← Quay lại trang sách

Chương 12 KHẢI HOÀN

Chú thích:

Đ: Đông T: Tây N: Nam B: Bắc;

(1):Thanh 1 (2):Thanh 2 (3): Thanh 3 (4):Thanh 4

2. Tráng chí chưa thành quyết không thôi

Cuối cùng chúng tôi cũng từ mật đạo "Trường chinh" đi ra, thoát khỏi nhà giam và phòng tạm giam đặc biệt đó. Nhà giam quả nhiên là một kho bị chiến được xây lại của huyện. Sau đó chúng tôi mới biết, những năm tháng đó tù chính trị nhiều như trâu ngựa, nhà tù đông nghịt, trong huyện khắp nơi học hỏi kinh nghiệm mở rộng nhà giam, xây lại kho lương thành nhà giam chuyên dụng cho tù chính trị, đồng thời còn sáng tạo xây dựng nên phòng tạm giam đặc biệt đó. Hôm đó chúng tôi vẫn chưa ăn cơm, bọn họ vẫn không cho chúng tôi uống một ngụm nước (chủ nghĩa nhân đạo không thu hoạch được một hạt gạo nào trong kho lương thực). Chúng tôi được sự phát hiện của mình cổ vũ, được kế hoạch trốn chạy khuấy động, ngọn sóng trong tim chúng tôi dâng trào, máu nóng sục sôi, cuộn trào lên, chúng tôi xông đến với sự dũng mãnh tuyệt vời, chúng tôi từ trận đồ bát quái xông ra. Lúc binh lính từ trên pháo đài đi xuống ăn cơm tối, chúng tôi ngồi xổm ở đó, không nói gì, không động đậy gì chờ binh lính ăn cơm tối xong, lên điện cho phòng tạm giam, làm cho bốn phía trên dưới chúng tôi đèn đuốc sáng trưng, phát sáng chói rực, tiếng hô "Muốn khai thì gọi chúng tôi!" lại vọng từ lầu gác xuống.

Từ toàn bộ cuộc chiến tranh chống Nhật nhìn lại, bởi vì chiến lược trong cuộc chiến địch - ta là tiến công và tác chiến vòng ngoài, chúng tôi thuộc về vị trí chiến lược phòng ngự và tác chiến vòng trong, không nghi ngờ gì nữa đã nằm trong chiến lược bao vây của kẻ địch. Chúng tôi nhất thiết phải xồng ra khỏi vòng bao vây ngoài ra không còn con đường sống nào khác cả.

Chúng tôi bắt đầu hành động.

Đầu tiên tôi dẫm lên thanh đỡ của ghế cao để xuống viền gần nhất của bức tranh Mao Chủ tịch, nhấc bốn bức tượng đầu tiên lên để chứng minh phía dưới chính là những chữ đơn giản và bộ thủ trong bốn chữ "Hồng, điểu, kim, canh", sau đó đón Hồng Mai xuống ghế, vội vội vàng vàng ôm hôn một lát, rồi dùng tay dịch toàn bộ những bức tượng Mao Chủ tịch to nhỏ khác nhau, hướng ngồi khác nhau kia ra, sau đó lại xếp lại những bức tượng theo đúng mật mã "Trường chinh" lúc trước, sau đó chúng tôi rón rén đi đến cửa. Chúng tôi không ngờ là chúng tôi có thể trốn khỏi nhà giam thuận lợi như vậy, không ngờ là ngoài tấm cửa khung sắt của nhà tạm giam đặc biệt này lại không hề khóa, chỉ có then cửa cài vào móc cửa bên ngoài, bất ngờ nữa là cái gọi là cửa sắt của nhà tù vẫn chỉ là cánh cửa cũ của kho lương bị chiến, ngay cả mấy chữ "kho 208" vẫn còn dán ở phía trên. Chúng tôi không có thời gian nhìn kĩ bốn phía, không có thời gian nghe kĩ cánh cửa khép hờ của căn phòng đối diện là tiếng nói chuyện huyên náo, hay là tiếng cãi nhau của vài binh sĩ đang đánh bài. Sau khi Hồng Mai dùng ngón tay dài mảnh của em gẩy móc cửa ra, chúng tôi ra khỏi cửa, lính gác ngoài cửa lớn đang bảo một tên lính khác đem cho cốc nước, tên lính kia nói anh tự đến rót đi, trung đội trưởng, đại đội trưởng đều đang chơi trong nhà đấy, sau đó tên lính đó liền vác súng ra ngoài cửa sắt ở căn phòng phía tây đi đi lại lại (lúc kẻ địch lơ là, mới là lúc quân ta tiến công, mới là lúc thắng lợi). Lúc này tôi liền kéo Hồng Mai đang run lên từ phòng giam đặc biệt đi ra, rồi lại cài móc cửa lại như cũ, khom lưng theo chân tường đến dưới cổng lớn, rồi chui ra từ khoảng không của viền dưới cửa sắt cách mặt đất chừng nửa thước.

Đang là ngày mười lăm âm lịch, ánh trăng đẹp vô cùng. Vừa chui qua cửa sắt của nhà giam đứng dậy trên đất, chúng tôi liền cảm thấy ánh trăng mênh mông như nước rắc xuống mát mẻ trên mặt, trên người và trong cổ khi chúng tôi ngửa đầu lên. Sự ướt át trong mắt dịu dàng đến mức giống như mắt bệnh được nhỏ thuốc nước vào. Chúng tôi bắt đầu nhẹ chân bước nhanh về phía đông ngược với cánh cửa nhà giam, lúc cảm thấy lính gác hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng bước chân của chúng tôi nữa, chúng tôi liền vung chân chạy về một bên dốc núi, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hổn hển. Lúc ở trên lưng dốc núi, Hồng Mai cuối cùng không chạy được nữa, chúng tôi liền dừng lại, nhìn rõ chúng tôi đang ở trong một rừng hòe ở trên sườn núi. Mùi hoa hòe tháng năm ngọt nồng từ bốn phía ùa đến, những lá cây rụng bị sâu cắn, trong ánh trăng quay vòng vờn theo gió, rơi xuống dưới đất nhẹ nhàng kêu lên. Từ trong kẽ lá nhìn ra, mặt trăng tròn mới đi lên không trung trắng bạc như tuyết, tròn vành vạnh như cái đĩa, có thể nhìn rõ dãy núi, rừng cây dòng sông đang chảy, bóng người và thỏ, dê đang lắc lư trong ánh trăng. Trong rừng hòe yên tĩnh kì lạ, chúng tôi còn nghe thấy tiếng bước chân đi lại dưới chân núi của thỏ, dê và người trong ánh trăng) nghe thấy tiếng dế và những tiếng trùng khác trong rừng cây kêu lên ra rả như đánh trống trận, làm cho cả thế giới như bị nhét đầy tiếng huyên náo và vui tươi của chúng. Chúng tôi biết là chúng tôi đã an toàn rồi. Chúng tôi quay lại nhìn nhà giam dưới núi một cái, không có thời gian để nhìn kĩ được toàn bộ vị trí và phương hướng của nhà giam, chỉ nhìn thấy hướng mà chúng tôi đến, đó chính là một con đê men theo dòng sông khô cạn, một dòng ánh trăng mờ ảo như một con đường, ngay một bóng người cũng không có, thế là hơi thở của chúng tôi lập tức bình tĩnh lại. Chúng tôi lập tức nhìn nhau chúc mừng, không hẹn mà cùng nhào vào đối phương, ôm đối phương vào lòng, điên cuồng hôn hít và sờ mó, điên cuồng ôm ấp và cắn xé. Hai môi tôi lúc hôn em hận sau khi cắn nát hai môi mềm đẹp của em ra không thể nuốt vào trong bụng. Lúc tôi vuốt ve tóc em, cổ em và ngực em, em cắn vào vai tôi qua làn áo sơ mi, làm cho vai tôi vừa nóng lại vừa phồng lên, đau đớn khó chịu, sung sướng vô bờ, tôi cũng vô cùng muốn em thật sự cắn một miếng vai tôi rồi nuốt vào trong bụng. Chúng tôi không nói câu gì, trừ thở ra, cứ thế hôn hít và vuốt ve nhau, cứ thế lăn lộn và cắn xé nhau trên đất. Dường như chúng tôi chạy thoát khỏi nhà giam chỉ để đến cánh rừng này, đến đây để vuốt ve và không nói một lời làm việc ấy Cỏ xanh trên đất phủ ngập đến cổ chân chúng tôi, có cành cây khô và những mảnh vụn của lá hòe khô từ năm ngoái. Chúng vốn dĩ đã nằm yên rồi, đã bị cái xanh tốt của đầu hạ dìm chết rồi, nhưng vì chúng tôi, chúng lại bắt đầu tỏa ra mùi vị, bật lên tiếng nói tiếng cười của chúng, lại có thêm sức trẻ và sinh mệnh mới, có niềm vui và ý nghĩ mới. Có một người nước ngoài vô cùng nổi tiếng mà tôi lại quên mất tên đã nói một câu nói vĩ đại, anh minh và chính xác: Cái quý giá nhất của đời người là cuộc sống. Đời người phải sống sao cho xứng đáng để khi đã nhắm mắt xuôi tay nhớ lại, ta không phải ân hận vì những năm tháng đã sống hoài sống phí. Bây giờ, chúng tôi đang thực hiện câu nói ấy. Tôi đè Hồng Mai dưới người mình (có lẽ là Hồng Mai lật tôi lên trên người em). Tất cả những con trùng đang kêu đều ngừng lại nhìn chằm chằm hai chúng tôi, nghe hai chúng tôi, ngửi hai chúng tôi. Bọn chúng thậm chí còn muốn đến sờ lên chúng tôi. Tôi để hai tay tôi từ dưới làn áo em duỗi đến ngực em như em vẫn muốn, đôi vú của em đối với tôi đã cực kì quen thuộc nhưng vì chúng tôi vừa từ trong ngục đi ra nên cảm thấy xa lạ, thần bí bội phần, đôi vú ấy trở nên đầm đìa mồ hôi, nảy lên nóng bỏng trong tay tôi, như thể nôn nóng nảy ra từ hai tay tôi, lại như thể nôn nóng muốn luồn qua hai tay tôi để chui vào nơi nào đó trên thân thể tôi. Ánh trăng sáng trên đầu trong sạch và sảng khoái. Lúc đó, chúng tôi quên mất phía sau chúng tôi là nhà ngục, quên mất chúng tôi chỉ cách nhà giam không quá hai dặm, quên mất chúng tôi không chỉ là nhà Cách mạng, nhà chính trị mà tôi còn là nhà quân sự, nhà chiêm bốc thiên tài, quên mất tương lai và vận mệnh, quên mất tình hình Cách mạng phức tạp, nhiệm vụ và mục đích Cách mạng đang vô cùng cấp bách, quên mất bọn địa chủ, phú nông, phản Cách mạng, phần tử xấu và cánh hữu trong nước, quên mất bọn đế quốc xét lại phản động ngoài nước, quên mất hình sông và dáng núi, tình thế và kẻ địch bên mình. Chúng tôi bất chấp tất cả, chúng tôi quên đi tất cả, sau khoảnh khắc chúng tôi từ trong ngục chạy ra, chính dưới ánh trăng, bên nhà giam, trong rừng cây trên sườn núi đã làm cái việc tình ái vĩ đại, vinh quang và chính xác đó. Ba ngày trước chúng tôi vẫn còn ở Trình Cương nhân lúc Đào Nhi đi học trần truồng ở trong nhà ngang nhà em, nhưng chúng tôi cảm thấy đã ba tháng trời rồi chúng tôi không làm việc đó, chúng tôi đã ba năm rồi không gặp mặt, bất ngờ gặp lại nhất thiết phải làm việc đó đầu tiên. Lần này chúng tôi không cần âm nhạc Cách mạng, không cần phải cởi đến mức không còn mảnh vải nào để thưởng thức và trêu chọc lẫn nhau, càng không cần em phải giống như dì ghẻ đánh đập và cấu véo chỗ nào đó trên thân thể tôi như đánh đập cấu véo đứa con chồng, ngay đến cúc áo chúng tôi còn chưa cởi, ngay đến một câu khơi gợi chúng tôi còn chưa nói, chúng tôi không thể nào chịu được cùng quấn vào nhau làm việc đó.

Chúng tôi dùng thời gian ngắn nhất để làm xong việc đó, ngắn như nửa cây đũa, ngắn như một giọt nước trên mái hiên lăn xuống vậy. Làm xong việc đó, chúng tôi vẫn không nói một câu, một từ nào, vội vã thu dọn lại, theo bản năng tôi liền kéo tay em, men theo một con đường nhỏ chạy nhanh lên trên núi. Lúc chúng tôi làm cái việc kia, đã không có sự sung sướng hồn tan phách tản như ngày trước lại vừa không có sự nuối tiếc và trách móc vì ngắn ngủi vội vàng. Chúng tôi cảm thấy chúng tôi vì việc đó nên mới vượt ngục, không làm việc đó thì không thể làm cho tâm hồn của hai người bình tĩnh lại, không thể bình tĩnh để suy nghĩ về Cách mạng và vận mệnh, tình thế và cuộc đời. Chúng tôi làm xong việc đó liền hoàn toàn bình tĩnh lại, giống như khi khát được uống đủ nước, khi mệt được dừng chân, khi trời hạn được đón mưa trút xuống, khi đói khát được ăn no, khi nóng nực được vào trong bóng cây mát mẻ. Lúc chúng tôi trèo lên núi, tuy rằng bước chân vội vã, nhưng không có một chút hoang mang và sợ hãi, dường như nếu lúc đó có người ở phía sau đuổi đến, bắt chúng tôi lại chúng tôi cũng không tiếc nuối gì lớn cả.

Chúng tôi đã làm xong việc đó rồi, chúng tôi trèo lên trên đỉnh núi.

Sự cô tịch và ánh trăng lóng lánh bao phủ trên đỉnh núi. Chúng tôi từ trong rừng cây đi ra, đứng ở một chỗ cao mà mặt đất giống như một bậc thềm đá, thở một hơi dài khoan khoái, quay người nhìn xuống dưới núi, mới tĩnh tâm nhìn rõ nhà giam với những cửa sổ sáng đèn của vài dãy phòng tản mạn rời rạc. Trong ánh trăng, mái ngói màu đỏ hiện ra như màu nâu đất, giống như vài đống đất hoàng thổ nằm dưới chân núi. Ở sau cùng của những dãy phòng, bóng vuông như ẩn như hiện của mạng dây thép gai trên đỉnh tường sân hiện ra mờ mờ ảo ảo. Ở trên góc cuối cùng của khung vuông đó, có một dãy bón cái lò gạch nổi trên đất bằng, dường như có hai lò gạch đang dập lửa lò, có thể lờ mờ nhìn thấy rất nhiều người, khỏi phải nói đó đều là phạm nhân, đang gánh nước lên lò xuống lò. Từ đỉnh lò có cột khói trắng đậm hiện ra dưới ánh trăng trở thành màu xanh thẫm, chưa lên cao bao nhiêu đã bị hòa tan vào ánh trăng rồi. Lại nhìn về phía trước lò gạch một dặm hai dặm, có một thôn trang đen đen đang chìm trong giấc ngủ tĩnh mịch vô cùng, không một tiếng động, như thể những mái nhà và rừng cây trong thôn trang đó bị người ta tùy ý làm rơi xuống. Chúng tôi có chút vui mừng vì chúng tôi không bị ném vào trong đống phạm nhân đi làm gạch, làm ngói và đốt lò kia. Chúng tôi dẫu sao vẫn là những nhà Cách mạng, dẫu sao vẫn là những người Cách mạng đã cung cấp những kinh nghiệm thành công cho cả Cách mạng nông thôn Trung Quốc, dẫu sao chúng tôi cũng đã biến Trình Cương từ một cái thôn phong kiến như cái đầm nước chết trở thành một căn cứ địa Cách mạng mới rực rỡ sắc hồng. Kinh nghiệm Cách mạng của chúng tôi đã từng được phổ biến mở rộng ra toàn huyện và địa khu hơn mười lần, lãnh đạo tỉnh từng ở trên sáng kiến kinh nghiệm của chúng tôi tự tay viết lời bình. Trấn Trình Cương xét đến cùng là viên ngọc sáng và ngọn hải đăng của Cách mạng nông thôn toàn phương Bắc Trung Quốc, chúng tôi xét đến cùng là một đôi nhà Cách mạng nông thôn thiên tài, hiếm thấy. Bọn họ đương nhiên không nên để chúng tôi giống như những phạm nhân bình thường, bắt hai chúng tôi đi đốt lò, có lẽ một ngày nào đó, bọn họ sẽ vui mừng vì đã không áp dụng chủ nghĩa phát xít với chúng tôi trong thời gian hai chứng tôi bị giam giữ, sẽ hối hận vì đã không bưng cơm bưng nước cho chúng tôi trong thời gian chúng tôi còn trong ngục. Chúng tôi suýt nữa thì là huyện trưởng và chủ nhiệm Hội phụ nữ của huyện này, tôi làm huyện trưởng rồi, nhà ngục này tôi muốn ai vào, người đó bắt buộc phải vào. Lúc đó mặt cứng, mặt mềm của giai cấp vô sản chuyên chính đều phải phục tùng tôi, nhưng trước mắt không biết biết ma đưa lối quỷ đưa đường thế nào mà chúng tôi lại bị rơi vào đây. Chúng tôi bị bắt rồi thì tôi vĩnh viễn không làm huyện trưởng được sao? Hồng Mai không làm được hội trưởng Hội phụ nữ huyện sao? Hiện tại khó lường, tương lai khó liệu, trong dòng sông dài của lịch sử Cách mạng Trung Quốc, chẳng phải có bao nhiêu tiền bối đã ngồi tù sao? Họ vĩ đại, không phải chính vì họ đã từng ngồi tù sao? Lí Đại Chiêu, Cù Thu Bạch, còn có Diệp Đỉnh tướng quân được vẽ chân dung trong sách giáo khoa (Cửa để người ra thường đóng chặt/ Hang chó chui ra thường mở toang [61] ) chính bởi họ đã từng ngồi tù, lịch sử cuộc đời họ mới hiện ra càng huy hoàng xán lạn, chính bởi bọn từ trong Cách mạng đi vào nhà ngục, lại từ nhà ngục đi vào ngọn sóng Cách mạng, sau này họ mới trở thành những người lãnh đạo quân đội và quốc gia, trở thành tấm gương cho thế hệ Cách mạng đời sau chúng ta, trở thành tấm gương sáng đời đời bất hủ, soi sáng ngàn thu. Nếu như bọn họ không có chặng đường từ cơn hồng thủy Cách mạng bước vào ngục tù, cuộc đời họ có được như hôm nay không?

Chúng tôi không hề vì phải ngồi xổm một ngày một đêm trong nhà tạm giam mà bi thương, không vì bị giám sát, đói khát trong cái nhà tạm giam đặc thù đầy tài trí Cách mạng đó mà phẫn nộ, có lẽ giai đoạn lịch sử ngắn ngủi này sẽ có ý nghĩa mới trong quá trình phấn đấu sau này của chúng tôi, bù đắp bồi thường cho những tổn thất trong cuộc đời chúng tôi. Đáng tiếc là, nếu như nó đến muộn một ngày thì tốt, đến muộn một ngày thì bí thư Quan đã tuyên bố chúng tôi nhậm chức trên huyện rồi, chúng tôi đã thật sự là huyện trưởng và chủ tịch Hội phụ nữ huyện rồi. Chúng tôi là chủ tịch và chủ nhiệm Hội phụ nữ rồi, bọn họ còn dám không cho chúng tôi ăn cơm uống nước trong nhà giam không? Còn dám xếp bát quái "trường chinh" trong lối đi ra cửa không? Ánh trăng trong không trung từ phía bắc lại rong chơi về khống trung phía nam, sự cô tịch trên dãy núi càng trở nên bao trùm trời đất, đồng ruộng phía xa mênh mông đen thẫm một vùng, không biết đó là tiểu mạch bắt đầu ngậm sữa hay là cỏ hoang thẫm xanh che ngợp đến đầu gối. Chúng tôi mờ ảo nhìn thấy cỏ hoặc là hoa màu trên đất đang đu đưa trong gió, giống như khi tôi còn ở bộ đội từng nhìn thấy mặt biển nhấp nhô. Tôi vẫn nắm lấy tay Hồng Mai. Sắc mặt em mông lung như sương như mây vậy ngón tay lại vừa băng vừa mát. Xét đến cùng, em là một nữ đồng chí, chưa phải là nhà Cách mạng đã trưởng thành, vẫn còn mắc lên mắc xuống chứng bệnh yếu mềm Cách mạng. Tôi nghĩ tôi với tư cách là một người đàn ông, một người lãnh đạo và chiến hữu của em, một nhà Cách mạng trong lòng ôm chí lớn, một người tình ưu tú mà em khó gặp và một người chỉ đường cho Cách mạng của em, một nhà chính trị với những chiến lược lớn, tôi nhất định phải đỡ em dậy, làm em cảm thấy ngồi tù không có gì là to tát cả, chạy trốn khỏi tù cũng không có gì đáng sợ, đây chẳng qua chỉ là Cách mạng và người Cách mạng chơi một trò chơi nhỏ, xảy ra một chút hiểu lầm nhỏ, giống như trong lịch sử Cách mạng, Đảng ta phạm phải sai lầm cơ hội chủ nghĩa phái tả phái hữu, không có sai lầm của chủ nghĩa cơ hội phái tả, phái hữu đó, Đảng ta có trưởng thành, có vĩ đại như hôm nay không? Cũng như vậy, trong cuộc đời Cách mạng của chúng ta phạm một chút sai lầm, đi một chút đường cong, nếu Cách mạng không đùa một chút với chúng ta thì khi xảy ra một chút sai lầm, chúng ta có thể trưởng thành vững chãi được không? Chúng ta có tích lũy được rất rất nhiều kinh nghiệm không? Sau một đời cúc cung tận tụy vì Cách mạng rồi, chúng ta có thể làm cho hơn vạn người trong lễ truy điệu của chúng ta khóc lóc nức nở không? Sẽ làm họ thừa nhận chúng ta quả thực là những nhà chính trị và nhà lãnh đạo công tác Cách mạng nông thôn trác việt không? Tôi nhất thiết phải an ủi được Hạ Hồng Mai của tôi, giáo dục, cổ vũ Hạ Hồng Mai của tôi, em là linh hồn của tôi máu thịt của tôi, là thể xác của tôi linh hồn của tôi, là tinh túy của tôi tinh thần của tôi. Tôi kéo tay Hồng Mai chặt hơn, vặn vặn ngón tay của Hồng Mai trong hai lòng bàn tay mình. Tôi nói: "Em đang nghĩ gì thế?"

Em nói: "Không nghĩ gì cả."

Tôi nói: "Em đã nhìn thấy biển chưa?"

Em nói: "Chưa."

Tôi nói: "Một ngày nào đó anh nhất định sẽ dẫn em đến Thanh Đảo nhìn biển, dẫn em đến Bắc Kinh nhìn Thiên An Môn."

Em nhìn mặt tôi:

"Còn có ngày đó sao?"

Tôi nhìn sâu vào mắt em:

"Sao lại không có ngày đó?"

Em nói: "Ái Quân, anh nói chúng ta bỏ trốn xét đến cùng để làm gì? Bị bắt lại không phải là lại tội chồng thêm tội sao?"

Tôi nói: "Em oán trách vì thời gian chúng ta làm việc đó vừa rồi quá ngắn sao?"

Em rút tay ra khỏi tay tôi,

"Chúng ta trốn đi chỉ vì việc đó sao?"

Tôi nói: "Đương nhiên là không phải. Chúng ta còn phải về nhà đập vỡ đi chùa Trình và cổng đá, thực hiện ý nguyện Cách mạng thời niên thiếu của anh; em phải về nhà xem, chứng thực xem miệng hầm có phải bị người ta phát hiện không. Phải, thì chúng ta sẽ nói thật ra lỗi lầm của mình, tranh thủ Cách mạng khoan dung với chúng ta, cho chúng ta thêm một cơ hội để lập công mới. Nếu như miệng hầm vẫn còn đóng chắc chắn như lúc đầu, thì bí thư Quan nhốt chúng ta khống phải vì việc đó, chúng ta có thể dùng cách khác và thái độ khác đối phó ông ta."

Hồng Mai có chút nôn nóng, em ngẩng đầu lên nhìn trời, xem xem vị trí mà chúng tôi đang đứng là chỗ nào nói: "Đã như vậy thì chúng ta nhanh nhanh đi, còn đứng đây làm gì, trước khi trời sáng không quay lại được thì làm thế nào đây!"

Tôi nói: "Em để anh làm rõ phương hướng đã, em có biết chúng ta đang ở phía đông hay phía tây huyện thành không? Chúng ta về Trình Cương nên đi hướng nam hay hướng bắc?" Nói những điều này sự hoang mang và nôn nóng trên khuôn mặt em dần biến mất, tôi liền nhìn qua ngọn cây nhìn thấy trong không gian đêm khoảng mười dặm, hai mươi dặm có một vùng ánh sáng lớn mơ hồ rải trên mặt đất, hơn nữa ở đó còn có cung lửa hàn lóe sáng lên mấy lần. Tôi nói: "Trong huyện có xưởng cơ giới và xưởng sửa chữa ô tô không?" Hồng Mai nói: "Có. Còn có một xưởng chế tạo máy nông nghiệp, nhưng mà đều dừng sản xuất rồi." Tôi nói: "Có người làm Cách mạng thì sẽ có người sản xuất, công xưởng càng bại liệt thì càng có người đánh ngầm, điều này là quy luật Cách mạng và quy luật đấu tranh - khỏi phải nói, đó chắc chắn là huyện thành rồi." Sau đó, tôi đến bên cạnh một thân cây sờ sờ lên mặt sáng và mặt tối của nó, phán đoán nhà giam ở chính phía bắc huyện thành, mà chúng tôi lại đang ở chếch phía nam của nhà giam, trấn Trình Cương ở chếch về phía bắc của vùng giữa nhà giam và huyện thành. Nhà giam, huyện thành, Trình Cương tổ thành một hình tam giác ba góc nhọn, mà cực Trình Cương và nhà giam rất có khả năng nằm ở hai đầu đường thẳng ngắn nhất nối hai góc tam giác. Điều này có nghĩa là, tôi vẫn khắc sâu trong đầu môn hình học từ thời trung học, vẫn không hề quên những kiến thức cơ bản về điểm và phương vị trong môn chung hồi còn phục vụ trong quân ngũ. Bây giờ chúng tôi ở trên đỉnh núi phía nhà ngục, cách nhà không hề xa, trái lại khoảng cách càng gần. Chúng tôi hoàn toàn có thể trong đêm nay về đến Trình Cương, trước khi trời sáng thần không biết quỷ không hay men theo đường cũ trở về đứng ở trên ghế trong phòng tạm giam đặc biệt.

Đạp mọi chông gai vượt khỏi phòng giam địch/ Nhìn phương xa, nhớ Trình Cương/ Càng dậy lên tinh thần chiến đấu/ Đảng gửi gắm ở chúng tôi hi vọng vô bờ/ Người thân và đồng chí bày tỏ lời gan ruột/ Ngàn vạn dặn dò cho chúng tôi sức mạnh vô biên / Những trái tim nóng trái tim hồng trong lồng ngực/ Phải dũng cảm phải cẩn thận khắc ghi trong tim/ Dựa vào dũng cảm còn phải dựa vào mưu trí cao cường/ Lời của Đảng từng câu đều bảo đảm cho thắng lợi/ Tư tưởng Mao Trạch Đông vĩnh viễn tỏa hào quang/ Có dũng có mưu thiếu quyết đoán/ Nhìn thấy đường lớn cũng như mù hai mắt/ Mặc cho tầng tầng che chắn trên Uy Hổ Sơn/ Mặc cho con đường dưới núi dài vạn dặm/ Mặc cho súng như rừng, đạn như mưa/ Lũy thành lô cốt địa đạo khắp nơi phòng bị / Chỉ cần tôi dựa vào trí tuệ tính toán thích hợp/ Nhất định có thể đi trên băng như đi trên đường lớn/ Hai ngày thăm dò tình hình địch mịt mù mưa khói/ Chạy trốn tìm hướng điều tra đã dễ như trở bàn tay/ Biết người biết ta không lo sợ/ Bách chiến bách thắng đã chắc rồi/ Ngoài điều này ra quan trọng hơn là thực hiện giấc mộng thủa đồng niên/ Nổ chùa Trình phá cổng đá quét sạch luôn tàn dư phong kiến/ Đã đi theo Cách mạng thì triệt để/ Lòng trung sắt son hiến cho Đảng/ Khi bỏ trốn vượt hiểm nguy suy nghĩ kĩ/ Có thể một mũi tên trúng hai đích không thể do dự bàng hoàng/ Cả rừng đao kiếm cũng phải băng lên/ Hận không thể lệnh gấp tuyết bay hóa mưa xuân/ lệnh gấp đêm đen thành ngày sáng/ Đón lấy sắc xuân đổi nhân gian/ Đón lấy bình minh soi hoàn vũ/ Đón lấy động phòng hoa chúc chiếu nhân sinh/ Đón lấy tiền đổ mới phổ bài ca mới/ Nguyện rắc máu nóng viết xuân thu/ Tráng chí chưa thành quyết không thôi/ Chờ ngày đó cùng uống rượu mừng/ Nhìn hồng kì phấp phới khắp năm châu.

Tôi nói: "Hồng Mai, mau đi về hướng đông bắc."

Em nói: "Sẽ không đi sai chứ?"

Tôi nói: "Không sai được."

Tôi càng kéo tay trái em, dẫm lên con đường nhỏ đầy ánh trăng vội vã đi về hướng đông bắc. Bỏ lại nhà giam, rừng cây và huyện thành ngày một xa phía sau lưng.

Ngay một chút đường vòng chúng tôi cũng không phải đi qua, trèo qua sườn núi, từ trên con đường nhỏ đầy ánh trăng đi xuyên luôn đến đường xe cộ đi vào trấn Trình Cương, trên đường còn chặn chiếc xe công nông chở than lại, ngồi nhờ hơn mười dặm, nói vợ chồng chúng tôi cùng là công nhân của một công xưởng trong huyện, vì mẹ già bị ốm, vội vội vàng vàng chạy suốt đêm về nhà, ngay cơm tối còn chưa ăn. Người lái xe bốn mươi mấy tuổi bị lời nói của chúng tôi làm cảm động, không chỉ cho chúng tôi đi nhờ xe, mà còn để cho chúng tôi ăn lương khô của anh ta. Anh ta nói: "Những năm này con cái trong đêm chạy mười mấy dặm về nhà gặp mẹ không lạ, nhưng con dâu có thể không ăn một miếng cơm, đi mười mấy dặm về nhà thăm mẹ chồng thì hiếm gặp - vì điều này các bạn hãy ăn lương khô của tôi di."

Tình giai cấp, tình huynh đệ làm động lòng người; Tình huynh muội, tình giai cấp làm người thương cảm. Chúng tôi nói rất nhiều lời cảm ơn vô tư đến người lái xe, hai người ăn hết ba cái bánh bao hấp làm túi lương khô của anh ta hết sạch (một ngày nào đó tôi được trở lại làm huyện trưởng, tôi nhất định sẽ để cho người lái xe này làm xưởng trưởng hoặc phó xưởng trưởng xưởng cơ giới huyện. Tôi nhớ tên của anh ta, anh ta tên là Liễu Hồng Lập, là người của công xã Khố Nội đội trưởng là Liễu Lâm, học hết tiểu học, thành phần bần nông). Bởi vì chuyến ngồi nhờ mười mấy dặm này, chúng tôi về Trình Cương kịp thời giờ. Lúc đó đêm đã sâu, tôi và Hồng Mai đứng ở trước cổng đá Nhị Trình, nhìn thôn xóm đang say ngủ, nhìn con phố Trình trước và cây cối, nhìn chỗ ủ phân và hố phân ở cửa các nhà, nhìn cái cối xay bỏ không ở giữa phố, còn có trâu và cỏ để trâu ăn trong chuồng của đội sản xuất số hai, ánh trăng trong vắt như nước, sự phân phối của chủ nghĩa bình quân hiện lên trên mỗi gian nhà, mỗi tấc đất, mỗi sự vật. Mùi thơm tươi mới của tiểu mạch đang chín ở đồng ruộng phía sau bay đến, làm trong lòng chúng tôi dấy lên nhiều nỗi thương cảm bởi Cách mạng khó khăn. Chúng tôi biết chúng tôi không thể dừng lại lâu trong thôn, chúng tôi bắt buộc phải trở về nhà giam trước khi trời sáng, đứng lên cái ghế cao trong nhà giam đặc biệt đó. Chúng tôi hi vọng sẽ trở về sớm, có lẽ rất nhiều binh lính sẽ đang ngủ gật, hoặc là cái lạnh trước khi trời sáng sẽ làm cho bọn họ ở trong phòng để chúng tôi có thể lại từ dưới cánh cửa sắt bò lên. Cách mạng vẫn chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng. Thời gian đối với chúng tôi cũng như một bát mì đứng trước cơn đói vô bờ vô hạn, nếu không tranh lên phía trước tóm lấy nó thì hậu quả sẽ không thể nào tưởng tượng nổi. Tôi và Hồng Mai đứng vài giây ở dưới cổng đá đó, chỉ có vài giây, tôi đái lên một đống đất ở cổng đá, em đến một một cái cột đứng khác để đi tiểu, khi quay lại hai chúng tôi chia tay

Em nói: "Em sẽ đến đâu tìm anh?"

Tôi nói: "Em về nhà nhất định phải cẩn thận, không được để Đào Nhi và cô chồng kinh động (lúc em rời nhà đã giao Đào Nhi cho cô chồng trông), lúc đi ra thì đến chỗ tường sân chùa Trình, không thấy anh thì vỗ tay ba cái."

Em nói: "Anh không về nhà xem u và con anh sao?"

"Không kịp nữa rồi", tôi nói, "em cũng nhiều nhất là trèo lên cửa sổ nhìn Đào Nhi một cái, nhất thiết không được làm nó tỉnh dậy. Nhất thiết phải nhớ đem diêm cho anh."

Em liền đi về phía lầu ngói cao cao ở phố Trình trước rồi biến mất.

3. Pháo nổ bộ tư lệnh

Tôi từ trước cổng đá rẽ vào phố Trình giữa, đi thẳng đến phòng đại đội. Bước chân của người Cách mạng làm kinh động vài tiếng chó sủa, sau đó tiếng chó sủa mới yên tĩnh trở lại, trên phố không một bóng người. Có tiếng ánh trăng chuyển di trên phố. Tôi đến cửa đại đội, mở cổng chính của phòng đại đội ra, lại kéo cửa nhà kho ở bên cạnh nhà vệ sinh đại đội. Trong nhà kho có hai trăm kg thuốc nổ và kíp nổ mà huyện phát để xây dựng công trình thủy lợi và khai mương đào hầm. Tôi từ trong kho cầm ra nửa cân thuốc nổ được bọc trong ba mươi cuộn giấy dầu, cầm ba cái ngòi nổ, hai dây thừng dẫn nổ và một cái kéo mới, rồi đóng cửa kho lại, đóng cánh cửa gỗ du của phòng đại đội lại, sau đó lại sải bước đi đến chùa Trình. (Sự nghiệp Cách mạng không có lối thoát nào khác: chỉ có dùng bạo lực mở rộng căn cứ địa, giải phóng toàn quốc, thậm chí cuối cùng giải phóng toàn nhân loại.) Mùi thơm ẩm ướt thuần phác của thuốc nổ từ trong lòng tôi xông lên mũi, làm cho tôi giây phút đó đầy hăm hở, ý chí chiến đấu sục sôi, mồ hôi nóng trong lòng tay đầm đìa, tim đậm thình thịch, để làm cho nội tâm đang bị kích động của mình bình tĩnh lại, tôi rất muốn hát đoạn này bài hát "Dương Tử Vinh đánh hổ trên núi": "Xuyên biển rừng vượt đồng cỏ tuyết khí thế ngút trời cao", hoặc là hát đoạn trong "Bình nguyên tác chiến" mà Triệu Dũng Cương hát: "Mấy ngày trời quần nhau với bọn Nhật trên Bình Xuyên/ Về đến thôn Bảo Lũy cá về biển lớn/ Nhật, Uông, Tưởng câu kết hung hãn ngạo cuồng/ Bà con thân yêu khổ cực tổn thương/ Nghe người thương yên giấc trong nhà/ Mong được gặp, mong được gặp nhưng lại sợ làm kinh động mẹ/ Ấm lạnh an nguy của nhân dân luôn phải khắc ghi trong tim/ Không cảm thấy mưa gió qua sao sáng ngợp trời." Tôi cảm thấy bài hát này hoàn toàn vì tôi mà sáng tác, ngôn từ chỉ cần sửa một chút, thì chính là đã vì lòng tôi mà viết ra: "Mấy ngày rồi quần nhau với lũ giặc trong núi/ Về đến Trình Cương cá về biển lớn/ Kẻ địch nham hiểm vẫn đang cuồng ngạo/ Khiến chúng tôi bị hãm hại tim bị tổn thương/ Nghe người thân trong thôn đang yên giấc/ Mong được gặp, mong được gặp nhưng lại sợ làm kinh động mẹ và con/ Sự an nguy ấm lạnh của nhân dân luôn ghi khắc trong tim/ Nhưng chỉ nhìn thấy trên đầu ngợp trời trăng sáng."

Lúc tôi đi đến chùa Trình, muốn hát không dám hát, liền nghĩ làm thế nào để sửa đoạn ca từ đó. Lúc bắt đầu nghĩ ca từ, tim lại cứ đập đi đâu, sau đó lúc nghĩ đến câu "Về đến Trình Cương cá về biển lớn", trong phút chốc tim liền dừng lại trên những từ vừa sửa, sự hoảng loạn trong lòng chầm chậm bình tĩnh lại. Không ngờ rằng những từ này lại có thể làm cho tim của người đang ôm thuốc nổ dần dần bình tĩnh lại, tôi có chút cảm kích các chiến sĩ văn nghệ viết ra lời kịch đó. Tôi muốn kính họ một lễ, tôi nghĩ họ có thể nhìn thấy tôi bình tĩnh chôn thuốc nổ dưới chùa Trình thì tốt biết bao, có thể tận mắt nhìn thấy tôi làm nổ tung chùa Trình thì tốt biết bao, vậy thì thật động lòng người, thật là cao trào của một màn kịch hoành tráng.

Chôn thuốc nổ, đặt kíp mìn, đặt thừng dẫn lửa đối với một công trình binh ưu tú như tôi thật là một việc đơn giản. Tôi chỉ dùng không đến một tiếng đồng hồ, đã hoàn thành tất cả ở chùa Trình. Tôi nhét đầy thuốc nổ và kíp nổ trong tường sau và kẽ đá trong móng tường ở bốn góc của điện lớn chùa Trình, bốn góc tường mỗi góc nhét hai cuộn thuốc một cân, sau đó lại nhét mấy cuộn thuốc nổ nửa cân lên vài chỗ trên tường sân, sau cùng tôi đem những thuốc nổ, ngòi nổ còn lại bọc vào trong áo, vác ở trên vai, từ một cây hòe ở bên tường trèo lên tường của Trung Tiết viện, lại từ một cây bách trèo xuống, đi vào Xuân Phong đình, Lập Tuyết các của Tiền Tiết đại viện, đặt thuốc nổ dưới cột trụ. Sau vài phút, đi vào Trung Tiết viện, đại điện Đạo Học Đường và dưới cột trụ trước tường và góc sau tường của hai chái nhà "hoà phong cam vũ', "liệt nhật thu sương" đặt thuốc nổ, lúc đi đến cột trụ của đại điện Đạo Học Đường đặt thuốc nổ, có một con chuột từ dưới tường chạy ra, dẫm lên kíp thuốc mà tôi đặt dưới chân, khiến tôi sợ đến tim đập như sấm, mồ hôi ẩm ầm túa ra trên mặt. Sau một hồi kinh hãi, tôi liền đặt cuộn thuốc nhét vào trong hang chuột.

Trong chùa Trình yên tĩnh vô cùng, ánh trăng như sữa bay bày lay động trong miếu chùa, bóng cây lắc lư đầy thần bí. Tôi ở chùa Trình chôn hai mươi tám cuộn thuốc nổ trong hai mươi hai chỗ, nhét vài cuộn thuốc nổ và ngòi nổ cuối cùng trong tay vào túi quần, lúc thẳng lưng lên nhớ đến Hồng Mai nên đến rồi, thời gian em về nhà còn dài hơn cả một bánh dây thừng dẫn lửa, nếu không đến thì sẽ làm lỡ thời gian, làm hỏng bí mật quân sự.

Nhẹ nhàng mở cửa của Trụng Tiết viện và Tiền Tiết viện; tôi vừa đi ra thì nhìn thấy Hồng Mai đứng ở dưới bóng của cổng lầu chùa Trình.

"Em đến sao lại không vỗ tay?", Tôi nói.

"Em nghe thấy anh ở trong rồi", Em nói, "em ở đây canh gác cho anh."

"Tình hình thế nào?"

Em cúi đầu xuống, mặt trở nên trắng xanh trong ánh trăng:

"Sự tình giống như anh nói."

Nói câu này xong dừng một chút, em lại ngẩng đầu lên nhìn tôi, giống như nhìn người mà em có thể khóc lóc kể lể nỗi lòng, có thể sám hối cầu cứu tha thứ, nhẹ nhàng nói, bi thiết thê lương nói, Ái Quân, sự tình quả thật giống hệt như anh nói, Đào Nhi vẫn còn ở nhà cô chồng em, em về nhà liền đến nhà ngang đầu tiên, khóa cửa phòng tuy rằng vẫn khóa, nhưng cửa sổ đã bị mở ra, lúc đó em kinh hoàng, vội vàng mở cửa vào nhà, bật đèn sáng, nhìn thấy thảm trên giường dường như đã bị người khác động đến, gối dường như cũng bị dịch chuyển, cửa tủ đứng mở rộng, quần áo đều còn, nhưng chiếc chăn đè cửa hầm dưới đáy tủ lại dường như đặt không đúng với trước. Lúc trước em nhớ là em luôn luôn để bông hoa mẫu đơn ở trên chăn đối diện thẳng với cửa hầm, nhưng lần này bông hoa đó lại hướng về phía đông rồi. Nói đến đây, nước mắt của Hồng Mai lại rơi xuống, hối hận như là miếng vải xám dệt bằng đất mắc trên mặt em, nước mắt hối hận tràn đầy hoa la hoa la chảy xuống đất. Ánh trăng đã chếch về phía nam thôn, sao đã bắt đầu thưa thớt. Trên con phố nào trong thôn có tiếng thở và tiếng nhai lại của trâu già men theo mặt đất vọng lại, giống như là tiếng cành cỏ khô cuộn lên trong gió thổi. Lúc đó, tôi nhìn khuôn mặt nước mắt như mưa trút của Hồng Mai, hận không thể tát cho khuôn mặt đó một cái, hận không thể cắn một cái vào khuôn mặt đó. Đây không chỉ là bởi vì em đã để lộ việc của chúng tôi, càng quan trọng hơn, chính là hai ba ngày, thậm chí có thể chỉ một ngày nữa thôi, tôi đã được tuyên bố làm huyện trưởng rồi, em đã được tuyên bố là cấp huyện phó hoặc chủ nhiệm Hội phụ nữ rồi. Nhưng mà hiện giờ, tất cả đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phó mặc cho dòng nước cuốn trôi, giống như là con đê số mệnh trăm ngàn vạn khổ, máu chảy mồ hôi rơi mới đắp thành đã vì tổ kiến hang chuột mà sụp đổ tan tành, khiến cho từng hòn đất hòn đá trên đê đều bị cuốn trôi không tăm tích. Việc này còn khiến cho tôi không trở thành huyện trưởng được, khiến em không trở thành chủ nhiệm Hội phụ nữ huyện được, mà nói đến cùng, chúng tôi Cách mạng bao nhiêu năm, tôi và em đến hôm nay vẫn đều là nông dân! Hộ tịch vẫn còn ở trong thôn Trình Cương ở dãy núi Bả Lâu. Lúc nghĩ đến việc tôi vẫn còn là nông dân, hai tay tôi có chút run run rũ xuống hai đùi, có một luồng hơi vừa đắng vừa nồng lại thêm chút mùi đường đỏ từ hai tay tôi bốc lên. Tôi biết thuốc súng dính trên tay tôi đã phát huy rồi. Lúc ngửi thấy mùi đó, tôi mới biết hai tay tôi lúc đó đã nắm thành một nắm, mùi mồ hôi và thuốc súng đều từ kẽ tay bốc lên. Tôi lau lau mùi mồ hôi và thuốc súng trên quần, sờ vào thuốc nổ và kíp ngòi tôi đã đặt riêng biệt ở túi quần, ngẩng đầu nhìn nhìn trời. Sao mai đã treo ở đầu thôn, còn có ngôi sao đỏ mà sau nửa đêm mỗi ngày mùa hạ đều có thể từ dãy núi Bả Lâu nhìn thấy, vừa xa vừa sáng, phát ra ánh sáng hiền hòa tuyệt mĩ, giống như một đốm lửa được bọc trong một miếng lụa xanh. Chỉ cần sao đỏ hiện ra, là ngầm báo hiệu rằng nửa đêm trước đã sớm qua rồi, nửa đêm sau đã đến rất lâu rồi. Hồng Mai dùng tay lau nước mắt trên mặt em, còn vén tóc ở trước trán và trước tai ra sau. Em nói: "Ái Quân, em nếu như sớm lấp cửa hầm lại như anh thì đã tốt."

Tôi nói: "Em có dịch chăn ra nhìn miếng gỗ ở đáy tủ bị người ta động đến không?"

Em nói: "Nhìn rồi. Nhưng em không nhớ được hình dáng để miếng gỗ lúc đầu."

Tôi nói: "Em có nhìn thấy trên bệ cửa sổ, trên bàn có dấu chân, dấu tay của Trình Thiên Dân không?"

Em sững người một chút: "Bây giờ em đi về xem nhé?"

Tôi nói: "Thôi. Kẻ trộm thì vô cùng giảo hoạt, có dấu chân ông ta cũng đã lau đi rồi."

Em nói: "Vậy anh nói chúng ta đã phí công làm Cách mạng thế này sao?"

Câu hỏi của em giống như một cây gậy vắt ngang đổ xuống trong não tôi, kẹp trong cổ họng tôi. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt em, trên mặt em dường như đã không có sự bi thương vừa rồi, chỉ còn lại sự hối hận và ảo não mà trước khi Cách mạng thành công vì không cẩn thận mà dẫn đến thất bại. Sự hối hận này làm khuôn mặt em trở thành màu trắng sữa, giống như ánh trăng sau nửa đêm, hoàn toàn hòa vào trong ánh trăng, nếu như không phải chiếc áo em đang mặc màu hồng và mái tóc đen bóng, có lẽ mặt em đã trở thành một ánh trăng mềm mại xinh đẹp rồi. Không cần nói, Cách mạng không cho phép người Cách mạng nhìn trước lại lo sau, không cho phép người tham gia nó gặp thất bại mà nản chí. Bài học kinh nghiệm là của cải bảo bối của tương lai Cách mạng, đấu tranh và chiến tranh, là liều thuốc tốt nhất để bù đắp cho bài học kinh nghiệm. Tôi nói: "Chúng ta đương nhiên không thể vì điều này mà đi đưa tang tiền đồ, đi chôn cất Cách mạng. Vì sao anh phải cho nổ tung chùa Trình và cổng đá? Điều này không chỉ vì lí tưởng và ước nguyện thủa nhỏ của anh, điều này còn vì bước cờ Cách mạng triệt để của chúng ta, là phần lễ cuối cùng mà chúng ta hiến cho Cách mạng. Trước mắt, bố chồng em đã đưa chúng ta vào nhà ngục, chặt đứt đi tiền đồ là huyện trưởng và chủ nhiệm Hội phụ nữ của anh và em, em nói xem chúng ta chỉ làm nổ tung chùa Trình là được sao? Như thế hời cho Trình Thiên Dân quá?"

Em nói: "Anh nói chúng ta sẽ làm thế nào?"

Tôi nói: "Người nếu không phạm đến ta, ta không phạm đến người, người nếu phạm đến ta, ta phải phạm đến người, lấy cách của người đó để trị chính người đó. Ông ta không phải đã tố cáo chúng ta thông dâm sao? Không phải tố cáo chúng ta phải chết băm chết dầm sao? Được, chúng ta sẽ thông dâm, để làm cho nó đi chết băm chết dầm. Chúng ta bây giờ chôn hai cuộn thuốc nổ xuống dưới cột cổng đá Nhị Trình, trở về sẽ xông vào Hậu Tiết viện chùa Trình, làm cái việc đó trước mặt Trình Thiên Dân, làm cho ông ta tận mắt nhìn thấy chúng ta thông gian, làm ông ta tận mắt nhìn thấy Cao Ái Quân anh yêu Hạ Hồng Mai em như thế nào, em Hạ Hồng Mai yêu Cao Ái Quân anh như thế nào, để ông ta hiểu rõ ra rằng chúng ta không chỉ là một đôi Cách mạng, mà còn là một đôi người tình Cách mạng và một đôi đến chết vẫn yêu nhau, để cho ông ta nhìn thấy tình yêu chân chính và sức mạnh của người Cách mạng, làm cho ông ta cảm thấy chúng ta Cách mạng hoàn toàn và triệt để thế nào. Làm cho ông ta hiểu ra, chúng ta là một đôi nhà Cách mạng điên cuồng. Làm cho ông ta hối hận vì đã đi tố cáo em và anh, làm cho ông ta chết trong hối hận!"

Lúc tôi nói như thế, nửa đoạn trước là những kế hoạch đã chuẩn bị sẵn từ trong miệng nói ra với Hạ Hồng Mai, nửa đoạn sau là vì phẫn nộ mà rít ra từ kẽ răng. Tôi nghĩ có lẽ Hồng Mai không tán thành kế hoạch này của tôi, em xét đến cùng không phải là một người Cách mạng triệt để như tôi, xét đến cùng lúc làm việc đó trước mặt kẻ địch lại chính là bố chồng của em, phụ thân, bố đẻ, bố ruột của Trình Khánh Đông. Nhưng mà, em nghe lời tôi nói, không lập tức phản đối ngay hoặc nói "không". Em nhìn mặt tôi, giống như từ khuôn mặt tôi làm rõ lời nói của tôi là một kế hoạch đã kĩ lưỡng hay là một sự báo thù và phục thù đầy cảm tính. Em mượn ánh trăng ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa bốc lửa nghi ngờ nhìn vào mặt tôi mấy giây, rồi như đinh đóng cột nói một câu mà chỉ có những người phụ nữ tài năng kiệt xuất nhất trên thế giới này mới nói:

"Ái Quân, đến mức này rồi, vì Cách mạng, vì đấu tranh, chúng ta chỉ có thể như vậy."

Một kế hoạch kinh thiên địa, khóc quỷ thần ra đời và được thực hiện (tất cả kế hoạch của chúng tôi đều phải hành động một cách chắc chắn chu đáo nhanh chóng, nói mà không làm, cũng bằng không nói). Sự tình chính là như vậy, điều mà người Cách mạng muốn làm chính là hành động của người khổng lồ, chứ không phải là những lời nói suông của những kẻ lùn. Vì Cách mạng, vì đấu tranh, chúng tôi quyết định cầm lấy vũ khí cuối cùng của chúng tôi, đầu tiên trước mặt Trình Thiên Dân làm một cuộc yêu kinh thiên động địa, sau đó không hề lưu luyến chút tình cho nổ tung cổng đá và chùa Trình.

Chúng tôi rất nhanh chôn cuộn thuốc nổ cuối cùng xuống cổng đá.

Chúng tôi thắng lợi khải hoàn trở về từ cổng đá, em cầm nửa bánh thừng dẫn lửa còn lại trong tay đi phía sau tôi, lúc đi vào cửa lớn chùa Trình, sự nghiêm túc và trang trọng của đấu tranh Cách mạng như mây như sương bao phủ lấy hai chúng tôi. Chúng tôi cảm thấy căng thẳng và thần bí trước khi thời khắc vĩ đại nhất đến, cảm thấy sự thắng lợi và vui sướng chuyển hoán từ thất bại làm cho máu huyết chúng tôi xung lên thành dòng sông cuồn cuộn sục sôi, như tiếng trống trận đập tưng bừng. Trong sân Tiền Tiết bóng hàng cây bách vừa đen vừa to, giống như một tử thi khổng lồ vắt ngang trong sân. Hồng Mai đóng cửa lớn lại phía sau lưng tôi. Trong sân tràn lên một mùi ẩm mốc trắng sữa. Ngửi thấy mùi vị này trong lòng tôi có chút hoang mang, nhưng lúc nghĩ đến tôi là một người Cách mạng, việc mà tôi đang tiến hành là một bộ phận của Cách mạng vĩ đại, có lẽ sẽ bị người đời sau hiểu sai, nhưng càng có khả năng được người đời sau ghi vào trong sử sách, những hoang mang đó liền chuyển hóa thành sự kích động và sức mạnh, làm tôi bình tĩnh, hơn nữa còn làm tôi cảm thấy hưng phấn. Chúng tôi đi vào sân Trung Tiết. Giàn nho ở sân Trung Tiết giống như một căn lều che trên đỉnh đầu, chỉ có chỗ bốn bên sân giàn nho không phủ tới, ánh trăng như vôi bột mới rắc được vào. Tôi nhìn thấy gói thuốc nổ tôi vùi dưới đại điện Đạo Học Đường, có một đoạn lộ ra ngoài, kíp nổ cũng dường như nhét hơi nông, thừng dẫn lửa giống như một sợi dây thừng nửa cuộn nửa duỗi men theo tường. Tôi đã tính kĩ lưỡng độ dài của những dây dẫn lửa đó, tôi dự tính các bước trong kế hoạch đốt chùa là Trung Tiết viện, Tiền Tiết viện, sau đó từ trong chùa chạy ra, đến vòng ngoải của sảnh lớn Hậu tiết viện châm lửa, sau cùng mới là dưới hai cột của cổng đá chùa Trình, chờ sau khi châm lửa xong, tất cả dây dẫn thuốc nổ của hai mươi sáu chỗ đặt thuốc nổ đều đã cháy còn lại một thước năm tấc dài, thời gian đốt cháy một thước năm tấc dài này, đủ để tôi và Hồng Mai ung dung trèo lên đầu cầu ở dãy núi Bả Lâu nhìn biển lửa hoa vạn dặm của phong cảnh Bắc quốc [62] . Chỉ có ngòi nổ kia bị nhét nông một chút, tôi muốn đi đến nhét sâu thêm, nhưng sau khi Hồng Mai đóng cửa Trung Tiết viện, lúc đi đến Đạo Học Đường, có người mở ra cánh cửa kẽo ca kẽo kẹt của Hậu Tiết đại viện.

"Ai đấy?"

Trình Thiên Dân mặc chiếc quần cộc trắng và chiếc áo lụa trắng vẫn chưa cài cúc (trước giải phóng những nhà địa chủ giàu có dường như đều mặc kiểu áo lụa này) đứng ở dưới khung cửa, trong phút chốc đã nhận ra Hồng Mai, ông ta vội vàng cài cúc áo, rồi lại kinh hoàng hỏi luôn mấy tiếng:

"Là Hồng Mai phải không? Sao con lại ở đây? Kia là ai?"

Hồng Mai đứng ngây ra dưới gốc nho, không dám nói. Khỏi cần nói, lúc này đã đến lúc động tay rồi, không động tay chờ Trình Thiên Dân hô hoán lên, gọi người trong thôn đến thì lại một lần nữa mất toi thành công sắp đến. Tôi nhìn thấy Hồng Mai quay đầu nhìn tôi. Tôi nhìn Trình Thiên Dân, đi qua vị trấn trưởng cổ hủ lụ khụ và kẻ địch của trấn Trình Cương.

"Cô ấy không phải là con dâu Hạ Hồng Mai của ông." Tôi lạnh lùng đáp, "cô ấy là một nhà Cách mạng ưu tú, một nhà Cách mạng công tác nông thôn, một nhà chính trị và người lãnh đạo, cô ấy là người bạn thân thiết nhất và là phu nhân của Cao Ái Quân tôi, là chiến hữu và đồng chí cùng sống chết của tới." Tôi nói như vậy liền đến trước mặt Trình Thiên Dân, mặt ông ta đang bị bóng trăng dưới khung cửa Tam Tiết viện che lại, làm cho tôi không nhìn thấy trên mặt ông ta có thay đổi gì, chỉ nhìn thấy bàn tay đang cài cúc của ông ta cứng lại ở cái cúc trước ngực. Chính ở giữa lúc ông ta vừa ngây ra sững lại, tôi sải bước đến, dùng khuỷu tay kẹp lấy ông ta, tay trái lập tức bịt lấy miệng ông ta, làm cho tiếng kêu kinh hoàng của ông ta chưa kịp chui ra khỏi miệng thì đã bị bịt chặt lại trong cổ họng.

Tôi không ngờ rằng ông ta lại nhẹ như vậy, giống như là một bó lúa khô vậy. Không ngờ ngón võ mà tôi học trong bộ đội chống bọn đế quốc xét lại lúc này lại sống lại trong tay, trên đùi và dưới chân tôi. Lúc tôi kẹp Trình Thiên Dân giống như kẹp một cuộn bông kéo đến trước cửa của giảng đường đông Hậu Tiết viện, Hồng Mai còn đứng ngây ra dưới giàn nho trong sân Trung Tiết, nửa cuộn dây dẫn lửa chuẩn bị làm dây thừng không biết từ lúc nào rơi xuống chân em.

Tôi nói: "Hồng Mai, nhanh đưa dây thừng cho anh."

Em vẫn ngây ra không động đậy.

Tôi hét: "Đấu tranh đã đến lúc sống chết rồi, còn ngây ra đấy làm gì?"

Hồng Mai bị tôi gọi tỉnh giật lại từ trong tê dại. Em đột nhiên khom lưng lại, nhặt nửa cuộn dây dẫn lửa lên, chạy đến nhét cho tôi, lại lập tức chạy về phía cánh tây của Khởi Hiền Đường đại điện, nháy mắt đã từ trong gian phòng của giảng đường tây nhấc ra một chiếc ghế, cầm một chiếc áo gối chạy đến. Em để chiếc ghế đặt giữa sân Hậu Tiết đại viện, đưa áo gối nhét cho tôi, nói dùng cái này rồi lại dẫm lên dấu chân vừa rồi chạy đến căn phòng phía bắc của giảng đường phía tây. Tôi không biết em sắp làm gì. Lúc tôi nhận lấy áo gối ngửi thấy mùi tóc cáu lại thành những cặn dầu bẩn thỉu, liền biết căn phòng phía bắc của giảng đường tây là nơi ở của Trình Thiên Dân. Tôi nhìn Hồng Mai chạy vào trong gian phòng đó. Ánh đèn trong phòng từ cửa sổ hắt vào góc sân, như hắt xuống dưới sân một tấm phản mỏng màu trắng vuông vức. Tôi thu ánh mắt lại, nhét áo gối đến năm ba lần vào trong miệng Trình Thiên Dân, ấn Trình Thiên Dân ngồi xuống chiếc ghế, rồi nhanh chóng trói tay ông ta vào sau ghế. Tôi trói Trình Thiên Dân thuận lợi và dễ dàng như mẹ cho con uống sữa, ông ta hơn sáu chục tuổi rồi, dường như trừ bộ não vẫn hoạt động ra, thân thể đều không có nước, không có hơi sức. Ở cái tuổi này cái thân già này nên được chăm sóc tốt, nhưng ông ta lại cứ đi tuyên chiến với tôi và Hồng Mai, muốn đẩy người Cách mạng vào trong ngục. Không có cách nào khác, thực sự là không còn một cách nào khác cả, đây là do lập trường giai cấp và hình thái ý thức của ông ta quyết định. Ý thức là sản phẩm của thế giới vật chất phát triển đến một giai đoạn nhất định, là kết quả tất nhiên của đấu tranh xã hội phát triển đến thời điểm này là cơ quan vật chất đặc thù mà tổ chức cấp cao - đại não - của ông ta tổ thành, là bộ tư lệnh của giai cấp tư sản đã hình thành trong thời gian ông ta hoạt động xã hội lâu dài, không thể giáo dục, không thể cải tạo. Hiện tại cái bộ tư lệnh này đang trắng trơn tuyên chiến với chúng tôi, và cũng giành được thu hoạch và thắng lợi mà ông ta không ngờ tới, nhưng chúng tôi sẽ không ngồi chờ chết, chúng tôi phải làm cho ông ta nhận được thất bại và sự ăn năn mà ông ta không hề ngờ tới. Tôi trói tay ông ta; trói người ông ta, để hai chân của ông ta trói vào hai chân trước của chiếc ghế. Tên đệ tử đắc ý của Trình Hạo, Trình Di, nhà triết học phản động đời Tống Chu Di này đã tiêu thụ và phát triển cái học vấn thối nát của Trình Hạo, Trình Di, viết bao nhiêu là sách, nói bao nhiêu là lời mà hôm nay người ta đều quên sạch cả rồi, đều không nhớ đến nữa rồi, nhưng có một câu chúng tôi vẫn không quên, đó là "lấy cách của người đó để trị chính người đó". Chúng tôi học như và cũng làm như vậy. Chúng tôi chỉ có thể như vậy. Như vậy mà thôi, há có gì khác! Chuyên chính Cách mạng và chuyên chính phản Cách mạng, tính chất đối lập nhau, mà cái trước là học từ cái sau. Việc học tập này rất quan trọng. Nhân dân Cách mạng nếu như không học các hạng mục phương pháp thống trị giai cấp đối với bọn phản Cách mạng này, họ sẽ không thể duy trì chính quyền, chính quyền của họ sẽ bị bọn phản động lật đổ, bọn phản động đầu tiên sẽ ngóc đầu dậy ở nông thôn Trung Quốc, Cách mạng của nhân dân sẽ gặp họa - Điều này đã được nhiều bài học kinh nghiệm chứng minh rồi. Hôm nay, chúng tôi lại ở Hậu Tiết đại viện của chùa Trình bắt đầu thực hành loại lí luận và tri thức này. Chúng tôi không biết vì sao khi chúng tôi trói Trình Thiên Dân ông ta lại không hề động đậy, không hề kháng cự, không hề vùng vẫy, cổ họng phía sau áo gối không hề phát ra tiếng rên ư ư ô ô nào. Có lẽ ông ta đã sớm liệu đến ngày này, có lẽ cái tuổi ông ta nói với ông ta càng phản kháng thì càng không có kết quả tốt đẹp. Phản kháng - thất bại - lại phản kháng - lại thất bại. Ông ta biết không thoát khỏi được logic và quy luật này. Ông ta cả đời đều là người ở sau bức màn phản Cách mạng, âm mưu làm người lãnh đạo số một, nhưng khi thật sự mặt đối mặt sát sàn sạt với chúng tôi, ông ta liền bó tay vô sách, trong tay không có chút sức lực nào. Đây là căn bệnh chung của rất nhiều kẻ thuộc giai cấp địa chủ, giai cấp tư sản phong kiến, là điều kiện có lợi để chúng tôi đánh đổ bọn chúng, chuyên chính của bọn chúng. Bạn thấy đấy, Trình Thiên Dân ngồi trên ghế tựa, tay bị trói ngược sau ghế, đã không hề vùng vẫy, lại không hề phản kháng, nhìn tôi như thể tôi bị ông ta trói vậy xem tôi như một tay hề vậy, vẻ mặt gầy guộc vàng vọt tự trấn tĩnh mạnh trong ánh trăng, hai mắt không ấm không nóng, không giận không dữ, chỉ là như trừng to một chút lúc phê bình, lòng trắng nhiều một chút, nếp nhăn trên trán sâu một chụt so với ngày thường, cổ bị kéo dài ra so với ngày thường một chút. Còn có thay đổi gì? Ồ, chiếc áo lụa trắng của ông ta bị tôi vo thành một đống rồi, giống như là một đống giẻ lau, còn có một chiếc dép cũng rơi ở trên cửa của Tam Tiết viện, một chân trần lại rất giống như người Cách mạng bị bắt làm tù binh. Không ngờ rằng ông lại có kết cục hôm nay phải không? Không ngờ rằng Cách mạng cuối cùng sẽ chuyên chính trên đầu ông phải không? Không ngờ chúng tôi lại dùng chính cách của ông để đập lại ông phải không? Người không phạm ta, ta không phạm đến người; người nếu phạm ta, ta tất phải phạm người. Tôi bắt buộc phải phạm ông, đả đảo ông gấp bội. Đây là quy luật của đấu tranh, đây là phương pháp đấu tranh Cách mạng, đây là phương pháp của Cách mạng. Kẻ địch cầm súng chết rồi, nhưng những kẻ địch không cầm súng này vẫn còn tồn tại, một lúc nào đó bọn chúng sẽ còn tàn khốc hơn, vô tình hơn phát động tấn công chúng ta. Đối với những kẻ địch không cầm súng này, chúng ta chỉ cỏ thể lấy tàn khốc trị tàn khốc, lấy tàn nhẫn trị tàn nhẫn. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Chúng ta không có phương pháp nào khác. Cựu trấn trưởng, Trình Thiên Dân, bác hai Trình, ông hãy ngồi ở đây đợi tôi và Hồng Mai làm một cuộc yêu trước mặt ông! Ông sẽ nhìn thấy tôi và con dâu ông ở trước mặt ông trần truồng không mảnh vải cuồng nhiệt mây mưa! Ông sẽ không ngừng hối hận ông không nên lên huyện tố cáo với bí thư Quan là chúng tôi thông dâm nhé!

Sao Hồng Mai vẫn chưa từ giảng đường tây đi ra?

Tôi đi về căn phòng phía bắc của giảng đường tây, Đi vào căn phòng không to lắm đó, nhìn thấy Hồng Mai đang xé tấm vải đệm xanh da trời trên giường của Trình Thiên Dân ra. Tôi nói em làm gì đấy? "Anh mau nhìn đi", em chỉ vào chiếc đệm đã xé một nửa nói, em vốn đến để còn chuyển giường, nhưng vừa bóc đệm ra thì đã cảm thấy có gì bất thường, vừa sờ bên trong đệm thì thấy như là sách, vừa xé ra, hóa ra là "Nhị Trình trước tác" và toàn thư của Chu Hy trên lầu tàng kinh đều bị ông ta khâu vào trong đệm này. Tôi ngửi thấy mùi nóng ẩm của bụi mốc, giống như là ai đó trải ra một đống rơm mạch ướt trong mùa đông. Nhìn theo mùi vị đó, thì thấy tấm đệm giường đã bị Hồng Mai kéo ra đang dựa vào cửa sổ,