Chương 17 -
Cậu ngủ qua đêm ở sân bay LaGuardia - cách thành phố hai tuyến xe buýt.
Vimal Lahori đã ngồi co ro ở hàng ghế sau của cả hai chuyến xe, nhăn nhó vì quãng đường xóc nảy đã động vào vết thương của cậu.
Cậu tìm được một ghế trong khu vực chờ, gần quầy bán vé, cứ như là người định làm thủ tục cho chuyến bay đầu ngày sau khi bị huỷ chuyến vậy. Cậu là một trong cả chục người đổi chuyến như vậy. Không ai chú ý đến cậu.
Vimal thích Cảng Vụ yêu quý của mình hơn nhưng cậu nghi là nơi ấy đã bị cảnh sát theo dõi. Đã thế còn có tên sát nhân, kẻ vẫn đang lùng sục cả khu Midtown để tìm cậu. Cậu nằm mơ, hầu hết là ác mộng, mặc dù cậu không nhớ lại được hình ảnh nào cụ thể. Cậu tỉnh dậy với ký ức về đôi chân của ông Patel. Nước mắt dâng lên trong mấy phút. Nhưng rồi cậu buộc mình phải đứng lên và rửa ráy trong nhà vệ sinh. Ở đó, trong một khoang riêng, cậu kiểm tra vết thương lần nữa. Chỗ đó đau nhói và bao quanh nó là một vết bầm lớn nhưng nó không bị sưng kiểu bị nhiễm trùng. Cậu lúng túng thay lớp băng gạc - vết thương rất khó với tới - và chấm thêm ít Betadine lạnh ngắt lên đó.
Bây giờ, sau một chuyến xe buýt khác, cậu đang đi bộ với cái đầu cúi gằm trên vỉa hè ở Flushing, Queens. Cậu đã tìm được nơi muốn tìm, một cửa tiệm kim hoàn bán lẻ và bán buôn trên con phố đông đúc. Cậu bước vào N&B Jewelers và đi thẳng đến chỗ người trông quầy, một cô gái trẻ, tròn trịa người Nam Á.
“Ông Nouri có đây chưa?”
“Ông ấy đang họp.”
“Cô có thể bảo ông ấy là Vimal Lahori muốn gặp không?”
Cô ta liếc bộ quần áo nhàu nhĩ, bám bẩn của cậu và bấm nút gọi vào. Cô ta cúp máy. “Ông ấy sẽ xuống trong năm phút nữa.”
Cậu cảm ơn cô ta và lang thang quanh cửa hàng. Nơi này vừa mới mở cửa - trưa ngày Chủ nhật - và chưa có khách hàng nào, chỉ có một bảo vệ mang súng đang nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Vimal nhìn vào các vật trưng bày trên cửa sổ, đằng sau lớp kính dày. Những món đồ trang sức ông Nouri bày ở đó thuộc nhiều kiểu, kích thước và giá tiền khác nhau, mục đích nhằm thu hút những người mua tiềm năng với các sở thích và túi tiền khác nhau.
Vài người đến với N&B để mua viên đá đặc biệt đó. Tất nhiên kim cương đính hôn nằm trên đỉnh của tập hợp trang sức này.
Nhưng còn có rất nhiều thị trường khác mà De Beers hoặc các nhà khai mỏ khác nhắm đến: nhẫn kỉ niệm, vòng trang sức tặng con gái sắp sinh em bé, quà sinh nhật tuổi mười sáu ngọt ngào hay hoa tai cho sinh nhật mười lăm tuổi quinceanera, vương miện cho vũ hội tốt nghiệp, hoa cài áo cho bà. Ngành công nghiệp kim cương không ngừng nghĩ ra những lý do mới để bán cho bạn món hàng của nó - như các công ty làm thiệp mừng vậy - và đảm bảo là bạn sẽ cảm thấy khá tội lỗi nếu bỏ qua những dịp ấy. Vimal sẽ thường nhìn vào các tài liệu gửi qua bưu điện mà ông Patel nhận được từ những công ty kim cương danh tiếng với những ý nghĩ chua chát mệt mỏi. Chúng luôn gợi ý cho nhà bán lẻ những cách tiếp cận mới với người mua, chẳng hạn như nhẫn đính hôn cho những cặp đôi đồng tính. “Những chuẩn mực cũ đã ‘biến mất’” một tờ quảng cáo tuyên bố nhiệt thành. “Hãy gợi ý là cả hai người đều có thể đeo nhẫn đính hôn để báo hiệu về sự kết đôi sắp tới của họ… và tăng gấp đôi doanh số của bạn với mỗi cuộc hôn nhân!”
Hay là “Kim cương Bằng cấp”: “Cô bé làm bạn tự hào với một tấm bằng cử nhân; hãy cho cô bé thấy thành tựu của cô có ý nghĩa với bạn nhiều đến mức nào!”
Có lần cậu còn nói đùa với Adeela là ngành này chẳng mấy chốc sẽ nghĩ ra “kim cương đám ma” để chôn cùng với người ta, mặc dù sau những sự kiện của ngày hôm qua, ý tưởng này đã không còn buồn cười nữa.
Cậu thấy một cánh cửa mở ra ở cuối phòng trưng bày và Dev Nouri bước ra. Ông ta là một ông già hói đầu, to béo trạc năm mươi lăm tuổi. Một chiếc kính lúp đang nằm trên đầu ông - loại kính phóng to mười lần quen thuộc đã thành tiêu chuẩn trong ngành này. Mắt kính đang chĩa lên trên. Ông ta lạch bạch tiến tới và cả hai bắt tay.
Ông chủ cửa hàng nhìn quanh bằng vẻ mặt lo lắng, và Vimal nhận ra có thể ông ta đang lo ngại Người hứa hẹn theo đuôi cậu.
Ngớ ngẩn. Nhưng cả Vimal cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu không trông thấy ai có thể là tên sát nhân. Nhưng vẫn mừng khi ông Nouri nói, “Đi lên gác nào.”
Họ đi bộ vào hành lang và ông Nouri dùng bảng quẹt vân tay ngón cái để mở cánh cửa sắt dày. Họ đi qua cửa này và trèo lên tầng hai, ở đó có văn phòng, xưởng cắt và đánh bóng của ông. Cha Vimal từng kể với cậu rằng các thợ cắt ở Surat, Ấn Độ tạo ra những chiếc Honda; còn ông Patel làm ra Roll-Royces. Những viên đá của ông Nouri thì tương đương với hạng BMW.
Họ bước vào văn phòng bừa bộn của ông Nouri và ngồi xuống. “Giờ thì kể cho ta. Cậu đã ở đó hả? Khi Jatin bị giết ấy?”
“Cháu đã ở đó, vâng. Mặc dù cháu chạy thoát.”
“Kinh khủng quá! Chị gái của Jatin… con cái ông ấy. Hẳn họ buồn lắm!”
“Vâng. Rất kinh khủng. Chuyện thật khủng khiếp.” Vimal xoay chiếc vòng tay bằng vải của Adeela một cách bồn chồn. “Ông Nouri. Cháu cần giúp đỡ.”
“Từ ta ư?”
“Vâng. Bố mẹ cháu và cháu nghĩ tốt nhất cháu nên rời thành phố này một thời gian. Họ đã cho cháu số tiền họ có thể. Nhưng cháu cần thêm. Cháu hi vọng ông có thể giúp.”
Ông Nouri không nhận ra câu nói dối. Có vẻ như ông ta bận lòng hơn với những yêu cầu tiềm tàng về tài chính. “Ta ư? Ta làm gì có…”
“Cháu không hỏi vay. Cháu có thứ để bán.”
“Hàng của ông Patel ư?” ông ta có vẻ nghi ngờ.
Đây là lí do Vimal đã không đi gặp cảnh sát. Những viên đá này đúng là của ông Patel. Họ sẽ tịch thu chúng làm bằng chứng, còn cậu thì cần chúng đến tuyệt vọng. Thậm chí họ có thể bắt giữ cậu vì tội trộm cắp.
Nhưng Vimal vẫn thành thật nói, “Nó không phải của khách hàng. Vâng, nó là của ông Patel. Nhưng ông ấy nợ cháu một tháng lương. Giờ cháu sẽ chẳng bao giờ thấy được chỗ tiền ấy nữa.” Vimal đưa ra một trong những viên đá nằm trong chiếc túi cậu đang cầm khi bị bắn. Nó chính là chú chim tháng Giêng.
“Nhưng cái này là gì? Kimberlite à?”
“Vâng.”
Ông Nouri cầm viên đá từ tay Vimal. Ông gạt kính xuống và nghiên cứu nó. “Ta chưa bao giờ thấy viên nào cả.”
Kimberlite là loại quặng thô mà từ đó phần lớn kim cương trên thế giới được tách ra. Khoáng vật này được đặt tên theo thị trấn Kimberley ở Nam Phi. Tại đây, vào cuối những năm 1800, người ta đã tìm thấy viên Ngôi sao Nam Phi, một viên đá nặng tám mươi tư cara đang lẩn trong một mạch kimberlite. Đó là thời điểm khởi đầu của cơn sốt kim cương đầu tiên trên thế giới.
Nhưng kim cương thô thường được lấy ra ngay từ mỏ, và kimberlite bị vứt đi, nên những người ở gần cuối chuỗi sản xuất hiếm khi, nếu không phải là không bao giờ, trông thấy viên đá sản sinh ra những viên kim cương mà họ làm.
Chiếc kính lại được lật lên. “Cậu muốn bán nó?”
“Vâng. Làm ơn hãy giúp cháu.”
“Nhưng ta sẽ làm gì với nó?”
Vimal đưa viên đá ra dưới ngọn đèn. “Nhìn này. Ông có thấy các tinh thể không. Chúng là kim cương. Tách chúng ra. Rồi cắt và bán chúng. Bên trong chắc có tới vài viên thô to. Nhìn vào cái này xem.” Cậu chỉ vào một chấm lấp lánh ở cạnh viên đá. “Nó có thể đáng giá hàng ngàn.”
Ông Nouri cười lớn. “Cậu có biết kim cương được tách ra từ kimberlite thế nào không?”
“Cháu hiểu là nó rất phức tạp.” Đầu tiên viên đá bị nghiền nát dưới áp lực đủ để đập vỡ kimberlite mà không làm nát kim cương. Rồi những mẩu có đính kim cương sẽ được đổ vào những chiếc thùng chứa nước và xử lý bằng cát ferrosilic. Đó là một quy trình rất dài.
“Đúng vậy. Và ta không có dụng cụ. Cũng chẳng biết ai có. Ta sẽ phải gửi nó đến Canada. Nhưng không có mỏ nào chịu nhận một viên đá nhỏ thế này cả. Họ xử lý đến hàng tấn mỗi lần ấy.”
Cậu cảm nhận nỗi tuyệt vọng và cả sự thất vọng đâm xuyên qua người. “Nhưng…”
“Vimal, ta rất tiếc. Ta có thể cho cậu mượn một trăm đô la.”
Vimal khẽ nhắm mắt. Vai cậu chùng xuống. Cậu nhìn đăm đăm vào viên đá, xoay nó tới lui trong tay mình. Có những chấm sáng nhỏ xíu, kim cương thô. Cậu cho là ông Nouri đã nói đúng: Quá trình tách nhân chỉ đem lại lợi nhuận nếu làm ở quy mô lớn.
“Không, cháu không muốn vay mượn. Cảm ơn ông.” Cậu nhét viên đá vào túi.
Cậu định quay đi nhưng ông Nouri lại nói với ánh mắt thông cảm, “Chờ đã. Ta nói thế này nhé. Cắt một viên cho ta. Ta sẽ trả cậu một ngàn.”
Việc ấy chẳng giúp được nhiều khi bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng cậu đang tuyệt vọng. “Vâng, làm ơn. Nhưng cháu không có nhiều thời gian.”
“Việc này không lâu đâu. Với vài người thì có. Với cậu thì không. Đi với ta.”