← Quay lại trang sách

Chương 13 VĨ THANH

Chúng tôi trở về nhà giam.

Chúng tôi trở về nhà giam đã là giữa trưa rồi.

Sau chính ngọ một chút, bí thư địa khu Quan liền phái người bắt đầu tiến hành nói chuyện một ngày một đêm dài trăm dặm với chúng tôi. Bí thư Quan vội vã rời huyện thành, cuối cùng không kịp gặp mặt nói chuyện với chúng tối, bởi vì Trung ương Đảng lại phát cho cán bộ cấp huyện đoàn các huyện trở lên trên toàn quốc một bức điện báo khẩn cấp, nói tình hình biên giới Trung Xô căng thẳng, kẻ địch đã điều binh ngày đêm đến đảo Trân Bảo của chúng ta, máy bay xe tăng đại bác, hỏa lực tập trung trăm dặm ghê gớm lắm rồi, mong toàn quốc toàn quân đoàn kết chặt chẽ, có thể chống ngoại xâm bất kì lúc nào, toàn dân tất cả đều xây binh trường thành, triệt để giã nát tâm địa lang sói của bọn chủ nghĩa xét lại Liên Xô. Bí thư Quan ngoài việc phải lập tức tham gia họp xây dựng phòng tuyến địa khu, họp hội đại động viên dân binh đấu võ, còn phải tổ chức rất nhiều công việc của đồn đóng quân khu vực và đóng quân bản địa, điều binh đến biên giới Trung Xô. Việc liên quan đến an nguy dân tộc, vận mệnh quốc gia, bí thư Quan đương nhiên không thể đích thân đến nói chuyện với chúng tôi, nên phái người thân tín của ông ta đến, Triệu trưởng phòng phòng bảo vệ cơ quan địa khu tiến hành một lần nói chuyện dài dằng dặc như từ dãy núi Bả Lâu đến đảo Hải Nam với chúng tôi.

Chúng tôi nói chuyện tròn một ngày một đêm.

Là tôi và Hồng Mai (chủ yếu là tôi) báo cáo với ông ta một ngày một đêm.

Lúc chúng tôi nói xong miệng khát lưỡi khô, hai môi tê dại, tứ chi bải hoải, nóng lòng có thể ngã xuống đất ngủ liền ba ngày lại ba đêm, một tuần lại một tuần nữa, ông ta nghe đến mức người ông ta như con tò he, ánh mắt dại ra, giống như xem một vở kịch kinh thiên động địa, nghe một bài hát như khóc hờn, đọc một bài thơ đầy khí thế mãnh liệt. Lúc đó, ánh sáng của một ngày lại từ cửa sổ chen vào bên trong căn phòng giam đặc biệt, rơi xuống mặt tôi, miệng tôi, mi mắt tôi.

Phía đông mọc lên một vầng dương hồng, thanh niên Cách mạng ý chí chiến đấu hiên ngang, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ các anh nâng quan điểm giai cấp. Không nâng quan điểm, chúng tôi vẫn có thể giơ cờ đỏ, có thể gieo hạt giống trong ruộng Đại Trại, có thể vẫy súng trên núi Hổ Đầu Sơn; Cách mạng vẫn xông về phía trước như cũ, đấu tranh vẫn vang lên tiếng một tấc đất là một trái tim, mọi trái tim hồng đều hướng về Đảng, cố thủ trận địa chí không rời, coi cái chết như không tiến về phía trước. Nếu nâng quan điểm, ánh trăng lên không nhìn thấy ánh sáng, đầy trời sao tối mênh mang, mưa mênh mang giăng trước mặt trời phương Đông. Ái tình Cách mạng như phân bò, nhiệt tình Cách mạng thành nước đái, tinh thần Cách mạng như tà khí, máu nóng Cách mạng thành vại phân, lòng hăng hái Cách mạng như cứt đái, giác ngộ Cách mạng trở thành ruột già, bước chân Cách mạng đi vào con đường phản Cách mạng, móng tay đỏ Cách mạng trở thành điển hình xấu, giày cỏ Cách mạng trở thành phân tro, quần Cách mạng trở thành ngụy trang, áo Cách mạng khóa trong hòm, mũ Cách mạng trở thành sọt phân, khăn Cách mạng trở thành xiềng xích, khuôn mặt Cách mạng hướng phương Tây. Hai đầu gối Cách mạng quỳ dưới đất, sau lưng Cách mạng hướng về Đảng, trái tim đỏ Cách mạng rơi lệ, cổ Cách mạng không thể ngẩng lên, đầu Cách mạng trở thành bia, tim Cách mạng máu đen chảy. Trời hỡi trời, đất hỡi đất, người Cách mạng lại bắn súng vào não sau người Cách mạng, không sợ máu, không sợ chết, chỉ sợ ngọn cờ Cách mạng không người vác thôi; đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhất định phải làm mặt trời tỏa hào quang khắp phương Đông, mây tan để lộ ra vừng thái dương, mặt trời lặn núi Tây có ánh trăng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy sao bắc đầu, tỉnh lại giấc mộng phương Đông sáng, chúng tôi hi sinh có hề gì, chỉ cần có thể đổi lại cuộc sống hạnh phúc vạn năm của nhân dân. Sau khi nói chuyện xong Hồng Mai rơi nước mắt, trưởng phòng Triệu ở bên cạnh trầm mặc nghĩ, tôi kể xong câu chuyện một cách thê lương, Triệu trưởng phòng trâm ngâm một hồi rồi nói:

"Này, nói tiếp đi."

"Nói hết rồi."

"Nói hết rồi sao?"

"Hết sạch rồi."

"Các bạn sau khi cho nổ tung chùa Trình và cổng đá Nhị Trình trở về đây là mấy giờ?"

"Đã là giữa trưa mặt trời chính đỉnh đầu, mọi người ở đây đều bận tìm chúng tôi khắp bạt ngàn đồi núi."

"Các bạn vì động cơ nào mà đã chủ động quay lại nhà giam?"

"Người Cách mạng quang minh chính đại, thẳng thắn vô tư, không cần âm mưu quỷ kế trốn chui trốn lủi."

"Trình Thiên Dân chết rồi các bạn biết hay không biết?"

"Trên trời mưa xuống nước dưới đất chảy, đó là kết cục tốt mà ông ta nên có."

"Chùa Trình bị phá nổ đến mức một tấc ngói cũng không còn, chôn Trình Thiên Dân ở trong, toàn thân không còn lại nửa mảnh da thịt nguyên vẹn hai người biết hay không biết?"

"Không biết, không biết, không biết thì có sao đâu."

"Bây giờ hai người biết rồi thì có cảm tưởng gì?."

"Dùng gạch vỡ ngói nát của chùa Trình chôn ông ta là thích đáng nhất, để lại cho Cách mạng mảnh đất hoàng thổ tốt để trồng trọt để cắm mạ."

"Cao Ái Quân, anh còn gì để nói không?"

"Không còn không còn hết rồi, một trái tim hồng hướng về Đảng."

"Nghĩ tiếp xem cuối cùng còn có gì không nói?"

"Nghĩ ra rồi tôi có thể bổ sung, đối với Đảng tôi sẽ không giấu diếm nửa chút gì."

"Bạn thì sao? Hạ Hồng Mai."

"Những điều tôi muốn nói Ái Quân đã nói hết rồi. Lời nói của anh ta chính là lời của tôi, điều anh ta nghĩ chính là điều tôi nghĩ."

"Bạn có hối hận vì những điều bạn đã làm không? Có cảm thấy nhục nhã xấu hổ không?"

"Tôi toàn tâm toàn ý làm Cách mạng, một dòng máu nóng yêu Đảng, tình yêu với Cao Ái Quân chính là tình Cách mạng, yêu Ái Quân chính là yêu Cách mạng, đổ máu hi sinh không hối hậu, đầu rơi máu chảy không bi thương."

"Vậy… bạn không ngừng rơi nước mắt là vì điều gì?"

"Tôi rơi nước mắt là vì sóng gió Cách mạng xô vào con thuyền Cách mạng, búa rìu Cách mạng đập súng Cách mạng; kẻ địch làm tôi chảy máu tôi ngậm cười, người Cách mạng làm tôi ngồi tù tôi làm sao không bi thương? Việc may mắn trong đời là có thể chết dưới miệng súng của kẻ thù, đau thương lớn trong đời là bố đẻ mẹ đẻ dấy lên dã tâm giết con trai diệt con gái mình."

"Tốt rồi, lần này nói chuyện đến đây, các bạn đã thành thật, trung thành với Đảng. Không có chút gì che giấu. Tôi trở về sẽ đem biểu hiện của các bạn báo cáo với bí thư Quan như thực tế, kiến nghị ông ta khoan hồng xử lí các bạn, cố gắng để cho các bạn có cơ hội làm lại cuộc đời, làm lại Cách mạng."

"Vậy thì cảm ơn trưởng phòng Triệu, ghi nhớ tình của ông, ghi nhớ ơn của Đảng, ghi nhớ sự quan tâm vô hạn của tổ chức cấp trên đối với chúng tôi; có một ngày chúng tôi có thể lại một lần nữa đứng trong ngọn triều Cách mạng, hai chúng tôi sẽ trân quý tin yêu gấp bội, tình nguyện làm Cách mạng, xương tan thịt nát soạn nên bản nhạc mới."

"Hôm nay tôi phải đi rồi, trước khi đi tôi hỏi lại các bạn vấn đề cuối cùng, cũng là nguyên nhân căn bản mà bí thư Quan phái tôi đến nói chuyện với các bạn, hi vọng hai bạn có thể không chút che giấu, trả lời tôi như thực tế."

"Xin trưởng phòng Triệu cứ nói, chúng tôi biết thì sẽ nói, nói rồi thì nói hết, nhất định đem tim đem phổi lột ra để tổ chức xem, để bí thư Quan dùng tay xem xét."

"Tốt - tôi hỏi hai bạn, khi các bạn mới được trưởng phòng Lưu phòng tổ chức từ Trình Cương đón đến huyện thành, có phải có một lúc bí thư Quan không ở đó, chỉ có hai bạn ở trong phòng của bí thư Quan không?"

Tôi nói: "Phải."

Trưởng phòng Triệu hỏi: "Chừng ba mươi phút phải không?"

Hồng Mai nói: "Cũng phải nửa giờ đồng hồ."

Trưởng phòng Triệu hỏi: "Trong nửa giờ đồng hồ đó, các bạn làm gì? Có nhìn thấy bàn của bí thư Quan có một bức ảnh không? ở trên có một vị nữ đồng chí, mặc quân trang, trung niên."

Tôi nói: "Nhìn thấy. Có nhìn thấy."

Triệu vội vàng dán chặt mắt vào tôi:

"Vậy bức ảnh đâu? Có phải là bạn cầm không?"

Tôi nhìn Hồng Mai.

Hồng Mai nói: "Anh ấy không cầm. Không ai cầm cả. Anh ấy nhìn bức ảnh, lại đưa bức ảnh cho tôi, lúc tôi đang nhìn thì bí thư Quan vào. Bởi vì dưới bức ảnh có viết dòng chữ 'phu nhân thân yêu của tôi', lúc tôi đang thưởng thức câu đó, bí thư Quan đến làm tôi hoang mang, bức ảnh đó liền rơi xuống."

Triệu: "Rơi ở đâu rồi?"

Hồng Mai: "Dường như rơi ở kẽ ghế sô pha."

Triệu: "Hãy nghĩ kĩ xem, có phải đã rơi ở kẽ ghế sô pha rồi không."

Hồng Mai nghĩ một lúc: "Chính xác là rơi ở kẽ ghế sô pha."

Trưởng phòng Triệu từ trên ghế đứng lên, bộ dạng như đi ngay lập tức:

"Có biết người phụ nữ trong bức ảnh ấy là ai không?"

Tôi và Hồng Mai lắc lắc đầu.

Trưởng phòng Triệu nói: "Không biết thật?"

Tôi nói: "Không biết thật."

Hồng Mai nói: "Mặt rất quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra cô ta là ai."

"Việc đến đây tôi nói thật với các bạn vậy", trưởng phòng Triệu nói, "Đó là bức ảnh của người chiến hữu thân thiết và là phu nhân của lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch - đồng chí Giang Thanh, dòng chữ trên bức ảnh là bí thư Quan viết. Tấm ảnh đó được tìm thấy, mệnh của các bạn cũng được giữ. Bức ảnh đó không tìm thấy, có ngày rơi vào trong tay người khác, bí thư Quan không chỉ mất quan, có thể còn mất mạng. Bí thư Quan nếu như phải mất quan lại mất mạng, các bạn còn có thể sống được không? Lúc đó các bạn quả thật là tiến hành Cách mạng đến cùng rồi. Đừng có nghĩ Cách mạng nữa."

Trường phòng Triệu nói xong liền đi, liền nhanh như chớp, ra roi thúc ngựa đi tìm bức ảnh đó.

Tiến lên, tiến lên, chúng ta cần Cách mạng, chúng ta phải chiến đấu. Cách mạng là con thuyền, chúng ta là người lái, Cách mạng là bánh xe, chúng ta là trục xe. Cách mạng là thu hoạch, chúng ta là đất sâu. Cách mạng là đất sâu, chúng ta là thu vàng. Cách mạng là chiến trường, chúng ta là đầu đạn. Cách mạng là núi cao, chúng ta là hoa nở trên núi cao. Cách mạng là nước chảy, chúng ta bơi trong nước. Cách mạng là thảo nguyên, chúng ta là dê ngựa. Cách mạng là sa mạc, chúng ta là ốc đảo. Cách mạng là đại dương, chúng ta là ngọn sóng. Cá không rời được nước, rời Cách mạng chúng ta như gỉ sắt. Ngựa không rời được cỏ, rời Cách mạng chúng ta sẽ mất mạng. Mùa xuân không xa được mặt trời, chúng ta nào có thể xa mưa móc. Cách mạng không rời được lá cờ, chúng ta chính là người cẩm cờ. Tiến lên không rời được kèn lệnh, chúng ta chính là người thổi kèn phát hiệu lệnh. Tàu hỏa không rời được bánh xe, chúng ta là trục xe vĩnh viễn không sinh gỉ, làm cho hiệu lệnh tiến lên vang trên đầu núi địch. Cách mạng không ngừng, chiến đấu không nghỉ, nước chảy không bẩn, bánh xe quay không gỉ. Tiến lên tiến lên tiến lên, chiến đấu chiến đấu chiến đấu. Chiến đấu chiến đấu chiến đấu, làm ngọn cờ Cách mạng chiếu rọi ngàn thu. Chiếu rọi chiếu rọi chiếu rọi, ngàn thu ngàn thu ngàn thu.

2. Vĩ thanh(II)

Bức ảnh, bức ảnh, bức ảnh…

Bức ảnh bức ảnh bức ảnh…

Bức ảnh bức ảnh bức ảnh…

Bức ảnh bức ảnh bức ảnh…

Bức ảnh ơi! Bức ảnh, tiên sư tổ nhà mày bức ảnh ơi!

3. Vĩ thanh (III)

Chúng tôi đã thành thực, chúng tôi cũng thẳng thắn. Chúng tôi là người Cách mạng, chúng tôi là người cao thượng. Nhưng bọn họ không hề cho chúng tôi một chút khoan Hồng nào. Vốn tưởng rằng bọn họ vì chúng tôi là một đôi nhà Cách mạng thiên tài, và cống hiến cho Cách mạng thôn quê những cống hiến trác việt, sẽ vì nhân danh cùng một con đường Cách mạng mà tha cho chúng tôi, để chúng tôi lại một lần nữa trở về lò tôi luyện Cách mạng. Thế nhưng, bọn họ lại còn tách chúng tôi ra bỏ vào nhà ngục thực sự (Các đồng chí mắc bệnh cấp tính Cách mạng đã xem trọng một cách không thích đáng lực lượng chủ quan Cách mạng, mà lại coi nhẹ lực lượng phản Cách mạng. Loại đánh giá này, quá bán là từ chủ nghĩa chủ quan xuất hiện. Kết quả của nó, không nghi ngờ gì nữa là sẽ đi trên con đường chủ nghĩa manh động, từ đó hại người, hại mình hại Cách mạng). Đây là bài học kinh nghiệm máu của chúng tôi. Bài học máu - gian nhà giam tôi ngồi xổm đó, nhỏ đến mức trừ đặt một chiếc giường và một cái thùng tiêu tiểu ra, thì dường như ngay một con kiến cũng không thể chui vào được, tường gạch dày, cửa sổ sắt, lúc ăn cơm thì từ cánh cửa nhỏ đó đưa vào, có việc thì từ trong cánh cửa sổ sắt đó gọi ra ngoài. Tôi ở trong gian phòng đó chờ tám tháng, có lẽ là một năm tám tháng. Tôi gần như đã quên đi thời gian và mùa vụ mà tôi đã bị bỏ vào đây, quên đi lúc tôi và Hồng Mai chia tay cảm xúc khuôn mặt và hình dáng em như thế nào. Mỗi ngày trừ đọc những trước tác của Mao Chủ tịch ở đầu giường và những vở kịch nêu gương để cải tạo tư tưởng và giết thời gian ra, thì nằm ở trên giường cho rận và bọ chét ăn thịt. Đến mức tôi suýt nữa cũng quên đi trời, quên đi đất, quên đi xét lại Xô và đế quốc Mỹ; không biết năm, không biết tháng, không biết tình thế Cách mạng biến hóa, quên đi cơn thủy triều cao bao nhiêu, không biết thời sóng to đãi cát đã qua rồi. Càn khôn lật chuyển thời đại đổi thay, mặt trời quả nhiên mọc đằng Tây. Sớm sớm tối tối không ngóng trời, tối tối sớm sớm không mong đất, chỉ mong có người đến xét hỏi bạn, không mong trời cũng không mong đất, chỉ mong có tin tức của Hồng Mai.

Tôi ngay một chút tin tức của Hồng Mai cũng không hề biết.

Tôi mỗi đêm trong mộng đều mong muốn được ở bên Hồng Mai.

Nhưng lúc bọn họ đột nhiên không ngừng đem tôi ra xét hỏi, đã dán bố cáo xử bắn tôi và Hồng Mai đầy các phố to ngõ nhỏ toàn thành và mỗi con ngõ phố của trấn Trình Cương, ngay cả đài giếng ở phố Trình trước và cối xay ở phố Trình giữa đều có ảnh và tên của tôi và Hồng Mai. Trên tên của chúng tôi đều in một dấu "X" đỏ. Đống hoang tàn chùa Trình ở sau thôn xóm, những cột trụ trước đây vốn là Khởi Hiền Đường và lầu tàng kinh vẫn dựng trong không trung, bố cáo xử bắn hai chúng tôi dán trên cột trụ đó bị thổi bay trong gió kêu soàn soạt. Tình cảnh này là do Trình Khánh Lâm khi đi thăm tù nói với chúng tôi, anh ta vừa đi thì bọn họ lại bắt đầu không ngừng thẩm vấn tôi như cống tháo nước.

Bọn họ bắt tôi kể câu chuyện của tôi hết lần này đến lần khác, từ khi ở bộ đội kể đến trấn Trình Cương, từ ngày đầu tiên bắt đầu Cách mạng ở hương thôn nói đến ngày cuối cùng cho nổ tung chùa Trình, từ cái chết của Trình Quế Chi và Trình Khánh Đông, đến cái điên của Trình Thiên Thanh và Trình Thiên Dân bị chôn sống trong đống gạch chùa ngói miếu. Đối với bọn họ, những người đồng chí ngồi ở trên ghế thẩm phán nghe kể chuyện đó, tôi luôn ôm trong lòng sự trung thành, tin tưởng và ngưỡng mộ đối với tổ chức, không hề che giấu sự thực, không hề thêm mắm thêm muối. Bọn họ nói tôi và Hồng Mai là những phạm nhân thành thực nhất mà bọn họ gặp (thật đáng tiếc, bọn họ không nói chúng tôi là một đôi người Cách mạng), nói những tội mà chúng tôi từng phạm phải (nên nói là những hành động Cách mạng) kể giống hệt nhau, chỗ không khớp duy nhất là lúc nói về quan hệ nam nữ giữa tôi và Hồng Mai, nói Hồng Mai nói sơ lược mà hàm súc, mà tôi nói thì trực tiếp mà tường tận. (Tình Cách mạng, tình đồng chí, lửa mãnh liệt cháy lan dị thường, thẳng thắn thành thật nói với Đảng, không chút mảy may che giấu, chỗ hở lớn như trời Cách mạng bù đắp, sai lầm lớn như đất chúng tôi sửa, lò luyện Cách mạng có thể khoan dung với những điều khó nhất, lòng Cách mạng có thể ôm vạn tình yêu.)

Nhưng mà, bọn họ vẫn bắn chúng tôi.

Ngày hôm đó, lại là một ngày mới cuối đông chớm xuân, cả thế giới đều tràn trề mùi hương non tươi của cỏ xanh mầm biếc. Địa điểm xử bắn là trên bến sông cách chỗ thượng nguồn hai dặm của sông Mười Ba Dặm, ở đó bến sông rộng rãi, nước chảy ầm ầm, khắp nơi đều là đá cuội đỏ đỏ trắng trắng. Khắp nơi đều viết biểu ngữ và những lời chửi rủa "Đả đảo bè lũ bốn tên, nhân dân phải được giải phóng" và "Kiên quyết phê phán tội nhân phản Cách mạng thông dâm giết người Cao Ái Quân, Hạ Hồng Mai, dẫm nữa lên cái xác chết xấu xa đời đời của bọn chúng!" (gió thu hôm nay lại xào xạc, nhân gian biến đổi rồi). Trên con đê lớn, trên cây liễu, trên hòn đá, cả trên cột đứng của đài thẩm phán, những tấm biểu ngữ hưng phấn tột cùng như lá bay trong ngày thu, những vết mực chửi rủa như mưa rơi trong ngày hạ. Đài thẩm phán cao hơn năm thước, mượn con đê sông bắc trên bờ sông, dưới đài là những xã viên quần chúng đông nghìn nghịt đến từ bốn phương tám hướng, đầu người giống như cứt của đàn dê rắc đầy trên cỏ dại nơi sơn dã, trên mỗi con đường, trên các con đường, mọi người đang đi về đây giống như là dê, ngựa, lợn xổng chuồng. Trên đài trang trọng bao nhiêu, dưới đài lại là một đám ôn ào huyên náo bấy nhiêu, không biết hàng vạn quần chúng xã viên của vài đại đội của trấn Trình Cương từ Đông Tây Nam Bắc vội đến tham gia hội công thẩm này, hay là từ bốn phương tám hướng chen đến bến sông của Trình Cương mà trảy hội làng. Lúc nhân viên thẩm phán mượn uy phong của tiếng loa cao giọng hạ lệnh giải tôi từ trên chiếc xe tải thùng chở tù đến trên đài công thẩm (giám ngục hét như sói gào, tôi bước chân ra khỏi ngục) tôi nhìn những đầu người đông nghịt dưới đài, tiếng khẩu hiệu hết đợt này đến đợt khác, cao thấp vang lên nối tiếp nhau, tiếng hô hoán đến nước bọt bắn tóe ra ngoài, trên không trung khẩu hiệu đập vào khẩu hiệu, sóng dậy hết đợt này đến đợt khác, dưới đất tiếng nói chuyện lần vào tiếng nói chuyện, lộn xộn bát nháo. Những người hô khẩu hiệu giơ cánh tay lên, những cánh tay giơ lên như một cánh rừng, trông ríu ríu chi chít náo nhiệt, cơn lũ âm thanh như mãnh thú dội xuống cánh rừng, Những người phía trước ngỏng cổ lên trên đài nhìn, người phía sau kiễng chân lên mắng người phía trước; người này dẫm lên chân người kia người kia kêu lên như ếch, người này đập vào đầu người kia, người kia kêu lên như sói hoang rú gào. Tôi ôm nỗi kích động của mình cực kì muốn nhìn xuống dưới đài xem mẹ tôi và con trai Hồng Sinh, con gái Hồng Hoa ở đâu, và con gái Đào Nhi của Hồng Mai đã đến chưa, nhưng trong đám đầu người đen bóng ấy, ngay cả đến một người quen của đại đội Trình Cương tôi cũng không nhìn thấy. Ánh mặt trời xán lạn, bọn họ giống như những ngọn cỏ nhỏ ẩn mình trong lùm cỏ. Trời xanh xanh, đất mang mang/ Gió thổi cỏ lay nhìn dê núi/ Đất mang mang, trời xanh xanh, người thân ơi hôm nay đâu rồi/ Nhìn sao trời, nhìn ánh trăng/ Chỉ mong chờ mặt trời mọc nơi núi sâu/ Chỉ mong chờ dưới đài được nhìn thấy mẹ thôi/ Chỉ mong chờ Hồng Sinh đã lớn cao cường tráng/ Chỉ mong chờ Hồng Hoa giống như đóa hồng mai nở trong ngày đông lạnh/ Chỉ mong chờ sự nghiệp Cách mạng có người tiếp nối như Trường Giang sóng sau xô sóng trước/ Chỉ mong chờ bọn họ đón lấy khẩu súng Cách mạng/ Giơ hồng kỳ trên vai/ Cùng đi với Đảng trong mưa trong gió không quay đầu/ Trong mưa trong gió chí không sờn/ Làm việc phải làm việc thế này/ Làm người phải làm người thế này/ Các con ơi! Tuổi của các con không lớn cũng không còn nhỏ nữa/ Sao không thể giúp bố một chút lo toan/ Giống như nói: bố mang gánh nặng nghìn cân/ Các con gánh vác cũng nên là tám trăm cân/ Trên đài trời xanh xanh trang nghiêm/ Dưới đài đông nghịt đất mang mang/ Tiếng khẩu hiệu sóng xô tràn sấm sét/ Tiếng nói cười biển sông cuồn cuộn nổi mây đen/ Người xô vào người máu tóe máu/ Cánh tay đập vào cánh tay tiếng "giết" chấn động khắp trời/ Nhìn bốn biển thiên hạ sục sôi mây phẫn nộ/ Nhìn hoàn cầu chấn động sấm rền/ Đột nhiên gió nghỉ sóng ngừng một vùng tĩnh lặng/ Không gian bặt tiếng lặng thinh… Tôi không biết cuối cùng đã xảy ra việc gì, chỉ nhìn thấy xoẹt qua phiến não đang dính sệt của mình một tiếng loa hét chói gắt, dưới đài đột nhiên tĩnh lặng, Hồng Mai trong tiếng loa cao gắt đó từ một chiếc xe bị giải đến quỳ xuống trên đài, bị trói giống như tôi. Đây là lần đầu tiên từ sau khi phá nổ chùa Trình tôi nhìn thấy Hạ Hồng Mai của tôi (linh hồn của tôi da thịt của tôi, tinh thần và tinh túy của tôi!). Em vẫn mặc chiếc áo cổ bẻ màu phấn hồng đó, vẫn đi đôi giày nhung miệng vuông gót hơi cao đó. Khoảnh khắc quỳ xuống dưới, ánh mắt chúng tôi tương ngộ, ngay tức khắc tôi nhìn thấy em gầy đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt lại thanh tú và xinh dẹp hơn trước rất nhiều. Nhìn thấy tôi, vẻ mặt từ nửa trắng nửa vàng nhẹ nhàng chuyển sang phớt đỏ. Lúc đó, tôi cực kì muốn hỏi em hơn nửa năm nay, hơn hoặc là một năm mấy tháng nay bọn chúng nhốt em ở đâu? Trong ngục mỗi ngày bọn chúng bắt em làm gì? Nhưng khi ánh mắt của chủng tôi vừa tương ngộ, nước mắt em chảy ra còn chưa kịp rơi xuống đất, thì binh sĩ cảnh sát cầm súng đứng giữa em và tôi, giống như bức tường thành ngăn cách ánh mắt của chúng tôi, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

Vốn tưởng rằng, đại hội xét xử công khai làm cho chúng tôi quỳ cạnh nhau giống như đại hội phê đấu mở hơn nửa ngày trong Cách mạng, không ngờ cái gọi là đại hội công thẩm đó chỉ dùng có mười phút hoặc vài phút, chỉ cho chúng tôi quỳ ở đó, khi một quan tòa của tòa án huyện chủ trì hội nghị nói bầy giờ "Đai hội công thẩm bắt đầu!" thì có một thẩm phán khác đọc một đoạn ngữ lục Mao Chủ tịch và bản phán quyết hai chúng tôi, rồi đại hội công thẩm đó ầm ầm giải tán.

Ông ta tuyên phán chúng tôi là tội phạm thông dâm giết người phản Cách mạng, nhiều tội chồng chất lại, phán xử tử hình, lập tức thi hành.

Giọng nói của quan toà tuyên phán chúng tôi tội tử hình vừa to vừa nặng, uy phong lẫm liệt, đọc bốn chữ "lập tức thi hành" có ngắt có nghỉ, như là đem bốn chữ ấy thành đạn pháo ném lên người tôi và Hồng Mai. Tôi vốn tưởng rằng khi nghe ông ta đọc bốn chữ ấy tôi sẽ liệt đi trên đài, nhưng chính tôi cũng không ngờ đến sau khi bốn chữ ấy phát to ra từ trong loa, toàn thân tôi run rẩy một chút, trong lòng run rẩy mạnh mẽ, nhưng lập tức bình tĩnh lại, anh hùng qua sống rồi không cần sóng gió nữa. Tôi nhớ đến Lý Ngọc Hòa phong thái hiên ngang khi bị xử bắn.

Giám ngục truyền như sói gào tôi bước đi (Lên đài, "công diễn") xuất ngục.

(Hai tên quân cảnh Nhật đi vội, Lý Ngọc Hòa lẫm liệt hào hùng, bền gan vững chí "Hai chân ngã xuống" chuyển thành "một chân ngã lùi về sau" dừng lại, "một chân quay người", "diễn một chân". Không sợ tiến về phía trước, bức lùi hai tên quân cảnh Nhật.)

(Lý Ngọc Hòa xoa vết thương ở ngực, đạp về phía sau vò đầu gối, coi thường gông xích, hào khí ngút trời.)

(Hồi long) Đừng nhìn tôi, đeo cùm chân, quấn xích tay/ có thể khóa hai chân và hai tay tôi/ Không khóa được hùng tâm tráng chí ngút trời! (Nguyên bản) Đã trải qua đủ mọi cực hình/ Thịt nát xương tan vẫn bền gan/ Ra pháp trường ngẩng cao đầu tôi nhìn thấy hồng kì Cách mạng giương cao/ Lửa chiến kháng Nhật đã cháy lan/ Nhưng chờ mưa gió đó, (Ba nhịp chậm) Trăm rồng tươi đẹp/ Trung Quốc mới như thiều quang soi nhân gian/ Khi ấy khắp Trung Quốc hồng kì phấp phới/ Nghĩ đến tin này ý chí càng sắt son/ (Nguyên bản) Cống hiến của tôi dành cho Đảng thật nhỏ nhoi/ Người Cách mạng đầu đội trời chân đạp đất tiến lên. [67]

Nhưng mà, Hồng Mai đã bị quả lựu đạn "lập tức thi hành" ném trúng rồi. Em vốn quỳ trang nghiêm ở bên chân của binh sĩ cảnh sát, nhưng sau khi tuyên phán "lập tức thi hành", tôi nhìn em giống như một cái cây đổ xuống, giống như một tòa núi cao đổ sập, ngồi liệt trên đài, như thể cho đến lúc này em mới đột nhiên biết mình sẽ bị xử bắn. Tôi cách hai cảnh sát vũ trang hét: "Hồng Mai, thế nào đi nữa cũng là chết, khi sống chúng ta đã sống là người, chết rồi cũng phải chết như một con người."

Trong cảnh hỗn loạn, sau khi Hồng Mai nghe thấy tiếng hô của tôi, em ngẩng đầu nhìn tôi một cái, nhìn tôi đứng trước đài, thẳng ngực, vươn cổ, hùng dũng oai vệ, hiên ngang, giống như được cổ vũ, em thử dựng thân người đang bất động kia đứng dậy. Lúc này, tiếng loa cao vút lại bắt đầu bật lên tiếng nhạc, phát ra ca khúc Cách mạng như tan họp ngày trước (giống như một trận mưa rơi xuống kịp thời). Ngoài tiếng loa âm cao ở bốn góc đài công thẩm phát ra, loa tuyên truyền trên chiếc xe áp giải chúng tôi cũng lập tức phát, loa ở trong thôn và trên trấn cũng bắt đầu phát. Trong nháy mắt, giống như bệnh truyền nhiễm, bốn phương tám hướng, loa ở thôn thôn trấn trấn sau khi tuyên phán bắt đầu bật lên. Bài hát trong loa ở trên đài thẩm phán là Thắng lợi dựa hoàn toàn vào sự chỉ đạo của Đảng , bài hát ở trên loa của xe áp giải là Giơ cao lá cờ của chuyên chính giai cấp vô sản tiến lên , bài hát của loa trấn Trình Cương là Bài hát đại đoàn kết dân tộc , trấn Nam ở đâu đó phát đoạn kinh kịch Nhật nguyệt mới soi rọi sơn hà trong Nương tử quân sắc đỏ , loa ở phía đông sông Mười Ba Dặm phát Vì giải phóng nhân loại phấn đấu cả đời trong Long giang tụng , còn có từ trên trời rơi xuống Phi binh tập kích Sa Gia Bang , từ phía tây đột nhiên truyền lại Để cờ đỏ Cách mạng cắm khắp bốn phương , anh hùng Triệu Dũng Cương đang hô "Lấy máu trả máu, lấy răng trả răng" từ phía bắc thét đến. Tiếng nhạc như gió như mưa như hoa tuyết bay bay ca từ như thừng như chão nước lạnh róc rách, đoạn hát tình thế hiểm nghèo như hồng thủy cuồn cuộn. Đài thẩm phán bị tiếng nhạc dội ướt sũng, quần chúng xã viên dưới đài bị tiếng hát như tuyết bay đầy đầu, sông Mười Ba Dặm bị đoạn hát đó làm tắc đến nước đọng thành biển, trấn Trình Cương bị dìm đến hấp hối, chết đi sống lại. Mọi người trong tiếng nhạc không hiểu vì sao cuồng hô loạn thét, không biết là hô vang chúc mừng hay là chửi rủa hội nghị quá ngắn, không xứng đáng để bọn họ chạy mười dặm hai mươi dặm đến đây, thậm chí hoặc là mấy mươi dặm. Tôi và Hồng Mai bị bài hát và âm nhạc từ bốn phương tám hướng trên trời dưới đất bao vây, nhấn chìm. Tôi nhìn thấy có người vứt cái dép vốn ngồi dưới đít lên không trung. Nhìn thấy một dòng người đi về bờ đối diện của con sông chạy lên (đó chính là pháp trường chuẩn bị hành quyết chúng tôi), có một người đàn ông như là Trình Thiên Thanh như thể bị dẫm chân trong dòng người, ông ta bèn đột nhiên giơ tay định đánh người. Nhìn thấy Hồng Mai trong khúc nhạc như mưa thuận gió hòa, không cần người đỡ em liền đứng dậy, khuôn mặt nhợt nhạt vàng vọt khi nghe tuyên án vừa rồi dần trở nên hồng thắm và hưng phấn. Theo sự tăng dần của tiếng nhạc đó, những ca từ giống như quả chín rơi xuống mặt em, sự hưng phấn trên mặt em liền trở thành sự kích động màu Hồng thắm không kiềm chế được. Em quay đầu về phía tôi, từ khe vai của những binh sĩ kia nhìn tôi, ánh mắt sáng rực như bó đuốc, lửa bỏng bập bùng. Tôi biết mạch máu em bắt đầu giống như tôi cuồn cuộn không ngừng khắp toàn thân, trán em nóng bỏng.

Tôi hướng về phía em dịch chân một chút.

Em cũng hướng về tôi dịch chân một chút.

Chúng tôi đột nhiên vượt qua các loại binh sĩ trước mặt, xông vào nhau, người dán vào người điên cuồng hôn hít. Bởi vì đều bị trói ngoặt, chúng tôi không thể ôm nhau, không thể vuốt ve, em liền dán ngực em lên ngực tôi, tôi liền áp vai tôi vào vai em. Bởi vì dán áp, chúng tôi liền ngẩng đầu lên không trung của đài thẩm phán, môi em dồn lên môi tôi lạnh giá như lửa, đầu lưỡi tôi luồn vào đầu lưỡi em như lửa như băng. Tình Cách mạng đốt hết ngàn tầng tuyết, tình chiến hữu hòa tan vạn trượng băng. Mặt trời mọc phương đông soi bốn biển, đóa đóa hướng dương đều nở phía mặt trời. Mạ lớn lên trong mưa gió sương xuân, sông cạn đá mòn không thay đổi. Trái tim của tôi xương thịt của tôi, linh hồn của tôi tình yêu của tôi…

Trời hỡi trời hỡi trời, đất hỡi đất hỡi đất. Lúc này, ngoài những ca khúc Cách mạng và nhạc đỏ điên cuồng phát ra, đám người dưới đài đột nhiên im bặt. Đám người chạy về phía bờ đối diện ầm ầm quay đầu lại, quay người lại, để ánh mắt đông cứng ngưng tụ lại trên đài thẩm phán, vô cùng chăm chú nhìn tôi và Hạ Hồng Mai của tôi. Chằm chằm, dán mắt vào tình ái của chúng tôi, dán mắt vào môi và đầu lưỡi của người Cách mạng. Những binh lính cầm súng trên đài mắt trơn tròn mồm há hốc. Quan tòa sau khi tuyên phán thần chí ngẩn ngơ. Ánh mắt của quần chúng dưới đài đông cứng lại. Bụi bay trên không trung đóng băng không động đậy. Đá cuội trên bến sông vì không nhìn thấy sự hôn hít của hai chúng tôi mà nhảy lên không ngừng. Cá cua ở dưới sông bay lên mặt nước nhảy nhót reo mừng. Đầu lưỡi của tôi trong môi em như hai con rắn nô đùa, làn môi ướt át của em ở trên môi tôi giống như hai con cá huyết chiến, vai tôi đè lên vai em như nước đổ đất lấp, bộ ngực của em nâng bộ ngực của tôi như là cột đỡ căn phòng đổ. Tình của chúng tôi nóng bỏng, tình của chúng tôi phát sáng óng ánh…

Nhưng mà, nhưng mà chính ở khoảnh khắc này, trong nháy mắt này có lẽ là bất động qua một phút, có lẽ là một đêm, một ngày hơn một trăm năm, có thể chỉ là vài giây, người Cách mạng đã lên cò với người Cách mạng.

Bọn họ không bắn chúng tôi ở trong hố cát đã đào sẵn ở bờ bên kia sông. Bọn họ đánh chết chúng tôi ở trên đài thẩm phán trong tiếng nhạc còn chưa ngừng sau khi phán quyết. Nhưng mà khi chúng tôi hi sinh đổ máu ngã xuống, tôi và Hồng Mai vẫn dán chặt vào một khối với nhau, hai môi chúng tôi vẫn hôn đến chết. Sau cùng, mùi máu tươi làm chúng tôi ngạt thở mà chết.

Việc chết người vẫn thường xảy ra thôi, có cái nặng như thái sơn, có cái nhẹ tựa lông hồng. Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí à, bạn vẫn cần cố gắng.

4. Vĩ thanh (IV)

Sau rất nhiều rất nhiều ngày, tôi và Hồng Mai được từ "quê hương dịu dàng" trở về một lần dãy núi Bả Lâu. Chúng tôi phát hiện ra mọi người ở đó đều đang đọc cuốn tiểu thuyết tên là "Kiên ngạnh như thủy", mà những người không biết chữ đó, lại đang kể lại câu chuyện của tôi và Hồng Mai. Khi chúng tôi đến nơi hành quyết chúng tôi trên bến sông Mười Ba Dặm ở phía tây Trình Cương, phát hiện ra đài xét xử đó đã sớm không còn nữa, nhưng ở nơi mà máu chúng tôi đổ xuống, cỏ như tấm đệm xanh, tươi tốt lạ thường. Chính trên thảm cỏ đó, đang có một đám trẻ trai, trẻ gái đang cắt cỏ chăn trâu, bọn chúng cùng chơi trò nhìn kĩ chỗ bí mật của đối phương. Nhìn xong rồi, bọn chúng học cách của người lớn, ở dưới nắng mặt trời cởi trần trần truồng truồng, lúc từng đôi từng đôi làm trò chơi trai gái, thì có một bà già lưng còng, tóc trắng xác xơ gọi chúng về ăn cơm, bọn chúng đành phải từ trên nền cỏ vội vàng đứng dậy mặc lại quần áo, gánh sọt cỏ, đuổi trâu về nhà.

Tôi và Hồng Mai cũng đành phải trở về quê hương dịu dàng.

Cách mạng vẫn chưa thành công, đồng chí vẫn còn cần cố gắng!

Tạm biệt, Cách mạng!

Tạm biệt, Tư Đồ Lôi Đăng [68] !