← Quay lại trang sách

Chương 19 -

Chà, một vấn đề.

Vimal Lahori đang ngồi đối diện ông Nouri bên bàn của người nghệ nhân, trong văn phòng trên tầng hai của N&B Jewelry. Trái tim cậu đập mạnh, hơi thở dồn dập.

Cậu cần tiền. Nhưng có chút trục trặc.

Cậu đang nhìn chằm chằm vào viên kim cương vừa được lấy ra khỏi cái phong bì cứng, viên kim cương mà ông Nouri thuê cậu cắt.

“Ra gì phết, đúng không nào?” người đàn ông thì thầm.

Vimal chỉ có thể gật đầu. Cậu gạt kính lúp xuống và nghiên cứu viên đá dưới ánh sáng sắc nét từ ngọn đèn bàn. Lật qua lật lại mãi.

Kim cương thô trong tự nhiên có vô số hình dạng. Phổ biến nhất là hình bát giác - về cơ bản là hai kim tự tháp áp đáy vào nhau. Chúng sẽ được cắt thành những kim tự tháp riêng rồi từng viên được cọ sát - mài với một viên kim cương khác hoặc dùng dao laze. Những viên này sẽ trở thành kim cương hình tròn: cách cắt phổ biến nhất, tạo nên hàng ngàn hàng vạn những viên đá trong nhẫn, hoa tai, trâm cài và vòng cổ trên khắp thế giới. Đường cắt này sẽ cho ra khoảng năm mươi bảy tới năm mươi tám cạnh; một thế kỷ trước nó đã được Marcel Tolkowsky sáng tạo ra, ông ta là một trong những nghệ nhân kim cương nổi danh nhất từng sống. Ông áp dụng hình học vào việc thiết lập tỉ lệ lý tưởng cho hình dạng kim cương.

Nhưng các hình dạng khác ngoài bát giác cũng hay được tìm thấy: tinh thể đôi tam giác, khối lập phương, tứ diện và những hình phức tạp hay không cân xứng khác. Những viên này được dùng cho các đường cắt “hoa mỹ” - bất kỳ cái gì không phải là kim cương tròn. Bầu dục, trái tim, bo góc, quả lê, ô van, khối hình chữ nhật xếp tầng và dạng cắt công chúa* thời thượng gần đây.

Chú thích: dạng cắt kim cương “công chúa” là dạng chữ nhật nhọn góc.

Viên đá Vimal phải cắt có hình thuôn dài phức tạp - hình chữ nhật có một đầu tròn. Như tất cả những viên thô khác, nó không trong suốt mà hơi đùng đục; chỉ sau quá trình cắt và đánh bóng thì kim cương mới trở nên trong trẻo. Nhưng chúng ta vẫn có cách để xếp hạng một viên kim cương ở giai đoạn này khá chính xác và Vimal biết khi hoàn thành xong, viên đá này sẽ được đánh giá độ trong cấp độ G không màu, bảng VS1 - khiếm khuyết rất nhỏ, tức là vài khiếm khuyết của nó sẽ vô hình khi nhìn bằng mắt thường. Một viên đá siêu cấp.

Vimal liếc nhìn ông Nouri rồi nhìn vào kế hoạch - hình ảnh đồ họa của viên kim cương trên màn hình máy tính bên cạnh họ, nó cho thấy làm thế nào để cắt viên đá hiệu quả nhất.

Thông thường một viên thô sẽ được cắt thành hai đến ba mẩu và các thuật toán được xây dựng trong nhiều năm sẽ cho ra những bản kế hoạch khá chính xác để hoàn thành chúng.

Vì viên kim cương này khá to - nặng bảy cara - với hình dạng khác thường, phần mềm hoạch định đã cho ra các bản hướng dẫn để cắt nó thành bốn mẩu, tạo ra năm viên kim cương độc lập, mỗi viên lại được định hình cho một giác cắt tròn. Ông Nouri đã vẽ các đường cắt bằng bút dạ đỏ trên chính viên đá.

“Nhưng cậu có thể vẽ lại,” Ông Nouri nói, đưa chiếc bút ra. “Thấy không? Đây là lí do vì sao ta cần cậu, Vimal. Không có chỗ cho sự sai sót. Chỉ một sai lầm cũng làm giảm một phần tư giá trị của những viên đá thành phẩm. Có khi còn hơn thế. Ta không làm được. Mấy người làm cho ta cũng không làm được.”

Vimal nâng viên đá lên sát mặt lần nữa, gạt chiếc kính lúp xuống. “Miếng vải. Cho cháu một miếng vải ẩm nào.”

Ông Nouri đưa cho cậu một miếng gạc hình vuông - giống cái Adeela đã dùng để trị thương cho cậu. Nghệ nhân kim cương thấm ướt nó rồi giơ lên. Vimal dùng miếng gạc lau sạch các đường vạch đỏ và một lần nữa ngắm nghía viên đá thật kĩ.

Michelangelo từng viết, Mọi viên đá đều có sẵn một bức tượng bên trong nó và nhiệm vụ của người tạc là khám phá ra nó. Vimal tin tưởng điều này và với kim cương, nó vẫn đúng như với cẩm thạch hay granit vậy.

Cậu cầm cây bút lên. Mặc dù trái tim đập mạnh, hai bàn tay cậu vẫn vững vàng như viên đá trong lúc cậu vẽ lên nó. Tám đường gọn gàng.

“Đó.”

Ông Nouri nhìn chằm chằm. “Cái gì đây?”

“Đường cắt.”

“Ta không hiểu ý cậu.”

“Đây này.” Cậu chỉ các đường kẻ.

“Cắt kiểu gì thế này? Ta không nhận ra.”

“Cháu không xẻ viên đá đâu.”

Ông Nouri cười phá lên. “Vimal.”

“Cháu không xẻ.”

Nghệ nhân kim cương trở nên nghiêm nghị. “Nhưng ta đã trả quá nhiều tiền cho nó. Ta cần năm viên mới bù được chi phí.”

“Năm viên kim cương cắt tròn thì cũng giống như năm viên kim cương cắt tròn bất kì nào khác thôi. Chúng chẳng thêm thắt gì được cho thế giới này cả.”

“Thêm thắt cho thế giới,” người đàn ông lẩm bẩm một cách châm biếm.

“Nó phải là một hình bình hành.”

“Hình bình hành ư?”

“Hãy nghĩ về nó như một hình tứ giác nhưng có các cạnh song song.”

“Ta biết hình bình hành là gì. Ta đã học toán ở trường đại học đấy. Chỉ có điều nó không có chỗ trong ngành cắt kim cương. Làm gì có thị trường cho nó.”

“Ông sẽ không bao giờ bắt gặp một viên như thế này lần nữa đâu,” Vimal nói.

Ông Nouri nhún vai kiểu, Thế thì sao?

“Không, cháu sẽ không tách nó ra. Cháu chỉ cắt hình bình hành thôi.”

“Ta sẽ tìm người khác vậy.”

“Vâng, cháu chắc chắn ông sẽ tìm được.”

Vimal đặt viên đá xuống và đứng dậy.

Một nụ cười rầu rĩ lướt qua mặt ông Nouri. “Ta sẽ trả cho cậu hai ngàn để tách viên đá như ta đã định.”

“Không.”

“Hai ngàn năm trăm.”

Vimal đã quay đi. Rồi cậu dừng lại và cúi xuống, khuôn mặt sát gần mặt ông già. Cậu thì thầm, “Hãy mạo hiểm.”

Và cậu nghĩ: Với bố thì sao nhát thế, ở đây lại liều thế.

“Cái gì?” Ông Nouri hỏi.

“Cháu biết công việc của ông. Cháu biết những gì con trai ông và các thợ cắt khác làm ra ở đây. Chúng đều rất tốt. Ông tạo ra những viên kim cương mà khách hàng yêu thích - các cặp vợ chồng mới cưới, những người vợ, người chồng và cha mẹ, ông bà. Ông làm họ hạnh phúc. Và ông có thể làm họ vui hết lần này đến lần khác - với hàng ngàn những viên kim cương tròn khác. Nhưng viên này, chỉ với một viên đá này, hãy làm điều gì đó khác biệt.”

“Làm ăn là làm ăn, Vimal.”

Phải, chắc chắn rồi, chàng trai nghĩ. “Cháu nên đi.”

Khi Vimal còn cách cánh cửa tầm mét rưỡi, ông Nouri gọi, “Chờ đã.”

Cậu ngoảnh lại.

“Cậu nghĩ đây là đường cắt tốt nhất rồi à?”

“Nó là đường cắt mà viên đá này xứng đáng có, cháu không thể nói gì hơn thế.”

Ông Nouri lắc đầu như đang cố xử lý câu nhận xét này. Rồi ông đưa tay ra.

Vimal hỏi, “vẫn hai ngàn rưỡi đúng không ạ?”

Một cái gật đầu.

Hai người đàn ông bắt tay nhau.

Vimal hỏi, “Cháu có thể làm việc ở đâu?”