Chương 845 Thanh niên Cố Thiên Thành (1)
Cho dù ngươi là ngân đầu của Tường Thuận mạt chược học hiệu, biết viết vài chữ và ghi sổ sách, Tường thúc cũng từng khen ngươi, nói nếu ngươi ra ngoài làm ăn, chắc chắn là nhân tài Bạch Chỉ Phiến đủ tỉnh táo, nhưng có cần phải lấy một đống báo tiếng Anh mà chính ngươi cũng chắc chắn không hiểu ra dọa người không? Ta còn biết nhiều chữ cái tiếng Anh hơn ngươi, ta biết bảy chữ, ngươi chỉ nhớ được bốn chữ.
- Ta không cam tâm đọa lạc nên phấn đấu vươn lên được không? Nghỉ ngơi đủ rồi chứ? Đủ thì đi thôi, lắm lời quá, muốn đến đài phát thanh học người ta kể chuyện à.
Cố Thiên Thành vừa nói vừa đứng dậy khỏi ghế mây, cũng không dọn dẹp bàn học, dẫn gã thanh niên đi ra khỏi Khôi Tinh các. Hai người ra khỏi cửa, Cố Thiên Thành khóa cửa gỗ từ bên ngoài, rồi cùng gã thanh niên đi về hướng Tường Thuận mạt chược học hiệu.
Cố Thiên Thành năm nay hai mươi tuổi, hắn đầu óc nhanh nhạy, mắt tinh, lại biết chữ và tính toán, hiện giờ mới mười tám tuổi đã là ngân đầu của Tường Thuận mạt chược học hiệu, một sòng bạc giang hồ ở Cửu Long Thành Trại. Theo quy tắc mở sòng bạc của người giang hồ, coi trọng đại đang thập tam tầng, ngân đầu xếp ở tầng thứ năm, đã là nhân vật trung cao cấp trong sòng bạc.
Gã thanh niên chạy đến truyền tin bên cạnh Cố Thiên Thành tên là Lê Ngang Câu, là bạn chơi từ nhỏ cùng lớn lên ở Cửu Long Thành Trại với hắn.
Tuy nhiên Lê Ngang Câu cũng giống như Cố Thiên Thành, từ nhỏ lớn lên ở nơi như Cửu Long Thành Trại, không trở thành thiên lý mã, nhưng danh xứng với thực là hại quần chi mã. Hắn không có ông nội nghiêm khắc và có địa vị trong giang hồ như Cố Thiên Thành, cha mẹ bận rộn mưu sinh nên lơ là giáo dục, vì vậy khi mười lăm tuổi, đã là tứ cửu tử của hội đoàn giang hồ và Dũng Nghĩa, đi theo sau lưng đại ca mà mình bái môn xông pha hò hét đánh giết, biệt danh là Khai Sơn Câu, đến nay đã bái môn ba năm, đang một lòng nhảy lên nhảy xuống muốn thăng chức lên vị trí.
Hai người từ chỗ ở đi ra, quanh co lòng vòng đi qua các ngõ hẻm đầy mùi tanh hôi thối giữa các kiến trúc như nhà đá, nhà gỗ, nhà tôn tự dựng bừa bãi trong Cửu Long Thành Trại, thành thạo đi vào một tòa nhà gỗ ba tầng, cũng chính là cửa sau của Tường Thuận mạt chược học hiệu.
Mặc dù Hồng Kông gọi các sòng mạt chược là mạt chược học hiệu, nhưng không phải đặc biệt đào tạo tân tú cho giới mạt chược, đào tạo ra vô số nhân tài, chủ yếu là cung cấp địa điểm cho các cao thủ tinh thông đạo bài bạc, để họ vào đó giao lưu trau dồi, tinh tiến kỹ thuật, tiện thể sòng bạc phát tài thu lợi.
Hai gã thanh niên chuyên trách canh gác ở cửa sau mạt chược học hiệu thấy Cố Thiên Thành và Lê Ngang Câu xuất hiện, cười cười mở miệng chào hỏi.
- Ê, Thành ca, không phải chứ? Sáu ngày không đi làm? Bệnh gì mà nặng vậy? Ta còn muốn mua giỏ trái cây đến thăm bệnh ngươi đấy.
- Im đi! Thối Khẩu Trụ. Ta trông mong ngươi đến thăm ta? Ta sợ ta sống không đến ngày đó, ngươi cái đồ khốn nổi tiếng keo kiệt.
Cố Thiên Thành cầm điếu thuốc vừa mới châm của Thối Khẩu Trụ ngậm vào miệng mình, rồi nhìn sang gã thanh niên kia.
- A Mao, bên trong hiện giờ tình hình thế nào? Sái lão đánh sập sòng giả thường không hỏi sổ sách mà, huống chi ngân đầu đâu phải chỉ có mình ta.
- Bọn đệ làm đài thiên văn làm sao biết được, Thành ca, huynh vẫn nên vào hỏi Tường thúc đi.
A Mao lịch sự nói với Cố Thiên Thành.
Đại đang thập tam tầng, Cố Thiên Thành là ngân đầu tầng thứ năm chuyên phụ trách sổ sách, còn hai gã thanh niên này là đài thiên văn tầng thứ mười một phụ trách canh gác thông báo, bất kể là địa vị hay thu nhập trong sòng bạc, đều chênh lệch quá lớn, vì vậy hai gã thanh niên dù lớn hơn Cố Thiên Thành hai tuổi, nhưng đều mở miệng gọi Cố Thiên Thành một tiếng Thành ca.
Cố Thiên Thành cũng không hỏi thêm, ngậm điếu thuốc bước vào sòng bạc, Lê Ngang Câu đi theo sau lưng Cố Thiên Thành vỗ vỗ hai gã thanh niên canh gác.
- Tối nay sau khi tan ca nửa đêm, lầu Phượng Như, Thành ca mời khách, nhớ trước khi đổi ca, mang theo gia hỏa.
Tầng một của sòng bạc là khu vực chơi mạt chược, chỉ hơn 100 mét vuông nhưng đặt tới hơn 40 bàn, trông rất chật chội. Do khách hàng hút thuốc quá nhiều nên khói thuốc mù mịt, lại thêm tiếng reo hò phấn khích khi ăn bài, tiếng chửi rủa khi thua, thậm chí cả tiếng khạc nhổ gãi chân, tiếng gọi người chơi thay... đủ loại âm thanh ồn ào khiến Cố Thiên Thành nhanh chóng bước lên cầu thang lên tầng hai.
Môi trường tầng hai tốt hơn tầng một một chút. Cùng diện tích nhưng chỉ đặt 3 bàn cửu, 2 bàn phạn đàn, 4 bàn mười ba lá, còn để trống xung quanh đặt hơn chục ghế mây, một số điểm tâm rẻ tiền và trà nước cho khách nghỉ ngơi. Tuy nhiên những con bạc đã đỏ mắt thường không đụng đến trà bánh cả ngày, chỉ chăm chú nhìn bài trên tay và tiền đặt cược trên bàn. Ngược lại, hơn chục gã đàn ông xăm rồng vẽ phượng đang ngồi trên ghế mây tán gẫu. Thấy Cố Thiên Thành và Lê Ngang Câu lên tầng hai, một gã đàn ông khoảng 27-28 tuổi cầm ấm tử sa, nhe răng cười với Cố Thiên Thành.
- A Thành, nghe nói ngươi bị bệnh mấy ngày? Đã khỏe chưa? Tường thúc đang đợi ngươi ở tầng ba.
- Đa tạ Sơn ca quan tâm, ta lên gặp Tường thúc trước, lát nữa xong việc sẽ xuống uống trà với ngươi.
Cố Thiên Thành lịch sự nói với gã đàn ông được gọi là Sơn ca, rồi quay người tiếp tục đi lên tầng ba.