← Quay lại trang sách

Chương 844 Trở về Hồng Kông (2)

...

Trong vườn hoa biệt thự của Chử Hiếu Tín, tay áo sơ mi của Chử Hiếu Tín xắn cao, lúc này đang dùng kẹp lật những miếng thịt nướng trên vỉ, động tác vụng về rưới nước sốt lên trên, nước sốt nhỏ vào than hồng, thỉnh thoảng bốc lên từng đợt khói.

Hoàng Lục ngồi bên cạnh bàn ăn, ngấu nghiến ăn những miếng thịt nướng đã làm xong trước đó.

Chử Hiếu Tín gắp miếng thịt nướng cuối cùng vào đĩa, bưng đến trước mặt Hoàng Lục, bản thân ngồi xuống đối diện, rót một ly rượu brandy, hỏi Hoàng Lục:

- A Diệu bảo ngươi nói với ta chuyện này làm gì?

Hoàng Lục lắc đầu, nuốt miếng thịt bò trong miệng xuống.

- Không biết, ta chỉ là kẻ hầu cận thôi, làm sao đoán được lão bản ta nghĩ gì.

Chử Hiếu Tín tựa lưng vào ghế mây, thoải mái duỗi người.

- Tàu của Lôi đàn tử chìm mất một chiếc, không biết ai làm?

- Cả thế giới đều biết là bọn nào làm, nhưng có thể làm gì được chứ, chẳng lẽ đi từng nhà hỏi cho rõ? Ý của lão bản ý là, chuyện này, Chử tiên sinh biết là được rồi. Ngươi tính tình tốt, quen ra mặt giúp bạn bè, cũng biết gần đây ngươi có giao thiệp với mấy người từ Thượng Hải đến trên bàn rượu, nhưng thời gian này, vẫn nên tránh hiềm nghi.

- Chậc, đâu phải ta cho nổ tàu của Lôi đàn tử, ta tránh hiềm nghi làm gì?

Chử Hiếu Tín khó hiểu nói.

- Không phải trong số người Thượng Hải ta quen biết có kẻ làm chuyện này chứ?

- Thật sự chưa điều tra ra, ta nhờ bạn bè ở Ma Cao qua Đài Loan điều tra, vẫn chưa có hồi âm.

Hoàng Lục ăn xong thịt, tiện tay xé một tờ giấy lau miệng.

- Lão bản ta chắc chắn là giúp Lôi đàn tử rồi. Chử tiên sinh, có ai khen tài nướng thịt của ngươi độc đáo không, hơn chục miếng thịt nướng, hoặc là nửa chín, hoặc là cháy khét, không có miếng nào ăn được.

- Biết rồi.

Chử Hiếu Tín khoát tay.

- Ăn no thì cút đi, ta ép ngươi ăn à? Ta chỉ luyện kỹ thuật nướng thịt thôi, để tiện khi đi nghỉ với gia đình vị hôn thê có thể khoe tay nghề một chút.

- Không làm phiền ngươi luyện tập nữa.

Hoàng Lục lảo đảo đứng dậy, cười nói với Chử Hiếu Tín.

- Ta đi trước, Chử tiên sinh có việc gì cứ gọi điện tìm ta, dù sao lão bản của ta cũng không dẫn ta đi Anh quốc làm quen với mỹ nữ.

Hoàng Lục từ biệt thự của Chử Hiếu Tín đi về biệt thự của Tống Thiên Diệu, vừa đến cửa đã thấy Tề Vĩ Văn và Cao Lão Thành đang đứng ngoài cổng biệt thự. Đối với Cao Lão Thành, Hoàng Lục tất nhiên không quan tâm, nhưng với Tề Vĩ Văn, hắn đã từng chứng kiến mối quan hệ của cô ta với Tống Thiên Diệu, hơn nữa bản thân hắn còn nhiều lần cố gắng làm mai cho hai người mà bị mắng.

- Văn tỷ, gọi điện là được rồi, cần gì phải chạy đến đây, vào uống trà đi.

Hoàng Lục nở nụ cười nói với Tề Vĩ Văn.

Tề Vĩ Văn đảo mắt nhìn quanh biệt thự, nói với Hoàng Lục.

- A Diệu không có ở đây, giờ ngươi lại tỏ ra như chủ nhân biệt thự vậy.

- Đương nhiên, mấy chai rượu vang lão bản cất giữ ta đều đã thay hắn nếm qua rồi, chân ta chưa lành mà đã bị ép chạy về đây làm việc, đương nhiên phải chiếm chút tiện nghi.

Tề Vĩ Văn đưa túi giấy trong tay cho Hoàng Lục.

- Ngươi không phải đang điều tra tin tức về bá phụ của A Diệu sao, sáu ngày trước hắn giao túi giấy này cho ta, nói dùng để phụng dưỡng tuổi già cho Tống sư gia.

Hoàng Lục mở túi giấy lấy ra một xấp tài liệu bên trong, tổng cộng hơn chục tờ khế đất.

- Hắn có nói sẽ đi đâu không?

Cao Lão Thành bên cạnh nói.

- Những khế đất đó trước đây đều thuộc quyền sở hữu của một số đại ca trong giới Thủy phòng, nghe nói có hơn chục phụ nữ Thủy phòng, giờ đã bị bán sang Malaysia, tung tích không rõ.

...

- Thành ca! Thành ca!

Cố Thiên Thành đang ngồi trước bàn viết cũ kỹ luyện chữ, bên ngoài Khôi Tinh Các đã vang lên tiếng bước chân dồn dập, rồi một giọng nói gấp gáp không đợi vào cửa đã gọi ầm lên.

Cố Thiên Thành đặt bút lông xuống, nhìn bài từ Nhất Tiễn Mai của Tống Chỉ, mới viết được nửa bài trên giấy, có vẻ không hài lòng lắm. Ngay khi hắn đặt bút xuống, người gọi bên ngoài đã đẩy cửa gỗ kêu cót két xông vào, là một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, mặc áo may ô quần dài, có vẻ chạy hơi mệt, lúc này tựa vào khung cửa thở hổn hển mấy hơi, dùng cánh tay vẫy vẫy ra phía sau cửa:

- Cảnh sát... cảnh sát... đột kích giả! Tường thúc bảo ngươi đi chuẩn bị.

- Ngươi chạy gấp vậy, ta còn tưởng ngươi đến báo tang, nói Cảnh sát trưởng chết rồi.

Cố Thiên Thành cười mắng thanh niên vừa vào một câu, cầm ấm trà bên cạnh rót gần đầy chén trà.

- Uống chút trà mát đi, ngươi đã nói là đột kích giả, vậy chẳng phải Tường thúc phối hợp với cảnh sát diễn kịch sao, không cần gấp.

Thanh niên thở đều lại, bước tới cầm chén trà, uống một hơi cạn gần hết, sảng khoái lau khóe miệng.

- Đại ca, ngươi ngừng làm việc đã đủ sáu ngày rồi, làm cái quỷ gì vậy? Tối nay ngươi lại phải qua biển đàm phán với đám khốn ở Thạch Đường Chủy, ngươi không báo trước cho anh em trong quầy hàng một tiếng, uống vài ly, bọn họ làm sao giúp ngươi chống đỡ? Tường thúc nói hôm nay có cảnh sát đột kích giả muốn gặp ngươi, ta mới vội vàng đến gặp ngươi, sau khi giải quyết xong chuyện sổ sách, ngươi vừa hay có cơ hội gọi anh em trong quầy hàng ra ăn bữa cơm.

Vừa nói, thanh niên vừa định ngồi xuống vị trí đối diện bàn viết của Cố Thiên Thành, nhưng mông chưa kịp chạm ghế đã thấy trên ghế mây có một chồng dày báo tiếng Anh và tiếng Trung, tò mò hỏi Cố Thiên Thành:

- Lần trước ngươi không phải nói Cố lão gia đi giúp Trúc cô vài ngày sao? Sao vậy? Lão nhân gia trở về rồi à? Không thì sao lại có nhiều báo tiếng Anh thế này.

Cố Thiên Thành nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực mình.

- Đương nhiên là ta mua về xem có cơ hội làm ăn nào dùng được không.

- Không thể nào, Thành ca?

Gã thanh niên trợn mắt nhìn Cố Thiên Thành.