← Quay lại trang sách

Chương 9 CÁCH MẠNG MỚI

Sự phát triển của sự vật là dần dần từng bước, sự thăng hoa của mâu thuẫn là nhảy vọt. Một loại mâu thuẫn được giải quyết rồi, một loại mâu thuẫn khác lại phát sinh, thậm chí là đến một cách bất ngờ.

Tình hình chính là như thế này.

Thế này thế này là thế này.

Khánh Đông chồng của Hồng Mai chết rồi.

Không thể nào ngờ tới, tôi dùng gần ba năm đào đường hầm tình yêu, sau khi chúng tôi mới chỉ dùng nó hai năm hạnh phúc, nó lại trở thành phần mộ của chồng em. Sự tình giản đơn như vậy, mâu thuẫn chủ yếu cũ được giải quyết rồi, mâu thuẫn chủ yếu mới lại phát sinh.

Đường hầm đã hoàn toàn đào thông, sau chín tháng khi tôi làm phó trấn trưởng. Chậm hơn nửa năm so với tính toán lúc đầu của tôi. Nguyên nhân chủ yếu của sai sót là vì sau khi tôi làm phó trấn trưởng, các hội nghị ùn ùn như núi như biển, đặc biệt tôi lại là một nhà Cách mạng trẻ tuổi, không chỉ phải tổ chức, tham gia rất nhiều hội nghị của trấn này, mà còn không ngừng lên huyện, có lúc còn phải đến địa khu tham gia vài cuộc họp. Mỗi khi rời trấn Trình Cương, thu hoạch được những điều hiểu sâu biết rộng, làm phong phú kiến thức lí luận của tôi, nâng cao hơn một bước tư tưởng giác ngộ, tiếp xúc với càng nhiều lãnh đạo cấp trên, để xây thêm những bước căn bản trong sự thăng tiến tiếp theo của tôi, mà tổn thất chủ yếu lại là trì hoãn thời hạn công trình tình yêu trong lòng đất thần thánh, vĩ đại của tôi, làm trầm trọng hơn nỗi nhớ của tôi với thân thể Hồng Mai. May mà, trước khi thông địa đạo chúng tôi đã bố trí tốt buồng cưới trong hầm. Tôi mượn cớ kéo điện, đưa loa phát thanh đến nhà của các hộ "ngũ bảo" [32] trong đại đội Trình Cương, bảo kế toán đại đội vào thành phố mua dây điện cao su đuôi chuột và dây phát thanh lõi đồng, khoét một cái khe nhỏ dưới cửa sổ sau nhà tôi, đem dây điện và dây phát thanh chập lại với nhau, chôn xuống khe, dẫn vào địa đạo. Trong địa đạo đặt song song mấy đường đèn, trong động phòng đặt một cái bóng đèn lớn 200 oát. Đem máy thu thanh cũ đã vứt đi của trạm phát thanh trấn xuống địa đạo (một phó trấn trưởng, tuy rằng chưa thoát li sản xuất, vẫn còn là hộ khẩu nông nghiệp, nhưng sự nghiệp Cách mạng của anh ta như mặt trời giữa trưa, ngày làm trấn trưởng, huyện trưởng không còn xa nữa. Tôi nói muốn mượn loa phóng thanh nghe một chút, phát thanh viên lập tức lấy cái đã sửa tốt, trong một buổi tối đem đến nhà tôi. Đây chính là quyền lực và sức mạnh), ở đỉnh động phòng và ở đầu giường để ba cái loa. Tôi còn ở trên chiếc giường đất trắng xám lần lộn đó, rải một lớp rơm, chiếu, làm một cái rương gỗ hai tầng có khe hở, ở trong khe hở dày hai tấc đó, đổ đầy vôi trắng chống ẩm, sau đó, sau đó đem loa phóng thanh, chăn, đệm và những đồ dùng sợ ẩm khác đặt ở trên hòm. Hồng Mai đem khăn trải giường Thái Bình Dương xanh và gối uyên ương, vỏ gối lúc em kết hôn tất cả đều cống hiến ở đây. Gian phòng dưới lòng đất trở thành phòng cưới của chúng tôi theo đúng nghĩa. Sau khi đường hầm làm xong hoàn toàn, Hồng Mai lại dùng giấy dầu chống ẩm màu đỏ cắt thành chữ song hỷ dán ở trong giường đất, ba mặt tường còn lại của phòng, một mặt đóng một bức chân dung lớn của vĩ nhân, một dán tranh của Lí Ngọc Hòa, Lí Thiết Mai, Dương Tử Vinh, Khắc Tương, Ngô Thanh Hóa và Nghiêm Vĩ Tài, một mặt, đóng biểu ngữ và ngữ lục kinh điển. Như "Bóp chết chủ nghĩa cá nhân từ trong trứng nước", "Nhân dân toàn quốc đoàn kết lại, phải thực hiện đến cùng Đại Cách mạng Văn hóa của giai cấp vô sản!" vân vân vân vân. Những chân dung và ngữ lục, khẩu hiệu này đều được Hồng Mai cẩn thận dùng bao nhựa mỏng bọc lại, ngày ngày đêm đêm đều được ngăn cách với sự ẩm ướt, để chúng mãi mãi tràn đầy sức sống và tình cảm mãnh liệt.

Trong những ngày đào hầm đó - đó là những năm tháng Cách mạng khó quên tươi đẹp mà ngắn ngủi biết bao - Đèn điện treo trên đầu/ Hào quang soi dưới đất/ Đôi tay người khổng lồ/ Khí phách của anh hùng/ Sắp đặt lại sông núi Trình Cương/ Tin tưởng vô hạn/ Sùng bái vô hạn/ Trong đêm đen đi tìm ngôi sao sáng/ Con đường Cách mạng tôi đến mở/ Nhớ những tháng năm gian khó đó/ Tim tôi cuộn trào, tình tôi sôi sục/ Bắt đầu từ nhát cuốc nhát xẻng/ Hai vai gánh vạn gánh tình/ Tôi đổ xuống bao nhiêu là máu huyết/ Để xây lên ngôi lầu hạnh phúc/ Côn Lôn cao chọc trời/ Sông lớn đổ vào Đông Hải/ Những người bình thường khi được lí luận vũ trang / Dòng nước ngược cũng có thể nghiền tan thời đại/ Đá đi những chướng ngại dưới chân/ Đẩy thời đại băng về phía trước/ Để thắng lợi truyền khắp núi non/ Bom nguyên tử, bom khinh khí không ngừng nổ/ Hoa thép không tàn bay khắp nơi/ Mỗi đỉnh núi đều cắm cờ Đại Trại/ Mỗi bờ ruộng con đê đều nở hoa thủy lợi/ Ngàn vạn Lôi Phong hãy đứng lên/ Lớp người mới hãy tiếp bước lên/ Chuyên chính giai cấp vô sản phải được củng cố/ Non sông đất nước không được đổi thay/ Đánh tan bọn chó sa cơ/ Quét sạch nước bẩn bùn nhơ ngày cũ/ Rắn độc sắp chết vẫn chuẩn bị cắn người/ Hổ giả chết còn muốn nhào bổ đến/ Phải đề cao cảnh giác a/ Không được quên có ánh sáng thì tất có đêm đen tối/ Chúng ta nắm tay khắp năm châu/ Tim nối liền bốn biển/ Tiếng trống châu Phi đùng đùng dậy/ Chiến ca rừng nhiệt đới Việt Nam thật hào、hùng/ Chiêng trống mãnh liệt trên Trung Hoa rộng lớn/ Võ đài bày ra Cách mạng Trình Cương/ Những điều đó hẳn là đã trợ uy cho chúng ta/ Hẳn là hoan hô cho tình yêu của chúng ta/ Hẳn là pháo hoa đốt trên đỉnh đầu chúng ta/ Hẳn là giúp chúng ta mở ra con đường tình ái/ Cao Ái Quân và Hạ Hồng Mai ơi/ Cách mạng của các bạn, tình yêu của các bạn/ Con đường còn rất dài/ Con đường còn trắc trở/ Tương lai có ánh bình minh/ Tương lai còn có nắng mưa và tròn khuyết/ Hãy căng buồm lên, chỉ có dũng khí mới có thể tiến ra biển lớn/ Chỉ có tiến lên, mới có thể không thất bại/ Trên thế giới không có hận thù vô duyên vô cớ/ Cũng không có yêu thương vô cớ vô duyên/ Các bạn chiến trời đấu đất/ Hãy cùng bước lên một võ đài/ Các bạn đấu nhân tâm/ Ý chí không sờn/ Các bạn đoàn kết hăm hở tiến lên/ Là Cách mạng đem các bạn liên kết lại/ Các bạn là người tình Cách mạng/ Là câu chuyện tình yêu vĩnh viễn truyền lại trên mặt đất này/ Nếu số mệnh phải cử hành hồn lễ trên đài bắn / Ai có thể nói rằng đó không phải là đóa hoa tình yêu tươi nở/ Tiến lên đi/ Chú ý những chướng ngại dưới chân/ Chiến đấu đi/ Cẩn thận súng lạnh tên ngầm bắn/ Thẳng ngực lên, đối diện với ngọn sóng trần ai/ Ngẩng đầu lên, nhìn ra thế giới ngày mai/ Bão tố cuồng phong có sợ gì/ Sấm sét cùng dội xuống, mặt không biến sắc/ Con đường phía trước còn nhiều cạm bẫy/ Để đến thành công phải qua thất bại/ Có lúc trăng tròn thì cũng có khi trăng khuyết, có hào quang chiếu rọi thì sẽ có mây vần/ Mâu thuẫn luôn luôn chuyển hóa/ Không có chuyển hóa thì không được giải quyết/ Lúc cười mở lòng ra/ Lúc đau không yếu thế/ Uy vũ hiên ngang bao hùng tráng/ Hào khí lở đất long trời/ Quyết không cầu danh học bá vương/ Đem sự dũng mãnh còn lại mà bước tiếp/ Ái Quân Hồng Mai đang yêu nhau/ Ái Quân còn tập võ/ Hoa Hồng Mai khai hoa/ Mười ngón hình thành nguồn sức mạnh/ Ngàn con sông nhỏ thành biển lớn/ Cái cần đến thì để nó đến/ Cái phải bại thì cho nó bại/ Chỉ vào giang sơn giang sơn thắm đỏ/ Lời văn dạt dào viết tình yêu mới/ Khỉ vàng phấn khích nhấc gậy nghìn cân/ Quét sạch tất cả dã tâm sói/ Để vạn dặm trời quang không nhuốm bụi trần ai/ Viễn vọng đăng cao phổ nên bài ca mới/ Chỉ vào giang sơn dựng tương lai/ Không quên được máu và nước mắt/ Còn nhớ mãi thương cảm với lệ buồn/ Thành công bắt đầu từ ngày giỗ đầu tiên/ Hét lên thắng lợi vĩ đại của thành công! Tiến lên! Tiến lên! Thét lên! Thét lên! Thét lên! Ái Quân vĩnh viễn thẳng cây súng/ Hoa Hồng Mai vĩnh viễn nở hoa/ Ái Quân vĩnh viễn thẳng cây súng/ Hoa Hồng Mai mãi mãi không tàn/ Mãi mãi mãi mãi không tàn!

Lí giải của chúng tôi về phương pháp biện chứng và chủ nghĩa duy vật biện chứng vẫn chưa đến mức tuyệt diệu, việc học tập mâu thuẫn luận và thực tiễn luận vẫn dừng lại trên trang sách, vẫn chưa áp dụng được vào Cách mạng và sản xuất, vào thực tiễn của cuộc sống, vào mâu thuẫn của tình yêu. Chúng tôi tưởng rằng địa đạo thông rồi, phòng cưới trang trí đâu ra đấy rồi, Hồng Mai sau cuộc cãi vã với Khánh Đông như đã hẹn, chuyển đến ở trong nhà ngang, đồng thời đem chuyển của hồi môn của em như tủ đứng, rương hòm, bàn ghế đến nhà ngang. Lúc Khánh Đông đi dạy học ở trường, tôi đào những gánh đất cuối cùng thông đèn dưới chiếc tủ đứng của Hồng Mai, bỏ đáy của tủ đứng đi, rồi đem hết quần áo của Hồng Mai treo trong tủ, che cái đáy tủ sinh động đó lại. Tưởng là tất cả đều hoàn mỹ không có một thiếu sót, không có một khe hở nào, và tưởng rằng như thế là đã giải quyết tất cả nhóm những mâu thuẫn cơ bản trong Cách mạng trong sự khao khát lẫn nhau giữa tình yêu và thân xác của hai chúng tôi, hoặc là những vấn đề khó xử lí trong mâu thuẫn chủ yếu đều đã được đem giải quyết.

Trên thực tế, chính xác là đã giải quyết rồi.

Ngày đó chúng tôi đã đào xong địa đạo, trên chiếc giường đất làm xong việc đó một lần nữa. Chúng tôi vẫn còn muốn nữa, bởi vì lúc cái đó của tôi không được, thử để em tát vài cái lên người tôi, cái đó quả nhiên dựng đứng dậy, chúng tôi liền tấu hợp làm xong việc đó vài lần. Trong những ngày sau đó, khi loa phóng thanh và đài phát thanh đã được nối đến rồi, lúc tôi muốn làm việc đó, chỉ cần mở loa phóng thanh ra, vặn cái kim đỏ đến đài phát thanh nhân dân trung ương hoặc kênh phát thanh tỉnh, khi ấy vừa lúc có bài hát Cách mạng phát ra. Chiếc loa ở đầu giường vốn dĩ có âm trầm, lại thêm âm thanh như cái hũ tự nhiên của đường hầm này mỗi khi có âm nhạc hoặc bài hát phát ra, có tiếng khẩu hiệu của đội ngũ hô lên, có diễn giảng quan trọng của lãnh đạo Cách mạng và những chỉ thị mới nhất, cao nhất phát ra, trong địa đạo liền tràn đầy tiếng phấn khích trầm thấp và tiếng nhạc, tiếng trống chiêng đỏ chói. Lúc đó, tôi và Hồng Mai cuối cùng cũng không nén được. Chúng tôi rải ga giường, cởi quần áo, mắt nhìn những âm thanh rất đỏ từ trên ga giường của chúng tôi chảy đến, chà lên lan da trắng nõn, mịn màng của Hồng Mai, nghe tiếng kêu ào ào của những bức chân dung và ngữ lục được hất lên bay lên trong âm nhạc, máu toàn thân như rất có quy luật trào lên điên cuồng bạo liệt trong người tôi, tôi liền cương cứng rất lâu cùng Hồng Mai làm việc đó. Chúng tôi hưởng thụ đến tận cùng những khoái lạc và những điều đẹp đẽ nhất của cuộc sống vợ chồng. Bởi vì không phải là vợ chồng, chúng tôi càng cảm thấy sung sướng hơn gấp trăm lần khi thể nghiệm niềm hoan lạc của gái trai. Mỗi lần làm xong việc đó, chúng tôi nằm lên giường, đều nói "Cách mạng thật đáng, chết cũng đáng!" Chúng tôi trong những ngày tươi đẹp ngắn ngủi đó, vô số lần cảm thấy sự vĩ đại và thần thánh của ái tình Cách mạng, sự kì diệu và sâu sắc, kinh hoàng khiếp sợ mà cũng khoái lạc vô cùng. Mùa đông đến rồi, chúng tôi trần truồng trong căn địa đạo đó, nhưng không cảm thấy lạnh chút nào, mà mỗi lần làm việc đó đều mồ hôi đầm đìa. Trong những ngày hạ bỏng rát, người cả thôn đều vì nóng nực và muỗi đốt mà buổi trưa và buổi tối đều đến hóng gió ở đầu thôn, rải chiếu cỏ, cẩm quạt hương bổ, đuổi muỗi, cố gắng sống cho qua mùa hạ, nhưng chúng tôi vẫn có thể không cần ra khỏi nhà, chờ mọi người đi rồi, đến lúc hẹn nhau, đi vào trong địa đạo, nằm trên chiếc giường đất mát mẻ. Có một lần, tôi đến phòng cưới chờ em hồi lâu, không nhìn thấy bóng em, khom người từ địa đạo đến dưới nhà ngang nhà em, nhẹ nhàng đứng dưới chiếc tủ gõ ba tiếng, nhưng từ trên đáy tủ rơi xuống một tờ giấy:

Cao trấn trưởng kính yêu, nhà Cách mạng vĩ đại:

Kì kinh nguyệt của em đến rồi, em đến bến sông Mười Ba Dặm giặt quần áo cho con gái, hôm nay đừng đợi em, xin anh hãy dùng nghị lực Cách mạng vững vàng mà nhẫn nại nhớ em. Không có nhẫn nại, thì không có khoái lạc phi thường, đây là sự chỉ dậy ân cần của anh dành cho em.

Người tình Cách mạng của anh: một đóa hoa Hồng Mai.

Lấy tất cả sự đấu tranh Cách mạng để kính lễ! Buổi trưa cùng ngày.

Tôi cực kì mất hứng từ nhà em quay trở về, không ngờ em lại giặt xong quần áo rồi, từ nhà tôi xuống địa đạo, khỏa thân đứng ở trong cửa buồng cưới, giường đã rải xong rồi, nhạc đã mở lên rồi, hơn nữa còn đặt vài quả dưa chuột đã rửa ở trên đầu giường, chờ chúng tôi làm xong thì ăn cho tươi non. Mùa đông năm ngoái, khi tuyết lớn rơi nhiều, có hôm lúc tôi đang ngủ, cửa sổ dường như có người gõ cửa. Tôi tình dậy xuống hầm, trong hầm không có người. Tôi tưởng là tôi nghe nhầm tiếng gõ cửa, đúng lúc muốn từ địa đạo trở về trong chăn, em lại từ chiếc hòm gỗ đầu giường hiện ra, vẫn khỏa thân, trần truồng không mảnh vải, giống như một con bướm trắng ào vào lòng tôi. Hai năm đó (thật là hai năm ngắn ngủi biết bao), chỉ cần chúng tôi ở trong thôn, chúng tôi dường như mỗi ngày đều hẹn nhau trong địa đạo, dường như mỗi lần hẹn đều làm chuyện đó. Có lúc tôi đi công tác năm ba ngày, trở về không hề thông báo với em, đến đêm liền men theo địa đạo vào nhà ngang của em, sờ vào trong chăn em. Đương nhiên, điều đó cực kì mạo hiểm, làm không tốt thì sẽ chôn mất tiền đồ Cách mạng của tôi và em. Con gái Đào Nhi của em đã sắp mười tuổi rồi, đã học đến năm thứ ba tiểu học, mỗi đêm đều ngủ trên đùi em. Vì thế, mỗi lần lên huyện, lên địa khu họp về, tôi sẽ phái người đến nhà em danh chính ngôn thuận thông báo với em: Hạ bí thư, Cao trấn trưởng yêu cầu cô lúc nào đó đi nghe anh ta truyền đạt tinh thần hội nghị (người trong thôn gọi tôi là trấn trưởng, từ trước đến giờ không hề thêm chữ "phó', gọi em là bí thư cũng không hề thêm chữ "phó', điều này rất hay, nghe rất đi vào lòng người, đều là những dự báo và lời chúc trước). Lúc tôi truyền đạt tinh thần hội nghị cho em, đều là trên giường đất trong địa đạo, vừa làm tình với em, vừa nói tinh thần hội nghị và tin vui. Có lúc đi họp về, không nhịn nổi nỗi nhớ thân thể em, muốn nhìn em như đói như khát, tôi liền cho người đi báo với em: tình huống khẩn cấp, yêu cầu em lập tức đến nhà tôi, tôi muốn trong đêm đến gặp em, liền thông báo em mấy giờ mấy phút đến phòng họp đại đội. Trong thời gian khi tôi thông báo cho em, em luôn luôn đúng từng giờ từng phút chờ tôi trong địa đạo (linh hồn của tôi xác thịt của tôi, người tình Cách mạng và sinh mệnh của tôi). Có vài lần, ở trước hai chữ "lập tức", tôi thêm hai chữ: "nhất định". Lúc đó; nếu như là đang nấu cơm, tôi đi họp về nhà, cho người thông báo nói "nhất định lập tức đến", sau vài phút em liền đem bàn tay còn đang dính bột vì nhào bột hoặc tay còn đang dính bùn vì nhặt rau xuất hiện trong căn phòng địa đạo. Lúc đó, trên chăn đệm, trên da thịt, trong tiếng phát thanh và máy phóng thanh, sau khi chúng tôi điên cuồng, đều sẽ lưu lại vết tay màu trắng hoặc vết tay màu vàng của em. Đương nhiên em đi lên huyện, lên địa khu tham gia hội nghị (những tình huống này không nhiều), cũng lại cho người đến thông báo tôi, lúc nào thì sẽ báo cáo tinh thần hội nghị cho tôi, tôi luôn đến địa đạo chờ em trước - tôi luôn ghét em không kịp thời báo cáo tinh thần hội nghị cho tôi, kéo dài thời gian để tôi phải đợi lâu, em nói: "anh cũng phải đợi em về nhà thay quần áo, lau người, xe đường dài xóc đến mức toàn thân không có chỗ nào không bụi, ngay cả chỗ đó cũng toàn là bụi cả."

Tôi nói: "Không sợ bụi đất không rơi, chỉ sợ chổi không quét đến."

Em nói: "Nên lấy đề phòng làm chủ yếu. Phải giữ gìn vệ sinh, nâng cao sức khỏe của nhân dân."

Tôi nói: "Nếu có dũng khí, dám chiến đấu, không sợ hi sinh, liên tục tác chiến, lớp trước ngã xuống lớp sau tiếp bước, chỉ có như vậy, thế giới mới là của chúng ta. Tất cả ma quỷ sẽ bị tiêu diệt hết."

Em nói: "Chất thay đổi là bắt đầu từ lượng thay đổi, đại họa tày trời cũng là từ mầm mống mà sinh ra. Không giải quyết mâu thuẫn ngay từ trong trứng, có nghĩa là bất lợi và thất bại đang chờ phía trước."

Tôi nói: "Muộn lau người một chút, ít tắm đi một lần, trên người chắc chắn không mọc mụn. Cho dù trên người có mụn, bóp đi là xong, giống như chữ "tư", vừa đấu là chạy, vừa phê là mất."

Em nói: "Nhìn trước mắt, bụi bặm là giấy thông hành của bệnh tật, nhìn lâu dài, bụi bặm là hạnh phúc của chướng ngại vật. Nước chảy không bẩn, nước bẩn không chảy. Có bụi bặm không kịp thời quét đi, sẽ trở thành bệnh lan tràn, tràn đến linh hồn rồi, có hối hận cũng không kịp, nhấc hòn đá lên tự đập vào chân minh."

Tôi nói: "Tay trái cây chổi sắt, tay phải gậy nghìn cân, lũ kiến huênh hoang nước lớn, kiến càng rung cây dễ thế sao. Đối diện với phong kiến, tư bản, xét lại, chúng ta hoàn toàn vô địch; đối mặt với địa chủ - phú nông - phản Cách mạng - phần tử xấu và cánh hữu, chúng ta hăng hái xung kích, đối mặt với đế quốc Mỹ và xét lại Xô, hét to một tiếng tiễn bọn chúng về quê."

Sau đó, sau đó tôi không cần dùng đến loa phát thanh, lại càng không dùng đến những thủ đoạn bạo lực tiến hành đánh và tập kích lên cái đó của mình, chúng tôi trong không khí hừng hực nóng bỏng như lửa như lau tự mình sáng tạo nên như những ca khúc phát thanh, không chỉ có thể hòa hợp mà làm một lần việc đó, mà còn có thể khai quật ra trí nhớ, tài hùng biện, lí luận và sự giác ngộ thâm hậu, bền chắc của chúng tôi.

Hoàn toàn không hề dựa vào phát thanh và đánh, quất, lại có thể mỗi ngày một lần làm cho tôi cương cứng dựng đứng lên làm việc đó, đây là phát hiện và sáng tạo của tôi và Hồng Mai, khoái lạc tuy rằng ngắn ngủi, không dài lâu và cuồng điên bằng vừa nghe nhạc hoặc ca khúc vừa làm việc đó, nhưng lại vô cùng nồng ấm và ngọt ngào, tinh tế và ướt át, giống như trong đất khô hạn rơi xuống một cơn mưa bụi, giống như trong lúc người đầm đìa mồ hôi có một làn gió mát mẻ lướt qua, giống như khi lưỡi khô miệng khát được có quả mai chua bán trong thành phố ngậm vào trong miệng. Chúng tôi vì phát hiện này mà đắc ý. Có lúc cảm thấy làm hay không làm việc đó cũng chỉ là thứ yếu, quan trọng là súng môi kiếm lưỡi Cách mạng đem đến cho chúng tôi sự kích thích và vui sướng. Trong một khoảng thời gian rất dài về sau, chúng tôi đến nơi hẹn nhau trong địa đạo không mở loa phóng thanh nữa, mà là trong địa đạo đó tùy ý chỉ một vật, tùy ý nghĩ ra một vấn đề, hai người bắt đầu súng môi kiếm lưỡi hơn nửa ngày. Chúng tôi lấy cái cuốc cũ nát vứt ở trong hầm làm chủ đề, lấy màu trắng xám ở trên giường đất làm đề mục, lấy máy phát thanh và khèn làm đề mục, lấy rơm, đệm, giọt nước, hòm, tóc, da, móng tay, vú, gối, lỗ khí, quần áo làm chủ đề, trừ những biểu ngữ và chân dung của lãnh tụ treo trên tường, phàm là cái gì trong địa đạo có thể nhìn thấy, nghĩ ra chúng tôi đều nghĩ đề bài để tiến hành súng môi và chiến lưỡi. Chúng tôi còn hạ lưu mà thần thánh đến mức lấy bộ phận sinh dục của nam nữ làm đề tài để tiến hành cuộc lưỡi chiến và đọ thơ Cách mạng. Chúng tôi giống như chơi tửu lệnh trên bàn rượu, trong đối đáp ai không nói ra được hoặc nói lạc đề, thì kẻ đó là người thua cuộc. Chúng tôi quy định ai thắng thì có thể đi hôn hít đối phương năm mươi cái hoặc một trăm cái (hôn đến mức hai môi tê dại, vô tri vô giác), quy định ai thua rồi thì người đó phải vuốt ve đối phương ở đâu ở đâu, hoặc là ai thua rồi thì người đó bắt buộc phải dùng miệng đi ngậm vật ở giữa hai đùi của đối phương. Chúng tôi giống như lợn, chúng tôi giống như chó. Chúng tôi hồn nhiên không giả tạo, chúng tôi cải lão hoàn đồng. Chúng tôi vô liêm vô sỉ không bằng chó lợn. Chúng tôi thuần khiết thánh thần, tình cảm chân thành thiết tha. Tôi chỉ cái xẻng sắt vứt ở góc tường phòng cưới: "Làm Cách mạng, đẩy mạnh sản xuất; một chiếc xẻng sắt làm lật đất." Em nói: "Một chiếc xẻng sắt làm Cách mạng, khiến kẻ địch sợ tim đập chân run." Tôi nói: "Xẻng sắt lật đất lại phản trời, triệu vạn nhân dân cười mở mặt." Em nói: "Xẻng sắt có thể làm súng, anh hùng chí hiên ngang." Tôi nói: "Vùi nhìn thóc đậu ngàn trùng sóng, khắp đất anh hùng trong tịch dương." Em nói: "Cao Ái Quân; Cao trấn trưởng, trong lời nói của anh không có xẻng sắt, lưng của em ngứa rồi, phạt anh gãi một lượt." Tôi nói: "Hạ Hồng Mai, Hạ bí thư, không có xẻng sắt lật đất, nào có thu hoạch đậu thóc ngàn trùng sóng? Lòng chân của anh ngứa rồi, phạt em nhẹ nhàng thay anh gãi 10 lần."

Em liền gãi 10 lần lòng bàn chân tôi. Em gãi làm cho chúng tôi cười lăn lóc, lật sông đổ biển trên giường.

Em chỉ tóc của mình nói: "Tóc dài, hiểu biết không ngắn, phụ nữ có the đội nửa bầu trời." Tôi chỉ tóc của mình nói: "Tóc ngắn, hiểu biết dài, đại sự quốc gia đầy trong ngực." Em chỉ mắt của mình nói: "Tâm trong mắt lại sáng, mắt sáng lòng rộng lớn." Tôi chỉ mắt của mình nói: "Mắt lửa ngươi vàng, trừng mắt nhìn bọn đế quốc Mỹ xét lại Xô ở nước ngoài; ngươi vàng mắt lửa, đốt cháy bọn quỷ quái yêu tinh trong nước." Em chỉ vú bên trái của mình nói: "Ăn cỏ, vắt sữa [33] , nhìn em Hồng Mai lên chiến trường." Tôi chỉ vào vú phải của em nói: "Ưa hình thức, chuộng xinh đẹp, chẳng qua chỉ là một vòng nước chết."

Em nói: "Cao Ái Quân, vú không phải là hình thức, sữa không phải là nước, đùi của em ngứa rồi, anh dùng lưỡi gãi cho em."

Tôi liền dùng lưỡi liếm từng lượt từng lượt trên đùi em.

Liên tục vài tháng, chúng tôi hoàn toàn mất đi ý chí đấu tranh Cách mạng, hoàn toàn mất đi chí tiến thủ và tính cảnh giác Cách mạng, hoàn toàn bị chìm ngập trong trò chơi của những ngôn từ Cách mạng đến quay cuồng mê muội đất trời. Trừ khi bắt buộc phải đi họp hoặc học tập văn kiện, chúng tôi không đến ruộng của các đội sản xuất để chỉ đạo sản xuất, không đến phòng họp đại hội để triệu tập họp bất cứ cuộc họp nào về đấu tranh giai cấp. Chúng tôi không quản hàng xóm cãi nhau đến chết đi sống lại, không quản con kênh sau trận mưa cuối cùng của mùa thu đã sạt lở cần sửa chữa, không quản tấm biển gỗ "vườn tuyên truyền" đổ sập trong cái gió đầu đông, thậm chí còn không quản bản cáo trạng của bần nông sau khi có con trai của một hộ địa chủ đã đái lên đầu con trai của một hộ bần nông. Chúng tôi đem nó giao tất cả cho Trình Khánh Lâm, mượn cớ nói rằng để cho anh ta rèn luyện trước, một ngày tôi và Hồng Mai thăng tiến chuyển đi, anh ta phải học cách biết nắm vững công tác toàn diện của đại đội Trình Cương. Trò chơi mới đem đến cho chúng tôi những cảm xúc mới, nhưng sau khi chúng tôi trần truồng trong địa đạo đem tất cả mọi đồ vật liệt thành đề mục của trò chơi súng môi kiếm lưỡi rồi, chúng tôi ngồi trên mép giường đất ngây ra vì tìm không thấy bất cứ một đề tài nào mới mẻ, giống như trước tiệc rượu không tìm thấy tửu lệnh không còn cách nào khác phải cầm đũa lên ngôi ngây ra một lúc lâu. Có lúc ở trong nhà bưng bát cơm hay ở đâu đó đi họp, vì đột nhiên nghĩ ra một đề mục tân kì mà sướng điên lên, vui tươi thoải mái, liền lập tức viết lên giấy đề mục đó, gác lại tìm cách bảo người đưa đến tay đối phương, để đối phương chuẩn bị tốt ứng đáp và sau ứng đáp sẽ làm một cuộc vui tinh thần và xác thịt điên cuồng.

Đến tháng mười hai rồi (tháng mười hai đen tối), trời đất lạnh căm căm, người trong thôn đều nhàn rỗi ở nhà. Lúc nhàn rỗi mọi người thường đặc biệt thích tụ tập, đến nhà nhau, thích ngồi cùng nhau sưởi lửa, đầu tiên nói chủ đề Cách mạng và đấu tranh, sau đó nói đông nói tây trên trời dưới đất, bàn luận Trường Giang Hoàng Hà để riết thời gian. Những ngày đó, đa số thanh niên nông thôn trẻ đều tập trung ở nhà tôi, các nữ thanh niên có nhiệt tình Cách mạng đều tập trung đến nhà Hồng Mai. Chúng tôi lại không có chủ đề hay đáng để chúng tôi hẹn nhau trong lòng đất, thế là, liên tục nửa tháng trời chúng tôi không hẹn nhau trong địa đạo. Tôi đã cảm thấy thời gian nửa tháng dài như là đi bộ từ trấn lên huyện, hoặc là dài như hơn một trăm dặm đường từ huyện lị đến Cửu Đô. Tôi rất muốn tìm một chủ đề để hẹn Hồng Mai đến nơi buồng cưới, khổ nỗi không có linh cảm, tìm không thấy những ý tưởng kì diệu, nhưng trong lúc tôi đang nghĩ như vậy, lúc vừa ăn xong cơm trưa hôm đó, Hồng Mai bảo Đào Nhi đem cho tôi mẩu giấy mở ra xem, nhìn thấy trên đó viết rằng:

Viết nhanh những từ mới nhất đẹp nhất, Vẽ nhanh những bức tranh mới nhất đẹp nhất.

Tôi biết em và tôi đều cảm thấy sự lê thê của nửa tháng trời, biết là em đã có chủ đề mới mẻ. Tôi không đợi các thường khách trong thôn vẫn đúng giờ đến nhà mình, đẩy đi bát cơm (ngay cả tiền mua vở bài tập về nhà của Hồng Sinh cũng quên không đưa) liền chui vào địa đạo.

Lúc tôi đến động phòng, Hồng Mai đã ở đó chờ tôi. Sau khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt em nở một nụ cười, giống như trên cửa sổ treo một tấm rèm hồng nhạt. Khỏi phải nói, chúng tôi ôm ấp và hôn hít lẫn nhau, sau khi dùng ôm ấp và hôn hít trả nợ hết nhớ nhung trong nửa tháng, tôi nhìn thấy trên hòm gỗ đặt chiếc đồng hồ con gà mổ thóc hiệu Song Linh của nhà em đang tích tắc tích tắc kêu, tôi nói từ và bức tranh mới nhất đẹp nhất là gì? Em rút trong túi áo ra hai chiếc bút chì và hai xấp giấy vuông, nhét cho tôi một xấp giấy và một chiếc bút chì nói, Khánh Đông được cục giáo dục huyện chọn là giáo viên tiêu biểu cử đi Cửu Đô tham gia hội nghị "Học tập Trương Thiết Sinh" do ủy ban giáo dục địa khu tổ chức rồi, lúc anh ta đi bút bi rơi trên đất, cái rơi này làm cho em nghĩ ra một chủ đề mà anh tuyệt đối không thể nghĩ ra.

Tôi hỏi: "Cái gì?"

Em nói: "Anh đoán đi, có liên quan đến bút."

Tôi nói: "Súng."

"Là súng không là súng, không là súng lại là súng." Em nhìn tôi thần thần bí bí im lặng một chút rồi nói: "Chúng ta từ câu nói 'chính quyền sinh ra từ cây súng' [34] này rút ra năm từ quan trọng nhất - Chính - quyền - ra - cây - súng. Chúng ta lấy năm chữ này thành năm đề mục, lấy từ 'súng' làm đề, dùng thời gian năm phút, mỗi người viết một bài thơ 'thất luật' tặng cho Marx, lại lấy từ 'cây' làm chủ đề, sau năm phút mỗi người viết một bài tản văn không ít hơn 200 chữ tặng cho Engels, lấy từ 'ra' làm đề, sau năm phút viết năm câu cẩm ngôn tặng cho Lenin; lấy chữ 'chính' làm đề, năm phút viết năm câu triết học (lí) tặng cho Stalin, sau cùng dùng năm phút, lấy chữ 'quyền' làm đề, mỗi người sáng tác năm đoạn hào ngôn tráng ngữ tặng cho Mao Chủ tịch."

Tôi cậy mình tài cao, biết em chắc chắn đã chuẩn bị sớm cho năm chủ đề này rồi, nhưng vẫn rất sảng khoái bằng lòng. "Người thua bị phạt gì?" Tôi hỏi em. "Tùy anh xử phạt." Em cười đáp. Tôi nói: "Anh thua rồi, anh không dùng tay, dùng miệng cởi hết cúc áo của em ra, dùng miệng cởi hết quần áo của em xuống, em thua thì, em không dùng tay, dùng miệng cởi hết cúc áo của anh ra, cởi hết quần áo của anh xuống."

Mắt em sáng lên đáp: "Được!"

Sự sáng tạo khác thường, độc đáo lần đó của chúng tôi lại tiềm ẩn sâu những tai họa mà từ đây sẽ bắt đầu. Đặt chiếc đồng hồ để bàn bên trong giường, đặt giấy trắng rải trên chiếu cỏ, hai người ngồi xổm dưới giường. Trong thời gian mấy phút, trong phòng ngoài âm thanh tích ta tích tắc hỗn tạp thúc bách, thì là tiếng thở hưng phấn gấp gáp của chúng tôi, tiếng sột soạt nhảy nhót vui sướng của bút chì, còn có tiếng quay cổ khi thỉnh thoảng chúng tôi quay đầu lại tập trung nhìn những bức chân dung vĩ nhân kia và tiếng bánh xe phi tốc xoay vòng của não. Không khí trong phòng căng thẳng, ánh đèn mờ đục. Mồ hôi của chúng tôi như mưa trút, cổ tay bắt đầu mỏi. Chiếu cỏ dưới giấy khẽ chi cha chi cha kêu, giấy trắng dưới bút sột sà sột soạt, đầu bút dưới tay tôi kêu kin kít ken két. Tiếng kêu của đồng hồ giống như búa gõ trên đầu chúng tôi. Ánh mắt lúc chúng tôi nhìn trộm lẫn nhau giống như móng vuốt của con chim ưng đậu xuống câu chữ của đối phương. Sự bình tĩnh và nụ cười của các vĩ nhân giống như là nước ấm tưới lên sống lưng của chúng tôi. Thời gian hai mươi lăm phút đó, trên thực tế là một cuộc thi chạy trăm mét của chúng tôi về giác ngộ tư tưởng, trình độ lí luận, tài hoa văn học, là trận đánh xáp lá cà để chúng tôi chinh phục đối phương, để tình yêu khải hoàn, là biểu diễn trên cùng một khán đài trong một thời gian nhất định sau khi giải quyết mâu thuẫn giữa thể xác và linh hồn. Tôi nghĩ rằng trước khi tham gia cuộc thi em đã chuẩn bị kĩ càng, nếu không một nhà Cách mạng thiên tài như tôi sau khi viết xong năm trang đáp án dùng hết hai mươi tư phút rưỡi, mà em viết xong năm trang chỉ dùng có hai mươi ba phút.

Đây là một đỉnh cao trong trò chơi của chúng tôi, là người Cách mạng song hùng tương ngộ. Chúng tôi đem tất cả thơ, tản văn, triết ngôn, cẩm ngôn và tráng ngữ đều hiến tặng cho Marx, Engels, Lenin, Stalin, Mao Chủ tịch, phân biệt dán dưới các bức chân dung của các ngài trên tường phòng, bắt đầu ngâm đọc và bình phẩm.

Thơ em tặng cho Marx như sau:

Súng Thất luật Hiến tặng Marx Tư tưởng của Người như viên đạn, Bút bi của tôi là nòng súng; Kẻ địch giai cấp báo động lên, Vũ khí ngòi bút đâm nó chết. Mỹ đế Xô tu [35] bức biên cương, Sức mạnh ngàn cân kết liễu chúng; Nhân dân thế giới cùng một lòng, Hận thù chung chuyển rung vũ trụ.

Thơ tôi hiến tặng Marx là:

Súng Thất luật Hiến tặng Marx Bờ sông hoang dại mặt trời lên; Lí luận vĩ đại tỏa ánh sáng, Như dao chém vào thế giới cũ, Như súng bắn ra tiếng bình minh. Ngày trắng đêm đen ranh giới rõ, Tiên tiến phản động hai trận tuyến, Chủ nghĩa đế quốc tất bại vong, Cộng sản chủ nghĩa đồng hoàn vũ.

Chú: Hoàn vũ đồng, thức thế giới đại đồng, toàn cầu thực hiện chủ nghĩa Cộng sản.

(Thơ của em chủ đề sáng rõ, khí thế hào hùng, thơ của tôi lập trường kiên định, có tình thơ ý họa, đặc biệt là câu "Bờ sông hoang dại mặt trời lên"; thế hòa).

Tản văn tôi hiến tặng Engels là:

Cây

Hiến tặng Engels

"Cây" tức là gậy; "gậy", tức là binh khí. Kiệt tác vĩ đại Sự phát triển của chủ nghĩa xã hội từ không tưởng đến khoa học của Người đang là vũ khí lí luận của giai cấp vô sản tuyên chiến với giai cấp tư sản, chính là nền tảng vĩ đại của chủ nghĩa xã hội đang chứng minh cho chủ nghĩa tư bản thấy tính khoa học của minh, phân tích đối với thế giới quan chủ nghĩa duy vật lịch sử và học thuyết giá trị thặng dư làm cho chủ nghĩa xã hội đi từ không tưởng trở thành khoa học, điều này khiến chủ nghĩa xã hội khoa học đã khai mở cho giai cấp vô sản một cánh cửa khoa học hướng đến đấu tranh giai cấp, làm cho giai cấp công nhân nhìn thấy tiến trình tất yếu của xã hội chính là từ sản xuất nhỏ cá thể thời trung cổ đến Cách mạng chủ nghĩa tư bản rồi đến con đường Cách mạng giai cấp vô sản, làm cho giai cấp vô sản bị áp bức bóc lột nhìn thấy ngọn hải đãng giải phóng chính mình, đi đến tương lai.

(Bình luận của Hồng Mai: tốt thì tốt, nhưng hiềm nỗi trống rỗng, nói suông, không giống tản văn, giống văn nghị luận hơn, hơn nữa ghét thói phô trương học vấn. Tôi đồng ý cách nghĩ này.)

Tản văn Hồng Mai hiến tặng Engels là:

Cây

Hiến tặng Engels

Từ cây này, chính là cán cờ.

Marx là nhân vật rất rất rất vĩ đại trên thế giới, do đó, tình yêu của ông và Jenny cũng trở thành tình yêu rất rất rất vĩ đại. Nhưng mà, không có sự giúp đỡ chí công vô tư, làm sáng lên tinh thần Cộng sản chủ nghĩa của Engels với Marx, thì liệu có "Tư bản luận" của Marx không? Không có trước tác vĩ đại "Tư bản luận" này, liệu có tình yêu vĩ đại giữa Marx và Jenny không? Nếu như nói bộ phận vĩ đại quan trọng nhất cấu thành chủ nghĩa Marx là Marx, vậy thì Engels lại là cây cầu đưa Marx đi đến sự vĩ đại. Nếu như nói Marx là ngọn cờ bay phấp phới của chủ nghĩa Marx, thì Engels chính là cán của lá cờ vĩ đại này. Ngọn cờ tung bay được là nhờ có cán cờ chống đỡ. Chúng ta tán dương tiếng cơ khí ầm ầm, chúng ta càng phải tán dương tinh thần lặng lẽ âm thầm của chiếc đinh ốc nhỏ; chúng ta sùng kính ngọn cờ lí luận chủ nghĩa Marx, chúng ta càng phải sùng kính tinh thần của cán cờ Engels đã đưa lá cờ này bay trong trời cao.

(Bình luận của tôi: Bài văn có liên tưởng phong phú, từ cây súng đến cán cờ, từ cán cờ đến thành công của Marx và tinh thần của cán cờ Engles. Có thể nói văn chương bay bổng, số từ cũng nhiều hơn bài "Cây" của tôi hai mươi mấy chữ. Tôi nhận thua lần này.)

Ra Cẩm ngôn tập Hiến tặng Lenin vĩ đại Tác giả: Hạ Hồng Mai

- Mời chữ "Tư" đi ra , đem chữ "Công" mời đến.

- Đi ra cửa nối liền quần chúng, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn [36] , đóng cửa lại bế môn tạo xa [37] , núi sông trùng điệp là tuyệt lộ.

- Ra cửa ngẩng đầu, trời cao mây nhạt, tập thể tỏa hào quang; về nhà với bốn bức tường, trước mắt tối tăm, cá nhân thành vẩn đục.

- Trên đầu hai trái núi ( ra ), cả ngày không thấy trời; dịch đi hai quả núi, đường lớn thông lên trời, (chữ "xuất" trong tiếng Hán 出 được ghép từ hai chữ núi 山 - N.d.)

- Phải từ trong hai con đường tranh đấu tìm ra vấn đề, từ chỗ sâu trong linh hồn tìm ra nguyên nhân, từ trước tác của Mao Chủ tịch tìm ra đáp án, đi ra ngoài đến thực tiễn đấu tranh để tiến hành kiểm nghiệm.

(Tôi cho rằng năm đoạn cẩm ngôn này đích xác là không tồi, nhưng dường như đem nó để hiến tặng cho Mao Chủ tịch thì hợp lý hơn, đem nó để hiến tặng cho Lenin, cơ hồ không được chuẩn xác, nhưng Hồng Mai chất vấn tôi: "Chẳng lẽ Lenin không đề xướng chí công vô tư sao? Tinh thần của chủ nghĩa Cộng sản mà Lenin đề xướng không phải chữ "Công" sao? Tôi không có lời nào đối được. Hồng Mai cười một cách đắc ý.)

Đoạn cẩm ngôn mà tôi hiến tặng Lenin là:

Ra Cẩm ngôn hiến tặng Lenin

- "Nhà nước và Cách mạng" mà Người viết ra, là ngọn đèn chỉ đường để Chủ nghĩa xã hội tiến về phía trước;

- "Bút kí triết học" mà Người viết ra, là bộ phận cấu thành vĩ đại của tư tưởng Chủ nghĩa xã hội Marx Lenin;

- "Chủ nghĩa đế quốc là giai đoạn phát triển cuối cùng của chủ nghĩa tư bản" mà Người viết ra là lời tiên tri vĩ đại cho sự phát triển xã hội, dự báo thắng lợi tất yếu của phong trào Cách mạng của giai cấp vô sản;

- "Phê phán cương lĩnh Gôta" mà Người viết ra giống như sao Bắc đầu trong trời đêm, soi sáng tương lai các quốc gia xã hội chủ nghĩa thực hành chuyên chính giai cấp vô sản;

- "Luận Cách mạng nước ta" mà Người viết ra giống như dao găm, bóc trần chiếc áo khoác của chủ nghĩa cơ hội quốc tế; giống như cây rìu lớn, mở ra con đường Cách mạng nước Nga.

(Hồng Mai bình luận năm đoạn cẩm ngôn này như sau: "So với đoạn của em thì quả thực là gần sát với Lenin hơn, nhưng từ đầu đến cuối chỉ dùng hai chữ "viết ra" để biểu thị chữ "ra', không chỉ đơn điệu, mà còn ghét nỗi "đầu cơ trục lợi". Tôi thừa nhận sự chuẩn xác trong bình luận của Hồng Mai, càng quan trọng hơn "Phê phán cương lĩnh Gôta" là trước tác vĩ đại của Marx, vì thực tế là tôi không nghĩ ra tên tác phẩm nào khác của Lenin, đành phải dùng "Phê phán cương lĩnh Gôta" để thay thế, may mà Hồng Mai không phát hiện ra. Có thể xem như thế hòa.)

Triết lí có chữ "chính" mà tôi hiến tặng cho Stalin là:

Chính quyền phong kiến luôn muốn làm người đào huyệt của giai cấp vô sản, nhưng cuối cùng lại tự đầy mình vào huyệt; Giai cấp vô sản không hề muốn bóc lột, áp bức người khác, đã trở thành người đào huyệt của giai cấp phong kiến. (Hồng Mai nói: "Tốt!")

Tạo phản chính là giấy thông hành của người Cách mạng, bảo thủ là văn mộ chí của kẻ phản Cách mạng. (Hồng Mai nói: "Đây là anh nghĩ hay là của người khác nghĩ vậy?." Tôi nỏi: "Em hơi coi thường anh đấy, Hạ Hồng Mai." Hồng Mai không nói được gì nữa, vẻ kính phục tôi trên mặt như là đang nhìn thấy một nhà thơ chân chính.)

Vì nhân dân mà mưu cầu lợi ích thì dù chết rồi cũng vẫn còn sống mãi, vì chính mình mà mưu cầu lợi ích, thì dù sống cũng như chết rồi. (Hồng Mai nói: "thật tốt!")

Người Cách mạng vì Cách mạng mà sử dụng bạo lực cũng chính là chủ nghĩa nhân đạo trên phương diện chính trị, bọn phản Cách mạng vì lợi ích giai cấp mình mà thực hành chính trị dân chủ, thì chính là chủ nghĩa phát xít vô nhân đạo nhất.

Stalin vừa là nhà quân sự, hơn nữa lại là nhà chính trị, ông không hề có ý trở thành anh hùng thế giới, nhưng lại lập nên phong bia anh hùng vĩ đại trong thế chiến thứ hai, Hitler tuy là nhà quân sự, nhưng lại không phải nhà chính trị, ông ta trong mơ cũng muốn làm vĩ nhân thế giới thống trị thế giới, nhưng trong thế chiến hai, lại tự giết chết mình, trở thành vai hề nhảy nhót. (Hồng Mai nói: "Ái Quân, kiến thức của anh thật phong phú. Phần này thì em nhận thua rồi.")

Đoạn triết lí có chữ "chính" mà Hồng Mai hiến tặng cho Stalin là:

Ông còn đứng, chính trị Liên Xô cũng đứng lên. Ông ngã xuống, chính trị Liên Xô cũng đổ rồi. (Sâu sắc, nhưng giống cẩm ngôn, không phải là triết ngôn.)

Ông chết rồi nhưng vĩnh viễn sống trong lòng nhân dân chủ nghĩa xã hội; Khruschev còn sống, nhân dân chủ nghĩa xã hội mãi mãi xem ông là linh hồn chính trị (giống hệt như tôi đã viết. Tôi nói: "Em nhất định là nhìn trộm anh." Em nói: "Em nhận thua vẫn không được sao?")

Trên thế giới vốn dĩ không có con đường chính trị, người đi mãi rồi cũng thành đường chính trị. (Tôi nói: "đây là ý của Lỗ Tấn. Phải sửa thành nơi có người đi, không có con đường chính trị cũng sẽ có con đường chính trị, nơi không có người đi có con đường chính trị cũng như không có đường.")

Trong tim có ngọn đèn chính trị thì trong đêm tối cũng sáng, trong tim không có ngọn đèn chính trị thì ban ngày cũng tối đen. (Không tồi.)

Sống vì Cách mạng, cuộc đời đáng giá ngàn vàng; sống vì cá nhân, không bằng một cây kim, là vàng hay là kim, kết luận bằng hành động. (Bình thường, ở trong lại không có chữ "chính".)

Những hào ngôn tráng ngữ có chữ "quyền" mà Hồng Mai tặng cho Mao Chủ tịch là:

• Trên thế giới gì cao nhất nhất? Quyền lực nhân dân trao cho Mao Chủ tịch là cao nhất nhất; Trên thế giới gì hồng nhất nhất? Mặt trời trên Thiên An Môn nhất nhất hồng. Trên thế giới gì thân thương nhất nhất? Lãnh tụ Mao Chủ tịch vĩ đại nhất nhất thân thương. Thế giới này gì hạnh phúc nhất nhất? Vì nhân dân phục vụ là hạnh phúc nhất nhất. Trên thế giới gì là vinh quang nhất nhất? Đấu tranh Cách mạng là nhất nhất vinh quang.

• Trời có thể sáng, đất có thể tối, trái tim hồng của chúng tôi vĩnh viễn không thay màu; Nước nhỏ chảy, nước lớn chảy quyền lực trong tay không thể mất.

• Nắm quyền vì nhân dân, nhân dân yên tâm, nắm quyền vì Đảng, theo sát trung ương Đảng; nắm quyền vì mình, ngục tù đang chờ đấy.

• Quyền ở trên tay, nhân dân phải ở trong tim, quyền ở trong tim, tư tưởng Mao Trạch Đông phải ở trong linh hồn, quyền trong linh hồn, lòng trung thành với Mao Chủ tịch phải chảy từ trong máu.

Những hào ngôn tráng ngữ tôi hiến tặng lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch như sau:

• Trong tay nắm quyền lực đỏ, Mao Chủ tịch luôn ở trong tim.

• Trời có thể chuyển, đất có thể dời, trái tim hồng trung thành với Mao Chủ tịch không bao giờ thay đổi; đầu có thể rơi, máu có thể chảy, quyền lực đoạt từ tay kẻ thù giai cấp không thể mất.

• Hôm nay tiến hành đấu tranh giai cấp, có tôi đây là có lợi ích của anh em giai cấp, ngày mai chiến tranh thế giới thứ ba bùng nổ, có tôi ở đây, là có mặt trận ở đây, là có chính quyền của giai cấp vô sản ở đây, là có nụ cười của Mao Chủ tịch ở đây.

• Quyền lực được đoạt từ trong tay kẻ thù giai cấp; ý chí được luyện ra từ lò luyện của đấu tranh giai cấp; trái tim hồng được dưỡng dục ra từ tư tưởng Mao Trạch Đông, sự giác ngộ được bồi dưỡng lên từ trong nỗ lực học tập.

• Vì Cách mạng, tôi không chỉ phải làm việc nhiều hơn một chút mà còn phải làm việc nhiều hơn nữa;

Vì đồng chí, tôi không chỉ phải làm nhiều hơn một việc tốt, mà còn phải làm nhiều hơn nhiều việc tốt.

Vì quyền lực tôi không chỉ phải thực hiện một lần tranh đấu, mà còn phải đi sâu hơn nữa vào nhiều cuộc đấu tranh.

Vì tình yêu Cách mạng, tôi không chỉ không tiếc đổ mồ hôi xương máu, mà còn phải không được tiếc khi chảy hết cả những giọt mồ hôi giọt máu cuối cùng.

Vì để hoa Hồng Mai vĩnh viễn nở, tôi không chỉ phải cố gắng đạt được quyền lực cao hơn một cấp mà còn phải trăm phương ngàn kế để từng bước đạt được quyền lực ngày càng cao hơn.

Sau khi Hồng Mai đọc xong đoạn hào ngôn tráng ngữ mà tôi hiến tặng Mao Chủ tịch rồi, liền đứng yên một hồi lâu dưới bức tranh Mao Chủ tịch. Em không hề nghĩ đến tôi sẽ viết: "Vì tình yêu Cách mạng, tôi không chỉ không tiếc đổ mồ hôi xương máu, mà còn phải không được tiếc khi chảy hết cả những giọt mồ hôi giọt máu cuối cùng. Vì để hoa Hồng Mai vĩnh viễn nở, tôi không chỉ phải cố gắng đạt được quyền lực cao hơn một cấp mà còn phải trăm phương ngàn kế để từng bước đạt được quyền lực ngày càng cao hơn." Chúng tôi vốn bị trò chơi vừa mới mẻ, kích thích vừa có thể phát huy tài năng của cả hai này làm cho tâm hồn kích động, hưng phấn không ngừng; - bởi vì chúng tôi đều muốn đối phương dùng miệng đi cởi cúc áo của mình, hai chúng tôi trong khi bình luận đều nói tác phẩm của mình tốt, nói tư tưởng tác phẩm của mình thâm thúy, cảnh giới cao thượng, ngôn ngữ cao nhã, đầy tài hoa, nói tác phẩm của đối phương lộ ý nông cạn, xa đề vạn dặm, gò ép gượng gạo. Theo lí sau khi đọc xong tác phẩm, chúng tôi sẽ có một đoạn bình luận và tranh luận tổng hợp súng môi kiếm lưỡi, nhưng khi Hồng Mai đọc xong hai câu trong đoạn hào ngôn tráng ngữ của tôi kia, em đứng đó đọc thầm thêm một lượt, lặng lẽ nghĩ một hồi, rồi nói cực kì xúc động: "Ái Quân, anh muốn em dùng miệng cởi cúc của anh như thế nào."

Tôi đã nằm trên giường rồi.

Tôi bảo em đầu tiên hãy cởi hết quần áo của mình ra, một mảnh cũng không để lại, quỳ ở bên giường, bắt đầu từ trên cổ tôi, cắn từng chiếc từng chiếc cúc áo đồng phục trên áo nhung quân dụng của tôi ra, rồi cắn từng hạt từng hạt cúc của áo nhung, áo sơ mi ra, cởi xuống, yêu cầu em dùng miệng cởi thắt lưng cho tôi, cắn chiếc cúc ở khóa trước quần của tôi ra, dùng miệng cởi quần tôi, dây quần và quần lót ra. Môi em mềm mại và ướt át, đầu lưỡi và răng linh hoạt khéo léo, lúc cởi cúc áo sát với người tôi, lúc cởi chiếc quần lót sát người tôi, môi em giống như một con sâu, một con bướm mềm mại xinh đẹp, chạy nhảy từng hồi từng hồi trên người tôi, chạy một hồi rồi dừng lại, mỗi lần đến một chỗ nào đó, hơi thở của con sâu, con bướm đó thổi ấm áp qua da tôi, giống như một hơi gió mát không ngừng thổi vào cơ thể tôi đang sục sôi nóng bỏng. Tôi đã sớm sục sôi máu nóng rồi, cảm xúc đã bị kích thích lên rồi, không nhịn được nữa muốn cùng em làm việc đó, lúc em chưa ngâm nga xong tác phẩm, tôi đã cương cứng thẳng đứng lên rồi, nhưng tôi đã dùng nghị lực hiếm thấy kiềm chế xuống. Tôi muốn hưởng thụ đến tận cùng môi em, răng em, lưỡi em ở trên người tôi di động bò trườn, ít nhất tôi đã hưởng thụ đến bốn mươi phút hoặc là một giờ. Tôi nhìn em phủ trên người tôi, hơi thở nặng nhọc, mồ hôi đầm đìa, khi hạt mồ hôi rơi xuống giống như hạt trân châu to nhất trên thế giới, tôi mới nhanh như chớp dùng phương thức đánh tập kích bất ngờ, để em lật nhào xuống dưới người tôi như đuổi những con cừu trên đường núi hơn trăm dặm.

Cuối cùng, tiếng kêu thoải mái, khoan khoái, mãnh liệt của đóa mai hồng lại một lẳn nữa âm vọng hồi lâu trong địa đạo không muốn tản đi, như điện lóe chớp giật làm xong một lần việc đó, chúng tôi lặng lẽ nằm trên giường đất, một tay em phủ lên vai tôi, tay kia thì đặt ở trên ngực tôi, giống như là ở trong nước đã lâu liền trèo lên bờ, thỏa mãn thở hổn hển và hưởng thụ. Tôi thọc bàn tay vào trong tóc em để chải tóc cho em, tay kia đặt trên ngực em vuốt ve, giống như một người anh trai đang an ủi một cô em gái đang bị oan ức vậy, ánh mắt từ trên vừng trán đang phát sáng xuyên qua, nhìn mặt tường hầm dán đầy những trò chơi và tác phẩm của chúng tôi.

Tôi nói: "Hồng Mai, em tiến bộ nhiều rồi."

Em chớp chớp mắt một lát: "Tiến bộ gì?"

Tôi nói: "Văn tài và lí luận, tài hùng biện và giác ngộ."

Em cười: "Đi theo anh được không ít rèn luyện à."

Tôi nói: "Em khiêm tốn đấy."

Em nói: "Thật đấy, anh là thầy giáo Cách mạng của em mà." Quay người lại, em kéo tay tôi, quả nhiên giống như học sinh muốn được thầy giáo dắt qua đường.

Tôi nắm tay em trong tay tôi, đắc ý nói: "Không chỉ là thầy giáo, mà còn là giáo viên hướng dẫn."

Em lại nhìn đỉnh hầm, nhìn không bỏ sót thứ gì, rồi nói có chút thương cảm:

"Em không muốn để anh làm thầy giáo của em, cũng không muốn để anh làm thầy giáo hướng dẫn của em, chỉ muốn cả đời này anh làm người tình Cách mạng của em là đủ rồi."

Tôi cũng nhìn vô cùng chăm chú vào đỉnh hầm có mắc vài hạt nước:

"Anh không phải đã là người tình Cách mạng của em sao?"

Em nói:

"Em nói là cả đời này."

Tôi nói:

"Chắc chắn là cả đời này."

Em nói:

"Khó nói lắm. Anh không biết anh có nhiều tài hoa đến thế nào đâu, trên thế giới này chỉ có mình em biết. Bây giờ anh mới là trấn trưởng, anh làm huyện trưởng, chuyên viên, tỉnh trưởng rồi ai biết anh sẽ thay đổi thế nào."

Tôi nói:

"Cách mạng cho phép anh nay thế này mai thế khác sao?"

Em nói:

"Thì là vậy. Em có cho phép thì Cách mạng cũng sẽ không cho phép."

Tôi nói: "Kì thực - Hồng Mai, anh cũng sợ em giữa chừng phản bội anh."

Em nói: "Em sẽ không. Chắc chắn là sẽ không rồi."

Tôi nói: "Căn cứ nào?"

Em nói: "Anh có thể cách chức em, có thể khai trừ đảng tịch của em mà."

Tôi nói: 'Anh có thể như vậy sao?"

Em nói: "Anh có quyền như thế mà. Thế nào anh cũng luôn luôn là lãnh đạo của em."

Tôi nói: "Thì đúng rồi."

Lúc này, em di chuyển ánh mắt khỏi đỉnh hầm, đột nhiên ngồi dậy, nhìn những bức chân dung và biểu ngữ treo đầy tường, nói: "Ái Quân, chúng ta phải lập một lời thề."

"Lời thề gì?"

"Đem tình yêu của chúng ta thề với các vĩ nhân."

"Được." Tôi cũng xoay người ngồi dậy, "để biểu thị sự tôn kính, chúng ta phải mặc quần áo vào."

"Không cần." Em nói, "Chúng ta đều là con trai con gái đời sau của các ngài, con gái con trai khỏa thân trước mặt bố mẹ càng thể hiện sự chân tình."

Tôi nghĩ một lúc nói: "Đúng vậy."

Chúng tôi liền trần truồng khỏa thân đứng dưới các chân dung và các tác phẩm bộc lộ đầy tài năng của chúng tôi, nín thở lại.

Tôi giơ tay phải trước nói:

"Tôi tuyên thệ: Tôi Cao Ái Quân một đời ngoài trung thành với lãnh đạo vĩ đại Mao Chủ tịch, trung thành với tư tưởng của ngài, với con đường chủ nghĩa xã hội ra; trừ vĩnh viễn kính hiếu mẹ già, để mẹ vui hưởng tuổi già ra, thì sẽ vĩnh viễn chung thủy với tình yêu của tôi và đồng chí Hạ Hồng Mai, để tình cảm của chúng tôi mãi như tùng xanh bách biếc, nham thạch Nam Sơn."

Hồng Mai liếc nhìn tôi:

"Anh làm trấn trưởng, chuyên viên, huyện trưởng thì sao?"

Tôi và vĩ nhân bốn mắt nhìn nhau, tay phải nắm càng chặt, giơ càng cao: "Chức vụ thay đổi nhưng lòng không đổi, sông cạn đá mòn tim như sắt."

Hồng Mai quay đầu nhìn tôi chăm chú:

"Em già rồi, người khô rồi, toàn thân nhăn nheo, không còn xinh đẹp nữa thì sao?"

Tôi cắn cắn môi dưới:

"Người trăm tuổi lòng vẫn như ban đầu, soi rõ chân tình tóc bạc phơ phơ."

Hồng Mai lại hỏi:

"Thay đổi thì làm sao?"

Tôi nổi giận với sự thiếu tin tưởng của em với tôi, vừa tức vừa thề rằng: "Em tố cáo với Trung ương Đảng, với Mao Chủ tịch sự hủ hóa trụy lạc của anh, tố giác anh là giả Cách mạng, là chủ nghĩa Marx Lenin giả dối, đem quan hệ của anh và em in thành truyền đơn, anh làm huyện trưởng rồi, em đem truyền đơn rải đầy trụ sở Uy ban huyện; anh làm chuyên viên rồi, em đem truyền đơn giải đầy sân tỉnh ủy; anh làm tỉnh trưởng, bí thư tỉnh ủy em đem truyền đơn rải khắp kinh thành Bắc Kinh.

Em không nói gì nữa.

Lúc tôi hạ tay phải xuống, nhìn em đứng đó, thân mình trắng trong không tì vết, giống như một khối ngọc, trong mắt lại ngấn lên hai giọt lệ.

Tôi nói, "đến em rồi, thề đi."

Em giống như tôi từ từ giơ tay phải lên, ngẩng đầu nhìn các bức chân dung. Mạch máu trên vai phải hiện ra màu xanh thẫm, giống như cây mạch hoặc cỏ mây khi mùa xuân đến.

Em nói: "Tôi ngoài "Ba điều trung" mà đồng chí Cao Ái Quân đã nói ra, còn phải tận tâm tận lực dưỡng dục con gái Trình Đào Nhi, tôi phải để nó nỗ lực học hành, ngày ngày tiến bộ, trở thành hạt giống Cách mạng ưu tú nhất. Để cả đời này nó không phải chịu bất cứ khổ sở nào, được hưởng phúc mãi mãi, sau khi lớn lên, có công việc tốt, tiền đồ tốt, người yêu tốt, gia đình tốt."

(Tôi nghĩ ra khi tôi thề quên mất không nhắc đến con trai Hồng Sinh và con gái Hồng Hoa. Nghe xong câu nói của Hồng Mai, trong lòng tôi hướng về hai con tôi tuyên thệ, nhanh chóng đọc thầm một lượt cho hai con tôi lời nói của Hồng Mai dành cho Đào Nhi.)

"Về quan hệ giữa tôi và đồng chí Cao Ái Quân, (trong lòng tôi CÓ chút kinh hoàng? lập tức lấy lại mạch suy nghĩ nhìn Hồng Mai, nhìn em nắm chặt ngón cái của tay phải xoáy thành một màu đỏ máu) em nói, "Tôi biết tôi có lỗi với người chồng Trình Khánh Đông của mình, nhưng quan hệ của tôi và đồng chí Cao Ái Quân là mối tình Cách mạng trong sáng nhất, giống như Tiêu Trường Xuân và Tiêu Thục Phong, giống như Pauer và Dongniya. Ở đây tôi thề với các ngài: tôi nguyện đến chết cũng vẫn làm người tình Cách mạng trung trinh không phản bội của đồng chí Cao Ái Quân, nếu như một chút thay đổi nào, thì hai mắt tôi mù, sẽ phải chịu mọi sự trừng phạt của trời đất, sẽ bị phơi thân ngoài cỏ nội."

Tôi nói: "Cao Ái Quân già rồi thì sao?"

Em nói: "Cao Ái Quân già rồi tôi vẫn làm người tình cuộc đời của anh, giống như cái ba toong của anh ta vậy."

Tôi nó