← Quay lại trang sách

Chương 150 Tổn thương cả thân lẫn tâm (2)

Đợi Tống Thiên Diệu uống xong, Angie Perlis mới bưng phần trà trước khi ngủ của mình ra, ngồi xuống sofa đối diện hỏi Tống Thiên Diệu:

- Bây giờ cảm thấy khá hơn chưa?

Tuy tách trà này có hương vị khiến Tống Thiên Diệu không quen, nhưng khi chất lỏng nóng hổi vào đến dạ dày, lại khiến hắn cảm thấy ấm áp hơn không ít:

- Khá hơn nhiều rồi.

Angie Perlis ngồi trên sofa đối diện Tống Thiên Diệu, tay hơi kéo cao váy lên, rồi khép chân lại một cách thanh lịch, chân phải gác lên chân trái, nâng tách trà trước khi ngủ của mình lên mỉm cười nói với Tống Thiên Diệu:

- Vậy, nói đi, tại sao không muốn vào phòng ta? Ngươi là kẻ nhát gan hay là người đồng tính?

- Cứ tiếp tục khiêu khích ta như vậy đi, Angie, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ phải trả giá cho việc này, bây giờ ngươi chỉ đang cố tình trêu chọc ta vì biết ta sẽ không làm gì quá đáng, tùy ngươi nghĩ thế nào, chúc ngủ ngon.

Tống Thiên Diệu liếc qua đôi chân quyến rũ của Angie Perlis, đứng dậy bước ra ngoài.

Đợi Tống Thiên Diệu rời khỏi phòng mình, Angie Perlis lập tức thu lại tư thế thiếu trang nhã vừa rồi, nói với tách trà Tống Thiên Diệu để lại:

- Thực ra ngươi chỉ là kẻ nhát gan chỉ dám thể hiện chút mập mờ trong công việc mà thôi.

Tống Thiên Diệu không nghi ngờ gì là một người đàn ông hoàn toàn bình thường, hắn có khả năng tự chủ tương xứng với tuổi tâm lý của mình, nhưng vẫn thiếu sức đề kháng đủ mạnh trước những người phụ nữ thông minh, nhan sắc tinh tế và có cá tính độc lập như Angie Perlis.

Chỉ là hiện tại chưa phải lúc để tán tỉnh cô luật sư quỷ muội này vào đêm khuya và phô trương những thủ đoạn quyến rũ phụ nữ lên giường của mình. Nếu thực sự không kìm nén được, thì sau này có hơn một nửa khả năng cô quỷ muội này sẽ chia tay với hắn, ngày càng xa cách.

Angie Perlis là một phụ nữ thông minh lý trí, nhưng khi liên quan đến phương pháp và tầm nhìn để duy trì mối quan hệ ổn định giữa nam và nữ, phụ nữ chưa bao giờ giống đàn ông, những gì họ nghĩ và nhìn thấy luôn xa hơn.

Tống Thiên Diệu ra khỏi phòng Angie Perlis, nhưng trước mắt hắn dường như vẫn đang mơ hồ tái hiện cảnh Angie Perlis vừa rồi tự nhiên kéo cao váy, gác chân trước mặt mình. Điều này khiến Tống Thiên Diệu cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt bụng dưới, trùng sinh đã lâu mà hắn vẫn chưa giải tỏa, lại bị người phụ nữ mà trong thâm tâm hắn muốn chiếm hữu trêu chọc như vậy, rất dễ tổn hại cơ thể.

Khi dục vọng nổi lên, Tống Thiên Diệu cũng không còn đắn đo nữa, không quay về phòng khách sạn của mình mà trực tiếp ra khỏi khách sạn, trả tiền boa để khách sạn Gloucester sắp xếp một chiếc xe chuyên đưa đón khách qua lại sân bay đưa hắn về chỗ ở tại phố Thái Hòa.

Khi bước ra khỏi phòng Angie Perlis, Tống Thiên Diệu đã cân nhắc, rõ ràng Lâu Phượng Vân ở tầng trên nhà mình ở phố Thái Hòa là đối tượng thích hợp nhất để thân thể này từ biệt thân phận trai tân đêm nay, sẽ không gặp phải những rắc rối không cần thiết như khi đến những chốn phong nguyệt, hơn nữa đối phương cũng không phải thiếu nữ chưa chồng, không cần phải dùng lời đường mật dỗ dành, và trước đây cô quả phụ nhỏ này còn từng quyến rũ hắn.

Khi đến dưới nhà mình, mấy nhà trên lầu đều đã tắt đèn, Tống Thiên Diệu chậm bước đi qua tầng hai nơi nhà mình ở, lên tầng ba, nhẹ nhàng gõ cửa vài cái, gần như sau vài chục giây, Sư Gia Huy mới bật đèn phòng khách, khoác áo may ô vừa ngáp vừa đeo kính lên mặt, mở cửa xuất hiện trước mặt Tống Thiên Diệu.

- Tống... Tống thư ký?

Nhìn thấy Tống Thiên Diệu đứng ở cửa, chút buồn ngủ trước đó của Sư Gia Huy lập tức tan biến.

Tống Thiên Diệu bước vào phòng:

- Lão bản nương của ngươi đâu?

- Lão bản nương chiều nay bảo ta đưa tỷ ấy qua biển về Cửu Long, việc sắp xếp cho người nhà của Hoa ca vẫn còn chờ tỷ ấy quyết định, nên tối nay tỷ ấy ở luôn bên khu nhà gỗ, không về đây.

Sư Gia Huy vừa nhanh nhẹn cài nút áo may ô vừa nói với Tống Thiên Diệu.

Tống Thiên Diệu trong lòng chửi thầm một câu tục tĩu, đi đến trước chiếc giường Lâu Phượng Vân ngủ đêm qua, quả nhiên chăn màn được xếp gọn gàng, không thấy bóng dáng mỹ nhân đêm qua.

- Hay là tôi đi tìm cách mua vài chai bia, Tống thư ký muốn giống như tối qua, tiếp tục lên sân thượng hóng gió không?

Sư Gia Huy đứng phía sau lên tiếng hỏi.

Tống Thiên Diệu quay người lại với vẻ mặt âm trầm, đôi mắt gần như phun ra lửa:

- Ngươi rốt cuộc học làm sư gia kiểu gì vậy? Ta đã sổ mũi nặng thành ra cái quỷ gì rồi mà còn đi lên sân thượng hóng gió nửa đêm? Ngươi tự đi lên sân thượng hóng gió tỉnh táo đầu óc đi! Ta vào phòng ngủ đây! Đồ ngốc...

Nói xong Tống Thiên Diệu cởi áo vest, đóng cửa phòng ngủ lại, nằm xuống chiếc giường Lâu Phượng Vân đã ngủ. Trên giường vẫn còn vương lại mùi thuốc bắc nhàn nhạt và mùi nước hoa nhài phụ nữ dùng, không ngừng chui vào mũi Tống Thiên Diệu, khiến tâm trạng hắn càng thêm bực bội, lật người đè gối lên đầu, nhắm mắt lại miệng lẩm bẩm đầy căm hận:

- Đêm qua lúc ta không muốn thì cố ý nói cho ta biết, vết thương trên chân đã khỏi được một nửa, bộ dạng như đang chờ ta hái quả. Đến lúc ta muốn thì lại không thấy người đâu, không biết quả phụ này có phải đang cấu kết với nữ luật sư quỷ nước ngoài để chơi ta không? Sao lại trùng hợp đến vậy? Ngày mai khi ta rảnh gặp được ngươi, ngươi chết chắc rồi.

Lúc này, Sư Gia Huy đứng ngoài cửa phòng ngủ dường như đã hiểu rõ lý do Tống Thiên Diệu vội vã đến đây giữa đêm, nên lại không biết điều mà hỏi vọng qua cửa:

- Tống thư ký, có cần tôi qua biển đón Vân tỷ không...

- Nửa đêm nửa hôm ta qua biển đón mẹ ngươi à... Ngươi không sợ thuyền nhỏ bị sóng đánh chìm làm chết đuối bà chủ què chân của ngươi sao? Không biết nói chuyện thì câm miệng giả câm đi! Nhắc đến phụ nữ nữa ta cho ngươi xuống biển rửa não!

Tống Thiên Diệu chộp lấy hộp thuốc lá bên giường ném về phía cánh cửa phòng ngủ, miệng chửi:

- Sớm muộn gì cũng khiến ngươi và bà chủ khốn kiếp của ngươi tức đến thành đồng tính! Ta đã không được giải tỏa rất hại sức khỏe, nghe xong lời ngươi nói giờ vừa hại sức khỏe vừa tổn thương tâm hồn! Đồ khốn! Bà chủ của ngươi đến giờ vẫn chưa bị ngươi chọc tức chết, thật là vận khí nghịch thiên.