Chương 532 Cho hắn cơ hội (2)
...
Lâu Phượng Vân vội vàng thu xếp một chút, thậm chí tóc vì không kịp chải mà búi tóc vẫn còn hơi lỏng lẻo, đi giày cao gót gần như chạy ra ngoài xưởng. Hùng tẩu đang cầm dao bếp chặt thịt vụn cho chó ăn ở sân, hỏi Lâu Phượng Vân đang vội vã một câu:
- Vân tỷ, ngươi vội vã ra ngoài đi đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?
- A Diệu bị bắn ở Áo Môn! Người hiện đang ở bệnh viện Áo Môn.
Lâu Phượng Vân vừa nói ra câu này, người đã chạy ra khỏi cổng xưởng.
Con dao bếp trong tay Hùng tẩu “keng” một tiếng rơi xuống đất, bên cạnh Ninh Tử Khôn và Hùng ca đang đánh cờ cũng đều sững sờ, nhìn nhau, từ từ đứng dậy. Ninh Tử Khôn có vẻ mặt nghi hoặc, còn Hùng ca thì trán đã hơi đổ mồ hôi.
Mấy nữ công nhân ca đêm đang nhân lúc nắng phơi chăn màn ở sân, cũng đều nghe được câu nói của Lâu Phượng Vân, thấy Lâu Phượng Vân vội vã ra cửa biến mất, lập tức tụ lại bàn tán xì xào.
Hùng tẩu nhặt con dao bếp dưới đất lên, ngực phập phồng dữ dội hai cái, nhìn những nữ công nhân đang xì xầm ở xa, đột nhiên quát lớn:
- Tất cả im miệng! Đứa nào dám truyền bậy, ta không dám đuổi việc các ngươi, nhưng bỏ đói bụng các ngươi thì làm được! Ông chủ là người tốt bụng như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu!
- Ninh tiên sinh, ngươi nói xem, sao ông chủ lại bị bắn... Nếu hắn có chuyện gì, xưởng có phải không thể tiếp tục hoạt động, vợ chồng chúng tôi có phải cũng phải tìm việc khác không?
Hùng ca lau mồ hôi trên mặt, nghe xong lời vợ mình, thấp giọng nói với đại lão thiên Ninh Tử Khôn đầy vẻ lo lắng.
Trong mắt hắn, đại lão thiên Ninh Tử Khôn là người thông minh, nhiều chuyện Hùng ca không nghĩ ra, đều sẽ hỏi Ninh Tử Khôn.
Ninh Tử Khôn vuốt râu cằm, nháy mắt với Hùng ca, rồi thu dọn bàn cờ vào phòng ngủ của mình.
Sau khi Hùng ca đi vào, Ninh Tử Khôn vừa thu dọn quân cờ vừa nói:
- Tống lão bản sáng nay mới đi Áo Môn, bây giờ mới là buổi chiều, chưa đến nửa ngày, có thể đắc tội kẻ thù gì ở Áo Môn, huống chi hắn đi gặp Áo Môn vương Hà Hiền, Hà Hiền sẽ để người ta làm bị thương Tống lão bản trên địa bàn của mình sao? Nếu bị bắt cóc làm con tin, cũng không có đạo lý bọn bắt cóc bắn con tin trước, hơn nữa, Vân tỷ là bà chủ xưởng, chuyện như vậy sao lại nói ra ở sân như thế, thật sự có chuyện, cũng phải giả vờ bình an vô sự, để xưởng ổn định mới đúng đạo lý, không thể làm cho công nhân lo lắng bất an, ta thấy nhiều khả năng là tin giả do Tống lão bản tung ra để tính toán những xưởng kia.
- Nhưng tính toán những xưởng cướp việc của ông chủ, cũng không nên làm đến mức mình bị bắn chứ? Bị bắn thì tính toán được gì đối phương?
Hùng ca nghe phân tích của Ninh Tử Khôn xong, thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Tống Thiên Diệu không có chuyện gì, vợ chồng họ có thể tiếp tục sống yên ổn trong xưởng của Tống Thiên Diệu, những thứ khác đều không quan trọng.
Ninh Tử Khôn nhếch mép nhìn hắn một cái:
- Ta mà hiểu được Tống lão bản đang nghĩ gì thì làm sao bị hắn bắt đến nhà máy? Ngày nào cũng phải đánh cờ với ngươi?
...
- Tống tiên sinh.
Sắc mặt Hoàng Lục hơi tái đi so với bình thường, tuy vậy vẫn giữ vẻ mặt muốn cười mà cố tỏ ra nghiêm túc, vừa vuốt mấy sợi râu trên cằm vừa bước đến bên giường bệnh của Tống Thiên Diệu, mở lời với Tống Thiên Diệu đang tựa lưng vào thành giường, một tay cầm tờ báo đọc.
Tống Thiên Diệu đặt tờ báo xuống, nở nụ cười trên mặt:
- Lục ca, có chuyện gì không?
- Ngươi ra ngoài đi, ra ngoài đi.
Hoàng Lục vẫy tay về phía Cửu Văn Long đang ngồi trên ghế ở cuối giường, ra hiệu cho hắn ra phòng khách bên ngoài trước.
Cửu Văn Long khoanh tay không nhúc nhích:
- Ta bảo vệ Tống tiên sinh...
- Nếu ngươi thật sự có thể bảo vệ tốt Tống tiên sinh, thì đã không cho ta cơ hội đá Tống tiên sinh hai cái rồi.
Hoàng Lục mở miệng nói với Cửu Văn Long.
Từ sau khi Tống Thiên Diệu bị bắn, trong lòng Cửu Văn Long luôn ấm ức một ngọn lửa, nếu không có tên khốn Hoàng Lục này đá Tống Thiên Diệu, trong mắt Cửu Văn Long, Tống Thiên Diệu chắc chắn sẽ không bị trúng đạn. Tất nhiên, cũng có liên quan đến việc hắn không bám sát bảo vệ Tống Thiên Diệu, Tống Thiên Diệu đã bước ra khỏi cổng lớn rồi mà hắn vẫn đi sau cùng, vừa đi vừa xỉa răng.
Lúc này bị Hoàng Lục kích động, Cửu Văn Long đứng dậy cởi phăng áo ngoài, để lộ thân hình cơ bắp rắn chắc, gầm lên với Hoàng Lục:
- Nếu có gan thì đừng dùng súng, ta sẽ đập nát đầu ngươi!
- A Long, ra phòng khách đi.
Tống Thiên Diệu nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng nói với Cửu Văn Long.
Cửu Văn Long trừng mắt nhìn Hoàng Lục đầy căm hận, nhặt áo khoác dưới đất lên, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Đợi Cửu Văn Long rời đi, Hoàng Lục rút từ thắt lưng ra một khẩu súng ngắn, mở chốt an toàn, đặt bên cạnh tay Tống Thiên Diệu:
- Hà tiên sinh và tam ca của ta hỏi ta, tại sao lại ra chân đá ngươi, ta nói là muốn dùng ngươi để đỡ đạn cho Hà tiên sinh.
Tống Thiên Diệu nhìn khẩu súng đó không hiểu, rồi lại nhìn Hoàng Lục đang nghiêm túc:
- Ta đoán được, ngươi là vệ sĩ của Hà tiên sinh, sao thế? Hà tiên sinh bảo ngươi bắn trả ta một phát à? Ta không biết bắn súng.
- Hôm nay ta trúng hai phát đạn, nhưng mặc áo chống đạn, trước khi đến gặp ngươi, ta đã cởi áo chống đạn ra rồi.