← Quay lại trang sách

Chương 15 -

Vụ giết Saul Weintraub xảy ra trong khoảng diện tích lối vào một-mét-hai-nhân-một-mét-hai bị thụt hẳn vào trong của ông ta.

Nghi phạm 47 đã chui vào qua cửa sổ tầng hầm không khoá, đi bộ thẳng lên cầu thang, bắn Weintraub ba lần, một lần vào mặt và hai phát vào ngực, rồi bỏ chạy qua cửa trước. Cô biết sự việc xảy ra như vậy vì thủ phạm đã để lại dấu chân ướt - do cơn mưa phùn bên ngoài - theo đường thẳng từ hành lang ra cửa.

Mặc dù Weintraub không bị tra tấn bằng dao, ông ta đã bị đánh - có vẻ như bằng báng súng, vì trong nhà ông ta không có vật gì cứng có thể gây ra những vết thương như vậy; Sachs cũng không tìm được thứ gì có vương máu hay mô da. Cô đoán những cú đánh là để buộc ông ta nói ra điều Weintraub đã kể với cảnh sát hoặc VL là ai. Còn một khả năng nữa: tên sát nhân đã đòi hỏi một điều gì đó. Áo khoác của Weintraub nằm ngay bên cạnh ông ta và một trong những túi áo bị lộn ra ngoài, như thể tên sát nhân đã đòi ông ta lấy gì đó ra cho hắn.

Hay chỉ đơn giản là vì Weintraub trong lúc chờ đi ra ngoài gặp xe cảnh sát, đã lôi găng tay của mình từ trong túi ra? Chúng cũng đang nằm gần đó.

Mặc bộ quần áo trắng, đi ủng, đội mũ trùm và mang đôi găng tay màu xanh hoa thanh cúc, cô kẻ ô vuông điều tra hiện trường trong nhà trong lúc hai kĩ thuật viên phòng hiện trường, những người cô biết là người của trụ sở chính, đang thực hiện kiểm tra vòng ngoài - sân nhà, con phố, vỉa hè mà có thể thủ phạm đã đến và đi từ đó. Sachs khá lạc quan về chuyện tìm được bằng chứng ở sau nhà - gần chỗ cửa sổ hắn đã đột nhập - nhưng khả năng cô tìm được manh mối xác thực trên vỉa hè phía trước nhà là rất mong manh; việc có quá nhiều người đi bộ qua lại sẽ để lại hàng ngàn dấu vết, bụi đất, bùn, rác rưởi, phân thú và cả nước tiểu.

Cô đã cử mấy cảnh sát mà Ben Kohn phân cho mình tới dò hỏi các nhân chứng và tìm bằng chứng ở ba hoặc bốn dãy nhà theo hướng bỏ chạy của nghi phạm. Cô biết đường chạy của hắn vì một người phụ nữ dẫn chó đi dạo đã trông thấy hắn chạy ra khỏi nhà Weintraub, ngay sau mấy tiếng súng. Hắn đã lột bỏ mũ hoặc mặt nạ và người phụ nữ đó thấy rằng hắn là người da trắng với mái tóc ngắn màu nhạt.

Sachs thu gom những gì cô tìm được. Không một mẩu bằng chứng nào có vẻ đặc biệt hữu ích. Dấu giày vẫn thế, cả sợi vải - từ găng tay và chiếc mặt nạ trượt tuyết.

Ba vỏ đạn đồng rỗng ruột. Fiocchi 9mm - có thể là thứ đã bắn vào nhân chứng ở Midtown, nhưng ở đó, hắn còn thu lại cả vỏ. Thực tế, hắn bỏ chúng lại đây chứng tỏ hắn đang vội, có thể là vì tiếng ồn của những phát súng, vỏ đạn cũng đã được bắn ra từ một khoảng nhất định, những viên cô tìm được nằm dưới gầm đồ đạc trong nhà.

Tiếng điện đàm Motorola vang lên từ thắt lưng một cảnh sát đứng gần đó. Cô không nghe được lời nhắn nhưng anh ta gửi trả lời qua micro trên vai và đi vào chỗ Sachs. “Thanh tra? Một trong các cảnh sát đi thẩm vấn? Đã tìm được một thứ gì đó ở cống thoát nước mưa. Cách đây hai dãy nhà.” Anh ta chỉ về hướng thủ phạm đã bỏ chạy. “Cô ấy không muốn chạm vào nó. Quần áo hay đại loại thế.”

Sachs lấy vài món dụng cụ thu thập và đi bộ dọc theo vỉa hè, gật đầu với những người tò mò và lo lắng xung quanh, né tránh các câu hỏi. Một người phụ nữ hỏi, “Có phải là tội ác do căm thù không?”

“Chúng tôi đang điều tra,” Sachs nói với bà ta và đi tiếp. Hai dãy nhà sau cô đi chậm lại, không thấy cảnh sát nào. Cô nghe nhầm chăng? Nhưng rồi cô nhìn xuống một con phố phụ và thấy sĩ quan cảnh sát, một cô gái Latinh ngoài hai mươi đang vẫy tay. Sachs rẽ và đi đến nơi.

“Chào cô.”

“Thanh tra.” Người phụ nữ có thể hình rắn chắc, khuôn mặt đẹp, tròn trịa. Và cô ta cũng đã trang điểm cẩn thận sáng hôm đó. Sachs hài lòng khi thấy cảnh sát M. Lopez đã cân bằng được cá tính và nghề nghiệp của mình. Điều nhỏ bé này cho Sachs biết cô ấy sẽ có một sự nghiệp lâu dài trong sắc phục màu xanh. “Tôi đã đi về phía nam như cô hướng dẫn, nhưng tôi nghĩ là có thể thử lối này. Nó là một đường tắt dẫn ra tàu điện ngầm ở trên đây một dãy nhà. Không ai nghe tiếng lốp xe phi nhanh sau tiếng súng cả nên tôi nghĩ có thể hắn đã đi MTA*.”

Tàu điện ngầm của thành phố

Nhảy lên một chiếc tàu điện ngầm của thành phố có thể tạo khoảng cách giữa tên tội phạm và hiện trường còn nhanh hơn cả đi Ferrari.

Lopez nói tiếp, “Và vì hắn đã bị một nhân chứng trông thấy - người phụ nữ dắt chó đó - tôi lại nghĩ, nếu là tôi thì tôi sẽ bỏ áo khoác đi. Tôi đã kiểm tra các thùng rác,” - cô chỉ vào cái lưới chắn ở chân mình - “và ống thoát nước. Có vẻ như có quần áo gì dưới đấy. Tôi chưa chạm vào nó.”

“Tốt lắm.” Sachs đặt một con số bên cạnh tấm lưới và tự mình chụp ảnh bằng điện thoại. “Cô có…”

“Tôi đã hỏi thăm chỗ căn hộ. Không ai trông thấy hắn cả.”

Sachs cười đáp lại. Cô cúi xuống và chiếu đèn pin Maglite vào miệng cống. Có một mảnh vải đen và có vẻ nó không bị ướt, điều đó có nghĩa là nó nằm đây chưa lâu. Mấy hôm nay hay có mưa phùn.

Đeo găng tay vào, cô lôi mảnh vải lên. Đó là một chiếc áo khoác len và còn khá mới. Nghi phạm 47 đã mặc một chiếc tương tự theo mô tả từ cuộc gọi nặc danh đến 911 và đoạn video lấy từ cửa hàng trên phố 47, gần toà nhà của Patel.

Lopez nói thêm, “Không biết đây có phải của hắn không. Có lẽ cô có thể lấy mẫu tàn dư thuốc súng trên tay áo để kiểm tra cho chắc.”

Việc nằm trong kế hoạch. Sachs bỏ túi chiếc áo khoác và thò tay vào trong cống nhưng không tìm được gì khác.

“Tàu điện ngầm nào?”

Lopez nói cho cô và cô ghi lại số chuyến tàu.

“Cảm ơn cô, cảnh sát. Làm tốt lắm.”

“Tôi sẽ tiếp tục đi thẩm vấn.”

“Cảm ơn. Tôi sẽ gửi một đội ECT đến. Cô có thể giúp họ. Và tôi sẽ nhận xét vào hồ sơ của cô.”

Người phụ nữ cố không tỏ ra vui quá. “Rất cảm ơn cô.”

Sachs cách ly khu vực bằng băng dính vàng. Cô gọi một cuộc tới văn phòng chính của CSU*, yêu cầu gặp một kĩ thuật viên thu thập bằng chứng mà cô quen. Cô kể cho anh ta nghe vị trí của ống thoát nước và yêu cầu một cuộc kiểm tra toàn diện hơn. Một đội sẽ dùng các camera cáp quang và đèn để nhìn sâu vào ống cống xem tên nghi phạm - nếu đó đích thực là hắn - có ném mặt nạ hay gì khác vào không.

CSU là viết tắt của Crime Scence Unit - Đội hiện trường vụ án

Cô quay lại hiện trường ở nhà Weintraub và thấy phần lớn đám đông đã tản đi. Cô lột bộ quần áo và găng tay, viết các ghi chú bằng chứng trên thẻ.

Điện thoại của cô rung lên. Cô liếc nhìn số gọi đến.

“Rhyme. Bọn em xong việc ở đây rồi. Em sẽ mang bằng chứng…”

“Sachs.”

Tông giọng anh thể hiện rõ là đã có một vấn đề.

“Chuyện gì thế?”

“Bảo nhân viên mang đồ về cho anh. Em cần chạy qua Gravesend.”

“Brooklyn ư?”

“Ừ. Nghi phạm của chúng ta không phí chút thời gian nào, Sachs ạ. Em lại có một hiện trường nữa phải điều tra.”