Chương 13 -
Chán nản với cảnh tượng trước mắt, Amelia Sachs tấp chiếc Torino của mình lên vỉa hè con phố yên tĩnh ở thành phố Long Island, vứt tấm biển NYPD lên bảng điều khiển và trèo ra.
Bốn chiếc xe xanh trắng đã có mặt. Một chiếc không biển báo. Và một chiếc xe cứu thương. Nhưng giờ nó đã chẳng cần thiết nữa, bởi vì tấm bạt nhựa che phủ thi thể đặt ở sảnh trước nhà đã nói lên tất cả.
Xác của Saul Weintraub.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là: Họ đã có thể làm điều gì đó khác đi để cứu mạng ông ta?
Không có câu trả lời nào xuất hiện.
Hẳn là tên sát nhân đã dành toàn bộ thời gian kể từ vụ giết chóc ở Midtown để truy tìm Weintraub. Khả năng dò hỏi tin tức của hắn khá hơn họ một chút. Ngay khi biết được tên tuổi, cô đã gọi ông ta. Hãy khoá cửa lại. Đừng cho người lạ vào nhà. Và đội 114 địa phương cũng đã cử ngay một đội xe tới đây nhanh nhất có thể.
Việc đáng lẽ chính Weintraub đã phải gọi điện cho họ ngay giây phút nghe về cái chết của Patel không được tính đến. Cảnh sát không thể đổ lỗi cho các nhân chứng tiềm năng vì đã né tránh và từ chối được.
Điện thoại của cô rung lên. Rhyme.
“Em đây,” cô nói.
“Anh có thứ thú vị đây, Sachs. Có một tin nhắn gửi đến từ một chiếc điện thoại ẩn danh, tất nhiên giờ đã bị tắt rồi. Nó được gửi tới năm sáu đài truyền hình và phát thanh trong khu vực. Giờ nó đã lan đầy trên sóng tin tức. Anh vừa mới gửi đấy.”
Cô thu nhỏ màn hình để tìm tới mục tin nhắn.
“Khái niệm đính hôn dựa trên một lời hứa ràng buộc người đàn ông phải cưới hôn thê của anh ta. Giờ ta cũng có lời hứa. Ta sẽ tìm MI, ta sẽ tìm ở khắp nơi*. Cứ mua nhẫn, đeo vào ngón tay xinh đẹp nhưng ta sẽ tìm ra mi và mi sẽ phải đổ máu vì tình yêu của mình.” - Người hứa hẹn
Nguyên gốc “every where”, một lỗi sai chính tả cố tình để thể hiện nhân vật không thành thạo tiếng Anh — ND.
“Chúa ơi, Rhyme. Anh có nghĩ đó là Nghi phạm 47 không? Hay chỉ là một kẻ bắt chước?”
“Anh không biết. Anh đang nhờ người trong thành phố, một nhà ngôn ngữ học, xem xét nó. Nhưng anh không nghĩ việc này cho chúng ta biết thêm được gì nhiều. Theo linh cảm của anh thì đây chính là hắn. Nhưng em biết anh tin vào nó tới mức nào rồi đấy. Thôi, hãy khám nghiệm hiện trường bên ấy rồi chúng ta sẽ nói chuyện thêm khi em về.”
Cô bắt đầu đi về phía ngôi nhà nằm trong dãy nhà khiêm tốn, được sơn màu trắng, cần phải sơn lại, bệ cửa sổ được chất một hàng chậu trồng hoa màu nâu trống rỗng, trông như những cặp mí mắt dưới bị chùng xuống. Bản năng khiến cô chạm vào khẩu Glock -phiên bản Gen4 FS - để hướng mình tới vị trí chính xác của vũ khí. Có cả một đám đông lớn. Không phải là không có khả năng Nghi phạm 47 đang lẩn trong đó. Hắn có thể tới đây để biết những tiến triển của cảnh sát. Sachs nhìn những người trên phố - khoảng năm sáu chục người - và những chiếc xe của đài truyền hình. Phải chăng nghi phạm đang đứng trong đám khán giả? Các cảnh sát của đội tội phạm đường phố đang đi dò hỏi. Nếu có ai mang vẻ khả nghi hoặc bỏ đi vội vã, họ sẽ đuổi theo đầu mối ấy. Tuy nhiên cô nghi ngờ rằng việc của hắn ở đây đã xong và hắn đã bỏ đi sau vụ giết người. Cô được biết lần này hắn dùng súng. Không có dấu hiệu của dao. Tuy nhiên, nạn nhân đã bị đánh đập.
“Chào, Amelia.”
Cô gật đầu chào Ben Kohl, thanh tra của đội 114. Anh ta hỏi, “Sao đội của cô lại liên quan đến vụ này thế?”
Sachs giải thích với thanh tra, một người đàn ông hói đầu trạc ngũ tuần, “Đây là nhân chứng của vụ giết người ở cửa tiệm kim cương trên phố 47 ngày hôm qua.”
“Ôi thật sao? Chúa ơi. Làm sao thủ phạm tìm được ông ta? Họ biết nhau à?”
“Chúng tôi không biết. Ông nghe được gì rồi?”
“Có báo cáo về tiếng súng.”
“Có ai trông thấy gì không? Mô tả nhân dạng ai không?”
“Có thể. Nhưng không ai chịu nói. Chúng tôi đã đi thẩm vấn nhưng chưa biết được gì. Ý tôi là, tôi sẽ thụ lý vụ này ngoài nhiệm vụ của mình, nếu cô muốn. Nhưng chắc đội Trọng Án muốn lấy lại nhỉ?”
Niềm hi vọng tràn trề toát ra từ giọng nói của ông.
“Ông có phiền nếu tôi mượn vài người bên ông để thẩm vấn không?”
“Phiền?” Kohl cười lớn. “Tôi định đưa vợ ra ngoài ăn vào tối nay nhân dịp kỉ niệm ngày cưới của chúng tôi. Tất cả là của cô đấy. Tôi sẽ kiếm ba bốn cậu cảnh sát đến giúp cô. Chỉ cần giữ thông tin cho đội Án mạng của chúng tôi là được. Vụ này xảy ra trong phạm vi của chúng tôi và chúng tôi phải báo cáo. Cô hiểu chứ.”
“Chắc chắn rồi.”
Sachs bước lại gần hiện trường để đảm bảo nó được giữ nguyên và chờ đến khi xe tải của đội Hiện trường tới, lúc ấy cô mới có thể làm việc được.
Mikey O’Brien có một kế hoạch trong đầu và ngay lúc này, anh đang bóc tách nó ra từng chút một.
Sau đám cưới, họ sẽ ở lại khu dân cư này một năm. Chính xác thế. Ba trăm sáu mươi lăm ngày. Ít hơn nếu có thể. Nhưng chắc chắn không nhiều hơn thế. Đến lúc ấy anh đã là quản lý cao cấp (thôi được, là tư vấn viên) ở ngân hàng và sẽ kiếm được gần 45 nghìn đô. Emma sẽ kiếm được khoảng ba mươi nghìn nữa từ bệnh viện, nhiều hơn thế nếu cô làm ca đêm. Vậy là đủ để đặt cọc cho một căn hộ nào đó ở phía đông Nassau.
Gần đủ để thăm nom cả hai bên nội ngoại. Nhưng không quá gần.
Chàng trai hai mươi sáu tuổi với mái tóc đỏ, vững bước với niềm hi vọng và chút kiêu hãnh trên Đại lộ U. Đi qua thẩm mỹ viện nhuộm da, Trung tâm Y tế Tiến bộ, hàng ăn, chợ thịt, hiệu thuốc. Những tấm biển bằng tiếng Hi Lạp, tiếng Ý.
Khu Gravesend này không có gì xấu cả. Nhưng, nó là nơi để người ta ra đi, không phải ở lại.
Ít nhất là với anh. Michael P. O’Brien, giám đốc quận tương lai của Ngân hàng Liên bang Brooklyn, có nhiều nơi để đi.
Thêm một dãy nhà nữa và anh đã trông thấy cô đang chờ đợi ở góc phố. Sau mấy việc vặt buổi sáng, họ đã hẹn sẽ hội ngộ ở đây rồi đi tiếp về căn hộ của mình (căn hộ tạm thời - trong một năm, không hơn, anh nghiêm khắc nhắc nhở mình).
Anh mỉm cười với hình ảnh trước mắt. Emma Sanders với tóc vàng và cặp mắt xanh choáng ngợp thật xinh đẹp, cô cao hơn anh khoảng hai phân và đầy đặn khúc nào ra khúc đó - một cơ thể hoàn hảo để mang thai, và tạo ra những đứa trẻ. Anh mỉm cười với chính mình trong lúc nghĩ đến đây. Họ sẽ có ba đứa con. Anh đã nghĩ ra những cái tên sau để chọn lựa: Michael III, Edward, Anthony, Meghen, Ellie, Michaela. Emma đã duyệt chúng.
Mikey O’Brien là một người đàn ông hạnh phúc.
“Chào em yêu.” Họ hôn nhau. Cô tỏa ra hương thơm của những bông hoa.
Anh đoán hương thơm này đến từ những bông hoa. Đây là một chủ đề anh không rành rẽ - trong bộ gien của anh không có tí gì liên quan đến vườn tược. Nhưng có vẻ đúng là mùi hoa đấy. Mặt khác, anh sẽ nhanh chóng quen thuộc với đề tài này. Gia đình chú rể sẽ đóng góp vào chi phí đám cưới, và nhà anh - hay đúng hơn là chính Mikey - đã chọn hoá đơn tiền hoa.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” anh hỏi cô.
Họ tiếp tục đi bộ theo hướng mà anh đang đi - về phía căn hộ.
“Ôi cưng ạ. Chị ấy tuyệt lắm. Rất tuyệt. Chị ấy không cố khuyên chúng ta làm gì mà chúng ta không muốn cả. Em đã tưởng chị ấy sẽ làm vậy và sắp sửa lôi anh Mikey to lớn xấu tính của em ra doạ. Nhưng, ố ồ, chị ấy biết ngân sách…”
Vốn đã là một khoản ra trò rồi, Mikey nghĩ nhưng còn lâu mới dám nói ra.
“… và bám sát vào đó. Ý em là, người đặt tiệc của Nora đã thuyết phục được cô ấy đồng ý thuê cả ban nhạc tám người, nhớ không?”
Cả một dàn giao hưởng chết tiệt.
“Nhưng Stacey không ép em. Chị ấy hài lòng với một tay organ, ghi-ta, một ghi-ta bass và trống thôi.”
Anh đã đồng ý thuê ban nhạc bốn người sao? Joey làm đám cưới với chỉ một DJ và mọi chuyện đều tuyệt đó.
Một lần nữa, anh câm nín.
Thực ra, Mikey O’Brien còn không chắc vì sao họ cần người đặt tiệc cưới cơ. Đó chẳng phải việc mà bạn có thể tự làm sao? Anh đã tự tổ chức các bữa tiệc chia tay đời độc thân. Và một buổi thức cầu nguyện. Tất cả đều diễn ra tốt đẹp.
Nhưng Emma muốn thuê một người - bởi vì chị gái cô đã thuê và Nora, cô bạn thân nhất ở bệnh viện cũng đã thuê. Vậy nên, Mikey, cưng à, làm ơn.
Trời ạ, chắc chắn rồi. Cô quá xinh đẹp mà…
Emma vòng cánh tay mình vào tay anh và họ tiếp tục đi qua khu dân cư thú vị này, nơi các cửa hàng, cửa hiệu và nhà ở cùng tồn tại trong hoà bình. Thêm hai dãy nhà nữa, họ rẽ ở góc phố và bắt đầu đi về căn hộ của mình. Anh cảm nhận ngực cô chạm vào bắp tay anh.
Cơn thôi thúc ở bên dưới anh cuộn lên, đòi hỏi sự chú ý, như một chú ngựa đang cào chân trên đất.
Có lẽ chỉ nửa giờ thôi… phòng ngủ, sô pha? Sàn phòng khách? Không, anh tự nhủ. Không có thời gian. Họ phải chuẩn bị sẵn sàng để gặp cha mẹ cô ở Long Island.
Gió lay động những tán cây trên đầu họ và rắc những giọt nước lạnh như đá lên cặp trai gái. Mikey phẩy nước xuống khỏi vai và vô tình nhìn ra sau. Anh để ý thấy ai đó đi sau họ, cách khoảng chín mười mét, trong chiếc áo choàng đen, đeo găng tay và đội mũ len. Bất chấp cái tên, Gravesend không phải là nơi đặc biệt nguy hiểm. Nhưng đây là New York. Bạn cần phải cẩn trọng. Mặc dù vậy người này chỉ có một mình chứ không đi theo băng nhóm. Anh ta đang vừa đi vừa cúi mặt xuống điện thoại. Hết sức vô tội.
Chẳng mấy chốc họ đã về nhà. Toà nhà đã có phần sứt mẻ, cũ kĩ, cần được quét dọn lại trên vỉa hè và sửa chữa. Và cái siêu thị chết tiệt ở số 368 kia không thể lôi cái sô pha màu xanh mốc meo của họ khỏi vỉa hè cho đến ngày đổ rác được sao?
Nhưng đây cũng vẫn là một chốn khá dễ chịu.
Đủ để ở tạm một năm.
Kế hoạch.
Họ trèo lên năm bậc tới cửa trước toà nhà của mình, một ngôi nhà đá nâu cao bốn tầng sầm sì, loang lổ. Ở đây, họ dừng lại trong lúc anh lôi chìa khoá ra. Anh cảm thấy Emma đang ôm mình lại gần, với một thông điệp chắc chắn không thể nhầm lẫn. Anh quay lại và họ lại hôn nhau, một nụ hôn lưu luyến. Được rồi, chú ngựa đã xong màn cào đất; giờ chú đã được thả ra và đang chạy khắp cánh đồng.
Đám cưới sẽ diễn ra trong hai tuần nữa kể từ ngày hôm nay. Làm gì có ai - ngoài mẹ anh - chú ý đến chuyện em bé được sinh ra chính xác là tám tháng và mười lăm ngày sau cơ chứ?
Anh có thể xử lý bên phía Mẹ.
“Này,” anh thì thào với cô. “Em nghĩ sao nếu..
Rồi chỉ trong một giây, người đàn ông vô tội đằng sau lưng họ lao lên. Hắn đã kéo cái mũ sụp xuống thành mặt nạ trượt tuyết. Cứt thật, cứt thật. Hắn giơ khẩu súng trong hai bàn tay đeo găng và đang ngắm vào đầu Emma. “Hét lên là mày chết.”
Tất nhiên việc đó vẫn dẫn tới một tiếng hét nào đó.
Từ Mikey chứ không phải hôn thê của anh.
Anh hổn hển nói, “Đây, đây! Lấy ví của tôi đi. Anh có thể lấy nó.”
“Suỵt, suỵt. Chúng ta đi vào trong.” Giọng nói có trọng âm, Anh không thể nhận ra hắn tới từ nước nào hay miền nào. Giống như hắn đang giấu đi trọng âm thật của mình, cố ra vẻ là giọng Mỹ chính gốc.
“Anh yêu,” Emma thì thầm.
“Không, không, cô gà nhỏ!” gã đàn ông quát và tóm cánh tay cô, từ nãy vẫn đang giấu đằng sau lưng. Điện thoại của cô rơi xuống nền bê tông. Hắn cúi xuống và nhặt nó lên trong khi vẫn giữ khẩu súng chĩa về hướng họ. Cửa sổ bàn phím hiện lên trên màn hình và cô đã bấm được 9 1 và 1 nhưng chưa kịp nhấn nút Gọi. Hắn tắt nó đi.
Hắn cúi sát lại và Mikey ngửi thấy mùi hành tỏi và thịt trong hơi thở của hắn cộng với nước hoa cạo râu trên da hắn. “Mày sẽ thông minh hơn chứ, phải không nào?”
Tim anh đập loạn trong lúc cằm run run, Mikey nói, “Vâng. Chúng tôi sẽ biết điều. Giờ nghe này. Tôi sẽ vào trong nhà. Hãy để cô ấy đi.”
Gã đàn ông phá ra cười, có vẻ thành thật. “Vào ngay.”
Hai bàn tay run rẩy, Mikey mở khoá cửa trước và họ đi vào trong, lên cầu thang tới căn hộ ở tầng hai.