← Quay lại trang sách

Chương 149 Tổn thương cả thân lẫn tâm (1)

Chử Hiếu Tín bảo tài xế của mình là Trần Hưng Phúc tự đi xe kéo, để Tống Thiên Diệu chở Chử Hiếu Tín, Angie Perlis, Trần Chu Đệ ba người lái xe về khách sạn Doris. Xuống xe ở cửa khách sạn, giao chìa khóa cho nhân viên phục vụ, bảo hắn đợi ở ngoài để đón Trần Hưng Phúc đi xe kéo tới. Bốn người đi vào trong khách sạn, Chử Hiếu Tín và Trần Chu Đệ đôi nam nữ này tất nhiên là đi chung vui một đêm xuân, còn Tống Thiên Diệu khi đưa Angie Perlis về phòng thì nói:

- Mấy ngày nay ngươi đi tới Hiệp hội Làm vườn nhiều hơn, nếu còn thời gian...

- Nếu còn thời gian thì đi xem xem làm thế nào để đăng ký thành lập tổ chức xã hội phi lợi nhuận? Sau đó để vị trí một trong ba người sáng lập tổ chức và chủ tịch đầu tiên cho bà Bess đó?

Angie Perlis cởi áo khoác đưa cho Tống Thiên Diệu, đứng ngoài cửa phòng mình nói.

Tống Thiên Diệu gật đầu:

- Công ty còn thiếu vài người, mấy ngày nay ta sẽ tranh thủ đến Khoa Hành chính Bố chính ty chọn vài sinh viên giỏi bị loại trong phỏng vấn về, còn phải đi điều tra công ty Bờ Biển Châu Âu kia nữa, mọi người cứ theo quy tắc cũ, tối nào cũng gặp nhau ở nhà hàng khách sạn.

Angie Perlis đối diện rất lanh lợi, nên Tống Thiên Diệu cũng không cần dặn dò chi tiết nữa, xoay người đi dọc hành lang về phòng mình. Vừa bước được hai bước, liền hắt hơi một cái rất mạnh.

Trên đường về khách sạn khi lái xe, trong xe không có điều hòa, Tống Thiên Diệu lại uống chút rượu, thêm vào đó là hơi thở của bốn người trong xe, để tránh kính bị mờ, chỉ có thể mở cửa sổ xe, còn trong khách sạn lại quá ấm áp, dưới sự kích thích nóng lạnh thay đổi này, khiến mũi Tống Thiên Diệu không chịu nổi, dù đã dùng khăn tay che miệng mũi, tiếng động vẫn không nhỏ, khiến nhân viên phục vụ ở cuối hành lang cũng phải nhìn qua với vẻ quan tâm.

Từ lúc thức dậy vào buổi sáng đã đi khắp các hiệu thuốc trong thành phố, chiều lại vội vàng xem qua vài cuốn sách rồi chạy đi mua quà gặp mặt, khi màn đêm buông xuống thì đi Thái Bình Sơn gặp vợ chồng Thạch Trí Ích, cuối cùng đến Lệ Trì báo cáo tình hình gặp mặt với Chử Hiếu Tín, trong đầu suy nghĩ với tốc độ cao về công việc cần làm trong hai ngày tới, miệng vẫn phải nói cười vui vẻ với vị lão bản này, tránh không khí trở nên lạnh nhạt.

Một ngày của Tống Thiên Diệu thực ra không hề nhẹ nhàng, thậm chí có thể dùng từ mệt mỏi để miêu tả, hơn nữa ngoại trừ buổi sáng ở quán trà mời cả nhà mình ăn vài lồng bánh bao xá xíu được coi là bữa ăn chính ra, cả ngày hầu như không ăn gì, trưa chỉ ăn qua loa vài cái trứng gà non ở quầy bên đường, chiều uống một bụng cà phê, tối cũng không được vào nhà hàng trên đỉnh núi thưởng thức món Tây, đến hộp đêm uống vài ly rượu ăn một ít hạt khô là tất cả những gì có trong bụng.

Lúc này công việc một ngày đã xong, xoay người muốn về phòng nghỉ ngơi, cảm giác mệt mỏi mới ùa đến như thủy triều, sau khi hắt hơi, Tống Thiên Diệu cảm thấy mũi mình có vẻ hơi khó chịu, có thể là dấu hiệu sắp bị cảm.

- Có lẽ ngươi có thể vào phòng ta uống một tách trà trước khi đi ngủ, có thể sẽ có tác dụng chữa trị cho cơn hắt hơi vừa rồi của ngươi.

Angie Perlis mở cửa phòng mình, nghiêng người nhường chỗ cửa ra vào, nói với Tống Thiên Diệu đang quay lưng đi dọc hành lang.

Tống Thiên Diệu không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, Angie Perlis khoanh tay trước ngực nói:

- Là ngươi cảm thấy nếu có mối quan hệ quá thân mật với ta thì ngược lại sẽ xa cách đối phương, hay là ngươi thực ra là một kẻ nhát gan tự ti hoặc là người đồng tính? Chỉ là uống một tách trà trước khi ngủ có thể giảm bớt triệu chứng cảm lạnh của ngươi thôi mà.

Tống Thiên Diệu đứng yên tại chỗ vài giây, rồi quay người bước đến trước cửa phòng của Angie Perlis, nhìn thẳng vào mặt ngươi nói một cách nghiêm túc:

- Chỉ uống một tách trà thôi.

Nói xong liền bước vào phòng.

- Giọng điệu đó khiến ta thực sự muốn tung vài cú đấm vào mặt ngươi.

Angie Perlis theo sau Tống Thiên Diệu đóng cửa phòng lại, tự mình dùng bộ ấm chén trà kiểu Anh do khách sạn cung cấp để pha trà uống trước khi ngủ. Tống Thiên Diệu ngồi trên sofa trong phòng khách nhắm mắt dưỡng thần, thậm chí không có ý định quan sát xung quanh phòng.

Bởi vì căn phòng này hoàn toàn không khác gì phòng mà Tống Thiên Diệu đặt ở khách sạn Gloucester, không thấy bất kỳ đồ trang trí mang màu sắc hay đặc trưng nữ tính nào, ngoại trừ một số sách vở Angie Perlis mang từ văn phòng của mình đến, hầu như không có dấu hiệu cá nhân nào.

Không lâu sau, Angie Perlis bưng đến một tách trà đỏ thơm nồng mùi sữa và một đĩa nhỏ bánh quy. Hơn nữa, tách trà người Anh dùng có dung tích lớn hơn nhiều so với chén trà kung fu của Trung Quốc, lại còn có hoa văn phức tạp. Tống Thiên Diệu mở mắt hỏi:

- Chẳng phải nói người Anh thường pha trà một cách tỉ mỉ và thanh lịch trước mặt khách sao?

Angie Perlis đưa tách trà trong tay về phía Tống Thiên Diệu:

- Không để ngươi xem ta hoàn thành nghệ thuật pha trà một cách thanh lịch quý phái không đáng tiếc nuối, uống hết tách trà đỏ đã thêm sữa và nước chanh đặc biệt pha cho ngươi mới là trọng điểm.

- Nhìn thấy vật dụng ở Trung Quốc gọi là chén trà này, ta đã mất hứng thú với việc thưởng thức nghệ thuật trà Anh rồi.

Tống Thiên Diệu nhận lấy tách trà nóng hổi, nhíu mày, uống từng ngụm nhỏ như uống thuốc Đông y vậy, rồi lập tức cầm lấy bánh quy đưa vào miệng vài cái.

Trước đây hắn không hiểu rõ lắm tại sao người Anh thích ăn điểm tâm nhỏ khi uống trà, giờ uống xong tách trà trước khi ngủ do một người Anh chính hiệu chuẩn bị cho mình, hắn đã hiểu phần nào, uống xong tách trà này mà không ăn gì thì hoàn toàn không thể an ủi cái lưỡi và dạ dày bị hành hạ tàn nhẫn của mình.

Vị của sữa, nước chanh và lá trà trộn lẫn vào nhau, không phải ai cũng thích.