Quế Chi liền cho người đi tìm bác sĩ đông y châm kim cho em. Em từ nhà vệ sinh trèo tường trốn đến bến xe."

Tôi nói: "Mẹ kiếp, xem ra thì không làm Cách mạng thì sẽ không có ngày anh và em ở bên nhau."

Em nói: "Trong huyện đã long trời lở đất rồi."

Tôi nói: "Nhìn tổng quan lịch sử, mỗi cuộc Cách mạng đều là bị những người đương quyền bức bách."

Em nói: "Trong huyện đã trói bí thư huyện ủy đi giễu phố rồi?

Tôi nói: "Trần Sinh, Ngô Quảng Lí Tự Thành, Cách mạng Tân Hợi, khởi nghĩa Thiều Sơn…"

Em nói: "Bí thư huyện ủy mới hiện giờ chỉ mới có hai mươi tám tuổi rưỡi."

Tôi dừng bước chân lại:

"Em nói gì?"

Em bước đến trước mặt tôi:

"Bí thư huyện ủy hiện nay mới chỉ có hai mươi tám tuổi rưỡi."

Tôi trầm mặc một hồi:

"Người già đâu rồi?"

Em nói: "Là bọn phản Cách mạng, quần chúng nhân dân cho họ đi giễu phố hết rồi. Em vì nhìn thấy ngọn lửa Cách mạng của người ta bốc ngút trời, mới viết thư cho anh hôm nay về đây."

Tôi kéo chặt tay em, giống như là đã mất đi một thứ gì phải lập tức chộp lại. Tay của em không phải là loại ngày ngày làm ruộng, đóng chai kết sẹo, đờ cứng chai sần. Em cũng nấu cơm, em cũng hái rau, em cũng giặt quần áo, nhưng tay em lại mềm mại vô cùng, nhẵn trơn bóng loáng, mỗi một ngón tay đều có cảm giác lụa là. Em không biết rằng điều em vừa nói đã mang đến cho tôi một chấn động lớn thế nào, giống như một thùng nước lạnh dội xuống đầu tôi, tôi đã tròn hai mươi tư tuổi rồi, nhưng em nói bí thư huyện ủy mới hai mươi tám tuổi. Trong lòng tôi đột nhiên dấy lên một mặc cảm tự ti, lại dấy lên một cảm giác cấp bách, nóng lòng lập tức quay về ăn sống Trình Thiên Thanh, sau đó sẽ đập vỡ hết tất cả những pha lê thủy tinh trên bàn làm việc của bí thư Đảng ủy trấn, chôn sống cái tay bí thư kiêm trấn trưởng. Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng. Thung lũng phía đông có người dắt hai con cừu đến sông uống nước, tôi không thể không buông tay em ra đi về phía tây của con đường nhỏ.

Đó là một thung lũng dài và hẹp, tiểu mạch trong thung lũng mọc lên hừng hực, trên đầu ruộng có thể tưới nước, không ngừng có những người nông dân tưới mạch nhìn chúng tôi. Sau lưng là đường cái, bên trái là vách núi cao và dốc, nương rẫy bên phải tuy rằng không có hoa màu, heo hút hoang vu, cỏ dại cao bằng nửa thân người, nhưng mặt dốc đó lại đối diện với chỗ ngoặt của đường cái. Phàm là xe chạy qua, người đi qua đường cái đó, chỉ cần đến chỗ ngoặt quay đầu lại là có thể nhìn thấy ngay nương rẫy đó. Chúng tôi đột nhiên cảm thấy xung quanh nương rẫy rộng lớn đó đều có người, đều có người theo dõi tôi và Hạ Hồng Mai. Chúng tôi không biết trốn đi đâu. Chúng tôi đã đi một vòng lớn trên mặt ruộng, đi xuống thung lũng rồi lại từ thung lũng đi lên, trên ống quần dính đầy cỏ và gai. Chúng tôi không nói chúng tôi đi đâu làm gì, nhưng chúng tôi đều biết đến chỗ mà chúng tôi cần tìm để làm gì. Mồ hôi ướt đẫm cổ áo tôi, chiếc áo Hồng của em cũng bị mồ hôi ướt đầm dán vào thân thể, làm cho đôi vú cao vút của em lại càng cao vút lên. Bởi vì mồ hôi, khuôn mặt em vừa đỏ vừa diễm lệ, có hơi nóng nhẹ nhàng tỏa ra, làm cho cả thân thể em tỏa ra một mùi hương da thịt con gái làm người khác choáng váng tản bay khắp ruộng nương. Chúng tôi không nói gì, hiểu ngầm như con đường và đôi dép dưới chân chúng tôi. Chúng tôi đã đi một buổi trưa trên con dốc đó, em không nói những câu giống như "thôi nhé", tôi lại càng không nói những câu như thế. Tôi đi sớm đợi em cũng vì muốn tìm cho tôi và em một chỗ vắng vẻ và yên tĩnh. Trong thiên đường mặt đất vắng lặng và yên tĩnh đó, chúng tôi phải thiêu đốt, chúng tôi phải bùng cháy, chúng tôi phải Cách mạng, chúng tôi phải phá vỡ đi xiềng xích, lập nên một tình yêu mới.

Sau khi chúng tôi từ nương rẫy đó đi về phía nam một đoạn, dừng lại trước một đám cỏ hoang cao bằng đầu gối. Đó là một miếng dốc thoai thoải, trên dốc đắp một đám đất, cỏ trên đám đất đắp lên đó vừa tốt vừa xanh, giống như là chuyên để cho cỏ hoang mọc mới đắp lên đống đất như vậy, Ở dưới dốc phía sau đống đất hoang mọc cỏ dại đó, thình lình hiện ra một cái nhà hầm. Cái nhà hầm đó thu hút ánh mắt của chúng tôi.

Chúng tôi đi đến miệng của nhà hầm đó.

Từ miệng hầm có làn gió mát thổi về phía chúng tôi.

Đó là một hang mộ cũ, hài cốt đã được chuyển mộ đi rồi, còn để lại hang mộ trống nấp dưới sườn núi. Em và tôi đều hiểu rõ, ở vùng núi Dự Tây đó, người chết rồi, phàm là vì vai vế nhỏ, người không thể nhập vào mộ tổ; hoặc người chết đột ngột ở bên ngoài, hoặc là người già chết trước một người, người còn lại thân thể không tốt, nghĩ mình không sống được bao lâu nữa, nhà lại nghèo, muốn tang sự của hai người gộp vào làm một, đều mượn tạm vách núi đào một cái mộ, đắp tạm mả nổi vài năm, rồi lại bốc hài cốt an táng một cách chính quy ngay ngắn trong phần mộ tổ tiên.

Tôi và em thoạt nhìn đã nhận ra đó chính là một cái miệng huyệt cũ, nhưng chúng tôi đứng im trước huyệt mộ đó không động đậy

Tôi nói: "Khắp nơi đều là người. Những người này đều từ đầu mà chui ra vậy?"

Em bất lực nhìn bốn phía, rồi lại ngẩng đầu nhìn trời, trên mặt có sắc trắng nhợt nhạt.

Tôi nói: "Khi trở về thị trấn, trước mặt mọi người, ngay đến đưa mắt cho nhau thôi anh và em cũng không dám nữa."

Em nói: "Dường như có tiếng bước chân đâu đó."

Tôi nói: "Ở đây là an toàn nhất, không có ai đến cả."

Em nói: "Ái Quân, chúng ta có phải là điên rồi không?^

Tôi nói: "Hồng Mai, chúng ta là tình bạn Cách mạng tình yêu Cách mạng, chúng ta không hề điên."

Sau đó, tôi kéo tay em thật nhanh, đi về phía bên huyệt mộ. Quả nhiên bên đường phía chúng tôi đi đến truyền lại tiếng bước chân, từ xa đến gần, vang lên trên đỉnh đầu chúng tôi. Chúng tôi liền ngồi xuống ở miệng mộ. Tôi kéo em vào lòng, hai tay bấm lấy hai tay em, chờ tiếng bước chân kia dần dần đi xa rồi, mới quay mặt em lại, hôn như điên lên mặt em mấy hồi.

Tôi nói: "Em sợ không?

Em nói: "Sợ gì?"

Tôi nhìn ngôi huyệt mộ cũ đó.

Em nói, "Không sợ, sự gì chứ? Nó có thể ăn thịt chúng ta sao? Nhưng em sợ có người từ đây đi đến, bị bắt được thì chúng ta thôi rồi, vĩnh viễn đừng nghĩ đến đi đầu trong Cách mạng Trình Cương."

Tôi nói: "Ở đâu có thể an toàn hơn ở đây?"

Để em ngồi lên trên đất, đầu tiên tôi đi vào trong hang mộ đó xem một lúc. Hang mộ đó rộng năm thước, sâu bảy thước, trọn vẹn chiều cao của một người, giống như một gian phòng nhỏ. Mặt đất ẩm ướt trải ra một màu đỏ sậm, có hai thanh gỗ vuông làm khung quan tài và mười mấy viên gạch xanh đều còn vứt lại trên mặt đất. Trên chỗ thông gió của tường mộ gần miệng hang, trên tường, góc tường đều kết đầy mạng nhện. Có nhện bò trên những cái mạng đó. Chỗ sâu của hang mộ có một tầng rêu xanh nhạt. Khỏi phải nói, hang mộ đó từ sau khi khiêng hài cốt và quan tài đi, không hề có một người nào bước vào nữa. Lúc đó tôi đã nghĩ, ngôi mộ này mà ở gần trấn Trình Cương thì thật tốt, nếu mà như vậy thì vĩnh viễn có thể là nơi hò hẹn của tôi và Hồng Mai.

Tiếc là nó cách Trình Cương đến mười tám dặm núi đồi.

Tiếc là tôi và Hồng Mai đều ở trấn Trình Cương, nếu như được một lần thật sự làm việc đó một cách sung sướng thỏa thuê thì còn khó hơn lên trời.

Tôi đá cành cây đầu gạch trong mộ sang một bên, đi ra nhổ cỏ hoang ở miệng huyệt thành một bó lớn, bó vào rải trên nền đất mộ, lúc ra nhổ tiếp cỏ, Hồng Mai đã ở đó nhổ được một đống rồi. Tôi nói: "Đủ rồi, đủ rồi đó." Em nói: "Rải dày một chút." Chúng tôi đã rải một lớp cỏ rất dày trên nền mộ, ở chỗ đầu lớn đặt quan tài trong mộ, còn xếp một đống cỏ đuôi chó để làm gối. Sau đó, chúng tôi nên cởi quần áo ra rồi, nên làm cái việc mà ngày đêm chúng tôi nôn nóng được làm, nhưng không biết vì sao chúng tôi đều không động. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau trên cỏ, cùng ngồi bình tĩnh nhìn nhau, cơn khát cháy cổ toàn thân vừa nãy đã không còn nữa, tâm hồn lúc này chợt trở lại bình thường.

Em hỏi: "Anh không thích em sao?"

Tôi nói: "Thích."

Em nói: "Sao anh lại không động vậy?"

Tôi kéo lấy tay em, cảm thấy ngón tay em lạnh, giống như những sợi băng dưới mái hiên nhà trong mùa đông.

Tôi nói: "Tay em thật mát."

Em nhìn tôi cười khổ sở một lát.

Tôi nói: "Em sợ sao? Em đúng là sợ thật rồi."

Em nói: "Ái Quân, anh nói chúng ta liệu có thể làm Cách mạng thành công ở Trình Cương không? Không thành công thì làm thế nào? Nếu vậy thì anh và em đã ôm một hoài bão không thành."

Tôi nói: "Hồng Mai, em yên tâm, không sợ không thành công, chỉ sợ sờn lòng, chỉ cần bền chí, có công mài sắt có ngày nên kim."

Em tin tưởng nhìn tôi gật đầu.

"Anh cởi cúc áo em ra đi."

Tôi liền bắt đầu cởi cúc áo em. Em giống như một bé gái mấy tuổi đang chờ người lớn cởi quần áo cho mình để đi ngủ, bảo tôi cởi hết cúc áo của em ra. Cởi hết quần áo của em rồi, em vẫn ngồi trong ánh sáng ở cửa huyệt, dùng áo che giữa hai đùi em, nhìn tôi tự cởi cúc áo cho mình, tự cởi quần áo cho mình. Động tác của tôi không nhanh không chậm, không vội không vàng, vừa cởi áo lót, vừa nhìn em hoàn toàn khỏa thân. Trong huyệt mộ có một luồng khí lạnh ẩm ướt, làm cho trên mặt em có một tầng xanh mỏng, trên tấm thân trắng như tuyết nổi một lớp da gà. Tôi biết em hơi lạnh, có lẽ là lạnh từ trong tim, đến khóe miệng em cũng lạnh ngắt như màu hạt đậu xanh. Nhưng chính lúc đó ánh mặt trời lúc sắp trưa liền chiếu vào trong miệng huyệt. Vuông vắn ngay ngắn như chiếc khăn trải trên người em. Tôi đi đến cởi áo sơ mi của mình rải trên phiến ánh sáng đó, tôi nói: "Hồng Mai, em ngồi đây."

Em nói: "Ái Quân, anh ôm em một chút thì tốt, em chóng mặt vô cùng."

Tôi liền vội vàng ôm lấy em, đặt em giống như đặt một đứa trẻ vào phiến ánh sáng đó, sau đó, tôi liền chỉ mặc một cái quần lót vội vàng ngồi đối diện với em, đặt hai đùi trơn nhẵn lạnh bóng của em lên đùi tôi. Chúng tôi ngồi đối diện với nhau như thế, ánh mặt trời từ trên vai em chảy xuống, quét từ trên đầu vú em rơi xuống trên đùi tôi. Tôi cảm thất vệt ánh sáng rớt xuống đó, vừa ấm vừa nhột giống như là sợi bông chà sát lên thân thể tôi. Trong mộ yên tĩnh vô cùng, âm thanh của không khí từ cửa mộ truyền vào giống như lá cây của mùa thu bay trong không trung, lúc xuyên qua ánh mặt trời, lại giống như tiếng nhảy nhót của những hạt nước đang bay hơi trong chiếc nồi đang đun nóng. Tóc em dài hơn rất nhiều so với trước, cơ hồ như đã chạm đến đôi vai tròn của em. Có một sợi tóc rụng, một đầu đặt trên vai, một đầu đáp xuống trên vú em, như bắc cây cầu giữa vai và bầu vú. Tôi nhìn thấy những hạt bụi nhỏ li ti đang nhảy nhót trên cây cầu tóc em trong ánh mặt trời, sau đó bị bóng râm của một bên vú em hút đi. Còn có những hạt bụi ánh sáng từ chỗ râm mát đó nhảy ra, trở về trong chùm ánh sáng ở trên vai em, nhảy đi tìm điểm cuối của chùm sáng đó thì tìm thấy ở núm vú bên phải có màu xanh nhạt vì bị lạnh đang bắt đầu tỉnh lại. Đầu vú đó sau khi được ánh mặt trời chiếu vào, đã chuyển từ sắc tím xanh ửng lên màu đỏ tím, bắt đầu nhảy nhót vui tươi theo nhịp thở của em, giống như một con thỏ mới tỉnh dậy mở to đôi mắt.

Tôi bị sự tỉnh lại của núm vú làm xao động, tận tâm tận ý tận tình, khao khát đến tận cùng vuốt ve trên núm vú đó, mút chặt nó, lúc cảm thấy bên phải người em bắt đầu ấm lên, bên trái vẫn còn mát lạnh, tôi liền ôm em dậy, để em ngồi trên đùi tôi, hai đùi duỗi từ hai bên eo tôi đến sau người tôi, sau đó tôi lại xoay người một vòng trên nền mộ, làm cho ánh mặt trời xuyên vào giữa khoảng ngực của tôi và em, làm cho toàn bộ ngực em, hai vú em đều phơi dưới ánh mặt trời.

Tôi nói: "Ấm rồi phải không?"

Em gật gật đầu hỏi: "Chúng ta có thể kết hôn không?"

Tôi nghĩ một chút rồi cười: "Không thể."

Em nói: "Vì sao?"

Tôi nói: "Bởi vì em và anh cắn Cách mạng, em và anh đều cần phải làm một nhà Cách mạng."

Em cắn môi, không nói gì nữa.

Lúc này, hai mông nhẵn mịn của em ngồi trên hai đùi trần của tôi một hồi lâu rồi, có chút không thoải mái, em liền đan chặt hai tay ở trên cổ tôi, nhích dần lên giữa hai đùi tôi. Hai vú em liền cọ trên cằm tôi, mỗi lần thở, đều làm cho hai đầu vú được sưởi ấm nóng đó cọ cọ nhẹ nhàng vào môi và cằm tôi. Tôi không mút hai đầu vú đó. Tôi biết không phải em chòng ghẹo tôi, dụ dỗ tôi. Chúng tôi đang thảo luận một vấn đề lớn hết sức sâu sắc và nhạy bén, chính là đang dùng tim đi cân đo xem Cách mạng nặng hơn hay tình ái nặng hơn. Em bối rối nhìn tôi, sau khi sắc mặt được ánh mặt trời sưởi ấm lại làm say đắm lòng người như trước, nhưng một lớp sương nghi hoặc vẫn dày đặc trên mặt em. Phía trong cùng của mộ huyệt, những hạt nước treo trên tường đột nhiên rơi xuống, rơi trên miếng gỗ quan tài cũ, giống như ngọc đập vào đống đất xốp. Chúng tôi đều nhìn về phía giọt nước phía sau, lúc quay lại lại nhìn nhau, ôm nhau trần truồng như vậy.

Tôi nói: "Em không hiểu điều anh nói sao?"

Em nói: "Hiểu, đương nhiên là Cách mạng quan trọng hơn, em tốt nghiệp phổ thông cơ sở, từ năm nhất đã làm cán bộ lớp, chính là đội viên đội tuyên truyền của trường, có đạo lí nào mà em không biết? Em không hề muốn anh và em thật sự kết hôn, chỉ cần anh muốn kết hôn với em là được rồi."

Tôi nói: "Muốn, ngay cả trong mộng cũng muốn."

Em nói: "Thật vậy sao?"

Tôi nói: "Thật, Hồng Mai. Em ngồi tê đùi anh rồi."

Em buông lỏng tay ra nói: "Ái Quân, anh sớm đến đón em, đưa em đến trong mộ này chính là để cho em cởi hết quần áo ra ngồi đây sao?"

Tôi nói: "Anh muốn nhìn em cho thỏa. Em không biết người em đẹp thế nào đâu, rất khiêu khích lòng người đấy, giống hệt như anh nghĩ."

Em nói: "Thật vậy sao?"

Tôi nói: "Thật đấy, em không biết sao?"

Em đứng dậy, mặc dù vẫn cầm áo của mình che giữa hai đùi, nhưng hai đùi thon dài ấy đã giống như hai khối ngọc đứng sau chiếc áo, mông mông lung lung hiện ra tròn trặn nõn nà, làm cho tâm hồn người ta có gì đó không yên được, không đừng được, muốn được cuồng bạo. Nhưng tôi dằn lòng lại. Tôi vẫn chưa nhìn em đủ. Em trần truồng thật giống như tôi nghĩ. Em đứng như vậy bên miệng mộ, cúi đầu nhìn bộ ngực và hai đùi mình, ngẩng đầu lên, trên mặt bừng lên ánh sáng diễm lệ, khi cười giống như mặt trời mọc lên từ cánh cửa sổ mở ra treo trên khóe miệng.

Em hỏi: "Anh muốn nhìn em chỗ nào?"

Tôi nói: "Chỗ nào cũng được, chỗ nào cũng muốn nhìn."

Lúc đó, em đột nhiên vứt chiếc áo che giữa hai đùi mình đi, để toàn thân trần truồng trước mặt tôi. Khuôn mặt em giây phút đó tràn đầy niềm tin và sự can đảm của người Cách mạng, trong ánh mắt bừng lên tất cả niềm tự hào và kiêu ngạo. "Ái Quân, anh muốn nhìn chỗ nào thì anh nhìn chỗ ấy, anh muốn nhìn thế nào thì anh nhìn như thế ấy, anh có thể nhìn từ bây giờ cho đến khi trời tối, từ trời tối nhìn cho tới khi trời sáng, còn có thể ngày mai, ngày kia vẫn tiếp tục nhìn." Em nói: "Anh có thể nhìn không chớp mắt ở đây ba ngày ba đêm, nếu có cái ăn, chúng ta cả đời không ra khỏi cửa mộ này, cả đời này em Hạ Hồng Mai từ đầu đến chân, mỗi sợi tóc, mỗi sợi lông tơ đều dành cho người Cách mạng, đều là của anh Cao Ái Quân hết."

Tôi bị hào khí của Hồng Mai làm chấn động, bị tấm thân lõa thể yêu kiều của em làm sợ hãi, muốn nói gì, nhưng nhất thời không thể nói ra, mà bị mắc lại trong cổ họng, lại không biết cái câu bị mắc đó rốt cuộc là câu gì. Mặt trời đã di chuyển lên đến đỉnh đầu, miếng ánh sáng trắng như chiếc khăn vuông trong mộ đó trở nên hẹp lại, co lại về phía ngoài động. Bởi vì yêu, bởi vì tình cảm mãnh liệt và ngọn lửa Cách mạng, cái lạnh đã rút đi khỏi thân thể chúng tôi, đã hoàn toàn lui khỏi thân thể Hồng Mai. Cách mạng và tình yêu đầy trong huyệt mộ. Trong mộ dường như sáng hơn trước rất nhiều, có thể nhìn thấy cỏ hoang ngoài miệng mộ nhẹ nhàng lay trong gió, có thể nhìn thấy một đoạn sợi trên cổ áo mà Hồng Mai vứt xuống đang lấp lánh sáng trong ánh mặt trời, có thể nhìn thấy những hạt bụi và giọt nước bám trên mạng nhện nơi góc mộ, có thể nhìn thấy ở góc sâu nhất trên tường mộ không chỉ có một tầng rêu xanh mềm mại, trong đám cỏ rêu xanh đó, có thể nhìn thấy những sợi cỏ non mà cả đời không nhìn thấy ánh mặt trời, cao bằng ngón tay ba nhánh lá nhỏ, màu vàng yếu ớt, dường như chỉ hễ chạm vào là chúng sẽ rơi từ trên tường xuống. Em đứng như vậy ở đó, hai tay vắt chéo ôm lấy hai vai, dùng cánh tay nhấc hai bầu vú em đứng thẳng dậy dưới bờ vai. Như vậy vừa vặn để mặt trời chiếu sáng hết hai bầu vú em, làm cho bầu vú rất to rất tròn viên mãn phát sáng dưới ánh vàng, giống như hai hạt mặt trời bạc sáng rực của người đàn bà. Dưới hạt mặt trời đó, sau đoạn mịn màng đều nhau ở thân trên của em, phần eo bỗng nhiên thư thái nhỏ lại, nhỏ đến mức dường như có thể dùng hai tay bóp chặt eo em, nhưng cái đoạn nhỏ đó không kéo dài bao lâu, đường cong của bộ mông nở nang tiếp ngay sau đó. Tôi giật mình ngạc nhiên sao lúc ở ngoại thành tôi lại không phát hiện ra bờ eo em thon và bộ mông em tròn như vậy? Có phải vì tư thế ngồi của em lúc đó không? Môi tôi hơi khô một chút, cổ họng ngứa như có sợi lông gà bay lên rồi lại bay xuống. Nuốt một miếng nước bọt rồi, tôi cắn môi dưới của mình, cố gắng không để mình không kiềm chế được mà phát điên lên. Tôi vẫn muốn nhìn đi nhìn lại xuống phía thân dưới của em. Tôi muốn nuốt tấm thân lõa thể rung động lòng người của em từ đôi mắt nuốt xuống bụng mình. Tôi không rõ là em đã sinh con gái Đào Nhi rồi, trừ những vết gấp do đã mang thai trên khuôn bụng nhẵn mịn của em và màu đỏ của những nếp gấp đó ra, cho dù thế nào cũng không nhận ra được dấu hiệu em đã sinh con. Hai chân em thon dài, đùi lớn tròn trặn mịn màng, không có thịt thừa trên đùi và dưới mông em. Móng chân em vẫn sơn mười chiếc móng đỏ như cũ, giống như mười chiếc cúc đỏ trang điểm cho mười ngón chân em. Thế là, những chiếc móng chân đó làm cho hai chân em tươi mới lên, làm cho toàn thân em tất cả càng trắng hơn chiếu rọi cả người. Bạn nghĩ xem, em khỏa thân làm rung động lòng người như thế, em có thể nào là một người con gái bình thường? Làm sao có thể là một người thiếu phụ ở một thị trấn nhỏ nông thôn? Em không phải là nữ thần thì là gì đây? Không phải là ông trời dành tặng cho đàn ông một nữ thần thì là gì đây? Em vẫn đứng thẳng như vậy, có lẽ đứng lâu rồi, có lẽ em vì điều gì khác, vì đem hết mọi góc ngõ trên thân thể mình để bày ra trước mắt tôi, em liền quay một nửa vòng người, duỗi chân trái về phía trước, để thân trên của em nghiêng nghiêng, trọng tâm đều dồn vào chân phải. Như thế này, ánh sáng mặt trời ngày càng hẹp dài hơn đã khéo léo chiếu vào vùng tam giác trên bụng dưới của em, làm cho những chiếc lông vón dĩ thần bí mềm mại trong góc tối đột nhiên bừng sáng, làm những chiếc lông mềm mại đó, hiện ra những khúc uốn loăn xoăn, như thể những chiếc lông đó mỗi chiếc đều muốn tranh đấu để vùng đứng lên, thẳng lưng lên để trong thanh thiên bạch nhật được sưởi trong nắng mặt trời, được dầm mình qua mưa gió, để giành lấy một nơi thuộc về đất trời của nó. Dưới ánh mặt trời đó, phần diện tích chỉ bằng nửa bàn tay đó, trên những chiếc lông nửa ánh kim nửa vàng, trên đầu mỗi chiếc lông đều lóe lên một giọt ánh sáng đỏ. Có thể nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua lớp lông đó, giống như ánh mặt trời xuyên qua giàn nho rậm rạp, chiếu đến làn da ở dưới giàn. Vì ánh nắng từ trong mộ đã lùi ra hơn một nửa, bởi vì chúng tôi đã sớm thích ứng với tia sáng và khí sắc trong mộ rồi, tôi phát hiện ra màu sắc của bùn đất trên bốn vách tường thẩm hơn trước, trở thành một màu nước đỏ đầm đìa, đỏ đến mức có chút đen lại. Sắc đỏ đen thấm này càng làm cho em trắng lên một cách diễm lệ. Làm cho sự trắng đẹp của em giống như một pho tượng thần bằng ngọc trắng, giống như một nữ thẩn được tạc bằng cẩm thạch. Tôi ngắm nhìn em từng tí một như thế, ngắm nhìn em dài lâu như thế, ngắm nhìn em như thể đọc thuộc lòng một bài văn. Lúc nhìn em tôi muốn nói với em câu gì đó. Nhưng tôi không biết nên nói câu gì với sự lõa lồ này. Tôi nên nói gì đây? Nói câu gì mới không phụ em đã cho tôi xem một triển lãm và những điều diệu kì mĩ lệ?

Tôi nói: "Hồng Mai, cho dù em tin hay không tin, vì em, anh dù chết cũng phải làm sống dậy Cách mạng ở Trình Cương, phải thực hiện thành công Cách mạng ở Trình Cương."

Em đứng có chút mệt rồi, để trọng tâm chuyển sang chiếc chân khác, làm cho nắng mặt trời chiếu lên bộ mông của em, giống như một miếng pha lê treo trên mông em, sau đó nói với tôi:

"Cao Ái Quân, chỉ cần anh khơi dậy phong trào ở Trình Cương, làm Cách mạng sôi sục lên, em Hạ Hồng Mai sẽ vì anh mà chết, vì Cách mạng chết em không hề hối hận."

Nắm chặt nắm tay đến mức ra nước, nắm đến mức mồ hôi tuôn ra từ những kẽ ngón tay, nắm chặt vào tay mình tất cả những nôn nóng và cơn đói khát Cách mạng. Tôi nói: "Hồng Mai, không thành công anh có xứng với Cách mạng không? Có xứng với tổ chức không? Có xứng với em Hạ Hồng Mai đã cởi hết áo quần lâu thế này không, có xứng với tấm chân tình anh muốn nhìn đâu em cũng để cho anh nhìn đó không?"

Hưng phấn giống như áng mây ngũ sắc bay lượn trên mặt em, sau đó em cúi đầu xem mười móng chân của mình một chút. Hai chân cong lại, bộ ngực ưỡn ra trong nửa vòng xoay, đột nhiên em vòng chặt hai cánh tay uốn thành một vòng tròn, hai tay để chéo nhau, lòng bàn tay hướng lên trên, bỗng chốc ngẩng đầu, nhưng không hề nhìn tôi, mà nhìn vách mộ bên phải. Trên gương mặt em nở một nụ cười nhẹ nhõm, giống như bông liễu và hoa dương bay bay trong tháng ba. Cả người em, giống như một diễn viên múa sau khi múa xong ở trên vũ đài làm động tác cuối cùng để kết thúc, khiến cho tất cả những vẻ đẹp đàn bà trên cơ thể em đều hiện ra một cách tràn trề. Đôi vú vểnh lên cao vút, núm vú nhè nhẹ rung rung, bởi vì nếp gấp trên bụng bị kéo thành hình xoắn ốc, nên bộ mông và ánh sáng mặt trời còn vắt trên mông càng cong hơn, bắp đùi căng lên trong khoảnh khắc động tác ngưng lại, còn chỗ giữa đùi em bởi vì thân thể xoay vòng mà vùng lông tam giác nơi bụng dưới càng trở nên càng thần bí, mơ hồ, nửa che nửa đậy. Em đã đem bí mật của đàn bà bày ra trước mắt tôi giống như đặt một đĩa hoa trên bàn tiệc. Mồ hôi đầm đìa trong lòng bàn tay tôi róc rách chảy ra ngoài, làm cho tôi phải không ngừng lau tay vào chiếc quần xi líp quân dụng mặc trên người, chặn mồ hôi đang rịn ra từ những lỗ chân lông lại, nếu không thì, tôi sợ máu mình sẽ từ huyết quản dồn đến dòng mồ hôi đang chảy từ lòng bàn tay ngấm ra ngoài thân thể. Bên ngoài mộ có tiếng bước chân của những người đi làm về, dường như vang lên trên đỉnh đầu chúng tôi. Những tiếng bước chân này đến hẹn lại lên, nó như xả một tầng nước lên thân thể đang bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt của tôi. Tôi nhìn thấy Hồng Mai trong tiếng bước chân ấy, mặt thoáng chút tái đi, nhưng chờ tiếng bước chân kia từ gần đi ra xa, sự hưng phấn rực rỡ như hoa lại đỏ rực lên trên mặt em. Em không nói gì cả, nhìn tôi một chút, đột nhiên thu lại động tác em vừa làm lại, soạt một cái, em bắt đầu đứng bằng một chân. Một cánh tay của em kẹp trên eo, một cánh tay duỗi theo đỉnh đầu, đầu ngón tay ở trên đỉnh mộ, do nín thở hít khí, khiến cho bụng em lõm xuống, mông cũng co vào, làm cho thân thể vốn dĩ yêu kiểu của em càng giống như một nhánh hoa, giống như một nhánh hành được bóc đi lớp vỏ ngoài vừa trắng vừa ẩm ướt trồng trong cửa mộ. Ngay sau đó, em lại làm một con hạc liệng, một con nhạn bay, một con sẻ nằm, một con phượng hoàng sải cánh, một con kim kê đổi chân, và còn gập eo, cong lưng, xoay nửa vòng, xoay cả vòng. Em làm một hơi cho tôi xem mười mấy động tác vũ đạo trên vũ đài huyệt mộ, làm cho bùn đất ẩm ướt trong mộ bị đá bay lên rất nhiều, năm móng chân trên chân phải của em, có ba chiếc đã bị đất mộ che phủ. Bởi vì không ngừng duỗi cánh tay lên không trung, vài chiếc móng trong mười móng tay của em đã mắc đầy bùn đất đỏ trên đỉnh mộ. Có một lần lúc hạ eo đứng thẳng, có vài hạt bùn đất từ trên đỉnh mộ rơi xuống, từ trên đồi vú em trượt xuống khe vú, lại trượt theo thân trên của em đang dần dần nâng dậy, men theo khe vú dần dần lăn xuống, có viên rơi xuống đất, có viên dính lại trên bụng, giống như những ngôi sao màu phấn hồng từng viên từng viên đính trên bụng em.

Ánh sáng đã lùi từ trong mộ ra ngoài cửa mộ, cỏ hoang bên ngoài không đu đưa nữa. Không có gió, sự tĩnh lặng trên sườn núi bao trùm trời đất. Lúa mạch non từ thung lũng phía xa biến thành màu vàng óng trong nắng mặt trời. Xe hơi không ngừng chạy trên đường lớn, làm cho bốn vách tường của mộ khẽ run run rung lắc. Hồng Mai không ngừng phô bày những tư thế vũ đạo trong mộ, như là em đã hoàn toàn chìm đắm trong những động tác vũ đạo ấy rồi, chìm đắm trong những màn múa của em. Cho dù là không gian trong mộ to nhỏ thế nào, cho dù bốn bức tường mộ đem đến cho em không ít gò bó và trói buộc, em vẫn biểu diễn từng động tác, nhảy những bài múa của minh, phô bày vẻ đẹp mĩ lệ và kì diệu của đàn bà. Trong giây phút đó, ngọn lửa trên người tôi dịu lại, tôi bị vẻ đẹp kì dị của em thu hút. Em từng nói trong huyện có một cung văn hóa, nói em từ nhỏ đã là học sinh của cung văn hóa ấy rồi, nói em đã từng theo một nữ giáo viên bị người ta gọi là "dép rách, thành phần trụy lạc hủ hóa" để luyện khiêu vũ, còn đi theo một nam diễn viên chuyên hát thanh y bị điều từ đoàn Dự kịch huyện đến cung văn hóa hát dự kịch, nói em là nữ diễn viên có triển vọng nhất trong đoàn diễn xướng trung học Thành Quan, kể em đã từng được hiệu trưởng phái đi múa, đi hát kịch cho cán bộ khu vực và tỉnh thành đến kiểm tra và xóa mù chữ cho nông thôn, tiếc là khi sắp học cấp ba, bố em bắt em bỏ học, để cho anh trai em đi học trong huyện, từ đó cuộc đời nghệ thuật nghiệp dư của em đã bị người cha một đời gác cổng một đời quét sân một đời pha trà đun nước cho bí thư và xã trưởng trấn Thành Quan bóp ch?