← Quay lại trang sách

Chương 10 THẮNG LỢI VĨ ĐẠI

Đi đến vùng địch hậu, tiêu diệt sạch bọn quỷ.

Trong xã hội có giai cấp, Cách mạng và chiến tranh Cách mạng là không thể tránh khỏi, bỏ qua điều này thì không thể hoàn thành bước nhảy vọt trong sự phát triển của xã hội, không thể lật đổ được giai cấp thống trị phản động để nhân dân đoạt được chính quyền.

Cách mạng là Cách mạng của quần chúng, chỉ có huy động quần chúng, mới có thể làm Cách mạng, chỉ có dựa vào quần chúng, mới có thể tiến hành Cách mạng.

(Hồng Mai, tiền em mang theo có đủ không?

(Đủ rồi, nếu phải xây nhà thì cũng có thể mua một gian nhà cỏ.

(Lần này chúng ta phải đập nồi dìm thuyền [40] , có mua thì cũng phải mua vài chứng cớ về Vương trấn trưởng.

(Đường thật là xa. Người Vương Gia Dụ không biết có muốn tố giác Vương trấn trưởng không.

(Yên tâm đi, anh không tin là một người có thể một đời không phạm sai lầm, một đời không mắc lỗi với người khác. Chỉ cần có tiền, không sợ không phát động được quần chúng.)

Bức tường sắt thành đồng chân chính là gì? Là quần chúng. Là nghìn trăm vạn quần chúng chân chính ủng hộ Cách mạng. Đây chính là bức thành đồng tường sắt chân chính, không có sức mạnh nào có thể đánh đổ được, hoàn toàn không thể đánh đổ được.

Cách mạng Trung Quốc, bản chất là Cách mạng nông dân.

Ở loại căn cứ địa này tiến hành đấu tranh Cách mạng trường kì, nhất quyết không thể coi nhẹ quan điểm lấy các vùng nông thôn hẻo lánh làm căn cứ địa Cách mạng.

(Ái Quân, em mỏi chân rồi, còn rất khát nữa.

(Anh đi lấy cho em ít nước uống, em chờ anh.

(Thôi, chúng ta ngồi ở đây nghỉ một lát…

(Hồng Mai, em nói xem có lạ không, anh mấy đêm liên tục mơ rằng sẽ đốt hết tất cả chùa Trình và cổng đá, em nói xem mộng này có ý nghĩa gì?

(Anh có mơ thấy em không?

(Anh mơ thấy chúng ta vẫn ở trên chiếc bàn gỗ du ở phòng đại đội làm việc đó, rắc một cái, chân bàn liền gãy. Em hét lên, chúng ta ngã từ trên bàn đó xuống, em ngã đến mức khắp người đều là máu.

(Anh đã mơ thấy máu thật sao?

(Mơ thấy giữa hai đùi em, chỗ đó của em máu chảy như là sông vậy.

(Như vậy là tốt rồi, Ái Quân, mơ thấy máu là điềm triệu của "mã đáo thành công" đấy).

Quy luật của Cách mạng - đây là vấn đề mà bất kì người nào lãnh đạo, chỉ đạo Cách mạng đều không thể không nghiên cứu và không thể không giải quyết.

Quy luật Cách mạng quần chúng - đây là vấn đề mà không có người lãnh đạo và chỉ đạo Cách mạng quần chúng nào không thể không nghiên cứu, không thể không giải quyết.

Quy luật của Cách mạng quần chúng Trung Quốc - đây là vấn đề mà không có bất kì một người nào lãnh đạo và chỉ đạo Cách mạng quần chúng Trung Quốc nào không thể không nghiên cứu, không thể không giải quyết.

Quy luật Cách mạng quần chúng phương Bắc Trung Quốc - nó hoàn toàn khác biệt với quy luật Cách mạng quần chúng căn cứ địa Cách mạng phương Nam Trung Quốc, nó được quyết định bởi điều kiện chính trị, văn hóa, địa lí và hoàn cảnh sinh tồn của khu vực phương Bắc. Bất kì người nào lãnh đạo Cách mạng quần chúng phương Bắc đều không thể không suy nghĩ điểm này, từ đó giải quyết điểm này.

Quy luật của Cách mạng quần chúng dãy núi Bả lâu miền núi Dự Tây phương Bắc Trung Quốc - nó lại hoàn toàn khác biệt với quy luật Cách mạng của miền núi phương Bắc và quy luật Cách mạng của vùng núi Dự Tây phương Bắc, nó được quyết định bởi điều kiện lịch sử, chính trị, văn hóa và hoàn cảnh địa lí, điều kiện sinh tồn đặc thù của dãy núi Bả Lâu, bất cứ người nào tham gia, dẫn dắt, chỉ đạo, lãnh đạo Cách mạng quần chúng của vùng núi Bả Lâu đều phải trăn trở điểm này, nghiên cứu điểm này, giải quyết tất cả những vấn đề và mâu thuẫn từ điểm này mà phát sinh ra.

(Ái Quân, đã đến Vương Gia Dụ chưa?

(Sắp rồi - nhanh thôi, có thể là cái thôn ở phía trước kia.)

Cách mạng mả hiện nay chúng tôi làm, là cuộc Cách mạng trước giờ chưa từng có. Cuộc Cách mạng của chúng tôi là cuộc Cách mạng trên mảnh đất đặc thù của dãy núi Bả Lâu này, vì thế, chúng tôi không chỉ phải nghiên cứu quy luật Cách mạng bình thường, mà còn phải nghiên cứu quy luật Cách mạng đặc thù, còn phải nghiên cứu quy luật Cách mạng quần chúng của dãy núi Bả Lâu vùng núi Dự Tây phía bắc Trung Quốc này.

Cao Ái Quân tôi là một người vùng núi Bả Lâu đích thực, lúc đi học tôi thuộc tốp đầu, lúc nhập ngũ là binh sĩ ưu tú, làm đội trưởng là đội trưởng ưu tú nhất của toàn đại đội, những lời hay ý đẹp viết trong những bài thơ hồi còn trong thời gian phục dịch đến giờ vẫn được lưu truyền rộng rãi trong quân đội, sợ rằng sau khi tôi chết đi mười năm vẫn còn được truyền tụng rộng rãi trong quân đội, giống như câu "Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương." Thơ tôi viết là "Chiến sĩ Cách mạng là viên gạch, ở đâu cần thì rời đến đó; Chiến sĩ Cách mạng là hòn đất, ở đâu cần thì ở đó nhấc lên, Chiến sĩ Cách mạng là viên phôi (gạch chưa nung - n.d), ở đâu cần thì ở đó xây", câu được lưu truyền nhất trong bài thơ này là hai câu đầu. Còn có câu khẩu hiệu "Nhìn doanh trại như cố hương, nhìn nhân dân như cha mẹ" đều được rút ra từ ngòi bút và văn chương của tôi. Những bài văn cổ động tôi viết đã từng mấy lần đăng trên "Báo giải phóng quân, và "Báo công trình binh', sau khi xuất ngũ, những năm ở hương thôn làm Cách mạng, báo tỉnh và báo địa khu có lúc còn viết thư cho tôi đặt bài. Tôi có văn hóa, kiến thức nhiều, xem qua là nhớ, nói năng lưu loát, dám nghĩ dám làm, không sợ hi sinh, có mưu có dũng, lại hiểu rõ nhất người và vật, sơn và thủy, cỏ và cây, cầm và thú, nam và nữ, lão và ấu, cát và đất, trùng và ve, lợn và chó, tình dục và tình yêu, xuân và thu, lá cây và con đường, phương châm và phương ngữ, chính sách và trâu cày, bần cùng và sung túc, hôn nhân và tang tục, khoái lạc và đàn bà, lợn chó và xuân thu, không khí và phòng ốc, dép rách và trinh tiết, vĩ nhân và đàn ông, Cách mạng và đói rét, hạnh phúc và hoa màu, còn có hàn lộ và đông chí, thành công và quyền lực, sùng bái và con quạ, bọn đầu trâu mặt ngựa và bọn "địa -phú - phản - hoại - hữu" [41] , quần chúng nhân dân và bần cố trung nông, giai cấp vô sản và cày, máy, cuốc, bừa của dãy núi Bả Lâu. Từ ở trên dãy Bả Lâu như trăng sao, đến ở dưới dãy Bả Lâu như cứt chó, không có gì là tôi không biết, không có gì là tôi không hiểu, sao tôi lại không "mã đáo thành công" ở Vương Gia Dụ đây? Sao lại không thể trở thành ngôi sao mới đang lên của quyền lực và Cách mạng của dãy núi Bả Lâu đây?

Đi đến vùng địch hậu, tiêu diệt sạch bọn quỷ.

Cam lòng bị lóc thịt róc xương, dám kéo cả hoàng đế xuống ngựa.

2. Đến vùng địch hậu (II)

Trên thực tế, bây giờ hồi tưởng lại, tổng kết lại, tôi nói với các bạn về những ngày ấy, tôi đã thay các bạn phát hiện ra quy luật vĩ đại mà các bạn vĩnh viễn cả đời không thể phát hiện ra, đó chính là trên thế giới này những việc phức tạp nhất nhất lại là đơn giản nhất, những gì đơn giản nhất nhất lại là những gì phức tạp nhất. Chính bởi vì Cách mạng có những thiên biến và vạn hóa mỹ diệu như vậy, thâm sâu và giản đơn như vậy, người Cách mạng mới từ trong Cách mạng đạt được niềm vui và khích lệ, mới không sợ hiểm nguy mà dấn mình vào trong cơn hồng thủy Cách mạng.

Muốn chữa trị chứng ưu sầu của Hồng Mai phức tạp hay không phức tạp?

Muốn đánh đổ Vương trấn trưởng phức tạp hay không phức tạp?

Muốn từ trong suy đoán mà chứng minh ra Vương trấn trưởng và nữ bí thư đại đội Vương Gia Dụ Triệu Tú Ngọc có quan hệ trai gái là một việc nhỏ sao? Muốn từ đây đoạt được quyền lực và Cách mạng và san đất xây nhà thì có gì khác nhau?

Nhưng tôi đã làm được.

Tôi đạt được mục đích dễ như trở bàn tay, không chỉ đánh đổ Vương trấn trưởng, mà còn đưa ông ta vào ngục, định tính ông ta là phần tử phản Cách mạng, phán ông ta hai mươi năm tù. Mà sự bất ngờ và đơn giản của việc này, làm cho tôi và Hồng Mai thực sự cảm thấy được ma lực và sự kích thích của Cách mạng, hoàn toàn khiến Hồng Mai bước ra khỏi bóng tối cái chết của Khánh Đông lại trở về trong ánh sáng vũ đài tranh đấu, hiểu nguyên nhân căn bản vì sao mà trong những tháng năm này đến người mù, người què, và lợn ngốc, chó hoang cũng muốn làm Cách mạng, đều có thể làm Cách mạng, đều muốn trở thành nhà Cách mạng và đều có thể trở thành nhà Cách mạng.

Lúc mặt trời gần lặn núi Tây, tôi và Hồng Mai mới đến đại đội Vương Gia Dụ. Lần đầu tiên đến nơi nằm sâu trong dãy Bả Lâu, sáu mươi mấy dặm đường thì đi bộ mất một nửa, một nửa thì ngồi xe ngựa và xe bò, lại thêm lúc trên đường hai người nói đến chỗ vui, đến chỗ làm lòng người hưng phấn, mà bốn bề là sơn dã hoang vu không một bóng người, nên đã ở bên đường cởi quần áo làm đến hai lần việc đó (em cuối cùng đã kích thích và thỏa mãn giống như hồi trước, oa oa kêu loạn lên), lúc đến đầu thôn Vương Gia Dụ, tôi đã mệt đến hoa mắt, hai chân phát mỏi, nóng lòng được đến nhà ai đó uống một bát nước lã rồi nằm trên giường ngủ một giấc. Thôn Vương Gia Dụ nằm ở trên một sườn núi, là một thôn tự nhiên của đại đội Vương Gia Dụ, là nơi có phòng hội nghị của đại đội, nhưng nhà của bí thư Triệu Tú Ngọc lại ở Triệu Gia Oa ở vài dặm bên ngoài, cách đây tròn hai cây cầu và một thung lũng. Thôn Vương Gia Dụ cách đường trâu kéo ngựa kéo trên núi ba dặm, nhưng ba dặm đường đó lại hoàn toàn là đường ruột dê gập ghềnh khúc khuỷu, Chúng tôi men theo con khe ngoằn ngoằn ngoèo ngoèo như một sợi chỉ nhỏ đến thôn Vương Gia Dụ, tiểu mạch trên nương đã mọc chen nhau xanh tốt rậm rạp trong mùa đông, có chỗ vẫn như mới trồng trước khi vào đông, nhưng nhìn lên chỗ đất phía cao, phía xa kia thì có từng thảm từng thảm đen đen, mọc tốt như mây ken, có chỗ thì xen kẽ nhau, có vàng có đỏ, có nâu có tím, làm cho cả vạt nương giống như một tấm thảm hay một tấm ga giường gì đó cực lớn tạo hình theo từng vật. Trên triền núi và trên con đường nhỏ không một bóng người, chỉ có hai con dê hoang gặm cỏ bên sườn núi, từ trong ruộng bay ra một mùi đất ngọt ngào nồng nồng, ấm áp xán lạn, hiện lên sắc vàng ánh kim mỏng mỏng, bay đi bay lại dưới mũi chúng tôi. Trong ánh mặt trời đã ngả về Tây khói bếp bay lên trong thôn có màu đỏ tươi sáng đẹp dịu dàng, giống như những sợi tơ theo gió bay lên trong không trung bập bềnh phấp phới, ( Vài năm trước chỗ này còn là bến sông hoang dại/ Hai bàn tay chúng ta đã khai khẩn thành ruộng đất màu/ Bất chấp tuyết đông, đối diện xuân hèm, bao năm gian khổ/ Mới biến bến hoang này thành mảnh ruộng phì nhiêu/ Để khai hoang đôi tay ta đã đổ bao mồ hôi và máu/ Để khai khoang ta đã trải bao nhiêu nắng mưa/ Khai khẩn nên ruộng đất mỡ màu liên tiếp sản lượng cao/ Trăm hoa đua nở xuân tràn khắp. /) Hôm đó Hồng Mai mặc một chiếc áo lông cừu màu đỏ mà tôi đã dùng tài khoản công của đại đội mua cho em, kết hợp với chiếc áo sơ mi cổ bẻ bốn cúc, em vừa đi vừa dùng vạt áo sơ mi quạt gió trên mặt, đang quạt thì em đứng lại không đi nữa.

Thình lình có một con thỏ hoang chạy ra từ thửa ruộng bên cạnh chúng tôi, nửa vàng nửa trắng, lại còn dám ở bên đường giương đôi mắt như lửa nhìn chúng tôi không động đậy, Hồng Mai chỉ tay về phía con thỏ hoang, nó chạy vài bước về phía ruộng, rồi lại quay đầu nhìn hai chúng tôi.

Hồng Mai gọi: "Ái Quân, mau nhìn này!"

Con thỏ vĩ đại kia, nó có phải là một con thỏ thần không? Các bạn đoán xem nó dẫn chúng tôi nhìn thấy gì? Tôi nhìn thấy trong một thửa ruộng có hang thỏ, vuông vuông vức vức, hai mẫu có thừa, có một nửa mạch non đã ngẩng đầu ưỡn ngực, thân cao nửa thước, bóng loáng lên, còn một nửa thân chỉ cao ba tấc, nửa xanh nửa vàng, nhưng bạn đi vào bên ruộng nhìn kĩ hơn thì còn thấy cả một vạt mạch non dường như mới từ dưới đất nhú ra, dường như vẫn chưa tỉnh giấc ngủ đông. Tôi có chút kì lạ, một mảnh ruộng mạch mà lại có thể có ba loại tình hình sinh trưởng và màu sắc mạ. Nhìn lại mảnh ruộng đó, bên những cây mạ cao năm tấc, đất trong ruộng vừa nhỏ vừa vụn, loại cao ba tấc, đất lại vừa to vừa cứng, loại mạ ngủ đông bên kia, dường như mới được cày qua. (Thấy việc phải phân tích kĩ lưỡng, đi tìm nguyên nhân kết quả, nắm được mâu thuẫn chủ yếu hoặc đầu mối chủ yếu của mâu thuẫn chủ yếu rồi, như thế mới có thể nắm vững mâu thuẫn, giải quyết mâu thuẫn, làm tốt công việc được.) Lẽ nào đây không phải là một thửa ruộng sao? Rõ ràng là một thửa ruộng, bờ ruộng vuông vức thẳng thắn bao lấy ba loại mạ cùng mọc. Một thửa ruộng sao lại trồng đến ba loại mạ đây?

Hồng Mai gọi: "Ái Quân, anh nhìn con thỏ này đi!"

(Con thỏ vĩ đại ơi) tôi lại đi về phía trước vài bước, đến một mảnh ruộng tam giác khác, phát hiện ra mạch non trong khu ruộng tam giác cũng có chõ vừa mới nhú, có chỗ đã xanh rậm rì mười hai phân rồi..

(Không có phát hiện, thì không có sáng tạo, không có sáng tạo, xã hội chỉ có thể dậm chân tại chỗ, vĩnh viễn không thể tiến lên.)

Hồng Mai gọi: "Ái Quân; anh đi đâu vậy?"

Tôi nói: "Anh đi đái một chút."

"Đái một chút thì sao lại phải đi xa như vậy? Anh sợ em phải không? Sợ em thì đêm nay anh đừng có ngủ với em."

Tôi đến đầu của thửa ruộng có hai ba loại mạ cùng mọc đó, dùng chân đá đi đá lại so sánh màu sắc của mạ, so sánh đất trồng ở hai đầu ruộng. Lúc tôi đá đến mảnh ruộng thứ hai, sự phát hiện vĩ đại ở dưới chân tôi kêu loảng xoảng, quả nhiên giống như một ngôi nhà lầu mọc lên giữa đất bằng: tôi nhìn thấy ở vài tấc sâu dưới đất có chôn một cây cọc gỗ. Tôi khom lưng nhổ cây cọc đó lên, nhìn thấy trên cây cọc viết ba chữ: Vương Bảo Dân. Tôi lại đến đầu một mảnh ruộng khác có màu sắc mạ khác nhau bới lên, lại bới ra một cây cọc gỗ, ở trên vẫn viết ba chữ: Vương Đại Thuận.

Tôi liên tiếp ở trên mặt nương bới ra sáu cây cọc gỗ, bảng gỗ; trên mỗi cây cọc, bảng gỗ đều viết tên một người. Lúc này, đầu óc tôi đột nhiên nổ tách ra, một luồng ánh sáng mặt trời từ cửa sổ trên mái nhà soi xuống đầu tôi, giống như lá cờ cắm vào thành lũy mới công được, kèn lệnh vang lên ở đầu núi, hải đăng xuất hiện giữa đại dương mênh mông. Hồng Mai kinh ngạc đứng ở bên tôi, em nói: "Anh làm gì thế?" Tôi đem một cây cọc gỗ nhét vào trong tay em, lại đến một chỗ khác bới, để chứng minh cho sự suy đoán và phát hiện chấn động lòng người của mình. Hồng Mai nhìn những biển gỗ ngơ ngơ ngác ngác một hồi, đột nhiên tỉnh ngộ ra điều gì đó, em đánh rơi cây cọc đó, cũng hưng phấn giúp tôi đi bới trên đất, chúng tôi lại bới ra một cây cọc gỗ ở trên có viết tên người.

Chúng tôi giống như chó điên bới thức ăn, gà đói bới đất, lại bới thêm được bốn cây cọc gỗ.

Sau cùng chúng tôi bới ra được một cây cọc gỗ vừa hẹp vừa ngắn, nhìn thấy cái tên ở trên đó chúng tôi kinh hoàng sững lại, sự hưng phấn trên mặt đông cứng lại, tôi và Hồng Mai quỳ dưới đất, bốn cái tay run run rẩy rẩy nâng cây cọc gỗ rất bình thường này như nâng một thanh sắt bị nung đỏ, hơi thở bị sự kích động nén chặt lại.

Cái tên viết trên cây cọc gỗ đó là tên của trấn trưởng: Vương Chấn Hải.

Lúc đó, từ phía đường cầu núi, truyền lại tiếng móng ngựa hòa lần tiếng bước chân chậm chạp, tôi nhìn thấy một cụ già đang vác cái cày cũ, đuổi bò từ trên cầu đi xuống. Tôi và Hồng Mai không nói gì cả, em nhìn tôi một cái, tôi lập tức tiến lên phía trước ôm chặt em, ôm chặt em vào lòng rồi lăn xuống dưới bờ ruộng, (Địa lôi chiến, ôi! Địa lôi chiến) giống như là tránh sét tránh đạn, hai chúng tối lăn xuống dưới một bờ đất cao hai thước, ôm chặt nhau không động đậy. Hai cái lưỡi giống như là hai đầu rắn cùng đánh lộn lẫn nhau, có lúc tôi tiến công vào trong miệng em, có lúc em lại công kích vào trong miệng tôi. Tôi nuốt nước bọt thơm ngọt trong miệng em vào miệng mình, em như là bị tổn thất yêu cầu tôi trả lại cho em nước bọt của em, tôi đành phải lấy nước bọt của mình truyền qua lưỡi trả cho em. Tiếng bước chân và tiếng móng trâu ngày càng gần giống như là đá và đất bùn ép xuống từ ruộng mạch, ép trên đỉnh đầu và trên sự kích động của chúng tôi, làm chúng tôi không dám thở to, không dám tùy tiện nói và động đậy, chỉ có thể dùng đầu lưỡi của chúng tôi chúc mừng phát hiện vĩ đại và sự thành công huy hoàng của chiến công đầu chớp nhoáng và thắng lợi vô cùng vĩ đại của mình. Tiếng bước chân rơi vào con đường nhỏ đầy cỏ hoang bao bọc, giống như là gỗ bào đồng rỗng đập trên nền đất, hiện ra rất mềm mại, hiền hòa, nhàn nhã và điềm tĩnh và an nhàn, tiếng bước chân của cụ già, cũng thong dong và hiền từ như tiếng móng trâu, nhưng khi những âm thanh đó truyền đến chúng tôi đã qua rất lâu rồi, tôi và Hồng Mai vẫn nín thở không dám động. Tôi liền nhẹ nhàng trói lại đầu lưỡi sinh động của em, để nó trong miệng tôi giống như một con rắn đang say ngủ. Tôi liền phủ phục lên tấm thân rất giàu đàn tính của em, cứ thế để cho con trâu và cụ già đi qua bên người chúng tôi, đi vào trong Vương Gia Dụ dưới ánh chiều tà, sau đó tôi để đầu lưỡi của em trở về hang động của nó. Chúng tôi thở dài một hơi, cầm lấy cây cọc gỗ có viết tên của Vương trấn trưởng ngả vào nhau dưới bờ ruộng thấp.

Em nói: "Người ở đây lại dám chia đất cho từng nhà từng hộ."

Tôi nói: "Lời nói của Mao Chủ tịch rang tư bản chủ nghĩa sắp phục hồi thật không phải chỉ là bắn tiếng đe dọa."

Em nói: "Điều này quan trọng hơn nhiều so với quan hệ trai gái của bọn họ."

Tôi nói: "Thu lại hết những cọc gõ, bảng biển này sau đó làm vài bản tài liệu chứng minh những cái này đều là do Vương trấn trưởng cổ vũ, ai dám không để cho Vương Chấn Hải ngã từ trên vị trí trấn trưởng xuống, dù là ai cũng phải ngã từ cái vị trí đó xuống."

Sau đó, mặt trời ríu ra ríu rít đi xuống núi, từ triền núi bên kia truyền lại âm thanh ríu rít của mặt trời khi xuống núi Tầy mà chỉ có người trong núi và vị thần hương thôn tôi đây mới có thể nghe thấy được.

3. Đến vùng địch hậu (III)

Đêm đó chúng tôi nghỉ lại trong một ngôi nhà nhỏ có ba gian nhà ngói đất, bởi vì Hồng Mai sợ giận và bọ chét, vừa khéo nhà đó năm ngoái có cô dâu mới, câu đối ở cổng và trên cửa của phòng mới vẫn còn nguyên sắc chưa phai màu, chữ vẫn còn đủ nét. Lúc chúng tôi vào thôn, các xã viên đều tròn mắt kinh ngạc nhìn chúng tôi. Chúng tôi cũng bất ngờ phát hiện ra ở đây thực sự đã sống qua những ngày như ở thiên đường - những người ăn tối sớm bưng bát cơm đến bên cửa, trong tay còn cầm bánh bao nướng dầu và bánh bao hấp (tiên sư ông ta, ở trấn Trình Cương chỉ lúc tết mọi người mới có thể ăn cơm chất lượng như vậy, vậy mà bọn họ ngày thường lại có thể ăn như thế). Bọn họ nhìn Hồng Mai và tôi (chủ yếu là Hồng Mai) giống như nhìn hai người từ trên trời rơi xuống. Làn da trắng nõn, mái tóc ngắn đen nhánh, cái cổ cao và chiếc áo lông đỏ dưới cổ và chiếc áo sơ mi cổ bẻ của em triển lãm ra một phiến trắng nõn nà, còn có người dưới thôn chưa bao giờ mặc quần ống đứng (bọn họ đa số vẫn còn mặc quần đũng rộng bó ống, con trai gấp đũng quần lại, thắt thắt lưng vải, phía trên đũng quần của con gái có may một cái túi, cái túi đó ở hông phải hoặc hông trái, quần không phân trước hoặc sau, đa phần đều thắt thắt lưng đỏ). Đàn bà, con gái nhìn thấy Hồng Mai mắt đều sáng lên so với ngày thường (bọn họ cũng nhìn tôi), đàn ông, thanh niên nhìn Hồng Mai liền chuyển ánh mắt sang một bên, chuyển đến trên người tôi. Sau đó, bọn họ đều không ăn cơm nữa, bát, đũa, bánh bao đều như đông cứng trong tay.

Chúng tôi nói chúng tôi là cán bộ xã giáo (giáo dục xã hội chủ nghĩa) ở trên huyện xuống xã, có cuộc họp gấp phải trở về, trời tối rồi muốn ở đây ngủ nhờ một đêm, liền có một người đàn ông trung niên (sau đó mới biết là đội trưởng đội sản xuất, tên là Lý Lâm) đặt chiếc bát trong tay lên trên hòn đá nói:

"Vậy anh chị ở nhà của Vương Đức Quý nhé, con trai ông ta tháng trước mới lấy vợ, phòng mới giường mới chăn chiếu mới."

(Tình cảm của giai cấp vô sản chân thành, mộc mạc biết bao.)

Chúng tôi được dẫn đến nhà của Vương Đức Quý. Vừa đi vào trong sân, thì nhìn thấy ở đó có sân lớn ba phần đất, có một con bò đang buộc ở cây táo, một cái cày đang treo ở dưới mái hiên, mà ông già đón chúng tôi lại chính là ông già mà chúng tôi gặp trước lúc mặt trời lặn (Hồng Mai ngơ ngác nhìn, tôi liền trừng mắt nhìn em một cái, em lập tức lại như không có việc gì, chồng xướng vợ họa). Cụ già Đức Quý đón chúng tôi vào nhà khách của nhà ông ta, bảo con dâu mới xuống bếp nướng cho chúng tôi một cái bánh hành hoa, nấu một bát mì trắng trứng gà, bảo con trai ông ta đi quét dọn phòng mới. Để đội trưởng Lý Lâm không phái người đi thông báo cho bí thư Triệu Tú Ngọc có cán bộ giáo dục xã hội chủ nghĩa trên huyện đến Vương Gia Dụ, chúng tôi không ngừng nói chuyện với Lý Lâm, hỏi đông hỏi tây việc nhà. Anh ta cùng chúng tôi ăn hết cơm, còn con cái nhà Đức Quý thì cầm bát cơm của anh ta đem về nhà anh ta.

Mặt trăng lên rồi. Cơm tối cũng xong rồi. Mọi người chúng tôi ngồi trong nhà Đức Quý có chút khó xử. Lúc đó Hồng Mai đang dạy cho cô dâu mới làm thế nào dùng bông thô sợi nát để dệt áo bông (Hồng Mai trí tuệ của tôi, trái tim của tôi, da thịt của tôi, người tình Cách mạng lí tưởng của tôi và người đàn bà của tôi!). Tôi liền móc ra hai đồng tiền đưa đến tay của cụ già Đức Quý, nói đây là tiền cơm, là tiền ăn mà cán bộ xã giáo chúng tôi xuống xã bắt buộc phải đưa cho bần nông trung nông.

Cụ già Đức Quý có chút phật ý trả tiền lại cho tôi:

"Anh chị cả đời này liệu có mấy lần có thể đến trong núi Bả Lâu?"

Tôi đưa tiền lại cho ông ta:

"Một lần cũng phải đưa. Đây là kỉ luật tổ chức, đây là truyền thống của tổ chức Đảng mà."

Cụ già Đức Quý nói:

"Kỉ luật gì chứ, anh chị là người của Đảng, ăn cơm của bần cố nông, là ăn cơm của chính gia đình mình, làm gì có ai ăn cơm nhà mình mà lại trả tiền thu tiền đây?"

Hồng Mai ở một bên phụ họa theo (Linh hồn của tôi, da thịt của tôi, em đã đánh một hồi trống rất tốt):

"Bác Vương, bác cầm lấy tiền đi, không cầm thì chúng cháu về đến huyện tổ Đảng sẽ yêu cầu kiểm điểm đấy."

Tôi vội vàng nói:

(Sao mà giống một vở kịch đã được tập luyện tốt thế.) ""Ba đại kỉ luật, tám điều chú ý', đều có quy định rồi, đều là quy tắc mà Mao Chủ tịch đưa ra."

Cụ già Đức Quý cầm tiền có chút khó xử.

Đội trưởng Lý Lâm ăn cơm xong đang hút tẩu thuốc, lúc đó anh ta để tẩu thuốc xuống dưới đế dép đập đập, đập một phát dứt khoát nói:

"Như thế này nhé, anh chị mỗi người đưa hai hào tiền, cụ Đức Quý thu bốn hào tiền, xem như hai vị cán bộ đã đưa tiền cơm, không phạm phải quy định gì. Tôi nghe Chấn Hải nói ông ta xuống xã ăn cơm cũng phải đưa tiền cơm cho người ta mà."

Nói đến Vương Chấn Hải rồi. Cuối cùng cũng nói tới Vương Chấn Hải. Bàn tay đang dạy người ta dệt áo bông của Hồng Mai dừng lại:

"Các bạn nói tới Chấn Hải là ai vậy?"

Lý Lâm nói: "Chính là Vương trấn trưởng, Vương trấn trưởng của trấn Trình Cương."

Bộ dạng của tôi có chút kinh ngạc: "Vương trấn trưởng chính là người của thôn này sao?"

Lý Lâm và cụ già Đức Quý có mấy phần tự hào đồng thanh nói:

"Nhà ông ta là nhà thứ ba ở phía sau kia kìa."

Tôi và Hồng Mai giống như ở nơi tha hương gặp được cố nhân, luân phiên nói chúng tôi và Vương trấn trưởng vô cùng thân thuộc, vô cùng kính phục và coi trọng Vương trấn trưởng, nói chúng tôi là cán sự của phòng tổ chức huyện, chuyên viết tài liệu cho huyện trưởng, bí thư huyện ủy viết báo cáo cho đại hội; nói Hồng Mai là thông tín viên của phòng tuyên truyền huyện ủy chuyên viết bài cho địa khu và báo tỉnh, chính là tương đương với phóng viên, cũng tương đương với phóng viên của báo tỉnh trú ở huyện lị, nói những bản biểu dương mà cô ấy viết còn được đăng trên "Nhân dân nhật báo", biểu dương một bí thư công xã, hiện nay bí thư công xã đó đã là phó bí thư trẻ tuổi nhất của huyện ủy Nói đến đây, mắt của đội trưởng đội sản xuất Lý Lâm, cụ già bần nông Đức Quý và đôi vợ chồng mới cưới đều mở tròn xoe dưới ngọn đèn dầu, giống như có hai vị thần đột nhiên hạ xuống Vương Gia Dụ, kì diệu không thể tưởng tượng nổi.

Đội trưởng Lý Lâm nói: "Trời ơi, các bạn là người bên cạnh huyện trưởng sao? Các bạn nói với huyện trưởng Chấn Hải trong thôn chúng tôi một tí, ông ta giơ đầu ra để vì nhân dân làm việc đấy."

(Điều này sao mà giống lời thoại kịch thế!)

Hồng Mai nói: "Tôi đã từng phỏng vấn Vương trấn trưởng - phỏng vấn là ngồi nói chuyện với người ta đó, nhưng Vương trấn trưởng không phải là người thích người khác biểu dương, bạn phỏng vấn ông ta, ông ta chỉ toàn nói người khác tốt, một câu cũng không nhắc đến mình."

Đội trưởng Lý Lâm vỗ đét một cái vào đùi: "Đúng, tôi hiểu ông ta. Hai chúng tôi là bạn nối khố với nhau từ nhỏ, nhưng sau này ông ta nhập ngũ, làm việc lớn, trở về liền làm trấn trưởng. Tôi biết ông ta từ nhỏ chính là kiểu người có gì tốt đều nhường hết cho người khác."

Tôi nói: "Chính là kiểu người 'Không chút lợi mình, chỉ chuyên làm lợi cho người', huyện ủy đã sớm muốn lập một điển hình như vậy,để cho cán bộ toàn huyện học tập, nhưng lại phát hiện ra có vô số những người như vậy."

Lý Lâm lại châm một tẩu thuốc: "Anh chị để xuất với huyện trưởng đi, lập người như Chấn Hải ấy, ông ta văn hóa không cao, nhưng tấm lòng đều đặt nơi người dân cả."

Hồng Mai lập tức làm rơi đám tơ rối, lấy ra chiếc bút và quyển sổ (trái tim của tôi, tình yêu của tôi, thân thể và linh hồn của tôi):

"Ông ta có sự tích gì bạn nói cụ thể một chút đi."

Làn khói Lý Lâm hút dừng lại ở bên khóe miệng, giống như muốn nói gì đó nhưng lại hít vào trong, hơn nữa còn nhìn Đức Quý một cái. Không khí trầm xuống.

Tôi nói: "Có gì không tiện nói thì đừng nói, bây giờ tình hình phức tạp mà. Nhưng mà các bạn có thể đem những chuyện mà Vương trấn trưởng chuyên tâm vì bần nông trung nông suy nghĩ để nói ra, chỉ cần thật sự vì người dân trăn trở, vì quần chúng trăn trở, thì có nghĩa là thật lòng vì Đảng và nhân dân trăn trở, làm sai việc gì chúng tôi cũng sẽ giữ kín miệng, nếu như huyện trưởng, bí thư biết, không chỉ không phê phán, mà con thầm biểu dương và để bạt." Tôi nhìn đội trưởng Lý Lâm một chút, lại nói tiếp với vẻ thần bí, "Các bạn có biết vì sao phó bí thư huyện ủy Triệu Thanh được đề bạt không? Anh ta vốn là bí thư của công xã Đại Miếu, nghe nói năm ngoái anh ta đem đất của cả đại đội phân cho các nhà các hộ, làm cho sản lượng mẫu bình quân của thôn đạt đến bốn trăm năm mươi cân."

(Đặc vụ hóa trang thành đội trưởng đội võ công trong "Địa đạo chiến" để tiến vào Cao Gia Trang đã làm như thế này để dụ quần chúng, nhưng hắn ta thất bại rồi, bị phía chúng tôi bắt gọn rồi, bởi vì hắn ta là kẻ địch, hắn ta là phi chính nghĩa, mà chúng tôi là nhà Cách mạng, là đại biểu cho chính nghĩa và tiên tiến.)

Hồng Mai nói: "Nào có bốn trăm năm mươi cân, mà là bốn trăm bổn mươi bảy cân."

Tôi nói: "Không phải bốn trăm năm mươi cân, thì anh ta cũng đạt sản lượng mẫu cao nhất trong toàn huyện."

Hồng Mai nói: "Không phải là sản lượng cao, chủ yếu là người ta dũng cảm, trộm đem đất công phân cho các nhà các hộ."

Tôi nói: "Chính là như vậy."

Ánh mắt của đội trưởng Lý Lâm sáng rực lên, hai môi lúc mở lúc khép. Cụ già Đức Quý không ngừng nhìn đội trưởng Lý của ông ta, dường như giục anh ta nhanh nhanh nói ra điều gì đó.

Đội trưởng nói: "Có thật là bọn họ đã đem đất phân cho các hộ không?"

Tôi nói: "Đây đều là những lời cán bộ giáo xã chúng tôi không nên nói, các bạn nghe thôi, đừng để tâm."

Đội trưởng hỏi: "Trên huyện biết bọn họ phân đất không?"

Hồng Mai nói: "Huyện trưởng vả bí thư huyện ủy đều biết, còn đều giữ bí mật thay cho bọn họ."

Đội trưởng hỏi: "Không để cho những bí thư công xã đó ngồi tù sao? Không hất họ xuống đài sao?"

Tôi nói: "Họ đều là vì người dân, hơn nữa còn đề bạt anh ta là phó bí thư huyện ủy."

Đội trưởng kêu to lên bất bình cho Vương Chấn Hải:

"Nhìn anh chị khống phải là loại người thích chỉnh người khác (thật khôi hài), không phải là loại người Cách mạng đó (lại càng khôi hài hơn), tôi nói thật với anh chị, đất của thôn chúng tôi đã chia cho các hộ năm năm rồi, đây đều là Chấn Hải nhường phần đó. Năm năm trước trong thôn có vài người chết đói, anh ta vừa làm trấn trưởng đã yêu cầu bí thư Triệu Tú Ngọc đem ruộng đất phân đến các nhà các hộ, bình quân sản lượng mẫu năm của chúng tôi hiện giờ còn cao hơn cái thôn anh chị vừa nói mấy chục cân cơ."

Mấy ngày đến thăm dò tình hình địch thu hoạch được không ít/ Cẩn thận phân tích cân nhắc kế hoạch tác chiến/ Sức mạnh của hổ núi là dựa vào đường ngầm lô cốt/ Phải dùng mưu dụ thì khả năng thắng lợi mới cao/ Chọn người giỏi đóng làm thổ phỉ luồn vào hang ổ địch/ Nhiệm vụ nặng ngàn cân này phái ai đi thì tốt nhất?/ Cao Ái Quân, Hạ Hồng Mai, họ có thể gánh vách trọng trách này/ Đều xuất thân bần nông bản chất tốt/ Từ nhỏ đã vì lí tưởng mà chịu đựng dày vò/ Trong lòng ôm mối thù sâu tìm ra tội chứng của kẻ địch/ Đã lập lời thể phải diệt sạch kẻ thù/ Trong Cách mạng họ đã từng trải qua trăm trận chiến, cửa nát nhà tan, nhiều lần lập công lao/ Tin tưởng trái tim hồng của họ hồng như lửa/ Chí kiên cường như thép/ Nhất định sẽ chiến thắng tay họ Vương kia.

Đây là một gia đình giàu có khác, dưới hiên còn treo một hàng vài chuỗi ngô của vụ thu năm ngoái. Đội trưởng Lý Lâm cho chúng tôi tham quan lương thực nhiều đến mức ăn không hết đó dưới mái hiên, lại dẫn chúng tôi đi đến một gian phòng nhỏ xem vài vại tiểu mạch và đậu tương được chủ nhà tích trữ. Chúng tôi đi vào phòng, mùi lương thực mục ấm như là nước lũ suýt nữa dìm chết chúng tôi.

Nhưng tôi nói: "Lương thực đủ ăn không?"

Chủ nhà cười cười: "Đánh chết cũng ăn không hết."

Hồng Mai nói: "Các bạn cảm thấy đất đai cho mình tốt, hay là tập thể trồng thì tốt?"

Chủ nhà nhìn nhìn đội trưởng.

Đội trưởng nói: "Nói đi, đều là người tốt, anh có gì thì nói đấy."

Chủ nhà nói: "Thiệt cho Vương trấn trưởng. Đương nhiên là chia cho mọi người thì tốt."

Tôi nói: "Vì Vương trấn trưởng, anh có bằng lòng viết một bản tài liệu về tình hình phân đất để chúng tôi đem đi không?"

Chủ nhà nói: "Tôi bằng lòng, nhưng tôi không biết chữ.":

Đội trưởng nhìn Hồng Mai: "Chị viết đi, để anh ta in dấu tay."

Hồng Mai liền viết ngay.

Chúng tôi đi vài nhà, làm vài bản tường trình, cuối cùng, lúc đi về nhà cụ Vương Đức Quý, trăng sao đã đầy trời, mặt đất như sương. Không ngờ đêm trong núi Bả Lâu tĩnh mịch đến vậy, tiếng bước chân của chúng tôi giống như tiếng nứt giòn của thân trúc lanh lảnh vang lên. Có thể nhìn thấy một thôn trang trên sườn núi đối diện với Vương Gia Dụ giống như bóng một hàng cây đu đưa lay động, từ đó vọng lại tiếng chó sủa trắng xanh nhàn nhạt xuyên qua cây cầu bắc qua thung lũng trôi đến, lan ra bập bềnh trên đỉnh đầu chúng tôi. Hồng Mai nói, "Đó là thôn gì vậy?" Đội trưởng nói: "Thôn Triệu Gia Oa, nhà bí thư Triệu Tú Ngọc chính là ở thôn đó đấy." Chúng tôi liền nhớ ra quan hệ của Triệu Tú Ngọc và Vương trấn trưởng. Chúng tôi vốn dĩ vì đi bắt cái quan hệ trai gái đó mà đến đây, nhưng sự thiên biến vạn hóa của tình thế Cách mạng, trong phức tạp đã bao hàm giản đơn, trong giản đơn lại bao hàm phức tạp, ngẫu nhiên hoài thai nên tất nhiên, trong tất nhiên lại có ngẫu nhiên rồi. Những quan hệ triết học này, những thuyết tương đối, thuyết mâu thuẫn này làm chúng tôi sau khi đã học tập và sử dụng trong thực tiễn công tác, sau khi đã kết hợp với thực tế thời gian này, địa điểm này, làm cho chúng tôi tóm được mâu thuẫn và đầu mối còn quan trọng hơn, làm mâu thuẫn mà lúc đầu nghĩ rằng nó là chủ yếu đã chuyển hóa thành mâu thuẫn thứ yếu. Làm cho chúng tôi sau khi bắt được mâu thuẫn chủ yếu đã lơ là (tạm thời quên mất) mâu thuẫn thứ yếu. Hiện giờ, mâu thuẫn chủ yếu về căn bản đã rõ rồi, mâu thuẫn thứ yếu lại được thăng cấp thành mâu thuẫn chủ yếu.

Tôi nói: "Lý đội trưởng, đất đai phân cho các hộ cá thể, Vương trấn trưởng là người cổ vũ, Triệu Tú Ngọc là người thực hiện cụ thể chu đáo, Vương trấn trưởng không sợ có ngày Triệu Tú Ngọc bán đứng ông ta sao?"

Đội trưởng nói: "Làm sao thế được? Tú Ngọc không chỉ là bí thư, mà còn là em họ ruột của Vương trấn trưởng. Cô ta chính là con gái nhà cô trấn trưởng, cô ấy làm sao có thể bán đứng anh họ mình được?"

Ánh trăng giống như một mảnh giấy tròn bị ướt dán lên trời, trong bóng cây ở đầu thôn có tiếng lay động. Trong đêm sâu cực kì yên tĩnh ở dãy núi này chúng tôi nghe thấy tiếng của mạch non trên đất ruộng sở hữu tư chia cho các hộ đang chiu cha chiu chít lớn dần, còn nghe thấy trong giọng điệu mà đội trưởng nói có sự kinh ngạc và khó hiểu trước quan hệ nông cạn hời hợt của chúng tôi với vùng núi.

Anh ta nói: "Người trong núi coi trọng nhất là nhân phẩm, Chấn Hải để hơn vài trăm hộ trong Vương Gia Dụ được sống những ngày tốt đẹp ăn no mặc ấm, mới đưa đầu ra chia ruộng đất, ai mà lại bán lương tâm đi tố cáo ông ta?"

(Thì ra là như vậy! Chúng ta chỉ có từ trong quần chúng đến, từ trong quần chúng đi, mới có thể hiểu rõ tất cả. Quân chúng mới là anh hùng chân chính, quần chúng mới là động lực sáng tạo lịch sử.)

Chúng tôi về đến nhà cụ già Đức Quý, cả nhà cụ Đức Quý đều vẫn chưa ngủ, đều chờ chúng tôi. Chúng tôi vừa tiến vào trong sân, cụ già Đức Quý liền dùng tay ôm lấy chiếc đèn dầu đi ra đón chúng tôi nói: "Anh và con trai tôi ngủ ở trong lầu phía tây đó cũng là giường có chăn mới; để vợ con trai tôi ngủ với cô ấy ở phòng mới, các cô ấy đều là người trẻ tuổi."

Tôi và Hồng Mai đều ngơ ra, chúng tôi cần biết bao được trần truồng khỏa thân để ngủ cùng nhau trên một cái giường, hôn hôn hít hít, ôm ôm ấp ấp, ve ve vuốt vuốt, điên điên cuồng cuồng để chúc mừng cho thành công vĩ đại của chúng tôi! Cần biết bao được ôm chặt khít lấy nhau, cùng giường chung chăn chung gối bí mật mưu tính hành động Cách mạng tiếp theo của chúng tôi! Tôi nhìn Hồng Mai, nhìn ánh đèn dưới ánh trăng, trong mắt em có một hòn lửa đang rực cháy mắt tôi lúc đó bị mắt em thiêu cháy rồi, chúng tôi liền nhẹ nhàng nhìn nhau như vậy cả hai cùng ngầm hiểu trong lòng, cùng chung huyết quản (Đây chính là yêu, là ái tình và dục vọng Cách mạng vĩ đại), thế là tôi nói với cụ già Đức Quý: "Ngủ ở đâu cũng được, chúng cháu chưa phải là chồng già vợ già, nhưng cũng đã kết hôn may năm rồi."

Ánh mắt của đội trưởng và cụ già Đức Quý giương to:

"Hai người là vợ chồng sao?"

Mặt Hồng Mai đỏ lên: "Lấy nhau đã mấy năm rồi."

Đội trưởng nói: "Vậy sao không nói sớm." Rồi lại quay đầu nhìn cụ già Đức Quý dặn dò: "Để cho con trai và vợ nó đến ngủ ở nhà trên, còn hai cán bộ này ngủ ở trong phòng mới."

Tất cả đều được sắp xếp như vậy, tất cả đều thành công như vậy. Hành trình đi Bả Lâu của chúng tôi, lần đến vùng hậu phương của địch này của chúng tôi, không chỉ nắm được toàn bộ nội tình và chứng cớ của kẻ địch, mà còn để cho tôi và Hồng Mai lần đầu tiên được có đêm đầu tiên ở phòng tân hôn chân chính ở kiếp này

Đó thật là một đêm làm hồn điên phách đảo biết bao.

4. Đến vùng địch hậu (IV)

Đi vào vùng địch hậu Tiêu diệt sạch bọn quỷ Anh em công nông ơi Chúng ta là một nhà Vốn là cùng một rễ Đều là người chịu khổ Nhà chúng ta xây lên Thóc chúng ta trồng xuống Địa chủ mại bản tâm địa xấu Bóc lột của ta sạch sành sanh Đi đến vùng địch hậu Tiêu diệt sạch bọn quỷ Đi theo Đảng Cộng sản Cầm dao và súng lên Ngày kháng chiến đến rồi Trước mặt là ánh sáng Dao lớn chặt bay đầu lũ quỷ Chúng ta cầu giải phóng Đả đảo một đứa, bắt tù một đứa [42] , Thu được của chúng vài khẩu súng Mỹ.