← Quay lại trang sách

Chương 7 CHIẾN DỊCH MỚI

Trước tiểu mãn [26] năm nay ba ngày, một cuộc thử thách nghiêm khắc giáng xuống đầu tôi. Hôm qua là sinh nhật của phụ thân Trình Hạo, Trình Di là Trình Hướng, ban ngày trong thôn không có gì đặc biệt, đến đêm trong thôn cũng vẫn trời yên gió lặng, tôi vẫn từ con đường đi ra mương nước gánh gần hai mươi gánh đất, nhưng khi trời sắp sáng, Hồng Mai và Trình Khánh Lâm đột nhiên gọi tôi tỉnh dậy.

"Tạo phản rồi, tạo phản mẹ nó rồi! Tối qua có người đốt giấy đốt hương tế tổ ở trước cửa chùa Trình đấy." Trình Khánh Lâm xô vào trước giường của tôi gào lên.

"Đây là việc ngang nhiên dùng hoạt động mê tín phong kiến đối kháng với giai cấp vô sản chúng ta." Hồng Mai đưa cho tôi chiếc áo vừa cởi ra lại sắp được mặc vào nói, "Không tiêu diệt cơn gió độc này thì không xây dựng được quyền lực tuyệt đối của hội ủy viên Cách mạng chúng ta!"

Tôi hiểu tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Việc này nếu như không quản mà mặc kệ, nó sẽ không chỉ trở thành bằng cớ cho thấy sự nhu nhược yếu mềm của ban lãnh đạo mới mà tôi là trung tâm, mà còn có ngày sẽ trở thành bằng chứng hùng hồn về việc "căn cứ địa Cách mạng đỏ mới" là một "bộ lạc mê tín". Quả thật như vậy, bị ảnh hưởng không chỉ là Hội ủy viên Cách mạng Trình Cương, điều càng quan trọng hơn đó chính là tiền đồ và sinh mệnh chính trị của tôi - Cao Ái Quân. Không nói gì cả, tôi lập tức mặc quần áo, cùng với Hồng Mai và Khánh Lâm vội vã chạy đến trước chùa Trình, quả nhiên nhìn thấy cửa lớn của chùa Trình có ba mươi mấy đống tro giấy đã hóa vàng và thân hương đã đốt. Vừa hỏi dò, hóa ra Trình Thiên Dân đi huyện thành tham gia hội nghị gì rồi, cửa lớn chùa Trình đóng cửa chặt, những người đốt hương này không vào được chùa Trình liền đốt giấy thắp nhang ở ngoài chùa. Nhìn những hàng tro tàn và những thân hương bị sương đêm làm ướt đẫm, tôi nghĩ tối qua sao tôi lại không phát hiện ra những thứ này? Vậy thì, những người đốt hương này có phát hiện ra tôi không?

Tôi nhất định phải tìm ra những kẻ đốt hương này.

Bảo doanh trưởng dân binh Nhậm Hiền Trụ gọi đến vài dân binh canh giữ hiện trường, tôi và Hồng Mai đi đến ủy ban trấn tìm Vương trấn trưởng vừa mới ngủ dậy còn đang rửa mặt, xin Vương trấn trưởng điều động các đồng chí trong đồn công an giúp chúng tôi lập án và điều tra phá án, không ngờ Vương trấn trưởng nghe báo cáo của chúng tôi, lại điềm tĩnh vò vò khăn mặt trong chậu rửa nói:

"Tôi thấy mười mấy mẫu ruộng đầu thôn của các cậu cần được tưới nước rồi kìa."

Tôi và Hồng Mai đều có chút khó xử, như thế dường như không phải chúng tôi đang Cách mạng, mà là chúng tôi vô công rồi nghề, lấy Cách mạng làm trò chơi, chuyện bé xé ra to.

"Hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức người đi tưới ruộng", tôi nói, "Vương trấn trưởng, lúc này vẫn có người dám đốt hương tế tổ, điều này còn lớn hơn cả việc tưới nước tăng gia sản xuất."

Vương trấn trưởng quay đầu nhìn tôi và Hạ Hồng Mai, để khăn mặt đông cứng lại trên mặt một lúc, ông ta nói: "Cao Ái Quân, cậu không biết tôi la quân nhân chuyên nghiệp à? Lúc tôi ở bộ đội là tiểu đội trưởng, bây giờ là trấn trưởng, Hạ Hồng Mai chưa tham gia quân đội không biết, nhưng bạn cũng nên biết lúc cấp dưới nói với cấp trên nên là lúc nào."

Tôi nói: "Vương trấn trưởng, Cách mạng không phân quý tiện. Cấp dưới nên phục tùng cấp trên, tôn trọng cấp trên, nhưng cấp trên càng nên phục tùng chân lí, tôn trọng chân lí."

Vương trấn trưởng vứt cái khăn mặt của ông ta lên trên chậu rửa mặt. Nước bẩn trong chậu rửa mặt bắn tóe lên trên người và trên chân của tôi và Hồng Mai. "Chân lí chính là ruộng của các cậu không được tưới nước sắp giảm sản lượng, giảm sản lượng thì người dân sẽ đói cái bụng, đói cái bụng thì sẽ không có ai đi theo Đảng, không có ai làm Cách mạng." Lúc ông ta gào lên hét lên, trên mặt ách một tầng máu, làm cho mặt ông ta trương lên thành màu tím đen. Tôi muốn nói với ông ta, không phải đói cái bụng thì không có người đi theo Đảng, không có người làm Cách mạng, mà là bởi vì đói cái bụng nên mới đi theo Đảng, mới theo Đảng làm Cách mạng. Điều này đã được chứng minh qua thực tiễn lịch sử Cách mạng rồi, là kinh nghiệm và chân lí không thể lật đồ phá vỡ. Nhưng những lời nói này tôi vẫn chưa kịp nói ra miệng, Vương trấn trưởng đã mở ngăn kéo ra, rút ra vài tờ tài liệu phô tô vứt trước mặt tôi. Tôi và Hồng Mai run run mở ra, đó là bản "Suy nghĩ về việc chùa Trình rốt cuộc là tàn độc của phong kiến hay là di sản văn hóa" gửi cho cấp huyện và hai tòa báo.

Tôi và Hồng Mai đứng ngây ra.

Ông ta nói: "Cầm lấy đi đi, các bạn muốn đập chùa Trình, các bạn sẽ đập phải trái tim của đại đội Trình Cương, để xem các bạn sau khi mất đi điểm tựa thì sẽ công tác, làm cán bộ, làm Cách mạng thế nào."

Tôi và Hồng Mai từ ủy ban trấn đi ra.

Chúng tôi quyết định phải cho tay Vương trấn trưởng này biết tay.

Bên ngoài cửa lớn của ủy ban trấn có một mảnh đất lát gạch, bốn phía chỗ đất lát gạch ấy trồng cây bào đồng. Giữa các kẽ gạch có cỏ tạp và sâu bọ. Đứng trên lớp đất lát gạch đó, mặt tôi và Hồng Mai đều vàng sắt lại. Em cầm bản tài liệu "Suy nghĩ về việc chùa Trình rốt cuộc là tàn độc của phong kiến hay là di sản văn hóa" có liên quan đến chùa Trình và tiền đồ vận mệnh của chúng tôi nhìn tôi, nói: "Sao lại rơi vào tay của Vương trấn trưởng nhí?" Tôi nói: "Điều này cho thấy từ trên xuống dưới, nội bộ Đảng có đường dây ngầm, không có đường dây ngầm này thì tài liệu này sẽ không rơi vào tay Vương trấn trưởng." Màu vàng nghệ trên mặt Hồng Mai có chút nhợt nhạt trắng ra, dường như kẻ địch tàn nhẫn đã cầm súng đứng trước mặt chúng tôi rồi. "Làm thế nào bây giờ?" Em nói: "Chúng ta không thể để Vương trấn trưởng dắt mũi được." Chúng tôi đương nhiên không thể để Vương trấn trưởng dắt mũi đi được, cũng giống như Trung Quốc không thể để Khrushchev dắt mũi được, chúng tôi làm sao có thể để cho một tay bí thư, trấn trưởng quèn dắt mũi đây? Nhìn rừng cây bào đồng ở phía ngoài khu đất lát gạch, từ trong kẽ lá nhìn thấy mặt trời lách ra từ rặng núi phía đông giống như đang phun máu, ầm ầm ào ào nhuộm đỏ cả dãy núi phía đông và một nửa thế giới, chiếu sáng cả thế giới và vũ trụ. Tôi nghe thấy tiếng mặt trời mọc như là tiếng mạch máu bục vỡ ra, nhìn thấy một cái kén trùng treo trên cây bào đồng trước mặt từ trên không rớt xuống, kêu păng một tiếng, con trùng đó liền lui về cái bọc. Chính lúc này, tôi nhận được sự khai sáng và giác ngộ của Cách mạng, có một luồng sức mạnh từ chỗ mặt trời máu đỏ được vận chuyển đến chõ tôi, thế là, từ cái kén trùng rơi xuống đó đã mở ra cho tôi một cánh cửa chân lí: Cách mạng tất thắng, Cách mạng tất thắng, không Cách mạng tất bại, không Cách mạng tất chết. Tôi nhìn khuôn mặt Hồng Mai, nhìn thấy trong ánh mắt em nỗi thất vọng và ưu sầu từng có của những ngày trước. Tôi nói: "Làm cái mẹ gì, trấn trưởng là cái gì, làm qua tiểu đội trưởng có đáng là cái gì." Em nói: "Anh dám chống lại ông ta sao?" Tôi nói:

"Không dám chống lại thì đường ra của chúng ta ở đâu?" Hỏi lại một câu, lặng lẽ một hồi, nhìn chằm chằm Hồng Mai để tận hưởng một cách vô sỉ một hồi, tôi lại đột nhiên nói: "Hồng Mai, gần đây em có nhớ anh không, có muốn chuyện đó không?" Em nhìn ra chỗ khác liếc một cái, quay mặt lại vâng một tiếng, nói: "Ái Quân, Quế Chi không còn nữa, chỉ cần anh nhớ em, lúc nào em cũng đều muốn cho anh, chỉ cần an toàn, chỗ nào cũng được."

Tôi kéo lấy tay Hồng Mai, trước cửa lớn sơn toàn màu đỏ của ủy ban trấn, ở dưới hai tấm biển ngữ lục cực lớn treo hai bên cửa lớn, trong ánh mặt trời loang lổ chếch xuyên qua tán lá tròn của cây bào đồng, tôi bất chấp tất cả, cả gan liều lĩnh, như lợn như chó, như ngựa như trâu kéo tay em từ khe quần tôi nhét vào giữa hai đùi, khi bàn tay mềm mại của em chạm vào sự cương cứng vô xỉ của tôi, cả hai chúng tôi lập tức toàn thân run rẩy, giống như bị điện giật lùi về phía sau một bước, đồng thời tinh tinh tang tang quay đầu về hai bên hoang mang nhìn xem có gì không.

Có một người già họ Trình xách một thùng nước từ trong nhà đi ra, đi đến giếng ở phố Trình sau gánh nước.

Chúng tôi quay đầu lại nhìn lẫn nhau.

Em nói: "Ái Quân, xế chiều hôm nay em sẽ đợi anh ở bến sông Mười Ba Dặm."

Tôi nhìn dán mắt vào nửa khuôn mặt em, giống như xem một bức tranh lõa thể trần truồng.

Em nói: "Anh không muốn việc đó sao?"

Tôi nói: "Muốn, muốn chết đi được. Về sau chúng ta mỗi lần Cách mạng thành công, thì đều điên cuồng làm chuyện đó một lần. Lấy việc đó để chúc mừng, một lần lúc đó sẽ vui sướng gấp mười lần, trăm lần hàng ngày."

(Em cũng nhìn chằm chằm vào tôi như tôi nhìn em chằm chằm, không biết em nhìn dính vào miệng của tôi, hay là nhìn dính vào chóp mũi, tôi cũng giống như một bức tranh lõa thể sao?)

Tôi nói: "Hôm nay chúng ta dẫn quần chúng xông vào trong chùa Trình, chúng ta không đập nhà của chùa Trình, mà chúng ta đem đốt hết trước tác của Nhị Trình, xem cái ông Vương trấn trưởng đó dám làm gì chúng ta, sau đó chúng ta đến bến sông, điên cuồng làm việc đó để chúc mừng."

Chúng tôi trong lúc bức bách đói khát cái việc đó đã quyết định phát động một lần xung kích vào cuộc chiến chùa Trình. Chúng tôi có thất bại cổng đá làm mẹ của thành công, nên tin chắc vào sự tất thắng của cuộc chiến chùa Trình. Bởi vì trong ngày đấu hạ này, chúng tôi đã đoạt lấy quyền lãnh đạo Trình Cương, tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm và bài học trong Cách mạng. Tôi đã mười hai phần rõ, đấu tranh giai cấp là viên linh đan đỏ, đã mười hai phần rõ, Cách mạng cũng là chiến tranh. Cách mạng chính là chiến tranh. Chiến tranh đã chỉ có thể dựa vào chiến tranh để tiêu diệt, thì Cách mạng cũng chỉ có thể dựa vào Cách mạng để thành công, vậy thì sao chúng tôi lại không lấy lí luận và kinh nghiệm của chiến tranh Cách mạng để chỉ đạo Cách mạng hiện giờ? Tại sao chúng tôi lại không lấy hình thức chiến tranh để tiến hành Cách mạng đây? Chúng tôi đương nhiên phải lấy hình thức Cách mạng để phát động chiến tranh, lấy hình thức chiến tranh để tiến hành Cách mạng. Chúng tôi đương nhiên phải xông vào chùa Trình, đốt đi Nhị Trình toàn thư, tranh tượng Nhị Trình và tất cả những tứ thư ngũ kinh, những xấp giấy đã ố vàng, gia phả của nhà họ Trình, sổ đăng kí tài sản của chùa miếu và tất cả những điển tịch văn hóa và tài liệu của họ nhà Trình trong quá khứ trên lầu tàng kinh đốt hết đi. Những pho sách được đóng lại bằng dây da bò mảnh, những quyển kinh có hơi độc đặt trên bồn vải, những bức tranh tổ tiên để râu dài được vẽ trên những tấm giấy khổ cực lớn kia, những vị thần được xem là phu tử, nhà tri thức kia, tuy rằng rất ít người đến lật lên xem, nhưng nói ra thì những người dân họ Trình ở đại đội Trình Cương (chủ yếu là trung niên, người già) không phải đều kính nể sợ sệt chúng sao? Bọn họ không phải đều vì những thứ này mà cảm thấy vinh dự sao? Bọn họ không phải đều xem những thứ đó như linh hồn của chùa Trình sao? Trong Cách mạng, chùa Trình nhận được sự bảo hộ chưa từng có của Vương trấn trưởng, Vương trấn trưởng và chùa Trình có quan hệ gì? Chỉ là quan hệ giữa hai đời lãnh đạo như trấn trưởng cũ Trình Thiên Dân sao? Bọn họ có bí mật gì không thể nói với người khác làm cho lão Vương trấn trưởng kia có thể coi việc tưới ruộng quan trọng hơn là việc mê tín phong kiến đây?

Tôi và Hồng Mai đi về phía chùa Trình. Nhậm Hiền Trụ và vài tay dân binh tay cầm côn gỗ màu đỏ trắng chạy đến đón chúng tôi, thở hổn hển như là tranh công lãnh thưởng nói: "Bí thư Cao, cháy nhà ra mặt chuột rồi, chân tướng được vạch trần rồi, đã bắt được mấy người đốt hương."

Tôi và Hồng Mai bất ngờ đứng sững lại ở dưới cái mâm xay trong phố Trình sau:

"Họ là ai?"

"Toàn là con cháu của họ Trình ở xã ngoài." Doanh trưởng dân binh nói, "Tôi nghĩ Cách mạng của Trình Cương chúng ta khí thế ngất trời thế này; người Trình Cương không có ai dám nhảy lên tự đâm vào mũi dao, đi lục soát vài nhà, quả nhiên tìm ra vài người họ Trình ở xã ngoài."

Hồng Mai nói: "Để gõ lên hồi chuông cảnh báo, giết một người răn trăm người, người xã ngoài nên để cho họ đi giễu phố, để cho họ thấy rõ tình hình Cách mạng hừng hực khí thế như lửa như lau của đại đội Trình Cương, để đừng có ai muốn hắt nước bẩn, đại tiểu tiện lên bộ mặt Cách mạng của Trình Cương nữa."

Nhậm Hiền Trụ nói: "Bây giờ chúng tôi sẽ đi chuẩn bị dây thừng và mũ cao.".

Doanh trưởng dân binh nói xong thì toan quay người dẫn các dân binh đi về phòng họp đại đội ở phố Trình giữa, tôi vội ngăn anh ta lại.

"Ở đây chúng ta nên mở một cuộc họp chi bộ." Tôi nói rồi dựa vào bên cạnh, đặt một chân dẫm lên trên mâm xay, bọn họ đều đến gần hơn vây lấy tôi.

"Để những người này giễu phố, thì sẽ mắc lỗi với người thân của những người này", tôi nói, "những người này đều là hậu duệ của Trình gia, tất cả mọi người họ Trình đều tưởng là chúng ta sẽ khai đao, phê đấu họ, nhưng chúng ta hãy cứ lạt mềm buộc chặt, thả họ đi, như vậy có thể giành được tất cả sự ủng hộ và thông cảm của những người họ Trình vốn thân cận với ê kíp cũ. Lúc đó khỏi phải nói, chúng ta có đốt sách ở lầu tàng kinh, cho dù có thật sự đập đi chùa Trình, những người họ Trình cũng sẽ không cản chúng ta giống như lần trước đập cổng đá đâu."

Tôi nói: "Trong kháng chiến chống Nhật, chiến tranh giải phóng, quân giải phóng đã dùng chiến tranh tâm lí, bây giờ chúng ta cũng cần vận dụng tâm lí chiến. Mục đích của chúng ta là đoàn kết quần chúng, đốt hết điển tịch (đây là linh hồn của chùa Trình) trên lầu tàng kinh, để tiến một bước trong việc đoạt chính quyền đảng ủy trấn

Doanh trưởng dân binh nói: "Vậy thả không họ ra sao?"

Tôi nói: "Thả ra. Thả hết đi."

Hồng Mai nói: "Tôi đồng ý. Ái Quân nhìn xa, trông rộng, nghĩ sâu hơn chúng ta, không hổ là lãnh đạo hạt nhân trong nhóm chúng ta."

(Tâm can của tôi da thịt của tôi, tình yêu của tôi linh hồn của tôi). Người hiểu tôi đầu tiên vẫn luôn là Hạ Hồng Mai, tình yêu làm chúng tôi càng ý hợp tâm đầu trong Cách mạng. (Tua ngô đỏ trên đồng xanh ngút ngàn vô tận/ Xuống đồi sửa hầm dám rời cả núi/ Nước trái ngọt tình yêu tưới nhuần đất Bả Lâu/ Hạt giống Cách mạng tất có ngày kết trái khai hoa/ Đảng Cộng sản như người mẹ dưỡng dục tôi/ Hạ Hồng Mai Cao Ái Quân trái tim hồng khăng khít/ Lập chí làm người con trai con gái Trung Hoa/ Dựng hùng tâm giơ cao ngọn cờ chiến đấu [27] .)

2. Cuộc chiến chùa Trình

Sau khi thả những người họ Trình ở thôn ngoài đốt hương trước chùa Trình, đại đội Trình Cương đã dành được kết quả tốt đẹp như trong dự liệu.

Thả người ở trước chùa Trình khi mặt trời đã lên bằng ba con sào, ánh mặt trời lên cao từng sào từng sào một phủ chiếu khắp đất rộng, non cao và thôn xóm của tổ quốc. Trên bãi đất trống, trên hòn đá, dưới góc tường trước chùa Trình, biển người đông nghìn nghịt lúc đó đầy đặc những quần chúng xã viên vẫn chưa rửa mặt, lúc bọn họ vừa từ trên giường tỉnh dậy nghe nói có người đốt hương trước cổng chùa Trình, sự kinh hãi trên mặt kết thành một lớp trắng bẩn nhợt nhạt, giống như là sương kết lại trên một mảnh vải bẩn. Khỏi phải nói, ai cũng đều biết sắp có một sự kiện vô cùng quan trọng diễn ra.

Lúc đó, tôi nhìn thấy bố vợ Trình Thiên Thanh của tôi vẫn khoác cái áo bông cũ lòi cả bông ra ngoài, trên đầu đội vài rễ cỏ, ngơ ngơ ngác ngác đứng ở cửa chùa Trình, tôi nghĩ đến cảnh tượng không lâu trước tôi và Hồng Mai bị ông ta phát hiện dưới đống rơm, thế là tôi lạnh lùng giận dữ nhìn ông ta một cái, ông ta bèn trốn trong đám người ở cổng đông của chùa. Cửa lớn của chùa Trình vẫn đóng chặt, có một luồng hương vị cồ xưa ẩm ướt từ kẽ cửa sân lớn tuôn ra ngoài, giống như một luồng gió lùa vào trong đám người. Tôi đi về phía trước cửa lớn của chùa Trình, đám người lập tức rẽ ra nhường đường cho tôi. Quần chúng xã viên đều đỏ mắt mong chờ tôi, chờ tôi tuyên phán sự kiện đốt hương này

Một chân tôi đứng trên góc của cái bệ ngồi vuông vắn đồ sộ của con sư tử đá trước chùa, một chân dẫm lên chân sau của con sư tử đang ngồi đó, tay trái chống vào hông, tay phải ấn lên đỉnh đầu con sư tử đá, nhìn thấy tất cả mọi ánh mắt đang hướng về tôi yếu yếu ớt ớt, dây dây dưa dưa. Tôi biết lúc này tôi không thể lập tức mở miệng nói. Tôi cứ đứng như vậy ở trên chõ ngồi của con sư tử, ánh mắt nửa nóng nửa lạnh, trong cái nóng ẩn tàng cái lạnh, trong cái lạnh ẩn tàng hơi ấm nhìn những người Trình Cương đứng chật ninh ních trước chùa, nhìn nhân dân và quần chúng do tôi lãnh đạo; nhìn thần dân dưới sự điều khiển của tôi. Tôi nhìn thấy trong sự trầm mặc của mình, tiếng tim đập của xã viên giống như là tuyết lẫn trong mưa rơi xuống. Nhìn thấy trên mặt những phần tử cốt cán của Cách mạng đứng ở hàng đầu đều kiên định một lớp băng xanh, trong tay những dân binh cốt cán là cây côn trắng đỏ dài ba tấc (được chế tạo đặc biệt, bọn họ luôn đeo chúng lên người như đeo súng vậy, đó chính là sinh mệnh thứ hai của họ) được xách nghiêng nghiêng trong tay, vừng dương mới ló làm lớp sơn mới tô ánh lên ánh sáng, nhưng trên mặt những xã viên đứng sau các cán bộ cốt cán và dân binh hiện ra sắc màu xám xịt của sự chết chóc. Tôi không biết ánh mắt của tôi lúc đó lạnh đến mức nào, cũng không nhìn thấy ánh mắt của tôi phức tạp đến mức nào. Tôi chỉ nhìn thấy những người đó chỉ cần đứng đối mặt với ánh mắt của tôi, mí mắt của bọn họ liền giống như cỏ khô cụp xuống, ánh mắt rầm một cái đổ sụp xuống, đầu giống như đám cỏ rũ xuống trong nắng mặt trời. Lúc đó, trong nháy mắt đó, trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra rang, trong Cách mạng ở nông thôn, trong chiến tranh của nông thôn, trong đấu tranh, có lúc không cần dùng súng đao và lời nói, không cần đấu văn hay đấu võ, chỉ cần dùng ánh mắt là có thể chinh phục được đám thần dân kia. Tôi để ánh mắt giết qua đầu họ, quét trên mặt họ, khua trên quần áo, trên đùi, trên chân họ, sau đó, trong trầm mặc, tôi ho nhẹ một tiếng, giống như trước khi có giông tố phải có một trận gió lạnh thổi qua, tôi ho khan một cách trầm đục, lạnh lẽo, giống như đâm dao đâm kim vào tim mỗi người. Sau đó, tôi lại ho một tiếng, lại hắng giọng một tiếng, cổ họng thanh thoát rồi mới lớn tiếng nói với người dân:

"Hôm nay, các xã viên của đại đội Trình Cương chúng ta đã nhìn thấy cả rồi - Diên An màu đỏ mới này đã vô cùng không may xảy ra sự kiện đốt hương tế tổ đáng sợ. Sự kiện này có tính chất gì? Là sự kiện điển hình của một âm mưu có tính toán, có kế hoạch, ngấm ngầm chống Đảng, phản cách mạng, chống chủ nghĩa xã hội, chống Đại Cách mạng Văn hóa của giai cấp vô sản, chống lãnh tụ vĩ đại Mao Trạch Đông, là một sự kiện chống đối Cách mạng mang tính phản động nhất nhất, bị bắt lại nếu không vào tù thì cũng nhất định bị đánh cho què cẳng.

Tôi nói: "Nhưng Cao Ái Quân tôi tuyệt đối không làm cái việc không nể tình người đó. Cao Ái Quân tôi tuy rằng không phải họ Trình, nhưng tôi là bí thư chi bộ thôn của hai ngàn sáu trăm nhân khẩu họ Trình. Tôi vừa là bí thư của đại đội Trình Cương, vừa là một người Cách mạng kiên định; tôi vừa là một người Cách mạng, lại vừa là người lãnh đạo của những người họ Trình của Trình Cương chúng ta. Theo nguyên tắc Cách mạng, tôi phải đem tất cả những người tham gia vào sự kiện đốt hương, cho dù là già trẻ trai gái, trói hết tất cả vào, bắt hết lại, đưa đến nhà tạm giam, hoặc ít nhất cũng bắt tất cả những người này đội mũ cao giễu phố. Nhưng tôi không làm như vậy. Tôi biết tôi không làm như vậy thì một ngày nào đó sẽ có người này người khác lấy nó làm bằng chứng hùng hồn để bôi đen lí lịch của tôi. Nhưng vì Trình Cương, vì người họ Trình chúng ta (người họ Trình chúng ta?) Tôi cam lòng phạm lỗi sai chính trị nguy hiểm, cam lòng để một ngày nào đó những người này nọ khi phản đối tôi sẽ nắm lấy điểm yếu và tội chứng này đối với sự kiện đốt hương trong tối qua, chúng ta không trách chuyện cũ nữa, vừa không phải giễu phố, vừa không nộp cho công an; mà còn đem những người đã bắt được lập tức thả ra. Bây giờ thả ngay!" (Tất cả mắt của mọi người đều đột nhiên mở to. Trên mặt Hồng Mai kín đáo ửng Hồng, mặt Hiền Trụ hiện rõ vài phần cụt hứng. Nhưng trong xã viên quần chúng đứng đó, tất cả những người họ Trình, dưới ánh mắt tôi, trên mặt họ đều hiện rõ sự ấm áp và gần gũi. Tôi nên đi thẳng vào vấn đề rồi.)

Tôi nói: "Các bạn xã viên, các bạn quần chúng, các phụ lão đồng hương, đốt hương tế tổ xét ở phạm vi lớn thì là một sự kiện phản Cách mạng có cấu kết trong ngoài, còn ở phạm vi nhỏ thì nó chí ít cũng là một hoạt động mê tín phong kiến, là việc khơi lại đống tro tàn của linh hồn giai cấp phong kiến đã mục rữa tàn vong. Trình Di, Trình Hạo đúng là tổ tiên của người Trình Cương chúng ta, nhưng vua nào triều thần nấy, đọc quyển kinh nào thì tâm hồn ấy bây giờ là xã hội mới rồi, là thời Đại Cách mạng Văn hóa, là thời kì mới trước sau chưa từng có, sao các bạn vẫn u mê không tỉnh ngộ mà đập đầu đốt hương? Mê muội à! Các bạn mê muội à! Các bạn mê muội… điều này làm tôi phải nói thế nào đây? Tôi chỉ có thể nói là tôi không trách các bạn, không trách các phụ lão đồng hương, không trách chú thím anh chị, không trách ông nội bà nội, không trách bất cứ một quần chúng xã viên nào, chỉ trách tổ tiên để lại cho chúng ta miếu chùa, truyền lại cho chúng ta những kinh thư và thư họa đang tỏa ra cái mùi xú uế của giai cấp tư sản phong kiến trên lầu tàng kinh kia. Cao Ái Quân tôi đã nghĩ kĩ rồi, chi bộ Đảng cũng đã thảo luận rồi, thả các bà con đốt hương tế tổ chúng tôi sẽ ăn nói như thế nào với cấp trên? Đương nhiên, biện pháp tốt nhất là thả người, đập đi chùa miếu này nhưng đập đi chùa miếu này cho dù mọi người không đau lòng thì Cao Ái Quân tôi cũng đau lòng đấy. Nó là nhà cổ xây từ triều Minh, là bộ mặt của người họ Trình chúng ta, là tượng trưng của đại đội Trình Cương chúng ta. Làm thế nào bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ trước nghĩ sau, biện pháp tốt nhất chính là đốt đi những tập sách trên lầu tàng kinh kia, đốt đi những chữ và tranh trong đó; đốt đi những tạp loạn vụn nát ở đó, như thế vừa bảo toàn được những người khấu đầu đốt hương chúng ta và chùa miếu, vừa có thể ăn nói với cấp trên chúng ta đã đốt đi linh hồn của miếu chùa, chúng ta toàn tâm theo Cách mạng rồi, cái chùa Trình lưu lại này chỉ còn là cái vỏ và xác chết mà thôi."

Tôi nhìn Hồng Mai và những người họ Trình. Bọn họ trầm lắng nhìn tôi, và cũng nhìn Hồng Mai và Khánh Lâm.

Hồng Mai lớn tiếng nói: "Nếu như không đốt đi những thư tịch này thì phải bắt những người đốt hương đến đồn công an."

Đám người rục rịch và có tiếng tranh luận chi cha.

Trình Khánh Lâm bước về phía trước một bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn những người cùng dòng tộc với anh ta: "Đốt hay không đốt những thư tịch này chỉ cần bí thư Cao nói một câu là xong, Cao bí thư trưng cầu ý kiến của mọi người là anh ta đang kính trọng mọi người, nhưng những ai rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cuối cùng không thể không đem mười mấy người đến đồn công an mà chùa và sách cũng không thể lưu lại, lúc đó gà bay trứng vỡ rồi thì không có thuốc hối hận dâu."

Tôi hô lên: "Có phải là không muốn đốt những thư tịch kia không, có phải không?"

Có người trả lời. Tiếng trả lời đến từ chõ trung tâm nhất của đám người, giống như một tiếng sấm nổ ra.

"Muốn! - đốt đi, để lại những thứ đó làm gì!"

Có một tiếng đáp rồi, quần chúng liền ầm ầm hô lên:

"Đốt! Bây giờ đốt luôn!"

"Chỉ cần bảo vệ người, những thứ kia đốt sạch đi cũng được…"

Trái tim nhân dân của tôi đã dựa vào tiếng hô của tôi như vậy lại được tôi một lần nữa phát động lên như vậy. Tiếng hô của quần chúng giống như bão táp, theo tiếng hô đang dâng cao, những người họ Trình đang trốn phía sau cũng chen lên phía trước, chen lên về phía tôi, tôi liền dẫn những người đang sục sôi khí thế tràn vào cửa lớn của chùa Trình.

Tự tay tôi đập cửa lớn ra.

Thời tiết lúc này chính là lúc cái khô nóng của mùa hạ đến gần, ánh mặt trời đã đến gần đầu thôn bắt đầu tỏa ra những tia nóng hầm hập. Sau khi cổng chùa mở ra, hơi ẩm ướt tươi mới trong sân tràn vào trước mặt, quần chúng đi sau tôi tràn vào trong sân lớn Tiền Tiết. Khỏi phải nói, có người mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời cũng không có cơ hội đi vào lầu tàng kinh trong sân này để xem, hôm nay cuối cùng thời cơ đã đến, Cách mạng ban thời cơ cho bọn họ, bọn họ theo sát phía sau tôi, chân trước dẫm lên chân sau đi vào trong ngôi chùa thần bí này đi vào trong hàng ngũ chiến đấu phá hủy tàn dư phong kiến.

Tôi đến sân Trung Tiết đầu tiên.

Hai chái nhà bên trái bên phải đối nhau "Hòa phong cam vũ" và "Liệt nhật thu sương" trong sân Trung Tiết bị dàn nho đang rậm rạp che kín. Quang Tự năm hai mươi bảy (năm 1901) tháng 10, lúc Đức Tông Đế và Từ Hy thái hậu từ Tây An đi về Bắc Kinh, đi qua Cửu Đô chơi Long Môn, đã lần lượt viết hai bức hoành "Quân lạc uyên nguyên", "Hi Tông Nhan Mạnh" cho Nhị Trình, vốn treo trên đầu hai chái "Hòa phong cam vũ" và "Liệt nhật thu sương", lúc đó cũng bị giàn nho che mất. Bốn cây nho to như cái bát mấy mươi năm trước trồng trong sân, những quả nho nhỏ còn chưa chín từng chùm từng chùm treo xuống, thấp đến mức có thể chạm vào đầu người. Gốc rễ rậm rạp tươi tốt của chúng làm cho những viên gạch vuông trong sân Trung Tiết bị đội lôi lên, làm cho chùa Trình càng hiện ra vẻ cổ xưa và nhã tịnh. Lúc mọi người tràn từ sân lớn Tiền Tiết đến sân Trung Tiết, sự thanh nhã tĩnh mịch của sân Trung Tiết trấn áp sự tạp loạn của đám người xuống. Dưới khung giàn nho được dựng bằng dây thép và thân trúc ẩn chứa một hơi mát lạnh sảng khoái làm mọi người yên lặng, im ắng không nói điều gì. (Điều này ít nhiều làm cho những người không rõ nội tình hiểu ra vì sao Trình Thiên Dân lại ở trong chùa - chỗ ở của tiên mà.) Lúc tôi nghĩ như vậy, chân đã bước xuyên qua sân giàn nho sâu tám trượng, đến đứng trước mặt lầu tàng kinh. Lầu tàng kinh đó có hai tầng trên dưới, được xây bằng gạch và gỗ, gồm năm gian. Tầng thứ nhất trong nhà, ở giữa là con đường thông đến sân Hậu Tiết, hai bên của hai gian chất đống những tạp vật và dụng cụ đã lỗi thời, bày nhiều nhất là những tro bụi tích nhiều năm và chiếu cỏ. Chính ở chỗ tiếp giáp giữa hành lang và tầng hai, treo tấm biển vàng với ba chữ to "Lầu tàng kinh" do đích thân đệ tử Chu Hy của "Nhị Trình" viết (Cũng có chỗ khác nói là đệ tử Dương Thời của Nhị Trình viết, sử sách không ghi, cũng không có người đi kiểm chứng, người họ Trình tự truyền tự nói như vậy), làm cho lầu tàng kinh trong sân Trung Tiết hiện ra địa vị và sự hiển hách của nó.

Tôi và Hồng Mai đều đã đứng ở dưới lầu rồi.

Quần chúng xã viên đều đứng dưới lầu rồi.

Người trong thôn cũng đều đứng nghiêm cả rồi.

Để cho vài dân binh đứng ở cửa lầu; để cho cán bộ, lãnh đạo đại đội Trình Cương nhìn lên trên một cái, rồi đều theo tôi trèo lên tầng hai lầu tàng kinh. Ở góc chỗ rẽ vào cửa bên trái của cầu thang, lúc cầu thang kin kít ken két đưa chúng tôi lên tầng hai, một tình huống ngoài dự liệu, long trời lở đất hiện ra ngay trước mặt mọi người.

Lúc tôi còn đi học đã từng trèo lên lầu tàng kinh, sau khi trở thành con rể nhà Trình Thiên Thanh cũng đã trèo lên lầu tàng kinh, tôi vẫn còn nhớ một trăm phần trăm là trong năm gian phòng của tầng hai lầu tàng kinh này, để chống ẩm và chống lửa, trên tường đều được dùng vôi trắng quét lên, bức tường trắng trải qua năm tháng đó đã hiện rõ một lớp đất xám và bụi vàng rất dày, ở dưới bức tường đã phủ bụi vàng ở phía bắc, kê một hàng tủ lớn gỗ tùng sơn đỏ theo lới cổ, ở giữa cửa tủ có khóa, bày đầy những trước tác của Trình Cảnh, Trinh Di, có Di thư , Ngoại thư , Văn tập , Dị truyền , Kinh thuyết và Túy ngôn gì đó. Lúc đó Nhị Trình trở thành niềm vinh dự lịch sử của vùng núi Bả Lâu và các trấn huyện xung quanh, thầy giáo không ngừng phải giảng về Trình Hạo và Trình Di, không ngừng phải ngày xuân, ngày thu đưa học trò đi tham quan, đích thân chia tốp dẫn học trò, để chúng tôi trèo lên lầu tàng kinh, đứng trước những tủ sách, nghe ông ta phô trương sự sùng bái và tri thức của ông ta. Còn nhớ trước một năm khi tôi sắp thi cấp ba ở huyện, thầy giáo lưng gù có tướng nô tài của chúng tôi (nhưng về ngữ văn thì quả thật ông ta dạy rất hay, tài hoa giỏi nói giỏi viết của tôi phần lớn đều học từ ông ta. Nếu ngày nào đó có người phê phán ông ta, tôi sẽ bảo vệ ông ta, với điều kiện là không ảnh hưởng đến cuộc đời chính trị và tiền đồ của tôi) chọn riêng mấy đứa học sinh chúng tôi đến trước những tủ sách đó, nghe ông ta giới thiệu từng quyển từng quyển trước tác của hai anh em họ Trình, còn nghe ông ta nói trong trước tác của Nhị Trình, trước tác của người em Trình Di nhiều, như Thượng Nhân Tông hoàng đế thư , Từ miễn tây kinh quốc tử lam giáo thụ biểu , Tam học khám tường văn , Nhan tử sở hảo hà học luận , Vi gia quân thượng tể tưởng thư v.v.; còn trước tác của người anh Trình Hạo chỉ có vài loại như Thượng điện trát tử , Đáp hoành Cừ Trương Tử hậu tiên sinh thư , Nhan lạc đình minh . Thầy giáo ngữ văn muốn chúng tôi ghi lại tất cả những lời ông ta nói, học thuộc lòng, nói mỗi năm trong đề thi khu vực ra đều có câu hỏi phụ liên quan đến "Nhị Trình", trả lời đúng thì được mười điểm hoặc mười lăm điểm (năm đó quả nhiên có câu hỏi phụ này, bởi vì người ra đề chính là thầy giáo lưng gù đã nghỉ hưu đó). Ông ta còn đứng trước tủ sách giới thiệu về thư pháp và thư họa Trình Hạo, Trình Di, giới thiệu những năm tháng trong cuộc đời của họ và sự khúc khuỷu quanh co trong con đường làm quan của họ.

Nhưng mà, bây giờ, trong những hàng tủ sách ở sau tường kia, ngay đến một cuốn, một trang thư tịch của Nhị Trình cũng không Có, đến một trang thư họa của Trình Hạo, Trình Di cũng không có nữa, ngay cả bức họa đệ tử Chu Hy và Dương Thời của Nhị Trình mà năm đó vẫn tùy tiện cuộn lại đặt trong một cái tủ cũng không cánh mà bay, ngay cả bức chân dung thầy giáo Chu Đôn Di của Nhị Trình gầy đét với bím tóc dài đã hoàn toàn phai màu được khảm trong khung kính trên chiếc bàn chính giữa tủ sách cũng không thấy nữa. Thay vào đó những giá sách kia bày đầy bốn cuốn Mao Trạch Đông tuyển tập mà chỉ ở hiệu sách Tân Hoa trên thành phố mới có thể nhìn thấy đủ, các loại, các bản Mao Chủ tịch ngữ lục và Thơ ca Mao Chủ tịch, còn có bộ sách khổ lớn Tư bản luận của Marx và Engels, trước tác và thư tịch của Lenin và Stalin, các loại các kiểu, ít ra cũng có hơn trăm cuốn. Ở trên bắt đầu bằng Marx, ở dưới kết thúc ở Mao Chủ tịch, những trước tác của năm vị vĩ nhân đều được dùng giấy đỏ đệm ở trên đáy giá sách để phân biệt, trước tác bày ngăn nắp chỉnh tề trên mặt giấy. Những giá sách còn trống khác, hoặc là trống không, hoặc là được dán tề chỉnh ngăn nắp những chân dung của các lãnh tụ. Nhưng ở trên các bàn ở giữa dãy tủ sách, ở đó vốn dĩ có một khung gương lớn khảm chân dung của Chu Đôn Di, trước mắt lại là bức chân dung toàn thân sinh động của Mao Chủ tịch đang kẹp ô che mưa, trong mưa gió phong trần băng băng đi đến làm Cách mạng An Nguyên.

Có nghĩa là, trên lầu tàng kinh bây giờ toàn là những trước tác của Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao Chủ tịch.

Có nghĩa là, trái tim của nơi phong kiến nhất đã trở thành kho báu lí luận của giai cấp vô sản và tư tưởng Cách mạng trấn Trình Cương.

Có nghĩa là, bước chân Cách mạng của chúng tôi đã chậm một bước rồi, đã bị kẻ địch nhanh một bước nhân danh Cách mạng để chặn lại hành động Cách mạng chân chính của chúng tôi.

Có nghĩa là, kế hoạch chúng tôi sớm muộn gì cũng sẽ phát động chiến tranh đến chùa Trình đã sớm bị nằm trong dự liệu của một số người. Ý nghĩ tôi sớm muộn sẽ đốt đi những lí học kinh thư này, Trình Thiên Dân đã sớm liệu đến rồi.

Các cán bộ thôn đứng ngây ra trước tủ sách của lầu tàng kinh, ánh sáng mặt trời xuyên vào cửa sổ khắc hoa nổi trên mặt khung giàn nho, nhẹ nhàng rớt trên mặt và trên người tôi, làm cho sự bối rối của chúng tôi rõ ràng nổi rõ, hiện rõ trên mỗi khuôn mặt xám nhợt mang căn bệnh ấu trĩ Cách mạng.

Những kinh quyển thư tịch đó, nghe nói hai năm trước đã không còn ở trong lầu tàng kinh nữa rồi. Có người nói hai năm trước nhà văn hóa huyện đã đến đây chở đi có người nhìn thấy đến kéo đi là một chiếc xe Jeep. Có người nói lần đó nhà văn hóa chỉ kéo đi vài chiếc bàn và chiếc ghế, về căn bản không kéo một cuốn sách nào. Vậy thì chúng đi đâu cả rồi. Mọi người mặt đối mặt, trên mỗi khuôn mặt đều giăng một lớp mây. Hai năm rõ mười, tất cả đều nghi ngờ những điển tịch này là do trấn trưởng cũ giấu đi. Trình Khánh Lâm đề nghị đập cánh cửa của lối đi từ lầu tàng kinh đến Hậu Tiết viện đi, đến chỗ ở của ninh Thiên Dân tìm một lượt, nhưng tôi không nói gì, suy nghĩ cặn kẽ một hồi lâu, các bạn thử nghĩ xem, nếu như đúng thật là hai năm trước Trình Thiên Dân đã chuyển những kinh quyển thư họa trong lầu tàng kinh này đi rồi, ông ta còn có thể bày trong tam tiết viện để các bạn đến lục lọi sao? Nếu như không tìm thấy những thư tịch đó thì sẽ ăn nói thế nào với Trình Thiên Dân? (Tiên sư ông ta, ai cũng đều biết ông ta là ủy viên chính hiệp huyện, thường xuyên qua lại với bí thư huyện ủy bây giờ. Không làm trấn trưởng, nhưng còn to hơn trấn trưởng.) Chúng tôi có thể xông vào Tam Tiết đại viện không? Có thể bất chấp tất cả để xông vào tìm kiếm không? Cách mạng cần phải suy xét, nhìn xa mới có thể trông rộng được. Trong chiến tranh điều tối kị là không rõ tình hình địch, mù quáng xuất kích. Biết mình biết người, mới là trăm trận trăm thắng. Cách mạng và chiến tranh Cách mạng là tiến công, nhưng cũng có phòng ngự và rút lui - Cách nói này mới là hoàn toàn chính xác. Để tấn công mà phòng ngự, để tiến lên mà rút lui, để tiến lên chính diện mà tiến vào mặt cánh, để có đi đường thẳng thì đi đường vòng, đây là hiện tượng mà rất nhiều sự vật không thể tránh khỏi trong quá trình phát triển. Huống hồ là Cách mạng, là hành động quân sự trong Cách mạng!

(Tiên sư bà nội ông ta, nếu như tôi và huyện trưởng hoặc bí thư có quan hệ như của Trình Thiên Dân và bí thư huyện ủy thì tốt.)

Nhìn đám cán bộ thôn và đám thần dân đông nghìn nghịt của tôi, tôi vẫn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ:

"Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là đả đảo những kẻ nắm quyền theo phái chủ trương Tư bản chủ nghĩa, không phải là nắm chặt lấy những kẻ chủ trương Tư bản đã thoái vị, Chúng ta không thể thay đổi phương hướng lớn trong đấu tranh. Trình Thiên Dân đã biết giấu đi những kinh quyển thư tịch, thì ông ta sẽ không giấu ở chỗ mà chúng ta ngay phút chốc có thể tìm ra."

Tôi nói: "Mâu thuẫn chủ yếu hiện nay là đoạt lấy chính quyền của chính phủ trấn. Mâu thuẫn chủ yếu giải quyết rồi, mâu thuẫn thứ yếu sẽ dễ dàng giải quyết ngay, Trình Thiên Dân và chùa Trình, những thứ này đều là mâu thuẫn thứ yếu và sông nhánh, sẽ cùng với việc giải quyết mâu thuẫn chủ yếu mà được giải quyết. 'Nắm lấy mấu chốt giải quyết vấn đề' có nghĩa là gì? Đầu tiên là lật đổ ủy ban trấn, sau đó sẽ xử lý chùa Trình và những binh tôm tướng tép này, đây chính là bài học sống và tác dụng sống của việc 'nắm lấy mấu chốt'."

Hôm đó, chính là lúc đã ăn cơm sáng xong, chúng tôi từ sân Trung Tiết hạ xuống tấm biển "quân lạc uyên nguyên" do ngự bút của đích thân Đức Tông Đế, bức "Hi Tông Nhan Tử" do ngự bút của đích thân Từ Hy thái hậu, còn có ba chữ "lầu tàng kinh" do Chu Hy hoặc Dương Thời đích thân viết và một đồng những bức hoành và bảng hiệu trong Tiền viện do các triều đại qua các thời kì lịch sử viết cho Trình Hạo, Trình Di hoặc chùa Trình, châm lửa đốt hết chỗ đốt hương tế chủ trước cổng chùa Trình, đồng thời còn đập đi hai biển phong chùa lập nên cho chùa Trình ở đời Tống, đời Minh ở trước cổng, và hai con sư tử đá nằm trước chùa do một vị đỗ đạt làm quan cuối đời Thanh tặng, tuyên bố kết thúc thắng lợi có tính tượng trưng của cuộc tiến công Cách mạng lần này.

3. Thắng lợi

Sau khi giành được thắng lợi đốt hủy một đống ngự biển và đập vỡ vài tấm ngự bia của chùa Trình, nghe nói Vương Chấn Hải tức đến mức đã ném bát cơm trong nhà ăn của ủy ban trấn, chính điều này làm cho chúng tôi (tôi) đạt được mục đích như mong đợi. Tôi đã ghi lại tất cả những thời gian, địa điểm, nhân chứng của việc ông ta đập bát và chửi ầm lên vào một cuốn sổ (dụ rắn ra khỏi động). Chúng tôi bài trừ mê tín, trừng trị hoạt động phong kiến, cải tạo tư tưởng quần chúng, nâng cao giác ngộ cho mọi người, vì sao ông ta lại giận đến mức ném bát đi như vậy? Sao ông ta lại dám mắng chúng tôi là lũ con cháu nhà rủa không nhanh chóng tưới ruộng cho chết đói hết cả lũ đi! Ai là con cháu nhà rùa? Là những người Cách mạng chúng tôi? Chúng tôi là con cháu rùa, ông ta không phải là cụ lớn phong kiến sao? Nếu như nói thanh niên Cách mạng là con cháu nhà rùa, thế thì chúng tôi tình nguyện làm con cháu rùa nhà đấy, để cho ông ta đi làm cụ lớn phong kiến phản Cách mạng đi! Để cho ông ta đảm nhiệm là cái ô bảo hộ ưu tú nhất, quyền uy nhất của giai cấp phong kiến Trình Cương mà chùa Trình và cái "Nhị Trình lí học" là đại biểu. Lỗ Tấn nói, im lặng cũng là một loại phản kháng, có lẽ là loại phản kháng tốt nhất. Về Vương trấn trưởng và một vài vấn đề, chúng tôi không phải không đáp trả mà là thời cơ chưa đến. Một khi thời cơ đến, tự nhiên sẽ đáp trả. Một khi thời cơ đến, không báo đáp cũng phải báo đáp.

Bởi vì tôi đã danh chính ngôn thuận là ủy viên Đảng ủy trấn Trình Cương, tôi đã có thể danh chính ngôn thuận là Đảng ủy viên dự thính của trấn Trình Cương, đã có điều kiện trong mỗi lần hội nghị ghi lại tất cả những lời nói hành động của Vương trấn trưởng trên cuốn sổ bìa da bò. Đến đầu đông, lúc trồng tiểu mạch, tôi đã ghi được bảy mươi hai lời bàn phản động của ông ta. Ông ta đã nói: "Làm Cách mạng, thúc đẩy sản xuất, không thúc đẩy sản xuất, thì làm Cách mạng thế nào!" (Cách mạng là quan trọng nhất, sản xuất là lệ thuộc phục tùng, ông ta nói điều này không phải là đã làm điên đảo quan hệ giữa Cách mạng và sản xuất thì là gì? Không phải là học thuyết duy sản xuất thì là gì?) còn nói: "Đàn bà là báu vật, Cách mạng là cái đầu b…" (Đây là câu phản Cách mạng điển hình nhất, tiếc là câu nói này lại là do cán sự Lý phụ trách tuyên truyền trên huyện nói lại với tôi, cái lão b… này kiên quyết không muốn viết chứng minh, làm nhân chứng, lại còn hối hận vì đã tiết lộ cho tôi những cái đó. Có ngày tôi làm trấn trưởng sẽ cho tay cán bộ Lý đó một bài học, làm cho ông ta có hối hận cũng không kịp nữa.) Vương trấn trưởng còn có một lần trong hội động viên tam hạ [28] lúc nói chuyện với bí thư các đại đội, đã đem câu "không có quân đội của nhân dân, thì không có tất cả của nhân dân" trong ngữ lục của Mao Chủ tịch sửa thành "không có lương thực kề miệng, thì không có tất cả của nhân dân." Trong lần họp đó, ông ta uống vài hớp rượu, chính là trước mặt nữ bí thư tên là Triệu Tú Ngọc (Hơn bốn mươi tuổi, nhìn cực kì xấu gái, thật là không thể xếp cùng một loại với Hồng Mai), kéo tay người ta nói: "Bí thư Triệu, trông cô rất giống bà vợ của đại đội trưởng hai của chúng tôi khi tôi còn làm doanh trưởng trong quân đội đấy, cô và bà ta, dám làm dám nhận, biết giữ mồm giữ miệng, trong tất cả những cán bộ đại đội, tôi tin tưởng nhất cô (Bọn họ có phải có quan hệ nam nữ bất chính không? Nếu như có thì tốt!).

Dựa vào quy luật Cách mạng của nông thôn, sau khi trồng tiểu mạch, đông nhàn sẽ tới, Cách mạng và tình yêu lại tiến đến một cao trào mới. Trong năm này, tôi kiên trì làm việc với thái độ lặng lẽ và nhẫn nại dưới sự lãnh đạo của Vương trấn trưởng. Sở dĩ tôi có thể kiên trì lặng lẽ, là bởi vì công trình tình yêu trọng đại của tôi và Hồng Mai trong năm đó không hề thuận lợi như tôi nghĩ. Tôi thường xuyên trong quá trình khai quật đào đục vấp phải rễ cây và lỗi sai. Lúc đào được hơn 100 mét, tôi còn vấp phải một tầng thềm đất đỏ, may mà cái chỗ đất cứng như đá đó chỉ kéo dài mấy mét, tôi dùng hai bảy hai tám đêm thầu để đào thông nó, nếu như độ dày của nó là 10 mét 20 mét thì làm thế nào? Tôi có thể đào xong đường hầm tình yêu của chúng tôi đúng hạn không? Càng hỏng bét là, lúc tôi lập kế hoạch thi công, không nghĩ đến việc thông gió và thoát khí của đường hầm, lúc đào sâu đến mười mấy mét, không khí trở nên thưa loãng, cảm thấy hít thở rất khó khăn. Do đó, tôi đã nghĩ rất nhiều biện pháp, mua mấy cái máy quạt gió nhỏ, nhưng mà máy quạt gió thì phải dùng điện, trong thôn lại thường mất điện; nghĩ có thể đào một cái cửa thông gió ở đâu, nhưng đào cửa thông gió tuy rằng có thể, nhưng lại mất an toàn. Sau đó tôi quyết định cách khoảng mỗi 10 mét, dùng xẻng nửa tháng thăm dò công trình, từ dưới hướng lên trên đào một cái cửa thông gió bằng cái bát nhỏ hoặc cỡ bằng cánh tay, đoạn trên của cửa thông gió đều phải nằm dưới móng tường nhà, tường sân của một gia đình nào đó. Các bạn biết đấy, móng tường sân, tường nhà của người Dự Tây đều được xây bang đá sống [29] đều cao hơn so với mặt đất một thước hoặc vài tấc, đào cửa thông gió ở dưới cái móng đó, vừa không bị bất kì ai mảy may phát giác, mà còn có thể từ khe giữa những viên đá sống đem không khí từ mặt đất vận chuyển vào đường hầm. Thông qua sự thiết kế và thực thi trác việt hiệu quả này tôi tin chắc tôi không chỉ là một nhà Cách mạng thiên tài, mà còn là một công trình sư xây hầm dưới đất thiên tài. Tôi dùng những kiến thức vật lí và toán học mà tôi đã học, cộng thêm sự quan sát đo đạc trên mặt đất, lại thêm những tri thức và kinh nghiệm lúc còn phục dịch đi lính công trình, trong mười bảy chiếc cửa thông gió sâu bốn năm mét mà tôi đào từ dưới lên trên, có một chiếc đào ở dưới mâm xay trên phố, một chiếc đào ở trong hốc cây bách khô ở trước cửa chùa Trình, mười lăm chiếc còn lại, tất cả đều ở dưới móng tường, có mười bốn chiếc ngay ngắn đúng vị trí, chỉ có một chiếc hơi nghiêng một chút, bị đào ra ngoài tường sân nhà Trình Quế Tô, may mà ngoài sân tường đó là một đống củi. Tôi dùng những viên đá bít chặt chõ thông gió đó lại vứt đi, tôi tin rằng khi đun hết đống củi, chủ nhân có phát hiện ra cái lỗ đen đó thì cũng sẽ tưởng rằng đó là ổ chuột vàng hoặc hang của một loài thú hoang nào đó, hoặc là cành lá của đống củi đó sẽ tự nhiên bít miệng thông gió lại. Tóm lại, đường đi còn quanh co phức tạp, nhưng phía trước con đường là ánh sáng. Công trình tình yêu vĩ đại dưới lòng đất của tôi đã đào được hơn hai trăm năm mươi mét rồi, còn có mười mấy mét nữa, là đến dưới cái sân sau nửa mẫu bỏ hoang của nhà Trình Thiên Thanh rồi, tôi nên đào căn phòng dưới đất rồi (phòng hoa chúc chân chính của chúng tôi), khi ham muốn xác thịt không thể chịu đựng được nữa, là có thể cùng với Hồng Mai đến phòng hoa chúc đó, có thể yên tâm mạnh bạo mây mưa ở đó, có thể cùng trần truồng, không một mảnh vải ở trong phòng hoa chúc đó mà làm việc mà cười nói mà bàn luận công việc Cách mạng.

Tôi vẫn chưa nói với Hồng Mai hành động và phương án trọng đại của tôi dành cho tình yêu với em. Có mấy lần lúc chúng tôi ở những nơi hoang dã bên ngoài làm việc khoái lạc đó, em kinh ngạc sờ lên vết chai trên tay tôi: "Ái Quân, tay anh làm sao vậy?" Lúc đó tôi suýt nữa đã đem mở cánh cửa bí mật này tiết lộ cho em, nhưng tôi do dự, rồi lại nói với em: "Anh có số làm người lao động rồi, làm việc tay chân một tí thì tay liền nổi chai." Tôi nghĩ khi nào đường hầm đào đến nhà em mới bất ngờ nói cho em biết. Tôi muốn để em lúc đó mở to mắt ngạc nhiên nhìn tôi, một ngày nào đó sau khi Cách mạng lại đạt được thành công cực lớn, ví dụ như khi tôi làm trấn trưởng hoặc ủy viên huyện ủy, sẽ để em vạn phần kinh ngạc đi theo sau tôi, từng bước từng bước từng bước đi vào đường hầm, sờ lên bùn đất, cảm thán về tình yêu và tình chiến hữu vĩ đại của tôi dành cho em. Tôi muốn lúc em từ chỗ sâu của đường hầm đi ra, vừa đi vừa cởi áo quần, mỗi năm bước đi lại cởi một chiếc áo của em xuống đất giống như tiên nữ rắc hoa, đến căn phòng cưới ở giữa, vừa đúng lúc cởi đến khi một chiếc cũng không còn, trần truồng đứng ở đó. Sau đó, sau đó chúng tôi sẽ ở trên giường của phòng hoa chúc lúc đói thì ăn, lúc khát thì uống, lúc không ăn không uống thì điên cuồng, vần vụ làm việc đó. Chúng tôi sẽ điên cuồng làm việc đó một ngày tám lần, một lần mây mưa là tám giờ đồng hồ chẵn. Tôi sẽ đem cơn đói khát xác thịt em một đời này ăn hết ba ngày đêm trong lần vào phòng cưới đầu tiên, sau đó lại ở đó ôm em ngủ một mạch ba ngày lại ba đêm, bảy mươi hai tiếng đồng hồ, tỉnh dậy rồi, tinh lực dồi dào rồi, lại cùng em đi ra khỏi địa đạo nhập vào cuộc đấu tranh bỏng cháy, Cách mạng bỏng cháy, cuộc đời bỏng cháy (Có lẽ tôi ở trên đường trong lần đầu tiên đi ra động còn như mất một cái gì đó mà điên cuồng làm với em lần nữa, sẽ ở trong ánh sáng ở cửa hầm lại cùng với em lên cao trào lần nữa.)

Nhưng tất cả những điều đó đều được quyết định bởi việc tôi nhất thiết phải lập tức đào xong đường hầm, đào xong căn phòng hoa chúc chân chính. Tôi đã thiết kế lại căn buông cưới của chúng tôi rồi. Tôi phải để lại vài mét vuông đất ở căn buồng cưới dưới sâu bốn mét kề phòng ở của Trình Thiên Thanh, dùng mảnh đất hình chữ nhật để lại đó làm thành một cái giường trong địa đạo, đào thêm hai đến ba cái cửa thông gió trong phòng cưới, một cái ở móng chân tường sân của nhà Trình Thiên Thanh, một cái ở dưới tường sau nơi mà ông ta ngủ hoặc ở ở dưới giường. Có lẽ thông qua chiếc cửa thông gió ở dưới giường hoặc dưới chân tường sau đó tôi có thể nghe thấy Trình Thiên Thanh và vợ ông ta có làm tình ở trên giường không, còn có thể nghe thấy ông Trình Thiên Thanh đã phát điên đó nói gì những tin gì bí mật liên quan đến đại đội và trên trấn (alo, alo - thôn chiến tranh, dân chiến tranh - phải nổ súng để giành lấy đất, nổ súng để giành lấy đất; không thể đặt súng không, không thể bắn súng không). Nhưng mà, lúc tôi đang chuẩn bị thiết kế đào buồng cưới, có một việc không ai có thể chịu nổi xảy ra.

Sau khi trồng tiểu mạch, tôi gặp thư kí Điền - người quản lí văn kiện và thư kí hội nghị của Đảng ủy trấn trong cuộc họp cán bộ cơ sở trên trấn. Thư kí Điền kéo tôi đến một góc hội trường thần thần bí bí nói: "Cao bí thư, anh đắc tội gì với Vương trấn trưởng thế?" Tôi biết tôi chỗ nào cũng đắc tội với Vương trấn trưởng, nhưng tôi nói, "Tôi nào dám mắc lỗi với Vương trấn trưởng, tôi là người ủng hộ kiên quyết trên con đường của Vương trấn trưởng." Điền lại nói: "Anh thử nghĩ lại xem, không mắc lỗi với Vương trấn trưởng, tháng trước phòng tổ chức huyện ủy cần chọn ra một bí thư huyện đoàn, anh là người được chọn đầu tiên trong ba người được chọn, nhưng khi phòng tổ chức phái người đến trên trấn khảo sát, Vương trấn trưởng sao lại nói với người ta là anh chỉ được cái mẽ bề ngoài, thích thể hiện, là một kẻ giả Cách mạng chính cống."

Tôi sững lại vì kinh ngạc, lập tức kéo Điền từ góc hội trường đến nhà vệ sinh nam bên ngoài hội trường.

"Vương trấn trưởng còn nói gì tôi nữa không?"

Điền lại nhìn ra ngoài nhà vệ sinh một cái.

"Nói anh và Hạ Hồng Mai là một đôi hề Cách mạng, nếu như có ngày hai người được đắc chí, thì sẽ làm cho người dân phải khóc lóc nỉ non, sẽ làm cho Cách mạng tối tăm mù mịt."

Tôi hỏi: "Đồng chí phòng tổ chức nói gì?"

Điền nói: "Người của phòng tổ chức đến là một vị phó phòng, ông ta dường như rất thất vọng vì anh."

Tôi hỏi: "Bây giờ bí thư đoàn ai làm?"

Điền nói: "Nghe nói cuối cùng người thứ hai đội lên, là phó xưởng trưởng của xưởng tơ lụa."

Sự thực đã chứng minh, Cách mạng không thể nhẹ tay nhân từ với Vương Chấn Hải được nữa, ông ta đã cản trở bước tiến và sự phát triển của lịch sử, đã hoàn toàn, triệt để trở thành kẻ thù và chướng ngại vật của Cách mạng. Người không phạm ta, ta không phạm đến người, người nếu phạm ta, ta phải phạm người. Đây chính là nguyên tắc quốc tế của Cách mạng Trung Quốc, đây cũng chính là nguyên tắc căn bản mà Cao Ái Quân tham gia Cách mạng Trung Quốc.

Tôi nhốt mình trong nhà, dùng thời gian ba ngày ba đêm để thực hiện tài liệu tố giác Vương trấn trưởng với nhan đề "Vạch trần bộ mặt xấu xa của trấn trưởng Trình Cương Vương Chấn Hải', tổng cộng hai mươi tám trang, một vạn ba nghìn chữ, cho nên phụ đề của tài liệu đó là "Sách vạn ngôn về việc lên án Vương Chấn Hải." Đại thể tóm tắt như dưới đây:

(I) Về ngôn ngữ phản động của Vương Chấn Hải

(II) Về vấn đề quan hệ nam nữ của Vương Chấn Hải

(III) Về vấn đề hoạt động ủng hộ phong kiến của Vương Chấn Hải

(IV) Về vấn đê kinh tế tiếm đoạt cá nhân của Vương Chấn Hải

(V) Về vấn đề "Duy sản xuất luận" của Vương Chấn Hải

Phần lạc khoản này là tài liệu tố cáo của quần chúng Cách mạng trấn Trình Cương, tôi có ý viết sai không ít chữ, lại dùng tay trái chép lại ba bản, một bản gửi cho huyện ủy, một bản gửi cho ủy ban huyện, bản thứ ba gửi cho phòng tổ chức huyện ủy. Trong những ngày sau đó, tôi không hề đi nghe ngóng xem hồi âm và phản ứng về tài liệu đó gửi lên trên huyện thế nào, mà bắt đầu triển khai hoạt động ủ phân nông nhàn ở đại đội Trình Cương, yêu cầu mỗi nhà mỗi hộ, trong những ngày nông nhàn, mỗi nhà đều nhất thiết phải trước cửa sau nhà, dùng lá cây, cỏ tạp tích thành ba đến năm mét khối phân nhà nông, sau đó dùng bùn trát chỗ phân xanh đó lại, trên đỉnh có máng dẫn nước, mỗi mười ngày nửa tháng đều bắt buộc phải gánh vài gánh nước tưới vào máng đó, làm cho những cỏ cây đó lên men mục rữa, để