Chương 979 Thế sự như bàn cờ (4)
Điểm này Trần Lượng đã nghĩ đến, Liêu Đông Quý tất nhiên cũng nghĩ đến. Tuy miệng chửi dữ dội, nhưng trong lòng chắc chắn sợ chết khiếp, lo lắng mình sẽ bước theo vết xe đổ của Tăng Xuân Thịnh.
Sự việc xảy ra đột ngột, ngoài việc chửi bới Liêu Đông Quý cũng không nghĩ ra được biện pháp hữu ích nào, Trần Lượng ho khan một tiếng, nhắc nhở bên cạnh.
- Ông chủ không phải có thể liên lạc với đồng hương ở Đài Loan sao? Có thể nhờ họ nói tình nói lý, thông đồng một chút, Đàm Kinh Vĩ không thể không nể mặt ai chứ?
- Vô dụng, nước xa không cứu được lửa gần. Đàm Kinh Vĩ bây giờ giống như khâm sai đại thần, đợi đồng hương nói tình nói lý xong, chúng ta sớm đã thành mồi cho rùa rồi.
- Vậy hay là chúng ta đi tìm Vu lão bản? Dù sao cũng đều là bang Thượng Hải, hắn không thể thấy chết mà không cứu. Nếu Vu tiên sinh chịu nói một lời, chắc chắn có thể hóa nguy thành an.
- Không được!
Liêu Đông Quý lắc đầu.
- Động võ ta không bằng ngươi, động não ngươi còn kém xa, hai con đường này đều không thông. Ta không phải người Thượng Hải, dù có thân thiết với bọn họ đến đâu, vẫn luôn có một lớp ngăn cách. Bình thường ăn chơi thì không nói, lúc có chuyện không thể trông cậy vào họ được. Huống chi không có lửa làm sao có khói, bên ngoài đều nói Tống Thiên Diệu muốn làm con rể của Vu Thế Đình, chuyện này ta thấy nhiều phần không giả. Bọn họ một lòng một dạ, sẽ không thật lòng giúp chúng ta đâu. Trên đời này không chỉ có hổ ăn thịt người, lão hồ ly cũng đâu có ăn chay.
- Vậy ý của ngươi là?
- Hãy xem xét tình hình rồi tính sau. Mấy ngày này đừng ra ngoài, huy động tất cả anh em, canh giữ nhà cửa của chúng ta, không thể chết không rõ ràng như lão Tăng được. Tống Thiên Diệu và họ Đàm chắc chắn sẽ có một trận long hổ đấu, chỉ cần bọn họ không rảnh để ý đến chúng ta, chúng ta sẽ có cơ hội. Ta làm vận tải đường biển, muốn giam chết ta đâu có dễ! Chỉ cần qua cơn sóng gió, chúng ta sẽ đi Đài Loan tìm đồng hương của ta. Dù làm chút buôn bán nhỏ, cũng không phải mạo hiểm chém đầu như thế này.
Trần Lượng hiểu rằng, ý của Liêu Đông Quý là chuẩn bị bỏ trốn. Có bài học của Tăng Xuân Thịnh trước mắt, Liêu Đông Quý không tin tưởng vào cách ăn của Đàm Kinh Vĩ, lại không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.
Nhưng nghĩ lại cũng biết, dù Đài Loan có bao nhiêu đồng hương, đến đó bắt đầu lại chắc chắn không bằng ở lại Hồng Kông sống sung túc. Trần Lượng không khỏi cảm thấy tiếc nuối, thăm dò hỏi.
- Ngươi nghĩ Đàm Kinh Vĩ chắc chắn thắng sao?
- Ta chưa từng nghĩ vậy. Tống Thiên Diệu là người mà ta nhìn không thấu, nên cũng không đoán được kết quả thắng thua giữa hắn và Đàm Kinh Vĩ. Nhưng thắng thua của bọn họ chẳng liên quan gì đến chúng ta, bất kể ai thắng cũng chẳng có kết quả tốt cho chúng ta.
- Sao ngươi lại nói vậy?
- Kẻ có thể đấu với hổ tất nhiên cũng là hổ, con hổ nào chiếm được núi đều muốn ăn thịt dê. Đàm Kinh Vĩ độc ác, Tống Thiên Diệu cũng chưa chắc đã tốt lành đến đâu. Hắn đã để ý đến vận tải đường biển, sẽ không bỏ qua chúng ta đâu. Kết quả tốt nhất là bọn họ cùng chết, nhưng chúng ta không thể đặt cược vào chuyện này, chuẩn bị sớm không có gì sai.
- Lão bản yên tâm, mọi việc có ta. Dù hắn là quan chức Quốc Dân Đảng hay rồng hổ bản địa, muốn nuốt chửng chúng ta, đều phải cân nhắc xem có đủ răng không đã!
Liêu Đông Quý có đủ tin tưởng vào tài năng và lòng trung thành của Trần Lượng, thấy hắn nhận lời liền không hỏi thêm, tự mình đi đi lại lại trong phòng, miệng lẩm bẩm.
- Tống Thiên Diệu, Đàm Kinh Vĩ... Lúc này bọn họ hẳn đã tách ra, nếu biết được bọn họ đang ở cùng ai thì tốt quá. Đằng sau bọn họ chắc chắn còn có người, Tống Thiên Diệu liên kết với Vu Thế Đình, Đàm Kinh Vĩ lại tìm ai làm trợ thủ?
Trong phòng suite của Sai Ba đèn sáng trưng, sau khi đưa Tống Thiên Diệu đến Tĩnh Viên, Đàm Kinh Vĩ liền lái xe đến đây, ngồi đối diện vị quân phiệt Thái Lan đã hạ tràng này. Sai Ba tay phải nắm một chuỗi tràng hạt, vừa nói chuyện với Đàm Kinh Vĩ vừa nhẹ nhàng xoay tràng hạt, thần thái rất thành kính.
Đàm Kinh Vĩ cười lạnh một tiếng.
- Tướng quân ra lệnh một tiếng, đêm nay không biết bao nhiêu lão đại giang hồ ở Hồng Kông đầu rơi máu chảy cả nhà chết sạch. Một tay kinh Phật một tay đao phủ, e rằng sẽ khiến Phật tổ khó xử.
Sai Ba mỉm cười nói.
- Lời này của Đàm trưởng quan không đúng rồi. Những kẻ đó đều là bọn côn đồ làm chuyện xấu xa, giết bọn chúng coi như trừ hại cho dân. Chuyện giết sạch cả nhà, bọn chúng làm nhiều rồi, nay chính mình cũng gặp phải kết cục này, coi như là nhân quả báo ứng. Ta thay Phật tổ hành phạt không phải tội nghiệt mà là công đức.
- Nói vậy, sau này tướng quân sẽ làm nhiều công đức lắm?
- Cũng không đến mức đó. Chúng ta giết người đêm nay, thứ nhất là để cảnh cáo các băng đảng địa phương, cho họ biết thế nào là chiến tranh. Thứ hai cũng là thực hiện mệnh lệnh của Đàm tiên sinh. Giờ chúng ta đã hoàn thành mệnh lệnh, các lão đại địa phương hoặc vào tù, hoặc bị chúng ta giết sạch cả nhà. Tất cả các sòng bạc rồng không đầu, bang hội của Đàm trưởng quan vừa hay có thể thừa cơ quét sạch bọn họ, nắm giữ các băng đảng Hồng Kông trong tay.
- Tướng quân quá khiêm tốn rồi. Những tinh binh trăm trận dưới tay ngươi đối phó với các bang hội địa phương chẳng khác nào dùng dao mổ trâu giết gà, các huynh đệ thấy giang hồ yếu ớt như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc thay thế họ sao?
Sai Ba lắc đầu.