← Quay lại trang sách

Chương 8 THẤT BẠI VÀ LỄ MỪNG

Trung Quốc cổ đại có một câu chuyện ngụ ngôn là Ngu Cống dời núi. Nói về một ông già thời cổ đại, sống ở Hoa Bắc, chính là Ngu Công núi Bắc. Ở phía nam cửa nhà ông có hai quả núi to chắn đường, một quả là Thái Hành Sơn, một quả là Vương Ốc Sơn. Ngu Công hạ quyết tâm dẫn các con cháu của ông ta dùng cuốc chim đi đào hai quả núi này. Có một ông già tên là Trí Tẩu nhìn thấy liền bật cười, nói các ông làm thế này thì thật là ngu ngốc, chỉ có mấy cha con ông mà muốn phá hai quả núi to này thì hoàn toàn không thể. Ngu Công đáp lại: Sau khi tôi chết còn có con trai tôi, con trai tôi chết còn có cháu tôi, con cháu hàng đời không thể hết được. Hai quả núi này tuy rằng rất cao, nhưng không thể cao hơn nữa, đào một tí thì sẽ ít đi một tí, tại sao lại không san bằng được? Việc này làm cảm động thượng đế, Người liền phái hai vị thần tiên xuống đất, cõng hai quả núi đi.

2. Lễ mừng cuối cùng đã đến

Mọi việc chậm chạp như là trâu già kéo xe nát, chậm đến mức còn không nhanh bằng tiến triển của đường hầm tình yêu của tôi. Tôi tưởng là ông đại tá già sẽ mang theo tác phong công tác trong quân đội như sấm rền gió cuốn về trên huyện nhanh chóng bổ nhiệm tôi làm cán bộ nhà nước trên trấn - đây là một bước quan trọng để tiến lên trấn trưởng, huyện trưởng, chuyên viên địa khu, thậm chí là tỉnh trưởng của tôi, nhưng sau khi ông ta đi, ba ngày không có tin tức gì, một tuần không có tin tức gì, nửa tháng qua đi, vẫn không có tin tức đề bạt tôi truyền đến.

Tôi có chút thất vọng. Sau khi Vương Chấn Hải viết vài bản kiểm điểm xong, vẫn là ông ta làm bí thư kiêm trấn trưởng, còn tôi sau thời gian đằng đẵng đợi chờ, vẫn là bí thư thôn và ủy viên Đảng ủy trấn chưa thoát li sản xuất. Nói đến cùng, tôi vẫn là một người cán bộ thôn cơ sở nhất Trung Quốc. Khỏi phải nói, là một người Cách mạng đầy kinh nghiệm, trong lúc tình hình chuyển biến xấu, tôi sẽ không cuống cuồng lên, sẽ không dễ dàng mắc căn bệnh nóng vội trong Cách mạng. Tôi làm như không có việc gì, không động thanh sắc gì, trong mùa đông đó trừ đi họp, phê đấu, đọc trước tác Mao, tôi vẫn tổ chức tích trữ phân, vẫn phát huy tinh thần của ông già Ngu Công, mỗi đêm vẫn không ngừng đào hầm.

Khi mùa đông sắp hết, căn buồng tân hôn của chúng tôi đã đào xong rồi, ngay cả đến ba lỗ thông hơi và chiếc giường như giường sưởi của buồng cưới đã đào xong rồi. Ngày hôm đó trời cao mây nhạt, cảnh xuân tươi đẹp, trước tảng sáng sắc trời trong suốt mà tươi đẹp, tôi gánh gánh đất cuối cùng đổ xuống mương, lúc chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành, thư kí Điền trên trấn gọi tôi tỉnh dậy từ trong mộng.

"Cao bí thư, anh mời khách đi."

Tôi dụi mắt quay người lại.

"Cách mạng không phải là mời khách ăn cơm, không phải là vẽ tranh thêu hoa."

Điền nửa cười nửa nói, "Đúng vậy đúng vậy, tôi biết làm phó trấn trưởng chỉ là một bước trong con đường vạn lí trường chinh của anh thôi, núi tuyết và đồng cỏ vẫn còn ở phía sau kìa."

Tôi lăn lông lốc từ trên giường bò dậy cơn buồn ngủ trong phút chốc như khói tản mây tan. Đối diện với vẻ mặt thần bí của thư kí Điền, tôi nói anh nói gì? Anh ta nói tôi làm phó trấn trưởng của trấn Trình Cương rồi, công văn đã đến trấn rồi, tôi đến tiết lộ cho anh trước. Tôi có chút không dám tin, nhưng tôi biết điều đó là sự thực. Lúc đó tôi muốn hét lên điên cuồng, muốn lăn lộn té nhào xuống đất, nhưng u đang cho lợn ăn trong sân, con trai Hồng Sinh, con gái Hồng Hoa của tôi đang đeo cặp sách đi học. Tôi tưởng là lúc đó đã ăn sáng xong rồi sắp vào buổi sáng, liền kiềm chế sự hưng phấn nói với Điền, buổi trưa tôi mời anh, anh muốn ăn đầu lợn, lòng bò, chúng ta đi lên phố mua.

Điền nói: "Cơm trưa? Bây giờ các nhà ăn trưa xong hết cả rồi, đêm qua anh làm gì? Ngủ đến mức không biết trời trăng là gì."

Từ trong nhà chạy ra, quả nhiên mặt trời đã treo trên ngọn cây ở đầu thôn, trong thôn xóm phủ đầy màu vàng ấm áp và mùi xanh non của cỏ. U đang đổ thức ăn vào máng lợn nói: "Ái Quân, cơm đã đậy trong nồi rồi, đi ăn đi."

Tôi nhìn u, nhìn mái đầu bạc trắng của u nói:

"U, công văn con làm phó trấn trưởng đã đến rồi, từ hôm nay con trai u đã làm cán bộ nhà nước rồi."

U đứng một hồi lâu quan sát tôi, như thể bà không nhận ra con trai mình nữa.

Buổi chiều hôm ấy, tôi tập trung tất cả mọi người trong chi bộ đại đội Trình Cương đến nhà Trình Khánh Lâm (bố của Khánh Lâm biết nấu cơm), từ tiệm cơm quốc doanh mua về thịt bò chín, thịt lợn chín, còn có thịt lợn trần, lợn băm viên, lại còn củ cải và cải trắng để qua mùa đông để làm bánh phở và miến, lại còn đổ thêm vài cân rượu trắng bán lẻ, tổng cộng nấu hết chín món ăn, ba nồi canh. Chúng tôi cùng với thư kí Điền, từ chiều uống đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn uống đến khi trăng sáng. Tôi bưng cốc rượu nói với mọi người, bổ nhiệm tôi làm phó trấn trưởng (cho dù là không thoát li sản xuất, tạm thời vẫn là hộ khẩu nông nghiệp) không phải là sự trưởng thành và tiến bộ của Cao Ái Quân tôi, mà là kết quả thu hoạch của đấu tranh của đại đội Trình Cương, là thắng lợi và tượng trưng cho việc cùng tiến bộ của mọi người. Tôi cổ vũ mọi người, ngày sau sẽ càng thêm đoàn kết, cùng đấu tranh, trong thời gian ngắn nhất, dùng trăm phương ngàn kế kéo Vương Chấn Hải từ địa vị bí thư, trấn trưởng xuống, chờ sau khi tồi làm trấn trưởng, sẽ bổ nhiệm Điền thư kí thành phó bí thư Đảng ủy trấn, bổ nhiệm Hồng Mai làm phó trấn trưởng kiêm chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ của ủy ban trấn, Trình Khánh Lâm làm ủy viên Đảng ủy trấn kiêm bí thư chi bộ Đại đội Trình Cương, những thành viên khác trong Chi bộ, thăng tiến theo từng loại, tất cả đều được đề bạt một, hai cấp. Lúc đó nhà ai có khó khăn, ví dụ như em trai, em gái cần sắp xếp công việc; ví dụ như muốn thay đổi từ hộ khẩu nông nghiệp thành hộ khẩu phi nông nghiệp, đều không phải là việc khó khăn gì.

Mọi người đều chạm cốc mừng tôi làm phó trấn trưởng, đều nôn nóng chờ đợi tôi lập tức làm trấn trưởng hoặc bí thư Đảng ủy trấn. Đương nhiên, tốt nhất là làm bí thư kiêm trấn trưởng, hoặc làm trấn trưởng kiêm bí thư, nắm tất cả Đảng và quyền lực hành chính trong tay. Mọi người tình cảm dâng cao, ý chí chiến đấu sục sôi, năm cân rượu khoai lang năm mươi sáu độ uống vào, một chút là đổ gục cả đám. Thư kí Điền gục ngay dưới bàn, nắm lấy tay tôi nói: "Cao phó trấn trưởng, có ngày anh làm trấn trưởng hoặc bí thư, tôi không dám hão huyền muốn làm phó bí thư, nhưng anh nhất định phải chuyển chính thức cho tôi, không được để tôi làm thư kí 5 năm, hộ khẩu vẫn ở trong quê vùng núi." Tôi vồ ngực nói với Điền: "Anh yên tâm, Cao Ái Quân nếu như không giữ lời hứa, tôi còn là Đảng viên sao? Có thể xưng mình là cán bộ lãnh đạo Đảng sao? Nói mà không giữ lời về sau tôi làm Cách mạng thế nào!"

Thư kí Điền liền giàn giụa nước mắt nước mũi lại uống một nửa bát rượu nữa.

Cuối cùng cũng đổ gục xuống.

Tôi không biết tôi và Hồng Mai có say không. Tôi nghĩ chúng tôi say một nửa. Từ khi nghe nói tôi cuối cùng đã làm phó trấn trưởng, cho đến khi ánh trăng mang theo hơi rượu mọc lên, máu trong người tôi giống như con sông Trường Giang và Hoàng Hà phi không ngừng nghỉ, cuồn cuộn không ngừng tình chảy đi, thao thao bất tuyệt yêu tràn đến. Mưa xuân tưới nhuần mạ lớn, mỗi đóa hoa hướng dương đều đón mặt trời. Sông núi đất trời phương Bắc đó, vạn dặm băng ngàn dặm tuyết xa, khắp Trường Thành mưa mênh mông, sông lớn cuồn cuộn chảy, núi tuyết trập trùng như rắn cuộn, ông trời có gì mà ghê gớm. Chờ nắng lên, ánh hồng soi sắc tuyết, diễm lệ lạ thường. Giang sơn yêu kiều như vậy, bao anh hùng vì đó mà ngã xuống. Tần hoàng Hán đế ơi, văn tài có hạn, Đường Tông này Tống Tổ ơi, còn kém chút phong tao, Thiên Kiêu một đời kia ơi, cũng chỉ biết bắn đại bàng thôi, thành dĩ vãng cả rồi, tìm phong lưu phải nhìn đến hôm nay [30] ơ ơ ơ…, ơ ơ ơ…, ơ ơ ơ, ơ ơ ơ… Mỗi một hạt máu tươi ơi, mỗi ngọn hoa sóng kia, đều đang cuộn trào và thiêu đốt. Chỉ cần ngắm Hồng Mai, chỉ cần Hồng Mai cũng nhìn tôi - chúng tôi không nhịn được phải nhìn trộm nhau trên bàn cơm, mắt đưa mày liếc; ánh mắt mạnh mẽ đập vào nhau như đao kiếm trên không trung, bập bùng nổi lửa, làm cho trong hơi rượu trắng chứa đầy ngọn lửa đỏ của khát khao và dục vọng của chúng tôi; làm cho những hương thơm hỗn loạn trên bàn chất đầy sự nôn nóng và khó kiềm chế nổi của chúng tôi. Dưới bàn mọi người cùng nhau chạm cốc chúc mừng, chân của tôi và Hồng Mai phút chốc cũng không ngừng đưa qua đưa lại, không phải là em nhẹ nhàng dẫm lên tôi, thì là tôi nhẹ nhàng đá em; không phải là em cởi dép ra nhét chân vào ống quần tôi, thì là tôi nhét chân vào ống quần em dùng móng chân nhẹ nhàng bấm lên chân em.

Cuối cùng sau cả đám người đã đổ gục xuống vì say, chúng tôi đã có thể không phải lo lắng gì rồi.

Để bố mẹ Khánh Lâm chăm sóc những người Cách mạng luôn sát cánh bên tôi chiến đấu, tôi nói với họ, hai bác hãy yên tâm, khi cháu làm trấn trưởng, Khánh Lâm sẽ làm phó trấn trưởng, khi cháu làm huyện trưởng, Khánh Lâm sẽ là phó huyện trưởng, cháu làm tỉnh trưởng, Khánh Lâm không phải là chuyên viên địa khu thì cũng nhất định sẽ là huyện trưởng hoặc bí thư huyện ủy Bố mẹ Khánh Lâm có chút không dám tin vào lời tôi nói, họ nói rằng cả đời này Khánh Lâm có thể giống tôi bây giờ làm phó trấn trưởng kiêm bí thư thôn là đã đủ lắm rồi, cũng không uổng đã là cánh tay phải cho tôi. Tôi nói hai bác nhìn còn hạn hẹp lắm, chim sẻ làm sao biết chí của chim hồng chim hộc. Chính trong lúc họ còn đang nhìn trân trân, tôi kéo tay Hồng Mai đi ra khỏi nhà Khánh Lâm. Khoảnh khắc đó thật là trăng sáng vằng vặc rọi trên đầu, tâm tình vô hạn, đi ra khỏi nhà Khánh Lâm, Hồng Mai lập tức bổ nhào vào lòng tôi, trong phút chốc liền lấy đầu lưỡi bức vào miệng tôi (Linh hồn của tôi da thịt của tôi, em luôn biết tôi cần em nhất lúc nào), run rẩy loạn nhịp một lúc, lại như chạy trốn đi, làm tôi cảm thấy trong miệng trong tim đều trống rỗng.

"Đêm nay chúng ta có chết thì cũng phải ở bên nhau", em nói: "Sau này chính quyền trấn này một nửa là chính quyền của anh rồi, chúng ta không thể cứ mãi vụng trộm như mèo mả gà đồng thế này được."

Lúc này, tôi nghe thấy từ phố Trình giữa truyền đến tiếng bước chân (Làm sao có thể bất chấp tất cả? Cách mạng cho phép bạn bất chấp tất cả sao? Làm việc cảm tính, ấu trĩ đáng cười). Không nói gì tôi liền vội vã kéo em đi vào phố Trình sau. Em nói anh đi đâu đấy? Tôi nói em đừng hỏi, chỉ cần đi theo anh. Tôi nên để cho em nhìn thấy công trình tình yêu vĩ đại của tôi, tôi nên để công trình to lớn đó trở thành ái vật tặng cho em (linh hồn của tôi da thịt của tôi à). Tôi đã làm phó trấn trưởng, cho dù chưa thoát li sản xuất, nhưng cũng là một lãnh đạo chính thức của Đảng và nhà nước rồi, căn hầm tình yêu cũng đã sắp đến đoạn vĩ thanh rồi, tôi không ở đây một đêm, lúc này càng hơn lúc nào hết có thể hiến nó cho sự thăng chức của tôi, thắng lợi của chúng tôi và người tình Cách mạng không thể chia cắt của tôi rồi!

Chúng tôi dẫm lên sự tĩnh mịch của bóng đêm đi đến nhà tôi.

Tiếng u từ cửa sổ vọng vào: "Ái Quân, có ăn cơm không? Ăn thì u nấu cho con."

Tôi đáp: "U ngủ đi, u, muốn ăn cơm con sẽ tự nấu."

U nói: "Chạy suốt một ngày rồi, mệt rồi thì đừng đào nữa, lên giường sớm một chút đi."

Tôi đáp: "U đừng lo, u cho bọn Hồng Sinh ngủ đi."

(U ơi u, người mẹ vĩ đại của tôi à - lúc đào hầm đến hai mươi mấy mét, có một đêm tôi vừa từ miệng hầm trèo lên, liền nhìn thấy u soi đèn dầu đứng ở cửa hầm, "Ái Quân, con nói thật đi con muốn làm gì, u đã vào bên dưới xem mấy lần rồi." Lời nói của u làm tôi kinh hoàng, tôi nói: "Hiện nay tuy không phải là chiến tranh loạn lạc, nhưng tình thế còn phức tạp hơn chiến tranh loạn lạc, có tháng nào u không nghe nói đánh chết người không? Không nghe nói xử bắn phản Cách mạng không? Con trai u là lãnh đạo Cách mạng, có bao nhiêu người theo dõi sau lưng… ngay cả đến Mao chủ tịch cũng đã hiệu triệu đào hầm sâu, nhà mình không thể đào một lối thoát sao?" Tôi nói: "U, cái nghề Cách mạng này u không hiểu, nó có nghĩa là đã lên thuyền rồi thì không thể xuống, xuống rồi thì u sẽ trở thành phản Cách mạng. Nhà ta nhất thiết phải đào một đường hầm, có đường hầm này chúng ta có thể yên tâm dũng cảm làm Cách mạng, nỗ lực làm trấn trưởng, làm huyện trưởng, làm chuyên viên địa khu, làm bí thư tỉnh ủy… Con trai u cả đời này sẽ có cơ hội tiến lên." Ư ngơ ngơ ngác ngác đứng ở đó. Đêm đó, tôi ngủ rồi bà vẫn đứng ở cửa hầm nhìn rất lâu, đến hôm sau, trong chuồng lợn lại có nhiều hơn vài bắp ngô, cửa hầm che đậy càng kĩ hơn mọi ngày.)

Bây giờ, trong đường hầm sắp có một người mới đi đến, cô ấy sẽ là nhân vật chính và là chủ nhân của địa đạo này. Tôi thắp đèn bão lên, dắt tay Hồng Mai đi vào cửa hầm.

Ánh trăng như nước. Góc sân ẩm ướt lạnh lẽo, tay của em giống như những con cá bị luộc lên nóng bỏng trong tay tôi. Lúc đi qua chuồng lợn, đầu ngón tay em gãi gãi lòng bàn tay tôi, tôi mạnh mẽ miết đầu ngón tay em, nói với em thời khắc thần thánh, vĩ đại đã đến rồi, tất cả sự phân tâm đều là bất kính và phạm quy với thời khắc này. Lúc chúng tôi mở cửa chuồng lợn ra, hai con lợn vẫn ngẩng ngẩng đầu như bao lần khác, nhìn tôi rồi lại lười biếng nằm ngủ tiếp. Đến góc Tây Nam của chuồng lợn, để đèn bão đặt ở trên đất, đẩy những bó ngô khô sang một bên, cửa hầm ầm một tiếng sáng ra dưới ánh trăng và ánh đèn.

Đám mây ngờ vực trên khuôn mặt của Hồng Mai càng dày lên. Trong cái yên lặng như chết của thôn xóm, có thể nghe thấy tiếng ngáy khò khò của gà của chó các nhà, giống như tiếng của dòng suối mạnh tuôn ra từ trên cát vọng lại. Em nhìn chằm chằm vào cửa hầm, nhìn khung gỗ trên cửa hầm, sợi dây nối vào trong hầm, sọt đất và những cống cụ đào hầm nằm rải rác ở miệng hầm, chầm chậm đưa mắt nhìn tôi.

Tôi nói: "Đi xuống theo anh."

Đầu tiên tôi nhấc đèn bão xuống hầm, rồi dìu em từng bước từng bước đi xuống, sau đó chúng tôi đã đứng ở dưới đáy hầm rồi. Tôi hôn lên mặt em một cái, nói Hồng Mai, nếu như em có thể tìm thấy người thứ hai trên thế giới này yêu em như anh, anh lập tức sẽ chết ngay trước mắt em. Nói rồi cầm đèn bão đi vào trong hầm, đường hầm thẳng tắp, ấm áp dưới ánh đèn của tôi, giống như một chiếc túi dài phồng đầy gió, màu vàng thẳng tắp hiện ra khoan khoái.

Tấm rèm mây nghi hoặc trên gương mặt em đã không còn nữa, sự kinh ngạc đông lại trên trán em, mắt em, vai em, mũi em và chiếc cằm đang nảy lên của em, miệng nửa mở nửa khép, dường như muốn khép lại mà không khép được, có một luồng hơi lạnh như sắt thép và mềm mại như tơ liễu đông cứng lại trong khóe miệng em. Em bị một điều thần kì nào đó tấn công, bị một sức mạnh nào đó đánh đổ, mắt tròn lên miệng ngây ra, lúng túng không biết phải làm sao. Quên mất đang là ban ngày hay là ban đêm, em đang ở thiên đường, địa ngục hay là chốn nhân gian.

Tôi nói: "Em đi theo sau anh vào phía trong."

Em đứng đó không động đậy, trên mặt vẫn đông cứng lại như băng.

"Đường hầm này tổng cộng năm trăm năm mươi mét", tôi đi vào phía trong một bước rồi dừng lại nói "Chỉ còn vài trượng nữa là đến nhà em thôi, sau này chúng ta muốn làm việc đó, không cần phải đi đâu cả, không cần phải sợ người ta nhìn thấy, không cần phải sợ Cách mạng không cho phép, anh từ nhà anh đến, em từ nhà em đi, ở giữa đường hầm có một căn phòng và có cả giường nữa, chúng ta có thể không sợ trời không sự đất cùng nhau qua cuộc sống vợ chồng rồi."

Em vẫn như tê như ngây.

Em hoàn toàn không dám tin rằng giữa tình yêu của chúng tôi đã xảy ra việc gì, xảy ra sự biến hóa và thăng hoa cực lớn đến thế nào. Em không dám tin rằng đang đứng trước mặt em không chỉ là một nhà Cách mạng vĩ đại, mà còn là một ái tình gia hiếm thấy, Đèn bão trong tay tôi khe khẽ lắc lư, ánh đèn giống như nước bùn lấp lóe trên khuôn mặt chưa hết kinh ngạc của em. Khuôn mặt em ánh xạ lên bức tường đất trong đường hầm, sau khi trải qua niềm vui mừng ngạc nhiên cực lớn, màu trắng xanh và hồng đậm đã bắt đầu hiện ra trên khuôn mặt trước đó còn đông cứng lại của em, cái miệng nửa khép nửa mở, như là muốn nói gì mà không thể nói ra, muốn khép lại, nhưng nhất thời không thể khép được. Em cứ đứng như vậy ở miệng hầm, vừa nhìn tôi lại vừa nhìn địa đạo thẳng tắp duỗi vào trong, một hồi lâu bất động, một năm rồi bất động, nửa đời người rồi không nói một từ.

Tối bắt đầu khom lưng lại, dẫn em đi vào trong đường hầm. Mùa này, lòng đất chứa đầy hơi ấm, mùi hương đất ngọt nồng ấm áp, tinh khiết thơm tho trong địa đạo, nồng sực lên, như là trước khi mạch chín, mọi người chỉ cần đứng bên bờ sông là ngửi thấy hương thơm rồi. Hồng Mai vô cùng cẩn thận đi sau lưng tôi, dùng tay bám vào vách và đỉnh hầm, mỗi khi đi vài chục mét, tôi bảo em dừng lại một chút ở chỗ có lỗ thông hơi, thẳng người lên, đồng thời nói với em mỗi lỗ thông hơi đều là ở dưới móng tường nhà ai, đều ở trong hốc cây nào, dưới mâm xay, còn có cả ở góc tường dưới giường của Trình Thiên Thanh. Tôi cho em biết vì sao lại cần có lỗ thông hơi, vì sao những lỗ thông hơi này nhất thiết phải thông dưới kẽ đá ở móng tường của nhà người ta, còn cho em biết tôi đào địa đạo này, đã đào được hai năm lẻ mấy ngày, dùng hỏng mất bao nhiêu chiếc sọt bao nhiêu chiếc xẻng, có bao nhiêu mét khối đất đã được tôi đổ dưới mương nước sau thôn, nói nếu như có người nhìn kĩ dưới con mương đó, sẽ phát hiện ra có bao nhiêu là cỏ nước đều bị bùn đất vàng tươi đè xuống. Nhưng tiếc là không có ai nhìn kĩ vậy. Thật tiếc là loài cỏ nước đó càng bị chèn thì càng mọc mạnh, rất nhanh xuyên qua hoàng thổ để mọc lên, lại che kín đất vàng. Tôi nói Hồng Mai, em nghe xem, mỗi lỗ thông gió này đều giống như là sáo, đều giống như nhạc khí chỉ thổi cho chúng ta nghe, có lúc còn có thể ở trong lỗ thông hơi nghe thấy nhà ai dời giường kéo ghế, nghe thấy tiếng bổ củi đập đá và tiếng cãi vã của nhà người ta, nói có một lần, tôi nghe thấy tiếng oa oa khóc thét lên và tiếng cãi nhau của con trai và con gái Trình Thiên Thanh. Tôi không ngừng nói và khom lưng đến dưới lỗ thông hơi thứ bảy, lại nói Hồng Mai, em áp tai vào đầy nghe mà xem, ở trên là nhà ngang của nhà Trình Khánh Lâm. Nhưng Hồng Mai không áp tai vào lỗ gió. Em đến dưới cái lỗ thông gió có thể ngẩng đầu thẳng lưng, nơi đó vừa khít cho hai người, ngây dại nhìn tôi, trong mắt ngấn đầy những giọt lệ long lanh, em nói:

"Ái Quân, cho em nhìn tay anh."

Tôi duỗi tay phải không xách đèn ra cho em xem.

Em dùng đầu ngón tay tinh vi và khéo léo vuốt ve lên chỗ chai cũ ở lòng bàn tay tôi, lệ trong mắt tinh tang tinh tang rơi xuống (tình yêu kì diệu như vậy sâu sắc như vậy đó, chỉ vì hai giọt nước mắt, tôi đào đường hầm này cũng đáng rồi), đập vào cổ tay tôi, giống như con bọ thơm bò vào trong tim tôi, làm cho tôi cảm thấy trong tim mình như bị dòng nước ấm áp nhấn chìm. Đến đây, tôi khó có thể kiềm chế, huyết quản lại sục sôi bạo liệt. Tôi hận không thể lập tức đến căn phòng hoa chúc tám chín mét vuông đó, đến chiếc giường giống như là giường sưởi đó, nhưng khi tôi dắt tay em vội vàng chạy đến trung tâm đường hầm đó, đầu tôi đập vào đỉnh hầm, đau như là có nước lạnh dội vào trong óc não đang cuồng nhiệt của tôi.

Em nói: "Có đau không?"

Tôi nói: "Không sao cả."

Em nói: "Anh không đợi được việc kia à?"

Tôi cười cười.

Em nói: "Lúc mới đen cửa hầm anh nói gì?"

Tôi nói: "Không nói gì cả."

Em nói: "Anh nói câu gì đó."

Tôi nói: ":Ồ, hình như anh nói em hãy cởi quần áo ra, trong hầm mùa đông thì ấm mùa hè thì mát đấy."

Em quả nhiên vừa đi vừa cởi quần áo trong đường hầm. Mỗi lần cởi một chiếc đều thuận tay vứt xuống đường hầm, mỗi chiếc áo quần vứt xuống đều giống như là một đóa hoa gì đó nở bừng lên. Tôi bắt đầu bước lùi đi vào phía trong hầm, đi lùi nhìn em cởi cúc áo, nhìn em cởi quần áo. Nhìn em dưới vách tường đất vàng tươi như ánh đèn, ánh đèn sáng vàng như tường đất, thân trên lõa thể của em trắng mịn như tơ, giống như một bức tranh lõa thể đang lững lờ trôi trong ánh sáng vàng. Tôi cũng bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Em nói: "Anh cũng cởi quần áo của anh ra đi." Tôi liền vừa đi lùi vừa cởi quần áo của mình, đương nhiên tôi để đèn bão đặt lên trên đất, luồn áo lót của tôi qua đầu cởi xuống, em đã đứng ở một lỗ thông gió khác, thẳng chiếc eo đã hơi chút mỏi của em lên, làm cho đôi vú căng mẩy của em giống như hai cái đầu của con cừu ngẩng lên trên đỉnh núi ưỡn thẳng dưới đỉnh hầm, mà chỗ bí mật ở giữa hai đùi em, lại giống như một đóa cúc đen mãn khai trong không trung động. Ánh mắt tôi đông cứng lại trong động rồi. Tôi đã rất lâu rồi không nhìn em khỏa thân như không đọc sách xem báo vậy. Tôi nhìn thấy trên vú em, bụng dưới em dính rất nhiều hạt đất vàng, giống như những nhụy hoa điểm trên làn da trắng của em vậy không còn thấy vết rạn do sinh nở của em ở giữa vùng tam giác phập phồng và bụng dưới nữa, ở đó bóng loáng lên như là tơ lụa. Tôi ngửi thấy trong mùi hương đượm nồng của đất có một mùi hương nửa hồng nửa trắng thơm mát của con gái giống như mùi hương trộn lẫn của hoa đào hoa lê đang chảy. Tôi nhìn màu sắc và mùi hương đó quỳ xuống. Tôi quên mất là tôi đã làm phó trấn trưởng, quên mất tôi là một nhà Cách mạng, một nhà chính trị thiên tài và một nhà quân sự hiếm thấy. Tôi quỳ xuống cuồng nhiệt hôn vào đóa cúc đen đó, lấy đó để chúc mừng tình yêu và niềm vinh dự được thăng cấp của chúng tôi, chúc mừng Cách mạng lại một lần nữa thắng lợi và bánh xe lịch sử Trình Cương lại nhanh như bay tiến về phía trước. Tôi hôn bụng em và bụng dưới của em, hôn vùng tam giác ở bụng dưới em và những cánh hoa cúc đang xòe ra bốn phía, hôn vùng đất trắng mềm mại non tươi ở bên bông hoa cúc đó, hôn sự trơn mịn của gân thịt vì em duỗi thẳng đùi mà được kéo căng ra, còn hôn cả những ngón tay và móng tay của em vì kích động mà bám chặt trong tóc tôi. Tôi còn muốn hôn mười chiếc móng chân đỏ tươi như nho chín trên chân em, nhưng lúc tôi cúi đầu xuống, hai chân em đã vùi trong lớp đất xốp trên đường hầm mà tôi vẫn chưa xúc sạch, thế là tôi đành phải ngẩng đầu lên, nuốt núm vú như là trái nho của em vào trong miệng, nuốt vào tận trong cổ họng của mình. Em bị những cái hôn bạo liệt cuồng nhiệt của tôi thiêu đốt, trong cái mát mẻ sảng khoái của đường hầm, toàn thân em mềm mại nóng bỏng, đổ xuống giống như một vũng bùn bị thiêu nóng, tê liệt ở dưới lỗ khí hơi rộng một chút dưới móng tường trong sân nhà họ Trình và họ Hồng, trong cổ họng phát ra những âm thanh vang dội màu hồng đào. Tôi biết em đã không thể kiềm chế được rồi, và cũng biết là tôi không thể kiên trì cho đến trước chiếc giường đất trong buồng cưới. Em giống như một chiếc chiếu sậy trắng mới tinh tự nhiên trải xuống trước mặt tôi, tôi đổ nhào xuống em giống như mặt trời mùa hạ nóng rực gấp gáp đổ thân mình lên chiếc chiếu mát mẻ. Mặt đất vừa ẩm vừa mát, thân thể em vừa nóng vừa bỏng. Lúc tôi bổ nhào đến em, tiếng hét khao khát nóng bỏng bị kìm nén của em như nước luồn qua kẽ đá chảy xuống dưới ánh đèn. Tôi nói Hồng Mai, em không phải sợ đâu, em muốn hét hãy hét lên, muốn kêu cứ kêu lên, địa đạo này chính là nhà của chúng ta, hét đến đổ phòng vẫn không có ai nghe thấy được. Tôi vừa nói gấp với em như vậy, vừa dịch đùi em, làm em bày ra tư thế mà tôi muốn, sau đó để sự cương cứng của mình đột ngột tiến vào trong em. Chính ở khoảnh khắc đó, chính trong khoảng chớp mắt cuồng loạn, thần thánh diệu kì đến mức làm người ta phải toàn thân run rẩy đó, em sung sướng hét lên tiếng hét khoái lạc mà trước giờ chưa từng có, cùng với hơi thở hổn hển, em không chút lo lắng để nó phun ra ngoài từ khuôn miệng ẩm ướt của em, nhọn mảnh, nhẵn bóng giống như dải lụa đỏ múa bay trong địa đạo. Làm cho lớp bụi phủ trên tường, trên đỉnh hầm bị chấn động. Làm cho ánh đèn bên người chúng tôi chấn động lắc lư. Âm thanh đó men theo đường hầm chảy về hai phía đầu hầm, rất nhanh bị đất trong hầm nuốt lấy. Trong tiếng kêu của em, tôi cảm thấy được sự mạnh mẽ và vĩ đại mà một người đàn ông hiếm có, cảm thấy sự phóng túng và dồi dào ít khi có được. Tôi tưởng rằng tôi sẽ làm cho tiếng kêu của em mãi mãi vang lên, cho đến khi em sức yếu lực tàn, cổ họng khản đi, không có một chút sức lực nào hét lên được nữa, nhưng tôi dường như đã bị tiếng kêu mãnh liệt của em đánh gục, bị tiếng kêu hoan lạc không gì cấm kị của em đánh đổ rồi, không biết vì sao, tôi bất chợt không thể đề phòng để cho sự sụp đổ đột ngột chưa bao giờ có trước đây đột nhiên sập xuống, khí lực toàn thân giống như là nước trút đến không còn gì nữa.

Tôi bất động trên người em.

Tiếng kêu lần thứ ba của em chỉ bật ra một nửa rồi từ từ dừng lại. Chúng tôi nhìn nhau tiếc nuối vô hạn.

Ánh đèn đu đưa trong địa đạo kêu lên như hàng nghìn chiếc chân côn trùng đang bò.

Tôi nói: "Anh có phải là đã bị bệnh rồi không?"

Em nói: "Bị bệnh gì?"

Tôi nói: "Bệnh giống như là là Khánh Đông chồng em?"

Em nói: "Ái Quân, lúc này không nói đến Khánh Đông có được không?"

Tôi nói: "Em nói có phải là anh có bệnh đó không?"

Em nói: "Sao anh lại có bệnh đó được? Chúng ta nhịn quá lâu rồi, đột nhiên có nơi có thể dám khai phóng tất cả thế này nên vậy, qua một chút rồi sẽ tốt, qua một chút nhất định sẽ tốt."

Ngồi ở đó lặng lẽ một lúc, kéo tay nhau, an ủi nhau một hồi, cảm thấy hơi mát như mưa từ trên đất và vách tường dội xuống chúng tôi, mỗi thân thể đều nổi da gà. Tôi cầm một chiếc áo của em đưa cho em, nói: "Mặc lên đi, đi vào trong một đoạn nữa là động phòng rồi." Em lại cầm chiếc áo đó vứt trên nền hầm nói: "Em không mặc, mấy năm rồi, chúng ta đều không có cơ hội dám hoàn toàn khỏa thân giống như vợ chồng thế này."

(Tôi yêu em, linh hồn và máu thịt của tôi!)

Chúng tôi lại bắt đầu khỏa thân đi vào phía trong hầm, đi về phía buồng cưới của chúng tôi. Sự cuồng hoan và sụp đổ vừa rồi làm chúng tôi bình tĩnh lại. Lúc đi vào sâu phía trong, tôi không bước lùi tận hưởng sự trần truồng trắng trẻo đẹp đẽ của em nữa, tôi một tay cầm đèn bão hướng về phía trước, một tay đưa về phía sau dắt tay em, giống như dắt một con cừu đi bên vách tường, những vụn đất mềm mại tơi xốp dưới chân cộm lên làm lòng bàn chân chúng tôi ngứa ngứa mà dễ chịu. Chúng tôi xuyên qua phố Trình sau, từ dưới lòng đất của góc hậu điện chùa Trình đến dưới hốc cây trước sân chùa Trình, đến móng nhà Trình Khánh An, đến móng nhà Trình Khánh Liên, đến móng nhà Điền Tráng Tráng, đến mâm xay đá ở giữa phố Trình giữa, sau đó, chúng tôi liền đến phòng hoa chúc ba mét rộng, ba mét dài, hai mét cao của chúng tôi. Bốn mặt tường phòng đều được tôi đào đến mức nhẵn bóng, nền đất bằng phẳng, trên chiếc giường đất giống như là giường sưởi dựa vào tường phía bắc rộng bốn thước, cao hai thước, tôi đã rải một tầng vôi trắng dày, làm cho vôi và đất hòa với nhau, làm cho hơi ẩm giảm xuống, làm cho chiếc giường đó trở thành màu trắng ngà. Bốn góc của buồng cưới, có một mắt khí thông dưới móng tường sân sau của nhà Trình Thiên Thanh, một lỗ thông đến bên giường trong phòng Trình Thiên Thanh ở, còn có một chiếc mắt khí nghiêng nghiêng thông dưới móng tường của bếp nhà Trình Hiền Tề - hàng xóm của ông ta. Tôi đặt đèn bão ở trên giường đất, ánh đèn trong phòng hiện lên càng mỏng nhạt hơn. Cửa địa đạo duỗi về hướng nhà Hồng Mai, mở ở phía tường đông của buồng cưới, trong ánh đèn mơ hồ đó, cửa hầm giống như một miệng giếng cạn treo ngược.

Hồng Mai đứng trong buồng cưới, hai tay che lên giữa hai đùi em, ngửa cổ từ đỉnh phòng đến tường phòng, lại từ tường phòng nhìn đến giường đất, sau cùng em hạ ánh mắt trên cửa phòng thông đến nhà em.

"Ái Quân, cái này lúc nào thì có thể thông đây?"

"Nhanh thôi, đào thêm nửa năm, chậm thì có thể bảy tám tháng là có thể thông rồi."

Hồng Mai nhìn tôi, em ngồi xuống, hai đùi khép nhau, hai cánh tay ôm chéo lấy hai vai, người giống như một vòng tròn hiện rõ trên nền giường trắng.

Tôi nói: "Em lạnh phải không?"

Em nói: "Anh không lạnh sao? Anh đến đây ôm em di."

Tôi liền qua đó ngồi trên nền đất ôm em vào lòng. Thân thể em mịn màng, làn da mịn màng nổi lên lớp hạt gạo chạm vào người tôi, làm tôi cảm thấy sự thoải mái và vui sướng trước đây chưa từng có. Lúc chúng tôi cùng nhau lõa thể, em luôn luôn kích động và điên cuồng như vậy, luôn toàn thân nóng bỏng như lửa đốt nước sôi vậy. Lần này là lần đầu tiên sự mát lạnh trên thân thể em xuyên qua da thịt tôi truyền đến trong máu nóng của tôi, lần đầu tiên em giống như một quả cầu cuộn trong lòng tôi, tóc lướt trên mặt và trên vai tôi, hơi thở phả vào cổ tôi. Cánh tay em bó chặt lấy cổ tôi, bầu vú mát lạnh chen vào trong ngực tôi. Hai quả cầu nhỏ bằng băng mềm mại trên đầu vú em cộm lên bên sườn tôi. Chúng tôi ngồi dính lấy nhau trên nền đất của buồng cưới như vậy dính thành một khối, kết thành một khối, hai người giống như một người, da thịt của hai người giống như da thịt của một người, dưới ánh đèn lay động không ngừng, cùng sưởi ấm cho nhau một lúc, nhìn nhau một lúc, em nói em nên tìm cớ cãi nhau với Khánh Đông để chuyển đến ở trong nhà ngang. Tôi nói vậy anh sẽ đào cửa hầm dưới chân tủ của nhà ngang nhà em, anh nhớ em thì từ trong đường hầm đến nhà em, gõ tủ đứng một lát thì em xuống buồng cưới này; em nhớ anh thì em từ trong đường hầm đến nhà anh, trèo lên sân nhà anh ho một tiếng, hoặc từ cửa sổ gõ một tiếng. Anh sẽ thông qua đường hầm đến tìm em. Tôi còn nói, tình thế có biến, hoặc là kẻ địch thật sự lập mưu với chúng ta, hoặc là nếu như chiến tranh thế giới thứ ba nổ ra, chúng ta cũng có thể lợi dụng đường hầm này mà chạy thoát. Em nói, em nhìn không xa như vậy, lo không xa như vậy, em chỉ muốn nhớ anh rồi thì có thể băng qua đường hầm đến tìm anh. Có thể ở trong buồng cưới này nhìn thấy anh, anh có thể giống như vừa rồi ôm lấy em, thì cả cuộc đời này của em xem như đáng sống rồi, có thể xem như không uổng phí tham gia Cách mạng rồi.

Tôi nói: "Hồng Mai, em nói anh cả đời này có thể Cách mạng đến vị trí huyện trưởng và chuyên viên không?"

Em nói: "Anh làm huyện trưởng, làm chuyên viên rồi thì còn thích em Hồng Mai nữa không?"

Tôi nói: "Chúng ta là bạn đời Cách mạng, là một đôi trời sinh, anh rời xa em thì chẳng có động cơ gì để làm Cách mạng. Có thể rời xa em anh làm sao phải khổ hai năm đào đường hầm này đây?."

Em nói: "Ái Quân, nếu như anh tự tin, anh là một nhà Cách mạng thiên tài, tài năng của anh không kém chút nào so với Lâm Bưu, so với Lâm Bưu…"

Tôi liền che miệng em lại:

"Em nói nếu anh cứ tiếp tục làm Cách mạng, có thể làm đến huyện trưởng và chuyên viên không."

Em nói: "Chỉ cần nắm chính xác phương hướng Cách mạng, đứng đúng lập trường chính trị, chỉ cần anh đến bốn mươi tuổi, năm mươi tuổi nhiệt tình Cách mạng vẫn còn tràn trề như hôm nay, cả đời này anh có thể lên đến vị trí tỉnh trưởng."

Tôi si tình ngây ngất nhìn vào mắt em.

Em nói: "Anh không tin điều em nói sao?’"

Tôi nói: "Tin."

Em lại hỏi: "Anh nói em không ngừng Cách mạng theo anh, thì kiếp này có thể làm đến vị trí nào?"

Tôi nói: "Cấp huyện, cấp địa khu, cấp tỉnh đều có thể."

Em si tình chúm chím hôn tôi một cái nói:

"Không có anh Cao Ái Quân bước thẳng đến mây xanh, lên như diều gặp gió, Hạ Hồng Mai em đừng nghĩ đến cấp huyện, cấp địa khu, cấp tỉnh, đạo lí này em hiểu. Nếu như không rõ cái lí này, tình cảm của anh và em có thể sâu sắc thế này sao? Anh có thể coi em là bạn đời Cách mạng sao?"

Tôi không nói gì nữa (linh hồn của tôi da thịt của tôi). Lúc em nói như vậy, ánh mắt nóng bỏng cuồng nhiệt như thiêu đốt ánh mắt tôi. Chúng tôi đã cùng ngồi trên đất ôm lấy nhau rất lâu rồi, đã được tự do trong cái mát lạnh của đường hầm rồi. Chủ đề Cách mạng làm trở dậy khối tình nóng của chúng tôi. Tôi cảm thấy dòng máu vừa lui đi lúc nãy lại bắt đầu ầm ầm tràn lên trong huyết quản. Sức mạnh lại trở về với tôi. Trên thân thể em cũng không còn lạnh giá. Những hạt nhỏ màu xanh như hạt gạo đã lui vào trong da em. Toàn thân em trở lại mịn màng sáng mát như lúc đầu, lại bắt đầu nóng bỏng mềm mại mà đầy tính đàn hồi như lúc ban đầu. Vú em trên ngực tôi lại bắt đầu nảy lên mạnh mẽ, giống như là con thỏ lúc sắp gặp tai họa thập thò trong cửa hang nóng lòng nhìn ra.

Tôi nói: "Anh bây giờ mới làm phó trấn trưởng, mới hoàn thành một bước của vạn lí trường chinh."

Em nói: "Bước qua bước đầu tiên, bước thứ hai sẽ dễ bước hơn. Anh đã bước qua thảo nguyên trên đường trường chinh rồi."

Tôi nói: "Làm phó trấn trưởng rồi, cơ hội gặp tay Vương Chấn Hải chết tiệt sẽ càng nhiều, sẽ có càng nhiều cơ hội hất ông ta từ vị trí trấn trưởng xuống."

Em nói: "Em thấy cái mặt như quả hồng chua của bà chủ nhiệm Hội phụ nữ rồi, thật là không nuốt trôi được, em làm chắc chắn sẽ tốt hơn bà ta."

Tôi nói: "Cách mạng cho chúng ta cơ hội này, chúng ta không nắm lấy cơ hội mới là ngốc."

Em nói: "Cách mạng chỗ nào cũng tốt, nhưng Cách mạng bức anh và em xuống đất."

Tôi nói: "Em nhìn đất trên người em kìa." Tôi chỉ đầu vú bên trái của em đang căng lên, trên đầu vú có dính một hạt đất hoàng thổ nhỏ, giống như là trên đầu vú mọc ra một cái đầu vú mới. Em cúi đầu nhìn hạt đất đó, vốn phải tự mình bỏ hạt đất đó ra, nhưng em nhấc tay nửa chừng lên không trung rồi lại đặt xuống.

Em nói: "Anh vứt hạt đất này cho em đi."

Tôi nói: "Em bảo trấn trưởng vứt hạt đất này đi sao?"

Em nói: "Cao huyện trưởng, anh vứt hạt đất trên vú em đi đi."

Tôi nói: "Trời ơi, em sai khiến cả huyện trưởng sao?"

Em nói: "Cao chuyên viên, anh dùng lưỡi liếm hạt đất này đi đi."

Tôi nói: "Trời ơi, em gọi Cao chuyên viên cứ như là gọi con em vậy."

Em nói: "Cao tỉnh trưởng, dùng đấu lưỡi của anh liếm sạch hạt đất trên đầu vú em đi."

Tôi nói: "Một tỉnh trưởng có thể làm việc này sao?"

Em nói: "Tỉnh trưởng cũng là đàn ông chứ. Cao tỉnh trưởng, cầu xin anh dùng lưỡi liếm hạt đất này đi đấy."

Tôi nói: "Em gọi anh là nhà Cách mạng."

Em nói: "Nhà Cách mạng thiên tài, anh là một ngôi sao sáng chói đang lên trên đất nước Trung Hoa rộng lớn, nước suối trên lưỡi anh tưới nhuần nhân dân và đất đai dang khô khất, cầu xin nước suối của anh hãy cuốn trôi đi hạt bụi vàng trên đầu vú em."

Lúc em nói như vậy thanh điệu có âm có dương, có trầm có bổng, nửa như ngâm nga, nửa như tán tụng, nửa như cầu xin, nửa như rắc niềm vui, ánh mắt sáng rực thiêu đốt trên mặt tôi, hai tay không ngừng ve vuốt, dạo chơi trên người tôi, giữa hai đùi tôi. Tôi bị âm thanh đầy từ tính của em dựng đứng lên, cổ họng và môi lại khát khô rồi, không thể không làm cái việc kia nữa. Nhưng tôi kiềm chế được cơn khao khát và cấp bách của mình, tôi muốn được đắm chìm nhiều hơn, hưởng thụ nhiều hơn trong ngôn ngữ đầy Cách mạng của em. Tôi dùng hai tay của mình cầm lấy dái tai em, cổ tay tôi vắt ở trên vai em, giống như nâng khuôn mặt đầy hào quang và ánh vàng lấp lánh của Bồ Tát vậy. "Anh không chỉ là một nhà Cách mạng thiên tài, anh còn là một nhà chính trị thiên tài." Tôi nói, "lẽ nào em nhìn mà không thấy tài năng chính trị của anh sao?" Em vẫn dùng một tay để vuốt ve cái vật đó ở thân dưới tôi, một tay thì nhấc thẳng lên trước hai vú em, động tác chầm chậm, cẩn thận, làm cho hạt đất ở trên đầu vú được giữ thăng bằng, không để bị bất ngờ rơi xuống: "Hỡi nhà Cách mạng kính yêu, đồng chí chính trị gia Cao Ái Quân, xin anh hãy dùng lưỡi liếm hạt đất vàng trên đầu vú em đi."

Tôi nói: "Anh không chỉ là nhà Cách mạng, nhà chính trị, mà còn là một nhà quân sự thiên tài. Không phải là nhà quân sự anh có thể đào được căn hầm này sao?"

Em chắp hai tay lại, đưa lên giữa hai vú và dưới mũi, đầu khẽ cúi, hai mắt nhắm hờ, quỳ xuống trước mặt tôi, "nhà chính trị vĩ đại, nhà quân sự thiên tài mà em kính yêu nhất nhất, nhà Cách mạng vô tiền khoáng hậu, người trấn trưởng trẻ tuổi đầy triển vọng, vị huyện trưởng đầy tài hoa, vị chuyên viên một lòng vì việc công, vị tỉnh trưởng vừa hồng vừa chuyên, đầy tài năng tổ chức và nghệ thuật lãnh đạo, hoàng thượng mà em cuồng nhiệt yêu nhất nhất, trung thành nhất nhất, tin tưởng nhất nhất - đồng chí Cao Ái Quân, hiện tại, thần dân, nô bộc của ngài, bạn đời Cách mạng của ngài và bạn đời cuộc sống của ngài, người vợ, phu nhân tương lai của ngài và hoàng hậu của ngài đang quỳ trước mặt ngài, trên đầu vú cô ấy đang dính một hạt đất hoàng thổ không sạch sẽ, cô ấy khẩn cầu ngài lấy đầu lưỡi và nước cam lộ mà cơ sở của nó là ái tình Cách mạng đi liếm hạt đất trên đầu vú cô ấy xuống - để chúc mừng cho thành công một lần nữa của Cách mạng Trình Cương, để chúc mừng cho sự khởi đầu vĩ đại trong con đường thăng tiến Cách mạng của ngài từ thôn trưởng đến trấn trưởng, xin ngài hãy hạ thấp mái đầu cao quý, trí tuệ, tràn đầy tự giác Cách mạng của ngài xuống, liếm hạt đất dính trên chiếc vú vĩ đại của người đàn bà vĩ đại đang hiện ra trong ngọn sóng Cách mạng đi!"

Em lại giống như đọc sách tụng kinh nói xong đoạn ngôn ngữ đó, thử khom eo xuống, nhìn hạt đất dính chắc chắn trên đầu vú em không rơi xuống được, em liền nhoài người trên đất, dùng hai tay nhấc dương vật của tôi lên, hôn nhẹ một cái, lại hôn một cái nữa. Em hôn lên dương vật của tôi ba cái, thẳng người lên quỳ xuống, để đầu vú của em ưỡn trước mặt tôi.

Tôi nghĩ tôi nên nuốt hạt đất vàng đó vào trong bụng.

Nhìn đôi vú cao vút của em, nhìn trên đầu mút của chiếc vú treo chiếc núm vú và trên núm vú có dính hạt đất vàng như hạt đậu, tôi nói: "Nhân dân Albania anh hùng, trở thành một ngọn đèn xã hội chủ nghĩa sáng chói vĩ đại của châu Âu, tập đoàn lãnh đạo chủ nghĩa xét lại Liên Xô, tất cả những tập đoàn công tặc [31] và phản bội, đoàn thể Tito của Nam Tư, so với các bạn, bọn chúng chẳng qua chỉ là một hạt đất vàng, còn các bạn là ngọn núi cao vút xuyên mây." Tôi nói, "Xin bạn hãy đừng gọi tôi là nhà Cách mạng, nhà chính trị, nhà quân sự, không được gọi tôi là trấn trưởng, huyện trưởng, chuyên viên và tỉnh trưởng, chúng ta đều đến từ ngũ hồ tứ hải, không phân quý tiện, chúng ta phải quan tâm lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau. Tất cả nỗ lực của tôi, đều là làm công bộc của quần chúng, làm người phục vụ của các bạn." Nói đến đây, tôi bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm hạt đất vàng. Tôi liếm ba lần, mới liếm xong hạt đất từ đầu vú em xuống, một luồng hơi ngọt ngào đẹp đẽ của bùn đất, lập tức ấm áp khắp miệng tôi. Không đợi đôi môi nứt nẻ của tôi rời khỏi đầu vú nóng bỏng của em, tôi liền giống như nuốt vàng nuốt ngọc đem nuốt hạt đất vào trong bụng, rút đầu lưỡi của mình ra, lập tức lại liếm đi liếm lại lên đầu vú của em. Đầu vú em trong cái ẩm ướt của đầu lưỡi tôi, trở nên kích động, càng căng phồng hơn so với trước, giống hệt như hạt nho tím đột nhiên lớn dậy, tròn tròn lóe lên ánh sáng màu đỏ thẫm. Tiếp theo, tôi ngậm hạt nho đó trong miệng mình, ngậm một nửa vú em trong miệng tôi, mút mạnh mẽ như hổ đói. Trong khi tôi hút mút, tiếng kêu màu hồng đào trong cổ họng của em khản đặc lại, run run rẩy rẩy, giống như nước đỏ không ngừng phun trên mặt tôi, trên thân thể và trong tim tôi. Tôi đã không thể kiềm chế được nữa rồi. Máu giống như cơn hồng thủy dồn đến một chỗ trên người tôi. Em cũng không thể kiềm chế được nữa, miệng líu ríu gọi tên tôi, gọi tôi là trấn trưởng, huyện trưởng, chuyên viên, gọi tôi là nhà Cách mạng, nhà chính trị, nhà quân sự, bảo tôi nhanh cầu cứu em, "Em không chịu được nữa rồi, Cao trấn trưởng, xin anh nhanh một chút." Em hét lên như vậy, người như bị liệt đi trượt xuống trước mặt tôi, giống như con cá nhảy lên bờ nằm ngửa ở đó đập đập, run rẩy.

Tôi ôm em lên chiếc giường đất.

"Ái Quân, anh nhanh nhanh vào đi", em nói, "em sắp ngất rồi, trấn trưởng, anh nhất định không được vào, vào là em sẽ chết đấy."

Em nói lộn xộn như người đang mơ, hai tay kẹp vào giữa hai đùi tôi. "Em chết mất, Ái Quân, anh nhất định không được đưa vào… nhưng anh không vào mới là giày vò em, anh trăm nghìn vất vả đào đường hầm này lẽ nào không phải vì để chúng ta có thể sung sướng như vợ chồng ở đây sao?"

Tôi quỳ xuống trước đóa cúc đen đang xòe mở giữa hai đùi em.

"Anh nhanh đi vào đi, Ái Quân, vì em, vì chúng ta ngày sau có thể nhất trí chuyên tâm trong Cách mạng, anh nhanh đi vào đi, sao anh lại không vào?."

Tôi cắn chặt môi dưới.

Em nói: "Nhà Cách mạng, nhà quân sự, anh… anh nhanh vào đi!."

Trời hỡi trời! Đất hỡi đất! Tôi cuối cùng đã thả cái môi dưới mà mình đang cắn chặt ra rồi. Tôi lại một lần nữa vỡ đê rồi, bất đắc dĩ đổ sập rồi, giống như là núi lở đất sập phòng tan nhà đổ vậy.

Em nói liên tục những câu đầy diễm lệ, âm thanh dần dần ngắn và thấp xuống. Em cuối cùng không nói gì nữa, giống như là đã rõ điều gì, nằm yên trên giường, thở một hơi dài, ngồi dậy, quay người ngồi dậy, nhìn chỗ nước bẩn tôi trút xuống giữa giường, không nói gì, lặng lẽ như vậy nhìn tôi.

Cùng với sự sụp đổ một lần nữa của tôi, nhiệt tình của hai chúng tôi giống như bị dội một gầu nước lạnh, trong phút chốc hơi lạnh của căn phòng lại tràn lên vây chặt. Ánh sáng của đèn bão cũng hiện ra ảm đạm tối tăm. Em ngồi như vậy trước mặt tôi, vẻ ủ rũ trên mặt trắng xám như lớp vôi rải trên giường, có hai giọt lệ từ khóe mắt em tràn ra. Để thể hiện sự áy náy và day dứt của mình, tôi tự tát vào mặt mình một cái. Tiếng bạt tai xanh xanh tím tím, trong buồng cưới vừa trầm vừa bức bí, giống như là trong một cái hũ vậy. Em nhìn tôi tự đánh mình như vậy khuôn mặt trắng xám tức thì kinh sững lại. Màu xám kinh sững đó làm cho tôi cảm thấy được an ủi và dễ chịu, giống như tôi làm gì có lỗi với người khác và người khác đã kiểm điểm tôi, làm tôi vừa có chút áy náy, lại vừa cảm thấy như vậy dễ chịu hơn. Để em càng áy náy với những giọt nước mắt và sự im lặng của mình, tôi lại quỳ xuống trước mặt em, liên tiếp dùng hai tay đánh mạnh vào mặt mình, làm cho cái bạt tai giống như tiếng mưa quất vào mặt tôi. Chờ em tỉnh lại từ trong ngơ ngác, má trái má phải tôi đã bị đánh bốn, năm cái.

Em giống như phạm phải một sai lầm động trời, quỳ xuống giống như tôi, nắm chặt lấy tay tôi: "Ái Quân, anh làm gì vậy Ái Quân, em nói gì anh hay là trách gì anh rồi? Nếu đánh anh hãy đánh em, anh đừng đánh anh có được không?"

Nghe những điều này tôi càng giằng tay ra đánh vào mặt mình, đánh vào mặt tôi, đấm vào ngực mình, cấu véo vào đùi tôi và cái vật đó của tôi. Tôi nói: "Tao cho mày biết tay! Tao cho mày biết tay! Tao vất vả gian khổ đào hầm, còn mày thì báo đáp tao như thế đấy." Tôi càng nói càng đánh như vậy, em càng sợ hãi tự trách ngăn tôi lại. Em càng ngăn tôi càng đánh, càng đánh mạnh vào chính mình. Tôi cảm thấy trên mặt, trên người, trên đùi lớn, chỗ nào cũng đều có một nỗi đau đớn và sung sướng bừng bừng, cảm thấy tiếng tự trách và tiếng khóc của em giống như nước ấm ngâm bọc lấy trái tim tôi. Chính trong tiếng khóc của em, trong tiếng đánh bùm bụp của tôi, em chầm chậm nói với tôi:

"Ái Quân, nghĩ cách đem loa phát thanh xuống hầm này đi, lần trước ở ngoài đồng, khi tiếng nhạc của loa phát thanh và những ca khúc Cách mạng vang lên, anh trở nên lợi hại lắm, lúc không có loa phát thanh và nhạc Cách mạng, anh luôn luôn không làm được sao?"

Tôi không đánh mình nữa.

Tôi kéo em ôm chặt hơn vào lòng. Sau đó, dầu trong đèn bão sắp khô rồi, ánh sáng đèn lắc lư một hồi, căn phòng liền tối đen giống như thế giới của mộ huyệt.

3. Mâu thuẫn biện chứng

Tính phổ biến hoặc tính tuyệt đối của mâu thuẫn, vấn đề này có hai mặt ý nghĩa. Thứ nhất nói, mâu thuẫn tồn tại trong tất cả quá trình phát triển của sự vật hiện tượng, thứ hai nói, trong quá trình phát triển của mỗi một sự vật hiện tượng, tồn tại sự vận động của mâu thuẫn từ đầu chí cuối,

Có người đã nói như thế này về tính phổ biến của mâu thuẫn:

Trong toán học, chính và phụ, vi phân và tích phân;

Trong cơ học, tác dụng và phản tác dụng,

Trong vật lí học, điện dương và điện âm,

Trong hóa học, hóa hợp nguyên tử và phân giải;

Trong khoa học xã hội, đấu tranh giai cấp;

Trong cuộc đời, sống và chết;

Trong cõi người, nam và nữ,

Trong văn học, chân thực và hư cấu.

Bởi vì phạm vi sự vật cực kì rộng lớn, bởi vì tính vô hạn của phát triển, cho nên, trong những trường hợp nhất định những thứ có tính phổ biến lại trở nên có tính đặc thù trong những trường hợp nhất định khác. Trái lại, những thứ có tính đặc thù trong những trường hợp nhất định này lại trở thành có tính phổ biến trong những trường hợp nhất định khác.

Quan hệ giữa tính phổ biến của mâu thuẫn và tính đặc thù của mâu thuẫn, chính là quan hệ giữa tính chung và tính riêng của mâu thuẫn.

Tính chung và tính riêng này cái lẽ tương đối và tuyệt đối, là tinh túy cốt lõi của vấn đề mâu thuẫn trong sự vật, không hiểu nó, cũng giống như vứt đi phương pháp biện chứng vậy;