Chương 14 -
Nghe này ông già, làm ơn đi. Ông không muốn làm thế này đâu.”
“Hừm.” Có vẻ như kẻ đột nhập đang hít ngửi không khí trong lúc nhìn quanh căn hộ nhỏ bé của họ. Hắn chuyển ánh mắt sang Emma, cô đang khóc và dùng một bàn tay che miệng. Đầu tiên, Mikey nghĩ kẻ đột nhập đang nhìn vào ngực hoặc chân vị hôn thê của anh, nhưng không, hắn đang tập trung vào hai bàn tay cô. Không, chỉ một bàn tay thôi. Bàn tay trái.
Hắn có thể muốn gì nhỉ? Họ chẳng có gì. Tệ hơn là chẳng có gì; chỉ kế hoạch làm đám cưới thôi đã khiến họ mang nợ rồi.
Anh nói, “Chú tôi là cảnh sát ở Syosset. Ông ấy rất cừ. Cứ việc lấy cái gì ông muốn và đi ra. Tôi sẽ không nói gì với ông ấy đâu.”
“Cảnh sát à? Chú mày là cảnh sát.”
Mikey ước gì mình đừng nói câu đó. Anh hi vọng mình sẽ không tè ra quần. Anh nhìn đăm đăm khẩu súng.
“Anh yêu, anh yêu,” Emma hổn hển.
“Không sao đâu, em à.” Rồi quay sang kẻ đột nhập. “Thôi nào, ông già. Ông muốn gì? Tôi không có tiền ở đây. Chúng tôi có thể lấy cho ông một ít. Vài ngàn thôi.”
Mặc dù anh biết đó không phải là thứ gã này muốn. Chắc chắn hắn không thế kiếm chác được gì nhiều từ một cặp vợ chồng như họ, ở Gravesend, Brooklyn này. Thứ hắn muốn là giết Mikey và cưỡng đoạt Emma.
Nhưng Mikey sẽ đảm bảo vế sau không bao giờ xảy ra, dù phải trả giá bằng gì. Gã kia có một khẩu súng và trông như hắn chẳng gặp vấn đề gì với việc dùng nó cả. Nhưng hắn không to lớn lắm. Ồ, Mikey có thể sẽ chết nhưng anh có cả máu điên và cơn giận dữ chết tiệt của người Ai-len trong người. Cái máu đó một khi đã phát tiết thì rất dữ dội. Anh sẽ vùng lên và giằng giật và gây ra đủ thiệt hại để Emma có thể chạy ra qua cửa sổ hoặc cửa trước. Và khi viên đạn chọc thủng não hay ruột hay trái tim Mikey, âm thanh của tiếng súng sẽ làm gã kia sợ chạy mất.
Hoặc ai mà biết được? Có lẽ anh sẽ làm hắn ngạc nhiên và lấy được khẩu súng, và rồi bắn vào bi hắn hay khuỷu tay hoặc đầu gối, và rồi - sau một lúc - sẽ gọi cho cảnh sát. Cứ để cơn đau kéo dài khoảng mươi mười lăm phút đi.
Mikey run lên vì giận. Đã tám năm nay anh chưa đánh nhau với ai, kể từ cái lần anh đập vỡ mặt thằng khốn dám lấy cô em gái bé bỏng của Mikey ra đùa nhạo, vì con bé bị bệnh Down. Thằng đó nặng hơn anh đến cả mười lăm cân nhưng đã xụi lơ như một cái hộp bằng bìa. Thằng đó vỡ hàm và trệch khớp vai.
Nào, di chuyển đi… Làm thằng khốn này ngạc nhiên, trong lúc hắn còn chưa nhìn đến mình!
Gã đàn ông đánh mắt sang trái trong một giây và đập khẩu súng vào má Mikey. Một cơn đau buốt bùng lên, mắt anh toé sao. Anh lảo đảo lùi lại, vấp vào chiếc ghế bành của cha mẹ mà hai thập kỉ trước anh cùng cậu em trai vẫn chơi trò máy bay trên đó.
Emma kêu lên và chạy tới chỗ anh ôm chặt.
“Đồ khốn,” cô hét lên.
“Nghe này, con gà nhỏ,” hắn lẩm bẩm với Mikey. “Tao biết người ta sẽ làm gì trước cả khi họ thử làm điều đó. Tao là nhà ngoại cảm, mày không biết hả? Mày có xung động của tụi anh hùng đấy.”
Kẻ đột nhập đứng lên và lôi con dao gấp từ trong túi quần ra. Emma thở dốc. Gã bật lưỡi dao lên, giật lấy sợi dây đèn từ trong ổ và cắt dây. Hắn đẩy Emma xuống sàn, lăn Mikey nằm úp mặt và trói hai tay anh lại sau lưng. Hắn cũng trói cả tay Emma nhưng trói cô ở đằng trước mặt.
Hắn xốc cả hai lên ở tư thế ngồi. Còn hắn thì ngồi trên chiếc ghế bành.
“Làm ơn, làm ơn!” Emma khóc. “Hãy lấy tiền của chúng tôi rồi đi đi!”
Đôi mắt xanh lạnh lẽo của hắn quét khắp lượt Mikey và vị hôn thê. “Mày.” Hắn chĩa con dao vào Emma. “Đưa tay ra đây. Ngay!”
Cô nhìn sang Mikey, anh lắc đầu nói không. Nhưng cô vẫn đưa hai bàn tay ra. Tay phải ở trên.
“Sao tao lại muốn bàn tay đó? Con gà mái ngu độn này.”
Cô bắt đầu khóc dữ hơn.
“Trái. Tao muốn tay trái.”
Hắn cầm ngón tay cô, nhìn đăm đăm vào chiếc nhẫn.
Đó là thứ lúc nãy hắn đã nhìn vào.
Mikey hiểu ra. “Ông chính là tên giết người. Ông là người trên tivi! Người hứa hẹn. Ông đã giết cặp vợ chồng sắp cưới ở Midtown! Làm ơn, thưa ông. Xin ông. Chúng tôi không làm gì ông cả.”
“Người hứa hẹn,” gã đàn ông lẩm bẩm. Dường như gã đang nhấm nháp cái từ đó.
Đầu Emma gục xuống và nước mắt lã chã rơi, nước chảy ra từ cả mũi và miệng cô.
“Ông muốn thì cứ lấy,” Emma lẩm bẩm. “Nó đáng giá cả đống tiền.”
“Từng đáng giá thôi,” hắn nói. Hắn gõ vào viên đá bằng cán dao. Khuôn mặt lộ rõ sự chán ghét. “Giờ chẳng đáng mấy.”
Giờ Mikey mới hiểu là hắn đã phục sẵn bên ngoài văn phòng của người đặt tiệc cưới để chờ một cặp đôi đã đính hôn. Cũng giống như cách hắn đã đi theo đôi trẻ kia vào cửa hàng trang sức ở Midtown ngày hôm qua. Hắn đã đi theo Emma về tận đây. Hắn muốn giết những cặp đôi sắp cưới. Bản tin đã nói như vậy.
Mikey mở lời, “Xin..
“Suỵt. Tao chán nghe chúng mày nói thế rồi.” Hắn im lặng một lát. “Mày có biết cái này là gì không?” hắn hỏi, giọng trầm, dữ tợn. Hắn giơ tay cô lên và gõ vào chiếc nhẫn một lần nữa. Lần này mạnh hơn.
Nhăn nhó vì đau, Emma hổn hến, “Ông… ý ông là sao?”
Đây không phải câu trả lời hắn muốn.
Lần này hắn hét lên. “Chúng mày có hiểu tí gì không hả?”
Emma nhìn xuống.
“Hàng tỉ năm trước… Mày có đang nghe không?”
Emma gật đầu. Nước mắt lưng tròng. Kẻ tấn công tiếp tục nắm hai bàn tay cô.
“Hàng tỉ năm trước, có một cục các-bon. Giống như than đá. Chỉ giống than đá thôi. Không là gì. Nó chẳng là gì cả. Chỉ là những mẩu đá đen nằm sâu hàng trăm cây số dưới lòng đất. Bị chôn ở đấy. À…” Mắt hắn sáng lên. “Nhưng rồi một điều gì đó kì diệu đã xảy ra. Như việc lũ trẻ ra đời vậy. Hai ngàn độ C. Áp lực lớn khủng khiếp, hàng trăm ngàn cân trên một phân vuông. Và trong suốt từng ấy năm, điều gì sẽ xảy ra? Thứ hoàn hảo nhất trên đời được tạo ra. Kim cương. Trái tim của Trái Đất. Những viên kim cương là trái tim của Trái Đất này. Mày biết Jesus chứ?”
Emma gật. “Chúng tôi là người Công giáo.”
“Jesus là người chuộc lỗi,” hắn nói.
“Vâng,” Mikey nói.
“Kim cương chuộc lỗi lầm cho Trái Đất.” Hắn lùi lại, chĩa đầu nhọn của con dao từ tù nhân này sang tù nhân kia một cách chậm rãi.
Một thằng điên loạn chết tiệt.
Dù đang ở tư thế ngồi với hai bàn tay bị trói quặt đằng sau lưng, Mikey vẫn đánh giá các tình huống. Lần này cẩn thận hơn.
Tên tấn công nói, “Giờ đây nó đã bị cưỡng đoạt, bị huỷ hoại. Trái tim của Trái Đất giờ chỉ còn là một mẩu rác trên tay mày.”
“Tôi xin lỗi. Tôi không… chúng tôi không có ý gì cả.”
Hắn giật tay cô ra chỗ có tia sáng. “Mày có thấy không?”
Một chùm tia sáng màu sắc phản chiếu từ viên đá, giống như khi bạn nhìn qua một lăng kính.
Hắn thì thầm, “Nó được gọi là “Lửa”. Ngọn lửa đó là sự tức giận của Chúa vì mày đã chiếm lấy một điều kì diệu, cắt nó thành mẩu răng nhỏ xíu gắn lên ngón tay mày.”
“Tôi rất tiếc.” Rõ ràng Emma đang cố nghĩ ra điều gì đó để thuyết phục hắn rằng họ vô tội.
Việc ấy sẽ chẳng ích lợi gì. Gã đàn ông này như một vụ rơi máy bay, một vụ bình propane bị nổ hay một vụ đột quỵ. Chẳng thể nói lí lẽ gì với hắn được.
Rồi hắn bình tĩnh lại và ngồi lùi ra sau, ngắm nghía, có vẻ tự thoả mãn. “Tao chỉ đang làm một nhiệm vụ. Giành lại công lý cho Chúa trời, công lý cho Trái Đất. Ngày hôm qua, tao đã cứu những viên kim cương to lớn trước khi chúng bị cắt. Và tao đã giết lão già kinh tởm kia để lão không thể làm hỏng những viên đá nữa. Ở Ấn Độ - nơi lần đầu khám phá ra kim cương - người ta coi cắt chúng là tội ác. Đáng lẽ lão phải biết. Lão đã phản bội giống nòi mình. Lão phải trả giá vì điều đó.”
“Ông đang làm tôi đau!”
“Ồ, con gà tội nghiệp…” Những lời châm biếm rỉ ra khỏi cặp môi hắn. Đôi mắt kẻ điên nhìn chiếc nhẫn trong lúc hắn vuốt ve ngón tay cô. “Kể cho chúng mày nghe câu chuyện nhé, đôi uyên ương. Tao sẽ kể cho mày nghe câu chuyện này. Sau Đại suy thoái và chiến tranh, không ai còn mua nhẫn đính hôn nữa. Không tiền, cũng chẳng có thời gian mà đính hôn! Chỉ việc cưới nhau, dập nhau cho em bé ra đời, dời về ngoại ô. Hạnh phúc, hạnh phúc. Ạch, nhưng bọn De Beers, công ty kim cương ấy, chúng có một quảng cáo nổi tiếng nhất mọi thời đại. “Một viên Kim cương là Mãi mãi.” Và ngành kinh doanh này quay trở lại. Tất cả mọi người đều mua kim cương! Mày phải có kim cương nếu không chồng mày chỉ là tên khốn và mày sẽ bị chê cười. Và tất cả những viên đá ấy, những viên đá xinh đẹp, bị cắt và cắt và cắt.” Mắt hắn trở nên giận dữ hơn và nụ cười ma quỷ trải rộng trên mặt hắn. “Tao thì nghĩ có một thứ khác cũng là mãi mãi.”
Hắn kéo thẳng ngón tay đeo nhẫn của cô ra và ấn lưỡi dao vào phần gốc ngón tay.
Ôi Đức mẹ ơi… Hắn sẽ cắt lìa ngón tay cô trước khi giết cả hai!
Hắn giữ chặt con dao bằng tay phải và siết bàn tay trái đang nắm ngón của Emma lại. Mặc dù vậy khi hắn từ từ ấn xuống, Emma hét lên một tiếng chói tai và vặn vẹo người. Hắn tuột tay và cô bị ngã ra. Hắn lao tới cô với con dao nhưng bị trượt.
Đó chính là lúc Mikey lấy sàn nhà làm trụ và dùng cả hai chân, dùng hết sức bình sinh, dùng tới mọi gram năng lượng trong đôi chân khoẻ mạnh của mình, đạp vào người hắn. Gã đàn ông lảo đảo ngã khỏi ghế bành và đâm sầm vào giá sách. Hắn bị đập đầu và nằm bất động, nhăn nhó vì đau.
Emma dễ dàng đứng dậy nhờ hai tay vẫn ở phía trước.
“Chạy đi, chạy ngay!” Mikey vật lộn để đứng lên.
Ý anh là cô đi một mình. Kế hoạch biến tấu của anh là nằm đè cả người lên tên điên kia, dùng răng cắn xé thịt hoặc làm gãy ngón tay hắn. Anh sẽ chết nhưng ít nhất người anh yêu sẽ thoát.
Emma không do dự. Nhưng cô không lao ra cửa. Cô tóm lấy vai Mikey và kéo vị hôn phu đứng lên.
“Không!”
“Có!” cô hét.
Mikey thấy tên tấn công đang vuốt nước mắt đau đớn và ôm lấy cái đầu vừa bị đập. Họ chỉ có vài giây để trốn thoát trước khi hắn có thể lấy lại sự tập trung. Cả hai cùng lao ra cửa, Emma đi trước và cô mở cửa thật nhanh. Rồi họ lao ra hành lang, ngay khi tiếng súng chát chúa nổ sau lưng họ và một viên đạn chỉ cách đầu Mikey vài phân găm vào bức tường bên kia hành lang.
Họ chạy về phía cầu thang ở cuối sảnh, nó sẽ dẫn họ đi thẳng xuống cửa ra vào toà nhà và ra phố.
Tất nhiên, nếu gã kia đuổi theo họ vào hành lang, hắn sẽ có điểm bắn hoàn hảo vào lưng họ trong lúc họ chạy xuống. Nhưng không còn cách nào khác. Ít nhất ở đây, trong giây phút này, Mikey nghĩ một cách điên cuồng, họ còn nhiều cơ hội hơn khi còn ở trong căn hộ.
Anh chỉnh lại vị trí chạy ngay đằng sau Emma trong lúc cả hai lao hai bậc một xuống sảnh.
Cô chạm chân xuống sàn trước và lao ra cửa trước, kéo nó mở ra.
Đúng lúc anh bị ngã.
Ở bậc thứ ba từ dưới lên, anh hụt chân và vì không thể dùng đến hai tay, anh lao xuống rất mạnh, đầu tiên là đập mạng sườn, rồi đến bụng, gỗ bào mất lớp da trên má và cằm anh một cách đau đớn.
Emma khóc, “Ôi, anh ơi!”
“Chạy đi!” anh gọi.
Nhưng một lần nữa cô lại lờ đi. Cô bước tới và cúi xuống đỡ Mikey dậy.
Phía trên họ, cánh cửa đóng sầm lại và sàn nhà kêu - anh biết chính xác là ở điểm nào, ngay bên ngoài căn hộ của họ, nơi ván sàn lỏng lẻo tạo ra tiếng động đó. Âm thanh ấy nghĩa là tên giết người đang tới đầu cầu thang ngay lúc này.
Hẳn là hắn đang ngắm bắn.
Bằng cú nhảy bật mạnh, Mikey vươn người lên hết chiều cao của mình. Anh bước ra đằng sau cô và hét lên, “Chạy!”
Anh cầu nguyện cho cơ thể mình đủ che chắn những viên đạn, ngăn được chúng và giúp tình yêu của anh - cô gái xinh đẹp của anh - có một cơ hội trốn thoát ra phố mà không bị thương tổn gì.